Những đống lửa trên vịnh Tây Tử - Truyện 05 - Gucci Envy

Gucci Envy

Trong những cơn buồn chán của tháng chạp, mùa đông quanh quẩn những con dốc và đổ ập vào tôi cơn giá rét những lần lao xe từ núi xuống, lạnh tái tê. Tôi sợ bị ràng buộc nhưng tôi thèm vòng tay ấm. Cho nên những khi nghĩ mình sẽ là người phụ nữ độc thân can đảm là lúc tôi sắp sửa bị quyến rũ vào một ràng buộc êm ái. 

Tôi quen nhìn Cao Hùng từ khoảng cách năm mươi tư mét không trung, trong đêm tĩnh lặng. Anh mệt rồi, ngủ rồi, mơ rồi, tôi đi ra phòng khách ấm áp, ngồi thu lu trên ghế êm và nhìn xuống thành phố. Cả một thành phố rộng lớn, đâu là nơi dành cho tôi? Phiêu lãng, tìm kiếm, theo đuổi, tôi giờ ở lại Cao Hùng, nhưng ngày mai tôi làm sao biết rồi tôi sẽ về đâu? 

Anh thường oán trách tôi quá lãnh đạm. Anh thường thích thú những khi mở cửa xe cho tôi và nhìn lướt qua mắt nhìn của những người chung quanh. Anh thường dễ chịu trong bar và thích nhân viên của mình học tiếng Việt. Anh thường ngạc nhiên hỏi vì sao tôi cũng dùng Kenzo. Vợ anh cũng thích nước hoa này và ngay cả loại để vào vali cho chồng cũng làKenzo nam giới. 

Tôi thường buồn bã trong những tiệc vui, tôi miễn cưỡng những lúc đi giao đãi cùng anh với tư cách của bình hoa di động, tôi lạnh lùng khi chúng tôi hợp lại thành một thứ quyền lực im lặng với người Đài Loan, tôi oán trách Gucci Envy của anh gợi cảm một cách đàng điếm, là cái mùi nhục đậu khấu và gừng tươi đầy ắp xúc giác đã được ngụy trang bằng hương cỏLavender mà thôi. 

Tôi sợ hãi khi nhận ra tôi rất đàn bà trong đời sống nhưng chỉ thực sự quyến rũ trong tình yêu. 

Tôi cô đơn khi tôi là thứ khẳng định quyền uy của anh, còn anh là thứ để khẳng định giá trị của tôi. 

Nếu không có những ràng buộc đó, tất cả những giá trị khác đều quy về số không.

Như nếu không có làn da và hơi ấm, mọi nước hoa, mọi Gucci hay Dior đều chỉ là một giọt lạnh lẽo đựng trong một cái bình lạnh lẽo.

4/4/2006


 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3