Trúng số độc đắc - Chương 02

Chương 2


Cái cách mà Văn Châu nghĩ ra hết sức lạ lùng. Lạ lùng như chính con người của nó.
Khi Quý ròm hỏi:
- Bạn nghĩ ra cách gì thế?
Văn Châu tỉnh khô:
- Đem tiền chia làm bốn. Bốn đứa tụi mình mỗi đứa giữ mười hai triệu rưỡi xài chơi!
Quý ròm giật bắn:
- Í, vậy đâu có được!
Tiểu Long cũng lắc đầu:
- Ai lại làm thế! Tự nhiên bọn mình lại đi xài tiền của bạn.
Nhỏ Hạnh bổ sung:
- Lại là số tiền lớn đến thế!
Văn Châu nhún vai:
- Bọn mình chơi với nhau lâu rồi nhưng chưa có dịp nào chia sẻ niềm vui với nhau …
Quý ròm cắt ngang:
- Đây là chia tiền chứ không phải chia niềm vui!
Văn Châu lườm bạn:
- Nhưng đây là số tiền từ trên trời rơi xuống. Do đó tất cả chúng ta đều có phần.
Trong bọn, nhà Tiểu Long nghèo nhất. Số tiền mười hai triệu rưỡi đối với gia đình nó lớn ơi là lớn. Lớn đến mức chưa bao giờ nó nghĩ đến con số đó, chứ đừng nói là cầm số tiền đó trên tay. Bây giờ tự nhiên nghe Văn Châu đòi chia cho mình mười hai triệu rưỡi, nó hơi mừng mừng nhưng đồng thời cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nó ấp úng:
- Không … không được đâu!
Văn Châu nheo mắt:
- Sao không được?
Tiểu Long không thể giải thích tại sao không được. Nó đành nói đại một ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu:
- Tại … tại còn anh em thằng Nở nữa chi!
Nghe nhắc đến anh em thằng Nở, không chỉ Văn Châu mà cả Quý ròm, nhỏ Hạnh đều thừ mặt ra. Trong bọn, anh em thằng Nở là tội nghiệp nhất. Tụi nó là trẻ mồ côi, ban ngày thằng anh đi đánh giày, nhỏ em đi bán vé số, tối về ngủ tạm bợ trong căn nhà chênh vênh bên bờ kinh Tàu Hủ. So với Tiểu Long, anh em thằng Nở còn nghèo khổ hơn nhiều.
Văn Châu tặc tặc lưỡi:
- Ờ há. Tôi quên mất. Còn thằng Nở và nhỏ Xảo nữa!
Rồi nó vung tay:
- Vậy thì tụi mình sẽ chia tiền làm sáu phần.
Tiểu Long khụt khịt mũi:
- Vẫn còn nhiều lắm. Chia làm sáu, mỗi đứa vẫn có gần mười triệu đồng lận.
Thấy thằng mập cứ bàn lui hoài, Văn Châu bực mình quắc mắt:
- Sao lúc nào bạn Tiểu Long cũng kêu “nhiều, nhiều” mãi thế? Hay là bạn chê tiền của tôi?
Tiểu Long nhăn nhó:
- Không phải thế!
Văn Châu bất bình:
- Chứ tại sao?
- Tại sao hả? Tại … tại …
Tiểu Long ấp a ấp úng cả buổi vẫn không nói được hết câu. Thấy bạn bị Văn Châu quay như quay dế, nhỏ Hạnh bất giác động lòng. Nó nhìn Tiểu Long:
- Ý Long đâu có chê tiền của Văn Châu phải không?
Tiểu Long mừng rỡ:
- Ờ, ờ, mình đâu có chê.
- Ý Long muốn nói là mình không có công sức gì mà nhận một sỠtiền lớn như thế thì áy náy lắm phải không? 
- Ờ, ờ, áy náy lắm! – Tiểu Long gật đầu lia lịa, suýt chút nữa nó đã reo lên. 
Nhỏ Hạnh lại nheo nheo mắt:
- Ý Long muốn nói bạn Văn Châu có thể giúp đỡ bao nhiêu là người với số tiền này phải không?
- Ờ, ờ, bao nhiêu là người.
- Ý Long muốn nói là …
Lần này Văn Châu không để cho Tiểu Long và nhỏ Hạnh kẻ tung người hứng nữa. Nó thở phì một cái, cắt ngang:
- Thôi, đủ rồi!
Tiểu Long giật mình nhìn Văn Châu, rối rít thanh minh:
- Ý của tôi như vậy đấy! Tôi và Hạnh không gạt bạn đâu!
- Tôi đâu có nói các bạn gạt tôi! – Văn Châu chép miệng – Không có các bạn, tôi đã quên khuấy mất bao nhiêu hoàn cảnh cần giúp đỡ.
Văn Châu bấm đốt ngón tay:
- Các làng mồ côi nè, các vùng bị lũ lụt nè, các trường hợp không may nè …
Quý ròm nãy giờ im lặng, bỗng cười lớn lên tiếng:
- Thế thì bạn phải thay đổi kế hoạch “chia sẻ niềm vui” của mình đi thôi! 
Văn Châu phớt lờ lời trêu chọc của Quý ròm. Nó nghiêm nghị gật đầu:
- Bạn Quý nói đúng đấy!
Văn Châu nhíu mày một thoàng rồi hắng giọng tuyên bố:
- Bây giờ sáu đứa bọn mình mỗi đứa nhận ba triệu, tổng cộng là mười tám triệu. Còn ba mươi hai triệu, tụi mình đóng góp cho các quỹ từ thiện.
Nói xong, nó nheo mắt nhìn Tiểu Long:
- Thế nào hở bạn Tiểu Long? Bạn còn có ý kiến gì nữa không?
Tiểu Long tránh ánh mắt khiêu khích của Văn Châu:
- Vậy cũng được! Nhưng làm thế nào để góp tiền cho các quỹ từ thiện?
- Chuyện đó giao cho Hạnh! – Quý ròm giải đáp ngay – Ba Hạnh là nhà báo, dĩ nhiên biết phải làm thế nào? 
Nhỏ Hạnh vui vẻ:
- Ừ, để Hạnh về Hạnh hỏi ba Hạnh!
Sau khi Văn Châu ra về, Quý ròm băn khoăn nhìn nhỏ Hạnh:
- Hạnh thấy sao hở Hạnh?
- Sao chuyện gì?
- Chuyện mỗi đứa mình tự dưng được nhận ba triệu ấy!
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, tặc tặc lưỡi:
- Thực ra Hạnh cũng thấy sao sao ấy! Nhưng Văn Châu đã nhân nhượng đến mức đó, nếu bọn mình vẫn tiếp tục từ chối, chắc Văn Châu sẽ buồn.
Quý ròm gật đầu:
- Ừ không những buồn mà còn giận nữa!
Nhỏ Hạnh trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Nhưng Quý và Hạnh chỉ nên nhận mỗi người hai triệu thôi. Chia cho anh em thằng Nở mỗi đứa thêm một triệu. Như vậy hai anh em nó sẽ được tất cả là tám triệu.
- Phải đấy! – Tiểu Long vọt miệng – Tôi cũng thế. Tôi cũng nhận hai triệu thôi. Một triệu còn lại giao cho anh em thằng Nở.
- Không được! – Nhỏ Hạnh lắc đầu phản đối – Nhà Long khó khăn hơn nhà bọn này. Long vẫn phải nhận đủ ba triệu.
Mặt Tiểu Long nhăn nhó:
- Nhưng anh em thằng Nở còn khó khăn hơn!
Quý ròm vỗ vai bạn:
- Hạnh đã nói vậy, mày cứ nghe theo đi! Sao lúc này mày hay cãi quá à!th
Bị thằng ròm lên án là “hay cãi”, Tiểu Long đành câm miệng hến. Nó làm thinh nhưng bụng nó chẳng thấy thoải mái chút nào.

Nguồn: http://hgth.vn/diendan/showthread.php?20635-Kinh-van-Hoa-Tap-35-Trung-so-doc-dac#ixzz2OBaZJ4wp