Mắt bão - Chương 39 + 40

Chương 39

Trước sự im lặng đầy dò xét của Vĩnh, thật kỳ quặc, anh có cảm giác như vừa làm một điều gì thiếu minh bạch, và bị bắt gặp. Để phá vỡ sự im lặng nặng nề, Hải muốn nói muốn nói một điều gì đó, vui vẻ và thân thiện, thế rồi anh cũng không mở miệng nói gì. Mấy năm đại học, họ chơi với nhau quá thân, thân đến nỗi chẳng bao giờ có thể nói với nhau những lời xã giao khách khí. Ngay cả khi khoảng cách và các mối nối đứt vỡ hiện ra, thì họ cứ giữ nguyên cái thông lệ ấy. Cả hai lẳng lặng nối nhau đi xuống tầng trệt, bước ra khoảng sân trước nhà. Từ phía sau, anh mắt Vĩnh vẫn lạnh lẽo chiếu vào gáy Hải. Anh chỉ muốn lấy xe, ngay lập tức ra khỏi ngôi nhà lớn. Lúc này, Vĩnh mới lên tiếng:

- Cậu đi xe tớ, tụi mình cùng lên trường!

- Xài xe tớ thì hơn! - Hải nói khẽ.

- Tại sao không đi xe tớ? - Vĩnh nhướn mày - Cậu nghĩ rằng tớ nên bắt chước Hữu, làm trò mị dân, đi xe cũ và xấu để tỏ ra gần gũi mọi người sao?

- Không, cậu nghĩ xa xôi quá. Đơn giản là tớ đến đây bằng xe của tớ, và tớ muốn ra khỏi đây cũng bằng xe của tớ. Vậy thôi!

Vĩnh gật đầu, chấp nhận ý kiến của bạn. Bao giờ cũng vậy, bằng óc phán đoán sắc bén cũng như sự nhạy cảm đặc biệt, anh dễ dàng đọc rõ những ngầm ý bên dưới các câu nói ngỡ như vô thưởng vô phạt của người xung quanh. Mặt khác, việc tranh luận "đi xe ai" nhỏ nhặt giữa anh và cậu bạn thân ẩn giấu một sự thật mới: Hải đang ngày càng vững chãi hơn, tự tin hơn. Ảnh hưởng của anh lên bạn đã thu hẹp. Cậu ấy không muốn phụ thuộc vào anh như trước. Ngay cả việc Hải đến gặp ba anh vào sáng sớm, anh không hề được biết cũng là một điểm hết sức khác lạ. Quá nhiều thay đổi trong thời gian qua, vì đi công tác vắng mặt, mà anh hoàn toàn không nắm bắt. Ngồi sau xe, Vĩnh đặt một tay lên vai bạn. Đôi vai rắn chắc và vững chãi. Sự tiếp xúc thân thiện thoáng qua bất giác xóa mờ cảm giác xa cách. Hải hơi ngoái lại hỏi, giọng nói đã bớt đi sự căng thẳng:

- Cậu ăn sáng chưa? Tớ ăn rồi đấy. Ba cậu mời.

- Tớ ra ngoài ăn sáng một mình. Nghe chị Năm nói cậu tới gặp ba tớ, tớ ngạc nhiên quá. Hiếm khi nào một người như ba tớ lại có thời gian mời ai đó ăn sáng. Ăn sáng và nói chuyện trong phòng làm việc của ông ở nhà lại càng không! - Vĩnh nhận xét, không phải không có chút ghen tị.

- Cậu có muốn biết ba cậu nói gì với tớ không?

- Đó là điều tớ muốn biết. Nhưng nếu cậu không thể nói, thì không sao đâu.

- Không, chẳng có gì phải bí mật. Trước sau gì cậu cũng nên biết. Ba cậu muốn bảo trợ cho tớ đi du học ở bên Sing.

- Sang đó học và để mắt đến Thái Vinh? - Vĩnh hiểu ngay ra vấn đề. Cũng như Hải, anh lặng đi trong vài giây.

- Đúng vậy. Một lời đề nghị bất ngờ, ngoài sức tưởng tượng, phải không?

- Cậu sẽ nhận lời ba tớ chứ? - Vĩnh hơi căng thẳng và ngạc nhiên. Xưa nay, Hải là người thẳng thắn, luôn bày tỏ thật các ý nghĩ và có những quyết định nhanh chóng, cương quyết.

- Tớ chưa thể nghĩ gì vào lúc này đâu, Vĩnh ạ.

Bất chợt, Vĩnh nhận ra mình cư xử khá thô lỗ. Dù Hải nghèo, nhưng chưa bao giờ anh có thể nghĩ cậu ấy thiếu tự trọng. Trong sự kiện khá bất ngờ thế này, anh hiểu, đừng chờ đợi một sự mừng rỡ hay vui sướng bồng bột ở một người như Hải.

Suốt thời gian học buổi sáng, Hải không ghi chép được gì nhiều. Đầu óc anh cũng tiếp nhận được rất ít thông tin từ bài giảng. Những đề nghị của ông Quang vẫn vang lên, rõ ràng từng lời một, trong tai anh. Giá như cách đây một năm, nhận được lời đề nghị ấy, anh sẽ mừng rỡ không để đâu cho hết. Nhưng giờ đây, những trải nghiệm đã dạy cho anh thấy, bất kỳ điều gì càng tốt đẹp, thì càng phải cân nhắc đắn đo. Du học là giấc mơ đã biến thành sự thật, được ba Vĩnh đích thân đặt vào tay anh. Thật lạ, lúc này trong anh lại là vô số cảm giác xáo trộn. Mừng? Có, anh biết đây là một cơ hội rất lớn, nếu bỏ qua sẽ chẳng biết khi nào mới lặp lại. Hy vọng? Chắc chắn là có. Càng ngày anh càng thấm thía, hơn bất cứ điều gì khác, chỉ có học thức mới là chìa khóa mở ra những cánh cửa tốt đẹp, giúp anh vượt qua không chỉ mặc cảm nghèo khó tăm tối hay bảo đảm một tương lai tốt lành, mà quan trọng nhất, chính nó đã trao tặng cho anh cảm giác tràn đầy, vững tin, ngay cả khi anh vững tin đơn độc một mình giữa hàng ngàn kẻ lạ. Đi làm cho ông Quyền, mới chỉ tập tành quản lý điều hành một cái resort nhỏ, mà anh đã phát hiện ra vô số lỗ hổng, cả về kiến thức chuyên môn lẫn vốn liếng văn hóa, khả năng giao tiếp ứng xử. Mỗi lần vấp váp, bị sốc, điều duy nhất ám ảnh Hải luôn là cái ý nghĩ "giá như mình học được nhiều hơn, sâu hơn, có kỹ năng hiện đại hơn thì tốt biết bao…". Với kinh nghiệm làm ăn, ông Quyền chỉ dạy cho anh khá nhiều mẹo mực mánh lới kinh doanh hiệu quả. Thế nhưng Hải vẫn biết, nó chỉ giúp ích anh trong một số trường hợp nhất định. Còn để đi đường xa, anh cần học hành bài bản, có cái nhìn bao quát và văn minh. Hồi còn là thằng bé nhà nghèo ở quê, Hải đã ham học. Lên thành phố, môi trường học tập thuận lợi, anh như cá thả vào nước. Từ lúc nào đó, việc học với anh đã thành niềm vui. Chính xác, nó là một thứ khoái cảm tinh thần đặc biệt.

"Có lẽ mình sẽ đồng ý. Nghèo như mình, chẳng nên quá kiêu hãnh. Chỉ cần học hai năm thôi, mình sẽ về nước. Có bằng cấp tốt, nếu không làm cho công ty nhà Vĩnh thì cũng kiếm được chỗ làm tốt. Mình cố gắng trả ơn ba Vĩnh bất cứ khi nào bác ấy cần. Cho mình đi học như vậy, bác ấy tốn cả đống tiền chứ chẳng chơi… - Đầu bút bi trong tay Hải nguệch ngoạc trên mặt giấy theo dòng suy tính miên man. Hơi cắn môi, anh lập luận tiếp - Thế nhưng sao mình thấy thật áy náy và khó nhìn mặt Vĩnh khi dựa dẫm vào gia đình cậu ấy như vậy. Kể ra, nếu nhìn nhận thẳng thắn, thì đây cũng là một cuộc trao đổi. Hai bên cùng được lợi. Có phải mình sĩ diện quá không vậy? Có phải đôi khi, bất chấp và liều lĩnh, sẽ được lợi hơn không?"

Khi lời tạm biệt của giảng viên vang lên trên micro, cũng là lúc Hải đi đến quyết định: Anh sẽ gọi điện thoại cho ông Quang. Sáng mai. Anh thực sự muốn được du học.

Một cuộc chạy đua bỗng vỡ ra trên hành lang. Từ phía sau, vài bạn trong lớp chen bật cả Hải và Vĩnh. "Có việc gì vậy?" - Vĩnh kinh ngạc. Hải cũng bàng hoàng không kém. Hình như dưới sân có sự vụ gì đó. Túm lấy một bạn vừa chạy ngang qua, Vĩnh nói: "Có chuyện gì mà ồn ào vậy?". Anh chàng ngoác miệng cười, giọng hồn hậu: "Hữu mới nhắn tin. Cậu ta nói lô mũ bảo hiểm mà cậu ta xin tài trợ, phát không cho sinh viên trong khoa đã về tới. Cậu ấy còn nói có thể số lượng kỳ này chưa đủ, nên ai tới trước, phát trước. Còn mấy bạn đã đăng ký thì phải đợi kỳ sau. Nhưng tui cứ chạy lấy trước cho chắc ăn. Sắp tới ngày bắt buộc ai cũng phải đội nồi cơm điện ra đường rồi…". Mọi người đã chạy gần hết xuống cầu thang, Vĩnh hơi nhún vai:

- Lại trò kỹ xảo của Hữu nữa, đúng không hả?

- Ừ, tớ bảo đảm là nó xin một hãng nào đó tài trợ mũ bảo hiểm cho sinh viên trường mình. Rồi dán chi chít logo nón. Được sinh viên Kinh tế quảng cáo đâu có phải chuyện đùa! - Hải cười.

- Đừng coi nhẹ Hữu nữa, Hải ạ. Nó là đứa biết cách để đạt được mục đích. Cách nào không quan trọng, miễn là có được thứ nó muốn. Chẳng ai trong các bạn muốn biết làm cách nào Hữu có mũ bảo hiểm. Họ chỉ quan tâm liệu họ có mũ miễn phí không mà thôi…

- Cậu nói đúng. Chắc chắn cứ đà này, thằng ma lanh ấy thắng cử đến bảy mươi phần trăm. Điều ấy có khiến cậu suy nghĩ không? Ngày bầu cử đã rất gần rồi đó! - Hải nhắc, thoáng bực dọc vì vẻ lãnh đạm của Vĩnh - Cậu có định làm một điều gì đó, để đối lại cái màn này của Hữu không?

- Tớ sẽ cân nhắc! Bây giờ tớ phải qua công ty xem lại hồ sơ thuế cho ba tớ. Gặp lại sau nhé! - Một cách vội vã hơn mức cần thiết, Vĩnh chấm dứt cuộc nói chuyện, chia tay Hải ở khúc quanh cầu thang.

Buổi chiều, Hải ngồi ở văn phòng đại diện của resort. Mùa cuối năm, khách lẻ đến mua phòng kha đông. Những ngày cuối tuần resort đều kín khách. Dân phương Tây đổ dồn đến những miền biển nhiệt đới trốn lạnh. Năm nay, khách đoàn của Nga đăng ký nhiều. Các nhân viên sales liên tục trả lời các cuộc điện thoại, chốc chốc lại hỏi ý kiến anh về chính sách giá cả và dịch vụ tặng kèm. Chỉ ba phần tư trí óc Hải dành cho công việc. Một phần tư còn lại, anh nghĩ rất căng, tìm kiếm một chiêu thức nào đó, nằm trong khả năng thực hiện, càng sớm càng tốt, giúp Vĩnh chiếm lại sự quan tâm và thiện cảm của cử tri.

Một cậu sinh viên sales hốt hoạng lao đến, đưa máy cho anh: "Ông khách này người Pháp thì phải. Ổng không nói được tiếng Anh. Em chẳng hiểu gì hết. Anh Hải trả lời giùm đi!". Khi xong thỏa thuận, thay cho lời cảm ơn, cậu nhân viên sales lại nhăn nhó gương mặt nhàu nhĩ vì thèm ngủ, phàn nàn: "Lúc không có việc làm, thì cầu mong được làm việc. Làm gì cũng được. Có rồi, thì khốn khổ như thế này đây!".

Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Hải. Chìa khóa cho chiến dịch trang cử của Vĩnh đã tìm ra. Anh vội vã gọi điện, hẹn gạp bạn lúc bảy giờ tối.

Họ ngồi ở quán cà phê cóc gần cổng trường. Tối, trên vỉa hè hiện ra thêm mấy xe bánh mì, bánh chưng nóng, những quán hàng ăn. Một cách phấn chấn, Hải nói với Vĩnh kế hoạch lập dự án mang tên Liên kết tài năng, giúp các bạn sinh viên trong khoa tìm việc làm phù hợp với năng lực. Anh nói say sưa về tính khả thi của dự án, về từng bước thực hiện, nhấn mạnh vào sức hấp dẫn và khả năng giành lại quan tâm của sinh viên:

- Đây là kế hoạch tốt, ha. Tớ sẽ hỗ trợ cậu hết lòng. Một việc làm tốt là cách giúp đỡ các bạn khoa mình thiết thực nhất, chứ không phải chuyện tặng vài món quà quảng cáo trá hình!

Từ lúc bắt đầu câu chuyện, phần lớn thời gian Vĩnh im lặng, chỉ lắng nghe. Bất chợt, anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt bạn:

Tớ đã suy nghĩ kỹ. Tớ không thích hợp với vị trí chủ tịch Hội nữa. Cậu mới là ứng viên đủ sức cạnh tranh với Hữu. Tớ sẽ đứng sau, hết lòng hỗ trợ cậu, Hải ạ!

Chương 40

Một cách chậm rãi, Hải bắt đầu chấp nhận ý tưởng anh có thể là một ứng viên tranh cử chức chủ tịch Hội.

Với uy tín và khả năng thuyết phục đặc biệt, Vĩnh khiến cho văn phòng khoa lẫn bên Đoàn trường đồng ý với sự thay đổi. Tất cả đều thừa nhận Hải là một lựa chọn mới hoàn toàn hợp lý, một cú hích ẩn giấu bất ngờ.

Mối quan hệ lỏng lẻo lâu nay giữa hai người bạn, với mục đích chung mới này, đã được gia cố, gắn kết trở lại. Những khoảng thời gian trống sau các buổi học, họ tranh thủ cùng nhau đi đến một số công ty lớn, trực tiếp trao đổi với phòng nhân sự về nguồn việc làm cho sinh viên. Thật sự, mọi việc dễ dàng hơn Hải và Vĩnh hình dung. Hầu hết các doanh nghiệp đều có nhu cầu kiếm tìm nguồn sinh viên cho các vị trí thử việc, đào tạo để sử dụng được ngay sau khi những sinh viên này có bằng tốt nghiệp, trở thành nhân viên chính thức hoạt động hiệu quả. Nhu cầu lớn đến mức chỉ sau ba ngày đi gặp gỡ và đặt vấn đề, họ đã kiếm được bảy đơn đặt hàng tuyển dụng cho gần năm mươi vị trí hấp dẫn.

Tại một công ty nước giải khát, nơi có nhu cầu tuyển dụng mười sinh viên tập sự, chuẩn bị cho các vị trí tại một số chi nhánh của họ ở tỉnh sau này, trước câu hỏi của Vĩnh vì sao không trực tiếp xuống trường đặt mối liên hệ hoặc thông qua các văn phòng môi giới việc làm vốn không thiếu trong thành phố, trưởng phòng nhân sự nhún vai, thẳng thắn: "Chúng tôi đã thử, nhưng không hiệu quả. Những dịch vụ làm việc trước đó với tôi đều không hết lòng. Nối kết nhân lực là một việc làm khá tế nhị. Không phải chỉ đếm đủ số người, nộp đủ các bộ hồ sơ là xong. Điều mà giới nhân sự như chúng tôi cần ở nhà môi giới như các bạn là sự tư vấn, tìm kiếm chính xác ứng viên cho khách hàng, làm dịch vụ nhân lực đúng nghĩa. Người ta nói quá nhiều về việc cung và cầu nguồn nhân lực sinh viên không gặp nhau. Nhưng để tháo gỡ nó như thế nào, thì tôi chưa thấy ai thật sự có giải pháp tốt!". Hải gật đầu: "Về việc này, ông có thể tin vào chúng tôi. Đúng năm ngày nữa, ông sẽ có trên bàn các bộ hồ sơ tốt nhất của chúng tôi!".

Trên đường về, cả hai im lặng, đuổi theo những suy nghĩ miên man. Dù có tài phán đoán đến đâu, thì thực tế vẫn luôn biết cách khiến người ta phải ngỡ ngàng. Vĩnh chợt hỏi:

- Cậu nghĩ gì về những điều ông trưởng phòng nhân sự mới nói hồi nãy?

Thoáng chút đắn đo, Hải trả lời bằng câu hỏi:

- Có phải ý cậu là Hội của khoa và trường có tiềm năng làm được rất nhiều cho sinh viên. Nhưng tiềm năng đó chưa được khai thác hết?

- Đúng vậy! Tớ nghĩ, sinh viên trường mình, nhất là sinh viên năm cuối, nỗi lo lớn nhất chính là tìm việc sau khi tốt nghiệp. Than thở vậy thôi, nhưng trước sau gì, ai cũng kiếm được một công việc nào đó. Triển vọng có, bèo nhèo cũng có. Đủ hết! - Vĩnh phân tích - Không hiếm sinh viên tụi mình ra trường có khả năng, nhưng thiếu cầu nối, phải nhận làm đủ loại việc dưới năng lực. Vấn đề ta suy nghĩ ở đây không phải là thất nghiệp hay có việc làm. Ta nên thử hỏi, hiện nay, sinh viên Quản trị tốt nghiệp có tìm được việc làm xứng đáng hay không. Triển vọng được đào tạo, thăng tiến mới là yếu tố quan trọng, Hải ạ.

- Ừ, tớ hiểu rồi. Nhưng nói thiệt, sinh viên tụi mình ít ai nhìn xa vậy lắm. Trước mắt ai cũng chỉ mong ra trường, có việc, kiếm tiền phụ giúp gia đình. Sau đó, vài năm đi làm có kinh nghiệm, rồi tính tiếp.

- Đành vậy. Nhưng tất cả những gì tụi mình vừa trao đổi, có gợi cho cậu một ý tưởng nào không? - Vĩnh nheo mắt, cười. Lâu lâu, họ lại thử tài nhau kiểu này.

- Có! - Ngay tức khắc, Hải đọc ra ngầm ý của bạn - Đây là một gợi ý tuyệt vời để chúng ta lập ra một công ty tư vấn, một công ty săn đầu người đúng nghĩa, phải vậy không?

- Chính xác. Cậu hãy ghi nhớ ý tưởng này. Cứ xem việc ở Hội cũng là một bước thực tập cho công ty của chúng ta trong tương lai. Sau khi cậu đi học ở Sing về, tớ cũng lấy xong bằng MBA, tụi mình sẽ cùng triển khai các dự án lớn.

- Nghe thấy "tương lai" quá! - Hải bật cười.

- Ừ, có vẻ hơi viển vông. Nhưng tụi mình là bạn. Không chỉ bây giờ...

Câu nói của Vĩnh để lại trong Hải cảm giác xúc động sâu xa. Một tương lai chung đồng nghĩa họ sẽ là những người bên nhau, gắn bó lâu dài. Cuối cùng thì họ đã tìm thấy lại tình bạn. Nhưng ở một tầng ý nghĩa mới mẻ.

Cả hai tiếp tục những cuộc truyện trò. Trong bất cứ chủ đề là gì, họ càng ngày càng nhận ra những tương hợp, về cách nhìn nhận cuộc sống, về lựa chọn tương lai, về ý thức danh dự... Vĩnh hiểu biết rộng. Trước một sự kiện, anh thường xuyên đưa ra những phân tích sâu sắc bao nhiêu thì ngược lại, Hải là người suy xét việc đó từ góc nhìn thực tế, khả thi nhất. Ở khía cạnh nào đó, họ nể phục nhau, ở chỗ không bao giờ nhường bước trước cản trở, càng không dành chỗ cho sự xuất hiện của thái độ thụ động, yếm thế hay buồn bã chua chát. Mỗi khi người này tìm ra một giải pháp, người kia sẽ biết cách triển khai nó, để giải pháp đó được thực hiện một cách hoàn hảo.

Đúng như Vĩnh dự đoán, việc Hải thay thế anh ra tranh cử chức chủ tịch đã trở thành một sự kiện gây chấn động sinh viên khoa Quản trị. Trong mắt đám đông, ấn tượng về Hải quá mờ nhạt. Một số người đã đến chúc mừng Hữu, xem như cậu ta thắng cuộc sớm. Nhưng với những người thông thạo hơn, họ dự đoán nếu có sự chống lưng của một cựu chủ tịch giàu kinh nghiệm như Vĩnh, gió có thể đổi chiều vào phút cuối. Tin đồn râm ran. "Thời gian quả là quá ít ỏi để anh Hải kịp làm được điều gì đó cho ra hồn. Mà trước tiên. anh ấy cần chịu khó đánh bóng hình ảnh giùm một cái. Anh Hải nhìn chân thật mộc mạc đó. Nhưng chủ tịch Hội của dân Quản trị tụi mình thì vậy đâu có đủ, phải khá hơn nữa chứ. Phải hoạt bát, văn minh và biết tạo thiện cảm. Một người nhanh nhẹn và nhiều kinh nghiệm như anh Hữu mới nên!" - Vỹ, cậu sinh viên năm dưới hoạt động trong ê- kíp của Hữu, mang kiến thức marketing ra phân tích. Sự phân rẽ trong cử tri không còn khó thấy. Một số bạn trước đây ủng hộ Vĩnh, nay cũng chuyển hướng, dành chú ý cho Hữu. Họ không thể hiểu nổi, một người bình thường như Hải thì có thể làm được gì. Ê- kíp của Hữu hoạt động thực sự hiệu quả. Giờ học ở giảng đường, các sinh viên thường nhận trên mặt bàn cây bút quà tặng kèm tờ rơi thông báo một buổi họp mặt lấy ý kiến đóng góp cho chủ tịch Hội tương lai. Chiêu này do Hữu đích thân đứng ra tổ chức. Vì lý do nào đó, một vài kẻ quá khích bắt đầu nhìn Hải dưới con mắt biếm họa. Có lần, bước vào lớp, Hải nhận ra không khí im lặng khó chịu. Mọi người lén nhìn anh. Hải ngoảnh lại phía sau. Trên tấm bảng, ai đó vẽ bằng phấn hình Vĩnh đang đưa cao một cánh tay làm động tác múa rối. Con rối trên tay Vĩnh có khuôn đầu vuông và mái tóc ngắn sát, đặc điểm không lẫn vào đâu được của riêng Hải.

Vĩnh lưu ý Hải cần hết sức bình tĩnh trước các công kích hay nhận xét bất lợi. Một cách kín đáo, cả hai dán một loạt thông báo các công ty tuyển dụng nhân lực sinh viên. Bên dưới thông báo, yêu cầu nộp hồ sơ gửi về văn phòng khoa. "Tại sao không để tên cậu hay tớ để các bạn biết đến?" - Hải nóng ruột thắc mắc. Vĩnh điềm tĩnh: "Chúng ta sẽ chứng minh bằng hiệu quả công việc. Đó là cách thực hiện dự án Liên kết tài năng tốt nhất. Nếu gây ồn ào phô trương thanh thế vào lúc này, các bạn tưởng đây là trò quảng cáo của chúng ta không chừng. Lúc đó, ta cũng không hoàn thành lời hứa với bên mấy công ty đâu!". Ngay cả khâu xem xét lựa chọn, phân loại hồ sơ của từng ứng viên sao cho phù hợp hơn cả với nhà tuyển dụng, cũng tự tay Vĩnh và Hải thực hiện. Từ hơn một trăm bộ hồ sơ nhận về, họ lọc ra tám mươi ứng viên, gửi về các công ty đặt hàng. Sau hơn một tuần, không nằm ngoài dự đoán của Hải và Vĩnh, đúng năm mươi sinh viên giỏi nhất đã tìm được vị trí thực tập thích hợp. Đến lúc đó, câu hỏi "Ai là người thực hiện dự án kết nối hữu ích?" mới được đặt ra.

Một cái nhìn hoàn toàn khác của đám đông hướng về Hải. Sự thiếu tin cậy dần dần lắng xuống và biến mất. Ấn tượng "việc làm tại công ty" mau chóng lấn át "mũ bảo hiểm miễn phí". Tuy nhiên, vẫn còn đó sự ngờ vực. Có thật là kế hoạch của Hải hay Vĩnh mới là người vạch ra và thực hiện? Câu hỏi treo lơ lửng trong các cuộc tụ tập của sinh viên.

Tan buổi học chiều, Vĩnh và Hải cùng ra bãi giữ xe. Nét mặt Hải lầm lì.

- Cậu có khó chịu vì các đồn thổi, đúng không? - Vĩnh hỏi thẳng.

Hải gật:

- Đương nhiên là có!

Vĩnh lắc đầu:

- Nếu khó chịu, là sập bẫy. Giai đoạn này, đừng nghe ai hết. Chỉ tin cậy vào chính mình!

- Tớ hiểu! - Hải đồng ý, giọng quả quyết - Tớ đang nghĩ phải có thêm một hoạt động nào đó, có thể triển khai từ bây giờ cho đến hết năm. Quan trọng là mang lại lợi ích thiết thực cho sinh viên. Dù ê- kíp của ta có thắng hay không!

- Nghe được đấy! - Vĩnh phụ Hải nhấc đuôi mấy chiếc xe máy ngổn ngang để lấy xe của Hải ra - Cậu có hướng gì chưa?

- Hôm bữa tụi mình đọc hồ sơ của các bạn, cậu có để ý trình độ tiếng Anh của sinh viên khoa mình không cao lắm. Thua hẳn bên khoa Ngoại thương hay Du lịch. Nói thiệt, hồi đó, nếu cậu không phụ tớ tiền đi học lại tiếng Anh, tớ bây giờ cũng vẫn yếu kém. Cú hích ban đầu quan trọng lắm. Tớ nghĩ, chúng ta thử liên hệ với một số trung tâm ngoại ngữ, kiếm học bổng hoặc đề nghị chương trình giảm giá cho các bạn xem ra cũng ổn...

- Hay đó! Sáng mai, tụi mình làm luôn! - Vĩnh thầm nghĩ chính tấm lòng nhân hậu khiến Hải luôn đồng cảm, nhìn ra những vấn đề của người khác.

Xe Hải bị xì bánh sau. Vĩnh vội, phải phóng về công ty trước. Hải dắt xe sang đường, đến tiệm sửa xe vỉa hè. Anh mua một tờ báo, chăm chú đọc. Thình lình, mắt anh tối om. Hai bàn tay bịt mắt anh từ phía sau. Cố gắng vùng ra, anh quát lên: "Ai?". Tiếng nói líu ríu vang bên tai: "Anh không nhận ra Hikaru sao?". Hải ngoảnh phắt lại. Thái Vinh đứng sau lưng anh, nghiêng đầu, miệng cười. Nhưng dưới đáy hai con mắt viền đen, hắt lên tia sáng kỳ lạ, gợi cảm giác vô cùng u ám.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3