Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 49 - 50

Chương 49: Đào vong



Đầu dây bên kia chỉ có tiếng
động cơ máy vọng lại, nhưng bốn chữ Long Trạch vừa nói Tiết Đồng đều nghe rõ, hắn còn định nói thêm nhưng chưa kịp nghe thì tín hiệu đã bị cắt đứt.


Tiết Đồng ngây người nắm chặt điện thoại trong tay, cô nhớ lại bốn chữ hắn vừa nói với cô: “ Tiết Đồng! Chạy mau!”. 

Cẩn thận suy nghĩ lại lời cảnh báo vừa rồi của Long Trạch, giọng nói của hắn như sét đánh ngang tai cô, phát sinh loại tình huống này chỉ có một khả năng – Long Trạch đã xảy ra chuyện.

Trong lòng cảm thấy hoang mang, Long Trạch đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ hắn ra sao? Tại sao hắn lại gọi điện kêu cô chạy trốn vội vàng như vậy, từ trước đến nay hắn luôn bảo vệ cô, vậy còn bây giờ?.

Tiết Đồng không suy nghĩ nhiều, chạy nhanh xuống dưới lầu, nhưng lại nhớ tới điều gì đó, quay người chạy vào phòng của Long Trạch, mở cửa đi vào phòng sách, mở ngăn kéo cầm khẩu súng, rồi đem băng đạn dắt vào túi quần, chạy nhanh xuống dưới lầu.

Tiết Đồng vừa chạy xuống dưới phòng khách nghe được tiếng cửa chính mở ra, cô hốt hoảng, người có thể tự do ra vào biệt thự ngòai cô và Long Trạch ra thì chỉ còn Đại Miêu và A Tống, không cần phải nghĩ nhiều, mục đích chúng đến đây Tiết Đồng hiểu rõ.

Cô nhanh chóng vòng ra cửa sau, tiến vào vườn hoa chạy thẳng ra ngoài. Trước đây từng bỏ trốn một lần nên Tiết Đồng nắm rõ địa hình ở đây, cô tìm cách trèo tường ra ngoài.

Ở trong tình huống khẩn cấp như thế này, Tiết Đồng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì, cũng may hôm nay Tiết Đồng mặc chiếc quần bò mới mua, không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy, cô nhanh chóng chạy về phía bức tường thấp nhất.

Tiết Đồng dắt khẩu súng vào thắt lưng, không chút do dự, cô dồn hết sức vào hai cánh tay, trèo nhanh lên thân cây cổ thụ ở bên cạnh, mượn độ cao của cây để trèo lên bức tường.

Mọi sợ hãi giờ đây đối với Tiết Đồng đều như mây khói, cô không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài. Tiết Đồng vừa trèo lên bức tường thì cô nghe được tiếng A Tống nói: “ Tìm xem cô ta đang ở đâu, chẳng lẽ lại chạy trốn?.”

Bọn chúng hướng đi ra phía sau vườn hoa, vừa đi vừa nói những lời ghê tởm, Tiết Đồng trèo nhanh lên bức tường, nhìn thấy bóng dáng chúng ở phía xa, cô không chút do dự, nhún chân nhảy xuống.

Long Trạch xảy ra chuyện, chúng đến đây không phải bắt cô mà để diệt trừ hậu họa. Tiết Đồng nhảy xuống nền đất, cây súng dắt ở thắt lưng bị rơi ra, cô nhanh chóng nhặt lại súng rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khu rừng, lúc này không còn thời gian để nghĩ chỉ muốn chạy thật nhanh, thật nhanh để thoát thân.

Trống ngực đập dồn dập như muốn nổ tung, khí quản như tắc nghẹn lại nhưng Tiết Đồng không dừng bước mà chỉ gia tăng sức chân chạy thật nhanh, ở phía sau cô nghe được giọng nói của chúng mỗi lúc một gần: “ Tiện nhân! Lại chạy, lần này thì chết chắc rồi!.”

Cô nghe được tiếng người đàn ông chửi thề, trong lòng lo sợ chúng sẽ đuổi kịp mình, Tiết Đồng gia tốc chạy nhanh hơn, chỉ có điều với sức của cô căn bản không thể so bì với sức chạy của hai người đàn ông khỏe mạnh.

Nghe được tiếng bước chân mỗi lúc một rõ rệt, cô nép người vào gốc cây cổ thụ, trực tiếp rút súng ra, nhắm về hướng chúng đang chạy tới, thở gấp nói: “ Đừng, đừng lại đây …”

Việc Tiết Đồng có súng trong tay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của A Tống và Đại Miêu, chúng lập tức dừng bước.

Tiết Đồng thở dốc, hết sức chăm chú nhìn hai người đàn ông trước mắt, đưa tay mở chốt bảo hiểm, lớn tiếng nói: “ Cút ngay.”

“ Lại đây, cô trốn không thoát đâu.” A Tống uy hiếp, hắn nhìn tay Tiết Đồng run run, đi về phía trước hai bước.

“ Pằng” một tiếng súng vang lên, Tiết Đồng nổ phát súng đầu tiên, cô không nhắm chính xác mà chỉ bắn bừa, bởi vì chạy nhanh mà gương mặt cô đỏ ửng rồi cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch vì sợ hãi, Tiết Đồng lớn tiếng: “Cút ngay, xa một chút.”

Bên kia, Đại Miêu cùng với A Tống lùi hai bước, chúng liếc nhìn nhau như vẻ ra hiệu điều gì đó.

Cánh môi run rẩy vì sợ hãi, cô hít sâu một hơi, chĩa nòng súng về chúng, cố gắng nhắm chính xác, Tiết Đồng không muốn giết người, nhưng cô không có lựa chọn, chúng đều là những kẻ khát máu, nếu không ra tay trước thì người chết sẽ là cô.

Tiết Đồng muốn sống, cô nhẫn nhục sống tạm bợ lâu như vậy chỉ vì muốn bào trì mạng sống của mình, cô chĩa súng vào A Tống, đưa tay bóp cò súng liên tục.

Theo tiếng súng vang lên, mấy viên đạn bay ra, có viên đạn xẹt qua thân cây, cũng có viên đạn bắn trúng người, A Tống rên lên một tiếng, rồi quỳ rạp xuống đất, vội vàng núp sau thân cây cổ thụ né đạn lạc, sắc mặt Đại Miêu lập tức thay đổi, cuống quít chạy ra phía sau.

Bọn chúng nhận được chỉ thị của Trình Thiên:  Xử lí người phụ nữ này, Long Trạch đã không còn, chúng cũng không cần phải sống trên đảo hoảng. Chúng nghĩ người phụ nữ này yếu đuối không sức kháng cự, không ngờ cô ta lại sớm có phòng bị, càng không nghĩ tới khả năng Long Trạch sẽ đưa súng cho cô ta, tình thế trước mắt, vô cùng bất lợi với bọn chúng.

Mặc dù kĩ năng bắn súng của Tiết Đồng không tốt nhưng nếu bắn liên tiếp nhiều phát cũng phải trúng một lần, hai mắt cô thẫn thờ nhìn cảnh A Tống quằn quại dưới mặt đất, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, cô đã quá hiểu thủ đoạn của chúng.

Nếu rơi vào tay chúng, cô không chỉ chịu mọi cực hình tra tấn nhục nhã, mà ngay cả tính mạng cũng không thể giữ lại được, Tiết Đồng tiếp tục giơ súng lên nhắm bắn vào Đại Miêu.

Đại Miêu nhanh chóng đổ người ra hướng khác, động tác của hắn rất linh hoạt, ngay lập tức né được viên đạn của Tiết Đồng. Đại Miêu không nghe được tiếng súng nổ thêm nữa, hắn cũng đoán được súng đã hết đạn.

Tiết Đồng nhanh chóng lấy ra băng đạn mới, nhanh chóng nạp đạn rồi tiếp tục nã súng về phía Đại Miêu, cũng may, trước đây Long Trạch đã dạy qua cô cách sử dụng súng cơ bản.

Đại Miêu lấp ló ở phía sau thân cây lớn, Tiết Đồng cũng nạp đạn mới, cô quát lớn: “ Tôi còn đạn. Tôi không sợ anh!.”

Nói xong, Tiết Đồng tiếp tục nổ súng, Đại Miêu vội vàng lẩn trốn.

Tuy rằng thân cây không lớn nhưng Tiết Đồng biết cô không có khả năng bắn trúng Đại Miêu, cô chĩa súng về phía  A Tống cách đó không xa nổ súng vào hắn, ngay lập tức tiếng kêu đau đớn của A Tống vang lên. Nghĩ thấy đạn cũng không có nhiều, cô không thể lãng phí, không nên ở đây giằng co với chúng, Tiết Đồng quay người bỏ chạy.

Tiết Đồng vừa chạy vừa quay đầu lại xem Đại Miêu có đuổi theo hay không, chỉ biết cắm đầu về phía trước mà chạy không quan tâm đến phương hướng. Những nhánh cây rậm rạp trong rừng cào rách chiếc quần bò của Tiết Đồng, hai bên đùi đều rớm máu tươi, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn.

Chạy được một quãng xa, xác định không có ai đuổi theo, Tiết Đồng chạy chậm lại, tim như bị bóp nghẹt, hô hấp trở nên đứt quãng. Đối với địa hình trên đảo, Tiết Đồng hoàn toàn mù mịt, cô chỉ biết chạy mà không suy nghĩ đến những chuyện khác, nếu không chạy thì có lẽ tử thần sẽ đến và cướp đi sinh mạng của cô bất cứ lúc nào.

Không biết chạy bao lâu, Tiết Đồng nghe được tiếng sóng vỗ, bước chân cũng chậm lại, mỗi bước đi trở nên nặng nề khó khăn hơn, có lẽ cơ bắp đã hoạt động quá tải.

Tiết Đồng chạy trên bờ cát, dọc theo bờ biển vẫn là rừng cây, cô muốn nghỉ một chút nhưng trước mắt cần phải tìm được nơi ẩn náu. 

Tiếp tục chạy về phía trước, đến khi những hang đá hiện ra trước mắt, Tiết Đồng dừng lại rồi leo lên. Hang đá dựng đứng sừng sững trước mặt biển, cách khu rừng không xa, địa thế khá cao và hiểm trở nhưng có lợi thế là có thể quan sát được xung quanh.

Với tình hình hiện tại, Tiết Đồng không có nhiều lựa chọn, nếu có người tới gần hang đá chắc chắn sẽ nhìn thấy, nơi đây rất thích hợp để trú ngụ.

Tiết Đồng đi vào trong hang đá, ngồi xuống dưới, tay chân bủn rủn vô lực, cây súng đặt bên cạnh, hai chân mỏi nhừ đau nhức, hai mắt nhìn xuyên qua khe hở, cố gắng quan sát tình hình xung quanh.

Chờ cơ thể dễ chịu hơn một chút, nhìn màu trắng của sóng biển, màu xanh của hàng thông vun vút, tự hỏi bản thân mình nên làm gì?

Long Trạch đã xảy ra chuyện gì? Hắn có thể quay trở về đảo không? Nếu hắn không trở lại, cô phải làm gì bây giờ?

Toàn thân Tiết Đồng run run, Long Trạch khỏe mạnh như vậy, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn nói hắn yêu cô, hắn nhất định sẽ trở về tìm cô.

Lúc này, Tiết Đồng mới hiểu được, bản thân mình dựa dẫm vào Long Trạch nhiều đến thế nào, cho dù chỉ coi hắn là chỗ dựa, cô cũng không hy vọng hắn sẽ gặp phải chuyện không may.

Sóng biển đánh vào phiến đá tạo ra âm thanh ghê người, màn đêm chậm rãi buông xuống, Tiết Đồng ôm gối dựa vào vách đá, cô biết phải làm gì bây giờ?

Ở trong ngăn kéo Long Trạch có súng, chắc chắn Đại Miêu cũng sẽ có, hôm nay là cô gặp may mắn, trùng hợp bọn họ không mang súng trên người, cũng chỉ còn lại một băng đạn, cộng với số đạn còn lại trong súng thì tất cả còn hai mươi bảy viên.

Có điều, kĩ thuật bắn súng của cô quá kém cỏi, nếu gặp phải đấu súng với người khác, nhất định cô sẽ bỏ mạng. Cô thậm chí không thấy rõ vết thương của A Tống, chỉ thấy máu trên người hắn chảy ra, Tiết Đồng không biết hắn sống hay chết, người như hắn không đáng để thương hại.

Lúc này, điều duy nhất Tiết Đồng phải làm chính là bảo toàn mạng sống, nhớ lại những ngày gian khổ trước đây, cô từng có ý nghĩ tự sát nhưng nay đã khác, những ngày đen tối nhất đã qua đi, lúc này cô nhất định phải sống!

Còn về Long Trạch, Tiết Đồng không ngừng cầu nguyện hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gặp được hắn là điều vô cùng may mắn. Long Trạch đã giúp cô giữ lại tính mạng, luôn che chở và bảo vệ cho cô, không ngừng yêu thương cô. Hắn tuy là người ngoại tộc nhưng tâm địa không xấu vì vậy hắn nhất định phải sống sót.

Buổi sáng, Long Trạch gọi điện nói rằng hắn đang trên đường trở về, sao bỗng nhiên mọi chuyện lại chuyển biến xấu đến vậy. Chưa lúc nào, cô lại nhớ Long Trạch như lúc này, bọn họ sống chung với nhau lâu như vậy, tuy rằng có mâu thuẫn nhưng đều vui vẻ sống qua mỗi ngày.

Hình ảnh Long Trạch cười, hắn ôm eo cô, ở bên tai cô nỉ non, hắn cũng không để tâm liệu cô có thích hắn không, hai người hàng đêm cùng nhau thân mật, hắn sao có thể không trở về gặp cô?

Mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, lúc ngủ lúc tỉnh, đến trưa khi nghe được tiếng chim hót vang trong hang đá, cô mới tỉnh giấc. Tiết Đồng cảm thấy khát, cô không rõ địa hình trên đảo nên không dám đi cách hang đá quá xa, chỉ có thể thu thập sương sớm để giảm bớt cơn khát, hái vài quả trái cây rừng ăn lót dạ, hai mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh, tìm đủ thức ăn Tiết Đồng nhanh chóng trở về hang đá.

Ở trong hang đá, Tiết Đồng cầm súng lên luyện tập, hai mắt mệt mỏi nhìn mặt biển đến ngẩn người, phóng tầm mắt về phía xa, tự hỏi, hy vọng của cô ở đâu?

Cô hy vọng sẽ có chiếc thuyền nào đó xuất hiện sẽ cứu vớt cô rời khỏi đảo. Thoát khỏi đảo rồi sao, liệu chúng có phái người đến giết hại gia đình cô không? Tiết Đồng rất sợ điều đó sẽ xảy ra. 

Niềm tin hoàn toàn không có, người duy nhất có thể dựa vào nay không rõ sống chết, cô hy vọng trên mặt biển sẽ xuất hiện hình ảnh của Long Trạch, cái đuôi dài của hắn vung lên cao tạo nên những bọt nước trắng xóa. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng!

Tiết Đồng nhặt những viên đá nhỏ ném đi xa, cô cố gắng tìm kiếm hình ảnh của Long Trạch, dòng nước mắt không biết tự lúc nào đã tràn ra.

“ Trạch, anh nhất định phải sống!” Tiết Đồng cúi đầu nói.

Chương 50: Gặp lại



Tiết Đồng ở trong hang đá hai ngày ba đêm, sáng sớm cô chạy đến rừng cây tìm kiếm thức ăn. Nghiền nát quả chua trong miệng khiến môi cô nhói lên cơn tê buốt, Tiết Đồng từng nghĩ sẽ chuyển nơi trốn nhưng cô lại sợ Đại Miêu phát hiện ra, rơi vào tay chúng chỉ còn con đường chết.

Về phương diện khác, hang đá này có thể nhìn ra mặt biển làm tăng thêm hy vọng sống sót. Ngay trong lúc Tiết Đồng vô cùng tuyệt vọng, ở phía xa mặt biển dập dềnh cùng làn nước hiện lên dải màu trắng vàng quen thuộc, đó chính là cái đuôi dài.

Tiết Đồng chạy khỏi ra cửa hang đá, phóng tầm mắt về phía mặt biển, đến khi xác định rõ là ai, cô dắt theo súng bên người, vừa chạy vừa hét lớn tiếng: “ Long Trạch, Long Trạch, em ở đây.”

Tiết Đồng dùng hết sức để chạy tới chỗ Long Trạch, mang theo niềm vui sướng tột cùng cô sải những bước lớn chạy với tốc độ nhanh nhất ra đến bờ biển.

Gió cuốn theo tiếng gọi của cô mang ra biển, đó là tiếng gọi của niềm hy vọng đang được nhóm lại. Xa xa, người đàn ông kéo theo cái đuôi dài đưa mắt nhìn cô, im lặng đó, hắn vui mừng đến phát điên không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Tiết Đồng nhào vào người Long Trạch, dùng vòng tay yếu ớt của mình ôm chặt hắn, nước mắt không ngừng tuôn trào: “ Trạch … Trạch … Anh còn sống….”

Long Trạch rên nhẹ, ôm thắt lưng của cô, hai tay siết chặt giống như nếu buông ra cô sẽ bay đi mất, gọi tên của cô: “ Tiết Đồng … Tiết Đồng …”

Giọng nói ấm áp quen thuộc, Long Trạch khó khăn hít thở: “ Thật tốt, em còn sống. Tiết Đồng, anh sợ về không kịp sẽ không được gặp lại em!”

“ Em cũng sợ anh sẽ không trở lại.” Tiết Đồng đem đầu chôn ở gáy Long Trạch khóc lớn.

Long Trạch ôm chặt Tiết Đồng, dưa tay vỗ về lưng, cố gắng áp chế cơn đau của mình.

Lúc lâu sau, Tiết Đồng mới ngẩng đầu nhìn Long Trạch trong lòng cô như bị mũi dao cứa phải, nhìn sắc mặt hắn trắng dã không còn chút huyết sắc, ngay cả môi cũng nứt nẻ khô toác, giống như người bị bệnh nặng, đôi mắt trũng sâu vô cùng mệt mỏi, trên tóc còn dính những cọng rêu biển. 

Tiết Đồng nhớ lại, vừa rồi hắn không chạy đến bên cô mà chỉ đứng đó chờ cô chạy tới. Hiện tại hắn dùng đuôi rắn để chống đỡ thân mình, khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, không biết hắn có bị thương hay không: “ Trạch, anh làm sao vậy? Bị thương sao?.”

Long Trạch vẫn không buông tay: “ Anh không sao, thấy em không sao là được rồi.”

Giọng nói của Long Trạch đuối sức rõ rệt, Tiết Đồng không tin: “  Anh bơi về sao? Xảy ra chuyện gì?.”

“ Trình Thiên muốn giết anh. Do kịp phát hiện nên gọi điện bảo em chạy trốn.” Long Trạch nở nụ cười yếu ớt: “ Em không có việc gì là được rồi, mấy ngày nay anh rất sợ, sợ em không trốn kịp.”

Hô hấp của Long Trạch trở nên khó khăn, cái đuôi dài trên cát thẳng tắp không còn nghịch ngợm như ngày thường, cũng không thể biến thành hình người, mặt trên của của đuôi do ngâm nước quá lâu da nhăn nheo lại, chuyển sang sắc trắng lợt, vảy vàng cũng không còn óng ánh như ngày thường. 

Nhìn Long Trạch, Tiết Đồng biết hắn kiệt quệ sức lực đến mức nào, cô lay nhẹ người của Long Trạch hắn lập tức phát ra tiếng hừ nhẹ.

“ Anh bị thương.” Tiết Đồng khẳng định.

Long Trạch đúng là bị thương, Trình Thiên muốn giết hắn, sai người cài bom hẹn giờ, hắn lập tức gọi cho Tiết Đồng khi phát hiện có bom trên trực thăng, dụng cụ nhảy dù cũng không có, khi hắn phát hiện mình bị gài bom thì đã muộn. Không có thời gian để trực thăng tiếp xúc với mặt đất, chỉ có thể trực tiếp từ trên nhảy xuống biển.

Khi trực thăng lao lên cao, với vị trí như này khi nhảy xuống biển áp suất vô cùng lớn, mặt biển sẽ biến thành bàn chông đầy mũi nhọn đủ để chọc thủng cơ thể hắn, áp suất xung quanh đủ để phá vỡ lục phủ ngũ tặng, khi nhảy xuống biển hai chân Long Trạch lập tức biến thành cái đuôi dài, để giảm bớt tỉ lệ gây ra thương tích cho mình.

Nhìn bề ngoài thì sẽ không nhận ra hắn bị thương nhưng thực chất bên trong xương cốt bên trong bị tổn thương không nhẹ, chỉ cần dùng tay ấn mạnh cơn đau lập tức xộc thẳng đến đại não đau đớn vô cùng, nội tạng bên trong cũng ảnh hưởng không ít, nếu hắn không phải có khả năng khôi phục nhanh hơn người thường, thì làm sao hắn có thể sống đến bây giờ.

Ngay cả thời gian để thở cũng không có, cố gắng quẫy cái đuôi dài rẽ nước nhanh chóng trở về đảo, chỉ chậm một giây, Tiết Đồng sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không sợ đau, chỉ sợ sau này sẽ không được gặp lại cô.

Suốt hai ngày ba đêm, cơ thể chống đỡ căng như dây đàn, đau đến toàn thân dường như chết lặng, nhưng trong trái tim của hắn còn đau đớn hơn nhiều.

Đại Miêu và A Tống là người chuyên nghiệp, cơ hội sống của Tiết Đồng vô cùng thấp, hắn không tưởng tượng nếu Tiết Đồng rơi vào tay chúng sẽ ra sao, chỉ nghĩ đến Tiết Đồng sẽ gặp nguy hiểm, hắn muốn bay nhanh trở về bên cô, trở về để bảo vệ cho cô.

Hiện tại, Tiết Đồng còn sống trên người cũng không bị thương, nhìn lên bầu trời mặt trời bắt đầu nhô lên, Long Trạch cười nhạt: “ Nói cho anh biết, em trốn ở đâu? Đại Miêu và A Tống có bắt được em không?.”

Cơ thể bị thương tích nặng nề, Long Trạch nằm dài trên bãi cát, Tiết Đồng cũng mệt mỏi không kém, ngồi ở bên cạnh hắn, cô chưa từng thấy Long Trạch yếu ớt như vậy. Trong mắt cô, hắn luôn là một người mạnh mẽ nhất, tinh thần luôn tràn đầy năng lượng, ánh mắt mang theo tia quật cường, bình thường cái đuôi đều đong đưa còn bây giờ đến hít thở cũng làm khó cho hắn.

Tiết Đồng giải thích qua loa, đặt cây súng vào tay Long Trạch: “ Cũng may anh để súng lại cho em, trước đó dạy em cách sử dụng, cũng muốn cảm ơn ông trời đối xử với em vô cùng tốt.”

Long Trạch nhìn khẩu súng đèn ngòm, nói: “ Anh đã trở về, không cần sợ.”

Tiết Đồng cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt nhợt nhạt chứa đầy lo lắng: “ Trạch, tuy rằng anh không nói, nhưng có phải anh bị thương rất nặng? Hiện tại em có thể làm gì cho anh?.”

“ Tiết Đồng, anh cũng không muốn gạt em, hiện tại anh đứng lên cũng rất khó khăn, cần phải nghỉ ngơi tốt, dù sao chúng ta cũng có cái này.”  Hắn nói đến cây súng trong tay: “ Cho dù vài người đến đây anh cũng không sợ.”

Hắn lại nhìn Tiết Đồng, vươn tay sờ mặt cô, thở dài: “ Em gầy đi nhiều.”

Tiết Đồng khịt khịt mũi: “ Chúng ta còn sống mới là điều quan trọng nhất.”

“ Đúng vậy! Còn sống là tốt rồi.” Long Trạch ngắm nhìn dải mây trắng trên đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên quyết: “ Ngày đó, anh đã thề với chính mình, nhất định phải trở về."

Cả hai nghỉ ngơi một lúc, Long Trạch di chuyển xuống dưới tán cây cách đó không xa, Tiết Đồng mới phát hiện hắn đứng dậy vô cùng khó khăn, thân thể hắn dựng lên dùng thân trên để kéo cái đuôi dài, đuôi cũng không thể cuộn lại thành từng khúc, cảm giác như mỗi tấc da trên đuôi đều đang rỉ máu.

Tiết Đồng đỡ tay Long Trạch, nhưng hắn không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt cô nên gạt tay cô ra, Tiết Đồng càng kiên quyết, nắm chặt tay hắn đặt lên vai mình: “ Không được cử động, đi đến chỗ đó rồi nói sau.”

Long Trạch đi rất chậm, mỗi bước đi đều nặng nề, thấy hắn như vậy cô cảm thấy khó chịu, cẩn thận đỡ hắn dựa vào thân cây dừa: “ Có phải rất đau? Anh muốn gặp bác sĩ không?.”

“ Không cần, anh nghỉ ngơi sẽ khỏi, em không phải nghĩ rằng anh yếu đến mức không thể bảo vệ được em.?” Hắn thở dốc từng hơi, ở trước mặt người phụ nữ mình yêu lại trưng ra cái dáng sắp chết như này, có chút bực dọc: “ Anh sẽ không để người khác tổn thương em.”

Sống mũi cay cay, Tiết Đồng nói: “ Trước mắt, đừng nói gì, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Long Trạch im lặng quan sát Tiết Đồng, trong tay vẫn cầm chặt cây súng, sau đó rời mắt đến cây dừa cách đấy không xa, nhắm chuẩn rồi bắn ba phát đạn. Quả dừa từ trên cây rụng xuống, Tiết Đồng chạy tới nhặt lên, mấy ngày nay ăn uống thất thường lúc nào cũng rơi vào tình cảnh đói khát, hai ngày vừa qua cô không phải chưa từng nghĩ đến việc hái dừa nhưng trèo không tới được quả dừa, cũng không dám lãng phí nhiều thời gian và công sức vào việc đó, nên Tiết Đồng đành bỏ cuộc.

Long Trạch giúp Tiết Đồng bổ dừa, sau đó đưa cho cô: “ Em uống trước đi, trông có vẻ em mệt mỏi.”

Tiết Đồng ngồi xuống bên cạnh Long Trạch: “ Em không sao, lo lắng không biết anh sẽ gặp phải chuyện xấu gì, lại sợ, sợ anh sẽ không quay lại.”

“ Em ở đây, sao anh có thể không quay lại.”

Long Trạch uống một ngụm nước dừa, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn: “ Tiết Đồng, anh muốn ngủ một lúc, em ở bên cạnh anh, có người đến thì gọi anh, chờ anh khỏe lại chúng ta sẽ trở về biệt thự.”

Bộ dáng của Long Trạch hiện tại khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, Tiết Đồng đỡ hắn nằm xuống: “ Ngủ đi, em sẽ trông trừng cho anh, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Long Trạch thực sự mệt đến chết, không có tinh thần nào khác chỉ muốn ngủ một giấc từ từ nhắm mắt lại, tay hắn vẫn nắm lấy bàn tay của Tiết Đồng, thật mềm mại, hô hấp của hắn dần trở lại bình thường.

Cây cổ thụ lay nhẹ trong gió, xa xa bọt nước dưới ánh mặt trời bị nhuốm sắc vàng lấp lánh, tay phải bị Long Trạch nắm chặt nó đem lại cảm giác ấm áp an toàn cho cô, giống như mặt biển lúc này, vô cùng bình lặng.

Cô cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt Long Trạch, sắc mặt trắng bệch, ngay cả khi thở cũng cảm nhận được cơn đau, thật đau lòng! Tiết Đồng vươn tay nhặt bỏ những cọng rêu biển trên tóc, sau đó cô di chuyển ngón tay xuống lông mi của hắn, rồi đến mắt, chạm nhẹ vào những đường nét quyến rũ trên khuôn mặt Long Trạch.

Hai người ngủ cùng giường, hàng đêm cùng nhau triền miên, hắn đã sớm tồn tại trong lòng của cô, Tiết Đồng không biết cách thể hiện tình cảm của mình, cô chỉ biết âm thầm cầu nguyện hắn sẽ được bình an.

Hàng mi dày cong thường ngày bây giờ cũng rũ xuống vì mệt mỏi, Tiết Đồng không biết hắn đã bơi bao xa, quãng đường khó khăn vất vả đến nhường nào, nhưng cô cảm nhận được, Long Trạch luôn hết lòng yêu thương cô, mỗi đêm cùng nhau sa vào bến bờ dục vọng hắn không ngừng gọi tên cô.

Long Trạch cũng giống như những người bình thường khác, chẳng qua ông trời để cho hắn những tài năng ưu việt mà người thường không có được, vậy nên hắn mới kiêu ngạo tự mình lảng tránh người đời.

Tiết Đồng dựa vào tảng đá, nhìn mặt nước biển xanh biếc dập dềnh theo từng đợt sóng, cô cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, thi thoảng cúi đầu nhìn Long Trạch đang yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. 

Đến giữa trưa, duy trì mãi một tư thế này khiến toàn thân cô mỏi rã rời, Tiết Đồng cẩn thận rút tay mình khỏi bàn tay Long Trạch, mỗi động tác nhỏ nhất của cô cũng khiến hắn quan tâm dù đang ngủ say nhưng Long Trạch nhíu chặt mày lại.

Long Trạch nói hắn chỉ ngủ một lúc, nhưng đến xế chiều hắn vẫn không tỉnh lại, nếu không cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn cô sẽ nghĩ người đang nằm ngủ kia sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê. Nếu đúng như vậy, cô không thể bình tĩnh mà ngồi cạnh hắn như lúc này.

Chỉ đến khi tiếng ôtô từ xa truyền đến Tiết Đồng bỗng cứng người lại, cô nín thở để lắng nghe rõ hơn, âm thành ngày càng lớn, cô không do dự liền đánh thức Long Trạch.

Đương nhiên, Long Trạch cũng nghe thấy, xoay người ngồi dậy, im lặng lắng nghe, sau đó hắn cầm súng lên đạn sẵn sàn, mở chốt bảo hiểm, giọng nói trở nên nghiêm túc: “ Ở phía sau anh.”