Bạch mã hoàng tử - Chương 26 - 30
Chương 26
Sau khi đột ngột rẽ phải ở ngã tư khiến công chúa Mai và Hoàng tử Lam đều gọi í ới,
Gã DJ chở theo 1 con ếch chỉ biết cúi gầm mặt...
đến cái địa chỉ trên lòng bàn tay nó..
............
"Ngồi đây giữ xe, tôi sẽ ra ngay"
Gã chỉ nói mà ko chờ xem tôi có đồng ý hay ko -__-
Là đi thẳng vào cái tiệm nhạc cụ ko lớn lắm..
............
Một người đội nón có chữ C.K đi ngang...
C.K... 1 nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.
Tôi bỗng nhớ tới Bodyguard... Hắn... thật kỳ lạ.
Tại sao bảo tôi là bạn gái hắn? >< tại sao lại nổi điên lên?
tại sao thẫn thờ bỏ đi như thế khi tôi vô tình gọi anh Lam là Hoàng tử..?
Việc đó... chỉ có tôi mới đáng xấu hổ và phải là người bỏ đi mới đúng.
Tại sao...?
Gã DJ bước ra sau 10 phút vào tiệm..
Tay anh ta cầm 1 vật gì đó nhỏ cho vào túi quần short lửng.
"Ok, tôi sẽ đưa cô em về. Nhà ở đâu?"
"yeah! Hẻm 475 Nguyễn Kiệm"
Cuối cùng, tôi cũng được về nhà...Ôi đói bụng quá ! +__+
DJ ko phiền phức như C.K...khi mà tôi đã hết giá trị lợi dụng,
Anh ta chỉ việc đem tôi trả về vị trí cũ.
............
Cũng như khi nãy trên đường đi,
DJ ko hề hỏi hay nói bất cứ điều gì về câu thét có chữ Hoàng tử của tôi TT__TT,
có lẽ đó là điều tốt đẹp duy nhất về gã.
"Cảm ơn anh. Bye"
"Cửa khoá rồi."
"Hả?????"
Tôi nhìn nhanh lên cửa khi vừa bước xuống xe,
Cái ống khoá trước cửa như muốn chọc tức tôi...
Dì Út đã bảo rằng dì sẽ đi đâu đó...ôi trời....
Tôi đã quên mang theo chìa khóa!! Đó là điều tệ hại tôi vừa nhận ra.
Ban sáng vì C.K lôi tôi đi nhanh để ngăn ko cho tôi thay áo,
Nên tôi đã ko nhớ bỏ chìa khóa cửa vào balo!
Tôi bấm máy gọi dì... "..ò e í..ò e í...ko liên lạc được..."
Argh!! Hình như hôm nay là ngày kỵ của tôi?
"Hãy ghé nhà người quen ở tạm. tôi đi đây"
"Ok..."
............
Anh ta...gã ấy. Một người tàn nhẫn nhất mà tôi được biết.
Gã bỏ tôi đứng bần thần giữa 1h trưa nắng và rồ máy chạy đi.
...Phải, tôi cũng chẳng cần sự quan tâm của gã..
Mệt mỏi, tôi ngồi phịch xuống bật thềm, tựa người lên chiếc cổng sắt.
Nhà người quen? Thật buồn cười là tôi ko có người quen nào cả.
Nhà ngoại... hay nhà nội? Ko... dĩ nhiên là ko.
"Lên xe đi."
DJ gạt chống xe và gọi tôi.
Tôi vẫn ngồi yên, mặc kệ... dù việc gã xuất hiện là 1 bất ngờ lớn với tôi.
Tôi đã ko nghĩ là anh ta sẽ quay trở lại..
"Tôi bảo em lên xe!"
"Ko."
Tôi nhắm mắt lại và cố thả lỏng..
Nhưng... ngày mệt mỏi của tôi vẫn chưa kết thúc...
Tay cướp biển bước tới và lôi tôi đi như lôi 1 nhỏ Oshin ko còn sức đề kháng.
Okay...okay... đừng có bạo lực nữa. Tôi đã te tua lắm rồi.
Tại sao ko tha cho tôi?
.........
Chúng tôi dừng trước 1 bar café.
Buổi trưa mấy quán bar này đâu có mở cửa??
Tôi ghét quán bar!! ><
"Vào đi?"
"Ko. tại sao ăn ở đây chứ?"
"Chỗ quen của tôi"
Khi anh ta định nắm tay tôi và lôi lần nữa,
Tôi nhanh chóng né tránh và bước vào trước. Tôi thù cái vụ bị nắm tay kéo đi lắm rồi.
Tay này chỉ để bạn trai nắm đi dạo trong công viên thôi cơ mà!!
TT__TT
"Cho tôi 2 phần spaghetti"
DJ Huấn nói ngay lúc vừa gặp anh phục vụ ở quầy bar,
và anh này gật đầu cái rụp sau khi cúi chào khúm núm.
"Tại sao ko ghé nhà ai mà ngồi ngoài đó?"
"......ko biết."
"Em thật là 1 cô gái lạ lùng"
"......"
Lạ lùng? Có gì lạ lùng? -__-
Và tại sao gã lại trở nên dịu hẳn thế kia?
Hah có lẽ tôi đã đi đúng đường...càng phản kháng, gã càng căng hơn.
Lấy nhu chế cương... yeah..
"Có biết đây là gì ko?"
Vừa nói, anh ta vừa móc trong túi ra cái vật ban nãy đã mua ở tiệm nhạc cụ,
Đó là 1 chiếc kèn nhỏ cỡ chiếc lược, hình chữ nhật dài.
Hình như, ngày xưa bé tôi có lần đã thấy nó ở nhà nội...
"Loại kèn này là đồ cổ. Rất ít ai có. Phải nhờ người quen chỉ chỗ mới mua được"
"Chỉ có vậy mà anh phải vội vã đến?"
"Nếu đến chậm, họ sẽ bán mất."
Rồi, gã đưa chiếc kèn lên miệng và bắt đầu thổi..
Khác với tiếng đàn, tiếng nhạc từ chiếc kèn ấy cứ đơn độc, da diết thế nào ấy..
Nhưng rất dễ chịu, nhất là vào buổi trưa như bây giờ..
Tôi bỗng thắc mắc..
"Anh vừa chơi được đàn Piano, vừa thổi được kèn.. anh có thể chơi bất cứ thứ nhạc cụ nào àh?"
"Ko phải tất cả. tôi chơi Guitar, Piano, Trống.. Saxophone cũng biết chút chút. Nhưng cái thứ này thì ko phải là -chơi nhạc--, hiểu ko, cô bé?"
Dứt lời, gã đặt chiếc kèn vào tay tôi, và hất hàm.
"Thử đi. Em cũng có thể thổi được"
Thật à? Tôi có thể à?
Hồi nhỏ tôi cũng thích cái này lắm, nhưng ko dám đụng đến đồ của ông..
Cái vật lạnh lạnh trên tay tôi trông hay hay làm sao..
Tôi đưa nó lên và thử..
Chương 27
[Phr..phin-phinnn phen]
"Hahhaha........"
Gã và anh phục vụ cùng cười khi nghe âm thanh tôi vừa tạo ra từ chiếc kèn.
>< Thế mà bảo tôi có thể!
Tôi dằn cái kèn xuống bàn và đẩy trả cho gã DJ với bộ mặt quê 1 cục.
Anh ta thôi cười và cầm chiếc kèn lên, kéo ghế lại gần tôi.
"Ko khó đâu. Em hãy nhìn đây, chỗ này là âm cao, còn đây là âm thấp... "
"......"
"Đừng thổi như thổi bong bóng. Hãy lấy hơi dài và điều tiết nó..."
"-__-..."
"Chơi cái này ko cần biết gì về nhạc lý. tôi chỉ thổi đại mà vẫn thành 1 âm điệu nghe lọt tai.."
.........
Tôi gật gù và lắng nghe bài giảng say sưa,
tự nhiên, gã ko còn đáng sợ nữa..
Tôi dần quên đi chuyện đã xảy ra hồi sáng...
"Đây, 2 Spaghetti!"
1 chị tiếp viên trong trang phục mát mẻ bê cái mâm ra và đặt 2 đĩa mì xuống bàn.
Tôi cầm đũa lên và ăn ngay. Ahhh...tôi đói.T__T
"Anh Huấn, lâu quá chời! em chờ mãi... ai đây? Em gái hử?"
"Ko. Một designer trong studio"
"Đồng nghiệp à? Khó tin quá! Anh chuyển qua cua nai tơ àh?"
"Cô ko thể để chúng tôi ăn được sao?"
Chị tiếp viên bĩu môi bỏ đi sau khi lườm tôi, đang ngậm 1 họng mì..
Cái cách mà DJ nói, như là băng ở Nam Cực! Tôi cũng thấy vẻ e sợ trên mặt chị ấy..
"Anh chàng trẻ con ấy...bạn trai à?"
"yah? Ah.. Ko."
"Anh bạn đó hợp với cô em đấy. Quên thằng Lam đi. Ko có kết quả đâu"
"?? tại sao?"
Tôi chợt nhận ra, câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào thừa nhận rằng tôi thích anh Lam.+__+
Nên thế là tôi lại cúi mặt và ăn...ăn...cứ ăn.
Nhưng... tại sao???
"Tôi ko thích nói chuyện người khác. Hãy nghe lời tôi, trước khi ôm khổ."
Nói rồi, gã đứng dậy đi vào trong...chắc đi toalet. -__-
Tôi cũng vừa ăn xong đĩa mì..
Cánh cửa chính quán bar mở ra và 1 ông bặm trợn bước vào,
Theo sau là 1 thanh niên trẻ mặc áo sát nách có xăm hình..
..
"Ah..sớm dzậy, anh Sáng?"
Anh phục vụ đang lau mấy cái ly niềm nở chào đón vị khách mới vào.
Ông bặm trợn ko đáp, đảo mắt nhìn quanh và khi thấy tôi, ông ta bước lại,
Ôi...tôi sợ mấy người này. +__+
"Gì đây? tiếp viên mới à? Trông ngây thơ nhỉ?"
"Ah...đó là..."
Ko thèm nghe anh phục vụ nói hết câu, ông ta sờ vào má tôi! ARGH!
Tôi hất cánh tay ghê tởm đó ra và đứng dậy..
Ông ta cười nham nhở và tiếp tục trò quỉ quái..cứ giơ tay ra như muốn nựng tôi!
Anh phục vụ vội chạy tới để can..nhưng có vẻ anh ấy chẳng làm được gì.
"Đã tới đây mà còn bày đặt... nào, anh nựng cái sẽ boa cho!"
"Tránh ra!" ><
Tôi cố đẩy ông ta ra, bằng cả sức lực..
"Làm gì thế?"
Tiếng của DJ Huấn. Lúc này, tôi thực sự mừng rỡ khi nhìn thấy anh.
Ông bặm trợn quay phắt lại, còn DJ thì đã tới bên cạnh tôi.
"Trực Huấn? Là mày à? Trước giờ tao và mày ko đụng chạm nhau nhé."
"Phải. Nhưng ông đang đụng đến cô gái của tôi"
Huh?? Cô gái của anh?? Lại thêm trò gì nữa đây?
Tôi đâu phải là đồ vật mà ai muốn nhận là của mình cũng được?? ><
"Oh...thế àh, thế thì đã lỡ đụng rồi, cho tao luôn nhé"
Ông bặm trợn hất mặt với gã thanh niên xăm mình,
tức thì gã ấy lao tới tóm lấy tôi bằng 1 vòng tay kẹp cổ..
Cứu!!!!!
[Huỵch]
Một quả đấm của DJ nhanh như cắt thụi ngay vào mặt người đang giữ tôi,
khiến anh ta loạng choạng ngã ra sàn..
anh phục vụ và vài người trong quán cố gằng nài nỉ lẫn can thiệp, nhưng vô ích.
trận đánh đã diễn ra. Còn tôi thì sợ hãi đứng nép vào góc và cầu nguyện..
Ôi trời ơi...tôi đã ko thích đến đây cơ mà.huhu...
Dù 1 chọi 2, nhưng người bầm dập là gã xăm mình, còn ông bặm trợn thì xịt máu mũi,
Tôi thầm nghĩ nếu mà sáng này C.K và anh ta đánh nhau,
chắc chắn C.K sẽ chịu trận! cũng may..
Bàn ghế ngã ngổn ngang...
Hai người kia sau trận đánh thất bại đành kéo ra khỏi quán,
Kèm với lời đe dọa sẽ tìm Trực Huấn tính sổ..
Trực Huấn? Cái tên khá lạ...nghĩa là gì nhỉ?
..........
"Cái lão ấy cứ vài bữa lại đến kiếm chuyện với bọn em!"
"Tìm tay bảo kê nào đi."
"Dạ...em biết rồi, anh Huấn"
Giờ thì tôi hiểu cái cúi chào khúm núm của anh phục vụ lẫn cái vẻ sờ sợ của chị kia.
Và hiểu cả nét lạnh lùng ngạo mạn toát ra từ anh ta.. Hình như, DJ chẳng sợ bất cứ điều gì.
......
Anh phủi tay và đỡ mấy chiếc ghế xếp lại,
Tôi cũng ra phụ.... Hic hic...việc này, có phần là do tôi?
DJ bỗng nhăn mặt và ôm cổ tay phải của mình..có vẻ anh đang đau.
"Ấy chết, anh Huấn...chảy máu kìa!"
Chị ban nãy la lên rồi vội chạy ra sau,
...và chốc lát trở vào với 1 cuộn băng nhỏ,
chị kéo DJ ngồi xuống ghế và xông xáo dùng bông gòn định giúp anh băng bó..
nhưng DJ gạt tay chị ta ra, và cố tự xoay sở.
"Anh có làm được ko?"
"Nếu ko được, em sẽ giúp tôi?"
"...yeah.."
DJ ngừng lại chìa cuộn băng cho tôi,
Tôi cầm lấy và ngồi xuống trong ánh nhìn xẹt lửa của chị mát mẻ.
Xin lỗi...nhưng anh ấy có vẻ ko thích chị.. TT__TT
--------------------
Chương 28
Cổ tay anh ta bị đỏ thẫm, và rỉ máu... có lẽ do bị ghế đập trúng..
"Anh thử cử động xem?"
DJ làm theo lời tôi, lắc lắc cổ tay... và ..
"Ahh..!"
"Đau à? Ôi...có khi anh ko chỉ bị chảy máu..nó bong gân luôn rồi -_-"
"...chắc là ko.. mai sẽ khỏi"
"Anh còn bị đau ở đâu nữa?"
"......Về!"
O_o -__- okay, về...
DJ giơ tay chào mọi người trong quán rồi ra đẩy cửa chờ tôi,
Tôi cũng định theo sau, nhưng sực nhớ tới chiếc kèn vẫn còn ở trên bàn..
Lúc nãy do trận đánh nhau nó đã bị rơi đâu đó.
Chiếc kèn... tôi quỳ xuống mò mẫm...
Đâu rồi nhỉ...mất thì uổng quá. Đồ hiếm mà. Và vì nó mà đã xảy ra nhiều chuyện!! ><
"Em làm gì vậy?"
"Chiếc kèn, nó đâu rồi?"
"Em tìm nó à? Hãy đứng dậy đi. Tôi đang giữ đây"
Trời ạh, sao ko nói sớm???
Tôi bực bội đứng lên và đi ra ngoài...
"Cầm lấy."
"Gì vậy? Sao đưa cho em?"
"Nó là của em. Hãy tập thổi cho tốt."
"Ko... em ko thổi được.. anh cứ giữ.."
"Tôi đã bảo em cầm lấy!"
Argh. Tôi sợ, okay. cầm thì cầm. -__-
Chú giữ xe dắt chiếc Suzuki của gã ra,
Tôi vẫn đứng đó cầm chiếc kèn ngắm nghía..nó đẹp thật...
Bỗng, 1 chiếc chìa khóa xe thảy vào thay tôi, nằm đè lên chiếc kèn.
"Huh? Gì nữa?"
"Hãy cầm lái, chở tôi."
"CÁI GÌ???"
"Tôi cũng ko muốn phải ngồi sau để 1 con bé chở đâu. Nhưng tay phải tôi ko ổn, nào, lên xe đi"
-___-
"Em ko biết chạy."
"Hử?? Ko biết?"
"Yah...ko biết."
Đi taxi thôi, hoặc là xe buýt... chỗ này anh quen kia mà, cứ gửi xe lại.
Chúng ta đón xe buýt nhé..^-^
Tôi định mở miệng đề nghị, thì đã bị ngăn lại,
Gã đẩy nhẹ tôi về phía chiếc xe..
"Lên đi, tôi sẽ ngồi sau dạy em"
"KHÔNG!"
"Em có nghe tôi nói ko hả??...."
"Không. Anh có thể ép em làm nhiều việc...trừ việc này...em ko thể!"
"Ko có gì là ko biết hay ko thể. Hãy cho chìa khóa vào ổ đi!"
......
Đừng ép tôi... đừng bắt tôi phải nhớ lại chuyện ấy...
Máu... và đứa bé chưa tượng hình..
Ko...ko...thật khủng khiếp...tôi ghét...ghét...
"Tại sao ko làm được chuyện cỏn con này..."
Tôi ko biết gã đang muốn nói gì..
Tôi bắt đầu nấc...và khóc.
khóc tức tưởi... ngồi xuống và tiếp tục khóc,
nỗi ám ảnh, sợ hãi, xấu hổ, bất lực và chán chường cho 1 ngày tồi tệ..
nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
"Tại sao...tại sao lại ép em? tại sao đối với em như thế? tại sao?...hức hức..."
"Ơ..hơ...em..??"
"em ghét chạy xe máy!! EM GHÉT!!"
"Ok...tôi hiểu, đừng khóc... em đang hành hạ tôi với những giọt nước mắt đó!"
"EM KO MUỐN... huhuhu~~"
"Được...được, thôi nào...nín đi trời ơi.. tôi ko ép em, được chưa?? Sao lại khóc như trẻ con thế hả?"
Gã ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt tôi lên,
Cái gương mặt tèm nhem nước mắt và chắc là cả nước mũi nữa TT___TT
Tôi xô anh ta ra và quệt nước mắt... Hic hic... rồi đứng dậy và lê bước đi,
Nước mắt ở đâu ra nhiều thế này...T__T
tôi mở ba lô tìm chiếc khắn... Argh!! C.K đã lấy của tôi!!
Sao hắn ko trả tôi chứ? ><
"Em đi đâu kia?"
DJ giữ lấy khuỷu tay tôi bằng cánh tay đang băng bó của anh ta,
tôi giật mạnh tay mình và...
"Ahh~~!!"
Anh ta lại ôm lấy cánh tay mình nhăn như khỉ ăn ớt... opss. Sorry, tôi quên...
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp tục đi... Ko biết gần đây có xe búyt ko nhỉ...
ko có khăn, tôi đành lấy tay áo để lau nước mắt..
"Tôi......x..xin lỗi mà."
?? Xin lỗi?? Huh? tôi có nghe nhầm?
DJ chìa chiếc khăn ra trước mặt tôi khi tôi chợt đứng lại..
sau câu nói có vẻ rất gian khổ mới thốt lên được của gã.
Ko phải quyển từ điển bị xé mất khúc "Xin lỗi" rồi àh? -__-
Còn thiếu chữ -Cảm ơn- hehehe...
"Ko cần. em đi tìm xe búyt đây."
"Mặt em ghê lắm, lau đi!"
Ghê lắm àh? Hic hic... tôi biết, có lần khóc xong, tôi nhìn vào gương,
trông tôi chẳng khác nào con ếch thật..
Tôi cầm chiếc khăn màu nâu sẫm có viền đen lên để lau mặt,
xong trả lại cho DJ.
..................
Tôi đi bộ đến gần 1km mới tìm được trạm xe búyt,
DJ vẫn đi bên cạnh tôi, và cũng lên xe..
Gã cuối cùng cũng phải đi xe búyt thôi,
chứ làm sao chạy xe về với cánh tay như thế -__-
::Trên xe búyt::
"Em...sợ chạy xe máy đến vậy?"
"yeah.."
"Tôi có thể biết...chuyện gì đã xảy ra ko?"
"Ko.."
"Vậy thôi."
DJ ko hỏi nữa, và ngồi dựa lưng vào ghế,
tay trái ôm cổ tay đau, nhắm mắt lại...còn tôi thì nhìn ra ngòai đường qua cửa sổ.
Hôm ấy, cũng trên xe búyt, C.K đã ngồi cạnh tôi..
và bây giờ là DJ..
Chương 29
Xe búyt dừng tại trạm ngã tư gần nhà tôi.
DJ vẫn đang ngủ. Tôi rón rén đứng dậy để đi ra cửa xuống ...
thì anh ta thình lình lên tiếng.
"Nếu cửa vẫn khóa thì sao?"
"Huh? um...ko biết..."
Anh ta cũng đứng lên.... và thế là chúng tôi cùng xuống.
"Sao anh xuống đây??"
"Chiếc xe đó đâu có chạy tuyến nhà tôi."
"Trời ạh, vậy tại sao lên xe đó??"
"Ko biết"
Ey, câu trả lời "Ko biết" này là độc quyền copywrite@Hải Giang kia mà -__-
Tôi lại đi bộ...ôi trời...mệt rã rời... dì ơi, làm ơn về rồi đi..
DJ đã ko theo tôi vào hẻm, anh ngoắc 1 chiếc taxi và đi khỏi.
...............
Cửa không khóa.
Thanks god!!
Tôi vào nhà và đi thẳng vào phòng, thả người xuống giường...
ko ăn cả cơm chiều và ngủ li bì...
Hôm nay...thật là 1 ngày dài...
Một ngày tồi tệ hơn bất cứ ngày nào.
........................
Tôi dường như ko thể ngồi dậy nổi,
nhưng vẫn phải lết xuống giường để chuẩn bị đến trường.
hôm nay là ngày ôn thi..
Tôi uể oải mở cửa tủ để lấy áo thay,
thì bắt gặp bức tranh căn nhà nhỏ của hắn.
"Hãy nhìn nó mỗi khi thức dậy..."
C.K... Bodyguard của tôi..
có phải tôi đã làm hắn buồn? vì sao chứ??
ko biết tối qua hắn có nhắn cho tôi?
'1 new message'
Oh...của hắn...chắc vậy.. ko biết sao tôi lại mừng húm..T___T
"Bà và anh Huấn đã đi đâu?"
Tin của Mai.
......ko phải của Bodyguard.
.........
"Sao thế? Hôm qua vui ko?"
"Dì!! Dì đã đi đâu????"
"Đi chơi ^-^ sao giận dữ vậy trời?"
"-__- con đi học đây."
"Ko ăn sáng hả?...Giang!"
tôi dắt xe ra và chạy luôn, mặc kệ dì gọi to phía sau.
Ghét dì quá...tại dì mà con phải lang thang quán bar với gã DJ đáng sợ đó.
Hic hic.
.........
"sao ko trả lời tin của tui? Hai người đã ĐI ĐÂU?"
"Đi mua kèn. Đi ăn. chấm hết"
"Huh? Mua kèn? Ăn?...?"
"Mà đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tui mệt lắm."
"Sao mệt...? mà..."
Nhỏ Mai ko chịu thôi tiếp tục chất vấn tôi,
nó muốn giết chết tôi luôn hay sao ấy. Trời ơi...
"Ey!! Huray!! biết gì ko? tui sắp thành công roài!"
Nhỏ Diệu bổ tới la ó vui sướng như thể nó vừa trúng số,
tôi và Mai hạ giọng chán ngán: "Cái giề...?"
"Hôm qua tui và Kiệt đã đi ăn kem với nhau, rồi còn đi trượt patin nữa...^-^ vui lắm! Hắn thực sự là 1 great boyfriend!!"
???
Thật quá đáng.
Trong lúc tôi gặp phải 1 ông sàm sỡ kinh tởm, và chứng kiến 1 trận đánh nhau hãi hùng,
rồi lội bộ mệt mỏi gần 2 cây số...với đôi chân như muốn rã ra,
và còn lo đã làm hắn bùôn..
thì hắn - cái tên Bodyguard đáng ghét ấy,
đi chơi vui vẻ như thế! ><
Diệu tiếp tục kể về "Happy day" của nó (Gloomy day của tôi <_< ) 1 cách háo hức,
Mai nghe có phần chăm chú, có phần thờ ơ,
nó cứ thỉnh thoảng liếc tôi đang dán mắt vào quyển sách,
dù chẳng đọc được chữ nào T__T
.........
Tôi xin nghỉ buổi chiều, vì tôi sợ gặp anh - hoàng tử.
ko biết phải dùng bộ mặt nào để chào anh..
Sau khi nhắn tin cho anh Tiến, tôi đi thẳng về nhà nấu mì gói.
mà..chắc tôi phải nghỉ làm mất. TT__TT
"Ey, sao hôm qua chị ko đi chung?"
Tôi giật mình khi thấy thằng Xum đi ngang cửa sổ nhà bếp,
thò đầu vào hỏi.
"Đi chung gì?"
"Hôm qua, dì của chị, với ba em, và em, đi coi cá heo. Vui hết biết!"
"Hả??"
Dì Út...đi với ba nó? Chú Bảy? ??
Phải ko vậy? Dì luôn bảo chú ấy cục mịch và cù lần. -__-
Hey...hôm qua là ngày vui của mọi người thì phải?
trong khi là ngày tồi tệ của tôi!!
Lúc tôi ngẩng lên định hỏi thằng Xum thêm,
thì nó đã biến mất...
Chú Bảy góa vợ từ 3 năm nay, ở cạnh nhà tôi.
thỉnh thoảng tôi hay thấy chú ấy xuất hiện ở trong nhà mình,
khi thì sửa cái ống nước, khi thì đóng lại cái ghế gãy..
Chú ấy ít nói, nhưng rất chân chất.
Đôi lúc, tôi thấy chú nhìn dì kỳ lạ,
có khi nào..?
.........
...........................
Chương 30
::Kana Studio::
Tôi đã xin nghỉ luôn 3 ngày nữa vì ôn thi.
Anh Tiến bảo nếu hôm nay tôi ko vào làm cho xong cái banner quảng cáo,
thì tôi coi như bị sa thải.
Arghh...
Nhiều ngày rồi, chắc có lẽ Hoàng tử cũng đã quên. -__-
Tôi sẽ cố tỏ ra tự nhiên như ko có gì xảy ra..
"Em bị bệnh mấy ngày qua à?"
"Dạ..."
"Sao nhiều người bệnh thế nhỉ?"
"Huh? ai nữa ạ?"
"Giám đốc Lam. Anh ta nghỉ 2 bữa nay"
Anh...Lam?? Anh bệnh ư? Oh...no..
Anh có sao ko nhỉ? Tự nhiên lại đổ bệnh? Sao Mai ko nói gì với tôi?
Hay...nó cũng ko biết?..
Chị Kim trở về chỗ của mình, trước khi tôi kịp lên tiếng hỏi chị thêm.
Cái mẫu banner trước mặt tôi ko còn giữ được sự tập trung của tôi nữa..
Chuyện gì đã xảy ra với Hoàng tử???
.........
Dù ko muốn, tôi vẫn ghé sang phòng thu trước khi về,
có lẽ DJ biết, anh Lam bị làm sao..
Hơn nữa tôi cũng nên hỏi thăm cổ tay của anh ta,
ít ra thì, nó đã vì tôi mà bị thương.
Tôi vừa định gõ cửa thì cánh cửa mở đột ngột,
làm nắm tay tôi trượt đà đi thẳng vào ko khí...
DJ xuất hiện với cái đầu rối mù... tôi chợt nhớ tới C.K..
Hắn vẫn ko có chút tăm hơi nào từ Chủ Nhật..
Gã DJ cào lại mái tóc...
"Đi đâu đây?"
"Cổ tay anh... đỡ rồi chứ?"
"Tôi ko sao. Tìm thằng Lam phải ko?"
"....?...um..."
"Nó ổn, ko bệnh hoạn gì. Chỉ viện cớ để nghỉ thôi."
"Yah.. thế ư..."
"Còn gì hỏi nữa ko?"
"...ah... cảm ơn anh vì hôm đó."
"......"
DJ đi qua mặt tôi và bước về cuối hành lang,
đột nhiên nửa đường anh ta quay lại, chỉ vào mặt tôi.
"Lần sau, tìm tôi khi muốn gặp tôi, ko được vì người khác mà tìm tôi"
Gì cơ?? Tôi... chỉ múôn hỏi thăm..
làm sao lại khó khăn thế chứ? Anh ấy là bạn thân của anh cơ mà..
Ko hiểu sao, Hoàng tử lại có thể chơi với con người như gã.
Một trời 1 vực. Hai thái cực -1 trắng 1 đen...... -__-
............
:: Phòng photo trường::
Tôi đang chờ Photo tài liệu ôn thi cho 3 đứa.
Tụi nó chỉ giỏi ăn hiếp tôi... >< dù rằng đây là việc thay phiên -__-
nhưng phải ghé trở lại trường sau giờ làm thì thật là phiền...hic hic..
Tuần sau bọn tôi phải thi học kỳ rồi,
mà đầu óc tôi cứ vơ vẩn đâu đâu... Argh..tệ thật.
"Giang!!"
Ôi trời ơi... ông bạn to béo!
tôi hối chị photo làm cho lẹ và nhanh chóng chuồn khỏi nơi này,
thiệt đến là khổ với cậu ta.
..
tôi vẫn trách ba tôi sao ko sinh tôi ra cao như ông,
mà để tôi có cái chân ngắn thế này..
tôi luôn chạy chậm hơn kẻ khác!!!
Cường nhảy ra trước mặt tôi và chặn tôi lại,
mỉm cười tươi tắn với cái môi dày của mình... ack!
"Giang đi ăn với Cường nhá."
"Ko...! Giang phải về ôn bài!
"Đừng từ chối mà! Hôm nay là sinh nhật Cường!"
"Oh...thế àh?! Happy Birthday!^-^"
"cảm ơn, đi nha, mình đi ăn món Tây.. lãng mạn lắm"
Ack ack.. lãng mạn gì nổi với cái anh chàng này..
Anh ta mà đi với tôi, y như khổng lồ vác theo đứa tí hon.
chỉ khéo làm trò cười..
"Sorry, nhưng...ko được!"
"Sao ko được!?! Chỉ đi chút thôi rồi về, đi nào!!!"
Ông bạn mập bự kéo tôi đi bằng sức mạnh Gorilla của hắn,
trời ơi là trời... tôi cố níu cái...cây cột cờ gần phòng photo..
Cảnh này y như trong phim hài...ack.
"Này...ko được mà. Giang...Giang có bạn trai rồi!! Hắn ghen ghê lắm. Hắn ko cho Giang đi đâu!"
"Cái gì..?? Giang làm gì có?? Xạo!!"
Anh ta lại tiếp tục kéo áo tôi, và tôi thì cứ... ôm cột...
Vì những người trong trường biết chúng tôi đều là sinh viên và còn quen biết nhau,
nên họ cũng chẳng can thiệp gì..thậm chí còn che miệng cười.. ><
Tôi đang trong lúc chẳng biết làm sao..
thì bỗng thấy cái dáng 1m7 với cái đầu tổ quạ,
đang vừa trong phòng Hành chánh bước ra, tay cầm giấy tờ gì đó.
C.K!! My bodyguard!! Rescue me!
Tôi vừa vẫy tay liên tục, vừa nhảy tưng tưng để gọi hắn,
ngay khi ko còn giữ được cây cột nữa...
Nhưng... sau cái nhìn thoáng qua, hắn..quay mặt đi!
Opps!! Why?? You are my bodyguard!! Ey...
Anh bạn mập gần như đang nhấc tôi lên!argh...
"Hắn...bạn trai Giang...ở đằng kia kìa!! Làm ơn..."
"Huh?? đâu?"
Tôi vội chỉ tay về phía hắn, khi Cường hơi nới lỏng vai tôi,
và nhanh chóng chạy tới chỗ C.K đang đứng, quàng vào tay hắn... -__-
Hắn ngó tôi bằng đôi mắt thò lõ như cú mèo. O_o
Ông bạn Cường đi chậm tới..
"Đây là Kiệt lớp B2 mà. Đâu phải bạn trai Giang?"
"Mới bắt đầu thôi! ^=^"
Tôi quay sang nhìn hắn tha thiết và khẽ nháy mắt,
hy vọng hắn thông cảm giúp tôi thóat khỏi vụ này..
Ngó lơ sự van nài thầm kín của tôi, hắn điềm nhiên trả lời,
khi lão Cường béo tỏ ra nghi ngờ hỏi..
"Phải ko đây..? Kiệt??"
"Vớ vẩn! Tôi ko quen nhỏ này."
??HUH??