Bạch mã hoàng tử - Chương 31 - 35

Chương 31

 

Tôi cảm thấy như vừa bị ai tát cho 1 cái vào mặt, 

sau câu nói thản thừng của hắn. 

Cường tỏ ra đắc ý và mỉm cười nham hiểm.., 

tôi ko thể làm được gì hơn là buông tay hắn ra, và để ông bạn mập kéo đi. 

Hắn...ko còn là bodyguard của tôi nữa. 

...... 

"Này. Xin lỗi, cô ấy đúng là bạn gái tôi. Chúng tôi đang giận nhau nên..."

Hắn cất tiếng nói to khi tôi và Cường vừa đi được dăm bước, 

tôi ko thấy mừng vui gì nữa... đã quá muộn... 

Nhưng gã Cường thì quay nhanh lại và trố mắt nhìn hắn, song nhìn sang tôi..

"Huh? vậy...thật à??" 

"Yeah..Cho nên, Giang ko thể đi với ông bạn."

Hắn đi tới, gỡ tay của Cường đang nắm vai tôi ra, 

và kéo tôi về phía mình. 

Tôi ko cần you nữa..You đã tạt nước lạnh vào mặt tôi như thế, giờ còn cứu vớt làm gì. 

thương hại tôi chắc?? 

Tôi lách ra khỏi vòng tay của hắn và đi tới trước, 

cùng lúc nói nhỏ với Cường: "Giang sẽ đi với Cường"

"Thôi nào, đừng giận mà... em yêu! Anh ghen đấy!" 

"đủ rồi! Tôi ko phiền 2 người...Giang! Giang ác lắm!" 

... 

Ông bạn to con của tôi bỗng ỉu xìu giận dỗi như 1 con mèo ứơt.. 

Nhìn cái vẻ lủi thủi đi của Cường, tôi bỗng thấy tội nghiệp. 

Dù sao, hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy..

"Tôi làm bạn trai của you khi nào?" 

"...thế tôi làm bạn gái you khi nào?"<_< 

"Ơ..um..Okay, that's fine. Ko ai nợ ai. Bye"

Hắn nhún vai rồi quay lưng đi, trong khi tôi cứ đứng ở đó. 

Tôi ko biết...nhưng, tôi thấy buồn...vì thái độ của hắn.. 

Ôi..tại sao chứ? Cái vẻ thờ ơ ấy... ghét quá.. 

Tôi tự dưng ngồi chồm hổm giữa sân trường, thừ người ra.

"Sao ko về? Trời tối rồi, chị hai!"

Tôi ngước lên nhìn hắn.. 

dưới góc độ này, trong màu trời sập tối...trông hắn cứ mờ mờ ảo ảo. 

Thấy tôi vẫn chống cằm ngồi như 1 con điên, 

hắn cũng ngồi bẹp xuống cạnh tôi, 2 cánh tay quàng qua gối.

"You làm gì vậy?" 

"Sao mà...tôi ghét you quá." 

"...??"

huh? ghét tôi? tôi ghét hắn mới phải chứ!! ><

"Tôi đã thề... là sẽ coi như ko quen biết you! Vậy mà hôm nay......><" 

"...TT___TT... thề cái gì..??"

"Thề sẽ ko được chơi game 1 tuần!" 

"Ack...ack..thế mà cũng thề. ^-^" 

"Chứ sao! Vui lắm sao mà cười..??"

Tôi cứ cười khằng khặc vì cái lời thề tếu lâm của hắn, 

còn hắn sau khi nói câu đó, thì cũng cười theo tôi...vì có lẽ ko nhịn được.. 

Có 2 con đười ươi giữa sân trường..

"Tại sao..gọi tên ấy là H..Hoàng tử?" ><

Câu hỏi có vẻ rất e dè của hắn tự nhiên bung ra ngay khi tôi vẫn còn cười. 

Thì ra, hắn vẫn chưa quên chuyện đó..

"Tôi..có lần nằm mơ, thấy anh ấy là Hoàng tử...nên.." 

"Thật vậy??" 

"Yeah.." 

"You có thích anh ta?" 

"Tôi... ko...chỉ coi anh ấy là anh trai"

Tôi..nói dối.Tôi đã NÓI DỐI. 

Tại sao? tôi ko biết, tôi thực sự ko biết. Nhưng làm sao mà thú nhận được sự thật chứ. 

Sorry, có lẽ nó ko phải là 1 lời nói dối nghiêm trọng, right? 

...... 

"Vậy từ nay, ko được mơ thấy anh ta nữa!!" 

"Huh?..dzô dziên. giấc mơ là của tôi.." 

"KO ĐƯỢC! Chỉ được mơ thấy tôi! Ko được mơ thấy thằng nào khác" 

"WHY???" 

"Vì... you là bạn gái tôi, còn tôi là bạn trai you. Hehe..." 

"Xí..!!!Ack!! vậy tại sao you đi chơi với Diệu?? Ăn kem? Trượt patin?? Vui quá hen?? <_<" 

"Hơ... Diệu nói với you àh?" 

"Chứ ai? Tôi còn ko biết 2 người quen thân thế cơ đấy!! ><" 

"Chuyện ấy chỉ là tôi đang giận... Ey!! You...ghen à??" 

"Huh?? O_o thôi về, tối rồi, có vẻ trời sắp mưa"

Tôi đánh trống lảng và làm mặt tỉnh đứng dậy, 

arghhh...cái chân..tê quá T___T

"You đang ghen!! vì tôi đi chơi với nhỏ khác?? Thừa nhận đi!!Hoho..^-^" 

"Nhảm nhí..."

Tôi chạy nhanh ra cổng, còn hắn thì đuổi theo và ko ngừng bảo rằng tôi đang ghen.. 

tôi mà ghen àh..?? +__+ 

............

Hắn chở tôi trên chiếc xe đạp của tôi.. -__- 

Thật ra tôi cũng có phản đối chút xíu...nhưng vì hắn cứ giữ ghi đông xe, 

vả lại, tôi cũng đang oải đạp ^-^ cái chân tê rần rần... 

Tôi giở mấy tấm giấy hắn đưa tôi cầm giúp, 

trong khi hắn đang đạp hì hục... tôi đâu có nặng nhỉ? -__-

"Vé máy bay và Hộ chiếu?" 

"Hả? ah..uh..tôi sắp đi.." 

"Khi nào?" 

"Cuối tuần sau" 

............ 

Tôi im lặng và hắn cũng vậy.. 

Hình như tôi ko muốn hắn đi?? Arghhh!! chắc ko phải... 

có lẽ vì nếu hắn đi, tôi sẽ ko có bodyguard..

"Nếu tôi đi rồi, ai trông chừng you nhỉ??" 

"Huh? Trông chừng gì chứ?" 

"You sẽ bị thằng Hoàng tử đó dụ!>< Ko được! Tôi phải làm đám cưới trước khi lên đường!" 

"Ack...thôi đi!"

Tôi đập vào lưng hắn khiến hắn la oai oái, nhưng vẫn nhất định đòi...đám cưới!! 

trong lúc đang cười khúc khích..tôi thấy vài chị chạy ngang nhìn, 

rồi cười mỉm vẻ ngưỡng mộ. TT__TT

Ko biết sao chứ...tôi lại mắc cỡ.. 

cứ như đang bị bắt gặp đi chơi với người yêu.. *__* 

tôi nhìn vào tấm vé máy bay trên tay.. London... 

Mười ngày nữa, hắn sẽ bay xa.. Cái lưng đang khom khom đạp xe chở tôi đây.. 

sẽ rời khỏi tôi.. ko biết khi nào sẽ trở lại.

Tôi bỗng thở dài.

Chương 32

Hắn vừa dắt chiếc xe đạp của tôi vào nhà thì, 

điện thoại của hắn réo inh ỏi. 

Sao hắn để chuông lớn thế nhỉ?..

"Con nghe.." 

... 

"Sao? ok, về liền!!" 

... 

Tôi còn chưa kịp tháo giày thì hắn đã chạy vọt ra, 

ngay cả chào dì tôi hắn cũng quên.. 

Chuyện gì vậy chứ.. Ehh??! Giấy tờ của hắn còn đây?!! 

... 

"Sao nó đi vội thế?" 

"Biết chết liền!!" 

"Mà sao 2 đứa đi chung? Hehe..còn chối ko phải bạn trai?" 

"Ack..Ko thèm nói với diiìi!!mệttt!!"

Tôi bỏ về phòng thay đồ khi dì vẫn còn đang muốn ép cung tôi thêm.. -__- 

sau đó thì đi ra ngoài ăn tối cùng dì.. 

coi T.V.. 

rồi về lại phòng học bài thi..

9h15. 

Cái môn quỉ quái này học hoài ko thụôc >< 

sao tôi ghét học lý luận hội họa quá đi!!

"Giang à?!" 

"Dạ...?" 

"Đi mua cái bóng đèn coi, nó die rồi" 

"Con đang học bài......" 

"Đi lẹ rồi về!!!" 

"Ư ư... <__<" 

"NHANH!!!! Dì đang cần làm việc !"

Làm cháu là thế đấy. 

Con cũng đang bận mà, sao dì ko đi chứ? 

mai mốt thi rớt, con sẽ đổ thừa dì... -__- 

Tôi chỉ khóac thêm áo kaki và bận nguyên cái quần short ngắn với đôi dép lê đi ra ngoài.. 

tiệm bóng đèn chỉ cách nhà có vài căn..

"Ey!!" 

Oopps!! C.K nhào tới khi tôi vừa rời cửa nhà mấy bước, 

hắn có vẻ hớt hải...

"Đi với tôi!!!" 

"Gì??huh??"

Hắn kéo cánh tay tôi đi còn tôi thì vùng vẫy.. -__- 

dù sức tôi ko bằng hắn nhưng tôi có thể la.. 

trong khi vừa đạp mạnh lên chân hắn, tôi hả họng định hét lên. 

Thì hắn lại 1 lần nữa dùng bàn tay mình bịt miệng tôi..

"Please... làm ơn đi."

Cái vẻ thảm thiết của hắn có chút tác dụng, 

tôi ko muốn la nữa, nhưng... chuyện gì đây chứ?!

"Coi như tôi van you đấy, help me!!" 

"Rốt cục là help làm sao??" 

"Đi gặp bà tôi.. bà yếu lắm rồi..."

"Gì?? bà...sao..?"

Hắn nắm cổ tay tôi và cứ thế đi nhanh trong khi tôi còn đang bị bao vây 

bởi hàng chục dấu chấm hỏi.. 

Bà hắn...đang bệnh? Mà nếu vậy, thì tôi tới đó làm gì? 

tôi đâu phải là bác sĩ???? 

............ 

Tôi phải bước nhanh hết tốc lực mới đi kịp với hắn, 

suốt chặng đường vẻ mặt hắn rất lo lắng và căng thẳng.. 

khiến tôi cũng bồn chồn theo.

Hắn dắt tôi vào căn nhà 1 tầng với tường sơn vàng nhạt, 

ở trong căn hẻm kế tiếp hẻm nhà tôi..chỉ cách 7 căn. Hẻm 491... 

Hai đứa bé 1 trai 1 gái nhìn tôi khi tôi vừa bước vào, 

ôi trời ạh...tôi đang ăn bận như nhỏ bán bún bò nào đó...ack ack.. 

..Hắn cứ lôi tôi đi thẳng vào trong..

Trên chiếc giường lớn, 1 bà cụ khoảng 70 đang nằm, đắp chăn qua bụng, 

bà trông rất hiền, tóc bà bạc gần hết, chỉ còn vài sợi đen.. 

Kế giường, 1 chú trạc chú Bảy cạnh nhà đang ngồi cùng 1 cô cũng cỡ tuổi ấy, 

và thêm 1 chị trẻ hơn đứng ở đầu giường, mặc sơ mi xanh 

họ nhìn tôi trìu mến *__* ôi, tôi... đang ra mắt gia đình hắn àh?? O_o 

trong bộ dạng y phục như thế này!!!! Arghhh??

"Bà ngoại!! Ngoại nhìn xem! Bạn gái con xinh ko??"

O__o trời ạh, lại nữa gòiii... ? >< 

tôi định mở miệng đính chính, nhưng tay hắn siết chặt bàn tay tôi..

"Ừh.. xinh chứ..con bé tên...gì?" 

"Giang ạ!" 

"Giang... thằng Kiệt thật giỏi... có bạn gái dễ thương thế...này.... ngoại có thể yên tâm ra đi......" 

"Vớ vẩn, ngoại phải sống khỏe để ăn đám cưới con!!"

Hắn quỳ xuống cạnh giường, và nắm lấy tay bà,, 

bà thì nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu hắn... mỉm cười yếu ớt.. 

tôi bỗng nhớ... bà nội quá.. hic hic... Nội ơi.. nội cũng giống bà đây, 

cũng hiền từ và thương tôi, trong khi ông nội thì khó đăm đăm.. 

bà nội luôn bênh vực tôi khi tôi bị ông rầy... 

Nội tôi mất hồi tôi mới chín tuổi..

"Gia..n.g.." 

"huh? yah...?" 

"Cháu dễ thương lắm..." 

"Hihi... yeah... bà cũng dễ thương lắm ạ!^-^" 

"huh..? haha..." 

"Hahaha..."

Bà và mọi người đều cười sau câu nói của tôi, +__+ 

hắn thì nhìn tôi rồi cũng khẽ cười ... dù mặt thì hơi nhăn.. 

hắn kéo tôi xuống...thì thầm..

"Ai lại dùng chữ 'dễ thương' để khen bà chứ? ><" 

"Kệ tôi... -__-" 

"Làm tôi xấu hổ quá!" 

"huh?xấu hổ cái giề??" 

"vì..."

Hắn định đấu khẩu tiếp với tôi, nhưng bà hắn ho vài tíêng, 

thế là hắn quay sang vuốt ngực bà mãi..và bỏ mặc tôi. TT__TT

"Nào...nào... ngoại đã thấy bạn gái con rồi, ngọai ngủ nhé..." 

"...... nhớ giữ đấy......làm mất con bé là ngoại...... đánh đòn..." 

"Okay...biết gòi...ngủ đi nào..." 

Chương 33 

... 

Nhìn cảnh này, sao mà...tôi ko còn ghét hắn nữa.. 

thậm chí tôi lại thấy hắn dễ thương làm sao...TT___TT 

Chú đang ngồi bỗng đứng lên.

"Cháu uống gì chứ?" 

"Ah..ko ạ. cháu về bây giờ..cảm ơn chú".. 

"Hãy gọi là cậu. Cậu là cậu của Kiệt" 

"Huh? ah..yah.."

Cậu của hắn bảo tôi ngồi ghế đợi để vợ chú ấy đi lấy nước.. 

Hắn thì cứ đang dỗ bà ngủ. 

Tôi để tránh làm phiền nên đi ra phòng khách chờ. 

Chẳng biết tôi chờ cái gì nữa! *__*

"Chỉ có chanh muối thôi. cháu uống nhé!" 

"Oh..dạ, cảm ơn.." 

"Cháu trông hơi khác với trong tranh..." 

"Tranh???" 

"Ah... cháu chưa thấy nhỉ."

Nói rồi chú ấy đi tới chỗ giá vẽ có để sẵn tập giấy.. 

chú ngoắc tôi tới. 

Tôi bước lại sau khi đặt ly nước xuống bàn, 

và nhìn vào bức tranh mà chú vừa giở lên cho tôi xem. 

Trong đó, 1 cô gái tóc đuôi gà vận tạp dề.. 

đang làm bếp..góc bếp... của nhà tôi!!! Argh! 

Cô gái trong tranh... chính là tôi. O__o 

dĩ nhiên, cô ấy trông hay hơn tôi bây giờ.. với quần short ngắn và đôi dép lê, 

+___+ 

Tôi đỏ cả mặt... 

vừa lúc hắn trong phòng bước ra, nhìn thấy chúng tôi đang ở trước giá vẽ.. 

thì hắn cũng...đỏ mặt luôn..y như tôi...Ahhh.. 

Hắn tỏ vẻ bực mình và nhào tới dẹp bức tranh đi.

"Sao lại coi đồ của người ta??" 

"uh hu..um..." 

"Là cậu cho Giang xem đó. Vẽ bạn gái mà ko muốn cho cô bé xem là sao?"

Chú nháy mắt cười còn hắn và tôi thì im thinh như bị ai dán băng keo ở miệng..

"Tôi đưa you về!!!"

Hắn kéo tay tôi đi làm tôi phải gật đầu chào chú ấy trong vội vã, 

hai đứa bé thì vẫy tay với tôi. chúng rất dễ thương...

Huk Huk...

"Khoan..làm gì chạy nhanh vậy?" 

"Oh..uh...vậy thì đi bộ -__-" 

"Bà...bệnh à?" 

"Uh." 

"Đó là cậu ruột?" 

"Uh." 

"Còn những người kia?You sống ở đó à? Ai là mẹ? Ba you đâu? Hai đứa bé..." 

"Trời ạh...hỏi gì kinh thế? Điều tra nhân khẩu à??" 

"Huh...um..ko..thích trả lời thì thôi -__-" 

"2 nhóc là con cậu. Người ngồi cạnh là mợ, chị áo xanh là y tá." 

"Ah...thế còn...?" 

"Đừng hỏi những chuyện khác.." 

"Okay.."

vì tôi cũng là người ko thích người ta hỏi chuyện gia đình, 

nên tôi hiểu và cũng thôi dù rất thắc mắc.. 

chắc khi hỏi tôi trên xe búyt, DJ cũng thắc mắc y như tôi bây giờ.

"Nếu tôi đi, you có buồn ko?You có muốn tôi ở lại?" 

"Đi à? -__-..?? Ey!!! Giấy tờ..vé máy bay đang ở nhà tôi!!!" 

"Hey, trả lời câu hỏi đi chứ??" 

"Hah..??"

Buồn à? Có.. muốn hắn ở lại?...muốn! 

nhưng mà... ko thể nói được điều ấy. Đó là học bổng lớn, và còn..tương lai của hắn.

"Bà you sẽ buồn lắm.." 

"Tôi hỏi YOU CƠ MÀ!!"

Hắn quát lên phá tan sự tĩnh mịch của con hẻm vào nhà tôi.. 

ánh mắt hắn...kỳ cục quá. Nó làm tim tôi đập liên hồi..T__T 

tôi cố tỏ ra tự nhiên, nhưng ko thể..

"Tôi..à?..uh...buồn.. tôi..ý tôi là.." 

"Là sao???" 

"Tôi ..cũng sẽ buồn. Nhưng ko muốn you ở lại. Hãy đi, vì đó là cơ hội you đã giành được.."

Hắn cúi mặt và thở ra 1 hơi nhẹ.. 

có vẻ hắn ko hài lòng với câu đáp của tôi?? 

Ôi sao mà rắc rối nhức đầu với tên Bodyguard này quá..><

Tôi bắt đầu run khi về tới cửa nhà.. 

Argh..chết rồi..cái bóng đèn của dì!!! Tại hắn tất cả...!! 

tôi bất chợt đánh vào vai hắn rõ mạnh..!

"AHH!!Gì dzậy????" 

"Dì sẽ giết tôi...you đã bắt cóc tôi!! Ôi làm sao..tiệm bóng đèn đóng cửa gòi!!" 

"Huh? Bóng đèn?"

Dì Út xuất hiện ở cửa với sát khí cao ngút, 

tôi sợ hãi núp sau lưng hắn.. hic hic... hắn phải chịu trách nhiệm trong vụ này!

"Chào dì ạ!^-^" 

"GIANG ĐÂU?!?" 

"Dì...làm con sợ..." 

"Ah..dì ko la con, con Giang nó...??" 

"Xin lỗi dì..vì con đã đưa Giang qua nhà...bà con muốn gặp.." 

"Huh?" 

......... 

Hắn thực sự là bodyguard của tôi. -__- 

sau vài câu giải thích, dì đã cười vui vẻ và còn cho hắn 1 cái bánh ú lá tre đem về! O__o 

tôi thì đã lỉnh vào nhà và trốn luôn trong phòng.. 

quên cả trả lại giấy tờ hộ chiếu của hắn. 

............ 

Tối đó hắn nhắn tin cho tôi.

'thanks for coming. see you on weekend, we'll go out together'

Weekend à? ... đi chơi? 

Hum...tôi phải học bài thi. -___- chỉ có hắn là rảnh thôi.. 

Vả lại, tôi đã sợ ngày CN lắm rồi!! 

+__+

'Take care your grandma.'

Và tôi nhắm mắt lại dỗ giấc ngủ.. 

Điều khó hiểu là tôi lại mơ thấy hắn, ko rõ ràng, nhưng chỉ có hắn.. 

ko có hoàng tử, ko có cướp biển, ko có dì Út.. 

và tôi cũng ko phải là thiếu nữ đi trong vườn hoa.. 

tôi là tôi, ngồi bên cạnh hắn.. trong căn nhà nhỏ ở sườn đồi.

Một giấc mơ bình yên. 

Chương 34

Tôi gặp Cường ở hành lang lớp học, 

anh ta thậm chí ko tỏ ra là quen biết tôi.. 

Sao lại nghiêm trọng thế này?+_+ Dù sao.. thì vậy cũng xong 1 cái đuôi. 

... 

"Nghe Cường bảo, Giang và Kiệt...?" 

"??...shiii...!!"

Phong đi lên sóng đôi với tôi và bắt chuyện bằng câu hỏi đó, 

tôi lập tức phải kéo cậu ấy đi chậm lại và bảo Phong im lặng dùm 

vì nhỏ Diệu đang đi với Mai cách chúng tôi có vài met..

"Gì? Kiệt?"

Omgosh... lỗ tai nhỏ Diệu đặc biệt nhạy với chữ "Kiệt"!! +__+ 

Nó bỗng quay phắt lại trố mắt nai ra nhìn tôi và Phong... 

rồi lùi lại khóac vai tôi..nhỏ Mai cũng đứng lại chờ.

"Tui vừa nghe có ai nhắc tới Chí Kiệt của tui?" 

"ack.. ko có!" 

"Dzị hả? Có múôn nghe chuyện hôm tui với hắn đi chơi ko?" 

"KO!! >< MAI!! Tui có chuyện này..."

Tôi chạy lên kéo Mai đi nhanh.. 

Tôi ko muốn nghe, ko muốn nói gì cả. T__T 

Sao cứ nghĩ tới việc họ đã vui vẻ bên nhau trong ngày tồi tệ của tôi là tôi lại bực bội.. 

cho dù nghĩ kỹ thì... họ ko có lỗi chi hết, là do tôi tự gây ra. TT__TT

"Bà hỏi tui chuyện gì?" 

"Ah...anh Lam... bệnh hả?" 

"Dẹp đi. ổng điên đó!" 

"Huh??"

Mai ko nói gì thêm mà mặt nó tự nhiên lại cáu lên, 

tôi ko hiểu nên cứ trông như 1 con ếch ngố.. 

Sao vậy nhỉ?? Ko ai cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Hoàng tử sao?? 

><

:: Kana Studio::

Tôi phải làm cả thảy 5 cái banner quảng cáo cùng 1 chủ đề, 

theo anh Tiến, thì Ban Giám Đốc sẽ phê duyệt cái nào ok nhất. 

Thật ra anh Tiến có chỉ bảo và góp ý cho tôi,, 

nhưng tôi vẫn thấy căng thẳng làm sao... 

Chiều nay là buổi họp giữa BGĐ và phòng Design.

Ban Giám đốc.. có Hoàng tử Lam không nhỉ? 

... 

Trong lúc tôi đang đổ mồ hôi vì lo lắng.. 

thì Hoàng tử của tôi xuất hiện ở cửa vào của Studio. 

Trông anh phờ phạc với 2 mắt quầng thâm, 

dù vẫn lịch lãm trong bộ đồ quần tây và áo sơ mi, nhưng hôm nay.. 

anh ko đeo cà vạt.

"Hiii!^-^" 

"Oh..chào Giang. em khỏe?" 

"Yah...khỏe.. anh bệnh àh?" 

"Ko. anh bình thường.. hình như hôm nay có họp?" 

"yeah... 2 giờ." 

"See you there!" 

"Okay!"

Anh đi vội lên cầu thang ngay khi tôi vừa vẫy tay chào, 

anh ko còn ân cần với tôi nữa...huhu... 

có lẽ vì hôm chết tiệt ấy! arghhh...

:hòng họp::

Ban Giám đốc có 4 người: Tổng Giám Đốc - GĐ Marketing - GĐ Kinh Doanh - và GĐ Nhân sự. 

Tổng Giám Đốc nghe nói là 1 người phụ nữ ngòai 40, 

nhưng ko tham gia trong buổi họp, và GĐ Nhân sự cũng vắng mặt.. 

Cho nên chỉ có anh Lam và GĐ marketing- là 1 người cũng khoảng tuổi DJ và Hòang tử.. 

Đeo kính cận khá dày.. và mặc áo hơi hoa hòe...ack..

"Tôi thấy chẳng có cái nào trông được cả. Ai đã làm chúng?"

Tôi thấy mặt mình nóng ran..đó là công sức của tôi. 

và ít ra, tôi đã làm việc rất nghiêm túc. -___-

"Cậu không hiểu gì về design, thì đừng nói càn." 

"Tôi phụ trách Marketing, đây là banner quảng cáo.. Tôi bảo ko được là ko được!" 

"Ko được chỗ nào? Nói phải rõ ràng chứ?" 

"Màu sắc vụng về, xử lý ánh sáng tồi.." 

"Vớ vẩn..." 

...... 

Cuộc họp trở thành 1 cái chợ với 2 bên qua lại, 

1 bên là anh Tiến và chị Thúy, 1 bên là GĐ marketing cận thị.. 

Tôi chỉ cúi đầu ngồi 1 đống và lắng nghe. 

Chị Kim quay quay cây bút, anh Dũng thì chỉ ngó lung tung. 

Tôi liếc nhìn Hòang tử, oppps!! anh đang ngủ?? 

Anh dựa đầu vào ghế và cúi đầu , hai tay khoanh trước ngực. 

Hihi...anh ngủ gục trong buổi họp!!

"Sao em CƯỜI??" 

"Yeah?"

Những cặp mắt đổ dồn nhìn về tôi.. 

ack..tôi chẳng làm cái gì đúng cả!! T___T 

Tiếng quát hơi to của GĐ cận thị đánh thức Hòang tử của tôi, 

anh ngẩng mặt lên nhìn...ngơ ngác.

"Em..ko..em chỉ.." 

...... 

"Vẫn chưa quyết định được à?"

Anh Lam cắt ngang lời giải thích của tôi và đứng dậy, 

thú thực, nếu anh ko lên tiếng thì tôi cũng chẳng biết đào đâu ra lý do 

cho cái cười vô duyên của mình lúc nãy..

"Tôi thấy nó đẹp và có phong cách ấy chứ nhỉ?" 

"Huh??" 

"Chọn cái này đi! Buổi họp kết thúc, okay?"

Sau khi chỉ vào 1 trong các tấm banner trên bàn, 

anh Lam vỗ vai GĐ Cận thị và nháy mắt với tôi. 

Ahh.........cute! ^0^ 

... 

Mọi người lục đục rời khỏi phòng.

"Em quen Giám đốc Lam à?" 

"Yeah? Ah..phải ạ." 

"Hèn chi.." 

"Sao??" 

"Cậu ấy lần đầu tiên đứng về phía phòng thiết kế.. sau cái việc.."

Chị Kim định nói cho tôi nghe gì đó, nhưng anh Tiến bước đến và thế là chị ngưng. 

Việc gì chứ?? Hình như anh Tiến và Hoàng tử có cái gì đó ko hợp nhau.

"Em có thể nghỉ để ôn thi trong tuần sau." 

"Dạ..cảm ơn anh." 

"Trở lại sau khi thi xong, ok?" 

"Yeah..."

Anh Tiến vừa đi khỏi, tôi đã quay lại để... tìm Hoàng tử. TT___TT 

Nhìn trộm thôi.. chứ cũng ko có ý định gì.

Căn phòng họp trống rỗng. 

 

Chương 35

 

Anh đi nhanh thế sao? 

Whew... tôi có vẻ đã bế tắc rồi.. Ko còn cơ hội nào. 

Anh hẳn đã sợ tôi!!! Hoặc... e ngại tôi.. Hic hic. 

...............

Tôi được cho về sớm vì đã xong phần nhiệm vụ của mình, 

kể ra, sau những chuyện ko hay thì tôi cũng gặp đựơc việc suông sẻ. -__- 

Sau khi mang tấm banner được chọn cất vào Kho ở cuối dãy tầng 2, 

Tôi mệt mỏi ra bãi xe... tay đấm nhẹ thắt lưng phía sau..

"Giang.."

Tiếng gọi nhẹ nhàng từ bên phải...Yeah! Đó là My Prince! 

Sao tôi cứ gặp anh ở bãi xe? Argh... khung cảnh chẳng hay ho tí nào, 

Thêm vào tôi phải cuốc xe đạp để lộ cái vẻ "thảm"... 

Oh no... >__<

"Em về sớm?" 

"Yah.. anh cũng...?" 

"Uh. Nhức đầu quá!! Ko làm việc được." 

"Em thấy anh ko được khoẻ.." 

"Um.. em lại..ko đi xe?" 

"Huh? Ah.. em đi xe đạp."

Anh Lam ko tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ gật gù như nhớ ra điều gì, 

Và nhìn tôi cười..

"Ko chạy xe máy được phải ko? Anh nghe Mai nói em có 1 ký ức ko hay..." 

"Yah.." 

"Giang này.. Anh nói em nghe nhé, đối mặt với nỗi sợ hãi và ám ảnh thì em mới vượt qua nó được."

.....? 

Đối mặt với nó ư? Làm sao có thể? 

cứ mỗi lần nghĩ tới là tôi lại bấn loạn lên.. dường như ko thể làm chủ được tinh thần. 

Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể vượt qua..

"Em nghĩ ngợi gì thế, cô bé?" 

"Dạ ko.. em chỉ nghĩ về cái điều anh vừa nói" 

"Uh...vậy.. em sẽ nghe theo anh và thử 1 lần nữa?" 

"Thử??"

Lại thêm 1 người kêu tôi thử. 

Lần này là hoàng tử của tôi. Nhưng khác hẳn với cái gã DJ bạo lực, 

anh đề nghị rất nhẹ nhàng và lịch sự, -"Giang này, anh nói em nghe nhé.."- 

oh... dịu dàng biết bao!! 

Đó là điểm khác biệt của anh.^-^

Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn ko có dự định sẽ thử cái chuyện khủng khiếp đó, 

Do vậy..tôi từ chối.

"Em ko đủ can đảm.. nhưng em sẽ suy nghĩ. Cảm ơn anh!" 

"Ok. Chờ tin em. Nếu cần cứ phone cho anh, anh sẽ làm Huấn luyện viên miễn phí ^-^" 

"yeah...nhưng số phone.." 

"Oh..ah.. đây.."

Anh móc trong túi áo ra 1 tấm namecard, 

đặt vào tay tôi vào gấp năm ngón tay tôi lại.. 

bàn tay anh, mềm mại và ấm áp làm sao!! ^__^ 

...............

::Nhà của Giang::

"Làm gì mà cứ ngắm cái card đó say mê vậy hả?" 

"Báu vật của con! ^-^" 

"Ăn chè nè. Mà con nhắn Kiệt qua ăn đi!" 

"Chi? Mình con ăn còn ko đủ!! -__-"

Tôi đón chén chè dì mới bưng vào phòng cho tôi, 

vừa ăn, vừa tiếp tục đọc những chữ - mà tôi đã đọc cả trăm lần từ chiều giờ- 

trên tấm card của anh.. Giám đốc kinh doanh Lê Quốc Lam... 

...địa chỉ cơ quan... số cellphone... dĩ nhiên là tôi đã lưu nó vào máy của mình. ^-^ 

Ey..?Huh??!! Dì đang gọi bằng điện thoại của tôi! 

Tôi liền bỏ chén chè xuống và kéo tay dì...

"Dì!!! Dì làm gì vậy???" 

"Coi nào..oh.. ko liên lạc được?? sao vậy? Phải số nó ko đây?"

Tôi giật cái điện thoại và nhìn số máy - 'Bodyguard'

"Sao dì biết hắn là Bodyguard?" 

"Nó nói ^=^"

Ack. Nói hồi nào nhỉ? Mà họ thì có hàng tỉ chuyện để nói hay sao ấy, 

chắc trong lần dầm mưa tới nhà tôi.. 

Dầm mưa?.. uh.. hắn đã ướt mem xuất hiện và làm tôi suýt phát khóc. 

Cái tên Bodyguard mắc dịch ấy. >< 

Mà...sao lại ko liên lạc được nhỉ? Mới hơn 8 giờ thôi.. 

Ko lẽ ngủ sớm thế? 

...............

Từ lúc đó tới lúc đi ngủ, 

Tôi cứ cách vài phút lại gọi thử.. nhưng luôn trả lời tôi là "Ò í e" 

Và tiếng cô tổng đài viên..

Ko muốn nói rằng, tôi hơi bất ổn với vụ này, 

Nhưng đó là sự thật... -__- Hắn vẫn hay nhắn tin cho tôi vào ban đêm. 

hấu như hôm nào cũng có.. suốt gần 1 tháng quen biết.. 

dù chỉ là mấy tin lãng xẹt như 'Missing me?' - 'Dream of me?' hay -'Remember you're my girl' 

-__* 

Cho nên việc tự nhiên "mất sóng" của hắn hơi kỳ lạ.. 

Và còn, hắn đã hẹn tôi "going out" vào cuối tuần. <__< 

Mai là thứ bảy.. 

Ackk, mà ko phải tôi muốn đi chơi với hắn nhé, 

Tôi chỉ tiện thể nhắc vậy thôi. T___T

'Where r u?'

Tin đã gửi. Và tôi cố nằm chờ tin hồi âm. 

........... 

................ 

Nếu tôi là kiểu phụ nữ như nàng Tô Thị, 

Thì có lẽ tôi có lẽ sẽ hóa đá vì chờ đợi cả đêm >__< 

Cũng may, tôi đã dễ dàng ngủ thiếp đi sau khoảng 15 phút ko thấy tin trả lời, 

Tôi đã mệt nhiều vì tụng bài thi kia mà... 

......... 

........................ 

Sáng sớm vừa mở mắt, nhìn thấy bức tranh trên cửa tủ, 

tôi mò ngay chiếc cellphone để xem.. vẫn ko có tin nhắn. 

Tôi lại nhấn Calling......

"Ò í e..." 

............... 

>_< 

Và cái âm thanh quái quỉ ấy đã make friend với tôi trong suốt ngày thứ bảy, 

còn cái điện thoại thì ko rời tôi 1 phút giây nào, 

ngay cả khi... đi tắm hay vào toalet. -__- 

Điều đáng nguyền rủa là nó nằm im ỉm mà ko hề rung rinh, 

như thể nó đang đình công vậy!! 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3