Chàng trai ngọt ngào - Chương 10 part 1

Vol 1. Nam Trúc Du không phải là bạn trai của tôi

Nếu như nói lần đầu tiên Nam Trúc Du chiến thắng là do gặp may thì lần thứ hai cho thấy vận may của anh ấy rất tốt. Nhưng vấn đề là ở chiến thắng lần thứ ba…

Điều này cho thấy cái gì?

Sự chiến thắng của Nam Trúc Du không phải là may mắn, mà là nhờ thực lực.

Trong phòng khách của nhà họ Lâm, bố tôi mặc một bộ đồ màu đen, đang ngồi khoanh chân trước mặt tôi và Nam Trúc Du, khuôn mặt cực kì nghiêm túc khiến cho cả tôi và Nam Trúc Du cũng trở nên căng thẳng theo. Chúng tôi yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, ngồi im chờ bố lên tiếng.

“Bây giờ, ta tuyến bố…”, một lúc lâu sau, bố tôi mới chịu lên tiếng, chỉ có điều những từ mà bố dùng, cộng thêm cả giọng điệu trịnh trọng, chậm rãi khiến cho tôi suýt bổ nhào xuống đất.
Sự mở đầu này sao mà giống như các lãnh đạo đang phát biểu vậy nhỉ?

“Ta tuyên bố…”, mắt liếc xem phản ứng của tôi, sau đó bố lại làm ra vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Nam Trúc Du chính thức trở thành bạn trai hợp pháp, công khai của Lâm Xuân Vũ! Hai người có thể chính thức đính hôn vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Lâm Xuân Vũ!”

Trước mắt lớn bé trong nhà họ Lâm, bố tôi hùng hồn tuyên bố.

Hai người có thể chính thức đính hôn vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Lâm Xuân Vũ!
“Cái gì?”, tôi đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, hét lên, “Bố à, bố đang đùa đấy à?”
“Nhóc con, con thấy bố có giống như đang nói đùa không hả?”, bố trợn mắt nạt tôi, “Con tưởng bố rảnh rỗi bày trò lắm trò như vậy để làm gì, chẳng phải là để giúp con xác định xem thằng nhóc này có đáng tin cậy hay không à? Nếu như đã vượt qua được ba cửa ải rồi, đương nhiên bố đành phải công nhận thôi!”

“Nhưng mà, nhưng mà…”, nhưng mà Nam Trúc Du đâu có phải là bạn trai chính thức của tôi, tôi và anh ấy sao có thể kết hôn được chứ? Nhìn ánh mắt hào hứng của bố và nụ cười ấm áp như mùa xuân của Nam Trúc Du, những điều muốn nói như nghẹn lại trong cổ họng tôi, có cố gắng thế nào cũng không thể nói ra thành lời được.

Híc…tôi sợ bố nghe xong câu này sẽ rơi vào trạng thái hụt hẫng, dẫn đến rối loạn tâm trạng. Tôi càng sợ hơn nếu như sau khi nghe được câu này, nụ cười trên môi Nam Trúc Du sẽ biến mất.

Tôi để tâm đến tâm trạng của anh, thích được nhìn thấy nụ cười của anh, không muốn nhìn thấy bộ dạng hụt hẫng của anh. Trong những ngày bên nhau, Nam Trúc Du đã trở thành một người bạn cực kì quan trọng đối với tôi.

“Bố …”, tôi chớp chớp mắt, định cố gắng nói ra một lí do nào đó để bố hủy bỏ quyết định “đính hôn”, “Con và Nam Trúc Du vẫn còn nhỏ, 16 tuổi đã đính hôn có phải là sớm quá không? Hơn nữa tình cảm của bọn con cũng đã đến mức đó đâu, ai biết được có khi ngày mai lại cãi nhau, lại chia tay cũng nên!”

“Chia tay?”, bố tôi kinh ngạc thốt lên, hình như bố đã quên sự thực rằng những người yêu nhau cũng có thể sẽ chia tay nhau.

“Không được, không được, khó khăn lắm nó mới vượt qua được ba cửa ải để trở thành con rể của ta, làm sao có thể để cho con vịt béo mập trong tay ta bay mất được!”, ngây người hồi lâu, bố nói, “Con nghe cho kĩ đây, kể từ ngày hôm nay, con và Nam Trúc Du phải tận dụng mọi thời gian và cơ hội để hẹn hò, cố gắng mà bồi dưỡng tình cảm!”

“Hả?”, tôi há hốc mồm, “Bố ơi, như vậy mà được à?”
“Chẳng phải người ta nói tình cảm có thể vun đắp được sao? Chỉ cần hai đứa ở bên cạnh nhau nhiều một chút thì tình cảm giữa hai con sẽ càng thêm gắn bó, vững bền, từ từ sẽ cảm thấy không thể sống thiếu nhau được!”, bố nói.

Không thể sống thiếu nhau được? Hài, thật ngại quá, đã làm bố phải thất vọng rồi! Bởi vì Nam Trúc Du đâu có phải mẫu con trai mà con thích? Hơn nữa làm sao mà con có thể thích anh ấy đến mức không thể sống thiếu anh ấy cơ chứ? Nhưng nếu như đối tượng là hội trưởng Mậu Nhất thì có lẽ là được.

“Nói được thì phải làm được! Mau mau, hai đứa lập tức đi chơi với nhau đi!”, bố tôi đột nhiên đứng dậy, kéo tay tôi và Trúc Du lôi ra tận cửa, “Nhớ kĩ, kể từ nay, con và cậu ta phải thường xuyên hẹn hò, ít nhất là 3 tiếng đồng hồ! Nếu không, Lâm Xuân Vũ à, bố sẽ trừ tiền tiêu vặt của con, đồng thời phạt con mỗi ngày phải đứng tấn 3 tiếng đồng hồ”

Cái gì? Trừ tiền tiêu vặt, lại còn phạt đứng tấn 3 tiếng ư? Nói như vậy có khác gì bảo tôi đừng sống nữa?
Ông bố độc ác!

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy rõ hai chữ “ác quỷ” in trên trán bố.

“Bây giờ là 5 giờ rưỡi chiều! Cố lên nhé! Kế hoạch hẹn hò mỗi ngày trên 3 tiếng đồng hồ bắt đầu thực hiện từ ngày hôm nay, vì vậy các con hãy cố gắng!”, bố tôi hào hứng nói, nói dứt lời liền quay người đi vào trong.

Bây giờ phải làm thế nào? Ngoài việc làm theo ý của bố tôi còn biết làm thế nào được đây? Tôi không muốn mỗi ngày phải đứng tấn ngần ấy thời gian đâu, mệt chết mất!

Vì thế kể từ trưa nay, dưới sự giám sát của bố tôi, tôi và Nam Trúc Du phải hẹn hò ít nhất 3 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Cũng bởi vì hai bên có nhiều thời gian ở bên nhau hơn nên chúng tôi cũng hiểu nhau nhiều hơn.

Cuối cùng tôi cũng biết được biệt danh “đôi mắt quyến rũ” của Nam Trúc Du từ đâu mà có. Với một người liên tục làm việc không ngừng mỗi đêm, đến ban ngày tự nhiên sẽ cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng đối với Nam Trúc Du, những điều khó hiểu xung quanh anh ngày càng tăng lên.
Tôi thật sự không hiểu nổi, sao cả ngày làm việc mệt mỏi như vậy mà anh ấy vẫn có thể mỉm cười tươi tắn đến thế? Tại sao anh ấy có thể dễ dàng cảm thấy hài lòng và hạnh phúc đến như vậy? Tại sao có thể sống một cách tích cực và lạc quan đến thế?
Cuối tuần, theo như “mệnh lệnh” bổ sung của bố, chúng tôi bắt buộc phải hẹn hò trên sáu tiếng. Mặc dù xót xa Nam Trúc Du vì hẹn hò mà không có thời gian nghỉ ngơi nhưng nếu không làm theo lời của bố, chỉ e mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp! Thế là nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định lựa chọn phương pháp hẹn hò trong rạp chiếu phim. Có như vậy Nam Trúc Du mới có thể vừa nghỉ, vừa ngủ trong rạp chiếu phim. Ha ha…đúng là nhất cử lưỡng tiện!

Thế là sáng hôm nay, như đã hẹn, tôi ngồi đợi Nam Trúc Du ở nhà. Bởi vì anh ấy kiên quyết bảo tôi hãy đợi ở nhà, anh ấy sẽ đến đón tôi. Mặc dù tôi biết thừa cái mà anh ấy gọi là “đón” cuối cùng cũng chỉ là hai đứa cùng đi bộ, nhưng mà không sao, thực ra đi bộ đến rạp chiếu phim cũng là một lựa chọn không tồi!

Mới nghĩ đến việc hai đứa sát vai nhau đi đến rạp chiếu phim, trong lòng tôi đã cảm thấy thật ấm áp!

“Kính cong…”, tiếng chuông cửa vang lên.

Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Tôi vui mừng chạy như bay ra ngoài cổng, nhưng vừa mở cổng ra, toàn thân tôi cứng đờ.
Người đứng ngoài cổng… lại chính là Mê Cúc và hội trưởng Mậu Nhất.

“Mê Cúc, còn cả hội trưởng Mậu Nhất nữa, hai người…sao lại đến đây?”, tôi ngây người nhìn nụ cười ấm áp của Mậu Nhất, căng thẳng hỏi.

“Sao thế Tiểu Vũ, cậu không hoan nghênh tôi với Mậu Nhất sao?”, Mê Cúc dẩu mỏ lên, vẻ mặt có chút không hài lòng, “Hay là trong nhà cậu có bí mật gì đó không thể cho chúng tôi biết?”

“Ha ha…làm gì có chuyện đó, chẳng qua là tôi ngạc nhiên quá thôi!”, tôi bối rối đáp, đành phải mời Mê Cúc và Mậu Nhất vào nhà.

Nam Trúc Du ơi, anh tuyệt đối đừng xuất hiện vào thời điểm này nhé! Nếu không một người thông minh như Mê Cúc sẽ hiểu ra tất cả mọi việc!

Tôi liếc nhìn Mê Cúc và Mậu Nhất. Gần đây hội trưởng và Mê Cúc trở nên thân thiết với nhau, hai người thường xuyên cùng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu như để cho Mê Cúc phát hiện ra tôi và Nam Trúc Du cũng thân thiết như vậy thì chắc chắn hội trưởng cũng sẽ biết. Không được, tuyệt đối không được! Tôi nhất định không thể để Mê Cúc nhìn thấy Nam Trúc Du được!

“Tiểu Vũ, sao thế? Sao nhìn bộ dạng cậu hoảng hốt thế? Không phải là đang đợi bạn trai đến đón đi hẹn hò đấy chứ?”, Mê Cúc nhìn tôi, ánh mắt sắc sảo như xuyên thấu tim gan tôi vậy.

“Làm…làm gì có?”, tôi lập tức lên tiếng phản bác, “Ha ha, tôi chưa có bạn trai, chẳng phải điều này cậu biết rất rõ hay sao?”

“Thế à?”, Mê Cúc nheo mắt, làm bộ như vô tình nói: “Tôi nghe nói gần đây cậu và Nam Trúc Du lớp tôi rất thân thiết, vài ngày trước còn nghe nói cậu ấy đến tận lớp cậu để tìm cậu mà! Mang tiếng là bạn của cậu mà ngay cả việc này tôi cũng không biết!”
Mê Cúc vừa nói vừa tỏ vẻ buồn rầu.

“Hơ…”, tôi không biết nói sao, chỉ biết thấp thỏm đưa mắt nhìn hội trưởng Mậu Nhất.
Hội trưởng Mậu Nhất liệu có hiểu nhầm chuyện này không?

“Tôi và Nam Trúc Du chẳng có gì cả!”, tôi vội vàng giải thích, “Chính là bởi vì không có gì nên tôi mới không nói với cậu đấy!”

“Tiểu Vũ…”, tôi vừa nói dứt lời thì ngoài cửa vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc, “Em chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát th….ôi!”

Trúc Du đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy những người đang ngồi trong phòng, chữ “thôi” như bị chẹn lại trong cổ họng của anh.

Toàn thân tôi như bị đóng băng, rồi…tách tách..tách…khối băng ấy đang nứt vỡ tan tành.
Bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng đến ngạt thở.

“Thật là trùng hợp! Trúc Du, cậu cũng đến tìm Tiểu Vũ à?”, sau một hồi trầm ngâm, Mê Cúc liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Mê Cúc đi ra trước mặt Nam Trúc Du, nheo nheo mắt, mỉm cười hỏi: “Hai người đã hẹn nhau từ trước rồi phải không?”

“Chúng tôi…”

“Đương nhiên là không phải rồi!”, Nam Trúc Du còn chưa kịp mở miệng thì tôi đã vội vàng ngắt lời anh, lớn tiếng nói xen vào: “Trúc Du chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi! Đúng rồi, chỉ tình cờ thôi…”

Tôi biết cái cớ của tôi thực sự rất vô lí. Nhưng đâu còn cách nào khác, trong tình thế nguy ngập này, cho dù cái cớ này có vô lí hơn nữa thì cũng phải nói thôi.

“Trúc Du?”, Mê Cúc vẫn không chịu buông tha cho tôi, cô ấy nhẹ nhàng thốt lên, “Xưng hô thân mật quá nhỉ! Tiểu Vũ trở nên thân thiết với hotboy của lớp tôi từ lúc nào thế?”
“Thế…thế sao?”, tôi lắp bắp.

“Tiểu Vũ, đến bây giờ mà cậu còn định giấu tôi và Mậu Nhất sao? Lẽ nào tôi không phải là bạn của cậu?”, Mê Cúc nhìn tôi, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt! “Mọi người ai cũng biết chuyện cậu và Nam Trúc Du đang hẹn hò, thế mà chúng tôi, mang tiếng là bạn thân của cậu, mà không biết chuyện gì. Cậu có thấy như vậy là quá đáng không?”
Hẹn hò…

Nói đến hai chữ này, tôi thấy hội trưởng Mậu Nhất khẽ liếc sang Trúc Du, sau đó ánh mắt dịu dàng ấy lại hướng về phía tôi, dường như đang chờ đợi câu trả lời của tôi vậy.
“Đâu…đâu có!”, tôi căng thẳng nhìn Mậu Nhất, lắc đầu nguầy nguậy, “Hội trưởng, không phải vậy đâu, Trúc Du không phải là bạn trai của em, tuyệt đối không phải!”
Câu nói này vừa vang lên, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

“Hóa ra Trúc Du không phải là bạn trai của cậu. Vậy thì xin lỗi nhé Trúc Du, tôi đã hiểu nhầm hai người rồi!”, một lúc lâu sau, Mê Cúc mới nhẹ nhàng lên tiếng.

Trúc Du…

Chết rồi, chỉ vì sợ Mậu Nhất hiểu nhầm, trong một phút nóng vội tôi đã quên mất việc Trúc Du đang đứng ở cửa.

Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi phủ nhận việc anh ấy là bạn trai của mình ngay trước mặt anh ấy rồi. Anh ấy…chắc là không để bụng đâu nhỉ?

Tôi bối rối đưa mắt nhìn Nam Trúc Du đang đứng ở cửa. Anh cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc và khó hiểu, sau đó anh quay sang nhìn hội trưởng Mậu Nhất đứng bên cạnh tôi.

Đột nhiên, trong đôi mắt như bị phủ đầy sương mù ấy chợt sáng lên như bừng tỉnh ra điều gì đó. Nhưng rất nhanh, hai mí mắt ấy lại vương nét đau thương, một nỗi đau thương rất sâu, rất đậm, đậm tới mức chỉ cần một giây sau thôi cũng có thể ngưng đọng thành một vật thể rắn chắc.

Tôi nhìn sâu vào khuôn mặt của Nam Trúc Du, sắc hồng trên da như đã lùi dần, khuôn mặt trắng trẻo, hồng hào bình thường nay chuyển thành màu trắng bệch.

Rõ ràng là tôi đang nói sự thực mà? Mặc dù tôi và Nam Trúc Du đang hẹn hò với nhau nhưng chẳng phải quan hệ giữa đôi bên hoàn toàn không phải là quan hệ yêu đương sao? Nam Trúc Du đâu có phải là mẫu bạn trai mà tôi thích, còn tôi cũng không thể là mẫu bạn gái mà anh ấy thích được!

Không phải như thế sao? Không, đúng như vậy, chắc chắn như vậy là không sai! Hơn nữa đây cũng đâu phải là lần đầu tiên tôi phủ định anh ấy là bạn trai tôi ngay trước mặt anh ấy đâu!

Nhưng tại sao khi tôi nói ra sự thực anh ấy không phải là bạn trai tôi, trên khuôn mặt anh ấy lại hiện rõ sự đau khổ như bị cả thế giới này vứt bỏ vậy? Còn tôi, tại sao khi nhìn thấy vẻ đau buồn của anh, trái tim lại đau đớn như bị hàng ngàn mũi dao dâm vào, đau đớn tới chảy máu?

“Trúc Du à, xem ra cả trường đã hiểu nhầm cậu và Tiểu Vũ rồi, hai người không hẹn hò với nhau phải không?”, một người vốn rất nhạy bén như Mê Cúc không hiểu sao lần này lại không nhận ra sự đau thương trên khuôn mặt của Nam Trúc Du, còn thân mật nắm lấy cánh tay anh ấy hỏi.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt dán chặt vào bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay Nam Trúc Du của Mê Cúc.
“Xin lỗi”, Nam Trúc Du rút cánh tay mình ra khỏi tay của Mê Cúc.
Toàn thân tôi như đang run rẩy khi chứng kiến toàn bộ cử chỉ nhỏ của anh. Trên tay anh vẫn đang đeo chiếc vòng bạc mà tôi tặng anh ngày hôm ấy.

“Tiểu…. Lâm Xuân Vũ nói không sai, tôi chính xác không phải là bạn trai của cô ấy”, Nam Trúc Du buồn bã nhìn tôi, cố gắng nhếch môi nở nụ cười, cố gắng bịa ra một lí do đáng tin cho tôi. “Lâm Xuân Vũ rất tốt bụng, vì cô ấy giúp tôi một việc lớn nên chúng tôi dần dần trở nên thân nhau.”

Tôi ngây người nhìn Nam Trúc Du, toàn thân lạnh buốt như bị đè dưới một khối băng lớn. Rõ ràng hành động của anh ấy khiến cho tôi không bị bẽ mặt trước hội trưởng Mậu Nhất, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau khổ thế này?

“Hóa ra là như vậy!”, trên mặt Mê Cúc hiện ra một nụ cười như đã hiểu rõ vấn đề.
“Đúng thế, Lâm Xuân Vũ đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không phải là bạn trai của cô ấy, vì vậy Mê Cúc đừng đoán mò lung tung nữa, còn cả Mậu Nhất nữa, cậu cứ yên tâm đi!”
Nam Trúc Du nói xong, liếc nhìn tôi rồi quay đầu mỉm cười với hội trưởng Mậu Nhất. Không hiểu ban nãy Mậu Nhất nghĩ gì mà mãi cho đến khi nhìn thấy Nam Trúc Du mỉm cười, anh mới chợt bừng tỉnh.
Nam Trúc Du quay lưng lại rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

“Trúc Du!”, cuối cùng thì Mậu Nhất cũng chịu lên tiếng, “Thực ra hôm nay chúng tôi đến đây là để hẹn Tiểu Vũ đi ăn đồ nướng, dù sao cậu cũng đến đây rồi, hay là cùng đi với chúng tôi?”

“Đúng đấy, cùng đi đi! Trên xe vẫn còn chỗ trống mà!”, Mê Cúc hùa theo.
“Thôi!”, Nam Trúc Du lắc đầu, “Tôi mượn xe đạp của người khác qua đây, nói là chiều sẽ mang trả! Hơn nữa tôi cũng phải đi làm thuê, các bạn đi đi! Tôi đi trước đây!”
“Xe đạp để tôi tìm người trả giúp cậu! Đi với tôi đi mà Trúc Du!”, đúng vào khoảnh khắc Trúc Du quay người định bỏ đi, Mê Cúc liền chạy tới ôm chặt cánh tay Nam Trúc Du. Trái tim tôi….vào khoảnh khắc ấy, trước cảnh tượng ấy…như ngừng đập.

Vol 2. Hành trình không thể quay đầu lại

Lâm Xuân Vũ nói không sai, tôi chính xác không phải là bạn trai của cô ấy.

Lâm Xuân Vũ đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không phải là bạn trai của cô ấy, vì vậy Mê Cúc đừng đoán mò lung tung nữa, còn cả Mậu Nhất nữa, cậu cứ yên tâm đi!

Trên đường đi, tôi ngồi trên xe của Mậu Nhất mà khó chịu như toàn thân bị trói chặt bởi những sợi dây thừng. Rõ ràng là Mậu Nhất đang ngồi bên cạnh tôi, ánh nắng mặt trời rọi vào người anh đúng là cảnh tượng mà tôi muốn nhìn thấy, nhưng sao…

“Thế à? Mê Cúc, cậu cũng thích những quán cà phê ở bên đường à?”, nụ cười của Nam Trúc Du thật ngọt ngào và dịu dàng vọng lại từ hàng ghế phía sau, “Tôi cũng thích những nơi đó, các anh phục vụ ở đó thường cho tôi miễn phí rất nhiều đường, ha ha…”

“Thế à? Nếu như cậu thích, hôm nào đó tôi mời cậu đi!”, giọng nói của Mê Cúc rất êm tai, quả là rất xứng với Nam Trúc Du…

“Như…như vậy thì không hay lắm đâu!”, Nam Trúc Du nói, dường như tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi. Tôi muốn ngoảnh đầu lại nhưng không biết tại sao mình lại muốn làm vậy?

“Tiểu Vũ, em có muốn uống gì không?”, đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên một lon nước ngọt lạnh băng đặt vào tay tôi, những ngón tay lạnh tới mức đau buốt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Mậu Nhất đang mỉm cười nhìn tôi.

“Em…không thích à?”, anh cẩn thận nhìn tôi, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng.

“Em thích mà! Em rất thích!”, đúng thế, thứ nước giải khát mà tôi thích chính là cô ca lạnh! Lâm Xuân Vũ, mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Mày bây giờ đang ngồi bên cạnh hội trưởng Mậu Nhất, đây chẳng phải là điều mà mày mong muốn nhất hay sao?

“Trúc Du, cậu sao thế?”, tiếng của Mê Cúc vọng lại từ hàng ghế phía sau, “Sắc mặt của anh khó coi quá, có phải là đang sốt không?”
Nam Trúc Du, anh sao vậy? Tôi nhủ thầm trong bụng, liệu có phải anh đã bị những lời nói của tôi ban nãy làm cho tổn thương không?

Hài…những điều tôi nói là sự thực mà, sao phải cảm thấy áy náy thế nhỉ? Cho dù có thực sự làm tổn thương Nam Trúc Du thì chỉ cần tìm cơ hội xin lỗi anh ấy, nói cho rõ ràng là xong mà! Nam Trúc Du là một người tốt bụng, hiền lành, nhất định anh ấy sẽ tha lỗi cho tôi, tiếp tục làm bạn tốt của tôi! Thế nên bây giờ, việc mà tôi nên quan tâm chính là làm thế nào để xây dựng tình cảm với người đang ngồi bên cạnh tôi bây giờ đây?

Đúng thế, không sai, Mậu Nhất đang ngồi bên cạnh tôi, một cơ hội tốt như vậy, thế mà tôi không biết nắm bắt cơ hội, lại đi nghĩ ngợi vớ vẩn.
Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ có hình ảnh ánh mắt của Nam Trúc Du nhìn tôi lúc đó, ánh mắt bi thương ấy trước nay tôi chưa từng nhìn thấy. Chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng khiến cho trái tim tôi trong khoảnh khắc như vỡ vụn ra, không sao có thể hồi phục lại nguyên vẹn.

Chuyện này đâu phải lần đầu, tại sao vẻ mặt của anh ấy lúc đó lại khiến cho tâm trạng của tôi tồi tệ đến thế này?

Anh ấy, lẽ nào anh ấy ghét tôi?

Khi nghĩ đến đó, toàn thân tôi như run lên. Tôi cảm thấy mình không sao hít thở được…

Nhưng đúng lúc ấy, Mê Cúc đã lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Có vẻ hơi nóng!”

“Mê Cúc,….đừng…đừng làm như vậy!”

Suýt chút nữa thì tôi đã ngoảnh đầu lại nhìn. Sau khi chấn áp lại bản thân, tôi mới phát hiện ra lúc nãy Mê Cúc đã áp sát trán của mình vào trán của Nam Trúc Du, nói một cách khác là hai người đó đã tạo thành một tư thế như chuẩn bị hôn nhau.

Tôi….

Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu? Nam Trúc Du và Mê Cúc đều là bạn thân của tôi mà! Nếu như là bạn, Mê Cúc và Nam Trúc Du ở bên nhau chẳng phải là rất tốt sao?

“Tiểu Vũ, chúng ta đến nơi rồi!”, đột nhiên, giọng nói của Mậu Nhất vang lên bên tai. Lúc đó tôi mới phát hiện ra rằng xe đã dừng lại ở khu đất rộng chuyên để tụ tập nướng đồ ăn, xung quanh rất đông người đang quây quần bên bếp nướng.

“Tiểu Vũ, hình như em không được vui! Em không sao chứ, hay là em….”, Mậu Nhất nhìn tôi nghi hoặc, chữ “em” còn chưa kịp nói hết thì đã ngưng bặt.

“Em không sao!”, tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười chấn an anh.

Nhưng…nụ cười của tôi sao mà gượng gạo thế? Mặc dù không nhìn thấy nhưng ngay bản thân tôi cũng có thể cảm nhận được điều đó.
“Ừ, thế thì xuống xe đi!”, Mậu Nhất nhìn tôi, đột nhiên đưa tay ra. Anh ấy làm vậy là muốn đỡ tôi xuống xe sao?

Nhìn thấy tôi ngập ngừng, Mậu Nhất liền rút tay lại, nhưng hành động ấy khiến cho trái tim tôi cảm thấy ấm áp.

Thực ra trước nay tôi vẫn có cảm giác, liệu có phải hội trưởng Mậu Nhất đã để ý đến tôi rồi? Dù sao thì tôi vốn là bạn thân của Mê Cúc, trước nay cho dù không có việc gì cũng vẫn thường chạy đến câu lạc bộ giúp đỡ mọi việc ở đó mà.

Trong lòng tôi cảm thấy thắc thỏm và vô cùng bất an!

“Hài, chị cả à”, vừa đến nơi thì Zoey, miệng đang gặm ngô nướng đột nhiên nhảy ra trước mặt tôi. Zoey hôm nay để đầu xoăn lọn sóng, phối thêm với cặp kính sát tròng màu tím, mặc quần áo rộng rãi, phong cách ăn mặc, trang điểm đều rất hài hòa, chỉ có cái điệu bộ nhảy nhót như con thỏ kia là không mấy phù hợp.

Zoey nhảy nhót đến trước mặt tôi, nhìn thấy hội trưởng Mậu Nhất đang đứng bên cạnh liền nhoẻn miệng cười tinh quái: “Ớ, sao lại là anh ấy?”

Anh ấy?

Không phải là anh ấy thì là ai?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3