Kira kira - Chương 05

SAMMY LÀ THẰNG NHỎ gan lì nhất trên đời. Hầu như nó chẳng bao giờ khóc. Lynn chăm sóc tôi, còn tôi chăm sóc thằng Sammy. Và chúng tôi chăm sóc lẫn nhau. Cũng khó mà tin được hai năm tiếp theo trôi qua mà không có gì xảy ra. Thời gian đó thật tuyệt. Chúng tôi ở bên cạnh nhau trong suốt thời gian rảnh rỗi. Trong cuốn nhật ký của chị vào những năm đó, Lynn đã ghi lại những ngày thằng nhỏ Sammy học đi, học nói ra sao; những bài tập làm ở nhà của bọn tôi mỗi tối gồm có gì; giờ nào ba mẹ đi làm về tới nhà; và bất cứ chi tiết nào khác mà chị nghĩ tới. Chữ viết của Lynn đẹp nhất thế giới. Thỉnh thoảng tôi lại đứng nhìn chị viết vào cuốn nhật ký, và tôi sững sờ vì chữ viết tuyệt vời không chê vào đâu được của chị.

Lâu lâu bác Katsuhisa lại chở bọn tôi đi cắm trại. Lynn nói những cuộc cắm trại của bác là những chuyện vui nhất chị từng tham gia. Tôi đồng ý với chị về điều đó. Chị hỏi tôi: ”Lúc nào em cũng đồng ý với chị là bởi vì em muốn nói như vậy hay là em thật sự đồng ý?.” Tôi không thấy gì khác ở hai việc đó nên chỉ trả lời là tôi không biết.

Đôi khi chị Lynn tập viết những câu chuyện ngắn trong nhật ký của mình, phòng trường hợp chị trở thành một nhà văn nổi tiếng sau này.

Ngày xửa ngày xưa có một bà phù thủy vui tính đã ban một câu thần chú lên tất cả các sinh vật trên thế giới này. Tất cả những con thú đã từng biết bay bây giờ có thể đi lại trên mặt đất, và tất cả những con thú đã từng đi lại trên mặt đất giờ đây lại có thể bay. Cho nên người ta trông thấy những con ngựa chao lượn trên bầu trời và đứng rỉa long trên các mái nhà. Người ta lại thấy hàng ngàn con chim chạy nối đuôi nhau trên đường và chạy dọc trên các xa lộ. Và lũ cá thì không còn là lũ cá nữa! Chúng học cách lái xe, và loài người thì sống dưới đại dương. Câu chuyện kết thúc.

Tôi nghĩ lí do chính chị viết câu chuyện này là vì chị rất thích ý nghĩ sống bên bờ biển. Đó là một điều không bao giờ thay đổi ở Lynn: tình yêu mến đối với biển. Sống bên bờ biển California là điều chị trông mong thứ hai trong đời, sau việc thi vào Đại học. Có một căn nhà là điều thứ ba đối với chị, và là điều thứ nhất đối với mẹ bọn tôi.

Mỗi tuần trôi qua hầu như đều như nhau. Đi học thật chán và bài tập ở nhà cũng chán. Chơi đùa với chị và em tôi thì lại vui. Mọi ngày trôi qua như vậy. Không có gì ngạc nhiên.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi vào mùa đông lúc tôi được mười tuổi rưỡi. Vào một ngày tháng Giêng trời ấm áp lạ thường, tất cả lũ trẻ trong chung cư chơi bong với nhau khi tan học. Như thường lệ, Lynn đứng ra chỉ huy. Chị nói: “Katie, em đứng đằng kia. Toshi, em đứng đằng này.” Và cứ tiếp tục như vậy. Rồi chị chọn một thằng nhỏ đứng ở giữa. 

Nó ném một trái bóng về phía Lynn. Cú ném không có khó bắt gì lắm, bởi vì Lynn rất lẹ. Nhưng trái bóng vọt cao lên và đập trúng ngực chị. Chị loạng choạng ra sau. Tất cả bọn nhỏ đều cười, trừ tôi. Chị tôi gần như bị lé mắt, và bọn nó càng cười hơn nữa. Tôi không cười bởi vì tôi biết Lynn giỏi hơn tất cả bọn nó.

Tôi gọi: “Lynh”, rồi chạy về phía chị.

Chị lảo đảo một chút rồi nói: “Không sao.”
“Có bị gì không?”

“Chị không biết nữa. Chỉ thấy hơi xoay vòng vòng một chút.”

“Cái gì xoay vòng vòng?” 

“Mọi thứ.”

Tôi theo chị vào trong nhà, chị leo thẳng lên giường và ngủ luôn bỏ qua bữa cơm tối.

Tối hôm đó chị không thể giúp tôi làm bài tập về nhà. Điều này làm chị rầu rĩ. Tôi bị toàn điểm C ở trường. Cho tới giờ tôi chưa bao giờ có một điểm B hay một điểm D trong bất cứ một môn học nào. Ba nói rằng điểm C là hạng “Khá”, chữ K tượng trưng cho từ “kiên định” và ba rất tự hào về tôi, chỉ cần tôi lúc nào cũng ráng học. Tôi đoán về việc xếp hạng học tập, tôi lúc nào cũng “kiên định” mãi ở thứ hạng của mình, giống như Lynn vậy, và đó là điều phải đáng tự hào mỗi khi mình suy ngẫm về nó. Chị Lynn luôn luôn được toàn điểm A. Chị rất thích học.

Tuy nhiên ngày hôm sau chị cũng không tới trường được. Xưa nay dù có bệnh Lynn vẫn thường năn nỉ ba mẹ cho mình đi học. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị sung sướng được nghỉ ở nhà. Khi tôi đi học về thì có một ông bác sĩ vừa đi khỏi. Bác gái Kanagawa đang ở đó. Bác nói bác sĩ bắt Lynn phải uổng thuốc bổ sung thêm chất sắt.

Vào bữa cơm tối hôm đó, ba nói ba chắc là Lynn cũng giống mẹ thôi, thỉnh thoảng lại cảm thấy mệt mỏi trong người. Thậy vậy, có một lần mẹ kể là hồi còn nhỏ, có lần mẹ mất gần một năm nằm trên giường nghỉ mệt mà không biết tại sao, cho nên tôi đoán rằng Lynn cũng đang trải qua một giai đoạn như mẹ vậy.

Thế nhưng một tối nọ, đang ngủ tự nhiên Lynn thức dậy và khóc. Tôi chưa từng thấy Lynn thức dậy và khóc. Tôi chưa từng thấy Lynn khóc kể từ ngày chúng tôi rời Iowa. Chị nói đã mơ thấy mình đang bơi một cách hạnh phúc ở giữa biển.

Lynn thổn thức khóc: “Mặt trời rọi sáng rực, tất cả mọi thứ đẹp lắm.”

“Vậy sao giấc mơ đó lại làm chị khóc?”

“Bởi vì chỉ có linh hồn của chị bơi ở giữa biển, không phải cả người chị.”

“Linh hồn là gì?”

“Đó là cái thành phần vô hình của chị.”

Tôi không hiểu lý lẽ của chị chút nào. Đầu tiên, tôi không hiểu cái “thành phần vô hình” trong người chị là cái gì. Thứ hai, tôi thấy giấc mơ của chị rất hạnh phúc. Nhưng tôi cũng biết rằng Lynn luôn luôn nói đúng nên tôi cũng hơi lo lắng. Đột nhiên chị nói: “Đừng lo cưng, chị không sao đâu. Cứ ngủ đi.”

Cho nên tôi ngủ trở lại.

Ngày hôm sau là thứ bảy. Chị nằm trên giường suốt ngày. Chị không muốn ai làm phiền, hay chuyện trò với chị, hay làm bất cứ cái gì.

Tôi hỏi: “Chị có muốn em lấy cho chị vài viên kẹo không?”

Chị trả lời: “Không.”

Tôi hỏi: “Vậy chị có muốn ăn một trái táo không?”

Chị lại nói: “Không.”

Tôi hỏi nữa: “Chị muốn có ai ở bên cạnh chứ?”

Chị cũng nói: “Không.”

Nhưng dù thỉnh thoảng lên cơn mệt, chị vẫn cố gắng giúp tôi nhiều thứ. Thật tình mà nói, nếu không có Lynn, tôi đã dám bị một vài điểm D trong lớp rồi. Tôi chẳng thấy đi học có ích lợi gì. Mình phải ngồi suốt ngày ở trên ghế và đọc một lô chữ, cộng trừ một lô số và nghe chỉ dẫn này nọ. Mình không được nhai kẹo cao su. Mình không được phép viết những câu nhắn qua nhắn lại cho nhau – tuy rằng tôi chẳng có ai để nhắn. Thế nhưng cũng vậy thôi. Và mình không được phép lên tiếng, trừ phi mình trả lời được mấy câu hỏi của thầy cô.

Lynn thích đọc truyện và thích Toán. Chị cũng biết trả lời các câu hỏi của thầy cô. Chị mười bốn tuổi. Chị xinh đẹp đến nỗi mấy đứa con gái khác phải chú ý tới chị, dù chỉ để ganh tỵ mà thôi. Dĩ nhiên là lúc nào Lynn cũng xinh đẹp. Da và mắt của chị sáng rỡ, tóc chị tốt và bóng mượt. Mặc dù bọn con gái khác uốn tóc, riêng chị thì bắt đầu để tóc dài đến ngang mông. Gregg, tên học trờ con trai nổi nhất trong lớp, thích chị. Sau cùng, một đứa trong đám con gái là Amber, phá rào và trở thành người bạn thân nhất của chị. Tức là, tôi vẫn là người bạn thân nhất của Lynn, nhưng Amber trở thành người bạn thân thứ nhì của Lynn là một sự kiện quan trọng khác vào mùa đông năm đó.

Kể chuyện này nghe cũng hơi chán một chút. Amber đi chung với bọn tôi khắp mọi nơi. Amber là một trong những đứa con gái ỏng ẹo, sơn móng tay và cả móng chân của mình. Nó nói ngày nào đó nó sẽ là một người mẫu, và nó cứ ưỡn người lên mà đi. Suốt mùa đông rồi mùa xuân, nó và chị Lynn cứ đi tới đi lui trong phòng khách với cuốn sách đặt trên đầu. Amber nói: “Đây là cách đi của người mẫu.”

Tôi nói: “Coi kỳ thấy mồ!” Tôi nhìn Lynn chờ chị đồng ý, nhưng chị lại cau mày với tôi.

Amber có mái tóc màu nâu, nó nói sẽ đi nhuộm vàng khi nó mười sáu tuổi. Mắt nó màu nâu thay vì màu xanh, đối với nó đó là một điều thất vọng khủng khiếp. Nó ưa chìa ngón tay út ra khi cầm một cái tách. Tệ hơn hết là nó làm cho Lynn trở nên kỳ cục. Chẳng hạn, Lynn đã bắt đầu bôi son môi khi không có ba mẹ ở đó.

Rất nhiều hôm Lynn bắt tôi ở bên chị và Amber khi cả hai bước đi trong phòng khách với những cuốn sách trên đầu, vừa kể nhau nghe những chuyện bí mật trong khi vừa chìa ngón tay út ra, hoặc cười rúc rich trước gương trong lúc tập tành trang điểm. Amber ghét đi cắm trại và vì vậy bây giờ Lynn cũng không muốn đi cắm trại. Tôi nghĩ tâm trạng của Lynn không được vui vì tôi không còn đồng ý với chị nữa về chuyện cắm trại. Tôi cảm thấy kỳ cục khi Lynn và tôi không đồng ý nhau.

Có một ngày trong khi chúng tôi đang ăn gà rán, tôi xé một miếng nạc từ cái đùi gà bằng tay không. Lúc đó ba mẹ tôi đang đi làm. Thằng Sam cũng bắt chước tôi, xé cái đùi ra làm hai.

Tôi nói: “Coi ai nhét đồ ăn vô miệng nhiều nhất há!”. Sam và tôi lập tức tọng đầy họng. 

Lynn nói: “Katie, làm vậy không giống phụ nữ quý phái!”

Tôi không trả lời được bởi miệng còn đầy thức ăn. Sam và tôi thấy chuyện này rất vui. Khi tôi nuốt xong mọi thứ, Lynn trông có vẻ lo lắng. Chị lau thức ăn khỏi cằm tôi và nói một cách kiên quyết: “Katie, từ giờ trở đi em không được làm vậy nữa nghe!”

Chị bỏ đĩa của mình vào trong bồn và rời khỏi phòng. Tôi biết Lynn thật sự đang cố giúp tôi. Thông thường khi chị cố gắng giúp tôi thì tôi không hề lấy làm khó chịu, và thật tình tôi cũng muốn làm vừa lòng chị. Nhưng lần này thì tôi không chịu nói chuyện với chị nữa suốt buổi tối hôm đó. Đó là lần đầu tiên tôi lẫy chị suốt cả một buổi tối. Tôi chờ chị xin lỗi nhưng chị không xin lỗi bởi vì thậm chí chị không nhận ra là tôi đang lẫy. Ngày hôm sau, chị muốn tôi tập bước đi với chị và Amber, nhưng sau một lúc thì tôi thấy chán và nói toạc ra với chị. Điều này làm Lynn mích lòng, khiến tôi càng cảm thấy buồn bã khó chịu.

Một ngày cuối tuần, Gregg và một tên đẹp trai khác trong lớp của Lynn và Amber chuẩn bị đi cắm trại ở gần chỗ bác Katsuhisa thường dẫn bọn tôi đến. Lynn và Amber nài niri bác dẫn cả đám bọn tôi đi cắm trại cuối tuần đó, ông đồng ý. Amber mà đi cắm trại thì đúng là một ý nghĩ kỳ cục hết sức. Thiệt khó mà tưởng tượng nổi cảnh nó ngồi bên đống lửa trại, đội một cuốn sách trên đầu. Nó và Lynn muốn cả gia đình cùng đi cho giống thật hơn. Đó là do nó muốn tụi con trai tin rằng cả nhà bên đây chỉ tình cờ đi cắm trại vào cùng lúc và cùng địa điểm, cũng như tụi con trai tình cờ đi cắm trại đó thôi.

Ba mẹ tôi bắt đầu làm việc càng ngày càng nhiều. Cách đây khá lâu, thỉnh thoảng ba mẹ cũng đi cắm trại, nhưng nay thì họ chẳng còn nghĩ đến việc vui chơi nữa. Ba thì hết hơi vì làm việc tới chín mươi giờ một tuần. Mẹ thì kiệt sức vì ráng làm ngoài giờ bất cứ khi nào có việc. Cho nên cuối tuần đó ba mẹ không cùng với chúng tôi tham gia vào Cuộc Săn Trai của Lynn và Amber được.

Tuy nhiên bác Katsuhisa lại mang cả gia đình bác theo, luôn cả bà bác Fumi, người vốn ghét đi cắm trại. Bác gái càng ngày càng tròn quay ra, không thích ra khỏi nhà, có lẽ vì sợ bị rối mái tóc tổ ong của mình. Trong suốt thời gian lái xe, bác nhìn lên trời đầy lo lắng, mặc dù trên đó chỉ có vài đám mây trắng thôi. Chúng tôi đậu xe gần bãi cắm trại và đi bộ vào chừng một dặm. Lúc nào bác Fumi cũng có vẻ lo lắng. Bác cứ nhìn vào cánh rừng, như thể sợ sẻ có một cái cây đổ xuống trúng mình, nhưng bả không bao giờ phàn nàn – bả không có tính đó. Trong lúc đi bộ, có một lúc tôi cố nói chuyện với Lynn và Amber, nhưng cả hai đang tơ tưởng đến một bộ đầm đẹp đã thấy trong một cửa hàng nọ. Vì vậy, tôi bèn nắm tay đi song đôi cùng thằng Sam hay đẩy giúp nó đi ở những chỗ đất gồ ghề. Nó cũng cho rằng Amber là một con nhỏ ngu ngốc.

Khi chúng tôi tìm ra địa điểm cắm trại, hai tên anh họ tôi là David, Daniel và tôi giúp bác Katsuhisa dựng lều. Rồi bác phân công bọn tôi nhóm lửa. Ông bước vào trong lều với bác gái Fumi. David nói hai người đang cố sinh thêm một em bé nữa. Nó nói lúc nào họ cũng làm chuyện đó. Tôi không biết nó muốn nói gì. Nhưng mấy năm trước khi ba mẹ tôi cố sinh thêm thằng Sam, Lynn đã dặn tôi không bao giờ được vào phòng ngủ của ba mẹ mà không gõ cửa. Tuy nhiên chị không dặn tôi không được đứng ngoài cửa nghe ngóng, vì vậy nên tôi biết rằng muốn sinh em bé là một công việc nặng nhọc, tốn nhiều hơi sức và phải rên rỉ dữ lắm.

Tôi chú ý vào việc nhóm lửa. Tôi tốn vài phút để giữ cho diêm khỏi bị gió thổi tắt, và rồi vì que diêm suýt làm phỏng tay tôi, tôi quăng nó ra xa. Tôi đoán mình quăng nó rớt nhằm một cái túi ngủ, bởi vì điều kế tiếp là David hét lên: “Cháy!” David là một thằng phá như giặc, cũng cỡ tôi, ít ra thì bác Katsuhisa thường nói như vậy. David coi bộ hào hứng trước vụ cháy này. Nó phụ tôi quăng tất cả mớ nước uống cũng như tất cả chai sôđa lên cái túi ngủ đang cháy lèo xèo và bốc khói đó. Sau cùng cái túi cháy rụi nhưng ướt nhẹp. Hai đứa tôi cố giấu nó sau cái lều bởi không muốn bác Katsuhisa nhìn thấy. Rồi bọn tôi tập trung nhóm lửa. Nhưng một lúc sau, Daniel chỉ tay vào tấm lều, và tôi nhìn thấy khói cuộn lên từ phía sau. Khi chúng tôi chạy tới đó, khói phả vào mặt bọn tôi. Bọn tôi bốc đất liệng lên cái túi ngủ bị biến dạng đó. Amber và Lynn ngồi đằng sau tấm lều, chắc đang tâm sự những điều bí mật. Cả hai nhìn đám cháy này với một thái độ khinh khỉnh. Nhưng tôi cho là mình có thấy trong ánh mắt của Lynn có một chút gì đó thèm thuồng, như thể chị vẫn muốn được đốt mấy cái túi ngủ hơn là ngồi xìa ngón tay út ra và kể lể ba cái điều bí mật.

Sau cùng bác Katsuhisa và bà vợ cũng chui ra khỏi lều. Bác đánh hơi không khí và nhăn mặt. Khói cuộn lên trong không khí. David và tôi có tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Bác dẫm chân lên đám đất trên túi ngủ cho đến khi khói tắt hẳn. Ông bắt đầu tỏ ra bực mình, nhưng bác gái nói: “Tụi nó là con nít thôi mà.”

Bác Katsuhisa phải cuốc bộ trở lại chiếc xe tải và lái xe về thị trấn để lấy nước, sôđa và một cái túi ngủ. Ông chỉ la mắng chúng tôi một chút về việc làm cháy cái túi ngủ. Khi từ thị trấn trở về, bác ngồi nhóm lại lửa, việc này làm ổng vui vẻ lên. Rồi ông tuyến bố ông sẽ đi bắn cho bọn tôi một vài con thỏ dùng ăn bữa tối bằng cung tên. David, Daniel và tôi đòi đi theo. Ông nói bọn tôi có thể đứng coi từ đằng xa nếu muốn. Ông nói mình có thể bắn một con thỏ từ khoảng cách xa ba mươi mét. Bác gái(tay dắt thằng Sam), hai tên anh họ tôi và tôi đi theo chân bác. Lynn và Amber thì theo chân bọn tôi. Cả hai nắm tay nhau đi và cứ thì thầm suốt cả buổi.

Chúng tôi đi vào một khoảng rừng thưa. Bác Katsuhisa bỗng đột nhiên khom xuống và rón rén bước tới. Ông giơ tay lên ra hiệu chúng tôi im lặng, và chúng tôi dừng lại. Rõ ràng ông nhìn thấy một con thỏ nhưng tôi không thấy nó ở đâu hết. Tôi la lớn, làm tất cả mọi người giật mình, kể cả chính tôi: “Coi chừng, kẻo con Bera-Bera cũng giống thỏ một nửa!”

Việc này phá hỏng sự tập trung của bác, ổng quay lại nhìn tôi và há miệng định nói nhưng bác Fumi đã lên tiếng trước: “Lần sau nó không la nữa đâu.” Bả kéo tôi về phía mình. Tôi hết sức bối rối vì đã la lên bất tử như vậy. Chắc Lynn và Amber sẽ nghĩ tôi chỉ là đồ con nít vì tôi đi lo cho một con thú nhồi bông. Thậm chí tôi cũng không biết con Bera-Bera hiện giờ đang ở đâu nữa.

Tôi có thể nhận thấy bác Katsuhisa di chuyển qua chỗ khác, ông và cây cung nhập lại thành một. Tôi cảm thấy buồn nôn. Chúng tôi bước thêm chút nữa, và lúc đó bác buông dây cung, mũi tên rít thẳng tới trước, xuyên thủng mục tiêu một cách gọn gang. Lần đầu tiên tôi thấy một con thỏ, nó nằm bất động, đầy máu. Đó là cái cuối cùng mà tôi nhớ. Điều tiếp theo tôi biết là gương mặt lờ mờ của Lynn, của bác gái, hai tên anh họ song sinh và thằng nhỏ Sam đang cúi xuống tôi khi tôi đang nằm ngửa dưới đất. Tôi ngồi dậy và thấy ông bác đang cầm ba con thỏ. Tai của chúng dài bằng tai của Bera-Bera. Cây cối bắt đầu lào xào trở lại khi tôi nhìn mấy con thỏ dính đầy máu. Có ai đó nói: “Nó tỉnh lại rồi kìa.”

Hết chương 5