Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 19 - 20

Chương 19

Xe của Lã Vọng Thú dừng ngay dưới “ổ heo”, nơi cất giữ toàn bộ đạo cụ “hành nghề” hủ nữ của Chu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch xuống xe, tuy dáng vẻ lúc này thảm cực kỳ, nhưng có thảm đến mức nào cũng phải nói vài lời thoại kinh điển: “Anh... có muốn lên nhà một chút không?”

Đây chẳng qua là câu hỏi lịch sự, căn cứ theo kết quả thống kê không chính thức, xác suất đàn ông chịu nhận lời mời của kiểu phụ nữ “lôi thôi lếch thếch” như Tiểu Bạch lúc này bằng 0.

Ấy thế mà Lã Vọng Thú lại tươi cười đóng cửa xe:

“Có chứ...”

Vốn chỉ định nói một câu khách sáo như vậy, không ngờ anh ta lại muốn lên, Tiểu Bạch thực quá bối rối, thiếu chút đã nói: “Không được!” Suy suy tính tính, nếu bạn nói vậy thì e bị Tiểu Thụ cho là người bị bệnh tâm thần, nên đành nói: “Vậy... anh theo tôi nhé!”

Tới cửa, Chu Tiểu Bạch móc chìa khóa, run rẩy xoay chìa, hết qua trái rồi qua phải: “Hả! Sao không tra vào được... Khóa có vấn đề rồi, phải đi tìm thợ sửa mới được.” Tiểu Bạch giơ chìa khóa nói rất nghiêm túc.

Lã Vọng Thú không đáp, chỉ cười nghiêng đầu nhìn, đưa ngón tay trắng trẻo thon dài chỉ vào chìa khóa: “Cô tra ngược rồi kìa!”

“Ái...” Tiểu Bạch khóe miệng giật giật, tra lại chìa, khóa kêu “tách” một tiếng rồi mở ra, Tiểu Bạch cũng thở dài một hơi, bước vào.

Tiểu Bạch gạt đống tiểu thuyết Đam mỹ sang một bên, nói với Lã Vọng Thú: “Anh ngồi đi...”

Lã Vọng Thú ngồi xuống, nhìn phòng trọ nhỏ hẹp, nét mặt trước sau vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười. Tiểu Bạch ôm tiểu thuyết tống hết vào trong phòng ngủ vô cùng bừa bộn của bạn rồi đóng sập cửa: “Quản lý Lã... Đợi tôi rửa mặt, chải đầu một lát rồi châm trà cho anh nhé?”.

Lã Vọng Thú nhìn Tiểu Bạch một tay cào tóc, một tay vuốt vuốt quần áo, lòng nghĩ dù có để bạn đi pha trà bây giờ, anh ta cũng không uống nổi, bèn mỉm cười: “Vậy cô đi đi... Cứ để tôi tự nhiên.”

“Vậy...” Tiểu Bạch lấy hú họa một quyển tạp chí dưới bàn. “Anh đọc tạm đi...”

Kết thúc màn đánh răng, Tiểu Bạch liền chuyển qua chải đầu: “Oái...” Tiểu Bạch thốt lên đau đớn, tóc bạn đã cứng lại còn khó gỡ, mỗi đêm đều phải chải cẩn thận rồi mới dám đi ngủ, nhưng hôm qua... một đêm lăn lộn trên sofa ở nhà tổng giám đốc, kết quả... “Rắc!” Tiểu Bạch mặt như đưa đám nhìn mẩu lược gãy, mở cửa phòng vệ sinh.

“Tiểu Thú!...” Tiểu Bạch chỉ vào sau gáy nhìn Lã Vọng Thú. “Lược mắc vào tóc rồi, giúp tôi gỡ ra với.”

Lã Vọng Thú đương nhiên chưa từng gặp cảnh này, ra sức mấy lần cũng chẳng ăn thua, chỉ có Tiểu Bạch liên tục kêu rên thảm thiết. Lã Vọng Thú ái ngại hỏi: “Phải làm sao bây giờ?”

Chu Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, đưa cho Lã Vọng Thú một cây kéo kiên quyết hạ lệnh: “Cắt!”

“Hả?” Lã Vọng Thú giật mình nhận kéo, Tiểu Bạch nói gọn: “Có sao đâu, tóc tôi bình thường đều thế...”

Lã Vọng Thú cẩn thận cắt một ít tóc rồi gỡ lược xuống. Tiểu Bạch đưa tay cào cào: “Xong rồi... Thoải mái thật.” Quăng xong mớ tóc đã “anh dũng hy sinh”, bạn lại chui vào toilet.

Lã Vọng Thú tay còn cầm kéo, khóe miệng khẽ giật rất thiếu tự nhiên, lòng thầm khen bạn thật dứt khoát làm sao!

“Anh không tới công ty à?” Lã Vọng Thú dường như rất có hứng thú với nhà của Tiểu Bạch, lưu luyến không muốn rời, Tiểu Bạch không nhịn được “thân thiết” hỏi một câu.

“Ừm...” Lã Vọng Thú uống một ngụm trà. “Tôi thì không vấn đề gì. Trợ lý Chu thì sao?”

“Tôi hôm nay được nghỉ.” Tiểu Bạch vội nói, thì ra Tiểu Thụ cho rằng bạn muốn tới công ty nên cố nấn ná ngồi đợi...

“Thế sao...” Lã Vọng Thú gật đầu, giơ cuốn tạp chí khi nãy Tiểu Bạch tống cho. “Cái này em tôi cũng đọc.”

“Hả?” Tiểu Bạch giật lại tờ Adonis[36] từ tay anh ta. “Có số tháng Ba năm ngoái không?” Năm ngoái bạn còn kẹt ở chỗ khác nên bất hạnh bỏ lỡ.

[35] Dương Bạch Lao, Hoàng Thế Nhân là hai nhân vật trong bộ phim Bạch Mao Nữ của Trung Quốc. Hoàng Thế Nhân ỷ thế giàu có ức hiếp Dương Bạch Lao, cưỡng bức con gái ông ta là Hỉ Nhi, còn ép ông ta chết.

[36] Tạp chí truyện tranh boy love có tiếng.

“Chắc là có.” Lã Vọng Thú suy nghĩ rất nhanh rồi đáp, còn thêm một câu: “Nó còn mua rất nhiều tạp chí tương tự từ Nhật nữa...”

“Ôi!...” Tiểu Bạch nghe mà cả cõi lòng tràn ngập ước ao. “Muốn xem quá đi... Tôi còn không mua đủ... Thiếu một quyển, truyện dài kỳ coi như không đọc trọn được.”

“Nếu đã vậy...” Lã Vọng Thú mỉm cười nói với dáng vẻ cực giống buông câu được cá. “Cô có muốn tới nhà tôi không? Hôm nay em gái tôi ở nhà, cô xem được đấy...”

“Thật sao?” Tiểu Bạch lập tức tỉnh như sáo, em gái của Tiểu Thụ? Hủ nữ giống mình trong truyền thuyết? Tuyệt như vậy lại còn có phần cuối của tạp chí H bạn đang đọc dở. Tiểu Bạch kiên quyết nói: “Tiểu Thụ! Anh nhất định phải cho tôi gặp em gái anh...”

Mặc Duy Chính tới công ty không lâu thì gặp Hoàng “Sóng thần”: “Quản lý Lã có việc, một mình tôi sang thôi.” Cô nàng nói xong, gương mặt tươi cười, dường như đối với cơ hội thế này rất đỗi hài lòng.

“Anh ta bận việc à?” Mặc Duy Chính lấy làm lạ hỏi, không phải người kia đưa Tiểu Bạch về nhà sao, còn có việc gì nữa chứ, không buồn nghĩ ngợi, hắn lập tức gọi ngay cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ngồi trên xe của Lã Vọng Thú, nghe tiếng chuông rút điện thoại thì thấy trên màn hình ngự ngay năm chữ: “Ta là Mặc Duy Chính”. Sao bạn chẳng nhớ tí ti gì mình đã đặt tên cho tổng giám đốc như thế nhỉ? Vừa đọc dòng tên vừa tưởng tượng ra cả bộ dạng hắc ám của hắn lúc nói câu này, vội bắt máy: “A lô...”

“Cô đang ở đâu?” Đầu bên kia truyền tới giọng của Mặc Duy Chính.

“Trên xe”, Tiểu Bạch đáp gọn lỏn.

“Cô... ở trên xe làm gì?”

“Nghe điện thoại của anh.”

“... Vậy xe của cô muốn đi đâu?” Mặc Duy Chính phát hiện muốn trao đổi cùng Tiểu Bạch cần khả năng “thấu hiểu” cực cao.

“Đến nhà của Tiểu Thụ... À không, quản lý Lã.” Tiểu Bạch vừa nói vừa quay sang cười với Lã Vọng Thú đang lái xe.

“Cô tới đó làm gì?” Giọng của Mặc Duy Chính đột nhiên trầm hẳn xuống.

Tiểu Bạch ngớ người, tổng giám đốc quá gà mẹ chăm con rồi đấy, quản cả chuyện bé thế làm gì.

“Tổng giám đốc... hôm nay tôi được nghỉ mà...”

“Thế thì sao?” Mặc Duy Chính ngạc nhiên hỏi.

“Vậy nên anh không quản được tôi đi đâu, làm gì chứ sao nữa”, Tiểu Bạch dứt khoát đáp.

“Cô...” Mặc Duy Chính nghiến răng nghiến lợi, nỗi hối hận vì đã quyết định cho cô nàng nghỉ càng dâng trào cuồn cuộn. “... về ngay cho tôi!”

Tiểu Bạch vừa nghe thấy tổng giám đốc quát, mặt liền biến sắc, tổng giám đốc không chỉ thích làm “gà mẹ” mà còn rất quá đáng. Tổng công nào nói rồi lại không giữ lời! “Không được, nghỉ là nghỉ. Hơn nữa...” Tiểu Bạch chợt nhớ ra. “Tổng giám đốc, tên anh trong di động của tôi là anh tự sửa đúng không?”

“À...” Mặc Duy Chính dường như có chút xấu hổ, bèn đổi giọng: “Là tôi... Thì đã sao nào?”

“Ha ha...” Tiểu Bạch bĩu môi nói. “Ta là Mặc Duy Chính, ấu trĩ thế mà cũng nghĩ ra được, tổng giám đốc quả không phải là rỗi việc kiểu bình thường rồi!”

“Tóm lại, cô về ngay cho tôi!” Mặc Duy Chính nghĩ đây mới là vấn đề then chốt.

“Hừ...” Tiểu Bạch bật ra một tiếng. “Chẳng phải anh định vứt tôi giữa đường sao, mà kể cả anh có đưa tôi về nhà thì tôi cũng được nghỉ, lẽ nào công ty có quy định tổng giám đốc có quyền cấm nhân viên ra khỏi nhà?” Bạn đang tha thiết mong chờ hội ngộ với chị em hủ nữ cùng Adonis trăm yêu ngàn quý, đừng hòng ngăn cản được.

Tiểu Bạch tắt luôn điện thoại, dám mang bạn “bỏ chợ”, nếu Tiểu Thụ không xuất hiện thì chẳng phải bạn đành tự lết về nhà sao? Chẳng qua nhầm hắn với bồn cầu, thế mà hắn vẫn còn ôm hận! Bạn quay sang cười với Tiểu Thú: “Ha ha... Tôi sốt ruột lắm rồi!”

Chương 20

Chu Tiểu Bạch buông máy không được mười giây, năm chữ “Ta là Mặc Duy Chính” đã xuất hiện trên màn hình di động. Tiểu Bạch vốn không muốn giữa lúc khoái trá thế này lại nhận điện thoại của tổng giám đốc, nhưng có thực mới vực được đạo, kế sinh nhai của bạn trong tay người ta cả, làm anh hùng không phải dễ, đành mở máy nhận cuộc gọi. Đúng lúc đó đột nhiên Lã Vọng Thú ngoặt tay lái. Xe vừa rẽ, Tiểu Bạch ngây ngốc nhìn ngón tay vừa nhấn phím đỏ[37] cùng dòng chữ “1 cuộc gọi nhỡ”, ngẩn người...

[37] Phím ngắt cuộc gọi.

Lã Vọng Thú không hiểu chuyện quay sang hỏi: “Sao không nhận điện?”

“Ngắt máy rồi...” Tiểu Bạch ngơ ngác đáp.

“À... Chắc là có chuyện gì”, Lã Vọng Thú nói.

“Là tôi ngắt máy.” Tiểu Bạch thành thật trả lời, xong đời rồi... Quả nhiên bạn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, di động đã lại vang lên, Tiểu Bạch căng thẳng thần kinh giơ tay nhấn trúng vị trí lúc nãy, vậy là...

2 cuộc gọi nhỡ.

Tiểu Bạch cứng cả người.

Lần thứ ba... Chu Tiểu Bạch nhìn chữ trên màn hình, lần này bạn hoàn toàn không dám nghe máy rồi. Tổng giám đốc nhất định sẽ mắng bạn té tát, khi nãy gọi điện chí ít tổng giám đốc còn sót lại chút lý trí, giờ thì... hai lần liền ngắt máy. Tiểu Bạch nghĩ khả năng tổng giám đốc còn lý trí mong manh như khả năng bạn bỏ xem GV vậy, nhưng lại không thể không nghe...

“Tiểu Thú...” Tốt xấu gì lúc nhỏ Tiểu Bạch cũng đã được cho đi nhà trẻ, được dạy việc gì không làm được phải quay sang nhờ người khác giúp đỡ. “Anh nhận điện thoại giúp tôi được không?”

“Hả?” Lã Vọng Thú sửng sốt. “Sao vậy?”

“Tôi... nghĩ tổng giám đốc có lẽ có chuyện muốn nói với anh.” Tiểu Bạch kiên trì đáp, tổng giám đốc có chuyện nói với Tiểu Thụ hay không thì không rõ, nhưng thứ đang chờ bạn chắc chắn không phải là “nói chuyện”!

Lã Vọng Thú tìm chỗ đỗ xe bên lề đường, nhận điện thoại, một câu xin chào dịu dàng còn chưa bật ra khỏi miệng đã bị một cơn lốc thổi bạt vào trong, trông dáng vẻ hệt như bị tầng tầng lớp lớp ngôn ngữ đè lên đầu.

“Đồ ngốc này! Cô dám không nhận điện thoại của tôi?”

“Tôi...” Lã Vọng Thú không hổ là Nữ Vương Thụ, dù tai bay vạ gió gặp phải tổng công phát điên cũng vẫn giữ được hình tượng tao nhã. “... là Lã Vọng Thú.”

“Hửm?” Mặc Duy Chính bên kia, mặt biến sắc. Đồ ngốc đó... ngang nhiên để tên này nhận điện, có ý gì chứ? “Sao lại là anh nghe máy?” Giọng điệu Mặc Duy Chính trở lại hòa hoãn, nhưng lại tràn đầy nghi vấn.

“Chuyện này...” Lã Vọng Thú nhìn Tiểu Bạch bên cạnh làm vẻ mặt van cầu bèn đáp: “Trợ lý Chu đang dở chút việc, tôi thấy điện thoại kêu nên nghe giúp cô ấy.”

“Là vậy sao...” Mặc Duy Chính vẫn cảnh giác, âm sắc trả lời cũng dày đặc hoài nghi.

“Là vậy đấy!” Lã Vọng Thú cười nói. “Anh có việc gì không?”

Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một thoáng, nghĩ vấn đề của hắn và Tiểu Bạch không thể để kẻ thứ ba chen chân, đây chính là phương thức tư duy bấy lâu của hắn, dù là đối tượng hợp tác cũng không thể xen vào: “Không có việc gì, lát nữa tôi gọi lại vậy.”

Lã Vọng Thú chuyển máy cho Tiểu Bạch, tiếp tục lái xe, không hỏi bạn có chuyện gì, nhưng Tiểu Bạch lại không kìm được: “Khi nãy...” Có muốn nói thì vấn đề là phải nói cho Tiểu Thú thế nào. Tiểu Bạch phải chịu khó cân nhắc từ ngữ: “Tổng giám đốc, anh ta... hôm nay... hơi bị tiêu cực.”

Lã Vọng Thú nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, dường như có chút suy nghĩ rồi gật đầu, đối tượng hợp tác dễ tiêu cực, đây là chuyện rất đáng chú ý.

Lã Vọng Thú quả nhiên là thụ tiêu chuẩn, cùng cha mẹ và em gái sống chung trong một căn nhà riêng hai tầng. Vùng này là khu nhà hiện đại, nhà này nối nhà kia đều là hai tầng thiết kế kiểu Tây, coi như khu nhà giàu. Chỗ Tiểu Bạch ở cũng coi như là “giàu”, toàn một đám nợ nần chồng chất, sống bữa nay lo bữa mai! Lương của Tiểu Bạch không thấp, gia cảnh trung lưu, vấn đề là phần lớn tiền của bạn đều dùng để lên mạng, các loại tạp chí muốn mua không tính, còn ít đồ gửi từ Nhật Bản về, không ít trang web gay còn thu phí. Tiểu Bạch ra khỏi nhà thì đầy bụng ý chí, vào công ty KM dào dạt ước mơ, cho tới giờ cuối tháng chưa đến nỗi rỗng không cháy túi, chỉ phải gian nan duy trì sinh tồn. Thấy Tiểu Thụ sinh hoạt thế này không khỏi đố kỵ, song vẫn phải miễn cưỡng vui cười: “Nhà anh đẹp ghê...” Trong lòng bạn đang thầm nguyền rủa, nhà anh có bao nhiêu phòng tôi cầu cho anh bị chừng ấy giai nó đè!

Tâm trạng ghen tỵ dữ dội như vậy, cái lần bạn thấy nhà của Mặc Duy Chính cũng từng trải qua, có điều câu rủa của bạn khi đó là có bao nhiêu phòng thì cầu cho anh bấy nhiêu lần đè giai bất thành!

“Tôi vẫn đang sống chung với cha mẹ.” Tiểu Thụ mở cửa cho Tiểu Bạch vào. Chỉ khi thấy núi tạp chí trong căn phòng xa xỉ của em gái Lã Vọng Thú, nỗi lòng căm giận của Chu Tiểu Bạch mới giảm bớt.

“A... Đều là mua từ Nhật?” Tiểu Bạch kích động lật giở cuốn tạp chí bạn từng tha thiết ước mong mà chỉ có thể ngắm nhìn qua mạng vì giá quá cao.

Em gái Lã Vọng Thú tên là Lã Vọng Nguyệt, bằng tuổi Tiểu Bạch, làm thiết kế quảng cáo ở công ty anh trai, bên ngoài là OL chuẩn mực, không ngờ bên trong cũng “hủ hóa” từ lâu. Một nhà hai vị nữ vương, đây chính là đánh giá của Tiểu Bạch.

“Đúng rồi!” Lã Vọng Nguyệt đối với đồng minh hủ nữ như Tiểu Bạch vừa gặp đã thân, kích động đem hết bảo bối trong nhà mang ra, thụ đẹp công đẹp phải có hủ nữ ngắm nhìn mới có giá trị! “Những thứ này đều là của Nhật, còn đây là của Mỹ.”

Lã Vọng Thú dựa bên cửa cười nói: “Vậy Tiểu Nguyệt tiếp Tiểu Bạch nhé, anh gọi điện cho quản lý Hoàng xem sao đã.” Nói xong, anh ta bèn ra ngoài, đóng cửa lại.

Thấy anh trai đi rồi, Lã Vọng Nguyệt mới kéo Tiểu Bạch vẻ cực kỳ kích động: “Cậu không cảm thấy anh trai mình rất có tư chất làm thụ sao?”

Vừa nghe lời này, Tiểu Bạch tỉnh cả người. Tuy bạn vẫn nỗ lực giúp Lã Vọng Thú cùng Mặc Duy Chính phát sinh gian tình, nhưng dù sao cũng là anh trai người khác, Chu Tiểu Bạch mới không nói gì. Ai ngờ thì ra bạn vờ làm người tốt không công, em gái người ta đã sớm có ý định ấy rồi, Lã Vọng Nguyệt thẳng thắn chân thành như thế, che che giấu giấu cũng không phải thói quen của Chu Tiểu Bạch: “Kỳ thực... mình đã tìm cho Tiểu Thú một tổng công tuyệt nhất rồi!”

“Hả?” Lã Vọng Nguyệt nheo mắt. “Anh trai mình là Nữ Vương Thụ, trừ đế vương công còn ai xứng?”

“Không phải nói dối cậu đâu, là đế vương công hảo hạng đấy!” Tiểu Bạch gặp được tri âm, lập tức lấy di động ra, ảnh chụp tổng giám đốc lần trước còn chưa xóa, trân trọng như hiến vật quý đưa cho bạn kia xem.

“Ừm...” Lã Vọng Nguyệt gật đầu tán thưởng. “Được đấy...”

Tiểu Bạch dốc bầu tâm sự, trình bày mục tiêu của cuộc đời bạn: “Mình muốn biến tổng giám đốc thành bi, một bi chất lượng cao, như vậy, mình kết hôn có thể hưởng thụ màn diễn nam - nam rồi...”

Lã Vọng Nguyệt tỏ ra rất tán thưởng, nhưng lại có chút thẫn thờ: “Cậu tìm được một bi rồi, mình còn chưa biết phải làm sao bây giờ!”

Trí tuệ của Tiểu Bạch vẫn ẩn nấp trong người, gặp chuyện liên quan đến gay và hủ nữ mới bộc lộ. Tiểu Bạch lập tức nói: “Mình nghĩ ra một biện pháp rất tốt. Một người là công hảo hạng, một người là thụ hảo hạng, đối với chúng ta mà nói chỉ muốn xem bọn họ H, không quan tâm công hay thụ, tổng giám đốc của mình tặng cho cậu, mình tìm Tiểu Thụ, vậy là có hai bi hảo hạng rồi!” Huống hồ Tiểu Thụ đối xử với bạn cũng không tệ, Tiểu Bạch quyết định đổi tổng giám đốc cho Tiểu Nguyệt, nhớ mang máng trong AV hoặc GV còn có màn đổi bạn tình rất đơn giản, nhanh chóng nữa cơ.

“Oa...” Lã Vọng Nguyệt, hai mắt sáng rực. “Quả là ý hay.” Để ông anh chất lượng cao như vậy bị phụ nữ chà đạp, chi bằng để Tiểu Bạch chà đạp, sau đó lại có thể thấy được ánh sáng sân khấu H mong muốn đã lâu, cớ sao không làm chứ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3