Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 17 - 18
Chương 17
Mặc Duy Chính tống được Chu Tiểu Bạch hát chán rồi ngủ vào trong xe, đang tính mở máy thì bỗng ngây ra, người kia phải đem đi đâu đây? Phải rồi... Gọi điện thoại hỏi! Mặc Duy Chính giật lấy cái túi Chu Tiểu Bạch vẫn ôm khư khư, lục lọi khắp “sào huyệt”, đổ ra một đống đồ tạp nhạp, hai cái đĩa dán nhãn “Sho” với “Taiki”, một xấp dày thẻ giảm giá McDonald, một cái ví, không biết bên trong có manh mối gì không, như hóa đơn điện nước chẳng hạn... Mặc Duy Chính mở ví chỉ thấy rỗng không, chỉ có một tờ hồng[31] và hai đồng xu.
[31] Tức 100 tệ.
Bỏ qua vậy, gọi điện thoại. Mặc Duy Chính lấy di động của Tiểu Bạch ra mò danh bạ, trên đầu là một vài tên, có lẽ là bạn bè gì đó, nhưng Mặc Duy Chính cũng đâu thể nhấn bừa gọi bừa, tiếp tục dò, ánh mắt đột nhiên dán vào hai chữ “Tổng công”. Ma xui quỷ khiến thế nào Mặc Duy Chính lại bấm nút gọi, kết quả nghe tiếng chuông của máy mình vang lên, móc ra liền thấy màn hình hiện hai chữ: “Ngu ngốc”.
Cô ta lại dám... Mặc Duy Chính tắt máy, cầm điện thoại của Tiểu Bạch, hí hoáy sửa tên.
Mặc Duy Chính thỏa mãn nhìn cái tên sửa xong, bỗng nghe thấy Tiểu Bạch bên cạnh ngáy lên một tiếng. Nhớ ra mục đích chính hắn bèn tiếp tục tìm kiếm, nửa chừng ánh mắt Mặc Duy Chính dừng lại trên hai cái tên: “Mẹ” và “Cố Nhã”, hỏi mẹ bạn vốn là lựa chọn tốt nhất, nhưng... nghĩ đi nghĩ lại, hắn bèn gọi cho Cố Nhã.
“A lô...” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Cố Nhã.
“...” Mặc Duy Chính rất thân với Tiểu Hòa nhưng nói chuyện với Cố Nhã cũng chỉ vài lần, đều là lúc tới quán bar thì thăm hỏi xã giao, đột ngột gọi thế này cũng không biết nên nói gì.
Nhưng Cố Nhã bên kia lại không lề mề như hắn: “Heo Bạch chết tiệt, nói gì đi chứ!”
Nghe thấy một tiếng rống, Mặc Duy Chính càng không biết nói gì thì Cố Nhã đã lại lẩm bẩm nói tiếp: “Chắc chắn là chuẩn bị xem GV, mông ngồi trúng vào phím gọi rồi...” Sau đó, bên tai Mặc Duy Chính chỉ còn tiếng cô nàng tắt máy...
Mặc Duy Chính khốn khổ ngó màn hình mấy giây, hạ quyết tâm gọi cho mẹ Tiểu Bạch.
“A lô...” Trong điện thoại lập tức truyền tới tiếng của một phụ nữ.
“Tôi...” Mặc Duy Chính lấy hết dũng khí nói một tiếng, giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt không gì sánh được.
“Đương nhiên mẹ biết là mày rồi!” Người bên kia không nhịn được nói. “Không phải con heo mày thì còn ai vào đây?!”
“...” Mặc Duy Chính sửng sốt đến ngây người, lẽ nào thường ngày Chu Tiểu Bạch với mọi người vẫn nói chuyện như vậy sao?
“Có phải lại hết tiền rồi không?” Đối phương cũng không buồn để ý việc hắn một mực im lặng. “Mẹ còn không biết tỏng mày ấy, cái kiểu gọi điện không nói câu nào ra vẻ tội nghiệp là muốn xin tiền chứ gì...”
Mặc Duy Chính hít một hơi thật sâu, quyết định khôi phục hình tượng uy nghiêm sắc bén thường ngày, dùng giọng nam trầm đầy uy lực nói: “Con gái bác đang ở trên xe của tôi.”
“...” Bên kia lặng đi hồi lâu, lát sau truyền đến giọng run rẩy: “Anh... anh muốn gì?”
“Tôi muốn xin địa chỉ nhà cô ấy.” Mặc Duy Chính nói gọn.
“Anh...” Giọng nói bên kia càng thêm yếu ớt. “Vậy... anh... rốt cuộc muốn gì?”
“Đưa cô ấy về nhà”, Mặc Duy Chính tâm sáng lòng trong đáp.
“Đưa nó về nhà làm gì chứ...” Giọng nói bên kia giờ không chỉ yếu ớt mà còn đầy sợ hãi.
“...” Mặc Duy Chính kinh ngạc, hắn chỉ muốn đưa Chu Tiểu Bạch về nhà, còn chuyện đưa cô ta về nhà làm gì cũng chưa từng nghĩ đến, nghẹn lời một lúc lâu mới đáp: “Bác là mẹ cô ấy, lẽ nào lại không rõ?” Nói xong, chỉ nghe bên kia đã lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng báo treo máy. Mặc Duy Chính càng nghĩ càng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trong xe, Tiểu Bạch vừa ngáy khò khò vừa nhỏ dãi ra nệm xe trắng như tuyết. Mặc Duy Chính ghê đến muốn chết, đã thầm tính tống Tiểu Bạch ra ngoài thì bỗng di động của Tiểu Bạch kêu vang. Không ngờ là Cố Nhã tắt máy lúc trước, Mặc Duy Chính không nghĩ ngợi, tiếp luôn.
“A lô...”
Người ta bảo có cố gắng ắt được đền đáp, Mặc Duy Chính sau một hồi cố gắng ân cần thăm hỏi, cuối cùng nhận lại cả một tràng mắng chửi dài dằng dặc.
“Thằng lưu manh trời đánh thánh đâm kia! Mày có mắt hay không vậy! Bắt cóc ai không bắt cóc, lại bắt con quỷ nghèo kiết xác như Chu Tiểu Bạch! Cướp tiền không tiền, cướp sắc không sắc!”
Giữa tràng chửi như súng liên thanh, mãi Mặc Duy Chính mới nói được một câu: “Tôi... là Mặc Duy Chính.”
Đến lúc Mặc Duy Chính đưa Tiểu Bạch về đến cửa nhà mình, từ đống hỗn loạn mà rút tỉa dần dần, suy đi tính lại mới hay mẹ Chu Tiểu Bạch cho hắn là cướp, nhờ Cố Nhã kêu gọi “kẻ bắt cóc” tìm lại lý trí mà thả Tiểu Bạch. Không ngờ Mặc Duy Chính mãi mới có thể hỏi được địa chỉ nhà Tiểu Bạch thì lại nhận được đáp án cực kỳ ngoài dự đoán, chỉ nghe giọng của Cố Nhã cực kỳ ngây thơ: “Gì cơ? Địa chỉ... Nó bình thường vô công rồi nghề thì tới ngủ nhờ, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi cũng không biết.”
“Vậy nhà bố mẹ cô ấy?” Mặc Duy Chính hỏi.
“A...” Cố Nhã đáp. “Ở thành phố T.”
Thành phố T... Khóe miệng Mặc Duy Chính giật giật. Tuy từ đây tới đó không có gì trở ngại, nhưng giờ đã gần nửa đêm, lái xe đến đó cũng phải mất hơn hai tiếng. Mặc Duy Chính dứt khoát nói: “Tôi đưa cô ta tới chỗ cô vậy.”
“Không được!” Cố Nhã kiên quyết đáp. “Hôm nay là ngày đặc biệt của tôi và Tiểu Hòa, tên kia không thể tới quấy rối.”
Nghe xong, Mặc Duy Chính, mặt đỏ ửng, ho khan một tiếng: “Ừm...”
“Không thì anh cứ đưa nó đến khách sạn cũng được.”
Mặc Duy Chính đang nghĩ cách này không tệ, chưa kịp nói gì, Cố Nhã đã tiếp tục: “Chỉ là tổng giám đốc Mặc, nửa đêm anh đưa một cô gái đang say vào khách sạn, e gây ảnh hưởng không tốt thôi... Chuyện khác thì không thành vấn đề...”
Mặt Mặc Duy Chính biến sắc: “Ở nhà tôi được rồi.”
Cố Nhã vừa treo máy, Tiểu Hòa nằm bên cạnh hỏi: “Em nói ngày đặc biệt gì vậy?” Miệng nói, tay đã trườn đến quấn quanh eo Cố Nhã, ai dè bị bạn Nhã gạt phăng ra không thương tiếc: “Cút sang bên! Đừng có tưởng tôi không biết anh với Tiểu Lý thu tiền hôm nay mắt đưa mày liếc!”
“Hiểu lầm mà... Đâu liên quan đến anh...” Tiểu Hòa làm vẻ mặt đau khổ, cố thanh minh.
Mặc Duy Chính mở cửa xe, kéo Tiểu Bạch đang ngáy khò khò xuống rồi tra chìa mở cửa, vứt bạn lên sofa trong phòng khách, cởi áo ngoài móc lên giá, rót một ly nước uống một hơi cạn sạch, thở hổn hển ngồi đối diện với Tiểu Bạch còn mải chảy nước miếng: “Ngu ngốc...” Nói xong, hắn quăng một tấm thảm lên người Tiểu Bạch, xoay người vào phòng tắm, vừa ra lập tức trở về phòng.
Đóng cửa phòng, Mặc Duy Chính bấm khóa, lên giường ngủ một hồi không hiểu sao lại trở dậy mở khóa rồi mới về giường ngủ tiếp.
Chương 18
Uống quá chén, kết quả chỉ có ba khả năng, một mê man, hai đau đầu, ba... mắc tiểu.
Vốn nói người sống không thể nghẹn nước tiểu mà chết, nhưng nghẹn đến tỉnh thì có. Chu Tiểu Bạch đang ngủ trên sofa, lăn một vòng xuống đất... Muốn đi vệ sinh quá đi! Với kẻ đại lười như Tiểu Bạch, ngủ cũng là mục tiêu của cuộc đời, dù là đi WC cũng không thể mở mắt phá hư giấc ngủ. Bạn lơ mơ bò dậy, dựa vào phản xạ lâu ngày luyện được, đứng dậy, đi thẳng, quẹo phải, mở cửa, tìm bồn cầu...
“A...” Đầu gối va phải gì đó, bạn ngã khuỵu, trong một thoáng Tiểu Bạch như bị nước lạnh giội trúng đầu mà tỉnh. Xong! Sắp ngã vào bồn cầu rồi! Ai ngờ lúc Tiểu Bạch tiếp đất lại chẳng thấy chút cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo nào, mà lại rất mềm mại, lẽ nào... Bạn trang bị đệm ngồi ở bồn cầu khi nào nhỉ?
Mặc Duy Chính đang say giấc nồng, đột nhiên gần nửa đêm như bị cả ngọn Thái Sơn ập xuống người, thoáng cái đã tỉnh, trợn mắt trong bóng tối chỉ thấy một bóng đen đang cựa quậy trên người, còn khắp nơi sờ loạn: “Ngươi... ngươi... ngươi... muốn gì chứ!”
“Bồn cầu... còn biết nói?” Tiểu Bạch còn khiếp sợ hơn, đúng là chuyện kinh khủng nhất thiên hạ rồi, nửa đêm dậy đi vệ sinh, bồn cầu lại hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”. Tiểu Bạch cười ngơ ngẩn: “Một cái bồn cầu như ngươi còn dùng vào việc gì, chẳng phải để giải quyết...”
“Giải quyết cái đầu cô!” Mặc Duy Chính nhìn ra là Chu Tiểu Bạch, lật người tống Tiểu Bạch bám dính lấy mình qua một bên, với tay bật đèn.
Tiểu Bạch bị đèn chiếu phải, có vẻ đã tỉnh, he hé mắt nhìn Mặc Duy Chính trước mặt: “Tổng giám đốc?”
“Phải!” Mặc Duy Chính cau có đáp, tỉnh rồi đấy!
“Anh... Sao lại ở trong toilet nhà tôi?” Tiểu Bạch mở to hai mắt, nghiêm túc hỏi.
Hỏi xong, bạn mới nhận ra... đừng nói là toilet, ngay cả nhà mình cũng chẳng phải rồi! Hỏng bét!
“Tôi cũng đâu phải cái gì mà thánh nhân, sao tránh được sai lầm?” Tiểu Bạch cúi đầu, khua môi múa mép, tự bồi thêm một câu danh ngôn để tăng cường dũng khí.
“Là “nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá”[32].” Mặc Duy Chính nhìn bạn đầy vẻ khinh thường.
“Tôi sợ tổng giám đốc nghe không hiểu, giúp anh phiên dịch một chút.” Tiểu Bạch tiếp tục mặt dày.
“Vậy thì thật cảm ơn cô quá!...” Mặc Duy Chính nghiến răng nghiến lợi nói, lúc đó sợ Tiểu Bạch nửa đêm tỉnh giấc xảy ra chuyện mới không khóa cửa, không ngờ nhẹ dạ một lần lại thành... Hắn đột nhiên nghĩ tới câu chuyện Đông Quách tiên sinh với sói[33].
Tiểu Bạch đảo mắt một vòng ngó nghiêng nhà cửa của Mặc Duy Chính: “Tổng giám đốc... Anh ở đây sao, tôi còn tưởng anh ở lâu đài hoành tráng lắm cơ đấy.” Với một người bình thường, ở nhà to cỡ này cũng quá xa xỉ rồi, nhưng so với Tiểu Bạch tưởng tượng thì còn cách xa lắm lắm.
“Ở đây tiện hơn”, Mặc Duy Chính thờ ơ đáp. “Tương đối gần công ty.”
Tiểu Bạch đứng dậy đi lòng vòng “tham quan” mỗi phòng một chút: “Tổng giám đốc anh cần nhiều phòng vậy làm gì?” Đúng là “Chu môn cẩu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt”[34] mà! Chu Tiểu Bạch bạn quẫn bách đến nỗi có tiền nhà thì hết tiền cơm, tổng giám đốc lại một mình một cõi xa hoa!
[32] Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá: trích từ sách của đạo Nho, ý nói “người chẳng thánh hiền, ai không lỗi?”, bạn Bạch không nhớ cả câu, chỉ biết diễn ý nên mới nói thành “cái gì mà thánh nhân”.
[33] Đông Quách tiên sinh nọ nhìn thấy con sói bị thương thật tội nghiệp bèn ra tay cứu nó, không ngờ, con sói sau khi thoát hiểm thì muốn ăn thịt ông ta.
[34] Câu này vốn là: “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt” (Cửa son rượu thịt để ôi, có thằng đói lả thây phơi ngoài đường) - trích từ bài thơ Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự của Đỗ Phủ, ý là “nhà giàu rượu thịt ê hề không ai đụng, ngoài đường kẻ ngèo chết đói chết rét”, tương tự câu: “Kẻ ăn không hết người lần không ra”. Tiểu Bạch nhớ sai một chữ từ “tửu nhục” thành “cẩu nhục” (thịt chó).
“Phòng ở quá nhỏ cảm giác đè nén lắm.” Mặc Duy Chính bị Chu Tiểu Bạch giày vò đã hết cả muốn ngủ, tự rót cho mình một ly nước, thêm một ly cho Tiểu Bạch: “Uống nước giải rượu đi này.”
Cảm giác đè nén... Tiểu Bạch quay đầu nheo mắt nhìn Mặc Duy Chính. Tổng giám đốc sống xa xỉ mà cũng viện lý do, Tiểu Bạch thật phẫn nộ quá đi! Giật lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, bạn nhìn Mặc Duy Chính không khác gì Dương Bạch Lao nhìn Hoàng Thế Nhân[35]: “Ngủ thôi!”
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bạch tá túc trong nhà Mặc Duy Chính, từ sofa bò lên: “Đúng là thời điểm làm người ta nhiệt huyết sôi trào mà.”
Nói chưa dứt lời, một cái đệm đã bay tới, hạ cánh trúng đầu Tiểu Bạch: “Sôi trào thì ra khỏi sofa cho tôi, gọi heo dậy còn dễ hơn gọi cô đấy.”
Tiểu Bạch cào cào tóc, chùi chùi nước miếng xuống sofa, lần theo nơi phát ra giọng của Mặc Duy Chính tới phòng vệ sinh, nhìn tổng giám đốc đang đánh răng một cách rất quý phái. Chu Tiểu Bạch ngây ngẩn cả người: “Tôi... không có bàn chải rồi.”
Mặc Duy Chính liếc bạn một cái: “Lát xuống hàng tạp hóa mua nước súc miệng.”
“Tôi không có khăn mặt”, Tiểu Bạch lại nói.
Mặc Duy Chính nhìn một lượt phòng vệ sinh ngăn nắp, sạch sẽ nhà mình, tống tiễn hết bọt kem trong miệng rồi đáp: “Lấy tay rửa.”
Tiểu Bạch giật giật tóc: “Tôi không có lược.”
Mặc Duy Chính súc miệng xong lại liếc bạn: “Cô chải đầu hay không cũng như nhau.” Nói xong, định bước ra, Tiểu Bạch nhanh miệng gọi lại: “Nhưng... tổng giám đốc, tôi không có quần áo để thay.”
“...” Mặc Duy Chính trầm mặc hồi lâu. “Tôi đưa cô về nhà là được, hôm nay... cho cô nghỉ.”
Được nghỉ! Ơ, được nghỉ!... Vừa nghe được hai từ như thuốc tăng lực, Tiểu Bạch lập tức tinh thần tỉnh táo, cả cái đầu say rượu cũng không còn thấy đau nữa! Giường của bạn, các tiểu thụ của bạn, cởi sạch quang ngoan ngoãn nằm xuống chờ bạn về nào!
Lúc chờ đèn đỏ, Mặc Duy Chính liếc sang Tiểu Bạch ngồi bên tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm, còn khoa chân múa tay hưng phấn tột độ, lập tức hối hận vì đã quyết định cho bạn nghỉ.
Tiểu Bạch tâm trạng đặc biệt tốt, hạ cửa kính xe ngó ra ngoài, ngay bên cạnh cũng có một chiếc xe dừng đợi đèn đỏ. Đúng là tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng tốt, ánh dương lấp lánh, xe cũng đẹp, cả gương mặt tài xế cũng quen mắt như vậy. Quen mắt? Rất quen mắt! Tiểu Bạch lập tức ngây người.
Lã Vọng Thú bên kia cũng rất kinh ngạc hạ cửa kính xe: “Trợ lý Chu?”
Ba tiếng dịu dàng cất lên làm hai người trong xe hết hồn: “Cái gì?” Mặc Duy Chính, mặt biến sắc, nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau đúng chỗ Tiểu Bạch còn nguyên bộ dạng mắt nhập nhèm, đầu tóc rối tung...
Kết quả cuối cùng là... Mặc Duy Chính đi làm, dù sao sáng nay hắn còn một cuộc họp, Lã Vọng Thú thì đưa Tiểu Bạch về nhà, gặp phải tình huống như vậy, muốn chứng minh tổng giám đốc với Tiểu Bạch thực sự không có cách nào tốt hơn là quăng Tiểu Bạch “bỏ chợ”. Tổng giám đốc ngạo mạn nói: “Mang theo cô ta thực sự rất phiền, qua giao lộ này tôi sẽ để cô ta tự đi.”
Lã Vọng Thú lập tức nói: “Như vậy sao được, trợ lý Chu bây giờ... Thôi, để tôi đưa cô ấy về vậy.”
Ngồi cạnh tiểu thụ, Tiểu Bạch liền như cá gặp nước: “Cảm ơn anh, Tiểu Thú!”
Lã Vọng Thú nhẹ nhàng mỉm cười: “Trợ lý Chu đừng khách sáo mà.”
“Trợ lý Chu gì chứ.” Tiểu Bạch dũng cảm vỗ vai tiểu thụ, nhân tiện “chấm mút”, vai Tiểu Thụ quả nhiên rất gợi cảm. “Gọi tôi là Tiểu Bạch được rồi.”
“Tôi còn tưởng anh Mặc đưa cô về nhà cơ...” Giọng điệu của anh ta có chút trách cứ, bắt gặp ánh mắt ngơ ngơ của Tiểu Bạch bèn nói thêm: “Ý tôi là đêm qua ấy.”
“A...” Tiểu Bạch hồi tỉnh. “Chuyện kia đâu có gì đâu.” Nói xong, bạn bỗng hỏi dồn: “Hôm qua say, tôi không nói lung tung gì chứ...” Bạn tự biết bệnh mình rượu vào lời ra, hết hát hò lại chúc rượu.
Lã Vọng Thú mỉm cười, nhớ lại bộ dáng của Tiểu Bạch khi đó: “Không nói gì hết...”
“Vậy là tốt rồi!” Lúc này Tiểu Bạch mới an tâm, cứ nhắc đến chuyện uống rượu hôm qua, mặt tổng giám đốc lại đen như nhọ nồi ấy, làm Tiểu Bạch không dám ho he. Ai ngờ cũng chẳng có gì, tổng giám đốc đúng là thích dọa bạn.