Xuỵt, Đừng nói ta yêu hắn - Chương 08 part 1
Chương 8
Hừng sáng, Bảo Bảo tỉnh. Cả người đau nhức, cô thân lưng mỏi, liếc về phía đồng hồ treo tường trên vách tường —— mười giờ... Mười giờ! Bảo Bảo bật ngồi dậy, ngủ lâu như vậy? Một tờ giấy phiêu rơi xuống sàn nhà, Đàm Hạ Thụ viết ——
“Anh đi mua bữa ăn sáng, chờ anh trở lại.”
Bảo Bảo ngáp một cái nằm trở lại giường, lăn hai vòng, nằm lỳ ở trên giường, mặt chôn chôn trong chiếc gối lông vủ, mỉm cười ngửi mùi của anh.
Nhảy xuống giường, nhìn thấy trên ghế, quần áo của cô đã được xếp chỉnh tề, là anh giúp cô gấp lại... Bỗng dưng sắc mặt hiện hồng. Đi tới mặc lên áo sơ mi, bên trên còn có dấu vết nhắc nhở trận kích tình đêm qua. Cô đem lần đầu tiên của mình cho anh, có chút không thể tin được, dường như... Không thật sự.
Cô đêm qua bị nhiệt tình làm cho hôn mê đầu, bây giờ mới thật cẩn thận nhìn quanh chỗ ở của Hạ Thụ.
Được rồi, cô sớm biết Hạ Thụ cuộc sống xa xỉ, rất biết thưởng thức, nhưng chân chính đích thân ở chỗ của anh, vẫn là không khỏi kinh ngạc.
Ánh mặt trời bị chiếc rèm đỏ ở cửa sổ che khuất, gián tiếp nhuộm đỏ gian phòng này. Chiếc giường màu xanh đậm mộc mạc, sàng phô xốp, nằm xuống làm cho người ta cảm giác bình tĩnh ấm áp, phảng phất cất giấu giấc mộng mỹ lệ thần bí.
Tối hôm qua, bọn họ ở nơi này ngụp lặn, một lần lại một lần kích tình quấn giao. Nghĩ đến, Bảo Bảo gương mặt hiện hồng, cô đứng ở mép giường, nhìn thấy mấy sợi tóc dài của mình rơi trên giường.
Cô nhíu mày, cười, có loại cảm giác mập mờ hạnh phúc, lồng ngực tràn đầy cảm giác bình an cùng ngọt ngào như mật.
Cuối giường có một chiếc bàn gỗ thấp, phía trên bày bày một hộp xì gà mạ vàng, gạt tàn thuốc thủy tinh, bình trà xanh lục, cùng 6 chén trà đồng màu.
Có chút khát, Bảo Bảo châm trà, cầm lên, uống một ngụm —— trà nóng, mùi thơm ngát. Cô ánh mắt chớp động, đôi môi nở ra một nụ cười.
Anh sáng sớm dậy pha trà? Vì cô sao?
Ra khỏi phòng, không gian hơn 30 m2, phòng bếp cùng phòng khách chỉ cách nhau một bức tường thấp, sáu chiếc ghế dựa chân cao, trên tường treo một bức điêu khắc cổ loang lỗ, một bên khung sắt bày đầy các loại hộp đựng gia vị, biểu hiện ra chủ nhân nơi này đối với thức ăn rất am hiểu. Cô bỗng nhiên nhớ đến gia đình anh mở nhà hàng, khó trách phòng bếp nhà anh bày biện nhiều đồ như vậy.
Cách tấm cửa kính trong suốt là sân thượng, lát bằng đá trắng, trồng đủ loại hình dáng dương xỉ, hoặc giắt hoặc đặt trên mặt đất, tắm dưới ánh mặt trời, cho dẫu có đang tức giận dạt dào, nhìn thấy không gian xanh mướt này, tâm tình cũng lập tức thoải mái. Phía trên ghế dựa còn bày ra một quyển sách đang đọc dở.
Phòng khách, trên bộ ghế salon bằng da đen bóng có mấy chiếc gối ôm lớn màu nâu, trên mặt đất trải thảm, hoa văn chìm. Bảo Bảo ở phòng khách đảo một vòng, mỗi cái địa phương nhỏ cũng đều làm cho cô ngạc nhiên, Đàm Hạ Thụ thật biết hưởng thụ cuộc sống. Cô khẳng định anh là một người đàn ông rất chú trọng chi tiết, anh không làm nhà thiết kế nội thất quả thật đáng tiếc.
Bảo Bảo đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay cả phòng tắm của anh cũng khiến cô kinh ngạc. Tường và mặt đất đều lát gạch trắng, bồn rửa mặt màu đen, càng làm cho cô kinh ngạc chính là bồn rửa mặt màu đen được vây quanh bởi vòi phun xanh biếc trong suốt, chỉ cần vặn mở van nước có hình dáng như một bình rượu cổ bên trên, nước sẽ dọc theo vòi phun xanh biếc chảy xuống, ánh đèn chiết xạ, vòi phun do nước chảy mà lần lượt thay đổi quang ảnh, chế tạo làm mang lại cho người ta một hiệu quả kinh ngạc. Cô ngơ ngác chiêm ngưỡng hồi lâu mới nhớ ra mình muốn tắm.
Trên bệ rửa mặt có một bộ bàn chải đánh răng màu trắng và một chiếc khăn lông được gấp sạch sẽ.
Anh vì cô chuẩn bị? Thật tỉ mỉ a!
Bảo Bảo sau khi tắm xong, lau khô thân thể, mặc lên áo sơ mi, đi ra khỏi phòng tắm, cùng lúc nghe thấy thanh âm mở khóa. Anh về rồi?
Rắc! Tay cầm ở cửa chuyển động, cô mỉm cười đi lên trước, chủ động giúp anh mở cửa.
"Hạ Thụ —— "
"Bắt được cô rồi!"
Một bóng người xinh xắn nhanh chóng đi vào, nhìn chằm chằm Bảo Bảo.
Bảo Bảo cũng trừng mắt nhìn thiếu nữ mặc âu phục trắng trước mặt.
"Cô là ai?"
Thiếu nữ đóng cửa lại, nói câu:
"Cô là người thứ sáu."
Bạn gái thứ sáu của anh trai.
"A?"
Cái gì thứ sáu? Cô ta là ai? Cô ta làm sao có chìa khóa nhà Hạ Thụ? Đây là chuyện gì xảy ra?
Làm Bảo Bảo khốn hoặc, thiếu nữ từ trong túi xách tay lôi ra máy cameras, nhắm ngay Bảo Bảo đang quần áo xốc xếch, tách tách, tách tách, mãnh liệt chụp, ánh sáng lóe lên như chớp.
"Làm gì?!"
Bảo Bảo lấy tay che.
"Cô là người thứ sáu quần áo xốc xếch."
Đàm Tinh Hà nhếch miệng hướng về phía Bảo Bảo cười.
"Cô cũng thật to gan, dám đến địa bàn của tôi giương oai."
Tinh Hà trừng mắt, chép miệng đánh giá Bảo Bảo.
"Cô có biết xấu hổ hay không? Bên trong đều không mặc gì ai..."
Nói xong vừa cầm cao cameras nhắm ngay Bảo Bảo.
"Cô dừng tay!"
Bảo Bảo duỗi tay ra, cướp đi cameras.
"Cameras của tôi! Trả tôi!"
Đàm Tinh Hà kêu to.
Bảo Bảo cầm cao cameras.
"Cô cùng Hạ Thụ có quan hệ gì?"
"Quan hệ rất thân mật."
"Bạn gái của anh ta?"
"So với bạn gái còn thân thiết hơn."
Đàm Tinh Hà thị uy nói.
Thân thiết hơn? Bảo Bảo mặt trầm xuống.
"Vợ của hắn?"
"Hắc..."
Cô thích cách nói này. Đàm Tinh Hà đột nhiên nhảy lên, cướp đi cameras, đi về phía sofa ngồi xuống. Cô thuận tay đem chìa khóa ném trên bàn, bắt chéo hai chân, chống cằm, nhìn Bảo Bảo.
"Tôi bất kể cô là loại chó mèo nào, tóm lại, cô đã yêu lầm người. Bất kể trước mắt cô cùng Hạ Thụ là quan hệ như thế nào, tôi cũng sẽ không truy cứu. Tôi cho cô mười phút đồng hồ, cô mau mặc quần áo tử tế rồi cút đi."
Cô nói giống như mình chính là nữ chủ nhân của căn phòng này.
Bảo Bảo thật sâu nhìn Tinh Hà một cái, chợt xoay người vào phòng mặc quần áo.
Đàm Tinh Hà ở phía sau nói:
"Coi như cô thức thời."
Người thứ sáu thật tốt, chỉ cần nói xạo đôi ba câu đã có thể đuổi đi sạch sẽ.
Bảo Bảo mặc y phục xong, quay trở lại phòng khách.
Cô đem mái tóc dài buộc ở sau ót, áo sơ mi trắng, quần jean, cặp chân dài đẹp đẽ kia khiến cho Tinh Hà nhìn không vừa mắt.
"Cửa ở bên kia."
Đàm Tinh Hà chỉ vào cửa.
"Tôi biết cửa ở đâu."
Bảo Bảo không đi tới hướng cửa, lại đi về phía cô, ngồi xuống ghế sofa bên trái Tinh Hà.
Đàm Tinh Hà dậm chân.
"Uy, cửa ở bên kia."
Ngồi xuống làm chi?
Bảo Bảo chậm rãi nói:
"Tôi sẽ đi, bất quá trước muốn chờ Đàm Hạ Thụ trở lại."
Cô muốn hỏi rõ ràng, không thể cứ như vậy không giải thích mà bỏ đi, mặc dù trong lòng cô có chút sợ, nhưng trực giác nói cho cô biết, Đàm Hạ Thụ không ngu ngốc. Giả sử hắn thật có lão bà, không thể nào ngu xuẩn đến mức mang cô về nhà, trong này nhất định có vấn đề.
Đàm Tinh Hà vội la lên:
"Tôi đếm tới ba, cô nếu không đem cái mông của mình rời khỏi ghế salon nhà tôi, cút ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, kêu cảnh sát bắt cô!"
Cô kích động .
Bảo Bảo phát hiện Tinh Hà rất thích nhấn mạnh cái chữ “của tôi” này, đối lại, Hùng Bảo Bảo biểu hiện vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh.
"Chờ tôi làm rõ ràng đây là chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đi."
Nếu Đàm Hạ Thụ lừa gạt cô, cũng phải đánh hắn một trận! Hừ!
"Cô nghe không hiểu quốc ngữ?"
Đàm Tinh Hà nổi dóa, nhảy xuống ghế sa lon, chỉa về phía Bảo Bảo mắng:
"Đồ đàn bà không biết xấu hổ, chạy đến trong nhà người ta còn chối cãi không đi, cô cho rằng Hạ Thụ thích cô? Cô nguy rồi, cảnh sát sẽ đem cô bắt đi, cô... Cô phương hại gia đình người khác, cô... Cô mau cút ngay đi!"
Một chuổi lời mắng như kẻ thần kinh không làm cho Bảo Bảo sợ, chính là làm Bảo Bảo thái dương xuất hiện bóng đen. Thiếu nữ này lời nói không có mạch lạc, dùng từ rất trẻ con. Bảo Bảo lạnh lùng nhìn cô.
"Cô bình tĩnh một chút."
"Cái gì tỉnh táo?"
Đàm Tinh Hà bắt lấy chiếc gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Bảo Bảo.
"Đi ra ngoài cho tôi!"
Di, Đàm Tinh Hà ngây người, dùng sức chớp mắt mấy cái, không nhìn lầm chứ? Cái gạt tàn thuốc bị cô ta tiếp được, còn thả lại trên bàn.
Làm sao có thể? Tinh Hà tiện tay lại bắt lấy cái gối ôm ném cô. Wao… Cả gối ôm cũng bị bắt được, ném lại trên salon.
Làm sao có thể?! Có quỷ sao? Đàm Tinh Hà tiếp tục lại ném ra quyển sách, bình hoa, hộp thuốc lá, cái chén, bình trà, cùng với máy camera của mình.
Trừ máy cameras, những thứ khác hết thảy đều bị tiếp được thả lại trên bàn, về phần camera thì nhừ tử trên mặt đất.
(Nam mô… ai biểu vác cái máy đó ra chụp ảnh hot chi )
"Wow a ~~ máy ảnh của ta!"
Tinh Hà nhìn chằm chằm chiếc cameras bị vỡ vụn hét lớn.
Đồng thời, cửa lớn mở ra, Đàm Hạ Thụ mang theo bữa ăn sáng trở lại, vừa nhìn thấy Đàm Tinh Hà, sắc mặt đại biến.
"Sao em lại ở chỗ này?!"
Đàm Tinh hà đang kêu rên về cameras, nghe thấy thanh âm này ngây người. Rất nhanh, cô ngẩng đầu mỉm cười, từ từ ngồi trở lại ghế sa lon, bày ra bộ dạng thục nữ hai tay khép lại đặt trên váy, vô cùng ngoan ngoãn. Cô hướng Hạ Thụ trừng mắt nhìn, khẩu khí vô tội nói:
"Bọn em đang nói chuyện..."
Ba người ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu dùng lời lẽ nghiêm khắc bức cung.
Bảo Bảo hỏi Hạ Thụ:
"Cô ấy là vợ của anh?"
"Tinh Hà!"
Hạ Thụ trừng em gái.
Tinh Hà rụt vai, quắt miệng.
"Em không có nói như vậy, là chính cô ta tự đoán."
Bảo Bảo hỏi Hạ Thụ:
"Cô ấy nói quan hệ của hai người rất thân, so với quan hệ bạn bè nam nữ còn thân hơn!"
Đây không phải là vợ thì là cái gì?
"Tinh Hà!"
Hạ Thụ giận trừng mắt nhìn em gái.
Tinh Hà cúi đầu lẩm bẩm:
"Chúng ta đúng là rất thân mà."
"Em mau giải thích cho rõ ràng!"
Đàm Hạ Thụ tức giận.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Ngổn ngang, Bảo Bảo không nhịn được.
Đàm Tinh Hà tiếp nhận ánh mắt tức giận của anh trai, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhỏ giọng giải thích:
"Tôi... Chúng tôi là anh em."
"Cô là em của anh ấy?"
Bảo Bảo kinh ngạc.
"Máu mủ tình thâm, dĩ nhiên so sánh với nam nữ bằng hữu thân thiết hơn, có đúng hay không? Anh hai..."
Nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Thụ một cái, nguy rồi, sắc mặt của anh thực nghiêm nghị.
Phốc! Bảo Bảo cười to, cười đến ngã xuống ghế sa lon.
"Nguyên lai là em gái... Ha ha ha..."
Thiếu chút còn khiến cô khẩn trương muốn chết, nguyên lai là là em gái của anh. May mà cô ở lại!
Đáng giận, cười cái gì cười? Đàm Tinh Hà trừng Bảo Bảo một cái. Đàm Hạ Thụ mở ra bữa ăn sang vừa mua, cùng Bảo Bảo nói:
"Anh cùng cô ấy nói chuyện, em ăn sáng trước đi."
Anh cầm bánh bao cùng cà phê đưa cho Bảo Bảo.
"Được."
Bảo Bảo nhận lấy bánh bao liền gặm, đói chết.
"Em cũng chưa ăn sáng."
Đàm Tinh Hà nói với Hạ Thụ.
Đàm Hạ Thụ hỏi Bảo Bảo:
"Cà phê có muốn cho đường và sữa tươi không?"
Bảo Bảo gật đầu.
"Một bọc đường, không lấy sữa."
"Được."
Hạ Thụ xé mở bao đường, đổ vào cà phê.
"Em cũng muốn uống cà phê, anh biết khẩu vị của em chứ? Em muốn thật nhiều sữa tươi cùng đường."
Đàm Tinh Hà nói.
"Cẩn thận, rất nóng."
Đàm Hạ Thụ đem cà phê khuấy xong, đưa cho Bảo Bảo, ánh mắt ôn nhu, khẩu khí thân mật, anh vén lên mớ tóc rũ xuống mặt cô.
"Ừ."
Bảo Bảo co chân, cầm bánh bao gặm, một tay kia bưng cà phê, hưởng thụ bữa sáng của cô.
Ác tâm, cấp thấp, thấy sắc quên muội, Đàm Tinh Hà bất mãn, bão tố nổi lên đỉnh điểm.
"Em cũng muốn ăn."
Cô chỉ vào một túi khác nói.
"Đó là của anh."
Thu xếp xong cho Bảo Bảo, Hạ Thụ tịch thu chiếc chìa khóa trên bàn.
"Người ta cũng đói bụng, người ta cũng muốn ăn bánh bao, người ta rất tức giận, người ta rất muốn khóc a..."
Đàm Tinh Hà nổi dóa.
Phốc ~~ Bảo Bảo bị cà phê làm cho sặc. Toàn thân nổi da gà, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.
Hạ Thụ vội vàng cầm giấy lau lau miệng giúp Bảo Bảo.
"Uống chậm thôi."
Quay đầu, trừng mắt nhìn em gái.
"Tinh Hà, mau nói, tại sao em lại có chìa khóa nhà anh?"
Anh lắc lắc chùm chìa khóa.
"Cái này là..."
Đàm Tinh Hà chợt ngồi thẳng người.
"A! Em nhớ ra rồi, anh không phải là biết chiên trứng sao? Em ăn trứng được rồi."
"Không được nói sang chuyện khác."
"Ừ, đúng vậy ——"
Bảo Bảo đang nhai bánh bao, chỉ chỉ Tinh Hà.
"Lén cầm chìa khóa của người khác là không đúng, cho dù là anh trai của mình cũng không được."
"Liên quan cô cái rắm!"
Tinh Hà rống.
"Trả lời anh!"
Hạ Thụ thấp giọng.
Tinh Hà vừa thấy anh tức giận liền muốn thoái lui.
"Em... Em chợt nhớ, em có hẹn bạn gặp mặt, sắp đến giờ rồi, hai nguwoif chậm rãi hàn huyên, em đi, không cần tiễn, cửa ngay đây rôi."
Đứng dậy, vội chạy.
"Không cho phép trốn!"
Hạ Thụ bắt được cánh tay cô.
"Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng."
Bảo Bảo dang chân, ngăn cản đường đi của cô.
X! Đàm Tinh Hà bị bọn họ một tay một chân ngăn đường, không thể làm gì khác hơn là khó chịu ngồi xuống.
"Em không có lấy trộm chìa khóa của anh, chỉ là mang đi đánh thêm một chiếc, phòng ngừa bất kỳ tình huống nào."
"Cái gì bất cứ tình huống nào?"
Anh lạnh lùng hỏi.
Bảo Bảo gặm xong bánh bao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Tinh Hà.
Đàm Tinh Hà tiếp tục nói sạo:
"Một mình anh ở đây, vạn nhất phát sinh vấn đề, còn có người có thể vào trong nhà cứu anh."
Nói xong một trận an tĩnh.
Đàm Hạ Thụ khiêu mi nhìn Bảo Bảo một cái, Bảo Bảo hí mắt, cai đầu dài rung một cái.
Anh hỏi Bảo Bảo:
"Quá khiên cưỡng rồi?"
"Quả thực nói hưu nói vượn." (nói lung tung)
Bảo Bảo nói.