Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội 19
Chương 55
Tĩnh An vương phi đem Diêu Kế Tông từ trên xuống dưới đánh giá một lần, sắc mặt khó coi nói, “Tục danh của thế tử, ngươi to gan dám gọi thẳng không hề cố kỵ như vậy sao?”
Diêu Kế Tông còn chưa minh bạch, “Tại sao không thể? Tên không phải để cho người ta gọi sao?”
Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được, âm thầm đá hắn một cái, hàm ý nhắc nhở: đây là xã hội phong kiến, không phải tên ai cũng có thể gọi ra.
Cuối cùng xem như Diêu Kế Tông không quá khờ khạo, bị nàng đá một cước liền tỉnh hồn lại. Người ta nói nhập gia tùy tục, không thể không nói lời xin lỗi, “Thật xin lỗi vương phi, ta nhất thời không chú ý, sau này nhất định sẽ chú ý”.
Lời xin lỗi này có cũng như không, vương phi oán không được, sắc mặt càng lúc càng không vui. Nàng không thèm để mắt đến Diêu Kế Tông thêm nữa mà ngược lại hướng về phía Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng, “Nguyễn cô nương, ngươi tại sao lại mặc nam trang ra cửa? Nữ nhi phải ra dáng nữ nhi, ngươi cứ ăn mặc thế này chạy nháo ngoài đường thật là bất nhã”.
Công tâm mà nói, vương phi nói mấy câu đó cũng không hẳn là gây sự, nhưng ý tứ có thể nghe ra được. Nguyễn Nhược Nhược trong lòng nổi lửa nhưng cố nhịn xuống. Nhịn không được liền lườm sang Diêu Kế Tông, một hồi uất ức mới nói nên lời, “Vương phi nói chí phải, ta ngày sau sẽ mặc nữ trang ra đường!”
“Để vậy nhìn cũng xinh đẹp mà! Các tiểu thư khuê các làm sao có được dáng vẻ hoạt bát khỏe khoắn như thế này, tại sao lại gọi là bất nhã!” Lý Hơi mở miệng bênh vực nàng. Hắn thật sự không thể dễ dàng tha thứ cho người bên ngoài dám nói nữ nhân hắn yêu thương là không tốt, chỉ là…người kia là mẫu thân của hắn.
“Hơi Nhi…” Vương phi nóng nảy, con ruột lại không hướng về phía nàng lại hướng người ngoài.
Lý Hơi cũng biết mình có điểm không phải, liếc mắt nhìn sang mẫu thân, ánh mắt áy náy vô hạn nhưng hoàn toàn không hối hận. Hài tử lớn lên chính là như vậy, đủ lông đủ cánh là bay đi mất, không cách nào quản được.
Vương phi trong lòng chùng xuống, trực giác báo cho nàng biết rằng hai người kia là phần tử nguy hiểm, càng nhanh tránh xa càng tốt. Nàng quyết định thật nhanh, đem rèm xe kéo xuống, không thèm để ý đến Diêu–Nguyễn hai người mà hướng Tần Mại ngồi đầu xe lên tiếng, “Tần Mại, trở về phủ”.
“Chờ một chút”, Lý Hơi chồm qua vén rèm xe lên lần nữa, “Diêu Kế Tông, ngươi tìm ta có việc?” Lời nói tuy là hướng về Diêu Kế Tông nhưng ánh mắt dán chặt lên gương mặt Nguyễn Nhược Nhược không chớp lấy một cái. Vương phi một bên thấy rõ thần sắc của hắn, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.
Diêu Kế Tông liếc mắt sang Nguyễn Nhược Nhược bên cạnh, thấy nàng khẽ lắc đầu. Suy nghĩ một chút, chỗ này còn có vương phi, quả thật không nên gọi hắn đi cùng, Diêu Kế Tông liền nói, “Không có chuyện gì, chẳng qua là thấy xe ngựa của ngươi nên lên tiếng gọi thôi!”
“Chỉ vậy thôi hả?!” Lý Hơi thoáng lộ vẻ thất vọng. “Ta còn tưởng rằng các ngươi có chuyện muốn tìm ta chứ”. Chớp mắt một cái, hắn trông thấy trên xe ngựa có chở đồ, “Đây là khinh khí cầu phải không? Các ngươi muốn đi…nữa hả?” Lời nói chỉ thốt lên một nửa, nửa còn lại nuốt xuống, ánh mắt Lý Hơi không tự chủ liếc sang vương phi một cái rồi lại chuyển lên người Diêu Kế Tông, “Ta đi cùng với các ngươi, được không?”
Diêu Kế Tông dĩ nhiên không có ý kiến, nhưng…hắn dùng ánh mắt hỏi Nguyễn Nhược Nhược, rõ ràng là nàng cự tuyệt. Suy nghĩ một chút, Diêu Kế Tông liều mạng chủ trương. “Ngươi có thể đến được thì cứ đến, chúng ta đang cần trợ thủ đây!”
Lão thiên a…Nguyễn Nhược Nhược lấy tay vỗ trán, một mặt nhức đầu với cái chủ trương của tên họ Lưu này, một mặt chống chọi với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của vương phi…Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng thoải mái không ít: cũng không phải là ta lôi kéo con ngươi nha! Ngươi không lườm người khác lại quay sang lườm ta là có ý gì nha!
Lý Hơi cực kỳ vui sướng hướng cửa xe định nhảy xuống thì lại bị vương phi ngăn cản, “Hơi Nhi”, thanh âm chưa bao giờ tàn khốc hơn, “Ngươi nên trở về phủ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, đừng quên hôm qua phụ thân ngươi đã nói muốn đích thân kiểm tra tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi xem có tiến bộ hay không.”
Ngày mùa hè ánh mặt trời sáng chói, vẻ mặt Lý Hơi tựa như hoàng hôn bất ngờ sụp xuống, hào quang trong nháy mắt liền xám xịt.
“Nếu Tiểu vương gia có sự vụ trong người, chúng ta cũng không dám làm chậm trễ. Vương phi, cáo từ”. Nguyễn Nhược Nhược quyết định thật nhanh, thúc giục Diêu Kế Tông đánh xe chạy mau. Nơi này không nên ở lâu, nàng đã mơ hồ nhận thấy phong ba bão táp đang kéo đến cùng với tiếng sấm nổ ầm ầm.
Lý Hơi giống như hóa thạch ngồi nhìn xe ngựa Diêu Kế Tông dần dần đi xa. Vương phi trông thấy bộ dáng bây giờ của hắn cũng không đành lòng, giọng điệu mềm xuống, “Hơi Nhi, ngươi là hài tử mà phụ mẫu gửi gắm kì vọng, tất cả tâm huyết của chúng ta đều đặt lên người của ngươi, ngươi không thể làm phụ mẫu thất vọng. Mẫu thân biết ngươi rất đau khổ, nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì ngươi, ngươi không thể không hiểu tâm tư của phụ mẫu, nghe không?”
Lý hơi cắn chặt hàm răng, hồi lâu không nói lời nào. Một lúc lâu sau mới chậm rãi từng chữ từng một nói, “Phụ mẫu đều muốn ta tốt, nhưng chẳng ai chịu nghĩ cho ta”.
“Hơi Nhi” Vương phi ngạc nhiên.
“Ta không hiểu, ta rất không hiểu, ta phi thường không hiểu”, Lý Hơi chợt mất kiểm soát, cơn giận trong nháy mắt như cuồng phong ập tới, hắn ức chế không được, hết thảy đều bật thốt lên: “Ta bị mọi người sắp đặt đủ rồi, ta muốn làm điều ta muốn, ta phải sống vì chính ta nữa”.
Nói vừa xong, hắn mặc kệ xe ngựa đang chạy mà đột ngột mở cửa xe nhảy xuống. May là thân thủ của hắn rất tốt, bình yên đáp xuống, sau đó lập tức như gió lốc hướng về phía xe ngựa Diêu Kế Tông mất hút chạy đi. “Hơi Nhi, Hơi Nhi, ngươi trở lại đây!” Vương phi vừa tức vừa vội, ngồi trong xe rướn cổ gọi. Gọi thế nào được! Lý Hơi giống như ngựa hoang mất cương, bỏ chạy một mạch không thấy bóng dáng. Vương phi vội vàng phân phó Tần Mại, “Tần Mại, nhanh nhanh, nhanh đuổi theo đi!”
Lúc Lý Hơi đuổi đến nơi thì xe ngựa của Diêu Kế Tông vừa quẹo vào con đường dẫn đến Diêu phủ. Thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt, hai người đều ngây ngốc. Lý Hơi cũng không kịp nói gì, trong lòng biết phía sau chắc chắn có truy binh, hắn nhanh nhẹn nhảy lên xe, đem Diêu Kế Tông từ trên giá xe đẩy ra phía sau, “Để ta đánh xe”.
Lý Hơi giục ngựa quả thật so với Diêu Kế Tông nhanh hơn nhiều, roi ngựa quất xuống, những con ngựa phóng đi. Một chiếc xe chở ba người ào ào lao ra khỏi Trường An thành, hướng ngoại thành vọt đi.
Diêu Kế Tông nhịn không được liền hỏi: “Lý Hơi, không phải ngươi không thể tới được sao? Tại sao lại chạy đến đây?”
Lý Hơi đáp đơn giản, “Không đến được cũng đến.”
Diêu Kế Tông nhịn không được ở sau lưng hắn giơ ngón tay cái lên, thọc Nguyễn Nhược Nhược đang ngồi phía sau lưng, ánh mắt ngầm hỏi ý kiến nàng. Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, trực tiếp nói với Lý Hơi.
“Lý Hơi, ngươi như vậy là làm khó ta rồi. Mẫu thân của ngươi sẽ không trách ngươi, chỉ là đem hết tội danh đổ lên đầu ta nè. Không chừng ngày mai lại tới tìm ta, đem ta biến thành hồ ly tinh.”
Lý Hơi nghe được ngạc nhiên, “Lại đến? Mẫu thân ta đến tìm ngươi rồi sao?”
Nguyễn Nhược Nhược ngậm miệng, nếu để hắn biết những lời mẫu thân hắn chất vấn nàng, e là ngoài cái mũ hồ ly tinh còn bị chụp thêm tội danh ly gián.
Lý Hơi thấy nàng không trả lời cũng không hỏi nữa. Hắn không tự chủ nắm chặt tay, ngừng một chút mới nói, “Ngươi không phải là hồ ly tinh, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào nói ngươi như vậy, cho dù người đó có là phụ mẫu của ta.” Ngữ khí kiên định như bàn thạch, không thể dời đi.
Diêu Kế Tông ở phía sau nghe xong liền vỗ vỗ lên vai Nguyễn Nhược Nhược nói, “Yên tâm đi, Tiểu Nguyễn đồng chí, sau này có Tiểu Lý đồng chí bảo kê ngươi, vương phi sẽ không thể làm gì ngươi nữa đâu, không cần lo lắng vô ích!”
Việc đã đến nước này, Nguyễn Nhược Nhược cũng không thể làm gì hơn. Giả sử lúc này Lý Hơi chịu trở về thì vương phi cũng vẫn đem vài cái mũ chụp lên đầu nàng, tội danh hồ ly tinh này…chạy không thoát rồi. Dù gì cũng chỉ là một cái hư danh, chẳng sao hết! Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược không thèm nghĩ tới nữa, vui vẻ theo hai nam nhân ra khỏi thành.
Diêu Kế Tông tràn đầy mong muốn để Lý Hơi chiêm ngưỡng phong thái lẫn kiến thức về khinh khí cầu, sau khi tháo xuống xe ngựa liền bô lô ba la nói không ngừng, cuối cùng lại phát hiện quên mang đá lửa. Hắn bực mình dậm chân không dứt, “Tại sao ta lại quên không mang đá lửa, tại sao ta lại quên không mang đá lửa?…”
Nguyễn Nhược Nhược cười nhạt, “Thời khắc mấu chốt liền bị ngươi làm hỏng, ngươi đúng là…hăng hái bừng bừng đòi bay thử, kết quả một tấc cũng không nhấc lên được.”
Lý Hơi có chút tiếc nuối, nhưng cũng không lo, có Nguyễn Nhược Nhược đứng cười một bên thì cho dù chưa bay lên trời thì hắn cũng giống như đang “cưỡi mây lướt gió”.
Diêu Kế Tông ném đống đồ trên tay xuống, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nói, “Ta đi đến vùng phụ cận một chút, xem có thể mượn đá lửa được không”, hắn vừa nói vừa leo xe ngựa, tự đánh xe chạy mất.
“Ê…Ê…” Nguyễn Nhược Nhược đuổi theo xe ngựa mấy bước nhưng không thể làm gì để hắn dừng lại. Nàng làm sao không biết tên tiểu tử đáng chết kia bỏ rơi nàng và Lý Hơi ở đây là để tạo cơ hội cho bọn họ ở một mình với nhau. Tên này, kỹ thuật se tơ hồng quả thật chuyên nghiệp a! Hắn hoàn toàn có thể mở công ty mai mối hôn nhân được rồi!
Lý Hơi cũng không nhạy bén cho lắm, vẫn xông lên phía trước xe ngựa hô to, “Ngươi mau trở lại đi, nơi này phương viên trăm dặm không có bóng người, ngươi không tìm được đá lửa đâu!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được chỉ biết cười khổ, Diêu Kế Tông đằng kia cũng lắc đầu cười không ngớt, “Lý Hơi nha Lý Hơi, người đúng là tiểu tử ngốc, ca ca đây đang giúp ngươi vậy mà ngươi cũng không nhìn ra!”
Thấy Nguyễn Nhược Nhược cười như mếu, Lý Hơi mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cũng không ngốc, một lúc sau liền hiểu được ý tứ của Diêu Kế Tông. Mặt hắn bắt đầu hồng lên, hai bên tai đỏ rực. Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cũng không dám nhìn hắn chăm chú, sợ làm khó cho hắn. Nàng lửng thững hướng phía trước bước đi, Lý Hơi mặc dù không nói lời nào nhưng cũng bám theo sau nàng, nửa bước không rời.
Mùa hè trên thảo nguyên thật xinh đẹp. Thảm cỏ chạy dài mấy trăm dặm xanh ngát một màu, tựa như lụa, tựa như hơi thở của thảo nguyên. Nguyễn Nhược Nhược trông thấy vô số loài hoa dại rực rỡ đầy màu sắc, sau một hồi công phu, trên tay nàng đã cầm một bó hoa đủ màu. Lý Hơi ở một bên ngắm nhìn nàng, một bên đưa tay hái theo. Hai người vừa đi vừa hái, sau khi đi được một một đoạn đường liền ngồi xuống nghỉ ngơi, Lý Hơi đem bó hoa dại trong tay mình đưa cho Ngưyễn Nhược Nhược, hắn không nói gì nhiều, chẳng qua là vài lời nho nhỏ, “Là ngươi chưa có, cho ngươi”.
Hắn vừa nói như thế, Nguyễn Nhược Nhược mới chú ý tới, quả thật những đóa hoa trong tay hắn đều là thứ nàng chưa có. Nguyễn Nhược Nhược không khỏi mỉm cười nhận lấy, “A, ngươi cũng thật tỉ mỉ. Những phần tử ta để lọt lưới đều bị ngươi bắt trở về!”
Được nàng khen một câu, Lý Hơi từ nội tâm đến ánh mắt đều cười, tựa như một đóa hoa nở rộ. Ánh mặt trời chói sáng rơi lên người hắn tựa như ánh sao lóe sáng giữa trời đêm, thần thái như vậy…Nguyễn Nhược Nhược quả thật hoa mắt. Cảm thấy mình đang bị thu hút, nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi không dám nhìn tiếp. Lại nghe Lý Hơi ấp a ấp úng hỏi, “Cái…kia…hoa hồng, ngươi thích không?”
Bị hắn hỏi, Nguyễn Nhược Nhược mới nhớ tới, “Đúng nha! Ngươi có thể tìm thấy hoa hồng sao? Loại hoa này ở đời Đường cũng có sao?”
“Có chứ, chỉ là không nhiều lắm. Ta đã cho người đi cả thành Trường An tìm về. Ta dám nói tất cả hoa hồng tại Trường An thành bây giờ đều tập trung ở Lưu Tiên Cư”.
Nguyễn Nhược Nhược sau khi nghe xong, nhịn không được liếc nhìn hắn, gương mặt trẻ trung tuấn tú này…đều vì nàng mà tươi tắn đến dường này sao! Lúc mới bắt đầu bao giờ cũng tuyệt vời như vậy, làm cho người ta vui sướng…rồi sau đó, tình cảm mới mẻ ban đầu trôi đi, sẽ có một ngày ta phải rơi lệ! Tình yêu, vừa là một thung lũng lãng mạn vừa là một chuyện lãng phí.
“Lý Hơi, ngươi không cần thiết phải làm như vậy.” Nguyễn Nhược Nhược ôn nhu khuyên hắn.
“Ngươi có thích không?” Lý Hơi cố chấp hỏi,
“Thích, ta thích, nhưng ta không hy vọng ngươi lại mang đến nữa.”
“Tại sao? Nếu như ngươi thích tại sao lại không muốn nhận nữa?”
“Bởi vì ta không muốn thích nhất thời rồi tương lai sẽ khóc cả đời”.
“Ta sẽ không để cho ngươi khóc”, Lý Hơi vô cùng trịnh trọng nói ra một câu.
Nguyễn Nhược Nhược trầm mặc, tiểu vương tử hoàng tộc này, hắn cơ hồ vẫn còn là một hài tử. Lời hứa hẹn của hắn dù có là thật, nhưng cũng sẽ giống như mây trôi qua không để lại dấu vết. Thời gian lưu chuyển, điều gì sẽ rời đi, điều gì sẽ ở lại. Bởi vì có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần hắn muốn là có thể làm được.
Thấy nàng không nói lời nào, Lý Hơi tự động nói luôn, “Diêu Kế Tông nói…” vẫn là thói quen lôi Diêu Kế Tông ra, “Ở thời đại của các ngươi, khi nam tử ái mộ một nữ nhân sẽ tặng hoa hồng và chocolate cho nàng, chính là đại diện cho tình yêu lãng mạn và ngọt ngào. Ở triều đại của chúng ta…không có cái chocolate này, nhưng ta kiếm thứ đường khác…ngọt nhất tặng ngươi. Xem như cũng giống nhau đi. Ngươi có thích không?…Có thể…không?”
Lý Hơi đem tình yêu của mình toàn tâm toàn nói nói ra, giống như hài tử ngây thơ đem món đồ chơi yêu thích của mình trao tặng, cái này…ngươi thích không? Tặng cái kia…ngươi thích không? Đem tặng hết vẫn còn e sợ người khác không hài lòng, nhất định phải hỏi cho được. Nguyễn Nhược Nhược mặc dù quyết ý kiên định cự tuyệt hắn, nhưng hảo ý này…đối với một người không muốn xa rời mình mà nói, làm sao nàng có thể nhẫn tâm một lời đẩy hắn ra xa?
Nàng vội vàng đánh trống lảng, “Đi lâu như vậy, ngươi có khát không?”
“Được rồi, ngươi khát phải không? Gần đây có nguồn nước, mà sao Diêu Kế Tông vẫn chưa trở lại?” Lý Hơi đứng lên, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn xem có bóng dáng chiếc xe ngựa nào chạy tới hay không?
Nguyễn Nhược Nhược đưa tay bứt ngọn cỏ xanh bên cạnh, lau sạch bùn đất rồi đem lên miệng nhai nhai. Giọt chất lỏng ứa ra, ngòn ngọt thanh diệu. Lý Hơi vừa xoay đầu liền thấy, hắn ngây người, “Cỏ này…có thể ăn sao?”
“Ngươi nếm thử rồi biết”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
Lý Hơi vốn đang có chút chần chừ, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười quái gở trên mặt Nguyễn Nhược Nhược liền không chút do dự đem nửa đoạn cỏ xanh từ trên tay nàng bỏ vào miệng nhai.
“Mùi vị thế nào?”
“Cũng được, nhàn nhạt, hơi ngọt một chút. Đây là cỏ gì vậy?” Lý Hơi còn tưởng nó khó nhai, nhưng ngược lại khá ngon.
“Ở địa phương của chúng ta, cỏ này gọi là Căn Thảo. Khi còn bé chúng ta thường đào nó ăn để giải khát. Bây giờ không có nước, chúng ta ăn tạm vậy. Lại đây, ta chỉ cho ngươi, cỏ này nè…”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ một bụi Căn Thảo, chỉ dẫn rõ ràng cho Lý Hơi rồi hai người trên thảo nguyên chia nhau đào bới Căn Thảo ăn. Lý Hơi từng có kinh nghiệm ngộ độc dâu dại nên lần này chững chạc hơn, nhổ được cọng cỏ nào liền không vội ăn mà nhất thiết bắt Nguyễn Nhược Nhược xác nhận rồi mới ăn. Nguyễn Nhược Nhược cũng không dám tùy tiện, phân biệt kỹ lưỡng rồi mới nói với hắn, “Đúng rồi, đúng rồi, xem như kiến thức sinh vật của ngươi đã khá hơn một chút. Những thứ này hoàn toàn có thể ăn.”
Lý Hơi vui vẻ ra mặt, nụ cười kia sáng ngời như ánh mặt trời. Đem tay hái thêm một mớ Căn Thảo nữa, lau sạch rồi đưa hết cho Nguyễn Nhược Nhược, “Nè…cho ngươi ăn!” Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, bật cười nói: “Không cần đâu, ta ăn nhiều rồi, một mình ngươi ăn đi”.
Lý Hơi cố chấp không chịu rút tay về, “Cho ngươi ăn”. Đôi mắt hắn đang chân chính gào thét lên một câu: Chỉ cần là của ta, ta nhất định sẽ đem đến thứ tốt nhất cho ngươi.
Nguyễn Nhược Nhược không thể không nhận lấy, hai người sóng vai ngồi xuống ăn mớ Căn Thảo mà Lý Hơi đã hái. Một hồi sau, Lý Hơi đột nhiên nói, “Ngồi ở nơi hoang vắng này ăn Căn Thảo với ngươi còn hơn ngồi ở vương phủ ăn sơn hào hải vị.”
Đối mắt hắn sáng ngời, chăm chú nhìn Nguyễn Nhược Nhược tựa như đem toàn bộ tình yêu bày dưới chân nàng. Nguyễn Nhược Nhược mở miệng định nói gì đó liền bị ánh mắt của hắn làm động tâm. Một tình lang như vậy, nếu không phải sinh trong hoàng thất thì thật là tốt.
Xa xa thấy Diêu Kế Tông đang đánh xe ngựa chạy tới, Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Đi thôi, ngươi cũng cần phải về. Ngươi mà không trở về, chỉ sợ ta và lão Lưu gặp nhiều phiền toái. Lý Hơi, hãy trở lại thế giới của ngươi, Căn Thảo bất quá chỉ là món ăn ngon nhất thời, ăn nhiều ngươi sẽ nhớ đến sơn trân hải vị. Tin tưởng ta, ngươi chỉ là một lúc hồ đồ thôi”, ngữ khí của nàng vô cùng ôn hòa.
Lý Hơi không tự kìm hãm được, tay nắm chặt thành quyền, thấp giọng nhưng kiên định nói: “Ta sẽ chứng minh, ta không phải là nhất thời hồ đồ. Ta biết mình muốn gì.”
Hai người không nói gì nữa, cùng nhau yên lặng nhìn xe ngựa đang từ từ chạy tới.
Chương 56
Khi Lý Hơi về đến phủ thì trời đã gần tối, tâm tư đã được chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một trận cuồng phong bão táp. Tuy nhiên, tại Lưu Tiên Cư chỉ có một mình vương phi đang chờ hắn.
“Hơi Nhi, phụ thân ngươi hôm nay có việc gấp nên ban ngày vẫn chưa trở về, vậy nên không biết ngươi bỏ tập cưỡi ngựa bắn cung, mẫu thân cũng không nói.”
Lý Hơi thở phào, mặc dù biết rõ đây chỉ là hòa hoãn nhất thời nhưng quả thật hắn cần thêm nhiều thời gian để chuẩn bị nghênh chiến.
“Hơi Nhi, ngươi ngồi xuống, mẫu thân có chuyện muốn nói với ngươi”
“Mẫu thân, ta cũng có chuyện muốn nói với người”
Vương phi có chút cẩn trọng, “A, được rồi, vậy ngươi nói trước đi”
Lý Hơi cùng vương phi đối mặt ngồi xuống. Đôi mắt và ngữ khí của hắn kiên định nhìn mẫu thân, “Mẫu thân, Nguyễn Nhược Nhược không phải là hồ ly tinh, mong người đừng nghĩ nàng như vậy nữa”.
Vương phi hơi bị cứng lại, “Điều ngươi muốn nói là chuyện này sao?”
“Đúng vậy”
“Còn nói không phải là hồ ly tinh, nhìn xem, nha đầu kia đã biến ngươi thành bộ dáng thần hồn điên đảo thế này đây!” Đối với việc Lý Hơi dứt khoát theo đuổi Nguyễn Nhược Nhược, vương phi từ sớm đã nén một bụng khí, giờ đây thù mới hận cũ chất chồng, cơ hồ không thể nhịn được nữa.
“Mẫu thân…ta không muốn người nói nàng như vậy”, Lý Hơi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vừa tức vừa giận.
Vương phi hạ thấp giọng, “Hơi Nhi, mẫu thân chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau mới có được ngươi, dốc hết tâm huyết nuôi dạy ngươi thành người. Hôm nay ngươi lại vì một nữ nhi bên ngoài mà nổi giận với mẫu thân sao? Ngươi thật bất hiếu.”
Lý Hơi nhịn không được cắn chặc môi dưới. Các triều đại Trung Quốc đều lấy “hiếu” duy trì thiên hạ, bị cái mũ này của vương phi chụp xuống, Lý Hơi đột nhiên có cảm giác vô lực, “Mẫu thân, ta thực sự thích Nguyễn Nhược Nhược. Đây là nữ nhân đầu tiên ta thích, tại sao người lại không đón nhận nàng?”
Thấy thái độ con trai đã mềm xuống, sắc mặt vương phi cũng hơi hòa hoãn, “Hơi Nhi, đó là vì mẫu thân không vừa ý nàng. Tuyển thế tử phi nhất định phải xem xét gia môn, dung mạo, tính tình, có như vậy mới là thê tử tốt. Nàng ta sao? Dưới học thức của nàng, trắc phi cũng không đủ tư cách. Hài tử ngoan, ngươi đừng hồ đồ nữa.”
Hồ đồ? Nguyễn Nhược Nhược đã dùng hai từ này nói với hắn, mẫu thân cũng dùng hai từ này nói với hắn. Lý Hơi bỗng dưng cảm giác như mình “hai mặt thụ địch”.
“Nếu như ta nói…ta nguyện ý hồ đồ thì sao?” Hắn cúi đầu phun ra vài chữ.
Vương phi sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi hồ đồ, chúng ta sẽ không hồ đồ theo ngươi, cũng sẽ không để ngươi tùy ý hồ đồ. Hơi Nhi, ngươi mang trách nhiệm trên người, hôn nhân cũng không phải là chuyện của một mình ngươi, không thể để mặc ngươi muốn sao thì muốn.”
Lại hai chữ này “trách nhiệm”, Lý Hơi từ nhỏ đến lớn đã quán triệt tư tưởng này, hắn có trách nhiệm trên người, hắn sống trên đời này chính là để gánh vác trách nhiệm nặng nề. Là người thừa kế của Tĩnh An vương phủ, hắn từ nhỏ đã vì mục đích này mà tồn tại. Hắn không phải là Lý Hơi mà là Tĩnh An vương thế tử, công cụ để hoàng tộc củng cố quyền lực thống trị. Trong lúc nghĩ thông suốt điểm này, Lý Hơi chỉ cảm thấy toàn thân kiệt quệ, thân thể mềm nhũn ngồi trở xuống.
Vương phi nhìn bộ dáng hắn cúi đầu không nói liền cho là hắn đã bị thuyết phục, nàng tiến lên vỗ về đầu con trai, ngữ khí ôn nhu nói, “Được rồi, đối với những chuyện không có lợi thì đừng nghĩ tới nữa, phiền não cũng vô ích. Bây giờ cùng ta đi dùng cơm tối thôi!”
Lý Hơi giống như bức tượng gỗ bị vương phi kéo ra cửa, cước bộ có chút thất thần, lúc nhẹ lúc nặng. Thứ hắn không thể khống chế là cước bộ…hay là tâm?
***
Nguyễn Nhược Nhược mỗi ngày đều nhận được một bó hoa hồng đỏ Lý Hơi sai người đưa tới, một bó thật to, thật xinh đẹp làm người khác phải ganh tị. Nguyễn Nhược Phượng đã hỏi không dưới một lần, “Những bó hoa này là ai gửi tới vậy? Tại sao mỗi ngày đều gửi cho ngươi, có ý gì?”
Nguyễn Nhược Nhược dĩ nhiên sẽ không nói sự thật cho nàng ta, chỉ qua loa vài câu, “Ta không biết có ý gì, cũng không biết là ai gửi vì không để lại tên”. Đúng là không lưu lại tên, chỉ viết một chữ “Lý”.
Nguyễn Nhược Phượng cầm bó hoa nhìn ngó, vẻ mặt thập phần khinh thường, “Đây là hoa gì, so với mẫu đơn còn kém xa”.
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi mắc cười, người ta nói đời Đường chỉ xem trọng hoa mẫu đơn quả thật không sai. Trong mắt người đời Đường chỉ có một loài hoa mẫu đơn. Hoa hồng vừa thơm vừa xinh đẹp mà chỉ có nàng biết thưởng thức, nếu hoa kia có linh hồn thì nhất định nó sẽ vô cùng cảm kích ơn tri ngộ của nàng.
“Nhị tỷ, ngươi nên nhìn kỹ một chút đi. Trong các loại hoa, hoa có hương thì không có sắc, có sắc thì không có hương, duy chỉ hoa hồng là tập hợp được cả hương lẫn sắc, không phải hoa bình thường nha!”
Nguyễn Nhược Phượng bĩu môi, “Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, thứ hoa tầm thường này nói làm gì”, nàng vừa nói vừa chớp mắt một cái, “Hoa này chẳng lẽ là Diêu nhị thiếu gia gửi đến?”
Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng lắc đầu, “Không đúng không đúng, hắn căn bản không phải là người yêu hoa”.
“Ngươi gần đây thường cùng hắn tới lui thân mật, ta nghe mấy tên gác cửa nói hắn hình như ngày nào cũng tới tìm ngươi. Thật kỳ quái, ban đầu không phải ngươi thà tự vẫn cũng không chịu thành thân, tại sao bây giờ lại quan hệ với hắn tốt như vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược cười hi hi ha ha, “Trước kia chưa biết nên cho là hắn không tốt. Quen rồi mới nhận ra hắn cũng không tệ lắm, quan hệ xã giao một chút cũng không sao.”
“A, nói vậy hôn ước Diêu-Nguyễn có thể nhắc lại được rồi, đúng không?”
“Không được”, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng lên tiếng phản đối, “Quan hệ là quan hệ, cưới gả lại là một chuyện khác, không thể gom làm một”.
Nguyễn Nhược Phượng còn muốn nói điều gì nhưng Nguyễn Nhược Nhược cơ trí vội vàng nói sang chuyện khác, “Nhị tỷ, dạo này có thấy qua biểu ca chưa?”
Vừa nghe nàng nói thế, tâm tư của Nguyễn Nhược Phượng tự nhiên dán dính lên người Ngọc Liên Thành, “Những ngày này biểu ca chuẩn bị đi thi điện, đóng cửa không tiếp khách. Ba ngày sau hắn thi, hy vọng kim bảng đề danh”.
“Nhất định sẽ đỗ, ta đối với biểu ca có lòng tin. Ta đang chờ nhìn thấy thời khắc “xuân phong đắc ý vó ngựa nhịp, một ngày nhìn tẫn Trường An hoa” nha!.”
Ba ngày sau thi điện, mười ngày sau kim bảng đề danh, Trên bảng có tên Ngọc Liên Thành, đứng vào top ba.
Bắt đầu từ đời Đường, các sĩ tử đề bảng sẽ được triều đình tổ chức yến hội chúc mừng, địa điểm thường là những nơi danh lam thắng cảnh nổi tiếng, như bờ sông thành Trường An chẳng hạn. Trước khi yến hội bắt đầu, hai bên đường đã rải đầy hoa, mà con đường hoa này không phải ai cũng được bước chân lên mà chỉ dành riêng cho những sĩ tử đỗ đạt. Thiếu nữ hai bên đường xúm xít hưng phấn, điên cuồng chờ đợi Ngọc Liên Thành trở về.
Từ xa xa, Ngọc Liên Thành đã đến đầu đường Trường An, hướng Phù Dung Viên đi tới. Dọc hai bên kèn trống mở đường, cổ nhạc trỗi lên, vô số nữ tử tranh nhau nhìn ngắm, phảng phất như trăm hoa đua nở. “Ngọc lang..Ngọc lang…” thiếu nữ thành Trường An ánh mắt như dán dính lên người Ngọc Liên Thành, hàng sa số những cánh hoa ném tới! Còn muốn ném hoa nữa sao! Con đường này ngập hoa còn chưa đủ sao?
Ngọc Liên Thành ngồi yên trên lưng ngựa, cẩm y sáng lạn, mỹ mạo tiên diễm, khắp người lung linh ánh sáng. Vô số ánh mắt nhìn hắn như thiêu như đốt, nhưng Ngọc Liên Thành chỉ thanh thản mỉm cười. Nụ cười kia làm cho người ta say đắm, tâm tư nổi sóng liên tục…
Nguyễn Nhược Nhược cùng Diêu Kế Tông chạy đến “đường hoa”, nhưng người quá đông, một chút cũng không thể chen vào. Nàng chỉ có thể đứng bên ngoài đám người kia, nhón nhân hướng nhìn vào trong. May là mục đích của đám người này cũng tương tự nên không khó để tìm ra Ngọc Liên Thành. Ngay cả lúc chưa nhìn thấy cẩm y Trạng Nguyên vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng hắn từ phía đằng xa. Cuối cùng, giữa đám người huyên náo rộn ràng, nàng đón nhận ánh mắt của hắn. Bốn phía tiếng người huyên náo, đối mắt của hắn lại yên tĩnh nhìn nàng chăm chú, giống như sương sớm nhanh chóng tan đi, tia nắng ấm áp đã xuất hiện. Nguyễn Nhược Nhược không thể không sa vào đôi mắt hắn…tại nơi đường phố náo nhiệt đông đúc này, hai người bọn họ nhìn nhau không rời.
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủn nhưng cảm giác tựa như đã rất lâu rồi.
Ngọc Liên Thành bị đám đông đẩy đi, Ngưyễn Nhược Nhược vẫn đứng nguyên một chỗ, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. Diêu Kế Tông đứng một bên ca thán, “Thu hồn trở về đi, mỹ nhân, đại soái ca ca đi mất rồi!”
Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới tỉnh hồn, lắc đầu tự cười giễu mình, “Mị lực của Ngọc Liên Thành quả thật khó chống đỡ. Nhìn thấy hắn tựa hồ như nghe được khúc nhạc thần bí, không thể không bị mê hoặc”.
“Người ta nguyện ý mê hoặc ngươi cả đời, ngươi lại không chịu”, Diêu Kế Tông giễu cợt nàng.
“Nếu hắn chỉ mê hoặc một mình ta thì ta , nhưng hắn lại mê hoặc một đống, không mệt chết ta mới là lạ. Ở bên cạnh hắn, muốn có một ngày trôi qua yên tĩnh cũng khó.” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù đối với mị lực của Ngọc Liên Thành không miễn dịch hoàn toàn, nhưng may là gặp lúc thần hồn điên đảo nàng vẫn giữ vững tinh thần mười phần.
“Xét về phương diện này thì hệ số bảo hiểm của Lý Hơi cao hơn nhiều. Hắn mặc dù cũng rất anh tuấn nhưng cũng không như Ngọc Liên Thành. Huống chi hắn vẫn đủ lạnh lùng, nữ nhân không dám dưa với hắn. Mà thật ra đối với nữ nhân khác hắn cũng không cảm thấy hứng thú, người ta trong lòng trước sau chỉ có một mình ngươi a!” Diêu Kế Tông tựa như đã nhận hối lộ gì đó của Lý Hơi mà luôn miệng nói tốt cho hắn.
Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, “Lưu Đức Hoa, ta đề nghị ngươi đi đăng ký giấy phép kinh doanh mở văn phòng môi giới hôn nhân, kết hợp nhân duyên cho nam nữ thiếu niên ở Đại Đường, ta dám chắc tiền tài sẽ cuồn cuộn đổ vào túi ngươi”.
Diêu Kế Tông cũng hi hi ha ha, “Nếu ta có thể đem các ngươi tác hợp thành công, vậy thì đây chính là tiền đề đầu tiên, sau đó ta sẽ khai trương văn phòng, nhất định sẽ có người mộ danh mà đến”.
Náo nhiệt cũng xem xong rồi, hai người vừa đi vừa cười hi hi ha ha trở về phủ.
Phù Dung Viên.
Từ sớm đã có nha hoàn đứng ngoài cửa đợi Trạng Nguyên. Hai tiểu thái giám mặc thanh y, hai tiểu cung nữ mặc cung y màu lục dẫn hắn đến Phương Lâm Uyển phía sau Phù Dung Viên. Mặc dù đang mùa hè nhưng nơi này vẫn trăm hoa đua nở, hoa lài, hoa chi tử, hoa bạch lan, mỹ nhân tiêu, phù dung, hoa hồng, hoa tử vi…rực rỡ như một bức tranh thêu. Giữa một vùng hoa cỏ tươi tắn lại có một hồ nước xanh biếc, từng phía lá sen chen chúc nhau tầng tầng lớp lớp như mây, giữa nền xanh ấy lại trồi lên những đóa hoa sen trắng như tuyết. Cánh bướm dập dìu, một cơn gió nhẹ thoáng qua khiến lòng người say đắm.
“Mời Trạng Nguyên tuyển hoa”
Ngọc Liên Thành chậm rãi quay đầu nhìn lại, phía trước bờ hồ có vài người đang nghiêm trang chờ đợi. Hai tiểu cung nữ nhìn nhau cười một tiếng, cô nương mặc lục y nói, “Nếu Trạng Nguyên chọn hoa sen, ta đây sẽ dùng thuyền nhỏ hái hoa dâng người.”
Mọi người đều mười cầm chín đoán chắc Ngọc Liên Thành sẽ chọn hoa sen, vì ai ai cũng cho rằng Ngọc Liên Thành cùng hoa sen tương đối giống nhau.
“Mọc lên từ bùn mà không nhiễm”, hoa sen được cho là có phẩm cách siêu phàm thoát tục. Phật giáo ngợi khen hoa sen là “hoa thanh khiết”, lấy hương thanh sắc nhã mà xác nhận phật tính, tượng trưng cho thần thánh. Phật tổ “thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn” ra đời trong một đóa hoa sen thơm ngát. Ngọc Liên Thành trong lòng ẩn chứa một loại khí chất thanh linh, tựa như hoa sen trong nước thanh cao không vướng lụy bụi trần. Nếu để hắn bên cạnh hoa sen dĩ nhiên sẽ không thấy hổ thẹn.
Chỉ là Ngọc Liên Thành khoát tay chặn lại, “không cần”. Hắn xoay người rời khỏi hồ sen, càng làm người khác ngạc nhiên chính là Ngọc Liên Thành cuối cùng lại chọn một bông hoa tầm thường. Hoa hồng như lửa, đài hoa xanh rờn, tựa như một đốm lửa bừng bừng xinh đẹp. Nếu như nói hoa sen là một loại hoa thanh nhã mang vẻ đẹp “xuất thế”, không nhiễm khói lửa, thì hoa hồng chính là vẻ đẹp “nhập thế”, tình ý nhiệt liệt dâng trào.
Đóa hoa sen trắng muốt bị Ngọc Liên Thành bỏ qua một bên, loại hoa hắn tuyển chọn chính là đóa hồng đỏ thắm này. Giữa tâm hồn “ngọc khiết băng thanh” ấy…phải chăng…đang rung động phàm tình?
Ngọc Liên Thành cầm trên tay một đóa hoa hồng rời khỏi Phù Dung Viên, phía sau lưu lại vài đôi mắt mê hoặc không giải thích được. Trong số đó có một đôi mắt như dòng suối trong vắt dõi nhìn theo thân ảnh tuấn lãng đang dần xa…
Có thể sao? Mi mắt bị một người dẫn dắt, tâm linh bị một người hấp dẫn, cả thần hồn đều bị một người làm cho rung động. Đây chính là…có thể!
Chương 57
Đêm hè thật đẹp! Trên đầu là bầu trời đen thăm thẳm, trong không khí có hương hoa lài đạm nhã, tiếng ếch kêu, tiếng dế réo rắt, tựa như đang hợp tấu một bản dạ khúc trữ tình, đơn giản nhưng làm lòng người khoan thai thoải mái. Ánh trăng trong suốt, phảng phất lay động trong nước. Đi dưới ánh trăng như vậy cứ ngỡ mình đang dạo bước chốn quỳnh dao, Nguyễn Nhược Nhược không dám thở mạnh, sợ không cẩn thận sẽ làm không khí thần tiên này vỡ mất.
Diêu Kế Tông ở một bên không ngừng thúc giục nàng: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, ngươi đi thế nào mà giống như đang lê xích xiềng ngàn cân vậy!”
Hắn từ sớm đã hẹn trước, nói rằng tối hôm nay sẽ dẫn nàng ra ngoài một chuyến. Hỏi đi đâu làm gì hắn chết sống không chịu nói, cứ thần thần bí bí.
Nguyễn Nhược Nhược bị hắn thúc giục, nhịn không được lại muốn hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đến nơi nào nha? Tại sao lại vội vội vàng vàng như vậy?”
“Đến rồi ngươi sẽ biết.”
Đoạn đường cuối cùng cũng chấm dứt, Nguyễn Nhược Nhược bị hắn lôi tới bờ hồ Ngưng Bích, “Lại đến nơi này làm gì?”
Diêu Kế Tông không đáp lời, đem nàng kéo đến bờ hồ, nơi đó một nhã lầu hai tầng, từ dưới hiên cửa sổ có thể ngồi ngắm cảnh bên ngoài. Hắn mang nàng lên lầu hai, lúc này Nguyễn Nhược Nhược trong bụng đã hiểu vài phần, người này nhất định mang nàng tới nơi “hò hẹn” với Lý Hơi. Tuy nhiên, trên lầu không thấy bóng người nào, chẳng lẽ nàng hiểu sai?
“Ngươi ở đây nhắm mắt lại, đếm đến mười mới được mở ra, ta sắp sếp một tiết mục hấp dẫn biểu diễn cho ngươi xem.” Diêu Kế Tông úp úp mở mở nói.
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi mắc cười, “Ngươi làm cái gì nữa vậy?”
“Dù sao ngươi cũng phải nhắm mắt lại, đếm đến mười mở mắt ra là biết liền”.
Nguyễn Nhược Nhược vì vậy không thể không nhắm mắt lại, từ từ đếm từng chữ một, “Một, hai, ba…chín, mười. Ta mở mắt a!”
Không có người trả lời nàng, Nguyễn Nhược Nhược kỳ quái mở mắt nhìn, trên lầu chỉ còn lại một mình nàng, Diêu Kế Tông đâu? Đang nghi ngờ thì nàng chợt nghe được một tiếng ca âm trầm từ ngoài hiên cửa sổ truyền đến:
Oh, my love, my darling…
Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền ngẩn người ra, đây…đây là ca khúc trữ tình tiếng Anh mà, là một trong những tình khúc nổi tiếng ở thế kỷ hai mươi mốt. Giờ phút này lại du dương hát vang ở Đại Đường Thịnh Thế ngàn năm trước!…Diêu Kế Tông hát không tệ, rất có vài phần phong vị, say đắm triền miên. Thì ra là đây chính là tiết mục hấp dẫn của hắn.
Nguyễn Nhược nhược không tự kìm hãm được, trên môi mỉm cười, theo tiếng ca nhào tới cửa sổ nhóng đầu nhìn xuống. Vừa nhìn thấy, nàng cả người đều ngây dại, người hát lại là…Lý Hơi.
Đứng dưới lầu, không biết hắn tự bao giờ đã ở đấy, tâm tình bùng cháy như ngọn lửa thật lớn. Trên tay Lý Hơi đang cầm một bó hoa hồng tiên diễm, gương mặt đỏ bừng đứng dưới nhã lầu cất tiếng hát. Diêu Kế Tông đâu? Nguyễn Nhược Nhược chớp mắt một cái, thấy ngay tên “lão sư” đứng phía sau bày ra màn này. Hắn…hắn đang ôm một chiếc đàn tỳ bà trước ngực, tèn ten tén ten đệm cho Lý Hơi hát. Ngây người một hồi, Nguyễn Nhược Nhược thấy bộ dạng tức cười của hắn liền nhịn không được ha ha cười lớn.
Lý Hơi vốn đã cảm thấy chuyện này khó khăn cực kỳ, lại bị nàng cười một tiếng nên dừng lại không hát nữa. Diêu Kế Tông ở một bên vội vàng thúc giục hắn, “Đừng đừng, đừng ngừng lại, hát tiếp đi! Ngươi không phải muốn cướp trái tim của nàng sao? Hát lời tiếp theo đi!”
Gương mặt Lý Hơi đỏ không kém bó hoa hồng đang cầm trong tay, bị Diêu Kế Tông thúc giục, hắn vừa chậm chạp nghi ngờ, vừa cất giọng hát tiếp:
I’ve hungered for your touch a long, lonely time.
And time goes by so slowly and
time can do so much
…
Oh, my love, my darling
I’ve hungered, hungered for your love a long, lonely time.
…
God speed your love to me!
Âm nhạc là ngôn ngữ xuyên quốc gia, càng hát càng không phân biệt được cổ kim trong ngoài, triền miên một vẻ đẹp mơ hồ man mác. Lời ca được viết bằng tiếng Anh nên một người đời Đường như Lý Hơi không thể nào hiểu chính xác từng câu từng chữ trong bài hát, nhưng tình ý bao hàm trong đó hắn lại có thể biểu đạt ra ngoài. Nguyễn Nhược Nhược mới đầu còn cảm thấy tức cười, một màn tỏ tình cổ điển trên phim ảnh tự dưng lại xuất hiện ở Đại Đường này, cổ nhân hát tiếng Anh để cầu xin tình yêu…thật sự là chuyện tức cười mà. Cười rồi cười, nàng không thể cười thêm nữa. Nhìn Lý Hơi cố gắng vượt qua tâm lý ngượng ngùng, càng hát càng tự nhiên, càng hát càng hay, lời ca xuất phát từ tình yêu thâm sâu vô hạn. Nguyễn Nhược Nhược nếu còn cười nữa chính là mũi tên đâm xuyên tâm chân tình của người ta. Nguyễn Nhược Nhược không phải là một người vô tình như vậy.
Không tự chủ được, nàng dần dần đắm chìm trong tiếng ca của Lý Hơi, nhìn không được nhẹ giọng cùng hắn hát lên:
Oh, my love, my darling…
Tình khúc ca ngợi tình yêu bất diệt, giai điệu nhẹ nhàng cảm thương, Nguyễn Nhược Nhược vốn thích bài hát này, giờ lại nghe Lý Hơi toàn tâm hát lên, cảm xúc trong lòng tựa như thủy triều ào ào trào dâng. Hắn tại sao lại hát hay như vậy? Một người cổ đại ngàn năm trước không biết tiếng Anh làm sao có thể đem tình ý trong câu chữ thể hiện tốt như vậy?
Sau khi tiếng ca dừng lại một lúc lâu, Nguyễn Nhược Nhược vẫn còn đắm chìm say mê, trong không khí dường như vẫn còn phảng phất giai điệu du dương. Diêu Kế Tông ở dưới lầu la lên, “Ê, người trên lầu, khả năng thưởng nhạc đừng có tệ như vậy a! Nghe xong cũng nên vỗ tay đi chứ!”
Như vừa từ trong mộng tỉnh lại, Nguyễn Nhược Nhược vỗ tay, thật tâm vỗ tay, “Hát quá tuyệt vời, Lý Hơi, ngươi đã học bao lâu rồi?”
Lý Hơi được nàng khen, ánh mắt sáng như sao, “Học được mười ngày”
“Mười ngày đã có thể hát hay như vậy, ngươi đúng là thiên tài a!”
Diêu Kế Tông đoạt công, “Là ta dạy giỏi”
Nguyễn Nhược Nhược cười nói: “Ngươi thật là…biện pháp như vậy mà cũng dùng tới…”
Diêu Kế Tông vốn đang định nói thêm vài câu, đột nhiên nhớ ra nam nhân vật chính nãy giờ vẫn im lặng, “Ngươi còn ở đây lo lắng cái gì nữa? Ta chỉ ngươi thế nào, hát xong liền đến tặng hoa đi!”
Lý Hơi giống như bị ma đuổi mà chạy lên lầu, mặt ngọc ngượng ngùng, ánh mắt vừa bối rồi vừa thâm tình, đưa hoa hồng hướng về phía nàng.
“I love you”
Lại là tiếng Anh, không cần phải nói, đây chính là do Diêu Kế Tông “dạy” cho. Nhưng Lý Hơi có thể cảm giác được không tự nhiên nên vội vàng thêm một câu “Ta thích ngươi”. Từng câu từng chữ tựa như đem cả mảnh chân tình đặt vào, khắc sâu vào đá.
Hoa hồng đỏ thắm, chân tình cũng đỏ thắm đặt trước mặt nàng. Tim Nguyễn Nhược Nhược đập loạn, tại sao không thể đè ép xuống được? Hoa hồng trao cho nàng, tình yêu của Lý Hơi trao cho nàng, mãnh liệt như sóng biển mênh mông. Giờ khắc này nàng có thể nhận ra khối cứng rắn trong lòng đang gãy vỡ, không thể chống lại lực tấn công quá cường đại như vậy.
Nguyễn Nhược Nhược cố gắng chống chọi, tựa như đang chống chọi với chính vận mệnh của mình, “Lý Hơi, ngươi cuối cùng thích ta vì cái gì? Ta có cái gì tốt để ngươi mê luyến?”
Không hẹn mà gặp, Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông hỏi cùng một câu hỏi. Đây chính là đặc thù lớn nhất của người thế kỉ hai mươi mốt, muốn tự thân cân nhắc giá trị của mình trong mắt người ngoài. Trong xã hội hiện đại, “giá trị” đã xâm nhập vào tâm thức, tất cả đều soi dưới góc độ này mà đánh giá. Vô luận làm chuyện gì, cho dù là tình cảm, thì cũng sẽ có thói quen dùng giá trị để nhận xét. Nàng đến cùng là tốt ở chỗ nào? Có cái gì hơn so với người khác? Tình cảm cũng giống như công việc làm ăn, cùng một vấn đề đều lấy ưu điểm cùng nhược điểm bình luận đánh giá. Vậy nên Nguyễn Nhược Nhược tự nhiên hỏi ra một câu, “Ngươi cuối cùng thích ta vì cái gì? Ta có cái gì tốt để ngươi mê luyến?”
Dùng ý thức của người hiện đại xem xét có thể khiến nàng hiểu được mình trong lòng Lý Hơi có giá trị ở chỗ nào?
Lý Hơi ngây ngốc, tại sao bọn họ đều hỏi cùng một vấn đề như vậy? Hắn vẫn đáp đúng một câu, “Ta không biết ngươi tốt thế nào nhưng ta biết ngươi là tốt nhất”.
Nguyễn Nhược Nhược vốn là chuẩn bị sẵn sàng nghe hắn nói ra năm bảy lý do, nàng sẽ phản bác tất cả, làm cho hắn chết tâm mới tôi. Nhưng hắn vô ý thốt ra một lời như vậy, nàng nghe được nhất thời ngơ ngẩn.
Trông thấy bộ dáng này của nàng, Lý Hơi còn tưởng nàng chưa tin nên vội vàng lặp lại, “Ta thật sự biết ngươi tốt nhất, thật sự”.
Gương mắt đỏ lên, nhưng hắn vẫn tiếp tục lặp lại, “ta thật sự biết ngươi tốt nhất”. Cứ như thế, không có lý do, không có nguyên nhân, không có lợi ích, chỉ tồn tại một mảnh tình cảm đơn thuần. Bởi vì chính là tình cảm ấm áp thuần khiết nên Nguyễn Nhược Nhược không thể không cảm động. Bản thân vốn lớn lên trong một gia đình tan vỡ, từ sớm đã hiểu chuyện tình cảm gian dối của thế gian, nàng tự mình trải qua mưa gió mới có được kinh nghiệm đối với cái gọi là tình yêu. Đối với bất cứ chuyện gì, nàng đều cân nhắc lợi hại phần mình rồi mới lựa chọn, tận lực tránh làm mình tổn hại. Chỉ là…nàng chưa bao giờ gặp qua thứ tình cảm tự nhiên thuần túy đến vậy!
Tình cảm của Lý Hơi không phải đầu tư, không cần khôn khéo tính toán lời lãi, chỉ đơn giản theo bản năng dốc hết tâm tình vào đó. Nguyễn Nhược Nhược cho là mình đã nếm trải phong trần, tuy nhiên, giờ khắc này nàng đang bị lung lạc bởi chuyện tình yêu vô cùng ấm áp này. Phảng phất như bên ngoài cửa sổ đang dạt dào xuân ý, cánh hoa đỏ bừng, tâm sự của nàng dao động không ngừng…Làm sao không chấn động? Mặc dù trái tim đã kinh qua phong trần, nhưng tình cảm của nàng vẫn mền mại như buổi ban đầu.
Lý Hơi nhìn bộ dáng cẩn trọng của nàng, đôi mắt ảm đạm hỏi, “Ngươi không tin ta?”
“Không phải, không phải, không phải là…” Nguyễn Nhược Nhược chợt tỉnh, liên tục phủ nhận, “Ta tin ngươi, ta tin ngươi, dù cho toàn bộ người trên thế giới này không thể tin thì ta cũng sẽ tin ngươi”.
Ánh mắt ảm đạm chợt lóe sáng, Lý Hơi mỉm cười, vẫn nụ cười ngây thơ như ly thủy tinh trong suốt, không nhiễm tạp chất. Hắn một lần nữa đem hoa hồng đến trước mặt Nguyễn Nhược Nhược.
Nàng…nhận lấy!
Nụ cười của Lý Hơi như hoa nở, “Ngươi nhận rồi! Ngươi nhận rồi! Diêu Kế Tông nói ở thế kỉ hai mươi mốt các ngươi, nếu dùng biện pháp tỏ tình này mà nữ nhân chịu nhận hoa có nghĩa là đã nguyện ý chấp nhận tình yêu. Ngươi nguyện ý đúng không? Thật sự nguyện ý đúng không? Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Hắn tựa như một hài tử, một mặt vừa cười vừa nói, một mặt lỗ mãng đem nàng ôm chặt vào lòng. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời va chạm mạnh vào lồng ngực ấm áp. Cảm giác này…sao mà quen thuộc, phảng phất như đã cảm nhận ở đâu rồi…Nàng bỗng nhiên nhớ lại, đó là lần kinh mã chạy như điên, nửa người nàng bị hất ra ngoài cửa xe được Lý Hơi vội vàng ôm trở vào. Sau khi nhào vào trong xe, nàng vì quá kinh hoàng sợ hãi nên đã tóm chặt ngực của hắn. Một lồng ngực ấm áp như vậy…ngàn người vạn người chỉ có một. Một khắc đồng sinh cộng tử kia, có phải chăng… “vượt ngàn vạn năm, thời gian trôi qua mịt mùng, không sớm không muộn đến tại nơi này?”…Lý Hơi chính là người đó…