Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội 21

Chương 61

 

Ngọc Liên Thành tĩnh tọa trước thư án, vẻ âm trầm đẹp như một bức ngọc điêu, nhìn thấy Nguyễn Nhược Nhược quay trở vào, mi mắt nhướn lên, tựa như hai viên trân châu được ánh mặt trời chiếu sáng..

“Biểu ca, ngươi…đã từng gặp qua công chúa chưa?” Nguyễn Nhược Nhược hỏi ngay vấn đề quan tâm đầu tiên.

Ngọc Liên Thành chưa trả lời, chẳng qua là chậm rãi gật đầu. Nhìn bộ dáng trầm mặc không nói này, trong lòng Nguyễn Nhược Nhược có điểm lo lắng, không biết công chúa kia đến tột cùng là tốt hay xấu? Nàng không thể không hỏi thêm, “Nàng ta hình dáng ra sao? Tính tình thế nào?”

“Nếu nói về xinh đẹp thì cũng không tầm thường. Nếu hỏi về tính tình thì ta không nói được, bất quá chỉ gặp mặt vội vã một lần, như thế nào xét đoán được?” Ngọc Liên Thành nói.

“Xinh đẹp là hàng thứ yếu, mấu chốt là tính tình. Cho dù nàng có xinh đẹp như thiên tiên nhưng tính tình hung dữ cao ngạo…vậy thì, biểu ca, ngươi chẳng phải sẽ thảm sao?” Nguyễn Nhược Nhược không khỏi lo lắng đối với nương tử tương lai của Ngọc Liên Thành, nàng thật sự không muốn thấy một Ngọc Liên Thành ôn lương như ngọc bị công chúa kiêu căng hành hạ.

“Tính tình công chúa nếu không tốt thì cũng chỉ có thể cam chịu, không lẽ muốn ta kháng chỉ? Đây không phải là chuyện của một mình ta mà là tính mạng của già trẻ Ngọc gia a!” Đáy mắt Ngọc Liên Thành tràn ngập điều bất đắc dĩ.

Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn. Quả thật, nàng vội vội vàng vàng nghe ngóng tình hình công chúa khắp nơi thì có ích lợi gì? Tốt hay không tốt đều phải chấp nhận. Hoàng Đế hạ chỉ ban hôn còn có thể từ chối sao? Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt nhân quyền dân quyền mà là xã hội phong kiến, hết thảy đều do Hoàng Đế lão tử kia định đoạt, kẻ khác chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh. Ngươi dám kháng chỉ! Cả nhà liền bị tru di cửu tộc.

“Biểu ca, ngươi là người tốt, lão thiên nhất định sẽ phù hộ ngươi. Công chúa chẳng những xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa còn hiền lương thục đức, đầu gối tay ấp cùng ngươi, ân ái đến bạc đầu!” Việc đã đến nước này, Nguyễn Nhược Nhược chỉ có thể tìm cách an ủi hắn.

Ngọc Liên Thành nghe vậy liền cười nhạt, “Ngay cả đầu gối tay ấp, ta cũng…” Hắn đang nói liền ngừng lại. Câu nói vĩnh viễn dở dang.

Nguyễn Nhược Nhược nghe được trong lòng rúng động, nhất thời nói không ra lời. Hai người im lặng, trong phòng tĩnh mịch, từng lọn khói mỏng manh bốc lên từ hỏa lò mờ mờ ảo ảo, phảng phất hư vô không tồn tại.

 

Nửa đêm giờ hợi.

 

Trăng đã lên, gió đêm êm dịu. Nguyễn Nhược Nhược rón rén chạy đến cửa sau Nguyễn phủ, khẽ mở cửa, gương mặt trắng như ngọc lộ ra trong bóng đêm như một đóa hoa sen. Lý Hơi đang cưỡi một con tuấn mã, không biết đã đợi nàng từ bao giờ. Vừa trông thấy nàng xuất hiện, hắn mỉm cười. Nụ cười sáng như trăng rằm. Hắn trực tiếp từ trên lưng ngựa cúi người bế nàng lên, đem nàng nhẹ nhàng đặt phía trước, hai tay giữ cương, hoàn toàn tự nhiên ngồi vững phía sau lưng nàng. Sau đó, hai chân thúc nhẹ vào mình ngựa, dây cương rung lên, tuấn mã bốn vó tung bay nhanh như tia chớp phóng ra ngoài ngõ hẻm.

Đêm nay bầu trời trên Ngưng Bích hồ xanh lam trong suốt, ánh trăng lung linh trên mặt hồ. Nguyễn Nhược Nhược tựa vào lồng ngực và được bao quanh bởi vòng tay ấm áp ôn nhu của Lý Hơi. Đây chính là hạnh phúc!

Ngưng Bích hồ nửa đêm không người, hai người hăng hái bừng bừng nhảy xuống hồ nước bơi lội. Nguyễn Nhược Nhược muốn cùng Lý Hơi tranh tài, xem ai có thể bơi đến bờ hồ bên kia trước. Hai người đều là cao thủ, chỉ thấy mặt hồ chia phân sóng nước, hai luồng bọt nước tựa như tuyết ào ào hướng vào bờ. Thỉnh thoảng có một vài con cá bị bọn họ làm kinh hoảng, ào một tiếng lặn xuống mặt nước, để lại nhưng vòng tròn nước lan tỏa trên mặt hồ. Ngưng Bích hồ dưới ánh trăng vốn là tĩnh mịch không tiếng động, giờ phút này bị hai người bọn họ khuấy động ồn ào. Sóng nước mênh mang, lòng người sung sướng!

Mặt hồ rất lớn, từ đây bơi một hơi qua bên kia hồ, cuối cùng Nguyễn Nhược Nhược dẫn trước một bước. Trong làn nước gợn lao xao, tiếng cười của nàng cũng xao động như nước, “Lý Hơi, ta biết ngươi nhường ta”

Lý Hơi không đáp, im lặng ngắm nhìn nàng cười. Nhịn không được, Nguyễn Nhược Nhược tới gần, đưa tay vuốt đôi mi ướt sũng trên mắt hắn. Lý Hơi thuận theo thế đặt lên môi nàng một nụ hôn khẽ khàng, tưởng như đang chạm một đóa hoa thủy tiên nở rộ trong nước. Nguyễn Nhược Nhược nhoẻn miệng cười, đem cả thân thể chìm vào làn nước, Lý Hơi theo sát bên cạnh nàng. Sâu bên dưới mặt nước, ánh sáng lung linh mơ hồ, hắn đuổi theo nàng giữa lưng chừng khung cảnh ngây ngất. Hai thân ảnh tuyết trắng lung linh dưới hồ, nhẹ sóng phiêu linh, thoáng như đôi uyên ương đang nghịch nước.

Trồi lên mặt nước một lần nữa, Lý Hơi nhẹ nhàng đưa Nguyễn Nhược Nhược nổi lên, nhìn nàng giữa muôn ngàn gợn nước lay động, ánh sao lưu chuyển, hắn chỉ cảm thấy đây là cảnh đẹp diễm lễ nhất trần đời. Lý Hơi không tự kìm hãm được liền nói: “Ngươi như vậy…chính là long nữ xuất cung!”

Long nữ xuất cung? Nguyễn Nhược Nhược cười khúc khích, “Lý Hơi, ở thế kỷ hai mươi mốt chúng ta có một ví dụ so sánh tốt hơn, gọi là mỹ nhân ngư”

“Mỹ nhân ngư?, Lý Hơi đem ba chữ kia nhẩm lại mấy lần, sau đó gật đầu xác nhận, “Ví dụ so sánh này…hấp dẫn hơn”

“Mỹ nhân ngư…xuất phát từ một câu chuyện tình rất xúc động, ngươi có muốn nghe không?”

Lý Hơi tự nhiên nguyện ý, “Dĩ nhiên, ngươi nói cái gì ta cũng muốn nghe”

Giữa dòng nước lung linh, Nguyễn Nhược Nhược đem câu chuyện tình nổi tiếng kia kể lại cho hắn nghe. Lý Hơi sau khi nghe xong liền nhìn nàng chăm chú, tình ý trong đôi mắt hết thảy đều lưu động. “Ta tuyệt đối sẽ không giống vương tử trong câu chuyện kia, ta sẽ không cô phụ ngươi”

Phản ứng vô ý đầu tiên của hắn đúng là như thế, Nguyễn Nhược Nhược có thể cảm nhận được. Sau khi nói xong, bắt gặp đôi mắt dửng dưng có vẻ nghi ngờ của nàng, hắn không nói một lời liền ấn chặt vào môi nàng, nụ hôn triền miên không dứt…Nụ hôn trong dòng nước lấp lánh…cứ như vậy mà tinh khiết vô cùng.

Lúc bơi trở về, Nguyễn Nhược Nhược bơi tới nửa đoạn đường liền thấy mệt, thể lực không đủ. Vậy nên Lý Hơi giúp nàng tiếp tục bơi. Nàng nằm trên lưng hắn, nhìn hắn giữa dòng nước bơi tới, hai cánh tay nam nhân cường tráng mà xinh đẹp vung động hai bên, nước rẽ thành hai dòng, tư thế ưu mỹ mà mạnh khỏe, trong lòng nàng đột nhiên tràn đầy cảm giác an toàn. Ôm thật chặc bờ vai của hắn, phó mặc tất cả cho hắn, phảng phất chỉ cần có hắn thì hết thảy phong ba bão táp nguy hiểm đều không còn đáng sợ, có thể vượt <giang lưu hà hải>, san bằng tất cả để đến được thế giới bình yên.

Lên bờ, hai người cùng nhau nằm nghỉ ngơi trên bờ cỏ. Thời gian vui vẻ luôn thoáng qua rồi biến mất, giờ tý đã đến, Nguyễn Nhược Nhược cần phải trở về. Lý Hơi ôm chặc nàng, cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt là vạn phần quyến luyến, “Ta không nỡ đi”.

Nguyễn Nhược Nhược cũng không nỡ rời đi, nhưng không thể không ôn nhu trấn an hắn, “Chuyện còn lâu dài mà, chúng ta cũng mới bắt đầu thôi”.

Dưới đêm trăng hè, nụ cười của nàng phảng phất như hoa Chi Tử trong tuyết trắng, tản sắc cùng hương không thể kháng cự được. Lý Hơi dường như ngửi được hương hoa trong gió, không tự chủ được liền cúi người xuống. Nguyễn Nhược Nhược đặt ngón trỏ lên môi hắn, thản nhiên cười nói, “Lý Hơi, thật sự nên đưa ta trở về”

Bị nàng “cảnh cáo”, Lý Hơi đứng thẳng dậy, nụ cười ngượng ngùng, sắc mặt có chút đỏ hồng. Nguyễn Nhược Nhược cũng ngồi dậy, bay nhanh tới hôn lên mặt hắn một cái, nửa là trấn an, nữa là kìm lòng không đặng. Nam tử này…đúng là vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu, anh dũng chế ngự kinh mã, quyết đoán lúc gặp nguy hiểm, giữa muôn ngàn sóng nước khiến người ta cảm thấy an toàn, hắn rõ ràng là một người có sức mạnh nhưng nụ cười lại như thế…ngượng ngùng như ngọc. Có lẽ…điều hấp dẫn nơi hắn chính là đặc trưng này, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Nàng thật sự không thể không thương yêu hắn, chỉ sợ là yêu đến chết đi sống lại, yêu đến hồn phi phách tán.

Lý Hơi lại ôm nàng lên ngựa. Cũng là một ngựa chở hai người nhưng hoàn toàn khác nhau, lúc đi thì phóng như tia chớp, lúc về Lý Hơi thả lỏng cương để ngựa bước từ từ…từ từ…Thời gian gặp nhau có thể kéo dài thêm được phút nào thì cố kéo thêm phút ấy, chỉ hận không thể để cho nó dừng lại.

“Nhược Nhược”, Lý Hơi ở bên tai ôn nhu gọi nàng, “Ta thật muốn mau mau cưới ngươi, thành thân rồi ta có thể mỗi phút giây đều được ôm ngươi vào lòng”

Thành thân…hai chữ này khiến cho Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nhớ đến một chuyện. Thật xấu hổ mà, rốt cục cũng nghĩ tới. “Đúng rồi, Lý Hơi, ta có một việc muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Hoàng Thượng đem Dương công chúa ban hôn cho Ngọc Liên Thành, công chúa này…tính tình như thế nào? Có tốt hay không? Ngươi có biết không?”

Ở phía sau, Lý Hơi hồi lâu vẫn không đáp lời, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được liền quay đầu lại nhìn. Nàng thấy ánh mắt hắn xáo động, bộ dáng dường như có điều suy nghĩ.

“Tại sao vậy?”, Nguyễn Nhược Nhược hỏi rồi mới tỉnh ra, “Lý Hơi, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, sự quan tâm của ta đối với Ngọc Liên Thành bất quá cũng chỉ là dành cho bằng hữu thôi, không có ý tứ gì khác.”

Lý Hơi nhìn nàng, từ từ nói, “Ở đời Đường của chúng ta, nữ nhân nếu đã có người trong lòng thì không nên nghĩ đến nam tử khác nữa”

“Lý Hơi, ở thế kỷ hai mươi mốt của chúng ta, đối với nam nữ, không chỉ có quan hệ tình nhân mà còn có quan hệ bằng hữu, nếu thân thì còn có thể xem như huynh đệ trong nhà, không phân biệt hai đường rõ ràng như người ở thời đại của ngươi” Nguyễn Nhược Nhược quả thật không cao hứng, chẳng lẽ chỉ vì yêu thương mà nam nhân trong thế giới của nàng phải giới hạn, bạn bè đến già không được lui tới? Không thể! Nàng có thể vì tình yêu lên núi đao xuống biển lửa, nhưng không thể vì tình yêu mà đánh mất chính mình. Đây chính là tình yêu của phụ nữ hiện đại.

Không khí vốn rất hòa nhã ngọt ngào, trong lúc bất chợt tựa như vắt thêm vài giọt chanh nên cảm giác trở nên kém hơn nhiều. Hai người vì vậy đều không nói thêm gì nữa, sự yên lặng bao phủ đoạn đường trở về. Một lúc lâu sau Lý Hơi mới chậm rãi mở miệng, “Dương công chúa…ta không gặp mặt nhiều, chuyện của hoàng thất không thể so với dân chúng bình dân, rất khó thân mật. Vậy nên ta đối với nàng cũng không quen thuộc, tiếp xúc cũng không nhiều. Chỉ biết nàng là công chúa được Hoàng Thượng cưng chìu nhất, và cũng là công chúa xinh đẹp nhất hoàng thất”.

“Công chúa xinh đẹp nhất? Có xinh đẹp giống Ngọc Liên Thành không?” Nguyễn Nhược Nhược tò mò.

“Đẹp hơn”, Lý Hơi ngừng một chút, “Ta cũng không rõ, ta thường không chú ý điểm này, chẳng qua là nghe người ta nói.”

“Vậy ngươi có nghe người ta nói qua tính tình nàng thế nào không?”

“Trong cung…cũng là chưa từng nghe qua đồn đãi nàng kiêu căng ngạo mạn””

“Nói như thế, vị công chúa nương nương này tính tình hắn không phải quá tệ, cái này ta có thể an tâm”, Tảng đá lớn trong lòng Nguyễn Nhược Nhược rơi xuống đất, “Chỉ cần nàng ta <nhân mỹ tâm thiện>, ngày tháng của Ngọc Liên Thành sẽ tốt hơn nhiều”

“Nhưng thật ra ngươi có thể an tâm, căn cứ trên sắc đẹp của Ngọc Liên Thành mà nói, công chúa đánh ghen còn không kịp thì làm sao dám làm khó hắn. Ngày tháng của hắn chắc chắn sẽ không khổ sở” Lý Hơi có vài phần tức giận nói.

“Lý Hơi, sắc đẹp chỉ là nhất thời, phu thê cả đời lẽ nào chỉ lấy nhan sắc mà bàn tính? Mấu chốt chính là hai người tâm ý tương thông. Nếu như tính tình công chúa tốt, mưa dầm thấm đất, tình ý sẽ nảy sinh, như vậy Ngọc Liên Thành mới có được hạnh phúc lâu dài. Được rồi, đám cưới sẽ tổ chức khi nào vậy?”

“Đầu tháng hai, lễ bộ đang chuẩn bị”

“Nhanh vậy sao!” Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên nói.

Lý Hơi không nói, hiển nhiên Nguyễn Nhược Nhược biết hắn đang buồn bực chuyện “gì đó”. Nguyễn Nhược Nhược nghiêng người ra sau, đôi bàn tay vòng lên cổ hắn, mỉm cười ôn nhu nói, “Đừng như vậy, Lý Hơi, ngươi còn sợ trong lòng ta có người khác sao? Sẽ không như vậy đâu, ở thế kỷ hai mươi mốt mặc dù có người xem tình yêu chỉ là một phút giây thoảng qua, nhưng ta vẫn rất truyền thống nha! Ta hâm mộ tình yêu kiểu cổ điển “yêu một người đến suốt đời, bạc đầu không chia ly”. Cho nên, chỉ cần trái tim của ngươi không thay đổi, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi”

Lý Hơi nhìn nàng hồi lâu, vẫn không nói câu nào, chẳng qua là bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng. Bờ môi ấm áp mềm mại, dây dưa triền miên không dứt. Hắn là nam tử, tâm sự khó nói thành lời, chỉ có thể dùng hành động để diễn tả. Giờ phút này đây, nụ hôn chính là tiếng nói vô cùng thành thật của hắn: người yêu của ta a, ta yêu ngươi như thế này đây, bởi vì yêu mà ưu phiền, bởi vì yêu mà buồn bực, sợ hãi sẽ đánh mất…

 

Chương 62

Hôn lễ công chúa!
Từ sáng sớm lễ bộ đã truyền hỉ chiếu, cả nước người người đều phải mặc quần áo màu đỏ, nhà nhà giăng đèn kết hoa, vạn dân cùng chúc mừng. Trường An thành là kinh đô của Đại Đường nên càng thập phần tưng bừng náo nhiệt. Ngoài thành nha môn sai dịch tất bật phụng mệnh đi khắp nơi phát bánh hỉ, dân chúng vui mừng náo nhiệt đón mừng hôn lễ của công chúa.
Trong hoàng cung, không khí lại càng phi thường náo nhiệt. Cung nội chuẩn bị thảm hồng thật dày, treo vô số đèn lồng màu đỏ rực rỡ đính hai chữ song hỉ thật lớn. Ngọc Liên Thành trở thành Đô úy phò mã, được ban Phò mã phủ đệ. Khi hôn lễ bắt đầu, ban nhạc hoàng thất đồng loạt cất lên, thâm cung vang dội hỉ nhạc rộn ràng, vang dội cả thành Trường An…
Đại lễ hoàn tất, trăm quan bái lạy Phò mã cùng công chúa, sau đó tân lang tân nương sẽ đến văn miếu hoàng thất làm lễ ra mắt. Hoàng thất hôn lễ….đối với Ngọc Liên Thành mà nói, quả là nặng nề nghi thức, hành lễ phức tạp. Hắn giống như tượng gỗ bị thái giám bảo gì làm nấy, trong hôn lễ thấy qua vô số người nhưng đối với bất cứ ai cũng không có chút ấn tượng. Chỉ ngoại trừ một mình…Lý Hơi. Đó là gương mặt duy nhất trong hoàng thất mà hắn có thể nhận diện được.
“Chúc công chúa cùng Phò mã bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Lý hơi chẳng qua là theo nghi thức nói ra một câu chúc mừng tầm thường. Nhưng ánh mắt của hắn khi hướng nhìn về phía Ngọc Liên Thành rất kỳ lạ. Ngọc Liên Thành không tự chủ được, trong lòng cảm thấy chấn động, suy nghĩ tán loạn…Lý Hơi, hắn hiểu được sao? Cả sảnh đường người người chen chúc này, duy chỉ có Lý Hơi biết được tâm trạng của hắn. Có lẽ…chỉ vì cả hai đều là bại tướng trong việc chinh phục tình yêu của nữ nhân kia. Ngọc Liên Thành đến tận lúc này vẫn chưa biết được Lý Hơi đã đánh một trận chiến “bảo vệ tình yêu”, hiện tại đang thu hoạch thành quả chiến thắng, mặc dù hoa quả thu hoạch kia vẫn còn chưa chín tới.
Cuối cùng, tất cả nghi lễ đều đã kết thúc. Phu thê song song trở về tiến hành lễ hợp cẩn. Công chúa ngồi trong phượng liễn, cùng một đội tấu nhạc tiễn nàng xuất cung đưa đến ngự ban cho phủ Phò mã.
Đêm động phòng đáng giá ngàn vàng. Bàn rượu kê bên cạnh cửa sổ, ánh trăng soi lên gường, khắp nơi dán đầy hai chữ song hỉ màu hồng rực rỡ. Gường long phượng, rèm sa tử, châu báu, minh châu tô điểm hỉ phòng. Tân nương ngồi tại mép gường, hồng hỉ mạt che phủ trên đầu.
Cung nữ thái giám hầu hạ tân lang tân nương dùng hợp cẩn yến, uống rượu giao bôi, đợi sau khi tất cả lễ thức đã hoàn thành liền im lặng rút ra khỏi phòng. Đêm động phòng hoa chúc, trên gường hỉ long phượng chính là một đôi tân phu thê.
Ngọc Liên Thành ngồi cứng ngắc trên gường, mặc dù là tân lang trong đêm động phòng nhưng tâm tư của hắn chưa hề dung nhập vào hôn lễ này. Hắn chỉ có thể đón nhận rồi làm theo, để mặc người khác bảo làm thế nào thì làm thế nấy. Giờ phút này không ai sắp đặt hắn nữa, vậy nên…hắn nhất thời không biết phải thế nào. Vậy nên hắn chỉ ngồi đó, một lời cũng không nói. Công chúa ngồi một bên cũng giống như vậy, đêm động phòng cô đơn tĩnh mịch như sa mạc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cây lao xao bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, Ngọc Liên Thành tưởng chừng như mình đã hóa thành một gốc cây, đang do dự không biết có nên đứng dậy vén hồng hỉ mạt trên đầu công chúa hay không. Bất ngờ, bàn tay công chúa nhấc lên, đem hồng hỉ mạt kéo xuống. Ngọc Liên Thành ngơ ngẩn, hồng hỉ mạt này…vốn dĩ chỉ có tân lang mới có thể vén lên.
Hỉ nến sắp sửa cháy hết, ánh sáng chập chờn, gương mặt tuyệt diễm của công chúa lay động trong thứ ánh sáng nhợt nhạt, không nhìn rõ biểu tình. Nàng không nói một lời liền đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ hồng y trên người. Ngọc Liên Thành lúng túng, cảm thấy không được tự nhiên, đi ra không được, ở lại cũng không xong, chỉ đành rũ mi mắt xem như không nhìn thấy gì cả. Dương công chúa cởi bỏ hồng y bên ngoài, mặc vào áo ngủ, nằm nghiêng bên trong gường long phượng, lúc này nàng mới lên tiếng nói với Ngọc Liên Thành đang ngồi yên lặng một bên, “Cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn một số nghi lễ phải hoàn thành nữa”.
Ngọc Liên Thành do dự một chút, chỉ đành làm theo lời nàng nói. Hắn cởi áo ngoài, hướng bên ngoài gường nằm xuống. Một người bên trong, một người bên ngoài, thân thể nằm chung một gường nhưng linh hồn phiêu diêu đến tận nơi nào…
Ngọn nến trong phòng cuối cùng cũng cháy hết, ánh sáng trong phòng phụt tắt. Bóng đêm mịt mùng che đậy hết thảy tâm tư.
Vào thu.
Trên đường Trường An, lá thu rụng nhiều, phủ kín tâm hồn thi nhân. Nguyễn Nhược Nhược đối với tiết trời này cảm thấy rất sảng khoái, dưới lá phong đỏ nhuộm thắm một màu, trên mây trắng bay tầng tầng lớp lớp…đây chính là mùa thu a! Nàng nhịn không được liền thúc giục Diêu Kế Tông đem khinh cầu đến, chuẩn bị cho nó bay lên trời.
Diêu Kế Tông than vãn, “Đã nói với ngươi rồi, muốn cho khinh khí cầu bay lên thì công tác chuẩn bị cần phải có ba người mới được. Tiểu Lý vương gia của người mỗi ngày đều đến lễ bộ làm việc, muốn ra cũng không ra được. Ngọc Liên Thành thì ban ngày phải đến Hàn Lâm Viện, ở nhà thì phải phụng bồi công chúa nương nương, không tiện gọi tới a! Chúng ta chỉ có hai người, làm sao bay được?”
Nguyễn Nhược Nhược cụt hứng, đành ngồi trơ đó ngắm bầy nhạn bay về phương nam. Mặc dù cố hương đã xa, xa như một truyền thuyết, nhưng nỗi nhớ quê vẫn đau đáu không thôi.
Diêu Kế Tông cười nhạt, chuyển đề tài, “Tính ra…công chúa nương nương gả cho Ngọc Liên Thành cũng đã hơn một tháng, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi? Ngươi có biết tin gì không?”
Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu, “Không rõ lắm, hiện tại bọn họ ở phủ Phò mã. Môn đệ cao quý, quy củ phức tạp, chúng ta tuy là chí thân nhưng cũng không thể đến thường xuyên như trước được. Vị công chúa này lúc ra mắt nhà tân lang ta có gặp qua, nhưng người đông quá, ta theo thứ bậc bị đẩy ngồi phía xa. Nhưng nói gì thì nói, mặc dù nhìn từ xa nhưng ta cũng thấy được vị công chúa này đúng là một mỹ nhân, bộ dáng cao quý hiền thục, nếu bàn về khí chất có thể nói là vô cùng xứng đôi với Ngọc Liên Thành”.
“Bữa nào đó phải bắt Ngọc Liên Thành đến uống một ly rượu, từ lúc hắn thành thân đến giờ ta vẫn chưa được gặp qua tên Phò mã này”
“Nếu có cơ hội nhớ phải gọi ta”
“Gọi ngươi? Ngươi có rảnh không? Toàn bộ thời gian của ngươi bây giờ đều được Lý Hơi mua bản quyền, ta dám hẹn ngươi chính là xâm phạm bản quyền, khi đó hắn sẽ giống như chính phủ “xử tội” ta, chuyện này…không thể a!” Diêu Kế Tông vừa nói vừa cười khanh khách.
“Đừng nói Lý Hơi như vậy có được hay không?” Nguyễn Nhược Nhược sẵn giọng.
“Ta không nói con người của hắn, chỉ là riêng về phương diện tình cảm thì đúng là như vậy. Mặc dù ta phí tâm tư thay hắn “nối tơ hồng”, nhưng hôm nay các ngươi đã thành đôi, người mai mối như ta liền bị ném qua tường. Hắn bây giờ mà thấy ta cùng người ở chung một chỗ nói nói cười cười, tranh cãi ầm ĩ thì mặc dù miệng không nói nhưng thần sắc liền không vui a!” Diêu Kế Tông tiếp tục cười nói.
“Đúng nha! Tư tưởng của hắn chính là tư tưởng của nam nhân đời Đường a, một khi đã xem ta là nữ nhân của hắn liền cự tuyệt ta cùng nam nhân khác lui tới”, Nguyễn Nhược Nhược gật đầu, chính vì chuyện này mà đôi khi nàng và hắn không được tự nhiên.
“Cũng không thể trách hắn, nam nhân chỉ mong muốn có được vị trí độc tôn trong lòng nữ nhân của mình. Nhất là trong lòng hắn chỉ có một mình người, vậy nên càng không hy vọng trong mắt ngươi còn có người khác. Muốn Lý Hơi đối với ngươi một lòng một ý, thật là không được lưa chọn a!”
Điểm này Nguyễn Nhược Nhược tự nhiên hiểu được, Lý Hơi thậm chí cũng không cần nói ra. Mà nhắc đến Lý Hơi một mảnh tình si, Nguyễn Nhược Nhược liền cảm thấy hạnh phúc, môi nở nụ cười như một đóa hoa. Có được tình lang như vậy, quả là đại phúc a! Xuyên qua ngàn năm có được tình lang như Lý Hơi, xem ra nàng phải cảm ơn Lưu Đức Hoa đã lái xe đụng phải nàng.
“Ha ha ha, ta biết ngươi hiện đang rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, nhưng làm ơn đừng ở trước mặt ta lộ ra bộ dáng lộ liễu như vậy có được hay không. Ta không cao thượng lắm đâu…đặc biệt là không thể nào chịu được người khác ân ân ái ái ngọt ngào trước mặt ta a!”. Diêu Kế Tông làm ra bộ dáng thống khổ khoa trương.
Nguyễn Nhược Ngược cười phá ra, “Nếu ngươi cảm thấy cô đơn thì nhanh nhanh tìm bạn gái đi”
“Tìm? Đi đâu tìm? Không phải nói muốn tìm là tìm được a! Tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu, gặp được chính là may mắn, không gặp được chính là số mệnh. Ta hết thảy đều thuận theo tự nhiên”
Nguyễn Nhược Nhược cũng là một người hết thảy đều thuận theo tự nhiên nên cũng không thúc giục Diêu Kế Tông đi tìm nhân duyên. Tình yêu nếu đến, sớm muốn cũng sẽ đến. Nếu nó không muốn xuất hiện, không ai có thể tìm được. Nhưng một khi đã xuất hiện, tự nó sẽ tìm đến đúng người.

 

Chương 63

 

“Hoa minh nguyệt ám phi khinh vụ, kim tiêu hảo hướng lang biên khứ.

Hoạch miệt bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài.

Họa đường nam bạn kiến, nhất thưởng uỷ nhân chiên.

Nô vị cú xuất lai nan, giáo quân tứ ý liên.”

Vẫn là đêm khuya giờ hợi, Nguyễn Nhược Nhược nhẹ nhàng từ cửa sau Nguyễn phủ chạy ra ngoài, Lý Hơi đã ngồi trên lưng ngựa đợi sẵn tự khi nào. Ngựa phóng thẳng tới bờ hồ Ngưng Bích, nhật nguyệt như thoi đưa, thời gian như tên bay, lúc này đã cuối thu, đêm khuya sương lạnh, hai người ngồi trên tiểu lâu vừa ngắm cảnh vừa thì thầm to nhỏ. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời cao hứng, đọc cho Lý Hơi nghe những vần thơ này.

Hắn nghe được liền khen, “Rất hay, thơ viết rất hay! Tình cảnh này…so với chúng ta có chỗ tương đồng a!”

“Là người của Lý gia các ngươi viết, chính là Nam Đường sau khi Lý Dục lên ngôi”, Nguyễn Nhược Nhược nói.

“Nam Đường sau khi Lý Dục lên ngôi? Là Lý thị hoàng tộc nhất mạch của chúng ta có phải không?”

“Đúng nha, chỉ đáng tiếc…hắn là “Vong quốc chi quân”. Sách sử nói hắn làm hoàng đế không xong, nhưng làm thi nhân lại vô cùng nổi tiếng. Nếu không phải sinh ở đế vương hoàng thất thì tốt biết bao!”. Nguyễn Nhược Nhược cảm khái vạn phần.

Lý Hơi ngây ngốc hỏi, “Vong quốc chi quân, Đại Đường của chúng ta…sẽ mất nước sao?”

Nguyễn Nhược Nhược nhất thời rùng mình, những sự kiện lịch sử này là biên sử của các triều đại đã qua, bất quá…không chắc chắn nó sẽ xảy ra đúng như vậy. Trường không vạn cổ, phong nguyệt có thể bất đồng. Nhưng Lý Hơi thân là thành viên của Lý thị vương triều, hắn sẽ không thể nào “vân đạm phong thanh” như nàng được. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng trấn an hắn, “Vẫn còn rất sớm, đây là chuyện của gần hai trăm sau mà. Tính ra giang sơn Lý Đường của các ngươi có thể xem là một trong những triều đại dài nhất trong lịch sử Trung Quốc rồi!”

Nghe vậy, Lý Hơi cảm thấy an tâm hơn một chút. Nhưng Nguyễn Nhược Nhược lại âm thầm tính toán, hình như An Sử Chi Loạn chính là mười mấy năm sau…Bất quá, những chuyện thế này không cần nói với Lý Hơi, nàng cũng không phải đến đời Đường này để làm nhà tiên tri. Bánh xe lịch sử hãy cứ để nó xoay vần theo định mệnh, muốn quản cũng không quản được.

Lý Hơi dù sao cũng còn trẻ tuổi, đối với thế sự lưu chuyển cũng không mấy quan tâm, vậy nên nhanh chóng quên mất hai chữ “vong quốc” mà Nguyễn Nhược Nhược đã vô ý nhắc đến. Hắn hăng hái bừng bừng nói, “Đúng rồi, ngày mai hoàng thất tổ chức săn thú, ta sẽ bắt về cho ngươi một con thỏ! Ngươi muốn thỏ hay nai?”

“Săn thú, là chuyến đi săn mùa thu có đúng không?”, Nguyễn Nhược Nhược vui mừng hỏi, nàng có đọc qua sử sách nên biết chuyến đi săn mùa thu này chính là một ngày hội của hoàng thất Lý Đường.

“Đúng nha, mỗi năm đến mùa thu, hoàng thất sẽ tổ chức đi săn”, Lý Hơi vui vẻ đáp lời.

Hoàng thất Lý Đường mang huyết thống của dân tộc thiểu số tây bắc, vốn có tập tục cưỡi ngựa săn thú. Hoạt động săn thú ở Đời Đường rất được ưa chuộng, ngay cả những nữ tử quý tộc có tính cách cởi mở cũng sẽ vận nam trang tham gia săn thú. Mà theo lệ cũ của hoàng thất, các đại thần cũng sẽ theo hoàng tộc xuất cung tham dự chuyến đi săn. Đại Đường khai quốc lập tức có được thiên hạ chính là nhờ khả năng cưỡi ngựa bắn tên vô cùng dũng mãnh. Mỗi triều đại, các hoàng đế đều phi thường xem trọng thuật cưỡi ngựa bắn cung, những chuyến đi săn thú như thế này chính là phương thức rèn luyện thực chiến, nhằm để đánh giá khả năng của các thành viên hoàng tộc. Trước mặt mọi người thể hiện tài cưỡi ngựa thuần thục, khả năng xạ tiễn chính xác, những kỹ sĩ uy mãnh sẽ được hoan nghênh.

Nguyễn Nhược Nhược tưởng tượng đến tràng diện “phong vân tế hội” này liền kích động không thôi, lập tức nhảy dựng lên, tóm chặt lấy cánh tay Lý Hơi mà lắc, “Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi,…” Nàng nói một hơi mười mấy lần.

Lý Hơi cảm thấy khó xử, “Săn thú không phải là hoạt động vui chơi, rất nguy hiểm, ngươi là nữ nhi thể chất yếu đuối, dẫn ngươi theo ta làm sao có thể yên tâm”

“Ta không có yếu đuối đâu nha, hơn nữa, mỗi khuya ta đều theo ngươi học thuật cưỡi ngựa, hiện giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi! Ta chỉ cần ngồi trên lưng ngựa quan sát thôi, đi mà Lý Hơi, dẫn ta theo với!!!” Nguyễn Nhược Nhược dùng ngữ khí mềm mại đeo bám năn nỉ đến cùng. Dĩ nhiên, Lý Hơi tuyệt đối sẽ không kháng cự nổi chiêu này, đành phải đáp ứng nàng.

Tây bắc thành Trường An là vùng đất còn khá hoang sơ, nơi săn thú được ấn định tại nơi này.

Đoàn đi săn do Hoàng Đế đích thân dẫn đầu, vương công quý tộc đều tham gia, vô cùng quy mô! Một hàng thị vệ đại nội kéo dài, ưng bay ngựa chạy, cờ xí tung bay. Hoàng Thượng cưỡi xích mã, thân vương quận vương hậu giá phía sau, một đoàn nhất phái quân lân, khí phách thiên hạ. Tĩnh An vương dẫn theo thế tử, cùng với mười mấy hộ vệ đứng phía dưới. Lý Hơi mặc trang phục đi săn, trách tụ chặc y, lưng đeo cung tên dài, một con chim ưng thuần phục kiêu hãnh chờn vờn trên tay, toàn thân ngồi ngay ngắn vững vàng trên lưng ngựa, anh khí bừng bừng.

Lý Hơi thỉnh thoảng hướng nhìn ra phía sau, đôi mắt tập trung chú ý vào một gương mặt trắng trẻo nằm lẫn trong số vương gia hộ vệ, chính là Nguyễn Nhược Nhược đang cải nam trang. Tần Mại vẻ mặt ngưng trọng canh giữ một bên, đây là nhiệm vụ Tiểu vương gia đặc biệt phân phó hắn bảo vệ nàng. Trách nhiệm trọng đại nhà! Ngoại trừ việc đảm bảo không để nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn phải bảo hộ nàng tránh được “loạn tiễn” bên ngoài. Nếu không…

Mặt trời dần lên đỉnh, pháo hiệu nổ ba tiếng, lệnh kỳ phất nhanh, nhất thời ngựa hí vang, cờ xí tung bay, vương gia cùng tướng sĩ nhất loạt phóng lên, chuyến đi săn bắt đầu, có thể nói là kinh thiên động địa. Phương viên vài trăm dặm nhanh chóng bị vòng vây thu nhỏ lại, khắp nơi vó ngựa tung bay. Tiếng hô ầm ĩ, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất, tiếng ngựa hí vang, tiếng thú kêu gào, trước sau vô cùng náo nhiệt.

Gặp được tràng diện kinh hùng này, Nguyễn Nhược Nhược không thể không bị kích động. Lây nhiễm hào khí, nàng thúc ngựa chạy theo đám đông, Tần Mại không dám chậm trễ bám theo sát gót. Lý Hơi xông lên trước tiên, trông thấy nàng giục ngựa chạy vào trung tâm săn bắn liền thủ hạ dây cương, để ngựa chạy chậm lại. Lý Hơi không thể để nàng cách mình quá xa, mặc dù đã phân phó Tần Mại bảo vệ nàng, nhưng là…hắn không thể yên tâm. Yêu một người chính là như vậy, dù đã cố gắng bảo hộ nàng đến mức nào cũng sợ không chu toàn.

“Hơi Nhi, mau lên!” Tĩnh An vương gia gọi hắn, “Mẫu thân ngươi đã căn dặn ngươi tóm một con cáo về làm khăn choàng, phía trước có một con ngân hồ, mau bắn đi!” Không còn cách nào khác, Lý Hơi đành phải quất roi giục ngựa đuổi theo con ngân hồ đang chạy trốn. Ngựa phi nhanh như chớp, Lý Hơi ngồi trên lưng ngựa vững như Thái Sơn. Hắn rút tên sau lưng, chấp cung, khai cung như mãn nguyệt, mũi tên xé gió lao đi. Con ngân hồ phía trước cố chạy, “vút” một tiếng, mũi tên cắm thẳng vào đầu ngân hồ, bộ lông hoàn toàn có thể lưu giữ trọn vẹn. Một tiễn này…luận về tốc độ, sức mạnh, góc độ và độ chuẩn xác đều vô cùng tốt, ngay lập tức phía sau vang lên một tràng hoan hô như sấm:

“Hảo!”

“Tĩnh An vương thế tử dẫn đầu”

Một thị vệ chạy đến, nhặt lấy ngân hồ trao tận tay cho chủ nhân. Lý Hơi rút mũi tên ra, thanh âm hoan hô càng vang dội, thật lâu vẫn không ngớt xuống. Hoàng Đế ha ha cười to, “Tốt! Không hổ là Lý thị vương tôn. Truyền chỉ, ngự tứ Lý Hơi kim cung, tiễn bạc”

Tĩnh An vương gia nhìn thấy hài tử anh khí như vậy, tự nhiên cũng an lòng, “Đa tạ Hoàng Thượng thưởng tứ.” Lý Hơi xuống ngựa, đến ngự giá tạ ơn. Hoàng đế vung tay nói, “Không cần câu lễ, tiếp tục săn thú. Chuyến đi săn hôm nay, ai săn được nhiều nhất sẽ có thưởng”.

Có một câu nói đó của Hoàng Đế, lòng người hưng phấn lạ thường. Toán thợ săn cưỡi khoái mã phóng nhanh như gió, đuổi theo con mồi chạy tán loạn. Lý Hơi một lần nữa leo lên ngựa, dõi mắt bốn phía tìm thân ảnh của Nguyễn Nhược Nhược. Không thấy! Tần Mại cũng không thấy! Lý Hơi trong lòng như lửa đốt, e sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm. Roi quất xuống, ngựa phóng vọt đi.

Nguyễn Nhược Nhược lúc này đuổi theo đám người đi vào trong rừng, Tần Mại cũng không ở bên cạnh nàng. Người quá đông, vạn mã cùng vọt lên, hắn muốn theo sát nàng cũng không dễ dàng. Lá gan của Nguyễn Nhược Nhược cũng lớn, không sợ trời không sợ đất, chạy theo đám thợ săn xem náo nhiệt. Khi vào rừng, đám thợ săn tản ra, tự mình truy đuổi con mồi. Xem ra thành viên săn thú của hoàng thất ai cũng là cao thủ a! Nàng nhìn trước nhìn sau, trái phải trên dưới, trông thấy ai cũng ngắm được con mồi, trên lưng ngựa chiến lợi phẩm treo lủng lẳng. Nàng cũng mang cung tên, vừa nhác thấy một con thỏ đang chạy trốn như điên liền không nhịn được gương cung lên. Mũi tên lao đi…trật lất! Nàng vốn là bắn chơi, cũng không nghĩ mình có thể bắn trúng.

Ai ngờ…mũi tên này lao đi, thỏ thì không bắn trúng nhưng lại nghe bên cạnh bật lên một tiếng kêu sợ hãi, lại nghe thấy tiếng ngựa hí điên cuồng. Không bắn chết thỏ, ngược lại bắn chết người sao!? Nguyễn Nhược Nhược hốt hoảng, vội vàng theo tiếng nhìn lại mới thấy, cách mười mấy mét đằng kia, một tiễn vừa rồi của nàng đang cắm vào ngựa của người ta. Nàng mặc dù không cố ý, tên bắn lại không có lực nên cũng không cắm sâu, ngựa dĩ nhiên không chết được…chỉ là, con ngựa kia đem chủ nhân vứt khỏi lưng của nó. Sau đó, nó hướng về phía nàng chạy như điên, oan có đầu nợ có chủ nha! Con ngựa có linh tính, muốn tìm nàng tính sổ!

Gặp thế mã hung hăng lao tới, Nguyễn Nhược Nhược cơ trí, vội vàng thúc ngựa bỏ chạy. Chỉ là…“lo đằng đầu, quên đằng đuôi”, nàng tập trung tâm trí chạy trốn kinh mã “báo thù” mà quên mất nơi này là khu vực săn thú, tiễn loạn rất nhiều.

“Cẩn thận!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, một mũi tên hướng nàng phóng thẳng tới, muốn tránh cũng không tránh được. Nguyễn Nhược Nhược ngây dại…Hiểm nguy trong nhát mắt, một tiễn khác xé gió bay tới, chuẩn xác đánh bay ác tiễn lấy mạng kia.

“Tĩnh An vương thế tử hảo tiễn pháp!”, đông đảo thợ săn chứng kiến một lần nữa thán phục.

Hú hồn a! Một tiễn kia suýt nữa đã lấy mạng nàng! Nguyễn Nhược Nhược sợ hãi, một thân đổ mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Lý Hơi đang giục ngựa chạy tới, nàng không nhịn được chỉ muốn nhào vào lồng ngực hắn ôm cứng không buông. Đáng hận là bốn phía nhiều người như vậy, không thể được như ý nguyện. Lý Hơi mới vừa bị nàng dọa không nhẹ, thiếu chút nữa sẽ phải nhìn thấy người hắn yêu dấu ở trước mặt “hương tiêu ngọc vẫn”, lòng bàn tay và lưng…tất cả đều đổ mồ hôi lạnh. Giờ phút này cũng chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực. Hắn thúc ngựa chạy nhanh tới, mặc kệ ánh mắt mọi người mà đem nàng đi. Hai người “tâm ý tương thông”, giục ngựa chạy sâu vào rừng, né xa ánh mắt mọi người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3