Không thể quên em - Chương 01

Chương 1

1. Số đâm xe

Tha thứ cho ngày mưa đã mang anh đi

Đêm khuya khi bất ngờ bừng tỉnh

Phát hiện ra cuối cùng em đã không còn rơi nước mắt

Tha thứ cho vĩnh hằng đã bị anh mang đi mất

Đồng hồ đã sắp chỉ đến ngày mai

Nỗi đau rồi sẽ phôi pha theo thời gian

Theo tiếng hát trầm khàn quyến rũ của Trương Ngọc Hoa, Thẩm Tiên Phi liếc nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình di động, khóe môi nhướn lên, anh nhấn nút nghe, lập tức vọng đến một giọng nam cực kỳ nóng nảy: “Cậu Thẩm đẹp trai ơi, rốt cuộc bao giờ cậu mới tới? Cậu đã muộn mất một giờ hai lăm phút ba mươi tám giây rồi. Có phải là con gái lần đầu hẹn hò đâu, cậu làm gì mà lằng nhằng mãi đến tận giờ thế hả? Còn năm phút nữa là đến giờ tôi hẹn với bệnh nhân tiếp theo rồi”.

Nghĩ đến A Mục bên kia đang như phát điên, Thẩm Tiên Phi không nhịn được cười, tay anh nắm chặt vô lăng, cười nói: “Bác sĩ Mục à, có cần phải tính toán thời gian chính xác đến thế không? Lúc đi học cậu thường xuyên đến trễ, cũng chẳng thấy cậu có quan niệm về thời gian như vậy. Tóm lại cậu cuống cái gì? Chẳng lẽ bệnh nhân tiếp theo của cậu là một mỹ nữ?”.

Bên kia văng vẳng tiếng cười rất gian xảo: “Bị tên nhóc nhà cậu đoán đúng rồi, đúng là một đại mỹ nữ thật. Hạn cho cậu trong vòng năm phút lăn đến đây ngay cho tôi, để anh đây nhìn một cái sau đó cậu có thể cút sang một bên uống trà, đừng cản trở anh đây ‘ngắm’ mỹ nữ”.

“Đã vào trong bãi đậu xe của bệnh viện rồi, đến ngay.” Thẩm Tiên Phi cười khẽ, cúp máy, nhắm kỹ chỗ đỗ rồi cho xe lùi vào.

Đỗ xe xong, Tang Du bước xuống, vừa khóa cửa xe lại thì tiếng nhạc chuông quen thuộc trong túi xách réo rắt, là bài Tha thứ của Trương Ngọc Hoa. Từ mấy năm trước cô đã bắt đầu dùng giai điệu này làm nhạc chuông mặc định cho điện thoại, chưa bao giờ đổi, cô cũng không biết mình muốn tha thứ điều gì nữa.

Mở túi ra, cô lục tìm điện thoại rất lâu. Lúc vừa xuống xe cô đã tiện tay ném nó vào túi, bây giờ chẳng biết nó đã lẩn vào góc nào rồi.

Một chữ thôi, phiền!

Giờ hẹn với bác sĩ đã sắp đến. Trước khi đi, thư ký Viên Nhuận Chi của cô đã dặn đi dặn lại là không được đến muộn. Vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất thành phố này rất khó hẹn, tính khí lại kỳ quặc, ghét nhất ai đến muộn, nếu bỏ lỡ lần này thì lần sau không biết phải hẹn đến bao giờ.

Nực cười nhất chính là cái tên kỳ quặc của vị bác sĩ đó, tên Mục Thát Lâm, Mục Darling[1]?

Tiếng chuông vẫn đổ dồn, chết tiệt, ai tìm cô mà gấp gáp thế?

Lúc cô đi đã hạ lệnh cho Viên Nhuận Chi rằng, nếu chưa đến mức bị ép vào nhà xác thì bất cứ chuyện gì cũng không được tìm cô, nếu cản trở việc cô đến khám bác sĩ thì lúc về, cô sẽ lột da cô nàng ra.

Lục tìm di động trong túi xách, nện đôi giày cao gót năm phân, cô vừa đi vừa khẽ nguyền rủa.

Tốc độ lùi xe của Thẩm Tiên Phi chả khác gì ốc sên bò, nhưng anh không ngờ ô đậu xe lại bất ngờ xuất hiện một người, chỉ nghe thấy sau đuôi xe vang lên một tiếng “hự” khẽ, rồi xe đâm vào người ấy.

Tang Du đang mải tìm di động, không để ý thấy chiếc xe đang từ từ lùi vào chỗ đậu, trong tích tắc đuôi xe đâm vào, cô kinh hoàng, lảo đảo lùi lại phía sau, đầu đập ngay vào tấm chắn bùn trên xe, ngất đi.

“Chết thật!”, Thẩm Tiên Phi rủa khẽ một tiếng rồi vội nhảy xuống xe.

Hôm qua đuôi xe bị một tên điên đâm vào khiến bộ cảm biến radar lùi xe hình như bị chúi xuống đất, chưa kịp đưa đi sửa thì hôm nay đã đâm vào người ta.

Người bị anh đâm vào là một cô gái trẻ, anh vội vàng quỳ xuống xem cô có còn thở không, may quá, anh mặc kệ mọi thứ, vội bế cô lên rồi chạy như bay về phía thang máy.

Cô gái này nhẹ quá.

Đứng trong thang máy, chốc chốc Thẩm Tiên Phi lại nhìn cô gái trong lòng. Cô có một gương mặt xinh đẹp, ở thời đại này và trong số những cô gái thích biến gương mặt thành tấm bảng màu thì cô đúng là khác người, làn da trắng trẻo, rèm mi dài và dày, sống mũi thẳng, cằm nhọn và cả đôi môi đỏ khiến người ta hoang tưởng…

Anh đang làm gì thế? Sao lại giống A Mục, trong đầu toàn những ý nghĩ bậy bạ, rảnh rỗi đi tòm tem con gái nhà người ta.

Túi xách quàng trên cổ tay cô sắp rơi xuống đất, anh đưa tay đỡ, vẫn ôm chặt cô rồi lao ra khỏi thang máy, cao giọng gọi mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đi đi lại lại, “Bác sĩ, bác sĩ, có người bị xe đâm…”.

Đứng trước giường bệnh, Thẩm Tiên Phi khoanh tay nhìn Tang Du đang nằm trên giường. Sau khi làm một loạt xét nghiệm, bác sĩ nói không có gì đáng lo ngại, chỉ có phần đầu bị đụng nên ngất đi mà thôi đi, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không sao nữa.

Trước đó để làm thủ tục, bất đắc dĩ anh phải lục túi xách của cô, tìm thấy chứng minh nhân dân trong ví tiền.

Thì ra cô tên là Tang Du, một cái tên rất đặc biệt khiến anh nhớ đến “thất chi đông ngung, thu chi tang du”[2].

Anh đang đợi cô tỉnh lại để xin lỗi.

Lúc ấy anh sực nhớ đến cuộc hẹn với A Mục, tự dưng lại xảy ra chuyện nên đã quên bẵng mất phải báo cho cậu ta biết. Đã hẹn chiều nay sẽ khao một bữa, bây giờ chủ chi là anh lại mất tích, thế nào cậu ta cũng liều mạng với anh cho xem. Lấy di động ra, anh gọi đến văn phòng của A Mục, máy bận, gọi vào di động, lại là “Số thuê bao bạn gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng”.

Thôi vậy, hôm nay anh tự nguyện để bọn họ bóc lột, dù sao cũng không thoát khỏi số đó, hầu bao thế nào cũng bị “chảy máu”, chi bằng bắt tên kia đợi thêm một tí để cậu ta biết thế gian này không có bữa cơm nào là miễn phí vậy.

Lại thêm một giờ đồng hồ nữa qua đi, Thẩm Tiên Phi đã xem đồng hồ không biết bao nhiêu lần mà Tang Du vẫn chưa tỉnh lại.

Thẩm Tiên Phi không kìm được nên đi ra khỏi phòng bệnh, gọi với về phía đầu hành lang: “Bác sĩ, y tá, bác sĩ, y tá…”.

“Chàng trai à, đây là bệnh viện, không thấy bảng khuyến cáo à? Xin đừng làm ồn! Có gì thì nhấn chuông là được mà.”

Một vị bác sĩ già mặc áo blouse trắng bỗng xuất hiện trước mặt Thẩm Tiên Phi như một bóng ma khiến anh giật bắn mình. Nhìn theo hướng tay bác sĩ chỉ lên tường, quả nhiên có một tấm bảng cấm to tiếng làm ồn, anh vội xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là… chỉ là bạn tôi bị đâm xe nên hơi cuống…”.

Thẩm Tiên Phi không nghĩ ra lời nào để giải thích quan hệ giữa mình và Tang Du, không thể cứ gặp ai cũng nói là khi anh lùi xe đã đâm vào cô đến ngất đi được.

“Người trẻ tuổi đến khám bệnh đều cuống quýt cả lên, không bệnh không đau, không khẩn cấp thì ai đến bệnh viện làm gì?” Vị bác sĩ già kia đi vào phòng bệnh, nhìn Tang Du nằm trên giường, “Bạn? Là bạn gái à”.

Thẩm Tiên Phi luống cuống trước câu hỏi bất ngờ của ông, cười gượng gạo: “Bác sĩ hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái tôi”.

“Chàng trai, đừng vội phủ nhận. Không phải bạn gái cậu thì việc gì phải lo sợ bế cô bé, vừa lao ra khỏi thang máy đã gọi bác sĩ quáng quàng cả lên? Chàng trai à, nói dối là không tốt đâu”, vị bác sĩ nghiêm túc dạy dỗ.

Khóe môi giật giật, Thẩm Tiên Phi nín lặng trước vị bác sĩ già “nhiệt tình quá mức” này, đâm phải người khác mà không cuống được sao?

---

[1] Phiên âm của Thát Lâm là Da Lin, đọc gần giống darling.

[2] Đây là một điển cố của Trung Quốc: Chuyện kể rằng thời Đông Hán, sau khi Lưu Tú kế vị trở thành Quang Vũ đế, phái đại tướng Phùng Di dẫn quân Tây chinh, bình định quân Xích My. Xích My trá bại, ở đất Hồi Khê đánh bại quân Phùng Di. Phùng Di bại trận lui về quân doanh, tổ chức lại tàn binh rồi sai người trà trộn vào quân Xích My sau đó nội công ngoại kích ở đất Hào Để đại phá quân Xích My. Sau này Quang Vũ đế Lưu Tú hạ chiếu ban thưởng nói ở Hồi Khê Phùng Di thất bại nhưng lại trong khó khăn tìm được thắng lợi có thể coi là ban đầu có chỗ thất bại nhưng cuối cùng thì thắng lợi, ghi nhận là một chiến công.