Xin chào, chàng trai của tôi - Chương 11-12
Tiêm một ngày liền hạ sốt, tôi vốn muốn trốn luôn mấy mũi còn lại, kết quả một câu “Em có gan trốn mũi nào cho anh xem xem” của Tần Khoa liền đánh gãy âm mưu nho nhỏ này của tôi.
Sau này có lần hắn hỏi tôi, không phải bình thường em rất trâu sao, sao tự nhiên lại bị sốt?
Giỡn quài, nếu tôi nói thật cho hắn hắn không hung hăng dạy tôi một bài học mới lạ, kết cục đó chắc chắn còn thảm hơn việc bị sốt 40 độ.
Tôi nắm tay đấm nhẹ vào ngực hắn lên án, anh có còn là người không vậy anh có còn là người không vậy? Sao lại có thể sử dụng từ “trâu” để hình dung em? Đồ vô lương tâm, em ghét anh em ghét anh.
Cứ như vậy, tôi hóa thân vào vai nữ chính Quỳnh Dao, Tần Khoa đương nhiên không còn hơi nào để nghĩ tới vấn đề đó nữa.
Khỏi bệnh chưa được vài ngày tôi liền nhận được tin nhắn của Tiểu Quyển, cậu ấy sắp đi.
Tôi thử thử nói với Tần Khoa, Lí Minh Vũ sắp đi rồi, em đi tiễn cậu ấy được không?
Hắn cười, đương nhiên là được, nói đi nói lại dù gì cũng là bạn học của em. Chừng nào đi, anh đi với em.
Tôi sợ nhất vẻ mặt này của hắn, trong tình huống không nên cười lại cười vô cùng ấm áp, vô cùng không giống người bình thường.
Tôi nói, anh đừng có giở trò gì bậy bạ, cậu ấy rất ngây thơ, đấu không lại anh đâu.
Hắn vẫn cười vô cùng động lòng như cũ, thấy tôi nói đúng không, hắn đúng là không phải là người bình thường.
Hắn nói, ha ha, thì ra hình tượng của anh trong lòng em là như vậy sao.
Tôi cười giả lả, sao vậy được, trong cảm nhận của em anh luôn luôn chính trực sáng rực ánh mặt trời.
Hắn nói, không quan trọng, anh nhìn một cái là biết ngay em tương thân tương ái với anh bạn cùng lớp lông xoắn kia của em cỡ nào.
Hôm đi tiễn Tiểu Quyển, lúc Tiểu Quyển nhìn thấy Tần Khoa còn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tần Khoa mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Quyển nói, tôi vốn tính đợi hôm nào rảnh rỗi lại cùng đi chơi, không ngờ cậu lại đi nhanh như vậy, thật đáng tiếc.
Giọng điệu này động tác này trông y như bạn bè cũ gặp nhau vậy, tôi không thể không cảm thấy kính nể Tần đại nhân, ngài thật sự rất giả!
Tiểu Quyển cười cười, không quan trọng, sau này còn cơ hội.
Ba người cùng nhau đi về phía trước, tạo nên một cục diện vô cùng quỷ dị.
Quan hệ giữa Tần Khoa, tôi, Tiểu Quyển chính là quan hệ tay ba tình nhân, người yêu và gian phu, hơn nữa trong lòng ba người này biết vô cùng rõ ràng, lại còn muốn bôi bôi trét trét thành một bức phong cảnh thiên hạ thái bình.
Trước khi lên xe, Tiểu Quyển giỡn giỡn nói với tôi, nếu Tần Khoa dám đối xử không tốt với cậu thì cậu hãy đá cậu ta đi rồi tới với mình.
Tần Khoa cười, yên tâm, cô ấy sẽ dắt Tần Húc đi gặp cậu.
Tôi hỏi, Tần Húc là ai?
Hắn cười nói, con trai em.
Xe lửa cuối cùng cũng mang Tiểu Quyển đang đơ ra đi xa.
Tôi cũng nhìn rõ một chuyện, đó chính là có thể đối nghịch với trời, nhưng không thể đối nghịch với Tần đại nhân.
Sau “Biến cố Tiểu Quyển” không lâu, tôi lại nhận được một quả bom nặng kí.
Tối hôm đó đột nhiên nhận được tin nhắn của dì, tôi mở ra nhìn, trên đó ghi, hôm nay em gái cháu dẫn em rể cháu về nhà, ui chao, mẹ cháu bị kích thích suýt nữa chịu không nổi ^___^.
Tôi hoảng sợ, bắn lên từ trên giường gọi điện thoại đường dài về nhà.
Tôi nói, mẹ, dì nói hôm nay Giang Tình mang thằng nhóc nào đó về, đúng không vậy mẹ?
Mẹ tôi hừ một tiếng nói, ừ, nó nói đó là bạn trai nó.
Tôi nói, được nha, bọn nó bắt đầu từ hồi nào?
Giọng mẹ tôi bỗng dưng to lên, nhắc tới cái này tao vẫn tức! Con nhỏ kia gan to thật, từ cấp ba liền lén lút yêu đương! Mới bao lớn đã đòi yêu đương? Nếu lúc ấy nó tập trung học tập thì nói không chừng có thể thi được trường Đại Học rất tốt, biết đâu là Thanh Hoa Bắc Đại!
Tôi nói, mẹ, con đang gọi đường dài, mẹ đừng nói lạc đề được không.
Mẹ tôi nói, thằng nhóc kia là bạn học cấp ba của nó chứ ai nữa. Bọn nó yêu đương hơn hai năm rồi.
Tôi nói, hôm nay chắc chắn rất kích thích đúng không, tình huống như thế nào?
Mẹ tôi nói, kích thích, vô cùng kích thích. Mới sáng sớm nó đã chạy ra ngoài mang thằng nhóc đó về, lúc bọn nó vào bố mày vẫn còn đang mặc quần đùi hoa.
Tôi sốt ruột hỏi, vậy cậu ta như thế nào?
Mẹ tôi hừ hai tiếng, ừm, bình thường. Thành tích bình thường, bộ dạng bình thường, trông có vẻ không thành thật cho lắm.
Tôi nghe giọng điệu của mẹ tôi, có lẽ tên kia của em tôi không được lòng mẹ tôi cho lắm nhưng vẫn đủ qua cửa.
Tôi hỏi, ui cha, vậy bố nói sao? Không phải bố phản đối “yêu sớm” sao?
Mẹ tôi nói, có vết xe đổ của mày rồi thì bố mày còn dám nói gì nữa?
Tôi bị mẹ làm nghẹn lời, tôi nói, hôm nay mẹ giỏi ghê, còn biết thành ngữ “Vết xe đổ” nữa.
Mẹ tôi nói, mày xem xem mày có giỏi giang gì không? Thân là chị gái mà yêu đương lại trễ hơn em mình, bây giờ nó cũng mang bạn trai về rồi. Mẹ nói mày cũng nhanh lên chút đi chứ, nhanh nhanh dẫn cái cậu tên Tần Khoa kia về đi. Ừm, nghỉ hè, ngay nghỉ hè đi, mày bắt người ta về cho mẹ!
Tôi nói, sao vậy được, làm gì có chuyện mới yêu nhau một năm đã dẫn về nhà?
Mẹ tôi nói, chị họ mày không phải vậy sao?
Tôi nói, cả nhà dì đều không bình thường sao lại so sánh nhà mình với nhà dì được?
Mẹ tôi rống vào điện thoại, tao không biết, chỉ cần nghỉ hè mày không dẫn người ta về thì mày đừng hòng bước chân vào cửa!
Đúng là thiên hạ to lớn không gì là không thể, bây giờ lại còn bắt con gái dẫn người yêu về nhà nữa.
Tôi cuối cùng vẫn là kẻ hy sinh dưới chính sách lấy máu của kẻ mạnh (ví dụ như mẹ tôi và Tần Khoa).
Đối mặt với hai người đó, chỉ có hai con đường có thể đi, một là phục tùng tuyệt đối, còn lại là phản kháng – bị chèn ép – phục tùng tuyệt đối.
Tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi dằn vặt nữa, nhất là đối mặt với người theo phái mạnh mẽ áp đảo như mẹ tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào để có thể vừa uyển chuyển lại vừa không mất mặt đưa ra yêu cầu này với Tần Khoa, nhưng không tài nào tìm ra cơ hội để nói, tôi cảm thấy nói ra sẽ rất xấu hổ.
Mắt thấy kì nghỉ hè đã tới ngay trước mắt, tôi không thể không mở miệng.
Tôi hỏi hắn, nghỉ hè anh có rảnh không?
Tần Khoa nói, ở trường có việc. Nhưng mà có hai tuần nghỉ.
Tôi nói, vậy tranh thủ lúc đó đi chơi đi, bọn mình đi du lịch.
Hắn gật đầu, em muốn đi chỗ nào chơi.
Đầu tôi đổ mồ hôi, nói, quê em.
Nói xong tôi cũng không dám nhìn hắn, rất rất rất xấu hổ.
Hắn nắm tay tôi, cười vô cùng ái muội, nói, thì ra em nóng nảy tới mức đó rồi.
Con gái ít nhiều gì cũng phải rụt rè một chút, mặc dù tôi cũng còn lại không bao nhiêu.
Tôi lập tức nghiêm túc giải thích với hắn, anh đừng nghĩ sai nha, là mẹ em muốn gặp anh một chút, em không hề có ý tưởng gì hết, hoàn toàn là ý của một mình mẹ em!
Hắn nói, thật không, anh biết rồi.
Hắn nói là nói vậy, nhưng mà nhìn xem vẻ mặt của hắn xem, còn có giọng điệu của hắn nữa!
Tôi thấy mình oan chết đi được, Đậu Nga còn phải kêu tôi một tiếng Sư Tỷ.
Trước khi kỳ nghỉ hè đầy hy vọng tiến đến thì tôi còn phải lo lắng cho kỳ thi cuối kì đầy tra tấn kia, vào những lúc như vậy, ngay cả con người lười tới tận xương tủy như tôi cũng không thể không ngồi nghiêm chỉnh chăm chỉ một phen.
Tôi khác Tần Khoa, mục tiêu học tập của tôi không phải là hoàn hảo không tì vết, nhưng cần phải không có mạo hiểm. Tôi cũng chính là loại người từ tinh thần tới hành động đều thả lỏng, không hề có chí tiến thủ.
Nhưng tôi không sợ, tôi có thể vô tư như vậy là vì sau lưng tôi còn có một người tên là Tần Khoa chứ sao.
Sau lưng một người đàn ông thành công là gì tôi không biết, nhưng sau lưng một cô gái lười biếng nhất định phải có một tên con trai ưu tú, có vậy mới không biết sợ ai chứ.
Ngày đầu tiên của kì nghỉ, Tần Khoa và tôi cùng lên xe lửa về nhà.
Lúc tới dưới lầu tôi nói với hắn, anh đừng hồi hộp nha.
Tần Khoa giúp tôi xách hành lý, hắn cười nói, hồi hộp cái gì? Không phải nói mẹ vợ xem con rể càng xem càng thuận mắt sao.
Tôi nghĩ cũng đúng, âm hiểm như kẻ họ Tần kia thì đúng là không có cảm xúc tên là “hồi hộp” không phù hợp với khí chất kia.
Cửa vừa mở ra, khuôn mặt tươi cười của mẹ tôi liền ập vào mắt.
Nụ cười ấm áp của mẹ chỉ dừng lại trên mặt tôi vài giây liền nhanh chóng lướt qua trực tiếp hướng về Tần Khoa đứng đằng sau.
Bà nói, đây là Tần Khoa đúng không, nào nào nào, mau vào đi, vào ngồi nhanh lên.
Tần Khoa lướt qua tôi vẫn còn ngây ngốc đứng ngay cửa, cười nói, cảm ơn cô.
Mẹ tôi hình như tới lúc này mới nhìn thấy tôi, ngạc nhiên nói, hả? Đứng đây nữa làm gì? Đi vào nhanh lên.
Tôi căm giận đóng cửa lại.
Trước kia nhà tôi trông như thế nào nhỉ, không tới mức vừa dơ vừa lộn xộn, nhưng tuyệt đối không đủ tiêu chuẩn sạch sẽ, dùng một câu để tổng kết chính là vô cùng nguyên sinh.
Mà bây giờ thì sao, trong nhà rõ ràng là cố ý lau dọn một phen, một hạt bụi cũng không có vô cùng khác thường. Điều khiến tôi không chịu nổi là, trên bệ cửa sổ còn đặt một bó hoa nhựa, cắm trong chiếc lọ trước dùng để bỏ tiền lẻ – nay sáng bóng lòe lòe.
Mẹ tôi cười nói, hai đứa đi tàu mệt lắm đúng không. Ăn cơm trước, ăn cơm xong tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc thật ngon.
Mẹ tôi có bao giờ dịu dàng săn sóc như vậy đâu, giọng điệu mềm dịu tới mức chảy nước.
Trên bàn cơm đồ ăn đã dọn ra sẵn sàng, còn dùng loại bàn tròn chuyên dùng vào dịp Tết.
Tôi lặng lẽ nói với Tần Khoa, anh đang hưởng thụ đãi ngộ cho Đại sứ nước ngoài, nhớ trước đây mỗi lần em về làm gì được ăn cơm ngay lập tức.
Vào bàn ăn, mẹ tôi vừa nói “Gắp đồ ăn đi gắp đi, cứ coi như đang ở nhà vậy” vừa dùng ánh mắt giết người với tôi ý bảo tôi gắp đồ ăn cho hắn.
Tần Khoa cười nói, cô đừng khách sáo.
Mẹ tôi xua xua tay hào sảng nói, sao còn gọi cô nữa.
Câu này bà nói quá đột nhiên, tôi vẫn còn đang gặm cánh gà, nghe bà nói như vậy, xuýt nữa lỡ tay trực tiếp nuốt luôn cánh gà vào bụng.
Mẹ ơi là mẹ, mẹ cũng dữ dội quá!
Hiệu quả của câu này vô cùng đáng sợ, trong nhát mắt bốn người nhà họ Giang đang ngồi trên bàn ăn ngây dại. Bố già, em gái tôi, tôi đồng thời nhìn mẹ tôi chằm chằm.
Ngay lúc này, Tần Khoa vươn đũa kéo miếng cánh gà tôi đang ngậm trong miệng xuống, hắn nói, xem em kìa, sao ăn cơm giống con nít vậy.
Câu nói dịu dàng này đánh vỡ cục diện bế tắc, tôi quay đầu nhìn Tần Khoa, mặt hắn vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn nhà họ Tần, không có gì khác thường.
Bố tôi cười, đúng vậy, con bé này từ nhỏ đã như vậy rồi.
Vụ này vốn trôi qua rồi, ai ngờ mẹ tôi lại cố tình chêm thêm một câu, bà nói, còn gọi cô làm gì, gọi là bác đi.
Câu này nói ra có hiệu quả y như kể chuyện cười vô duyên vậy, làm mọi người chết cứng. Không bằng không nói, hành vi lấp liếm rất vụng về.
Hèn gì bình thường Tần Khoa hay chê tôi ngốc, thì ra là có lý do sâu xa.
Nhưng không ngờ Tần Khoa lại cười gật đầu phụ họa nói, dạ, bác.
Ăn cơm xong, đi tắm.
Lúc Tần Khoa tắm, mẹ tôi vào bếp gọt trái cây.
Em gái tôi nói với tôi, chị nói xem sao mẹ lại bất công như vậy chứ. Mấy lần Dương Dương tới làm gì có bàn tiệc thịnh soạn như vậy, chỉ có ba mặn một canh thôi, trong đó có một món là đồ thừa từ hôm qua. Nhìn lại hôm nay xem, trái cây sau khi ăn xong cũng chuẩn bị tốt. Còn có hôm Dương Dương tới, mặt mẹ đoan trang như Thánh Mẫu Nương Nương vậy, chị xem lại bây giờ đi, mẹ cười còn tươi hơn hoa hướng dương nữa.
Mẹ tôi đi tới nhẹ giọng nói, mày nói nhỏ giọng chút đi, để người ta nghe được thì không tốt.
Em gái tôi nói, mẹ, có phải mẹ nhặt được con trước cổng bệnh viện không? Sao mẹ lại bất công như vậy?
Tôi nói, nói không chừng mẹ nhặt được con ở cổng sau bệnh viện, cái kẻ đang tắm kia mới chui từ bụng mẹ ra đúng không? A, thì ra anh ấy tên Giang Khoa.
Mẹ tôi nói, rồi rồi rồi, đừng gây sự với mẹ nữa.
Bà nói với em gái tôi, thằng nhóc Dương Dương kia sao sánh bằng bạn trai của chị mày được.
Lại nhìn về phía tôi nhỏ giọng nói, nhìn mày bình thường ngốc ngốc đần đần, tìm bạn trai cũng khá được. Nếu mày giữ không tốt để người ta chạy thì xem xem mẹ có xử mày không.
Em gái tôi cũng chồm tới nhỏ giọng nói, đúng rồi, mẹ, lúc ăn cơm nửa câu sau của câu “Sao còn gọi là cô” là gì vậy nhỉ?
Mẹ tôi kêu lên một câu “Ui cha, quên gọt táo rồi” liền xoay người đi vào bếp.
Lúc Tần Khoa tắm xong vừa đi ra thì tóc còn nhỏ nước, đúng là bức tranh trai đẹp mới tắm xong nha.
Tôi cầm khăn mặt nuốt nước bọt vẫy vẫy tay với hắn, muốn lau tóc cho hắn.
Đợi tới khi Tần Khoa đi tới, tôi vừa giơ khăn mặt lên lại thả xuống, kéo hắn nói, đi, vào phòng em.
Công suất ánh sáng ở phòng khách quá lớn, tôi chịu không nổi.
Vào phòng ngủ, tôi vòng tay ra sau lưng đóng cửa lại.
Tần Khoa nhàn nhã ngồi trên giường tôi, khẳng khái nói với tôi, muốn làm gì thì làm, cứ việc nhào lên đi.
Tôi nhào lên phủ khăn mặt lên đầu hắn chà đạp một hồi.
Hắn cười nói, được rồi được rồi đừng quậy nữa.
Tôi cười dữ dằn nói, địa bàn của em em quyết định!
Giỡn quá đà, Tần Khoa vươn tay nắm chặt đôi tay đang chà đạp đầu hắn, đầu lộ ra từ dưới khăn mặt, lông mày nhếch lên nói, em đúng là ba ngày không đánh là lên mặt nha.
Hai tay tôi bị hắn dùng một bàn tay nắm chặt, vì vừa rồi đùa giỡn nên cả người bị hắn ôm lấy.
Hai chân hắn khép lại, thuận thế kéo tôi về phía trước, hay thật, tôi cứ như vậy áp sát vào hắn, ép chặt vào lòng hắn.
Hắn cười khẽ, giọng cười khiến người ta vô cùng ngứa ngáy, hắn nói, ôi, sao mặt em đỏ vậy, hả?
Lúc hắn nói những lời này, tốc độ thong thả, giọng điệu khiêu gợi, lúc nói phun ra hơi thở nóng hổi kèm theo hơi ẩm trực tiếp phả vào mặt tôi. Chữ “Hả” cuối cùng, âm điệu ngân nga, trực tiếp khắc vào tim tôi.
Mẹ ơi! Yêu nghiệt nha!
Tim tôi bắt đầu đập lạc nhịp.
Hắn dùng một bàn tay đặt lên cổ tôi cười nói, a, sao em lại nuốt nước bọt vậy.
Tôi hoảng hồn, đẩy mạnh hắn ra, kết quả bị vấp. Tần Khoa vội vàng vươn tay muốn đỡ tôi, tôi nhìn thấy đôi tay sát thủ kia liền vội vàng đẩy ra, kết quả không có gì để bám víu, “Rầm” một tiếng, ngửa mặt ngã xuống sàn gỗ.
Nằm trên mặt đất, tôi nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, qua một hồi mới phản ứng lại được, vô cùng đau đớn, liền nằm ngay đó rên hừ hừ.
Tần Khoa vội vàng nâng tôi dậy, xoa xoa gáy tôi nói, vốn đã ngốc, bây giờ ngã thì không còn lại bao nhiêu chất xám.
Tôi nửa dựa vào lòng hắn, vừa hừ hừ vừa nói, tại anh chứ tại ai, nếu em mà bị gì thì đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.
Hắn vừa xoa đầu tôi vừa cười nói, rồi rồi rồi, đều là lỗi của anh, em bị gì thì anh nuôi em.
Tôi vừa nghe được câu cuối cùng kia liền há miệng cười.
Bên này tôi còn nằm trên đất, bên kia cửa liền có động tĩnh.
Mẹ tôi đứng ngoài gõ cửa, còn lớn tiếng gọi, hai đứa ra ngoài ăn trái cây nhanh lên.
Đứa ngốc cũng biết “Ăn trái cây” chỉ là cái cớ, nhưng mà cũng đúng, mới nãy lúc ngã xuống tiếng vang hơi lớn.
Nếu để mẹ tôi gõ tiếp thì chắc cửa cũng hỏng luôn, tôi đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đầu mẹ tôi liền thò vào xem xét, nhìn vẻ mặt của tôi sửng sốt, bà hỏi, sao vậy?
Tôi đỡ gáy bĩu môi, còn sao nữa, con bị ngã.
Vẻ mặt quan tâm của mẹ lập tức biến thành không sao cả, vẫy vẫy tay nói, ngã rồi thì ra ngoài ăn trái cây đi.
Lúc ngồi ở phòng khách ăn trái cây, em gái tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt ái muội, chị, mới nãy, hửm hửm?
Tôi lấy một miếng táo nhét vào miệng nói, nghĩ gì vậy? Ăn đi!
Buổi tối ngủ, Tần Khoa và bố tôi một phòng, ba mẹ con tôi ngủ phòng khác.
Lúc nằm trên giường, mẹ tôi còn hồi tưởng lại nói, thằng bé Tần Khoa này bộ dạng khá tốt, trắng trẻo nõn nà.
Tôi nói, chứ sao nữa, hồi trước con chấm anh ấy ở điểm này.
Mẹ tôi nói, mẹ thấy thằng bé này được đó, định ra sớm một chút thì tốt.
Em gái tôi nói, đúng vậy, chị, chị xem tuổi của chị, bộ dạng của chị, suy nghĩ của chị, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác đâu.
Con nhỏ này muốn ăn đánh mà.
Vừa vặn tôi nằm trên giường, nó trải nệm nằm dưới đất, tôi liền đạp một chân xuống.
Nó rên lên một tiếng nói, chị, nếu chị đánh em thành ngực lép, em rể chị sẽ tìm chị báo thù!
Tôi nói, ôi, ngày mai mày mang thằng nhóc Dương Dương kia tới cho chị xem thử xem.
Nó nói, chị đừng làm sợ anh ấy, ảnh mắc cỡ lắm ~
Mẹ tôi đột nhiên sẵng giọng, mắc cỡ mới sợ, tao thấy nó càng ngày càng mặt dày.
Em gái tôi bắt đầu nằm trên đất động kinh, hai tay hai chân đồng thời vỗ đạp lên sàn, bất công nha, mẹ bất công quá! Đều là con rể, sao lại có đãi ngộ khác nhau cơ chứ!
Tôi ngẩng đầu lên vui hớn hở nói, ôi, Giang Tình, động tác này của mày đúng chuẩn phim ca nhạc Ấn Độ luôn nha.
Tôi vẫn còn cười, mẹ tôi nằm cạnh lại một cước đá tôi xuốn giường, hai chị em mày nếu có nhiều chuyện để nói như vậy thì xuống dưới mà nói, đừng cản trở tao ngủ.
Tội nghiệp cái gáy yếu đuối của tôi, hồi chiều bị va chạm rồi, bây giờ lại bị nữa, tôi cảm thán, gia đình này đúng là càng ngày càng ấm áp.
Chương 12: Cố hương ngộ bạn cố tri
Tôi và em gái tôi mặc dù là sản phẩm của cùng một cái bụng nhưng quan niệm thẩm mỹ của chúng tôi lại trái ngược hoàn toàn.
Tôi thích mặt trắng nhỏ, mà nó lại thích cơ bắp.
Khi những đứa con gái khác ở lứa tuổi hồn nhiên vô tư sưu tầm hình Châu Chu Dân, Trần Khôn thì trong phòng nó đã treo đầy hình Schwarzenegger.
Sự si mê quái dị đối với cơ bắp của nó tồn tại đã lâu, vì vậy khi tôi nhìn thấy vị bạn trai to lớn phi phàm của nó thì cũng chẳng kinh ngạc mấy, ngược lại còn có cảm giác “y chang” nhẹ nhõm.
Nó vui sướng hài lòng nói với tôi, chị, sao, Dương Dương đẹp trai không? Anh ấy huấn luyện đội bóng rổ đó.
Tôi nhìn bạn trai nó, trong lòng cân nhắc, trông cậu ta như vậy, chỉ sợ có thể chơi môn đẩy tạ như chơi bóng rổ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, sao này chúng tôi bưng bê khiêng vác linh tinh gì đó đều không lo.
Mặc dù dân gian truyền lưu rộng rãi câu nói “Vạm vỡ thì ý nghĩ đơn giản”, nhưng thật hiển nhiên anh chàng này của em gái tôi hoàn toàn không phải.
Không nói tới gì khác, với mẹ tôi miệng cậu ta như bôi hai lớp mật vậy, với Tần Khoa lại kêu anh rể vô cùng vui vẻ.
Loại hành vi xác định những người nắm quyền để nịnh nọt như vậy thì không hiểu rõ quy tắc đối nhân xử thế là không làm được.
Tôi không thể không khen một câu, Dương Dương, cậu rất tài tình.
Tần Khoa trông có vẻ cũng rất thích cậu ta, hai kẻ người ngoài kia liền liên mình vững chắc thành đồng minh.
Tôi cảm thấy như hai người đó, thay vì gọi là “Tinh tinh tương tích” thì gọi là “Ý tưởng lớn gặp nhau” thì thích hợp hơn.
_ Tinh tinh tương tích: những người đồng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau, liên kết lại với nhau.
Vốn thừa dịp Tần Khoa ở đây đi chơi tất cả những nơi thú vị ở chỗ này.
Không ngờ kế hoạch không cản được bất ngờ, vào ngày thứ ba Tần Khoa nhận được một cuộc điện thoại, nói là mẹ hắn bị ngã, mặc dù đi bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng vẫn kêu hắn về thăm.
Tôi nói với hắn, nếu có thể đi với anh thì tốt rồi.
Tần Khoa nói, dẫn em về nhà giới thiệu cho mọi người trong nhà thì phải trịnh trọng một chút, nếu cứ như bây giờ đi thì mọi người trong nhà đều phân tâm, không ai để ý tới em.
Hắn lại nắm tay tôi, chờ một thời gian, nghỉ đông năm nay anh sẽ dẫn em về nhà.
Chiều hôm đó, Tần Khoa ngồi ôtô đường dài về nhà.
Nhà hắn và nhà tôi ở hai thành phố rất gần nhau, buổi tối đã tới nơi.
Vào lúc hơn mười một giờ tôi nhận được tin nhắn của hắn, hắn nói, anh về rồi, mẹ anh cũng rất tốt, em đừng lo lắng.
Một phút sau lại nhận được một cái, tôi xem xong liền giật bắn người lên, trên đó viết, quên nói với em, không được đi tìm cái tên lông xoắn kia.
Kì nghỉ hè nóng nực gian nan, nóng nực không có Tần Khoa càng khó chịu hơn, nóng nực không có Tần Khoa lại có Giang Tình và Dương Dương thì đúng là Địa Ngục.
Chỉ cần tôi ở nhà thì trong mắt toàn là cảnh hai đứa nó liếc mắt đưa tình.
Hai đứa nó không coi ai ra gì bóp bóp nhéo nhéo, hi hi ha ha.
Một đứa eo éo nói, đểu giả.
Một đứa khác dùng giọng điệu buồn nôn nói, ừ ừ ~ anh là một chàng trai cường tráng.
Chỉ nghe một khúc ngắn như vậy thôi, tôi đã giống như bị dòng điện xoay chiều 220V đánh xuyên qua người, lại không thể làm gì bọn nó.
Mỗi ngày nghe vài đoạn như vậy, là người thì ai cũng chịu không nổi.
Tôi chính là loại người ăn nho mới biết nho ngon bây giờ không có nho để ăn lại còn phải nhìn người khác ăn, mọi người nghĩ thử xem, có thể không khó chịu sao.
Vì vậy khi biết được đi ăn đám cưới thì phản ứng đầu tiên của tôi không phải là “Yeah, được ăn ngon rồi!” mà là “Tốt quá, hôm nay không cần nhìn thấy Dương Dương”.
Là thế này, hôm đi ăn đám cưới, mọi người đương nhiên sẽ làm một chuyện quan trọng trước khi đi chính là nhịn một hai bữa, để gỡ lại vốn tiền biếu.
Để kiên quyết quán triệt và chứng thực tư tưởng này, khi tới nhà hàng đãi tiệc thì tôi và mẹ tôi đã gần hai mươi mấy giờ chưa ăn gì. (PS: Giang Tình đi hẹn hò, bố già nhà tôi nói đưa chút tiền mừng như vậy mà mang cả gia đình đi ăn rất xấu hổ, vì vậy cũng không đi).
Nam nhân vật chính trong buổi tiệc hôm đó chính là một vị hàng xóm trong khu nhà tôi ở hồi trước, có vẻ như lần này kết hôn cũng mời không ít những người trong khu.
Mẹ tôi từng nói, tình cảm của hàng xóm trong khu đều rất sâu đậm, vì sao? Vì đó là tình hữu nghị xuất phát từ bức tường thành Mạt Chược dài vạn dặm chứ sao!
Quả thật, mấy cô mấy chú lâu rồi chưa gặp vừa nhìn thấy mẹ tôi đều vô cùng chân thành tiếc nuối bày tỏ suy nghĩ – không có chị, bọn tôi luôn ba thiếu một.
Mọi người bắt đầu triển khai đàm luận về lịch sử phấn đấu Mạt Chược kèm theo những chiến tích kinh điển, trong đó tràn đầy những thuật ngữ chuyên nghiệp, cái gì mà Ám Giang, Phong Đính, Khai Khẩu Phiên vân vân…
Tôi nghe không hiểu mọi người đang nói gì, thuận tay cầm một cây kẹo mút Alpes.
Vừa bỏ kẹo vào trong miệng, tôi liền nhổ ra, cảm giác hương vị là lạ.
Nhìn lại, tôi xấu hổ muốn chết, miếng giấy gói kẹo ghi chữ “Alpes” đằng sau lại dùng màu xám viết một chữ nho nhỏ “Núi”.
Thì ra là – kẹo núi Alpes.
Tôi yên lặng lấy viên kẹo ra lại dùng giấy gói lại bỏ lên trên bàn, đột nhiên nghe thấy một giọng xa lạ lại quen thuộc gọi từ sau lưng – “Giang vô lại”.
“Giang vô lại”.
Tôi vừa nghe thấy xưng hô đó liền theo phản xạ quay đầu, nhìn thấy là ai mắt phải liền giật giật hai cái.
Tôi đã nói rồi mà, có thể gọi tôi như vậy, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa.
Năm đó tôi ở trong khu tác uy tác quái, chính thằng nhóc này khắp nơi đối nghịch với tôi, gây trở ngại cho việc tôi hoàn thành nghiệp lớn – thống nhất toàn khu.
Mấy đứa khác đều cung kính gọi tôi là Giang tỷ, Văn Văn tỷ hoặc Đại ca, chỉ có cậu ta chỉ vào tôi gọi “Giang vô lại”, chỉ vào em gái tôi kêu “Giang lưu manh”, trở thành tổ hợp “Vô lưu” nổi tiếng toàn khu.
Chậc chậc chậc, nhìn xem, thằng nhóc bé tin hin thế kia cũng đã lớn thành một chàng trai phóng khoáng như vậy.
Cậu ta vươn chân kéo chiếc ghế dựa cạnh tôi, nhích người qua ngồi vào cạnh tôi, nói, này, đừng nói chị quên tôi rồi nha.
Tôi cắn hạt dưa nói, sao quên được, đồ xấu xa như chú mày cho dù có qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thì chị cũng nhận ra.
Cậu ta cau mày nói, bà nó chứ, sao chị vẫn là tính tình này vậy, vừa gặp liền mắng người khác.
Đừng trông mong gì vào việc tôi lớn hơn cậu ta ba tuổi, tôi cũng không trông mong gì vào việc cậu ta có ý thức “Kính trên nhường dưới”, nếu so đo với cậu ta chỉ sợ sẽ chết không nhắm mắt.
Tôi thật khoan hồng độ lượng tha thứ cậu ta, đưa cục kẹo Alpes nho nhỏ vừa gói lại xong cho cậu ta, nào, lâu rồi không gặp, xem như đây là chút tâm ý của tôi đi.
Cậu ta cầm cục kẹo nhìn nhìn, lại liếc nhìn tôi.
“Nếu cậu không ăn thì cậu không cho chị Giang mặt mũi đó nha.” – tôi đang tính nói như vậy thì lại bị ngắt lời.
Bên cạnh nhào ra một người, vui vẻ ngoắc tôi, chị hai là chị hả, đúng là chị rồi! Cuối cùng cũng gặp được chị!
Tôi nhìn kỹ, há, đây không phải cái đuôi nhỏ của tôi hồi trước – Tôn Hưng – sao.
Tôi hỏi, lâu rồi không gặp, bây giờ thế nào rồi?
Tôn Hưng nói, bây giờ em với anh Diệp học cùng trường Đại Học, anh ấy xem như đàn anh của em.
Anh Diệp mà Tôn Hưng nhắc tới chính là kẻ xấu xa ngồi cạnh tôi, đưa viên “Núi Alpes” tôi vừa đưa cho cậu ta cho Tôn Hưng, nói, này, đây là quà gặp mặt chị hai cậu cho cậu đấy.
Đáng tiếc tôi căn bản chưa kịp ngăn cản, thì Tôn Hưng đã bóc kẹo ra cho vào miệng.
Tôn Hưng thật thà nói, viên kẹo này hơi ướt nha.
Diệp Phàm nói, hai hôm trước mưa, độ ẩm không khí quá cao, có lẽ là bị chảy.
Tôn Hưng bày ra vẻ mặt “Thì ra là thế”, gật gật đầu, à.
Ăn hiếp người thật thà mua vui kiểu đó sao? Tôi trừng mắt nhìn thằng nhóc kia, người này bĩu môi đứng dậy đi chỗ khác.
Tôi hỏi Tôn Hưng, chị chưa bao giờ gặp được Nam Quyên, mày có biết nó thế nào rồi không?
Tôn Hưng nói, chị không biết à? Bố mẹ Nam Quyên ly dị, nó được xử cho bố nó, chuyển đi chỗ khác lâu rồi.
Tôi có chút không thể tin được, bạn chơi thân hồi còn nhỏ lại gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tôn Hưng càng khiến tôi giật mình, cậu ta nhỏ giọng nói, bố mẹ anh Diệp cũng ly dị từ lâu rồi.
Nghe vậy, trong lòng tôi lộp bộp một chút.
Nhớ hồi tôi học lớp mười, lúc đó Diệp Phàm đang học cấp hai, chúng tôi tới nhà cậu ta rủ đi chơi.
Kết quả nghe được cậu ta dùng giọng nói cứng ngắc nói một đoạn như sau.
Cậu ta nói, nếu hai người muốn ly dị thì làm nhanh lên đi, đừng quan tâm đến con, cũng không cần đợi tới khi con trưởng thành lại nói. Với con mà nói, hai người ly dị chính là giải thoát. Con sẽ không trách hai người, thật đấy.
Tôi vốn đang ngồi trên đất nhàn nhã ngoáy mũi, nghe tới đó liền shock ngây đơ.
Lúc đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, trong mắt tôi chính là một thằng nhóc để tôi chà đạp ăn hiếp mà thôi.
Nhưng một thằng nhóc như vậy, lại bình tĩnh nói mấy câu đó.
Sau này, mãi tới khi nhà tôi chuyển đi, bố mẹ cậu ta vẫn chưa có động tĩnh ly dị gì.
Không ngờ vài năm sau vẫn đi tới bước đó.
Cùng người quen ăn loại tiệc lớn như thế này đúng là một cuộc chiến đấu trí đấu dũng.
Bạn vừa phải nghĩ mọi cách tận dụng hết mọi khả năng đạt được mục tiêu ăn hết ăn sạch, ngoài ra, còn phải thể hiện sự khiêm tốn lễ phép trên bàn ăn.
Để làm được như vậy thì phải đạt được sự mâu thuẫn mà lại thống nhất giữa tinh thần và thân thể, đúng là một đại học vấn.
Thức ăn trên bàn tròn đến lại đi, đi lại đến.
Đàm tiếu nhân gian, rượu và thức ăn bụi tan khói diệt.
Ăn xong, nhìn tân nhân lên xe rời đi, mẹ tôi cũng đi theo đám bạn Mạt Chượt lâu năm của bà luôn.
Trước khi đi, bà ném lại cho tôi một tờ tiền nói cho tôi tiền bắt xe.
Động tác ném tiền khá là dứt khoát xinh đẹp, tôi liền cảm thấy bội phục mẹ tôi, ném một tờ năm tệ cũng có thể ném hoành tráng như vậy, cừ!
Số cách chỉ dùng năm tệ để đi từ khách sạn về nhà không nhiều lắm, chưa kịp đợi tôi nghĩ ra thì liền nhìn thấy người quen.
Diệp Phàm đang leo lên xe máy ở phố đối diện.
Ai, vậy mới nói nhân phẩm tôi rất được, thiếu gì được nấy, ông trời đúng là vô cùng quan tâm tới tôi.
Tôi nhét năm tệ vào túi, vui mừng chạy về phía cậu ta chuẩn bị đi nhờ.
Nhưng mới đi tới giữa đường thì phát hiện không ổn.
Diệp Phàm đưa lưng về phía tôi chuẩn bị khởi động xe, đầu xe hướng về một hướng nào đó tôi không biết.
Thời khắc mấu chốt, tôi nóng nảy, lập tức vừa chạy vừa kêu, Diệp Phàm, đợi chút!
Mắt thấy chiếc thuyền Noah sắp bỏ lại tôi mà đi, tôi không thể không kêu to lên một cách thê lương, Diệp Phàm – Diệp Phàm –!
Hồi học cấp hai cô giáo dạy nhạc của tôi đã từng khen tôi có thanh tuyến đặc biệt rồi từ chối tôi gia nhập ban đồng ca.
Vì vậy lúc đó tôi dám thể hiện sự khác người của mình, khiến bánh xe đang lăn đều của cậu ta đột ngột dừng lại.
Tôi cũng không thèm để ý vẻ mặt ghét bỏ của cậu ta, trèo lên yên sau.
Nói là trèo chả có gì sai cả, trong lúc leo lên cậu ta còn đỡ tôi một phen.
Cậu ta hỏi, chị làm gì vậy?
Tôi nói, tiễn chị một đoạn đi.
Cậu ta từ chối, không được, bây giờ tôi có việc, chị xuống đi.
Tôi nói, nhà chị không xa, đi một chút là tới.
Cậu ta nói, chị xuống nhanh lên.
Tôi nói, sao vậy chứ? Hồi nhỏ chị bày mày làm bài tập, bây giờ giúp một chút cũng không chịu.
Cậu ta nói, chị còn mặt mũi nói vậy à? Bày tôi làm một bài thì ăn hết hộp bánh của tôi mà giờ còn không biết xấu hổ kể à?
Tôi chặn cậu ta lại, đây là sự thật.
Tôi làm vẻ mặt táo bón nói, ôi ôi, chân chị bị chuột rút rồi.
Cậu ta nói, mẹ nó chứ!
Sau đó nhét mũ bảo hiểm vào tay tôi, khởi động xe.
Tôi đắc ý cười, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng thằng nhóc này vẫn nhớ tình nghĩa nhiều năm của chúng tôi.
Lại nói tiếp, đây lại là lần đầu tiên tôi ngồi xe máy, há, đúng là có cảm giác gì mà “nhanh như chớp”.
Tôi ngồi ở yên sau chỉ đường, lúc tới nhà tôi, câu đầu tiên Diệp Phàm nói sau khi dừng xe chính là, chị cố ý đi vòng một đoạn xa đúng không?
Tôi cười, tại cảm giác ngồi xe máy tuyệt quá.
Cậu ta đội mũ bảo hiểm vào nói, đúng là đồ yao.
Tôi hỏi, cái gì?
Cậu ta nói, kẻ thô lỗ, ba chữ thổ đặt cùng nhau, đọc là “yao”.
_ Nghiêu nhân: kẻ thô lỗ, nghiêu – 垚 – gồm ba chữ thổ – 土 – chồng lên nhau, đọc là Yao.
Nói xong câu này, cậu ta liền phóng xe máy như bay bỏ đi.
Tôi suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra là cậu ta đang mắng tôi, mọi người nói thử xem tại sao kẻ này đáng ghét vậy!?
Buổi tối nằm trên giường, gọi điện thoại cho Tần Khoa hỏi hắn chừng nào trở lại.
Kết quả gọi hồi lâu cũng không có ai tiếp.
Không còn cách nào khác, đành phải gửi tin nhắn cho hắn.
Tới gần mười hai giờ, Tần Khoa gọi điện thoại tới.
Tôi hỏi hắn sao mới nãy không nghe điện thoại, hắn nói, mới nãy bỏ điện thoại trong phòng nên không nghe được.
Tôi nói với hắn, em rất nhớ anh.
Hắn cười nói, anh biết.
Tôi hỏi, vậy chừng nào anh trở lại?
Hắn nói, bên này không còn chuyện gì nữa, có lẽ khoảng ngày hai mươi là anh trở lại.
Tôi bắt đầu bấm tay tính xem ngày hai mươi là ngày nào thì lại nghe Tần Khoa nhẹ nhàng nói một câu, Giang Văn, anh cũng nhớ em.
Ở đầu bên này điện thoại mới đầu tôi ngây ra, tiếp theo liền há miệng ra, vui tới mức choáng váng.
Phải biết rằng nha, nghe được câu “Nhớ em” xuất ra từ miệng Tần Khoa còn khó hơn việc đội tuyển bóng đá nam Trung Quốc tiến vào World Cup đó!