Thất tịch không mưa - Chương 08

Tề Quang Ngạn trở thành khách thường xuyên của Thẩm gia, không ngày nào không siêng năng giẫm lên bậc thềm, Thiên Tình tự nhiên cũng dần quen thuộc với anh, thân phận ban đầu [bạn của anh trai], thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu.

Tề Quang Ngạn là nhân vật tiêu biểu của phái hành động, nói muốn giúp Thiên Tình làm quen môi trường, liền đưa ra một bảng kế hoạch, làm theo bảng biểu, tiếp xúc lâu, cô cũng dần dần biết Tề Quang Ngạn sau một năm tốt nghiệp, tiết kiệm chút tiền, cũng tạo chút danh hiệu, liền tích cực cùng bạn bè hợp tác mở một văn phòng luật sư, kinh doanh cũng rất tốt, chẳng trách anh có thể nói giúp cô sắp xếp công việc chẳng phải việc khó.

Xét từ tiêu chuẩn đời thường, điều kiện của anh đã là lựa chọn nhất thời, tiền đồ tương lai sẽ không có điểm dừng, có một lần còn nửa đùa với cô rằng: [Bây giờ phát hiện anh trai Tề em là mẫu đàn ông tốt, phóng khoáng, tình cảm thuần khiết, chất lượng tốt của thế kỷ vẫn chưa muộn, xem ra em là em gái của bạn thân anh, lại xinh đẹp ngọt ngào rung động lòng người, cho em được hưởng quyền ưu tiên, cần không? cần không? Đàn ông đỉnh như thế này, không quyết định sớm là tổn hại của em, muốn hẹn sẵn thì mời sớm!]

Cô chỉ cười, bị động tác anh trêu chọc khiến cô thoải mái.

Ngoài chị Tâm Bình, sau này cô còn quen vài người nữa, bao gồm cả Uyển Huyên- bạn gái cũ của anh trai.

Đó là loại phụ nữ có trực giác đặc biệt, nhìn thấu trong tim chị Uyển Huyên vẫn chưa thể buông anh, hỏi chị vì sao đồng ý chia tay, chị nói – [Chia tay là chị nói ra.]

[Cái gì?]

[Chị không phủ nhận, đến giờ chị vẫn rất yêu anh ấy, nhưng nếu lại một lần nữa, chị vẫn sẽ làm như vậy.]

[Anh em làm gì rồi? Khiến chị…]

[Không có, cái gì anh ấy cũng không làm. Tất cả mọi người đều nói anh ấy đào hoa, sau khi kết thúc một cuộc tình, thường rất nhanh chóng bắt đầu cuộc tình khác, nhưng trong khi qua lại, anh chưa bao giờ đặt hai chân lên hai con thuyền* (bắt cá hai tay), hơn nữa đối với bạn gái tuyệt đối dịu dàng chu đáo, tốt tới nỗi không thể soi mói.]

[Em không hiểu…] Nếu anh đã tốt như thế, chị ấy lại yêu sâu đậm, vì sao còn muốn rời xa?

Lâm Uyển Huyên cười. [Cho dù có yêu anh ấy nữa cũng chỉ có sự tôn nghiêm cơ bản, sâu thẳm trái tim anh ấy cất giấu một người, có lẽ đến bản thân anh ấy cũng chưa phát hiện ra, vì anh ấy giấu rất kín, rất tốt, nhưng một người con gái dùng trái tim để cảm nhận anh ấy, sẽ nhìn thấy hết tất cả, chị không rõ người con gái này là ai, càng không hiểu anh đã yêu sâu đậm đến thế, vì sao không dám đi tìm cô ấy, ngược lại còn qua lại với hết người con gái này tới người con gái khác mà anh ấy thực sự không hề thật lòng, chị chỉ biết rõ, thể xác anh ấy bên mình, nhưng linh hồn thì ở mãi nơi xa, thậm chí chị cảm thấy anh ấy đang nhìn qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không muốn thế thân.]

[Em tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì anh ấy, trong lòng anh ấy rất đau khổ, thậm chí chị lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình anh ấy cũng không có thì làm thế nào? Có lúc nhìn đôi mắt hoang vắng mênh mang của anh ấy, cảm thấy anh ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy cọc gỗ có thể vịn vào, cho dù đó có phải là anh ấy cần hay không … anh ấy trước giờ đều vô tâm làm tổn thương người khác, nhưng không được giúp đỡ, trái tim hoảng loạn chỉ có thể tóm chặt bất cứ một người con gái nào có thể cho anh ấy sự ấm áp, không để bản thân bị chìm ngập trong sự cô đơn lạnh giá hoang vắng…]

[Vậy ư?] Tim cô đập nhanh, nghĩ tới đối thoại của họ tối đó… [Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.] Cô không nỡ.

Lâm Uyển Huyên lắc đầu cười đau khổ. [Em tuổi còn nhỏ, sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu bản thân mình, là một việc rất đau khổ.]

[Em hiểu! Vì có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, là một việc rất khó, có vài người đến lập trường chờ đợi cũng không có, nhung nhớ trở thành một loại ước mơ xa vời, thực ra chỉ cần có thể thấy anh ấy, biết anh ấy sống như thế nào, chẳng phải là một loại hạnh phúc ư?]

Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lâm Uyển Huyên nghe xong sững người, bắt đầu dùng con mắt mới nhìn cô chăm chút.

[ Trong lòng – em có người rồi à?] Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó … đây không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra.

Cô mím môi, trả lời: [Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có anh trai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.]

Thực sự như vậy ư? Nhưng, một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu, sao có thể phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy?  Đó là một loại cố chấp đến bùng cháy…

Đã là em gái của Thẩm Hàn Vũ, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Thẩm Thiên Tình – cô ấy là một người con gái đặc biệt, tế nhị.

Ngoài Lâm Uyển Huyên ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Thẩm Hàn Vũ quen, mọi người cũng đều coi cô ấy là em gái yêu quý của mình, trừ nhân tố Thẩm Hàn Vũ ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới gần.

Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống 6 năm của anh trai, bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm đó của anh, cảm giác như tiến gần thêm một bước lớn, bù cho khoảng không 6 năm.

Cô sẽ từng chút từng ít từ từ tìm lại những ngày tháng bọn họ đã mất, cô tin chỉ cần cô đủ cố gắng, có thể tìm lại được thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô thương nhớ nhất trong ký ức, cùng với – sự qua lại của hai trái tim hiểu nhau.

Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, đồng thời suôn sẻ thi lấy bằng bác sỹ, còn cô cũng không phụ hy vọng cuả mọi người, thi đỗ đại học như ý nguyện, đỗ khoa mỹ thuật như cô hằng mong.

Anh nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, không an phận viết nguệch ngoạc linh tinh lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, lại giơ nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình.

Sự kiên trì của anh làm tròn ước mơ của cô.

Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô cũng tuyên bố một cách hào hùng: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!

Cuộc sống như vậy rất phong phú, tĩnh lặng, cô thậm chí còn hy vọng, có thể cùng anh nương tựa lẫn nhau cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, thành thật, như vậy chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc?

Buổi tối gần 11h trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng vẫn sáng đèn, cô gõ hai cái, thò đầu vào [Anh, còn bận à?]

Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào trước bàn máy tính, mười ngón đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình. [Vào đi!]

Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: [Em ở đây có quấy rầy đến anh không?]

[Không.] Vừa trả lời, ngón tay vừa gõ ra một chuỗi tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.

Hôm nay tham dự một ca phẫu thuật thay tim, do ba vị bác sỹ hợp tác cầm dao, hai vị kia đều là bác sỹ uy tín của  bệnh viện, nhưng không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy, lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng là một trong số đó, cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đến anh cũng được ưu ái mà lo sợ.

Ý bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sỹ cùng thời kỳ thầm ngưỡng mộ lại ghen tị, nói tiền đồ của anh rất tốt.

Thể xác rất mệt, nhưng tâm hồn lại rất sung sức, anh phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh quá trình phẫu thuật và nhận xét, anh tự tin giao ra một bản báo cáo xuất sắc hết mức.

[Anh, em có việc nói với anh, được không?]

[Em nói đi.]

[Anh Tề?] Anh dừng tay, nghiêng nửa người lại, [Hai người khi nào thân đến vậy rồi?]

Thẩm Thiên Tình mím môi cười nhẹ. [Anh ấy nói  [Ca ngô ca dĩ cập nhân chi ca]* (Bắt nguồn từ câu nói của  Mạnh Tử mà thay đổi thành: Khi kính yêu anh trai mình thì cũng đừng quên kính yêu người ngoài), tình cảm anh và anh ấy tốt như vậy, lại chăm sóc em thế, nếu em có chút lương tâm thì nên kính yêu anh ấy bằng một nửa anh.]

Thẩm Hàn Vũ ho nhẹ:[Thằng cha này!] Đến điều này cũng định lợi dụng để được lợi.

[Anh ấy nói đang mùa hoa trên núi Dương Minh, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?]

Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một chút. [Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh.]

[Vậy anh có muốn đi cùng không?]

Anh quay đầu nhìn báo cáo viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ. [Chắc không còn cách nào, thứ hai này phải làm xong báo cáo, em đi đi, bản thân cẩn thận an toàn.]

Không thể tranh thủ thêm chút thời gian đưa cô ra ngoài chơi, khiến anh càng cảm thấy day dứt, có người đưa cô ấy đi, không phải ở nhà buồn chán cả ngày, anh thực sự tán thành, con người Tề Quang Ngạn chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi, nhân cách vẫn còn, nhờ anh ta chăm sóc Tình, anh cũng rất yên tâm.

Bọn họ chắc có thể coi là cùng loại người, khi đối diện với tình cảm, tâm hồn bất an, nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi.

Thẩm Thiên Tình nằm bò lên giường anh, nhìn anh, trăm lần nhìn không chán.

[Tối nay em có thể ngủ ở đây không?] Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của anh, biểu hiện nghiêm túc rất đẹp.

[Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.]

[Không đâu!] Cô trề môi phản đối.

Anh suy nghĩ một chút. [Cho chân vào trong, đắp chăn lên, cảm anh không quan tâm đến em đâu.]

Cô không thu đôi chân đong đưa, mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ anh ra sức hôn một cái. [Cám ơn anh trai!] Sau đó vui vẻ nhảy vào trong chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không chú ý Thẩm Hàn Vũ đực mặt tại chỗ.

Tay trái xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ chấn động tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu anh—

^^^^^

Chương 8.2

Cô của bây giờ có phải không có anh cũng được?

Anh lo sợ, đột nhiên hoảng hốt.

Chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ không còn được cần tới, từ trước đến nay, cô coi anh quan trọng hơn bất cứ cái gì, tới khi một người quan trọng hơn xuất hiện, chiếm giữ nhân vật mà cả đời anh không thể đóng vai … đến tư cách người bảo vệ cuối cùng cũng bị mất đi, vậy thì, bên cạnh cô còn chỗ cho anh không? Anh có cảm giác … bị vứt bỏ.

 


Chương 8.2

Tề Quang Ngạn và Thiên Tình càng ngày càng gần gũi, gần tới mức cuối cùng cô hoàn toàn đối xử với cậu ấy như người nhà, những điều này hoàn toàn là bộc phát.

Nhận ra điều đó vào 1 tháng trước khi Thẩm Hàn Vũ sắp kết thúc cuộc đời thực tập.

Hôm đó, anh nhận được điện thoại của Tề Quang Ngạn—

[Hàn Vũ, ngày mai tôi muốn hẹn Tiểu Tình ra ngoài.]

[Đi hỏi Tình có muốn đi không chứ, cậu nói cho tôi biết làm gì?] Anh trả lời, thấy khó hiểu, thằng cha này có nhầm đối tượng không?

[Tôi cũng biết phải hỏi cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn cô ấy, mười lần thì có chín lần rưỡi cô ấy trả lời: [Em phải về hỏi anh trai em.] Cậu không gật đầu, cô ấy nào dám nói được? Tiểu Tình coi lời cậu còn quan trọng hơn cả pháp luật Trung Hoa dân quốc, không bằng trực tiếp hỏi cậu cho nhanh.]

Trực một ngày, tinh thần có chút mệt mỏi, Thẩm Hàn Vũ thả lỏng xương cốt, dựa nửa người lên thành ghế, tiện mồm hỏi: [cậu dự định đưa cô ấy đi đâu?]

[Miêu Không uống trà, nhân tiện đi xem cảnh đem tâm sự.]

(Miêu Không*: Người Đài Bắc quen gọi khu trà Mộc San là Miêu Không)

[Uống trà?] Anh ho khẽ. [Tề thiếu gia, bổn nhân quen cậu sắp 7 năm rồi, đến cốc nước trắng cậu còn chưa từng mời tôi uống qua, còn xem cảnh đêm tâm sự nữa! Sao tôi biết cậu có tâm sự tới mức thú tính đại phát không? Cậu nói tôi yên tâm giao em gái vào mồm sói không?]

[Bị cậu phát hiện rồi?] Tề Quang Ngạn cười lưu manh: [Thực ra tôi thèm thuồng Tiểu Tình rất lâu rồi, con gái xinh đẹp ngọt ngào rung động lòng người vậy không rung động được sao? Cùng là đàn ông, cậu chắc rất rõ --]

Thẩm Hàn Vũ đột nhiên thu lại nụ cười. [Tề Quang Ngạn! Tốt nhất cậu nên nói với tôi, cậu chỉ đang nói đùa?]

[Ai đùa với cậu? Tôi thực sự muốn theo đuổi Tiểu Tình.] Nếu không ai nhàn rỗi đến thế, sớm tối hỏi han ân cần; nhận được điện thoại của cô ấy, xa mấy cũng đều không từ vất vả; có cơ hội thì liều mình hẹn người đẹp, chỉ thiếu chút chưa moi tim móc gan ra đưa cô ấy, chăm sóc em gái của bạn cũng có giới hạn chứ?

Vì vậy câu nói của Tiểu Tình: [Em phải về hỏi anh trai em.] mới có thể khiến anh buồn rầu tới mức muốn về nhà ôm chăn khóc lóc, anh thực rất sợ có ngày tỏ tình với cô, cô còn ngốc nghếch trả lời anh:

[Em phải hỏi anh trai em có thể cho phép anh làm bạn trai em không.]

Có nhầm không! Cô chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, đâu cần phải việc gì cũng trưng cầu người nhà đồng ý chứ?

Cả đời này anh chưa từng tận tâm với người con gái nào như vậy! Thế mà nhân vật tiểu nữ cứ như người đứng ngoài cuộc, một chút cũng không cảm nhận được thành ý theo đuổi mãnh liệt của anh, toàn nói ra những lời giết chết phong cảnh.

Sau này tốt rồi, ban đầu vì muốn gần gũi cô ấy, lấy danh nghĩa [anh trai], không ngờ ngược lại tự chui vào rọ, cho dù anh tốt với cô hơn nữa, cô đều cho rằng đó là sự yêu thương [kiểu anh cả], ức tới nỗi anh chỉ muốn đâm đầu vào tường, chết cho cô xem cho xong!

Chính lúc dường như uất ức thành nội thương, cuối cùng anh rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định chiều theo cô. Trong lòng cô, lời anh trai chiếm phần hết sức quan trọng, thế không bằng anh trực tiếp bắt tay vào thực hiện với phía Thẩm Hàn Vũ, chỉ cần Thẩm Hàn Vũ đồng ý, sẽ có hiệu quả hơn việc anh mặc áo màu làm vui lòng người thân *(điển cố: Có một cụ già, hơn 70 tuổi nhưng vẫn mặc áo màu mè, hóa trang như trẻ con để bố mẹ vui mà cười.), giở hơn 100 trò bịp bợm theo đuổi ngu ngốc.

Tuy cách này hơi mất nhân cách, nhưng ông trời có thể thấy, anh thực không nghĩ ra cách nào hay hơn, anh là luật sư, chỉ biết sử dụng cách nào có lợi cho bản thân để thắng tố tụng, trong tình yêu cũng như vậy.

Nhưng, anh không ngờ, cái bàn tính như ý của anh càng gõ càng sai!

[Tề Quang Ngạn! Tôi giao Tình cho cậu, là muốn cậu chăm sóc tốt cho cô ấy, không phải muốn cậu cả ngày nghĩ làm thế nào để chấm mút xà xẻo cô ấy, đến em gái của bạn cậu cũng không tha, loại cầm thú như cậu còn có nhân tính không hả?]

Tề Quang Ngạn suýt chút bị tiếng thét làm thủng màng nhĩ, vài giây sau mới đặt điện thoại về bên tai. [Cái gì gọi là chấm mút xà xẻo? Tôi thực sự nghiêm túc theo đuổi Tiểu Tình, cậu phản đối có quá kích động không?]

[Nghiêm túc? Bạn gái thay mấy lần rồi, cậu còn mặt mũi mà tự ngắm mình không? Tôi cảnh cáo cậu, tránh Tinh xa ra một chút, cô ấy không phải đối tượng cậu có thể vui đùa!] Thẩm Hàn Vũ nổi điên, không ngờ ngay từ đầu cậu đã tiếp cận Tinh là đã có mưu đồ bất lương!

[Vậy thì làm sao? Số bạn gái cậu từng thay chỉ có thể nhiều hơn, không thể ít hơn tôi, có tư cách gì mà nói với tôi  những lời đó?]  Tề Quang Ngạn bị làm cho tức điên, bật lại.

[Tôi chưa bao giờ nói bản thân sạch sẽ, chính vì như vậy, tôi rất tự biết mình, tôi muốn cũng chẳng có nổi phụ nữ tốt, như loại người chúng ta, chỉ có thể làm tổn thương phụ nữ.] Cho dù khát vọng tới mức tim đau biết bao, anh mãi mãi chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám, cũng không thể giơ tay đi giành……

[Đó là cậu, tôi khác. Chính vì cậu tự ti một cách khó hiểu, không có dũng cảm đi giành lấy tình yêu, khiến Tâm Bình tổn thương bao lần? Nhưng tôi thì khác, yêu rồi tôi sẽ dũng cảm đối mặt với trái tim mình, chỉ cần tôi muốn, thì tuyệt đối tự tin mang lại hạnh phúc cho cô ấy, bản thân cậu xấu xa, cũng đừng có coi tôi như thế!]

[Yêu?] Anh cười nhẹ, nghe Tề Quang Ngạn nói, lại cảm thấy tiếng cười đó lạnh lẽo tới mức sống mũi cay. [Đừng nói về tình yêu với tôi, cậu không hiểu nó nhiều hơn tôi đâu, ít nhất cậu chưa từng biết cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, một trái tim nhất định phải tàn ác mổ xẻ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa từng tồn tại bao giờ, cảm giác để những ngày tê liệt qua đi—]

Khoét rỗng trái tim? Trong đó còn lại những gì?

Ý của cậu ta là, trái tim cậu ta đã chết từ lâu rồi ư?

[Đã cắt bỏ đến mức đau tới vậy, vì sao không mạnh dạn đòi lấy? Tôi không hiểu rốt cuộc cậu do dự cái gì.]

[Tôi --] Thẩm Hàn Vũ mở miệng nhưng không nói gì.

[Tôi không quan tâm cậu nói thế nào, dù sao tôi vẫn theo đuổi Tiểu Tình, cậu tin cũng được, không tin cũng được, cô ấy là người con gái đáng để tôi trân trọng, tôi không chỉ vui đùa mà thôi.]

Thẩm Hàn Vũ nắm chặt lòng bàn tay. [Nếu tôi kiên quyết phản đối đến cùng?]

[Tôi vẫn dốc toàn lực đi giành lấy, tuyệt không từ bỏ.]

[Cậu cho rằng Tình sẽ nghe lời cậu hay nghe lời tôi?]

[Vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh vậy, nhưng, cho phép tôi không khách khí mà nói một câu: Thẩm Hàn Vũ, cậu thực ích kỷ XX! Lợi dụng sự coi trọng của em gái với người thân, trói chặt bước chân đi tìm hạnh phúc của cô ấy, như vậy là làm khó cô ấy, cậu được coi là thứ anh gì vậy? Nói thẳng một điều, cậu [chỉ là] anh trai, không phải chồng cô ấy, dựa vào cái gì mà độc chiếm cô ấy, không cho phép cô ấy đi tìm tình yêu thực sự?]

Từng lời từng câu, đánh mạnh vào chỗ sâu nhất trong trái tim anh, đánh nặng nề, tàn nhẫn, đau tới mức anh không thốt lên lời—

Anh không nhớ bọn họ cuối cùng kết thúc cuộc điện thoại như thế nào, anh thất thần ngơ ngẩn ngồi, tới khi Thẩm Thiên Tình từ ngoài trở về.

[Oái? Anh, chẳng phải anh nói muộn mới về à? Em vẫn chưa nấu cơm!]

Anh ngỡ ngàng ngước mắt, nụ cười nhẹ trong trẻo ánh lên trên gương mặt cô, anh không thể nhoẻn nổi cho dù chỉ là nụ cười yếu ớt.

[Em đi đâu?]

[Em đi tới chỗ anh Tề lấy ảnh.] Cô giơ giơ tập ảnh trong tay. [Khi về Cửu Phân chụp,vốn dĩ anh Tề nói muốn mang qua cho em, nhưng em nghĩ cũng không phải không quen đường, nên không phiền anh ấy nữa, anh có muốn xem chụp đẹp hay không không?]

Không để ý thấy thần sắc anh không thoải mái, cô tràn đầy hào hứng dựa sát người anh, lật qua từng tấm, cùng xem với anh.

[Tấm này là thế nào?] Anh chỉ một trong những tấm cô để Tề Quang Ngạn ôm, cử chỉ này thân mật biết bao, dường như có thể hiểu nhầm thành tình nhân, cô không biết ư?

Thẩm Thiên Tình lè lưỡi. [Anh ấy đang chọc em! Biết em nhột, mỗi lần đều như vậy, đến chụp ảnh cũng nhân cơ hội bắt nạt em, em liền trốn, kết quả bị anh ấy tóm được, không cẩn thận bị chụp lại.]

Anh hít thật sâu, lật qua vài tấm. [Cái này?]

Anh phải cố gắng kiềm chế, mới có thể không ra sức hét cô – rốt cuộc em đang làm cái quái gì?

Một người con gái để con trai hôn bị chụp vào ảnh lưu lại, còn có thể không có gì ư?

Cô lặng lẽ liếc anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: [Là anh ấy nói muốn cá với em bậc thang này là số đơn hay số lẻ, nếu em thua thì em để anh ấy hôn một cái, em chưa đồng ý, là anh ấy hôn lén em.] Cô không ngốc, đáy lòng láng máng nhận ra ý đồ của Tề Quang Ngạn, nhưng anh không nói rõ, cô cũng không thể tỏ rõ cái gì, dẫu sao anh ấy cũng là bạn của anh trai, không thể để anh trai khó làm người.

Em không thích thú vì bị tập kích chứ!

Thẩm Hàn Vũ nhìn dáng vẻ làm nũng dẩu môi oán giận trẻ con của cô, nén không nói ra.

Cuối cùng nhận thấy sự trầm mặc khác thường của anh, cô nghiêng đầu hỏi: [Anh, anh sao thế?]

[Không sao.]

[Anh Tề nói thứ bảy --]

[Không được đi!] Chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra, âm lượng cao đến nỗi anh cũng bị làm cho khiếp sợ.

[…Anh?]

[Con gái từ sáng tới tối chạy ra ngoài, giống cái gì hả?]

Anh hạ thấp âm lượng, chính là tự bào chữa.

[Nhưng, trước đây cũng là anh nói --]

[Anh không nói em suốt ngày dính vào cậu ta không buông! Bản thân em để ý được không? Bây giờ từ sáng tới tối mở miệng đều là anh Tề, em còn học hay không? Còn có đặt anh trong mắt mình không? Trong đầu em chỉ còn chứa cậu ta thôi à?]

Cô của bây giờ có phải không có anh cũng được?

Anh lo sợ, đột nhiên hoảng hốt.

Chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ không còn được cần tới, từ trước đến nay, cô coi anh quan trọng hơn bất cứ cái gì, tới khi một người quan trọng hơn xuất hiện, chiếm giữ nhân vật mà cả đời anh không thể đóng vai … đến tư cách người bảo vệ cuối cùng cũng bị mất đi, vậy thì, bên cạnh cô còn chỗ cho anh không? Anh có cảm giác … bị vứt bỏ.

[Anh – không thích em và anh ấy gần gũi quá à?] cô suy nghĩ hồi lâu, hỏi khẽ.

[Anh…] Chỉ có anh mới biết, đây không phải chĩa mũi nhọn vào  Tề Quang Ngạn, mà là bất cứ người đàn ông nào có ý đồ với cô, loại ích kỷ muốn độc chiếm cô đến anh còn cảm thấy chán ghét bản thân.

[Em biết --- cậu ấy muốn theo đuổi em không?] Anh khó khăn nói.

[Theo đuổi em?] Cô tròn to mắt. [Ai nói vậy?]

[Không cần bất cứ ai nói, anh không phải tên ngốc, anh nhìn thấy được.]

Là như vậy ư? Anh trai cũng nhận ra rồi, vì vậy hôm nay mới thể hiện khác thường thế, anh — đang ghen?

Cô cười nhẹ, dựa vào lòng anh, dịu dàng ôm anh. [Cho dù anh ấy thích em hay không, đều không quan trọng, em chỉ cần ở cùng anh, như vậy là đủ rồi.]

Thực sự có thể như vậy không? Cả đời bên nhau với thân phận anh em?

Cô dịu dàng tình cảm dụi vào ngực anh, nhưng không nhìn thấy khoảng trống của hai bên đầu lông mày nhíu sít lại, rất, rất lo.