Harry Potter Và Mật lệnh Phượng Hoàng - Chương 17 --> 18

Chương 17 - Đạo luật giáo dục số Hai mươi Bốn
arry cảm thấy vui hơn trong phần thời gian còn lại của cuối tuần hơn bất kỳ thời gian nào trong suốt năm học. Nó và Ron dùng phần lớn thời gian của ngày Chủ Nhật để giải quyết mớ bài tập về nhà của chúng, và mặc dù công việc này khó có thể gọi là vui vẻ được, những tia nắng mặt trời cuối cùng của ngày thu này vẫn còn sáng rỡ, vì vậy thay vì ngồi cứng ở những cái bàn trong phòng sinh hoạt chung, chúng mang bài vở ra ngoài trời và ngồi tản mạn trong bóng râm của một cây sồi lớn ở bên bờ hồ. Hermione tất nhiên là đã giải quyết xong hết các bài tập của mình, cô bé mang ra ngoài một mớ len và niệm chú cho mấy cây kim đan của mình để chúng loé lên lách cách trong khoảng không trước mặt cô bé, đan tiếp những cái nón và khăn quàng.
Biết rõ rằng bọn nó đang làm một chuyện chống lại Umbridge và Bộ, và biết rằng mình giữ vai trò chính yếu trong kế hoạch nổi loạn này, những việc này khiến cho Harry cảm thấy vô cùng hài lòng. Nó ôn lại buổi họp mặt thứ Bảy trong đầu: tất cả những người đã đến với nó dể Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám… và những cái nhìn trên mặt họ khi họ nghe về những việc mà nó đã làm… và Cho đã ca tụng những thành tích của nó trong cuộc thi Tam pháp thuật – nó đã biết rằng tất cả những người đó đã không cho rằng nó là một kẻ lập dị nói dối, họ còn thán phục và nâng cao tinh thần nó đến nỗi nó vẫn còn ở trên mây vào sáng thứ Hai, bất chấp cái viễn cảnh sắp tới về những môn học chán nhất của nó.
Nó và Ron đi xuống lầu từ khu ký túc xá của chúng, thảo luận về ý kiến của Angelina về việc bọn nó sẽ tập một chiến thuật mới gọi là Sự Xoay Tròn Chậm và Chặt vào đêm tập Quidditch, và cho đến khi bọn nó đã băng qua được nửa căn phòng sinh hoạt chung tràn ngập ánh nắng thì tụi nó mới để ý đến một thứ mới của căn phòng chung đang tập trung sự chú ý của một nhóm nhỏ người.
Một tờ thông báo mới vừa được dán lên tấm bảng thông báo của nhà Gryffindor, nó lớn đến nỗi che hết mọi tấm thông báo khác, - những danh sách sách thần chú cũ được rao bán, tờ nhắc nhở thường trực về những luật lệ cũ rích của trường được dán bởi Argus Flinch, lịch tập luyện của đội Quidditch, những lời rao về việc trao đổi những tấm thẻ Chocolate Ếch với những người khác, tờ quảng cáo mới nhất của anh em nhà Weasley về việc tuyển những người thử nghiệm. Tờ thông báo mới được in bằng một thứ chữ đen lớn và được đóng một cái dấu có vẻ từ một cơ quan cao cấp ở cuối trang, dưới một chữ ký rõ và ngắn.
THỪA LỆNH CỦA THANH TRA CAO CẤP CỦA HOGWARTS
Tất cả các tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm và chức câu lạc bộ của học sinh đều bị đình chỉ kể từ lúc này.
Một tổ chức, đoàn thể, đội và hoặc câu lạc bộ tức là những cuộc họp thường trực của một nhóm của ba học sinh hoặc nhiều hơn.
Quyết định cho phép tổ chức lại các hoạt động trên có thể được cấp bởi Thanh tra Cao Cấp (giáo sư Umbridge).
Không một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ học sinh nào được phép tồn tại mà không được Thanh Tra Cao Cấp chấp nhận.
Bất kỳ học sinh nào tìm cách thành lập, hoặc tham gia vào một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ có mà không được chấp nhận bởi Thanh tra Cao cấp sẽ bị trục xuất.
Những thông báo trên đây dựa trên Đạo Luật Giáo Dục số Hai Mươi Bốn.
Ký tên, Dolores Jane Umbridge, Thanh tra Cao cấp
Harry và Ron đọc thông báo qua đầu của một đám học sinh năm thứ hai trông có vẻ đầy băn khoăn.
“Chẳng lẽ điều này có nghĩa là họ đóng cửa Câu lạc bộ Chơi Bi sao?’ một trong số đám trẻ hỏi.
“Anh nghĩ là bọn em sẽ được chơi Bi thôi,” Ron u ám nói, khiến bọn học sinh năm hai nhảy dựng lên mừng rỡ. “Nhưng mà chắc bọn mình không có được cái may mắn đó đâu hỉ?” nó hỏi Harry khi đám học sinh năm hai tản đi.
Harry đọc lại tấm thông báo lần nữa. Những niềm vui lồng lộng đang tràn ngập nó từ thứ Bảy đã tan biến. Tâm tưởng nó ngập tràn giận dữ.
“Đây không thể nào là một sự ngẫu nhiên được,” nó nói, tay nắm chặt lại. “Bà ta đã biết rồi.”
“Không thể được,” Ron nói ngay.
“Chắc là có ai đó đã nghe lén ở quán rượu. Và hãy đối mặt với chuyện này, chúng ta không thể nào biết được có bao nhiêu người trong số những người có mặt ở đó chúng ta có thể tin tưởng được… có thể có ai đó đã chạy đi mách lẻo bà Umbridge…”
Thế mà nó đã nghĩ rằng bọn họ tin nó, nghĩ rằng bọn họ thậm chí còn thán phục nó…
“Zacharias Smith!” Ron nói ngay, đấm vào tay mình, “hoặc – tớ nghĩ rằng cái thằng Michael Corner cũng trông có vẻ gian lắm-“
“Không biết Hermione đọc cái này chưa nhỉ?” Harry nói, nhìn về phía cửa khu ký túc xá nữ
“Đi nói với cô ấy thôi,” Ron nói. Nó phóng tới trước, kéo cửa ra và lao lên cái cầu thang cuộn.
Nó vừa leo đến tầng sáu thì một tiếng động lớn, nghe như tiếng còi ré lên và tất cả những bậc thang hoà vào nhau tạo thành một khối đá nghiêng trượt dài trông cái cầu trượt. Ron còn chạy được theo đà một chút xíu, tay vung vẫy điên cuồng như cái cối xay gió, rồi nó trượt ngược xuống và rơi ào theo cái cầu trượt mới tạo ra, nằm thẳng cẳng ngay dưới chân Harry.
“Ờ – tớ không nghĩ là bọn mình được phép vào khu ký túc xá nữ,” Harry nói, đỡ Ron đứng dậy dưới chân nó và cố để không cười lăn cười bò ra.
Hai cô bé năm thứ tư thích thú trượt phóng xuống từ cái cầu trượt đá.
“Ồ, ai vừa định leo lên đấy?” họ khúc khích cười thích thú, đứng dậy và nguýt bọn Harry và Ron.
“Là anh,” Ron nói, nó vẫn còn rũ rượi, “tớ không biết rằng sẽ xảy ra như vậy. Không công bằng tí nào!” nó nói với Harry, trong khi các cô gái đi về phía cái lỗ chân dung, vẫn còn cười như điên. “Hermione được phép đi vào khu ký túc xá của bọn mình, vậy tại sao bọn mình lại không được?”
“Ờ, đó là một cái luật cổ lỗ sĩ,” Hermione nói, cô bé vừa trượt xuống đúng ngay vào một cái thảm trước mặt họ và đang đứng dậy, “nhưng trong cuốn Hogwarts: Một lịch sử nói rằng các cậu bé không đáng tin bằng các cô gái. Dù sao đi nữa, thì các bạn tìm cách mò lên đó làm gì.”
“Để kiếm bạn chứ làm gì – nhìn này,” Ron nói, kéo cô bé về phía tấm bảng thông báo.
Mắt Hermione lướt nhanh xuống tờ thông báo. Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng.
“Có ai đó mách lẻo với bà ta rồi!” Ron giận dữ nói.
“Họ không làm như vậy đâu,” Hermione nhỏ nhẹ nói.
“Bạn khờ quá,” Ron nói, “bạn nghĩ thế vì bạn quá chính trực và ngay thẳng-“
“Không đâu mà, họ không làm vậy đầu, bởi vì mình đã ếm một lời nguyền lên tấm giấy da mà tất cả chúng ta đều đã ký lên,” Hermione quả quyết nói, “tin mình đi, nếu có ai đó chạy đi mách lẻo với bà Umbridge, tất cả chúng ta đều biết kẻ đó là ai và người đó sẽ phải hối tiếc đấy.”
“Chuyện gì xảy ra với nó?” Ron hăm hở hỏi.
“Ờ, sẽ giống như thế này,” Hermione nói, “nó sẽ làm kẻ đó nổi lên những cái mụn trứng cá của Eloise Midgeon như một một loại tàn nhang tuyệt đẹp. Thôi đi nào, hãy đi xuống ăn sáng và xem xét những chuyện khác… Không biết cái thông báo này đã được dán lên những nhà khác chưa nhỉ?”
Gần như ngay sau khi bước vào Đại Sảnh họ đã thấy rằng cái thông báo của Umbridge đã không chỉ xuất hiện ở tháp Gryffindor. Nó là chủ đề thảo luận đặc biệt của mọi người và Hội trường nhốn nháo một cách đặc biệt khi mọi người lăng xăng bàn tán về những gì họ vừa được đọc. Harry, Ron và Hermione chỉ vừa mới kiếm được chỗ ngồi thì Neville, Dean, Fred, George và Ginny xán đến chỗ họ.
“Thấy rồi chứ?”
“Mấy em có cho rằng mụ ấy biết rồi không?”
“Bọn mình làm gì đây?”
Cả bọn đều nhìn Harry. Nó liếc quanh để đảm bảo rằng không có giáo viên nào đang ở gần chỗ họ.
“Tất nhiên là bọn mình vẫn cứ tiến hành,” nó khẽ nói.
“Biết là thế nào em cũng nói vậy mà,” George nói, hớn hở và đấm lên tay Harry.
“Thế các vị huynh trưởng cũng vậy chứ?” Fred nói, liếc nhìn Ron và Hermione một cách giễu cợt.
“Tất nhiên” Hermione lạnh lùng nói.
“Ernie và Hannah Abbott đến kìa,” Ron nói, nhìn qua vai nó, “Và cả đám nhà Ravenclaws nữa và cả Smith… không có ma nào nổi mụn cả.”
Hermione liếc quanh với vẻ cảnh giác.
“Đừng quan tâm đến những cái mụn, những tên ngốc đó không thể đến đây đâu, vì nó sẽ gây nghi ngờ – ngồi xuống đi!” cô bé nói với Ernie và Hannah, đang thân thiện vẫy họ sang bàn nhà Hufflepuff ngồi. “Lát nữa đã! Bọn-mình-sẽ-nói-chuyện-với-các-bạn-sau!”
“Để em nói với Michael,” Ginny nóng nảy, đứng lên khỏi ghế, “cái cậu ngốc thật thà này…”
Cô bé chạy vội về phía bàn Ravenclaws, Harry nhìn cô bé chạy đi. Cho đang ngồi phía xa xa, đang nói chuyện với cô bạn tóc quăn đã đi cùng cô tới quán Đầu Heo. Có khi nào cái thông báo của Umbridge khiến cho cô bé sợ không dám gặp lại họ không?”
Nhưng những tác động của tờ thông báo nọ vẫn không hề tan đi khi tụi nó rời khỏi Đại Sảnh để đi học môn Lịch Sử Pháp Thuật.
“Harry! Ron!”
Đấy là Angelina và cô bé đang chạy vội về phía họ với vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
“Không sao đâu,” Harry khẽ nói, khi cô bé chạy đến đủ gần để nghe nó. “Chúng ta vẫn sẽ...“
“Em có nhận ra là bà ta bao hàm luôn cả Quidditch trong cái thứ đó không?” Angelina la lên với nó. “Chúng ta phải đi xin phép để tổ chức lại đội Quidditch.”
“Cái gì?” Harry nói.
“Không thể nào,” Ron nói, thất kinh.
“Bọn em không đọc cái tờ thông báo ấy à, nó cũng đề cập đến cả các đội mà! Nghe này, Harry… chị nói điều này lần cuối cùng nhá… xin, xin em đừng có mất tự chủ với bà Umbridge lần nữa nếu không thì bà ta sẽ không cho bọn mình chơi nữa đâu!”
“OK, OK,” Harry nói, bởi vì Angelina nhìn có vẻ như sắp khóc đến nơi. “Đừng lo, em sẽ tự chủ mà…”
“Cá là mụ Umbridge ấy đã có mặt ở lớp Lịch sử Pháp thuật,” Ron quả quyết nói, khi họ bắt đầu đi đến lớp của Binns. “Bà ta chưa thanh tra thầy Binns… cá với cậu bất kỳ cái gì cũng được là mụ ta đang ở đó…”
Nhưng nó đã lầm; người giáo viên duy nhất có mặt khi chúng đi vào lớp là giáo sư Binns. đang bay lơ lửng khoảng một inch trên cái ghế của ông như thường lệ và chuẩn bị tiếp tục cái bài diễn văn đơn điệu của ông về cuộc chiến tranh của những người khổng lồ. Hôm nay Harry thậm chí không buồn cố để mà nghe xem ông đang nói gì, nó nguệch ngoạc vô hồn trên tờ giấy da của nó mặt kệ Hermione cứ chốc chốc lại liếc sang và huých nó, cho đến khi một cú thọc thật đau vào xương sườn làm nó giận dữ ngước qua.
“Gì chứ?”
Cô bé chỉ ra cửa sổ. Harry ngó ra. Hedwig đang đậu bên cửa cái bờ khung cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn qua tấm kính dày về phía nó, một bức thư buộc trên chân nó. Harry không thể hiểu nổi, chúng chỉ mới ăn sáng xong, có trời mới biết tại sao mà nó lại không phát thư vào lúc đó như thường lệ? Có nhiều bạn của cũng đang chỉ nhau về phía Hedwig.
“Ồ, mình luôn thích con cú này, nó đẹp quá!” Harry nghe Lavender thở dài với Parvati.
Nó liếc về phía giáo sư Binns vẫn đang đều đều đọc bài giảng của ông, chẳng hề biết được rằng sự chú ý của cả lớp giành cho ông thậm chí còn kém hơn bình thường nữa. Harry khẽ trượt khỏi quế, cúi thấp người và luồn giữa các dãy ghế về phía cửa sổ, nó khẽ kéo then và từ từ mở ra.
Nó cứ tưởng Hedwig sẽ lại đưa chân ra để nó có thể lấy lá thư ra rồi lại bay về Tổ Cú, nhưng khi cửa sổ chỉ vừa mớ hé ra đủ khoảng trống là nó ào vào ngay, kêu rít lên đầy buồn thảm. Nó đóng vội cửa sổ và lo lắng liếc về giáo sư Binns, lại cúi thấp người xuống và trườn về chỗ ngồi với Hedwig đậu trên vai. Nó ngồi lên ghế, chuyển Hedwig xuống lòng và tháo thư ra khỏi chân con cú.
Chỉ đến lúc đó nó mới nhận ra rằng lông con Hedwig đang xù lên một cách kinh dị, vài chỗ dựng ngược lên, và một bên cánh của nó nghiêng đi rất kỳ.
“Nó bị thương rồi!” Harry thì thào, cuối đầu xuống sát con cú. Hermione và Ron trườn lại gần; Hermione thậm chí buông rơi cả bút. “Nhìn này... có cái gì lạ bên cánh nó... “
Hedwig vẫn còn run; khi Harry chạm vào bên cánh nó thì nó khẽ nhảy dựng lên, tất cả lông đều run liên tục như thể nó đang cố lấy lại can đảm, và nó nhìn cậu bé với vẻ trách móc.
“Thưa giáo sư Binns,” Harry nói lớn, và mọi người trong lớp đều quay lại nhìn nó. “Em cảm thấy không được khoẻ ạ.”
Giáo sư Binns nhướng mắt ra khỏi bài giảng của ông, có vẻ ngạc nhiên, như thường lệ, khi thấy căn phòng trước mặt ông đầy người với người.
“Không cảm thấy khoẻ à?” ông lặp lại mơ hồ.
“Không được khoẻ lắm ạ,” Harry nói lớn, đứng thẳng lên với con Hedwig được giấu sau lưng. “Em nghĩ em cần phải vào bệnh xá ạ.”
“Ờ,” giáo sư Binns nói, rõ ràng là rất bất ngờ. “Ờ… ờ, bệnh xá, ờ, em đi đi, Perkins…”
Khi ra khỏi phòng, Harry thả Hedwig lại lên vai và chạy vội theo dọc hành lang, chỉ ngừng lại khi nó nghĩ rằng đã ra khỏi tầm mắt của Binns. Quyết định đầu tiên của nó nếu phải tìm ai đó chữa thương cho Hedwig thì đó là Hagrid, tất nhiên, nhưng vì nó chẳng biết bác ấu ở đâu nên nó chỉ còn một giải pháp và đi tìm giáo sư Grubbly-Plank và hy vọng là bà có thể giúp được.
Nó liếc qua cửa sổ về phía bãi đất u ám lộng gió. Không thấy dấu hiệu nào của bà ấy cạnh lều của bác Hagrid; nếu như bà không phải đang dạy, thì có thể là bà đang ở phòng giáo viên. Nó đi xuống cầu thang, Hedwig kêu lên yếu ớt khi nó lắc lư trên vai Harry.
Hai con gargoyle một loại quái vật bay được, ai chơi War3 thì biết con này bằng đá chực hai bên cửa phòng giáo viên. Khi Harry đến gần, một con khọt khẹt. “Mi đáng lý phải ở trong lớp, hỡi đứa con trai của Jim.”
“Đây là một trường hợp khẩn cấp,” Harry nói ngắn.
“Ồồồồồồồồ, khẩn cấp hả?” con gargoyle kia nói bằng một giọng the thé. “Ở, điều đó đặt chúng ta vào vị trí của mình, phải không?”
Harry gõ cửa. Nó nghe thấy tiếng chân, rồi cánh cửa mở ra, và nó thấy mình đang đối mặt với giáo sư McGonagall.
“Không phải là em lại bị cấm túc nữa chứ” bà nói ngay, cặp kính vuông của bà loé lên lo ngại.
“Không, thưa giáo sư!” Harry vội nói.
“Vậy thì, sao em lại không ở trong lớp,”
“Có vẻ như đây là một trường hợp khẩn cấp,” con gargoyle thứ hai cạnh khoé.
“Em đang tìm giáo sư Grubbly-Plank,” Harry giải thích, “Con cú của em, nó bị thương rồi cô ơi.”
“Con cú bị thương, em nói thế à?”
Giáo sư Grubbly-Plank hiện ra bên cạnh giáo sư McGonagall, hút một cái tẩu và cầm một tờ Tiên Tri Hàng Ngày.
“Vâng,” Harry nói, cẩn thận đưa Hedwig khỏi vai, “nó về đến đây sau những con cú đưa thư khác, và một bên cánh của nó kỳ lắm, cô trông này...“
Giáo sư Grubbly-Plank ngậm chặt cái tẩu giữa hàm răng và nhận Hedwig từ tay Harry trong khi giáo sư McGonagall quan sát.
“Hmm,” giáo sư Grubbly-Plank nói, cái tẩu của bà lắc nhẹ khi bà nói. “Có cái gì đó đã tấn công vào nó, Nhưng tôi không thể nghĩ ra được là cái gì đã làm điều này. Tất nhiên là đôi khi Thestral cũng săn chim, nhưng ông Hagrid đã huấn luyện kỹ lưỡng những con Thestral không được chạm vào cú.”
Harry không biết và cũng không quan tâm xem Thestral là gì, chỉ muốn biết xem Hedwig có sao không. Tuy nhiên giáo sư McGonagall lại liếc nhanh sang Harry vào nói, “Em biết con cú bay baoxa không, Potter?”
“Ơ,” Harry nói, “em nghĩ là từ London, thưa cô.”
Nó liếc nhanh lên mắt cô, và qua việc lông mày cô đang chạm nhau ở giữa trán, nó biết rằng cô đã hiểu, “London tức là số mười hai, quảng trường Grimmauld.”
Giáo sư Grubbly-Plank lấy ra cái kính một mắt của bà từ trong cái áo choàng và đeo nó vào mắt, kiểm tra cánh của Hedwig thật kỹ. “Tôi nghĩ rằng nên giải quyết bằng cách em để nó lại với tôi, Potter,” bà nói, “trong bất kỳ trường hợp nào cũng không để cho nó bay một đoạn đường dài trong vài ngày tới.”
“Ơ- vâng ạ – cám ơn cô ạ.” Harry nói, ngay khi tiếng chuông hết giờ vang lên.
“Không có gì,” giáo sư Grubbly-Plank nói gọn, quay lưng lại và đi vào phòng giáo viên.
“Đợi một chút, Wilhelmina à!” giáo sư McGonagall nói, “Còn cái thư của Potter nữa!”
“Ồ vâng!” Harry nói, nó đã trong một thoáng quên cái cuộn giấy buộc dưới chân Hedwig. Giáo sư Grubbly-Plank đưa nó ra và biến luôn vào phòng giáo viên, mang theo Hedwig, con cú vẫn nhìn Harry thể không sao tin được là cậu bé lại bỏ rơi nó như vậy. Cảm thấy hơi cắn rứt, nó quay đi, giáo sư McGonagall gọi nó lại.
“Potter!”
“Dạ, thưa giáo sư?”
Bà ngó quanh hành lang, đang có nhiều học sinh đi đến từ hai đầu.
“Nhớ này,” bà nói nhanh và khẽ, mắt bà vẫn nhìn vào cuộn giấy trên tay nói, “các kênh liên lạc ra vào Hogwarts đều bị theo dõi, biết không?”
“Em...“ Harry nói, nhưng đám học sinh đang đi tới đi lui đã gần đến chỗ nó. Giáo sư McGonagall gật đầu khẽ với nó và lui lại vào phòng giáo viên, để Harry đi ra sân cùng với học sinh. Nó thấy Ron và Hermione đang đứng ở góc mái, cổ áo choàng dựng lên chống gió. Harry mở tung cái thư khi nó chạy vội đến chỗ các bạn và thấy năm từ viết tay của Sirius như sau:
“Hôm nay, giờ cũ, chỗ cũ.”
“Hedwig không sao chứ?” Hermione lo lắng hỏi, khi mà nó đã đến đủ gần để nghe.
“Cậu mang nó đi đâu thế?” Ron hỏi.
“Đến chỗ Grubbly-Plank,” Harry nói, “Và tớ đã gặp cô McGonagall… nghe này…”
Và nó nói với các bạn về những điều giáo sư McGonagall đã nói. Trước sự ngạc nhiên của nó, chẳng có ai trong hai đứa bạn nó có vẻ sốc cả. Ngược lại, chúng còn trao đổi cho nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.
“Cái gì vậy?” Harry nói, nhìn từ Ron qua Hermione rồi nhìn ngược trở lại.
“Ờ, mình chỉ vừa mới nói với Ron… có lẽ có kẻ nào đó cố chặn Hedwig lại? Mình muốn nói, trước đây nó đâu có bao giờ bị thương đâu.”
“Dù sao thì, ai gửi lá thư đó vậy?” Ron hỏi, cầm lấy lá thư từ tay Harry.
“Snuffles” Harry khẽ nói.
“Giờ cũ, chỗ cũ?” Chẳng lẽ chú ấy nói đến cái lò sưỡi trong phòng chung?”
“Rõ là thế rồi,” Hermione nói, cô bé cũng đang đọc lá thư. Cô bé có vẻ khó chịu. “Mình chỉ hy vọng là chưa có ai khác đọc cái thư này…”
“Nhưng nó vẫn còn được niêm kín mà,” Harry nói, cố thuyết phục mình cũng như bạn “Và cũng sẽ chẳng có ai hiểu nó có nghĩa là gì nếu như họ không biết là mình đã nói chuyện với chú ấy trước đây, phải không?”
“Mình không biết,” Hermione buồn buồn nói, khoác cái túi lên vai khi tiếng chuông reo vang. “không quá khó để mở niêm cuộn thư bằng pháp thuật đâu… và nếu có ai đó theo dõi mạng Floo thì… nhưng mình thật sự không biết làm cách nào bọn mình có thể khuyến cáo chú ấy đừng đến mà nó không bị ngăn chặn!”
Chúng chậm chạp lê bước xuống những bậc đá đi vào căn hầm học môn Linh Dược, cả ba đều miên man suy nghĩ, nhưng khi chúng bước xuống những bậc đá cuối cùng thì chúng đều bừng tĩnh với cái giọng lanh lảnh của Draco Malfoy đang đứng ngay bên ngoài phòng học của Snape, vẫy một mẫu giấy da có vẻ đúng nghi thức và đang nói lớn hơn mức cần thiết để họ có thể nghe thấy từng lời của nó.
“Ờ, cô Umbridge đã cho đội Quidditch Slytherin được phép tiếp tục chơi bóng ngay tức khắc, tao đã đến xin bà ấy đầu tiên trong sáng nay. Ờ, nó chỉ có vẻ là thủ tục thôi, tao muốn nói, bà ấy biết rõ ba tao, ba tao ra vào Bộ như đi chợ mà… để coi xem nhà Gryffindor có được phép tiếp tục chơi không nhỉ?”
“Đừng có nóng lên đấy,” Hermione thì thầm van nài với Harry và Ron, cả hai đang trừng mắt nhìn Malfoy, mặt đanh lên và nắm đấm siết lại. “Đó là cái nó muốn mà.”
“Tao muốn nói,” Malfoy nói, cất cao giọng hơn nữa, đôi mắt xám của nó sáng lên đầy ác ý về hướng Harry và Ron, “nói đến những tin đồn đang lan trong Bộ, tao không nghĩ là họ có nhiều cơ hội… từ những gì ba tao nói, họ đang tìm lý do để sa thải Arthur Weasley nhiều năm rồi… và về Potter… ba tao nói là chỉ là vấn đề thời gian trước khi Bộ tống mày về St Mungo… có vẻ như ở đấy có một sự chăm sóc đặc biệt dành cho những kẻ bị loạn óc vì ma thuật.”
Malfoy tạo ra một vẻ mặt kỳ khôi, miệng nó mở ra trệ xuống dưới và mắt nó trợn tròn lên. Crabbe và Goyle lại phá lên cười như thường lệ, Pansy Parkinson ré lên vì khoái chí.
Có cái gì đó giật mạnh lên vai Harry, kéo nó qua một bên. Liền đó nó thấy Neville vừa bước qua khỏi nói, hướng thẳng về phía Malfoy.
“Neville ơi, đừng!”
Harry phóng lên và nắm lưng áo choàng Neville lại, Neville vùng vằng dữ dội, nắm đấm nó hoa lên, cố để phóng đến chỗ Malfoy, lúc đó đang rất sửng sốt.
“Giúp tớ!” Harry la lên với Ron, cố choàng tay quanh cổ Neville và kéo bạn trở lại, tránh xa khỏi nhà Slytherin. Crabbe và Goyle đang cung tay lên khi chúng bước lên trước mặt Malfoy, sẵn sàng đánh nhau. Ron nắm lấy tay Neville, và nó cùng với Harry cuối cùng cũng đã kéo được Neville về phía Gryffindor. Khuôn mặt Neville đỏ bừng, lực mà Harry siết quanh cổ nó khiến nó phát ra những từ khó hiểu, những khá lạ lùng từng miệng nó.
“Không… buồn cười… không được… Mungo s… cho…nó biết...”
Cửa hầm mở tung. Snape hiện ra. Đôi mắt đen của ông lướt qua đám học sinh Gryffindor, dừng lại ở chô Harry và Ron đang giằng co với Neville.
“Đánh nhau à? Potter, Weasley, Longbottom?” Snape nói bằng một giọng lạnh lùng và chế nhạo. “Trừ mười điểm cho nhà Gryffindor. Thả Longbottom ra, Potter, nếu không sẽ là cấm túc đấy. Đi vào, tất cả các em.”
Harry thả Neville ra, nó vẫn đứng hổn hển và ngó về phía bạn.
“Mình phải ngăn cậu lại,” Harry hổn hển, nhặt cặp lên. “Crabbe và Goyle sẽ làm gỏi cậu mất.”
Neville không nói gì; nó chỉ đơn giản là nhấc lại cái túi của nó lên và đi thẳng vào hầm.
“Thề có tên của thánh Merlin,” Ron chậm chạp nó, khi chúng đi theo Neville, “thế là thế nào?”
Harry không trả lời. Nó biết vì sao mà vấn đề những người phải điều trị ở St Mungo’s vì những tác hại của pháp thuật lên não bộ của họ lại khiến cho Neville xúc động cực độ như vậy, nhưng nó đã thề với cụ Dumbledore rằng nó sẽ không nói với bất kỳ ai về bí mật của Neville. Thậm chí cả Neville cũng không biết là Harry biết.
Harry, Ron và Hermione ngồi vào chỗ ngồi thường lệ của họ ở cuối lớp, rút mấy tờ giấy da, bút lông và cuốn Một Ngàn Loại Thảo Mộc và Nấm Phép ra. Trong lớp vẫn thì thào về việc của Neville, nhưng khi Snape đóng sầm cửa hầm với một tiếng vang lớn, mọi người lập tức im ngay.
“Các em sẽ thấy là,” Snape nói với một giọng trầm, khinh bỉ “là chúng có một vị khách vào hôm nay.”
Ông vẫy tay về một góc tối trong hầm và Harry thấy giáo sư Umbridge đã ngồi sẵn đó, hồ sơ đặt trên đầu gối. Nó liếc qua Ron và Hermione, lông mày nhướng lên. Snape và Umbridge, hai giáo viên mà nó ghét nhất. Thất khó mà quyết định ai là người mà nó muốn sẽ là người chiến thắng.
“Chúng ta tiếp tục với bài học Dung Dịch Sức Mạnh. Các em sẽ nhận lại hỗn hợp các em đã làm pha vào buổi học trước; nếu các em làm đúng thì chúng sẽ phát triển tốt vào kỳ nghĩ cuối tuần, - các lời chỉ dẫn – ‘ông lại vẫy đũa’ – trên bảng. Làm đi.”
Giáo sư Umbridge dùng nửa giờ đầu của bài học để ghi chép ở cái góc của bà. Harry rất muốn nghe những câu hỏi của bà với Snape, nó quá ham chuyện này đến lỗi lại sơ ý với món linh dược của nó.
“Máu rồng lửa, Harry!” Hermione rên lên, chụp lấy cổ tay bạn để ngăn chặn bạn pha sai dược chất lần thứ ba, “chứ không phải là nước ép quả lựu!”
“Phải” Harry lơ đãng nói, hạ cái chai xuống và tiếp tục quan sát về góc phòng. Umbridge chỉ vừa đứng dậy. “Ha”, nó nói nhẹ nhàng, khi bà luồn giữa hai dãy bàn hướng về phía Snape, đang cúi người về phía cái vạc của Dean Thomas.
“Ờ, cả lớp tỏ ra rất khá so với trình độ của chúng,” bà lanh lợi nói sau lưng Snape. “Mặc dù tôi vẫn có có câu hỏi là liệu có nên không khi dạy học sinh một loại linh dược như Dung Dịch Sức Mạnh. Tôi nghĩ là Bộ sẽ vui nếu như nó được loại khỏi chương trình học.”
Snape thong thả đứng thẳng dậy và quay lại nhìn bà.
“Bây giờ thì… ông đã dạy ở Hogwarts bao lâu rồi?” bà ta hỏi, bút lông đặt sẵn trên cặp hồ sơ.
“Mười bốn năm,” Snape trả lời. Vẻ mặt của ông kín như bưng. Harry vẫn đang quan sát ông cẩn thận, nhỏ thêm vào giọt vào món linh dược của nó, nó kêu xèo xèo đầy đe doạ và chuyển từ màu lam sang màu da cam.
“Tôi tin là ban đầu ông nộp đơn xin dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?” giáo sư Umbridge hỏi Snape.
“Vâng,” Snape lặng lẽ nói.
“Nhưng ông đã không thành công?”
Môi Snape bĩu ra.
“Rõ là thế.”
Giáo sư Umbridge nguệch ngoạc lên cái cặp hồ sơ.
“Và ông vẫn thường xin dạy lại môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám từ khi ông làm việc tại trường, đúng không?”
“Vâng” Snape nói khẽ, môi ông run lên rõ. Ông có vẻ tức giận.
“Thế ông có biết vì sao ông Dumbledore vẫn luôn từ chối bổ nhiệm ông?” Umbridge hỏi,
“Tôi đề nghị bà nên hỏi cụ ấy,” Snape trả lời nhát gừng.
“Ồ, tôi sẽ làm thế,” giáo sư Umbridge nói, với một nụ cười ngọt ngào.
“Tôi không biết là chuyện này có cần thiết không?” Snape hỏi, cặp mắt đen của ông nheo lại.
“Ồ, vâng,” giáo sư Umbridge nói, “vâng, Bộ muốn hiểu về... ờ... nội tình giữa các giáo viên.”
Bà quay đi, bước về phía Pansy Parkinson và bắt đầu hỏi nó về các bài học. Snape quay về phía Harry và mắt họ chạm nhau trong một giây. Harry vội vã nhìn xuống món linh dược của nó, lúc này đang đông lại và bốc lên một mùi cao su khét đậm đặc.
“Thế thì, thêm một con zero, Potter.” Snape nói một cách hung hiểm, xoá cạn cái vạc của Harry với một cái vẫy đũa. “Em sẽ viết cho tôi một bài luận về thành phần chính xác của món linh dược này, chỉ rõ em đã làm sai như thế nào và vì sao, nộp vào buổi học sau, em hiểu chứ?”
“Vâng,” Harry tức giận nói. Snape vừa mới cho chúng một mớ bài tập, và nó còn phải tập Quidditch vào chiều nay nữa; và điều này có nghĩa là lại thêm vài đêm không ngủ nữa. Điều này không có vẻ gì là nó sẽ được thức dậy trong sảng khoái vào buổi sáng. Tất cả những gì mà nó mong muốn thiết tha vào lúc này là cái ngày này chấm dứt cho rồi.
“Chắc mình cúp môn Tiên Tri quá,” nó nói mạnh, khi họ đứng ngoài sân sau giờ ăn trưa, gió quất mạnh vào những cái áo choàng và vành mũ. Chắc sẽ lại giả vờ ốm và làm cho xong bài luận của thầy Snape, để tớ khỏi phải thức hết phân nửa buổi đêm.”
“Bạn không thể cúp môn được,” Hermione nghiêm khắc nói.
“Nghe xem ai nói kìa, chính bạn đã bỏ môn Tiên Tri, bạn ghét cô Trelawney lắm mà!” Ron tức giận nói.
“Mình không ghét bà ta,” Hermione nói một cách trịch thượng. “Mình chỉ nghĩ rằng bà ta là một giáo viên tuyệt đối đáng ghê sợ và là một bà bợm già. Nhưng Harry vừa bỏ lỡ môn Lịch Sử Pháp Thuật và mình không nghĩ là bạn ấy nên bỏ thêm một môn nào đó vào hôm nay!”
Điều này quá đúng và không thể lờ được, vì vậy trong suốt một giờ rưỡi sau đó Harry ngồi trong cái không khí nóng hầm hập ở lớp học Tiên Tri, cảm thấy tức giận với tất cả mọi người. Giáo sư Trelawney lại bắt đầu rút cái cuốn Đoán Mộng ra. Harry nghĩ rõ là nó nên làm cái bài luận mà Snape phạt hơn là ngồi đây để tìm ý nghĩ của hàng đống những giấc mơ được chế ra.
Tuy nhiên có vẻ như nó không phải là người duy nhất trong lớp đang nổi cơn. Giáo sư Trelawney nện mạnh cuốn Đoán Mộng xuống cái bàn nằm giữa Harry và Ron và bước đi, môi mím lại; bà ném mạnh cuốn Đoán Mộng khác về phía Seamus và Dean, nó bay sượt qua đầu Seamus, và đẩy mạnh một cuốn khác vô ngực Neville với một lực mạnh đến nỗi nó trượt ra khỏi ghế.
“Ờ, tiếp tục nào!” giáo sư Trelawney nói lớn, giọng bà the thé và có vẻ hơi kích động “các em biết phải làm gì rồi! Hay là tôi là một giáo viên dưới tiêu chuẩn đến nỗi các em chưa bao giờ học được cách mở sách?”
Cả lớp bắt đầu bối rối nhìn bà, rồi nhìn nhau. Tuy nhiên, Harry nghĩ là nó biết vấn đề. Khi giáo sư Trelawney khoa tay múa chân đi về chiếc ghế giáo viên, đôi mắt trong chiếc kính phóng đại của bà đầy những giọt lệ căm hờn, nó nghiêng đầu về phía Ron và thì thào, “Tớ nghĩ là bà đã có kết quả thanh tra.”
“Thưa giáo sư?” Parvati Potter nói với một sợ sệt (cô bé và Lavender luôn luôn thán phục giáo sư Trelawney). “Thưa giáo sư, có chuyện gì... ơ... không ổn à?”
“Không ổn à?” giáo sư Trelawney hét lớn lên với một giọng run lên vì xúc động. “Tất nhiên là không! Chính xác ra là tôi đã bị làm nhục… có những lời bóng gió nhằm vào tôi… những lời buộc tội kết án được đưa lên… nhưng không, không có gì không ổn cả, hoàn toàn không!”
Bà hít một hơi đầy run rẩy và nhìn tránh khỏi Parvati, giữa giọt lệ căm giận ứa ra dưới kính bà.
“Tôi không nói gì” bà nấc lên, “về mười sáu năm phục vụ… nó đã qua, có vẻ vậy, trong quên lãng… nhưng tôi sẽ không bị lăng mạ, không, không được như vậy!”
“Nhưng, thưa giáo sư, ai lăng mạ cô ạ?” Parvati rụt rè hỏi.
“Giới Quyền uy!” giáo sư Trelawney nói, bằng một giọng sâu lắng, đầy cảm xúc, run rẩy. “Vâng, những kẻ với những đôi mắt bị che phủ bởi những vấn đề trần tục để có thể Thấy được như tôi Thấy, để Biết như tôi Biết… tất nhiên, những điều chúng ta Thấy luôn đáng sợ, nó luôn hành hạ chúng ta… đó là – than ôi – là số mệnh của chúng ta.”
Bà nuốt nước mắt, chặm cái góc khăn choàng lên đôi má ướt đẫm, rồi bà lấy ra một cái khăn thêu từ cổ tay, và xì mũi thật mạnh gây ra một âm thanh giống như Peeves đang búng lưỡi.
Ron cười khẩy. Lavender ném cho nó một cái nhìn phẫn nộ.
“Thưa giáo sư,” Parvati nói, “cô muốn nói… nói về giáo sư Umbridge-?”
“Đừng có nói với tôi về người đàn bà ấy!” giáo sư Trelawney la lên, đứng phắt dậy, những chuỗi hạt của bà rổn rảng và bà cặp kính của bà loé lên. “Vui lòng tiếp tục công việc của các em đi!”
Và suốt cả phần còn lại của buổi học bà đi đi lại lại giữa các học sinh, nước mắt vẫn chảy ra dưới cặp kính, thì thầm những tiếng gì đó có vẻ như đe doạ dưới hơi thở.
“… có thể nên rời đi… sự xỉ nhục này… thử thách… chúng ta sẽ… sao mà mụ ta dám…”
“Bạn và bà Umbridge có một điểm chung,” Harry nói với Hermione khi chúng gặp lại nhau ở bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. “Bà ta rõ ràng cũng cho rằng cô Trelawney là một bà bợm già… hình như bà ta quyết định thử thách cô ấy.”
Umbridge bước vào phòng khi nó đang nói, đeo cái nơ đen ngòm của mình, bà có vẻ rất phởn phơ.
“Xin chào cả lớp,”
“Xin chào, giáo sư Umbridge,” cả đám rầu rĩ tụng lại.
“Xin cất đũa đi.”
Nhưng lần này chẳng có tiếng động nào đáp trả; chẳng ai quan tâm đến việc rút đũa thần ra trước đó.
“Bây giờ xin lật trang ba mươi bốn của quyển Lý Thuyết Phép Thuật Phòng Thủ và đọc chương ba, có tựa “Trường hợp Không Tấn Công Đáp trả Sự Tấn Công Pháp Thuật.” Phần này thì-
“-không cần phải giảng,” Harry, Ron và Hermione cùng thì thầm đồng loạt.
*
“Không được tập Quidditch,” Angelina nói bằng một giọng trống rỗng khi Harry, Ron và Hermione đi vào phòng sinh hoạt chung sau buổi ăn tối đêm đó.
“Nhưng em đã tự chủ mà!” Harry nói, kinh hoảng. “Em không nói gì với bà ta cả, chị Angelina, em thề đấy, em-“
“Chị biết, chị biết mà,” Angelina đau khổ nói. “Bà ta chỉ nói là cần thêm thời gian để xem xét.”
“Xem xét cái gì chứ?” Ron giận dữ nói. “Mụ ta cho phép nhà Slytherin, sao lại không cho phép chúng ta?”
Nhưng Harry có thể tưởng tượng việc Umbridge tận hưởng việc đưa lời đe doạ không cho đội Quidditch Gryffindor hoạt động lơ lửng trên đầu họ và có thể dễ dàng hiểu được vì sao mà bà ta bỏ món vũ khí này sớm.
“Ờ” Hermione nói, “hãy nhìn vào mặt tích cực của vấn đề – ít nhất các bạn sẽ có thời gian để làm bài luận của thầy Snape!”
“Đấy là mặt tích cực ấy à?” Harry la lên, trong khi Ron hoài nghi nhìn Hermione. “Không có Quidditch, và thêm các bài Linh dược làm thêm?”
Harry buông mình xuống ghế, rút cái bài luận Linh dược còn dở dang ra khỏi túi và lại bắt đầu làm việc. Khó mà tập trung được, cho dù nó biết sẽ còn lâu nữa chú Sirius mới lại hiện ra trong đám lửa, nhưng nó không thể không liếc nhìn và ánh lửa cứ vài phút một lần. Cũng có những tiếng động nhộn nhịp trong phòng: Fred và George cuối cùng cũng đã hoàn thành được một loại Snack Trốn Việc, và họ đang minh họa nó cho một đám đông hào hứng cỗ vũ xem.
Đầu tiên, Fred cắn một nữa vàng của miếng kẹp, liền đó nó nôn ằng ặc vào một cái thùng đặt sẵn trước mặt. Rồi nó ráng sức nuốt nửa tím của mẫu kẹp, và cơn nôn ngừng ngay tức thì. Lee Jordan, người trợ giúp cho buổi biễn biễn, đang lười nhác Làm Biến Mất những gì được nôn ra sau những chu kỳ đều đặn, dùng cùng câu Thần Chú Biến Mất mà Snape dùng để xử lý những món linh dược của Harry.
Với những âm thanh thường trực của sự nôn mửa, hoan hô và những tiếng lao xao khi Fred và George nhận những sự đặt hàng trước từ đám đông, Harry cảm thấy đặc biệt khó khăn trong việc tập trung vào việc xác định phương thức đúng để pha chế món Dung Dịch Sức Mạnh. Hermione không giúp được trong chuyện này; những tiếng hoan hô và tiếng động khi cái những vũng nôn chạm vào đáy cái xô của Fred và George liên tục bị ngắt quãng bởi những tiếng khịt mũi lớn và bất mãn của cô bé, là cái thứ càng làm cho Harry rối trí hơn nữa.
“Đến ngăn họ lại đi!” nó cáu kỉnh nói, sau khi gạch xoá cái số lượng sai bét của món bột móng của sư tử đầu chim cần dùng đến lần thứ tư.
“Không thể được, về mặt kỹ thuật họ không làm gì sai cả,” Hermione nói qua hàm răng nghiến chặt. “Họ đã cư xử trong quyền hạn của mình khi tự mình ăn cái thứ nhảm nhí đó và mình không thể tìm ra một luật nào nói rằng những gã ngốc khác không được quyền mua chúng, trừ phi chúng được chứng minh là có thể gây nguy hiểm hơn những gì đang diễn ra.”
Cô bé, Harry và Ron quan sát George nôn thẳng vào xô, nuốt ực phần còn lại của mẫu kẹo và đứng thẳng lên, tươi hơn hớn với hai tay dang rộng để đón nhận những tiếng hoan hô.
“Bạn biết không, mình không biết vì sao mà hai anh Fred và George mỗi người chỉ được có ba chứng chỉ Phù Thủy Thường Đẳng,” Harry nói, quan sát khi Fred, George và Lee hí hửng gom tiền từ đám đông cuồng nhiệt. “Họ thật sự biết nhiều thứ.”
“Ồ, mấy ảnh chỉ biết những cái món hoa hoè chả hữu dụng gì với bất kỳ ai,” Hermione nói một cách chê bai.
“Không hữu dụng à?” Ron nói bằng một giọng gây gỗ. “Hermione à, họ thu được hai mươi sáu Galleons rồi kìa.”
Một lúc lâu sau đám đông quanh anh em sinh đôi nhà Weasley mới giải tán, rồi Fred, Lee và George lại còn ngồi lại đếm tiền thêm một lúc nữa, nên đến quá nửa đêm Harry, Ron và Hermione cuối cùng mới có thể dùng được căn phòng sinh hoạt chung cho riêngmình. Anh em sinh đôi rời khỏi phòng, vung vẫy hộp tiền với vẻ khoe khoang đến nỗi Hermione lại quắc mắt lên. Harry, đạt được rất ít tiến bộ trong bài luận Linh dược của mình, quyết định đêm nay thế là đủ. Và nó đẩy sách đi, Ron, vẫn đang ngủ gà gật trên ghế, phát ra một tiếng kêu ằng ặc, rồi bật dậy và lờ đờ nhìn vào đám lửa.
“Chú Sirius!” nó nói.
Harry quay phắt lại. Cái đầu bù xù của chú Sirius lại hiện ra trong đám lửa.
“Chào,” ông nói, cười toe toét.
“Chào chú,” Harry, Ron và Hermione cùng nói, và cả ba quỳ gối trên tấm thải trải lò sưởi. Con Crookshanks gừ gừ rõ lớn và tiến lại gần lò sưởi, và cố đưa mặt lại gần Sirius, bất chấp cái nóng.
“Thế nào rồi?” Sirius hỏi.
“Không tốt lắm,” Harry nói, trong khi Hermione kéo con Crookshanks lại để ngăn nó không làm tự cháy râu mình. Bộ lại cưỡng bách thông qua một đạo luật khác, có nghĩa là không ai được cho phép tham gia vào một đội Quidditch –“
“Hoặc một nhóm bí mật học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?” Sirius nói.
Có một khoảng im lặng ngắn.
“Làm sao mà chú biết vậy?” Harry hỏi.
“Các con phải chọn chỗ hội họp cẩn thận hơn nữa mới được,” Sirius nói, nụ cười càng lúc càng rộng. “Cái chỗ Đầu Heo ấy không ổn.”
“Ờ, dù sao thì nó vẫn tốt hơn Ba Cây Chổi!” Hermione cãi lại. “Ở đó lúc nào cũng đông nghẹt người...“
“Điều đó có nghĩa là các con sẽ khó bị nghe lén hơn,” Sirius nói. “Cháu phải học thêm nhiều, Hermione ạ.”
“Ai nghe lén bọn con?” Harry hỏi.
“Mundungus, tất nhiên,” Sirius nói, và khi cả đám nhìn nhau chưng hửng thì ông phá lên cười, “Ông ta là cái bà phù thuỷ che voan đó.”
“Đó là ông Mundungus đấy à?” Harry nói, ngơ ngáo. “Ông ta làm gì ở Đầu Heo vậy?”
“Thế con nghĩ là ông ta làm gì?” Sirius nóng nảy nói. “Trông chừng con, tất nhiên rồi.”
“Con vẫn bị theo dõi à?” Harry giận dữ hỏi.
“Ờ, vẫn thế,” Sirius nói, “và điều đó là quá đúng rồi, phải không, khi mà điều đầu tiên bọn con làm trong kỳ nghĩ của mình là tổ chức một nhóm học phòng thủ bất hợp háp.”
Nhưng ông không có vẻ giận dữ hoặc lo lắng. Ngược lại, ông nhìn Harry với vẻ hảnh diện ngầm.
“Nhưng vì sao Dung lại giấu bọn con chứ?” Ron hỏi, có vẻ thất vọng, “bọn con thích gặp ổng lắm.”
“Ông ta bị cấm vào Đầu Heo hai mươi năm rồi,” Sirius nói, “và cái tay chủ quán ấy có một trí nhớ tốt lắm. Chúng ta đã mất Chiếc Áo Tàng Hình dự trữ của Moody khi Sturgis bị bắt, do đó gần đây Dung đã phải cải trang làm một bà phù thuỷ… dù sao đi nữa, Ron ạ, - chú đã trịnh trọng hứa là sẽ chuyển cho cháu một thông điệp từ mẹ cháu.”
“Ồ vâng?” Ron nói, có vẻ e ngại.
“Mẹ cháu nói cháu không được tham dự gì vào cái nhóm học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bí mật. Bà nói là cháu chắc chắn sẽ bị trục xuất và tương lai của cháu sẽ tiêu tùng. Bà ấy nói rằng có nhiều thời gian để cháu tự học cách phòng thủ sau này và cháu còn quá trẻ để nghĩ về chúng vào lúc này. Bà cũng “(mắt Sirius chuyển sang nhìn hai người kia) khuyên Harry và Hermione đừng tiếp tục tiến hành cái nhóm này nữa, cho dù bà chấp nhận rằng bà không có quyền với hai đứa và chỉ đơn giản mong hai đứa nhớ là bà luôn đặt hai đứa vào những chỗ sâu thẳm nhất trong tim. Bà muốn viết thư cho các con, nhưng nếu con cú bị chặn thì các con sẽ gặp rắc rối lớn, và bà không thể tự mình nói vì tối nay bà bận nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì thế chú?” Ron hỏi nhanh.
“Cháu không cần biết đâu, chỉ là công việc của Đội quân,”Sirius nói, “Thế là chú trở thành một người truyền tin và hãy đảm bảo là các cháu sẽ nói lại với bà là chú đã truyền đạt lại hết, bởi vì chú không nghĩ là bà ấy tin chú.”
Có một khoảng lặng khác khi con Crookshanks kêu meo meo, cố cào cái đầu của Sirius, và Ron nghịch nghịch một cái lỗ trên thảm.
“Thế chú muốn cháu nói là sẽ không tham gia trong nhóm học Phòng thủ à?” cuối cùng nó nói.
“Chú ấy à? Hẳn nhiên là không!” Sirius nói, đầy ngạc nhiên. “Chú nghĩ rằng đó là một ý kiến tuyệt vời!”
“Chú nghĩ thế à?” Harry nói, tim nó đập mạnh.
“Tất nhiên là chú nghĩ vậy rồi!” Sirius nói. “Thế con nghĩ rằng ba con và chú lại có thể nằm im và nhận lệnh của một mụ phù thuỷ già như Umbridge ấy à?”
“Nhưng – trong học kỳ trước ai cũng nói con phải cẩn thận và không mạo hiểm-“
“Năm ngoái, tất cả bằng chứng đều cho thấy có ai đó trong Hogwarts đang cố giết con, Harry ạ!” Sirius nói với vẻ nóng nảy. Năm nay, bọn ta biết rằng có ai đó bên ngoài Hogwarts đang muốn giết sạch chúng ta, vì vậy chú nghĩ học tự bảo vệ mình đúng cách là một ý kiến tốt!”
“Thế nếu bọn cháu bị trục xuất?” Hermione hỏi, một vẻ giễu cợt hiện ra trên mặt cô bé.
“Hermione ạ, cái chuyện này là ý kiến của bạn mà!” Harry nói, nhìn sang cô bé.
“Mình biết mà. Mình chỉ muốn biết ý nghĩ của chú Sirius thôi,” cô bé nói, nhún vai.
“Ờ, tốt hơn là bị trục xuất nhưng có khả năng tự bảo vệ mình hơn là ngồi an toàn trong trường mà chẳng biết khỉ gì,” chú Sirius nói.
“Phải, phải,” Harry và Ron hăm hở nói.
“Vậy,” Sirius nói, “thế các con tổ chức cái nhóm này thế nào? Các con sẽ gặp nhau ở đâu?”
“Đang nhức đầu về chuyện này nè chú,” Harry nói. “Bọn con không biết phải đi đâu bây giờ đâu.”
“Thế cái Lều Hét đâu?” Sirius đề nghị.
“Hey, ý kiến này hay đấy,” Ron mừng rỡ la lên, nhưng Hermione phát ra một tiếng kêu và cả ba quay lại nhìn cô bé, đầu Sirius quay đi trong đám lửa.
“Ờ, chú Sirius ạ, chỉ có bốn người bọn chú họp nhau ở Lều Hét khi bọn chú đi học,” Hermione nói, “và tất cả bọn chú đều có khả năng biến thành loài thú và cháu nghĩ rằng tất cả bọn chú đều chen nhau dưới một Chiếc Áo Tàng Hình duy nhất nếu các chú cần. Nhưng ở đây là hai mươi lăm đứa bọn cháu và không ai biết phép Hóa Thú cả, nếu bọn cháu rất cần một Chiếc Áo Tàng Hình thì nó phải to bằng một Cái Lều Tàng Hình-“
“Phải đấy-“ chú Sirius nói, có vẻ hơi cụt hứng. “Ờ, chú chắc là bọn con cuối cùng sẽ tìm được một nơi nào đó. Có một lối đi bí mật rộng rãi nằm sau cái gương lớn ở tầng thứ tư, các con có thể có đủ chỗ để thực hành các lời nguyền ở đấy.”
“Anh Fred và George nói với con là nó bị khoá rồi,” Harry nói, lắc đầu, “Bị sập hầm hay sao đó.”
“Ồ…” Sirius nói, cau mày. “Ờ, chú sẽ nghĩ ra ý nào đó và trở lại...“
Ông ngưng lời. Mặt ông thình lình căng thẳng, đề phòng. ông quay đi, có vẻ như nhìn vào bức tường gạch của lò sưởi.
“Chú Sirius?” Harry lo lắng hỏi.
Nhưng ông biến mất. Harry há hốc mồm nhìn ngọn lửa một thoáng, rồi quay lại nhìn Ron và Hermione.
“Vì sao ông lại?”
Hermione thở mạnh đầy kinh sợ và đứng dậy, vẫn nhìn vào ngọn lửa.
Một bàn tay vừa xuất hiện giữa đám lửa, mò mẫm như thể đang nắm một vật gì, một bàn tay nần nẫn với những ngón ngắn mập đeo đầy với những cái nhẫn cổ xấu xí,
Cả ba đứa vội vã bỏ chạy. Đến cửa phòng ký túc xá nam Harry nhìn ngược lại. Bàn tay của Umbridge vẫn đang cố vồ lấy cái gì đó ở giữa ngọn lửa, như thể bà biến chính xác mái tóc của Sirius trước đó ở chỗ nào và quyết định tóm lấy nó.
Chương 18 - Quân đội của cụ Dumbledore
ụ Umbridge ấy đọc được thư của bạn rồi, Harry. Không còn cách giải thích nào khác.”
“Bạn nghĩ là Umbridge tấn công Hedwig à?” nó nói, gần như phát điên.
“Mình gần như tin chắc thế,” Hermione quả quyết thế. “Hãy nhìn con ếch của bạn đi, nó thoát rồi.”
Harry vung đũa về phía con ễnh ương và đang mừng rơn nhảy về phía góc kia của bàn – “Acio” – và con ễnh ương buồn rầu chịu bị lôi ngược về phía cây đũa của nó.
Bùa luôn là một bài học thích hợp bậc nhất để nói chuỵện riêng; có quá nhiều sự di chuyển và hoạt động lộn xộn nên mối nguy bị nghe lén là rất ít. Hôm nay, cả phòng vang đầy tiếng ộp ộp của ễnh ương và tiếng quạ kêu khắo nơi, và với tiếng mưa rơi đầu hạt va đập vào cửa sổ, Harry, Ron và Hermione tha hồ thì thầm thảo luận về việc Umbridge đã suýt bắt được chú Sirius mà không sợ ai chú ý.
“Mình thậm chí đã nghi ngờ điều này từ khi Flinch kết án bạn về việc đặt mua Bom Thối, bởi vì nó là một lời nói dối cực kỳ nhảm,” Hermione thì thầm, “mình muốn nói, khi thư bạn bị đọc lén thì họ biết rõ rằng bạn chẳng hề đặt mua chúng, vì thế cho nên bạn chẳng gặp phải rắc rối gì sau đó – nó giống như một chuyện đùa đúng không? Thế đấy, đó là cách tốt nhất để Umbridge thực hiện điều này – mụ mách lẻo với Flinch, để ông ấy làm cái việc bẩn thỉu là tịch thu lá thư, rồi có thể hoặc là ăn trộm nó từ chỗ ông hoặc yêu cầu được xem nó – mình không nghĩ là thầy Flinch sẽ phản đối, khi mà ông ta bao giờ cũng dị ứng với quyền của học sinh? Harry, bạn ép con ếch của bạn dẹp lép rồi kìa.”
Harry nhìn xuống; nó thật sự đã siết con ễnh ương quá mạnh khiến mắt con vật lồi ra, nó vội vã thả lại con ễnh ương lên bàn.
“Tối hôm qua thì đã gần như rõ cả,” Hermione nói. “Mình nghi ngờ không biết mụ Umbridge đã biết rõ đến mức nào. Silencio.”
Con ễnh ương mà nó đang tập Bùa Im Lặng lập tức hết phương ộp ộp và nhìn cô bé một cách tức giận.
“Nếu mà mụ ta bắt được Snuffles...”
Harry kết thúc câu nói cho cô bé.
“... thì ba đã có thể bị tống trở lại vào Azkaban ngay sáng hôm nay rồi.” nó vẫy đũa thần mà không thật sự tập trung; con ễnh ương của nó phình lên thành một trái bóng màu lục và kêu thất thanh.
“Silencio!” Hermione vội nói, chỉ cây đũa thần của cô bé về phía con ếch của Harry, khiến nó câm lặng và xẹp lại trước mặt tụi nó. “Ờ, chú ấy không được làm vậy lần nữa. Mình chỉ không biết làm cách nào bọn mình cho chú ấy biết dây. Không thể gửi cú cho chú ấy được rồi.”
“Mình không nghĩ là chú ấy lại làm như vậy lần nữa đâu,” Ron nói, “Chú ấy không khờ vậy đâu, chú biết làm mụ ta suýt bắt được chú ấy rồi. Silencio.”
Con quạ lớn và xấu xí trước mặt nó phát ra một tiếng kêu chế giễu.
“Silencio. SILENCIO!”
Con quạ càng quặc lên ầm ĩ.
“Tại vì bạn không chịu di chuyển đũa,” Hermione nói, nhìn Ron với vẻ trách móc, “bạn chẳng chịu vẫy nó gì cả, bạn làm nhìn giống như là đâm ấy,”
“Qụa khó hơn ếch nhiều,” Ron nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Được, vậy đổi nào,” Hermione nói, tóm lấy con quạ của Ron và thay nó bằng con ếch ương béo phị của cô bé. “Silencio!” Con quạ vẫn tiếp tục há mỏ bén của nó ra rồi khép lại, nhưng không còn âm thanh nào phát ra.
“Tuyệt lắm, cô Granger!” giáo sư Flitwick nói bằng cái giọng chút chít, khiến cho Harry, Ron và Hermione giật bắn. “Nào, bây giờ c thử cho tôi xem nào, cậu Weasley.”
“Cái...? Ồ – ồ, vâng ạ,” Ron nói, rất bối rối, “Ơ – silendo!”
Nó đâm cây đũa về phía con ễnh ương mạnh đến nỗi nó chọc đúng mắt con vật; con ễnh ương kêu inh ỏi và nhảy chồm chồm trên bàn.
Chẳng có ai ngạc nhiên khi Harry và Ron nhận thêm các bài tập về Bùa Im Lặng để về nhà làm.
Tụi nó được phép ở lại trong phòng vào giờ giải lao vì mưa vẫn rơi lớn ngoài sân. Tụi nó tìm chỗ ngồi giữa một đám đông ồn ào lộn xộn trong căn phòng ở tầng nhất khi Peeves lơ lửng mơ mộng gần ngọn đèn trận, thỉnh thoảng lại bắn vài viên mực lên đầu ai đó. Tụi nó vừa mới ngồi đó thì Angelina hăm hở lao về phía tụi nó qua một đám học sinh đang tán chuyện tầm phào.
“Chị được phép rồi!” cô bé nói. Để thành lập lại đội Quidditch!”
“Tuyệt vời!” Ron và Harry cùng la lên.
“Vâng,” Angelina nói, hớn hở, “chị đi gặp cô McGonagall và chị nghĩ có thể cô đã kiến nghị lên cụ Dumbledore. Dù sao đi nữa thì bà Umbridge ấy cũng đã cho phép rồi. Ha! Bây giờ thì chị muốn các em có mặt tại sân lúc bảy giờ tối nay, được rồi, bởi vì chúng ta phải tranh thủ thời gian. Các em cũng biết là còn ba tuần nữa là tới trận đầu rồi chứ?”
Cô bé băng ra khỏi tụi nó, một viên mực của Peeves bay sượt qua, văng trúng vào một học sinh năm nhất gần đó, và cô biến mất.
Ron mỉm cười nhè nhẹ khi nó nhìn qua cửa sổ, lúc này đang mờ đục với cơn mưa nặng hạt.
“Hy vọng là nó sẽ tạnh. Chuyện gì với bạn thế, Hermione?”
Cô bé cũng đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nhưng không có vẻ như cô bé đang nhìn nó. Mắt cô bé bất định và trên mặt cô bé hiện ra vẻ trầm tư.
“Chỉ nghĩ thôi…” cô bé nói, vẫn trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ đẫm nước mưa.
“Về Siri... Snuffles à?” Harry hỏi.
“Không… không phải chính xác về chuyện đó… “ Hermione chậm chạp nói, “ Hơn thế nữa… tự hỏi… mình không biết là chúng ta làm như vậy có đúng không… mình nghĩ… bọn mình?”
Harry và Ron nhìn nhau.
“Ờ, làm rõ đi,” Ron nói. “Nếu bạn không chịu giải thích với chính bạn một cách đúng đắn thì phiền đấy.”
Hermione nhìn bạn như thể chỉ mới nhận ra là nó đang đứng đấy.
“Mình chỉ tự hỏi,” cô bé nói, lúc này giọng cô bé đã mạnh mẽ hơn, “bọn mình làm như vậy có đúng không, việc lập cái nhóm học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ấy.”
“Cái gì?” Harry và Ron cùng nói.
“Hermione à, vào ban đầu đó chính là ý kiến của bạn mà!” Ron tức giận la lên.
“Mình biết chứ,” Hermione nói, đan những ngón tay vào nhau. “Nhưng sau khi nói chuyện với Snuffles…”
“Nhưng chú Sirius hoàn toàn ủng hộ mà” Harry nói.
“Phải,” Hermione nói, lại nhìn ra cửa sổ, “Phải, điều đó khiến mình lại nghĩ rằng đó không phải là một ý hay…”
Peeves vẫn lơ lửng, nằm sấp, cái ống thổi sẵn sàng trên tay; cả ba đứa đều tự động nâng túi lên che đầu khi nó bay qua.
“Hãy đi thẳng vào vấn đề,” Harry giận dữ nói, khi chúng hạ túi xuống đất, “ chú Sirius đã đồng ý với bọn mình, và vì thế bạn nghĩ là chúng mình không nên làm điều đó nữa?”
Hermione có vẻ căng thẳng và hơi đau khổ. Bây giờ thì nhìn vào chính tay mình, cô bé nói, “Bạn có thật sự tin sự đánh giá của chú ấy không?”
“Có chứ!” Harry nói ngay. “Chú luôn cho bọn mình những lời khuyên hay.”
Một giọt mực sượt qua tụi nó, bắn trúng vào tai Katie Bell.
Hermione quan sát Katie đang nhảy dựng lên và bắt đầu lấy đồ chọi Peeves; một lúc sau Hermione mới nói trở lại, và có vẻ như cô bé đã rất cẩn thận lựa lời.
“Bạn không nghĩ là chú ấy đã trở thành… giống như là… thiếu thận trọng… bởi vì chú ấy bị giam ở quảng trường Grimmauld? Bạn không nghĩ là chú ấy... giống như là… sống qua chúng mình?”
“Bạn nói thế là sao, “sống qua chúng mình?” Harry vặn lại.
“Mình muốn nói… ờ, mình nghĩ là chú ấy thích tạo nên một đoàn thể học Phòng thủ bí mật ngay dưới mũi một ai đó từ Bộ… Mình nghĩ là chú ấy thật sự đã thất bại trong một số ít chuyện gì đó chú ấy có thể làm khi chú ấy ở đây… vì vậy mình nghĩ chú ấy đại loại như là… thúc giục chúng ta.”
Ron có vẻ lúng túng.
“Chú Sirius nói đúng quá,” nó nói, “bạn nói giống y như mẹ mình vậy.”
Hermione cắn môi và không trả lời. Tiếng chuông vang lên khi Peeves hạ xuống về phía Katie và ném cái bình mực rỗng qua đầu cô bé.
*
Sau đó thời tiết vẫn chẳng khá hơn, và vì vậy đến bảy giờ tối đó, khi Harry và Ron xuống sân Quidditch để tập, thì tụi nó ướt sũng, chân đi trơn trượt trên nền cỏ ướt nhẹp. Bầu trời xám xịt đầy giông tố, tụi nó cảm thấy dễ chịu hơn khi có được cái ấm và ánh sáng trong phòng thay đồ, thậm chí cả khi chúng biết rõ rằng sự trì hoãn này chỉ là tạm thời. Tụi nó thấy Fred và George đang trao đổi về việc dùng chính những cái Skiving Snackboxes của tụi nó để trốn khỏi phải bay vào lúc này.
“… nhưng tôi cá là cô ta sẽ biết liền nếu tụi mình dùng,” Fred thì thào ở góc, “tôi chỉ mới chào hàng cô ta mấy viên Thuốc Thơm Nôn Mửa hồi hôm qua.”
“Chúng ta có thể thử Kẹo Mềm Gây Sốt,” George lầm bầm, “chưa ai biết món này hết...“
“Nó có tác dụng không?” Ron khấp khởi nói, khi mưa càng rơi nặng hạt trên trần và gió rít lên quanh toà nhà.
“Tất nhiên là có,” Fred nói, “nhiệt độ của em sẽ tăng cao.”
“Nhưng em cũng sẽ mọc đầy nhọt mũ,” George nói, “mà bọn anh chưa tìm được cách để khử mấy cái nhọt này,”
“Em đâu thấy cái nhọt nào đâu,” Ron nói, nhìn hai anh em sinh đôi.
“Không, đúng thế, em đã không thấy,” Fred ủ ê nói, “chúng không mọc ở chỗ mà bọn anh có thể phô ra nơi công cộng.”
“Nhưng chúng làm cho em bị đau khi ngồi lên chổi, đau ngay ở...“
“Được rồi, mọi người, nghe này,” Angelina la lớn, hiện ra từ phòng đội trưởng. “Tôi biết thời tiết không lý tưởng, nhưng có thể bọn mình phải đấu với bọn Slytherin trong điều kiện như thế này, vì vậy nên thử xem bọn mình có thể chơi được không. Harry, em đã làm chuyện gì đó để ngăn không cho nước mưa làm mờ kính khi bọn mình chơi với Hufflepuff trong cơn bão phải không?”
“Hermione đã làm điều đó,” Harry nói. Nó rút đũa thần ra, vỗ lên kính và nói, “Impervius!”
“Tôi nghĩ là tất cả chúng ta nên thử,” Angelina nói. “Nếu chúng ta giữ không cho mưa táp vào mặt thì chúng ta sẽ nhìn rõ hơn... tất cả, làm nào... Impervius! Ok. Đi thôi.”
Cả bọn nhét đũa trở lại vào trong túi áo choàng, vác chổi lên vai và theo Angelina ra khỏi phòng thay đồ.
Tụi nó bước sâu vào vũng bùn ở giữa sân; tầm nhìn có được rất hẹp cho dù đã dùng bùa Impervius; những tia chớp loé lên rất nhanh và màn mưa vẫn phủ đầy mặt đất.
“Được rồi, theo lệnh còi của tôi,” Angelina la lớn.
Harry bay lên từ mặt đất, toé bùn lên khắp mọi hướng, và vọt thẳng lên, gió rít lên quanh nó.
Nó không biết là nó có thể thấy được trái Snitch trong thời tiết này hay không; nó đã quá đủ vất vả để thấy được một trái Bludger khi tụi nó tập; trong lúc tập đã có một quả suýt nữa hất văng nó và nó phải dùng Cú Lượn Vòng Chậm và Chắc để tránh nó. Không may, Angelina không thấy được điều đó. Thật ra, cô bé không thể thấy được gì cả; không ai thấy được chút gì về việc người khác đang làm. Gió vẫn thổi mạnh; thậm chí từ xa Harry cũng có thể nghe tiếng âm thanh phần phật rầm rập của mưa đang quất mạnh xuống mặt hồ.
Angelina gắng gượng giữ tụi nó tập lại khoảng gần một giờ trước khi chịu thua. Cô bé dẫn đội bóng ướt sũng và cáu kỉnh của mình trở về phòng thay đồ, khăng khăng cho rằng buổi tập này không hề phí. Fred và George tỏ ra rất bực; cả hai liên tục khuỳnh chân và nhăn mặt. Harry có thể nghe tụi nó phàn nàn bằng giọng thì thầm khi nó lau khô tóc.
“Tôi nghĩ là vài cái của tôi tiêu rồi,” Fred nói bằng một giọng trống rỗng.
“Cái của tôi thì không” George nói, răng nghiến lại, “chúng đập như điên… cảm thấy mọi thứ đều lớn hơn.”
“OUCH!” Harry nói.
Nó ấn mạnh cái khăn lên mặt, mắt nó trợn lên vì đau. Vết sẹo trên trán nó lại đau buốt trở lại, đau hơn những lần trước trong suốt mấy tuần qua.
“Chuyện gì thế?” có nhiều giọng nói vang lên.
Harry hiện ra sau cái khăn tắm; căn phòng mờ ảo vì nó không đeo kính, nhưng nó vẫn có thể thấy rằng khuôn mặt của mọi người đang hướng về phía nó.
“Không có gì,” nó lầm bầm, “em... chọc phải mắt mình, thế thôi.”
Nhưng nó liếc nhìn ra hiệu với Ron và đôi bạn tụt lại sau khi cả đội thay nhau đi ra, trùm kín áo choàng, mũ kéo sụp đến tai.
“Chuyện gì thế?” Ron hỏi, ngay khi Alicia biến mất khỏi cửa. “Lại vết sẹo à?”
Harry gật đầu.
“Nhưng…” nhìn với vẻ kinh hãi, Ron bước về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm vào màn mưa, “hắn... hắn không thể ở gần chúng ta vào lúc này.”
“Không,” Harry thì thầm, ngồi xuống ghế và chà lên trán. “Hắn có thể đang ở xa đây hàng dặm. Nó đau bởi vì… hắn… nổi giận.”
Harry không muốn nói thế chút nào, và nghe những điều này như thể có một người lạ đang nói với chúng – nó biết ngay rằng những điều này là đúng. Nó không biết vì sao mà nó lại nghĩ thế, nhưng nó biết; Voldemort, dù hắn đang ở đâu, dù hắn đang làm gì, đang cực kỳ nổi giận.
“Cậu thấy hắn à?” Ron nói, nhìn thật kinh dị, “Cậu… cậu thấy một cảnh tượng, hoặc một cái gì đó?”
Harry vẫn ngồi yên, nhìn xuống chân, để cho tâm tưởng và trí nhớ của nó thư giãn sau cơn đau.
Những hình bóng lộn xộn hoà vào nhau, nhưng tiếng tru vang vọng…
“Hắn muốn một cái gì đó được làm, và việc này tiến hành chưa đủ nhanh,” nó nói.
Một lần nữa, nó cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy những từ đang phát ra khỏi miệng mình, và một lần nữa lại tin chắc là chúng hoàn toàn đúng.
“Nhưng… làm sao mà cậu biết?” Ron nói.
Harry lắc đầu và lấy tay che mắt, vuốt xuống chúng bằng lòng bàn tay. Có những đom đóm nảy lên trong chúng. Nó cảm thấy Ron đang ngồi xuống băng ghế cạnh nó và biết rằng Ron đang nhìn nó chằm chằm.
“Có phải nó giống như lần cuối không?” Ron nói bằng một giọng lặng lẽ. “Khi mà vết sẹo của cậu đau trong phòng của mụ Umbridge ấy? Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy nổi giận à?”
Harry lắc đầu.
“Vậy thì sao?”
Harry đang hồi tưởng lại. Nó đang nhìn vào khuôn mặt của Umbridge… vết sẹo của nó tấy đau… và nó cảm thấy một cảm giác là lạ trong bụng… một cảm giác lạ dâng trào… một niềm vui dâng trào… nhưng tất nhiên là, nó không nhận ra nó đấy là gì khi nó đang tự cảm thấy vô cùng đau khổ…
“Lần cuối, thì bởi vì hắn hài lòng,” nó nói. “Rất hài lòng. Hắn nghĩ… một cái gì đó tốt đẹp đang diễn ra. Và trong đêm trước khi chúng ta trở về Hogwarts…” nó hồi tưởng lại khi vết sẹo của nó nhói đau khủng khiếp trong phòng của nó và Ron ở quảng trường Grimmauld… “hắn đang tức giận.
Nó nhìn sang Ron, người đang nhìn nó chằm chằm.
“Cậu có thể kế tục cô Trelawney được rồi đấy, ông bạn,” nó nói bằng một giọng kính sợ.
“Tớ đâu có nói ra những lời tiên đoán,” Harry nói.
“Không à, thế cậu biết cậu đang làm gì không?” Ron nói, tỏ ra vừa sợ hãi vừa ấn tượng, “Harry, cậu đang đọc tâm trí của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy!”
“Không,” Harry nói, lắc đầu. “Nó có vẻ là… trạng thái của hắn thì đúng hơn. Tớ chỉ cảm thấy thoáng qua về những gì hắn cảm thấy. Cụ Dumbledore nói rằng một điều giống như vậy đã xảy ra vào năm ngoái. Cụ nói rằng khi Voldemort ở gần tớ, hoặc khi hắn cảm thấy bực bội, thì tớ có thể nói được những chuyện này. À, bây giờ thì tớ cũng có thể cảm thấy được khi hắn hài lòng…”
Ngừng một lúc. Gió mưa vẫn thét gào khắp toà nhà.
“Cậu phải nói với ai đó thôi,” Ron nói.
“Mình đã nói với chú Chú Sirius lần rồi.”
“Vậy thì, nói với chú ấy về lần này nữa!”
“Làm sao bây giờ?” Harry buồn rầu nói. “Mụ Umbridge canh chừng khắp các con cú và lò sưởi rồi, nhớ không?”
“Vậy thì, nói với cụ Dumbledore.”
“Tớ đã nói với cậu, cụ ấy biết rồi,” Harry nói gọn, đứng dậy, lấy cái áo choàng ra khỏi mắc áo và choàng quanh người. Nói lại với cụ ấy lần nữa chẳng có ích gì.”
Ron đã choàng sát cái áo choàng của nó, trầm ngâm nhìn Harry.
“Cụ Dumbledore sẽ muốn biết đấy,” nó nói.
Harry nhún vai.
“Đi nào… chúng ta còn phải tập Bùa Im Lặng nữa.”
Chúng vội vã quay về bãi đất đen ngòm, trượt vấp trên bãi cỏ lầy lội, không nói gì. Harry nghĩ rất lung. Chuyện gì mà Voldemort muốn tiến hành và nó đã không được tiến hành nhanh như ý của hắn?
“… hắn có những kế hoạch khác… những kế hoạch mà hắn không thể tiến hành trong bí mật được… những thứ mà hắn chỉ có thể có bằng sự lén lút… chẳng hạn như vũ khí. Những thứ mà hắn không có trong lần vừa rồi.”
Harry đã không nghĩ về những từ này suốt cả tuần; nó đã quá bị thu hút bởi những gì đang diễn ra ở Hogwarts, đã quá bận đương đầu với những trận chiến triền miên với Umbridge, về tất cả những sự can thiệp vô lý từ Bộ… nhưng bây giờ những ý nghĩ này trở lại với nó và khiến nó băn khoăn… cơn giận của Voldemort hình như có ý nghĩa là hắn đã không thể tiến gần hơn đến việc nắm trong tay vũ khí, bất kể đó là cái gì. Đội quân đã ngăn được hắn, đã cản hắn nắm trong tay vũ khí nào sao? Nó được giữ ở đâu? Lúc này ai đang giữ nó?”
“ Mimbulus mimbletonia” giọng của Ron vang lên chỉ khiến nó bừng tĩnh lại khi lăm qua cái lỗ chân dung đi vào phòng sinh hoạt chung.
Hermione đã đi ngủ sớm, để Crookshanks nằm cuộn tròn gần bên ghế và một dãy mũ len nằm trên bàn cạnh lò sưởi. Harry cảm thấy mừng khi cô bé không có ở đây, bởi vì nó không muốn thảo luận thêm về cái đau của vết sẹo của nó và lại để cô bé thuyết phục nó đi gặp cụ Dumbledore. Ron vẫn nhìn nó bằng những cái nhìn băn khoăn, nhưng Harry lôi cuốn sách Bùa chú của nó ra và bắt đầu làm việc để hoàn thành bài luận của nó, cho dù nó chỉ giả vờ tập trung và cho đến khi Ron nói rằng nó cũng sẽ đi ngủ, thì nó vẫn chả viết được gì cho ra hồn.
Thời khắc nửa đêm đã đến và qua khi Harry đọc đi đọc lại đoạn nói về cách dùng cỏ co rút, cây cần núi và cỏ hắt hơi mà không nắm được một từ nào.
Những thực vật này có tác động khích động rất mạnh lên não bộ, và vì vậy được dùng nhiều trong Thuốc Nước Lẫn Lộn và Ngớ Ngẩn, là thứ mà các phù thuỷ thèm muốn để tạo ra các cơn nóng nảy và bất cẩn…
… Hermione đã nói rằng chú Sirius đã trở nên bất cẩn khi phải giam mình ở quảng trường Grimmauld…
… có tác dụng khích động mạnh lên não bộ, và vì vậy được dùng nhiều…
… tờ Tiên Tri Hàng Ngày đã nghĩ rằng não nó bị khích động và nếu họ biết được rằng nó biết Voldemort đang cảm thấy thế nào thì…
… vì vậy được dùng nhiều trong Thuốc Nước Lẫn Lộn và Ngớ Ngẩn…
… cả thế giới này lẫn lộn hết rồi, đúng vậy; vì sao mà nó biết Voldemort cảm thấy gì? Giữa họ đã có sự kết nối kinh dị nào, cái mà cụ Dumbledore chẳng bao giờ giải thích thảo đáng cả?
… cái mà các phù thuỷ luôn mong muốn…
… Harry muốn ngủ lắm rồi…
… để tạo ra các cơn nóng nảy…
… thật là ấm áp và dễ chịu khi ngồi trên ghế bành trước lò sưởi, với tiếng mưa rơi mạnh bên khung cửa sổ, Crookshanks gừ gừ, và tiếng lửa lách tách…
Cuốn sách trượt khỏi cái nắm tay hờ hững của Harry và rơi uỵch xuống tấm thải trải trước lò sưởi. Đầu nó nghiêng sang một bên.
Nó một lần nữa lại đi dọc theo một cái hành lang không cửa sổ, tiếng chân nó vang lên trong im lặng. Khi cánh cửa ở cuối lối đi hiện ra lớn hơn, tim nó đập nhanh vì khích động… giá như mà nó có thể mở nó ra… và đi vào phía sau…
Nó vươn tay ra... những ngón tay của nó chỉ còn cách cánh cửa ấy vài inch...
“Thưa ngài Harry Potter!”
Nó giật mình. Những ngọn nến đã tắt hẳn trong căn phòng sinh hoạt chung, nhưng có cái gì đó đang di chuyển sát bên.
“Ai đấy?” Harry nói, ngồi thẳng lên trên ghế. Ngọn lửa cũng đã gần tắt, căn phòng rất tối.
“Dobby với con cú của ngài, thưa ngài!” một giọng lanh lảnh vang lên.
“Dobby à?” Harry khó nhọc nói, nhìn qua vùng tối hướng về nơi phát ra giọng nói.
Con gia tinh Dobby đang đứng cạnh cái bàn mà Hermione đã để lại nữa tá nón đan của cô bé. Cặp tai nhọn lớn của nó bây giờ vểnh ra từ dưới cái gì đó trông giống như tất cả những cái nón mà Hermione đã từng đan, nó đội cái này chồng lên cái kia, cho nên đầu của nó có vẻ kéo dài lên hai hoặc ba foot, và trên đỉnh của cái quả cầu len đó là Hedwig, đang kêu khe khẽ và rõ ràng đã hoàn toàn lành lặn.
“Dobby tự nguyện trả lại ngài Harry Potter con cú,” con gia tinh nói lanh lảnh, với một cái nhìn đầy yêu mến lan toả khắp mặt, “giáo sư Grubbly...Plank nói rằng con cú đã hoàn toàn khỏi hẳn, thưa ngài.” Nó gập người thật sâu cúi chào khiến cái mũi hình bút chì của nó quét lên cái bề mặt xác xơ của cái thảm trải lò sưởi và Hedwig kêu lên một tiếng lên phẫn nộ rồi bay lên cái tay vịn của cái ghế của Harry.
“Cám ơn, Dobby!” Harry nói, vuốt ve đầu con Hedwig và nhắm chặt mắt, cố dứt nó ra khỏi cái hình ảnh của cái cửa trong giấc mơ… nó có vẻ quá chói chang. Nhìn kỹ Dobby hơn, nó nhận ra rằng con gia tinh cũng mang nhiều cái khăn và một số không đếm nổi vớ, nên chân nó có vẻ lớn hơn nhiều so với cơ thể của nó.
“Ơ… thế ông đã lấy hết tất cả các loại y phục mà Hermione để lại đây à?”
“Ồ không, thưa ngài,” Dobby phấn khởi nói, “Dobby có lấy vài thứ cho Winky nữa, thưa ngài.”
“Vâng, thế Winky thế nào?” Harry hỏi.
Tai Dobby gục xuống chán nản.
“Winky vẫn uống bí tỉ, thưa ngài,” nó buồn rầu nói, đôi mắt xanh to tròn của nó, vốn lớn những quả banh tennis, cụp xuống. “Cô ta vẫn không quan tâm đến y phục, thưa ngài Harry Potter. Và những gia tinh khác cũng vậy. Không ai trong bọn họ lau chùi tháp Gryffindor nữa, khi mà nón và vớ được giấu khắp nơi, họ cảm thấy bị sỉ nhục, thưa ngài. Dobby phải tự làm hết, thưa ngài, nhưng Dobby không lấy làm phiền, vì nó luôn hy vọng được gặp ngài Harry Potter, và vào tối nay, thưa ngài, nó đã được điều ước nguyện!” Dobby lại cúi gập xuống. “Nhưng ngài Harry Potter có vẻ không được vui,” Dobby nói tiếp, đứng trở lên và rụt rè nhìn Harry. “Dobby nghe thấy cậu ta thì thầm trong giấc ngủ. Harry Potter gặp những cơn mộng tệ hại ư?”
“Không thật sự tệ lắm,” Harry nói, ngáp và dụi mắt. “Tôi đã từng có những cơn mộng tệ hơn.”
Con gia tinh nhìn Harry với cặp mắt to tướng hình cầu của nó. Rồi nó nói với vẻ rất nghiêm trọng, tai nó cụp xuống. “Dobby ước là nó có thể giúp được ngài Harry Potter, vì Harry Potter đã mang đến tự do cho Dobby và Dobby lúc này rất rất vui.”
Harry mỉm cười.
“Ông không giúp tôi được đâu, Dobby, nhưng cám ơn vì lời đề nghị này.”
Nó cúi xuống và nhặt cuốn sách Linh dược lên. Nó sẽ cố để hoàn tất bài luận ngày mai. Nó đóng cuốn sách lại và khi nó làm vậy thì ánh lửa bập bùng phản chiếu vết sẹo trắng trên mu bàn tay của nó – kết quả buổi cấm túc của nó với Umbridge…
“Đợi chút nào – có một chuyện mà ông có thể làm được cho tôi đấy, Dobby,” Harry chậm chạp nói.
Con gia tinh nhìn lại, hớn hở.
“Xin hãy nói đi, thưa ngài Harry Potter!”
“Tôi cần một nơi để hai mươi lăm người có thể tập luyện Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mà không một giáo viên nào phát hiện được. Đặc biệt là,” Harry siết chặt tay trên sách, khiến vết sẹo trên tay nó sáng lên những đường trắng “giáo sư Umbridge.”
Nó tưởng là nụ cười của con gia tinh sẽ biến mất, tai nó sẽ rũ xuống; nó tưởng là con gia tinh sẽ nói rằng chuyện này là bất khả thi, hoặc khác đi thì nó sẽ nói là nó sẽ cố tìm một nơi nào đó, nhưng đừng đặt nhiều hy vọng vào đó. Cái mà nó không chờ đợi là Dobby lại nhảy cẩng lên, tai nó vẩy một cách khoái khí, và hai tay vỗ mạnh vào nhau.
“Dobby biết một chỗ tuyệt vời, thưa ngài!” nó nói một cách vui vẻ, “Dobby có nghe nói về nó bởi những con gia tinh khác khi nó đến Hogwarts, thưa ngài. Chúng ta biết nó dưới cái tên Phòng Đến Và Đi, thưa ngài, hoặc có thể gọi khác là Phòng Yêu Cầu!”
“Sao thế?” Harry tò mò hỏi.
“Bởi vì căn phòng này chỉ có một người có thể vào,” Dobby nói thật nghiêm trọng, “khi họ thật sự cần đến nó. Đôi khi nó ở đấy, đôi khi nó không có, nhưng khi nó xuất hiện, nó sẽ luôn được trang bị cho nhu cầu của những người tìm kiếm. Dobby đã dùng nó, thưa ngài,” con gia tinh nói, hạ giọng và nhìn có vẻ như đang thú tội, “khi Winky rất say, nó đã giấu cô ta trong Căn Phòng Yêu Cầu và nó đã tìm thấy thuốc giải Bia Bơ ở đấy, và một cái giường gia tinh xinh xắn để đặt cô ấy nằm ngủ ở đó, thưa ngài… và Dobby cũng biết là ngài Flinch đã tìm thấy một số vật liệu lau dọn phụ trội ở đó khi ông ta thiếu chúng, thưa ngài, và...“
“Và nếu như ông thật sự cần một buồng tắm,” Harry nói, thình lình nhớ lại những gì cụ Dumbledore nói trong buổi Dạ Vũ Giáng Sinh ở kỳ Noel trước, “nó có thể tự phả nước đầy bồn tắm được chứ?”
“Dobby cho rằng như vậy, thưa ngài,” Dobby nói, gật đầu hăm hở, “Đó là căn phòng kỳ ngộ nhất, thưa ngài.”
“Bao nhiêu người biết về nó?” Harry nói, ngồi thẳng người lên ghế.
“Rất ít, thưa ngài. Phần lớn mọi người tình cờ gặp nó khi họ thật sự cần nó, thưa ngài, nhưng thường thì họ chẳng bao giờ gặp lại nó lần nữa, bởi vì họ không biết nó vẫn luôn ở đó để đợi được gọi phục vụ, thưa ngài.”
“Nghe tuyệt đấy,” Harry nói, tim đập mạnh. “Nghe hoàn hảo lắm, Dobby. Khi nào thì ông có thể chỉ tôi nó ở đâu?”
“Bấy kỳ lúc nào, thưa ngài Harry Potter.” Dobby nói, vui mừng nhìn về phía Harry đầy nồng nhiệt. “Chúng ta có thể đi ngay, nếu ngài muốn!”
Trong một thoáng Harry đã định đi với Dobby. Nó đã nửa ngồi dậy, đi ào lên lầu lấy Chiếc Áo Tàng Hình, nhưng rồi, lần đầu tiên, tiếng thì thầm của Hermione lại vang lên trong tai nó: bất cẩn. Dù sao thì, cũng đã quá trễ rồi, nó đã kiệt sức, và vẫn còn bàu luận của Snape để làm cho xong.
“Đêm nay không được, Dobby,” Harry miễn cưỡng nói, ngồi phịch trở lại xuống ghế. “Điều này rất quan trọng… tôi không muốn làm ẩu, nó cần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Nghe này, ông có thể nói với tôi chính xác Căn phòng Yêu Cầu ở đâu, và làm cách nào để đi vô nó?”
*
Áo choàng của chúng cuộn lên và quấn chặt vào chúng khi chúng vừa đi vừa tung toé nước lên nền những luống rau để học hai tiết Thực vật học, nơi mà chúng phải rất vất vả để nghe xem giáo sư Sprout nói gì giữa những tiếng mưa rơi nặng hạt nhưng những nhát búa đóng đinh trên trần nhà kính. Bài học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí vào buổi trưa được dời từ khu đất đang tắm trong bão và một phòng trống ở tầng trệt, và trước sự nhẹ nhõm của chúng, Angelina tìm đến đội của cô bé vào buổi trưa để nói rằng buổi tập Quidditch của chúng đã được huỷ bỏ.
“Tốt lắm,” Harry nói khẽ, khi cô bé nói với nó, “bởi vì chúng ta đã tìm được một nơi để họp mặt cho buổi học Phòng thủ đầu tiên của chúng ta. Tối nay, lúc tám giờ, ở tầng bảy đối diện với tấm thảm của Barnabas Gàn Dở đang bị tên quỷ khổng lồ nện. Chị nói giùm với Katie và Alicia được không?”
Cô bé có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng hứa là sẽ nói với những người khác. Harry vội vã trở về món xúc xích và cháo khoai tây của nó. Khi nó ngẩng lên để lấy một cốc nước bí, nó thấy Hermione đang nhìn mình.
“Gì thế?” nó nặng nề nói.
“Ờ… mình chỉ muốn nói rằng kết hoạch của Dobby không được an toàn lắm. Bạn không nhớ là nó đã làm bạn mất luôn tất cả xương ở trên tay à?”
“Căn phòng ấy không phải là một ý tưởng điên rồ của Dobby đâu; cụ Dumbledore cũng đã biết về nó, cụ ấy đã nói về nó với mình tại buổi Dạ Vũ Giáng Sinh.”
Sự quan tâm của Hermione hiện rõ.
“Cụ Dumbledore đã nói với bạn về nó?”
“Chỉ thoáng qua thôi,” Harry nói, nhún vai.
“Ồ, được rồi, thế thì ổn rồi,” Hermione lanh lợi nói và không đưa ra lời phản đối nào nữa.
Cùng với Ron, bọn trẻ đã dùng gần hết ngày hôm đó để tìm những người đã ký tên trong danh sách ở Đầu Heo và nói với tụi nó về nơi gặp nhau vào buổi tối. Harry hơi thất vọng, khi Ginny nhanh nhảu đảm nhiệm việc tìm Cho Chang và bạn cô ta; tuy nhiên, đến cuối buổi ăn tối nó vững tin rằng tin tức đã được truyền đến từng người trong số hai mươi lăm người đã đến quán Đầu Heo.
Đến bảy giờ rưỡi, Harry, Ron và Hermione rời khỏi căn phòng chung của nhà Gryffindor, Harry cầm chặt trên tay một mẫu giấy da cũ. Học sinh năm thứ năm được cho phép rời khỏi hành lang đến chín giờ, nhưng cả ba đứa tụi nó đều nhìn quanh một cách căng thẳng khi chuúng đi dọc tầng bảy.
“Giữ nó,” Harry nói, trải mẫu giấy ra trên đỉnh cái cầu thang cuối cùng, gõ cây đũa thần lên và thì thầm, “Tôi xin long trọng thề rằng cái tôi đang làm chẳng có gì tốt đẹp cả.”
Một tấm bản đồ Hogwarts xuất hiện trên bề mặt trống trơn của tờ giấy da. Những chấm đen di chuyển, được gắn với những cái tên, chỉ ra là có nhiều người khác nhau đang đến.
“Thầy Flinch đang ở tầng hai,” Harry nói, giữ tấm bản đồ sát gần mắt, “ và bà Norris đang ở tầng bốn.”
“Còn mụ Umbridge?” Hermione lo ngại hỏi.
“Trong phòng mụ,” Harry nói, chỉ lên bản đồ. “Được rồi, đi thôi.”
Chúng vội vã lao đi dọc cầu thang về phía cái nơi mà Dobby đã mô tả cho Harry, một khoảng tường liên tục đối diện với một tấm thảm khổng lồ tả lại cảnh Barnabas Gàn Dở ngốc nghếch đang cố dạy cho tên khổng lồ tập balê.
“OK,” Harry lặng lẽ nói, trong khi tên khổng lồ bị mọt ăn khắp người ngừng việc nện không thương xót ông thầy dạy balê của hắn để nhìn mọi người. “Dobby nói rằng đi qua chỗ tường này ba lần, hết sức tập trung vào cái mà chúng ta cần.”
Tụi nó làm như vậy, quay về phía cánh cửa sổ đằng sau bức tượng trống, rồi đến cái bình lớn bằng vóc người ở phái đối diện. Ron trợn mắt lên khi cố tập trung; Hermione thì thầm cái gì đó; Harry siết nắm đấm lại khi nó nhìn lên trên.
Chúng tôi cần một nơi để học chiến đấu… nó nghĩ. Chỉ để cho chúng tôi một nơi để tập luyện… một nơi mà họ không tìm thấy chúng tôi…
“Harry!” Hermione chợt nói, khi nó vòng quanh bức tường ba lần.
Một cánh cửa tao nhã vừa hiện ra trên tường. Ron nhìn nó chằm chằm, có vẻ rất thận trọng. Harry bước đến, nắm lấy cái tay nắm cửa bằng đồng, kéo mở cửa và đi vào căn phòng rộng rãi đầu những ngọn nến lung linh đang phản chiếu căn hầm tám cửa phía dưới.
Những bức tường đầy những giá sách gỗ xếp dọc và thay vào những cái ghế có một cái nệm tơ lớn ở trên nền. Một dãy kệ nằm ở góc xa của phòng đầy những dụng cụ như Sneakoscope, những Bộ Cảm Ứng Bí Mật và một cái Kính Kẻ Thù cót két mà Harry chắc là đã từng treo trong năm ngoái ở văn phòng của tay Moody giả mạo.
“Tập phép Bất Tỉnh ở đây thì tuyệt quá,” Ron hăm hở nói, nhún nhảy trên một cái nệm.
“Và nhìn những cuốn sách này,” Hermione cuồng nhiệt nói, lướt một ngón tay quanh trên gáy những cuốn sách lớn bọc da. “Một Bản Trích Yếu của Những lời Nguyền Thông Dụng và cách Phản Công… Những Nghệ Thuật Hắc Ám Nổi Trội… Những Câu Thần Chú Tự Bảo Vệ… wow…” cô bé nhìn sang Harry, mặt cô sáng lên, và nó thấy rằng sự có mặt của hàng trăm cuốn sách rốt cuộc cũng đã thuyết phục được Hermione rằng họ đã làm đúng. “Harry à, tuyệt quá, chúng ta có hết mọi thứ mình cần ở đây!”
Và không rối rít nữa, cô bé rút ngay cuốn Những Lời Nguyền Rủa để Nguyền Rủa từ cái kệ, ngồi xuống tấm nệm gần nhất và bắt đầu đọc.
Có tiếng gõ nhẹ ở phía cửa. Harry liếc ra. Ginny, Neville, Lavender, Parvati và Dean vừa đi đến.
“Whoa,” Dean nói, bắt đầu nhìn quanh với vẻ ấn tượng. “Đây là nơi nào thế?”
Harry bắt đầu giải thích, nhưng nó chưa kịp nói xong thì lại có thêm người đến và nó lại phải bắt đầu lại. Đến tám giờ, mọi tấm nệm đã đầy người. Harry tiến đến cửa và vặn khoá lại; nó kêu lách cách một cách hài lòng và mọi người im lặng, nhìn vào nó. Hermione cẩn thận đánh dấu lại trang cô bé đang đọc trên cuốn Những Lời Nguyền Rủa để Nguyền Rủa và đặt nó sang một bên.
“Ờ,” Harry nói, hơi căng thẳng. Đây là nơi mà bọn mình tìm được để tập các bài học, và các bạn thấy là – ờ – nó rõ ràng là rất tuyệt.”
“Nó tuyệt vời!” Cho nói, và nhiều người khác thì thào tán thưởng.
“Thật là quái,” Fred nói, trầm ngâm nhìn quanh, “Bọn mình đã từng trốn khỏi Flinch ở trong đây, nhớ không, George? Nhưng chỉ có một cái tủ đựng chổi ở kia thôi.”
“Hey, Harry, thế cái gì kia?” Dean hỏi từ cuối phòng, chỉ về phía cái Ống kính mách lẻo và Tấm Kính Kẻ Thù.
“Những thứ phát hiện các ma thuật Hắc Ám,” Harry nói, bước giữa các tấm nệm về phía chúng, “Về cơ bản thì tất cả chúng sẽ hiện lên các phù thuỷ Hắc Ám hoặc các kẻ thù đang ở quanh, nhưng bạn không nên dựa vào chúng quá nhiều, chúng có thể bị đánh lừa…”
Nó nhìn một thoáng vào Tấm Kính Kẻ Thù đang cót két; có những bóng đen đang di chuyển bên trong nó, cho dù những cái bóng này không thể nhận rõ được. Harry quay lưng lại nó.
“Ờ, tôi đã nghĩ về những chuyện mà chúng ta nên làm trước tiên và... ờ” nó thấy một cánh tay giơ lên “Gì thế, Hermione?”
“Mình nghĩ chúng ta nên bầu một thủ lĩnh,” Hermione nói.
“Harry là thủ lĩnh,” Cho nói ngay, nhìn Hermione như thể cô bé bị điên.
Bao tử Harry lại cuộn lại.
“Vâng, nhưng mình nghĩ là chúng ta nên bầu chọn một cách chính quy,” Hermione nói, bình thản. “Nó làm cho mọi việc đúng nghi thức và cho bạn ấy quyền lực cần thiết. Vì vậy... ai nghĩ là Harry nên là thủ lĩnh của chúng ta nào?”
Mọi người giơ tay lên ngay, thậm chí cả Zacharias Smith, mặc dù nó làm một cách không nhiệt thành lắm.
“Ơ... được rồi, cám ơn các bạn,” Harry nói, nó cảm thấy mặt mình đang nóng bừng, “Và... gì nữa thế, Hermione?”
“Mình nghĩ là chúng ta nên có một cái tên,” cô bé vui vẻ nói, tay vẫn còn giơ cao. “Nó có thể thúc đẩy tinh thần và sự đoàn kết của cả đội, các bạn nghĩ sao?”
“Chúng ta có thể gọi là Liên Đoàn Anti-Umbridge được không?” Angelina thích thú nói.
“Hoặc là Nhóm Bộ Pháp Thuật là Những Đứa Trẻ To Xác?” Fred đề nghị.
“Em đang nghĩ đây,” Hermione nói, cau mày với Fred ”có lẽ là một cái tên để nói với mọi người là chúng ta đang làm gì, để chúng ta có thể nói đến nói một cách an toàn bên ngoài các cuộc họp.”
“Hiệp hội Phòng thủ?” Cho nói. Gọi tắt là DA (Defence Associataion), và thế là chẳng ai biết bọn ta đang nói gì hết?”
“Vâng, cái chữ DA ấy hay lắm,” Ginny nói, “Mình dùng nói để gọi tắt cho chữ Quân đội Dumbledore (Dumbledore’s Army). bởi vì đó là điều mà Bộ sợ nhất, đúng không?”
Những tiếng thì thầm và cười tán thưởng vang lên.
“Thế tất cả đều đồng ý là DA phải không?” Hermione nói với giọng quan dạng, quỳ lên trên tấm nệm của mình để đếm. “Có đa số rồi... thông qua!”
Cô bé trải tờ giấy da với chữ ký của tụi nó ra viết cái tên lên đỉnh với những chữ cái lớn:
“Được rồi,” Harry nói, khi cô bé ngồi xuống trở lại, “chúng ta sẽ bắt đầu tập chứ? Mình nghĩ rằng điều đầu tiên chúng ta nên tập là bài Expelliarmus, các bạn biết đấy, Bùa Tước Vũ Khí. Mình biết rằng nó khá cơ bản nhưng mình thấy là nó khá hữu dụng...“
“Ôi, xin đừng,” Zacharias Smith nói, tròn mắt lên và khoanh tay lại. “Tôi không nghĩ là Expelliarmus sẽ giúp chúng ta chống lại được Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, đúng không vậy?”
“Tôi đã dùng nó chống lại hắn,” Harry nói nhẹ nhàng, “Nó đã cứu mạng tôi vào tháng Sáu.”
Smith há hốc miệng một cách ngớ ngẩn. Cả phòng còn lại im lặng.
“Nhưng nếu các bạn nghĩ là nó dưới tầm bạn, các bạn có thể đi.” Harry nói.
Smith không đi. Và cũng không ai đi.
“Được rồi,” Harry nói, miệng nói hơi khô lại hơn bình thường khi mọi cặp mắt đều đổ dồn về nó. “Mình nghĩ là chúng ta nên chia thành từng cặp và tập.”
Có một cảm giác rất lạ khi bắt đầu đưa ra những lời chỉ dẫn, nhưng càng lạ hơn khi thấy mọi người đều răm rắp tuân theo. Mọi người đứng dậy và chia cặp. Có thể đoán trước, Neville không có bạn tập.
“Bạn có thể tập mới mình,” Harry nói với nó. “Được rồi – đếm đến ba nhé, bắt đầu – một, hai, ba –“
Cả phòng thình lình vang lên tiếng hô Expelliarmus. Đũa thần vung lên khắp mọi hướng; những câu thần chú chệch hướng giáng trúng những quyển sách trên kệ và hất chúng bay văng lên lung tung trong không khí. Harry quá nhanh so với Neville, cây đũa của Neville văng ra khỏi tay nó, văng trúng cái trần, toé lửa ra, và bay tuốt luốt lên đỉnh kệ sách, kêu lách cách trên đó, và Harry gọi nó lại bằng Bùa Triệu Tập. Nhìn quanh, nó nghĩ là nó đúng khi nó đề nghị mọi người tập những phép cơ bản trước; có nhiều người dùng câu thần chú này một cách trật lất; nhiều người không thể Tước Vũ Khí đối phương được, mà chỉ khiến đối thủ lùi lại vài bước hoặc nhăn mặt khi câu thần chú yếu ớt của họ sượt qua đối thủ.
“Expelliarmus!” Neville nói, và Harry, đang sơ ý, thấy cây đũa thần của nó bay tuốt ra khỏi tay nó.
“TÔI LÀM ĐƯỢC RỒI!” Neville la lên khoái chí. “Trước đây tôi chưa bao giờ làm được cả – TÔI LÀM ĐƯỢC RỒI!”
“Tốt lắm!” Harry nó với giọng khuyến khích, quyết định không chỉ rõ ra rằng trong một trận đấu thật sự thì đối thủ của Neville sẽ không nhìn đi hướng khác và cầm đũa một cách hờ hững tnhư thế. “Nghe này, Neville, cậu có thể sang tập đổi phiên với Ron và Hermione vài phút để mình để có đi vòng quanh và xem mọi người khác tập không?”
Harry đi về phía giữa phòng. Có cái gì đó rất lạ xảy ra cho Zacharias Smith. Cứ mỗi lần nó há miệng ra để tước vũ khí Anthony Goldstein thì vũ khí của nó lại văng đi, cho dù Anthony có vẻ như chưa hề phát ra một âm thanh nào. Harry không cần phải nhìn đâu xa để giải điều bí mật này: Fred và George đứng cách Smith vài foot và thay phiên nhau chĩa đũa vào lưng nó.
“Xin lỗi, Harry,” George lấp liếm nói, khi Harry nhìn sang nó, “Không cưỡng lại được.”
Harry bước sang những đôi khác, cố chỉnh lại cho những ai thực hiện câu thần chú sai. Ginny bắt cặp với Michael Corner; cô bé thực hiện rất tốt, còn Michael có vẻ như rất tệ hoặc chẳng hề muốn tấn công cô bé. Ernie Macmillan đang lả lướt cây đũa thần của mình một cách không cần thiết, khiến cho đối thủ của nó có thời gian để phòng thủ; anh em nhà Creevey rất hăng nhưng làm sai bét và chịu trách nhiệm cho việc tất cả những cuốn sách văng ra khỏi những cái kệ chung quanh chúng; Luna Lovegood khá thất thường, đôi khi cô bé hất văng được đũa thần của Justin Finch...Fletchley ra khỏi tay nó, và những lần khác thì chỉ làm cho tóc cậu bé dựng đứng cả lên.
“OK, ngừng lại thôi!” Harry la lên. “Ngừng lại! Ngừng lại!”
“Tôi cần một cái còi,” nó nghĩ, và ngay lập tức phát hiện ra một cái hiện ra nằm trên đỉnh một dãy sách gần nhất. Nó tóm lấy và thổi to. Mọi người hạ đũa xuống.
“Không tồi lắm,” Harry nói, “nhưng rõ ràng có vài người cần phải cải thiện thêm.” Zacharias nhìn nó chằm chằm. “Thử lại thôi.”
Nó lại đi quanh phòng, dừng lại đây đó để đưa ra những chỉ dẫn. Dần dần rồi khả năng chung của mọi người cũng được cải thiện từ từ.
Nó tránh đi lại gần Cho và bạn cô bé một thoáng, nhưng sau khi đi hai lần quanh những đôi khác trong phòng, nó cảm thấy không thể bỏ qua họ được nữa.
“Ồ không,” Cho nói có vẻ lộn xộn khi nó tiến lại gần, “Expelliarmious! Mình muốn nói, Expellimelius’t’! Mình – ôi, xin lỗi, Marietta!”
Cổ tay áo của cô bạn tóc quăn của Cho bắt đầu bắt lửa; Marietta dập nó bằng cây đũa của mình và nhìn Harry như thể đó là lỗi của nó.
“Anh là em bối rối quá, trước đó em làm tốt lắm!” Cho thiểu não nói với Harry.
“Nó cũng khá tốt mà,” Harry nói dối, nhưng cô bé nhướng mày lên khi cậu bé nói, “Ồ, không, nó khá tồi, nhưng anh nghĩ em có thể làm được mà, anh đã quan sát ở đằng kia nãy giờ,”
Cô bé cười. Cô bạn Marietta của cô nhìn họ với vẻ chua như dấm và quay đi.
“Đừng để ý bạn ấy,” Cho thì thào. “Bạn ấy thật sự không muốn đến đây nhưng em đã đem bạn ấy theo mình. Ba mẹ bạn ấy cấm bạn ấy làm điều gì phật ý Umbridge. Anh biết không – mẹ bạn ấy làm việc ở Bộ.”
“Thế còn ba mẹ em?” Harry hỏi.
“Ờ, họ cũng cấm em nghịch ý bà Umbridge luôn,” Cho nói, ngẩng đầu lên với vẻ kiêu hãnh. “Nhưng nếu họ nghĩ là em sẽ không chiến đấu với Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy sau những gì đã xảy ra cho anh Cedric...“
Cô bé ngừng lời, có vẻ bối rối, và một sự im lặng lúng túng diễn ra với họ; tiếng cây đũa thần của Terry Boot rít lên qua tai Harry và nó văng trúng ngay mũi Alicia Spinnet.
“Ờ, ba của em rất ủng hộ cho bất kỳ hành động anti...Bộ nào!” Luna Lovegood nói một cách tự hào từ phía sau Harry; rõ ràng là cô bé đã nghe trộm cuộc trao đổi của cậu bé trong khi Justin Finch...Fletchey cố gắng dãy thoát ra khỏi cái áo choàng đang trùm lên đầu cậu. “Ba em luôn nói rằng ông ta tin vào những chuyện của lão Fudge; em muốn nói về số yêu tinh mà Fudge đã ám sát! Và tất nhiên ông ta đã dùng Bộ Bí Ẩn để phát triển những thứ chất độc kinh dị, nà ông ta đã bí mật dùng để đầu độc bất kỳ ai không tán đồng ông ta. Và đó là cái món Umgubular Slashkilter –“
“Đừng có hỏi,” Harry thì thào với Cho khi cô bé há hốc mồm ra, đầy sửng sốt. Cô bé rúc rích cười.
“Hey Harry,” Hermione gọi từ góc kia của căn phòng, “bạn có coi lại giờ chưa?”
Nó nhìn xuống đồng hồ, và sửng sốt khi nhận ra rằng đã chín giờ mười phút, điều đó có nghĩa là chúng cần phải trở về phòng sinh hoạt chung hoặc có thể rủi ro bị tóm và phạt bởi Flinch vì vi phạm kỷ luật. Nó thổi còi, mọi người ngừng hò hét “Expelliarmus” và những chiếc đũa thần cuối cùng lẻng kẻng trên nền nhà.
“Được rồi, nhìn chung là khá tốt,” Harry nói, “nhưng bọn mình quá giờ rồi, bọn mình nên rời khỏi đây. Giờ này, nơi này tuần sau nhé?”
“Sớm hơn đi!” Dean Thomas hăm hở nói và nhiều người gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, Angelina lại nói nhanh. “Mùa Quidditch đã bắt đầu rồi, bọn mình cũng cần nhiều thời gian để luyện tập.”
“Vậy thì tối thứ Tư tuần sau vậy,” Harry nói, “bọn mình có thể quyết định về việc những buổi tập thêm. Thôi nào, bọn mình nên đi thôi.”
Nó lại rút tấm Bản Đồ Kẻ Cướp ra và kiểm tra cẩn thận xem có dấu vết nào của các giáo viên ở tầng bảy không. Nó để mọi người đi ra từng nhóm ba và bốn người, lo lắng dõi theo những dấu nhỏ của họ để thấy họ đã an toàn trở về ký túc xá: nhóm Hufflepuff trở về hành lang ngầm nên họ đi ra hướng bếp, nhóm Ravenclaws đi về ngọn tháp phía tây của lâu đài, còn nhóm Gryffindor đi dọc theo hành lang về chỗ tấm chân dung của Bà Béo.
“Rất, rất la øtốt, Harry à,” Hermione nói, khi cuối cùng chỉ còn cô bé, Harry và Ron ở lại.
“Phải, đúng vậy!” Ron hăm hở nói, khi tụi nó đi ra khỏi cửa và quan sát nó tan trở lại thành đá đằng sau tụi nó. “Cậu có thấy tớ tước vũ khí Hermione không, Harry?”
“Chỉ được mỗi một lần,” Hermione nói với vẻ chọc tức. “Mình tước được của bạn mình hơn bạn tước của mình...“
“Mình không chỉ thắng bạn một lần, mình thắng bạn ít nhất ba lần...“
“Ờ, nếu như bạn tính luôn cái lần bạn bị vấp và đánh văng cây đũa khỏi tay mình...“
Chúngï tranh cãi suốt quãng đường trở về căn phòng chung, nhưng Harry không lắng nghe chúng. Nó vẫn để mắt lên tấm Bản Đồ Kẻ Cướp nhưng nó lại đang mãi nghĩ về việc Cho nói rằng nó làm cho cô bé bối rối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3