Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Ánh mắt xa xăm

Làm xong việc nhà, Hiểu Đồng mượn laptop của Vĩnh Phong tranh thủ làm báo cáo để đem nộp. Hiểu Đồng để máy tính trên giường Vĩnh Phong, còn mình thì ngồi dưới nền gạch để tất cả sách vở tài liệu ra xung quanh. Vừa tham khảo vừa đánh máy.

Vĩnh Phong ngồi nghịch trò chơi trên máy điện thoại, dáng vẻ lạnh lùng bất cần đời. Nhưng chơi mãi cũng chán, lâu lâu khẽ liếc nhìn về phía Hiểu Đồng, thấy cô không thèm ngó ngàng gì tới mình thì đâm ra bực bội, nhưng cũng chẳng dám lên tiếng vì anh bị Hiểu Đồng cấm quấy rầy trong lúc cô đang làm việc.

Vĩnh Phong liền mở tin nhắn, nhắn tin cho Hiểu Đồng. Từ xưa đến giờ Vĩnh Phong chưa bao giờ ngồi cặm cụi nhắn tin cho ai cả. Cậu thấy chuyện này thật phiền phức, cần gì thì gọi điện nói chuyện cho rõ ràng. Nhưng từ lúc quen với Hiểu Đồng, cậu mới biết rằng nhắn tin là một điều khá thú vị.

Vĩnh Phong tạch tạch nhắn tin.

“Hiểu Đồngggggggggggggggggggggggggg...” Send.

Đang ngồi làm bài, chợt nghe diện thoại reo lên có tin nhắn. Hiểu Đồng cầm điện thoại nhìn. Màn hình hiện lên hai chữ: “Chó sói”. Cô quay đầu lườm Vĩnh Phong một cái rồi mở tin nhắn ra xem. Xem xong cô liền nhắn lại:

“Không được làm phiền em.”

Vĩnh Phong đọc tin nhắn xong thì liền nhắn lại:

“Nhưng em lại quấy rầy anh.”

Hiểu Đồng cau mày nhìn tin nhắn, cô quấy rầy anh hồi nào, rõ ràng là anh đang quấy rầy cô làm việc.

“Em quấy rầy anh cái gì?”

“Em cứ đi đi lại lại trong đầu anh, làm tim anh đập thình thịch. Làm sao đây, bắt đền em đó.”

Hiểu Đồng bật cười đọc tin nhắn, cô quay lại nhìn gương mặt đẹp trai gian manh kia. Anh đang ngồi gác một chân lên bàn nhịp nhịp đắc thắng. Nếu những cô gái yêu vẻ lạnh lùng đẹp trai của chàng hoàng tử Vĩnh Phong mà thấy anh như bây giờ thì sẽ sụp đổ hình tượng mất.

“Vậy bây giờ em đi về để anh khỏi bị quấy rầy nha?”

Vĩnh Phong đọc xong chỉ còn nước kêu trời than thở, nằm dài lên ghế sofa tự đau khổ một mình. Tiếng rên rỉ trong miệng vang lê chẳng biết để cho ai nghe. Thở dài chán chê rồi nhưng cũng chẳng ai hiểu cho tâm trạng của mình, Vĩnh Phong quay người nằm sấp lại, cằm đặt trên hai cánh tay nhìn Hiểu Đồng. Cô đang chăm chú đánh máy, vừa đánh vừa đọc tài liệu. Cái lưng thanh mảnh đang ngồi thẳng, đôi bàn tay trắng muốt đang lướt nhẹ trên bàn phím, mái tóc búi cao để lộ cái cần cổ trắng đầy quyến rủ.

Nuốt nước miếng cái ực, Vĩnh Phong không cầm lòng được nữa, cậu ngồi dậy bước đến bên cạnh Hiểu Đồng thật nhẹ nhàng. Dáng người cao ráo của cậu đổ bóng che cả thân người của Hiểu Đồng.

Vĩnh Phong đưa chân hất những sách vở của cô dưới mặt đất ra hai bên, rồi khom người kề sát cổ Hiểu Đồng thổi nhẹ lên trên cổ cô. Cả người Hiểu Đồng căng cứng lại, lông dựng đứng lên, hơi thở hỗn loạn vì hành động này của Vĩnh Phong. Biết anh sắp sửa giở trò nhưng Hiểu Đồng giả vờ không thèm chú ý. Nếu cô mà quay lại không biết sẽ bị anh thu hút lúc nào.

Thấy Hiểu Đồng không tỏ thái độ gì, Vĩnh Phong được nước làm càng. Cậu ngồi xuống sát cạnh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngả vào trong lòng, rồi cắn nhẹ vào vành tai Hiểu Đồng khiến cả người cô run lên nhè nhẹ. Hiểu Đồng cấu nhẹ vào tay Vĩnh Phong mắng yêu. Hơi thở run rẩy.

- Vĩnh Phong đáng ghét.

- Tại em bỏ mặc anh lâu như vậy.

- Em phải làm cho xong bài báo cáo của mình và các bạn. Nếu không sẽ bị trừ điểm.

Vĩnh Phong ngạc nhiên hỏi:

- Sao em phải làm cho các bạn của em nữa?

- Vì em được các bạn ấy thuê mà!

- Chẳng lẽ lương anh trả em không đủ sao?

- Không có. Chẳng ai trả lương cho người giúp việc cao hơn anh.

- Tại em chỉ đồng ý ở mức lương đó nếu không anh đã trả em nhiều hơn rồi. Em đang cần tiền à?

- Em không cần tiền. Mà nợ của anh em phải trả.

Vĩnh Phong cau mày nhìn Hiểu Đồng, giận giữ kêu:

- Hiểu Đồng...

- Em biết. Nhưng em đã nói em không muốn đến bên anh chỉ vì tiền của anh. Càng trả xong nợ, thì em càng mau chóng đến bên cạnh anh danh chính ngôn thuận.

Vĩnh Phong ôm siết lấy Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi hoa oải hương của cô.

- Có làm cho nhiều người không? Chắc em vất vả nhiều rồi.

- Không có. Tài liệu chủ yếu trên mạng và sách sở. Em chỉ cần đem bài của mình chỉnh sửa cho khác đi một chút là được. Cũng sắp xong rồi. Anh mau ra đằng kia ngồi chờ đi, em làm xong còn đi nấu cơm cho anh ăn.

- Được rồi! Em cứ làm đi, hôm nay để anh nấu cơm cho.

Hiểu Đồng xém chút đáng rơi cả xấp tài liệu.

- Anh nấu cơm? Anh biết nấu ăn sao?

- Không biết.

- Vậy thì anh đừng có làm lộn xộn nhà bếp rồi bắt em bò ra dọn dẹp.

- Yên tâm đi! Không có chuyện đó đâu.

Vĩnh Phong hôn lên mi mắt Hiểu Đồng rồi buông cô ra đi thẳng ra ngoài. Hiểu Đồng nhìn theo bóng Vĩnh Phong thở dài ngao ngán, lại phải dọn dẹp một phen nữa rồi.

Một tiếng sau, Hiểu Đồng uể oải vươn vai ngáp một cái, chuẩn bị đứng lên đi nấu cơm thì ngửi thấy một mùi thơm lừng bốc lên. Cô liền đi xuống lầu vào trong bếp, một bàn ăn đã được dọn ra. Thật ngạc nhiên, mắt Hiểu Đồng nhìn không chớp vào ba món ăn trên bàn. Một món mặn, một món xào, một món canh. Rồi như mỏi mắt Hiểu Đồng chớp mắt lia lịa nhìn màu sắc của ba món ăn khá đẹp, lại còn thơm lừng nữa chứ.

Vĩnh Phong mỉm cười kéo ghế mời Hiểu Đồng ngồi xuống. Hiểu Đồng ngồi xuống như một cái máy, miệng lắp bắp:

- Là anh tự tay làm mấy món này à?

- Em ăn thử xem, anh chỉ mới biết nấu ba món này thôi, anh học lâu lắm rồi đó. - Vĩnh Phong thích thú nhìn Hiểu Đồng chờ đợi.

Hiểu Đồng chậm rãi gắp một miếng thịt đưa lên miệng cắn. Miếng thịt rất mềm lại rất ngon như tan vào đầu lưỡi. Hiểu Đồng gật đầu khen ngợi:

- Ngon lắm! Sao anh lại học nấu ăn vậy?

- Vì mỗi lần anh ăn những món ăn do em nấu cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên anh muốn nấu cho em ăn để em cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh đã nói đời này kiếp này sẽ mang lại hạnh phúc cho em mà! - Giọng mượt mà như rót vào tai của Vĩnh Phong khiến Hiểu Đồng vui sướng, hạnh phúc đến thật ngọt ngào.

Sau khi Hiểu Đồng rửa chén xong, Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng, cả hai dựa vào nhau đứng trước bức tường kính trong suốt nhìn ra khoảng sân có xích đu đang đong đưa theo gió. Hạnh phúc tận hưởng những phút giây bình yên này. Giọng khàn khàn, Vĩnh Phong nói:

- Anh đã vất vả nấu cơm cho em ăn. Em không thưởng cho anh cái gì sao?

Hiểu Đòng thẹn thùng quay đầu hỏi:

- Vậy anh muốn em thưởng cái gì?

- Em biết mà!

Hiểu Đồng hai má ửng hồng từ từ nhón chân lên, môi cô chạm khẽ vào môi Vĩnh Phong, rồi mau chóng rời ra. Hiểu Đồng ngượng ngùng vùi đầu vào lồng ngực Vĩnh Phong. Người cậu toát ra một mùi hương thật quyến rũ. Nhưng Vĩnh Phong tham lam làm gì chấp nhận một nụ hôn nhẹ nhàng như thế. Cậu nâng cằm Hiểu Đồng lên, nhìn sâu vào đáy mắt long lanh của cô thì thào:

- Ít quá!

Rồi cúi xuống hôn vào đôi môi căng mọng của Hiểu Đồng một cách tham lam cuồng nhiệt. Hiểu Đồng chỉ còn biết đáp trả đôi môi tham lam kia. Đầu lưỡi hai người tự tìm nhau, quấn lấy nhau và tận hưởng hương vị của nhau.

Cảnh vật bên ngoài đọng lại, gió dừng thổi, xích đu cũng ngừng đong đưa. Mãi một lúc sau họ mới rời nhau ra.

- Hôm nay em đừng đi làm, đi với anh tới chỗ các bạn đi! - Vĩnh Phong thì thầm trong hơi thở.

- Để làm gì? - Hiểu Đồng hai má ửng hồng trả lời.

- Bọn họ muốn gặp em.

Rồi Vĩnh Phong cười tinh nghịch vuốt mũi Hiểu Đồng.

- Họ muốn xem cô gái nào có bản lãnh bắt trói được anh.

Hiểu Đồng phụng phịu từ chối, cô vẫn chưa sẵn sàng để gặp các bạn của Vĩnh Phong, cô vội lấy cớ:

- Em mà nghỉ thì sẽ lại bị trừ lương, lần trước em đã nghỉ mà không xin phép. - Hiểu Đồng nhớ lại cái ngày mà cô cùng giám đốc Vương bước vào trong khách sạn bỗng rùng mình, cô vội ôm chặt lấy Vĩnh Phong.

- Vậy thì anh phải mua lại quán cà phê này mới được. Anh là ông chủ, anh ra lệnh thì em phải nghe theo.

Hiểu Đồng giật mình, hơi tức giận hỏi:

- Anh lại định làm chuyện xấu xa gì nữa?

Vĩnh Phong đưa tay nựng lên hai gò má hồng hồng của cô.

- Anh chỉ muốn một mình anh làm ông chủ của em thôi! Cả đời cả kiếp này em phải làm cô hầu bé nhỏ của anh.

Hiểu Đồng đấm mạnh vào ngực của Vĩnh Phong:

- Đáng ghét!

Vĩnh Phong không hề thấy đau chút nào mà chỉ thấy hạnh phúc. Cậu nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng:

- Chỉ hôm nay thôi được không?

Hiểu Dồng lặng lẽ gật đầu.

Hai người bên nhau tận hưởng hạnh phúc sau khi Hiểu Đồng gọi điện xin phép nghỉ. Sau đó, Vĩnh Phong chở Hiểu Đồng đến một cửa hàng thời trang rất lớn. Vĩnh Phong vừa bước chân vào đã được đón tiếp niềm nở, đơn giản bởi vì cậu là khách vip ở đây. Hiểu Đồng rụt rè đi bên cạnh. Mấy cô nhân viên nhìn quần áo bình thường của Hiểu Đồng khinh bỉ nhưng họ phải ngưỡng mộ trước sắc đẹp của cô.

Trong khi chờ người lấy quần áo, Hiểu Đồng hỏi Vĩnh Phong:

- Sao lại đưa em đến đây?

- Để em thay đồ.

- Sợ em làm mất mặt anh à?

- Không! Chỉ sợ người ta không cho em bước vào.

Bất kể là ai, chỉ cần đi vào cùng Vĩnh Phong thì người đó luôn là khách vip nhưng Vĩnh Phong muốn nhân cô hội này tặng đồ cho Hiểu Đồng. Nếu chỉ khơi khơi đi mua đồ thế này chắc chắn cô sẽ không nhận.

Vĩnh Phong bắt Hiểu Đồng thay hết toàn bộ những chiếc váy sang trọng mà nhân viên đem đến. Mỗi lần cô thay xong là các nhân viên thay nhau trầm trồ khen ngợi. Không phải là họ muốn lấy lòng mà vì cô thật sự rất xinh đẹp trong những bộ áo đó. Vĩnh Phong rất hài long, cậu định mua tất cả nhưng đã bị Hiểu Đồng chặn lại.

Hiểu Đồng nhìn giá tiền trên những cái áo quả thật là những con số khủng khiếp. Một bộ bằng mấy năm tiền lương của cô. Cô chọn một bộ vừa kín đáo vừa không quá mắc mặc vào. Tuy Vĩnh Phong không hài lòng lắm nhưng cậu cũng đành chịu. Dù sao Hiểu Đồng mặc gì vào mà chẳng xinh đẹp.

Vĩnh Phong đích thân chọn cho Hiểu Đồng một đôi giày cực kì đẹp, cô không có cơ hội từ chối.

Họ dừng lại ở một nhà hàng cực kì sang trọng, Hiểu Đồng hiểu vì sao mình phải thay đồ. Đôi trai gái đẹp như tiên bước vào, tất cả mọi người phải trầm trồ khen gợi. Quản lý nhà hàng vội vàng chạy đến:

- Cậu Phong, cậu đến rồi. Bàn của cậu tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Có vài người bạn của cậu cũng đã đến. Mời cậu vào trong.

Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng đang ngượng ngùng trước ánh mắt của mọi người bình thản đi vào như không có gì xảy ra. Bước vào thang máy rồi dừng lại ở tầng cao nhất.

Bàn mà Vĩnh Phong đặt là một bàn vip sang trọng. Vào trong đã thấy có vài người bạn quen thuộc như Quốc Bảo và Thế Nam làm Hiểu Đồng bớt lo lắng.

Thấy Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đi vào, mọi người điều phấn khởi thay nhau trêu chọc khiến Hiểu Đồng đỏ cả mặt.

- Anh Thiên Minh chưa đến à? - Vĩnh Phong quay sang Thế Nam hỏi.

- Anh ấy bảo sẽ đến muộn một chút. - Thế Nam liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Hiểu Đồng trả lời.

- Vừa nhắc thì thấy anh ấy tới. Haha...

Hiểu Đồng cũng ngẩng đầu cùng mọi người nhìn ra cửa.

Một chàng trai chừng hai sáu, hai bảy tuổi đang từ từ bước vào, trên môi là một nụ cười tươi rói. Anh ta mặc một chiếc áo da màu đen, đeo một chiếc găng tay màu đen, nhìn vào đã biết anh ta là một tay đua kiệt xuất.

Hiểu Đồng nhìn vào cái miệng đang cười, chóp mũi cao cao, rồi cô nhìn vào đôi mắt của cậu ta. Một cơn lửa giận bừng bừng bốc lên. Hiểu Đồng nắm chặt tay, cả người cô như núi Hỏa diệm sơn trực phun trào.

Thiên Minh bước vào chào mọi người, rồi quay sang nhìn Hiểu Đồng:

- Đây chắc là em dâu rồi? Chào em, rất vui được gặp em, anh là Thiên Minh. - Cậu chìa tay ra trước mặt Hiểu Đồng nhưng...

“Bốp...”

Một cái tát thay cho lời chào của Hiểu Đồng ngay vào mặt Thiên Minh. Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Hiểu Đồng. Ánh mắt cô đang long lên những tia lửa dữ tợn như muốn giết người. Hiểu Đồng vụt đứng lên nhưng tay cô vẫn còn nằm trong tay Vĩnh Phong. Cậu nắm chặt tay cô siết lại, kêu lớn:

- Hiểu Đồng!

Nhưng Hiểu Đồng giận dữ quay lại hét:

- Bỏ ra. Anh cũng chung một nhóm với anh ta, anh cũng là đồng phạm.

Cô vùng khỏi tay Vĩnh Phong rồi bỏ chạy. Chạy ngang qua Thiên Minh đang ôm lấy mặt sửng sốt. Nhưng Vĩnh Phong cũng nhanh nhẹn đứng dậy lao theo. Hiểu Đồng chưa ra đến cửa đã bị Vĩnh Phong giữ lại. Cô đẩy anh ra, rồi gào lên:

- Tránh xa tôi ra. Không được đi theo tôi nữa. Tôi chẳng thà lao đầu cho xe cán chết còn hơn thấy mặt các người.

Rồi cô mở cửa lao ra, những ký ức tưởng chừng đã quên nay lại tràn về trong tâm trí.

Hiểu Đồng bắt lấy một chiếc taxi đang chạy đến. Cô ra lệnh trong tiếng nấc:

- Làm ơn cho xe chạy đi càng nhanh càng tốt!

Tài xế taxi vội vàng đánh xe đi. Tài xế taxi là một người trung niên, ông ta liếc nhìn Hiểu Đồng qua kính chiếu hậu thấy đôi mắt cô đỏ hoe long lanh ngấn lệ, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ tuôn trào. Ông nhẹ nhàng với tay lấy hộp khăn giấy để ở phía trước chuyền ra sau cho Hiểu Đồng nhưng cô lắc đầu:

- Cám ơn bác, nhưng cháu sẽ không khóc cho đến khi xóa được món nợ đó.

Món nợ? Người tài xế khá ngạc nhiên nhìn Hiểu Đồng. Một cô gái xinh đẹp nhưng hãy còn quá trẻ sao lại có một món nợ cần phải xóa, ai nợ ai, là cô nợ người ta hay ai đó đang nợ cô. Ông ngập ngừng nhìn Hiểu Đồng:

- Nhưng cháu cũng phải nói cho bác biết cháu muốn đi đâu?

- Làm ơn cho cháu đến...

Tiếng còi xe cứu thương cứ vang mãi trong tai của Hiểu Đồng. Cô bé ôm chặt lấy con gấu bông của mình, đôi mắt ngây thơ đầy sợ hãi nhìn người cha mình yêu quí đang nằm trên cáng. Gương mặt ông Quốc Kiện trắng bệch, đôi mắt ông nhắm nghiền, trên mặt ông được đặt một cái ống truyền oxi. Hới thở ông đứt quãng.

Bà Cẩm Du đang ngồi bên cạnh Hiểu Đồng, gương mặt bà xanh xao, toàn thân bà run rẩy. Bà đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, những giọt nước mắt rơi xuống thật xót xa. Bà không thể khóc nên lời.

- Mau lên! Bệnh nhân cần cấp cứu gấp. - Một cô y tá chạy ra đón bệnh nhân hét lên.

Vừa đến phòng cấp cứu, một bác sĩ đã chờ đợi sẵn sàng. Trong ấn tượng của Hiểu Đồng ông ta mặc một màu xanh lá thật ấn tượng.

Phòng cấp cứu bị đóng lại, bà Cẩm Du và Hiểu Đồng bị đẩy ra ngoài hành lang. Bà Cẩm Du vẻ mặt vô cùng đau đớn, với một người yếu đuối như bà phải chứng kiến người chồng đang trên bờ vực thẳm khiến cho bà gần như ngã quỵ. Bà từ từ khụy xuống, tay ôm lấy ngực, tay kia vẫn nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Hiểu Đồng.

Khoảng thời gian chờ đợi thật dài, chiếc đèn cấp cứu vẫn phát sáng, các cô ý tá chạy ra chạy vô nhiều lần, nhưng chẳng ai có đủ thời gian dừng lại để nói cho họ biết tình hình bên trong thế nào cả.

Bà Cẩm Du cũng đã bị hút hết sức lực để có thể hỏi họ, đành bất lực nhìn họ bằng nỗi tuyệt vọng. Thời gian cứ lắng đọng lại, đôi tay run rẩy của bà Cẩm Du cảm nhận được sự ấm áp nhỏ nhoi truyền từ tay con gái. Bất giác quay lại ôm lấy con gái òa khóc. Hiểu Đồng đứng đó như một khúc gỗ không có sức sống, điều làm cho cô bé khác đi là những cái chớp mắt u sầu và một trái tim đang đập.

Cuối cùng sự chờ đợi cũng kết thúc, đèn trong phòng cấp cứu cũng đã tắt. Cánh cửa bật ra, các y bác sĩ lặng lẽ bước ra. Lấy hết sức lực còn lại, bà Cẩm Du nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hiểu Đồng đi đến bên các bác sĩ, bà nghẹn lời hỏi:

- Bác sĩ... chồng tôi...?

Vị bác sĩ mệt mỏi trả lời:

- Chúng tôi rất tiếc, chị mau dẫn cháu vào gặp anh nhà lần cuối.

Bà Cẩm Du như không tin vào tai mình, bà gào lên, nắm lấy áo vị bác sĩ kia thật chặt:

- Ông nói dối, chồng tôi không thể có chuyện gì được.

Quá quen cảnh này, vị bác sĩ từ tốn gỡ tay bà Cẩm Du ra, vỗ nhẹ lên vai bà nói:

- Đừng quá bi thương, tốt nhất là chị mau vào xem anh ấy có trăn chối điều gì không!

Bà Cẩm Du tuyệt vọng buông tay khỏi áo vị bác sĩ rồi lảo đảo dẫn Hiểu Đồng từ từ đẩy cửa bước vào.

Điều cuối cùng, Hiểu Đồng nhận thấy ở vị bác sĩ kia là tiếng thở dài của ông. Cánh cửa mở ra, một gương mặt trắng bệch đang nằm đó, trên người ông là tấm khăn màu trắng, ông vẫn còn thoi thóp thở trong ống truyền oxi. Bà Cẩm Du run run nắm lấy bàn tay thô ráp của chồng, bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay vợ, ông Quốc Kiện dần mở mắt. Nhìn người vợ đang nước mắt đầm đìa, đứa con gái nhỏ nét mặt lạnh toát, ông Quốc Kiện chua xót bật khóc.

Lần đầu tiên, Hiểu Đồng thấy ba mình khóc, chưa bao giờ cô bé thấy nét mặt sầu thảm của ba mình, ông luôn nở nụ cười hiền từ bên cạnh con gái. Ông nắm chặt tay bà Cẩm Du thì thào đứt quãng:

- A... n... h... y... êu e... m.

Bà Cẩm Du òa khóc nức nở hơn trước, bà nói:

- Em biết... vì em cũng đã yêu anh rồi. Từ lâu lắm rồi...

Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi ông. Câu nói mà bấy lâu nay ông muốn nghe nhất cuối cùng cũng đã thốt ra, chỉ tiếc rằng ông được nghe quá muộn. Ông Quốc Kiện giơ cánh tay còn lại của mình về hướng Hiểu Đồng. Bà Cẩm Du liền đẩy cô bé đến sát bên giường của ông. Ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang giữ chặt con gấu bông, đôi tay còn những vệt máu.

Ông nhìn đứa con gái nhỏ đáng yêu của mình thật lâu như muốn khắc sâu nó mãi mãi vào trong tâm trí để dù có đầu thai kiếp sau, ông vẫn có thể nhận ra đứa con gái mà ông yêu quý nhất. Đôi mắt tròn xoe kia không còn long lanh trong sáng nữa mà chất chứa đầy nỗi u buồn, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ. Gương mặt trắng bệch, đôi môi khô héo nụ cười.

- Xin lỗi con... Hiểu Đồng! Lần này ba phải thất hứa với con...

Ông đã hứa là sẽ cùng nhau làm lại từ đầu, cùng nhau sống hạnh phúc vậy mà.

- Đừng khóc! Con hãy cười lên, Hiểu Đồng biết là ba luôn thích thấy con cười mà... Thay ba chăm sóc mẹ con nha! Ba y... ê... u co... n.

Đó là những lời sau cùng của ông Quốc Kiện, ông ra đi thật nhẹ nhàng, hai tay vẫn còn nắm lấy tay của vợ và con gái. Bà Cẩm Du không chịu đựng được đã gục ngã xuống ngất xỉu.

Hai bàn tay: một của mẹ, một của cha từ từ rời khỏi đôi bàn tay nhỏ bé của Hiểu Đồng. Cô bé như bị rơi vào một khoảng không đầy tuyệt vọng mà không hề có một trọng lực hay điểm tựa nào.

- Này cháu gái! - Tiếng gọi của bác tài xế như kéo Hiểu Đồng về với thực tại. Cô đưa đôi mắt vô hồn nhìn người tài xế. - Đã tới nơi rồi.

Hiểu Đồng đưa mắt nhìn về cái khoảng không lạnh lẽo bên ngoài cửa, chỉ thỉnh thoảng có vài luồng khói bốc lên mờ nhạt. Hiểu Đồng quay lại sờ lên người mình, rồi chợt nhận ra cô không mang theo tiền. Cô bối rối nhìn người tài xế.

Người tài xế đã từng gặp những cảnh này nên ông thở dài nói:

- Không sao! Coi như là bác cho con quá giang một đoạn. - Ông nhìn Hiểu Đồng cười hiền từ, Hiểu Đồng nhìn ông đầy cảm kích.

Hiểu Đồng gỡ sợi dây chuyền con cá heo trên cổ mình xuống đưa cho người tài xế.

- Bác cầm lấy giùm cháu. Coi như là tiền xe.

Nhưng người tài xế khoát tay:

- Không cần đâu, cháu cứ giữ lấy, tiền xe không nhiều đến vậy đâu.

Hiểu Đồng lắc đầu đặt sợi dây vào trong tay người tài xế nói:

- Bác cứ cầm đi. Chỉ xin bác giữ gìn giúp cháu, sau này cháu sẽ tìm bác chuộc lại.

Thấy cô gái kiên quyết nói như vậy, người tài xế bất đắc dĩ nhận lời, ông thở dài nói:

- Thôi được, Cháu cứ yên tâm, bác sẽ giữ gìn cẩn thận. - Rồi ông lấy ra một tấm card đưa cho Hiểu Đồng: - Đây là danh thiếp của bác, có gì cháu hãy gọi cho bác, bác sẽ đem đến cho cháu.

Hiểu Đồng đi lên ba dãy tam cấp, rồi quẹo vào một ngôi mộ trắng lạnh lẽo, đã lâu rồi không ai tới viếng. Cỏ đã mọc lên nở đầy hoa, nhưng bên cạnh vẫn còn loài hoa đó... Loài hoa thạch thảo tím tượng trưng cho tình yêu, sự dịu dàng nữ tính, loài hoa mà ông Quốc Kiện trồng rất nhiều trong vườn nhà. Bởi lẽ, vợ ông - bà Cẩm Du rất thích loài hoa này.

Ngày ba mất, Hiểu Đồng đã trồng loài hoa này bên cạnh mộ ông. Cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đào từng lỗ từng lỗ nhỏ để trồng vào đó những cây thạch thảo tím. Miệng cô lẩm nhẩm câu thơ mà ba mình vẫn thường đọc trên những phím đàn.

Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch thảo

Em nhớ cho: Mùa Thu đã chết rồi!

Ôi ngát hương thời gian mùi Thạch thảo

Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.

Vẫn chờ em, vẫn chờ em

Vẫn chờ...

Vẫn chờ... đợi em.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3