Khổng tước rừng sâu - Chương 26 --> 30

(26)



“Nhìn phản ứng của anh, hình như anh có người quen cũng học Quản trị kinh doanh?” Ánh mắt của Tiểu Vân rất sắc bén.
“Ừ.” Tôi ậm ờ.
“Không phải là bạn gái của anh học Quản trị chứ.”
Tôi trợn mắt, chậm rãi gật đầu.
“Anh lại thế rồi.” Tiểu Vân cười, “Tiếp theo có phải anh sẽ nói: hai người đã từng thề non hẹn biển, nhưng bây giờ yến nhạn đôi nơi, vì thế anh đành phải tới pub liếm láp vết thương lòng?”
Tiểu Vân càng nói càng vui vẻ, nhưng mắt tôi càng trợn càng to.

Cô ấy nhìn thấy tôi trợn to mắt không hề cử động, bèn huơ huơ tay phải trước mắt tôi, nói:
“Đừng đùa nữa, như thế này chẳng buồn cười đâu.”
“Anh không đùa.” Tôi chớp đôi mắt cay cay.
“Chẳng lẽ… trừ phi…” đến lượt mắt cô ấy trợn to, “Em thật sự nói đúng rồi?”
“Ừ.” Tôi cười khổ.
“Xin lỗi.” Cô ấy le lưỡi.
“Không sao.”

Tiểu Vân dường như hơi ngại ngùng, nở một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, nói:
“Hôm nay em mời, nếu không lương tâm em sẽ bất an.”
“Được thôi.” Tôi nói, “nhưng anh còn muốn một ly Martini nữa.”
“Anh được voi đòi tiên.”
“Em quên rồi sao?” Tôi nói, “Anh là người chọn khổng tước mà.”

Cô ấy đổ rượu gin, rượu vermouth vào đồ lắc rượu đã cho đá, dùng chiếc thìa khuấy nhanh, sau đó lọc bỏ đá, đổ vào ly rượu cocktail vừa lấy trong tủ lạnh ra, cuối cùng cho thêm một quả oliu đỏ coi như hoàn tất.
“Sao lại gọi Martini?” Tiểu Vân hỏi.
“Anh thường thấy có người gọi, vì thế muốn uống thử xem.”
“Martini đích thực là một loại cocktail rất nổi tiếng, thậm chí có thể nói là nổi tiếng nhất.” Tiểu Vân nói, “Nhưng ý của em là: sao anh lại gọi ‘rượu’?
“Nếu đã nhắc đến bạn gái cũ của anh, anh nghĩ rượu có lẽ sẽ phù hợp với tâm trạng của anh hơn.”
Tôi uống một ngụm Martini, chỉ cảm thấy trong miệng mát lạnh.

Tiểu Vân quay về giữa quầy bar, một người đàn ông thắt cà vạt đeo kính gọng bạc cũng gọi Martini.
“Làm phiền dry một chút.” Anh ta nói.
Cô ấy nửa cố ý nửa vô tình nhìn tôi cười cười, sau đó lại pha một ly Martinin cho anh ta.
Tôi nâng ly Martini không biết là wet hay là dry trong tay lên, chậm rãi uống hết.

“Martini càng dry, tức là rượu Vermouth càng ít.”
Ngẩng đầu lên, Tiểu Vân đã đứng trước mặt tôi, trên mặt nở một nụ cười.
Trên quầy bar chỉ còn lại tôi và người đàn ông gọi Martini.
Anh ta có vẻ yên tĩnh, thường một mình yên lặng hút thuốc, động tác gảy tàn thuốc cũng rất nhẹ.
Trong quán còn có hai bàn khách khác, tiếng nói chuyện rất nhỏ, có lúc thậm chí đồng thời yên lặng nghe nhạc.
Tiểu Vân ở trong quầy bar tìm vài chuyện vặt vãnh như lau cốc lau ly để làm, lượn trái lượn phải.
Có lúc lượn tới trước mặt tôi, nhưng không hề mở miệng, tôi đoán cô ấy có lẽ vẫn cảm thấy ngại ngùng.

“Anh không phải đến đây để liếm láp vết thương, chỉ đơn giản là thích không khí nơi này mà thôi.”
Lần thứ ba Tiểu Vân lượn tới trước mặt tôi, tôi mở miệng, thử phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Cô ấy không đáp, dừng động tác đang làm lại, xấu hổ cười cười.

“Thề non hẹn biển thì không đến mức ấy, chỉ thỉnh thoảng trước hoa dưới trăng thôi, còn về yến nhạn đôi nơi, yến bay về đông nhạn bay về tây, ý nghĩa thì đúng rồi; nhưng anh là khổng tước, quen bay về phía đông nam.”
Tôi nói xong, phát hiện ra nụ cười trên miệng Tiểu Vân rất tự nhiên, vì thế cũng cười theo.

“Thực ra cô ấy lên nghiên cứu sinh mới học Quản trị kinh doanh, đại học học thống kê.” Tôi nói.
“Em thì học Quản trị từ đầu.” Tiểu Vân cuối cùng cũng nói, “Nghiên cứu sinh cũng vậy.”
“Hả?”
“Không ngờ phải không?” Cô ấy cười, “Một cô gái pha chế rượu lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
“Anh không có ý đó.”
“Em biết.”
Tiểu Vân đặt một đĩa điểm tâm nhỏ trước mặt tôi.

“Cô ấy giống anh, đều là sinh viên đại học Thành Công.” Tôi nói.
“Em cũng vậy.” Cô ấy nói.
“Vậy có khi em quen cô ấy đấy.”
“Có thể.”
Tiểu Vân nhún vai, tỏ vẻ anh không nói thì em cũng chẳng hỏi.

“Được rồi.” Tôi nói, “Nể tình ly Martini miễn phí, cô ấy tên là Liễu Vỹ Đình.”
“Chị ấy hơn em một khoá, là đàn chị của em.” Tiểu Vân nói “Bọn em còn thân nhau nữa.”
“Thật sao?” Tôi kinh ngạc.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
“Trùng hợp thật.” Tôi nói, “Anh trai em là bạn của Vinh An, đàn chị của em lại là bạn gái cũ của anh.”
“Mausolus của học viện MIT(1) thực hiện một nghiên cứu, chọn ngẫu nhiên hai người ở Mỹ, giả thiết bình quân mỗi người quen với một nghìn người, vậy tỉ lệ hai người đó quen nhau chỉ có một phần trăm ngàn, nhưng tỉ lệ hai người đó cùng quen một người bạn nào đó lại cao tới một phần trăm.”
“Giả thiết bình quân quen một nghìn người?” Tôi nói, “Hình như hơi nhiều.”
“Có lẽ vậy.” Tiểu Vân cười cười, “Nhưng trọng tâm của nghiên cứu này là, hai con người hoàn toàn xa lạ nếu tình cờ gặp nhau, kết quả phát hiện ra hai người cùng có chung bạn bè, hình như không khó như trong tưởng tượng.”
“Em nói chuyện kiểu này rất giống giọng điệu của cô ấy.” Tôi cười, “Nếu như cô ấy nói thế, nhất định anh sẽ bảo cô ấy giảm cái giả thiết bình quân quen một nghìn người kia đi, tính lại tỉ lệ rồi thuyết phục lại anh.”
“Vậy chị ấy sẽ phản ứng thế nào?”
“Có lẽ cô ấy sẽ cười, sau đó bảo anh không cần phải quá nghiêm túc.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Tiểu Vân nói, “Tính chị ấy rất tốt, ở trong khoa rất được yêu mến.”
”Đúng vậy, cô ấy thật sự rất tốt.”
Nâng ly rượu lên, môi vừa tiếp xúc với vành ly, mới nhớ ra là Martini đã uống hết từ lâu.
Tôi không đặt ly rượu xuống, để mặc cho nó dán vào môi.

“Hình như em nên mời anh thêm một ly nữa.” Tiểu Vân nói.
“Tại sao?” Tôi đặt ly rượu xuống.
“Bởi vì em lại làm cho anh nhớ tới chuyện anh muốn quên đi.”
“Không sao, đã là chuyện đã qua rồi.” Tôi gượng gạo cười, “Hơn nữa…”
“Hử?”
“Cũng không quên được.”
Tiểu Vân và tôi nhất thời trầm mặc.

Tôi như có thể nghe thấy tiếng rít khói thuốc của người đàn ông gọi Martini kia.

“Pha thêm một ly Martini cho anh nhé.”
Cô ấy phá vỡ sự im lặng, sau đó rất nhanh đã đặt một ly Martini xuống trước mặt tôi, nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, em ngậm miệng lại, một câu cũng không nói.”
Nói xong, cô ấy lập tức dùng tay trái bịt miệng lại.

Tôi im lặng uống rượu, tốc độ rất chậm, hồi tưởng lại thời gian ở bên Vỹ Đình ngày xưa.
Đó thực sự là những ngày tháng vui tươi thuần khiết, cho dù sau này không được vui vẻ lắm, có đôi chút thất vọng.
Tuy thường cảm thấy những hồi ức này dường như đã là chuyện của kiếp trước, cách tôi của hiện tại rất xa.
Nhưng cảm giác thân thuộc rõ rệt đó lại mãi vẫn không mất đi độ ấm.

Lẽ ra tôi nên sớm uống hết ly rượu thứ hai, nhưng tay phải lại cứ máy móc nâng ly lên, chạm môi, ngẩng đầu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại, quầy bar chỉ còn lại một mình tôi.
Khách ở hai bàn kia cũng không thấy đâu.
Tôi đứng dậy nói với Tiểu Vân: “Anh đi đây.”
Lúc nhấc bước chân hơi loạng choạng, không biết là do rượu, hay là do ngồi lâu quá nên bị tê?
Tiểu Vân vẫn dùng tay trái bịt miệng, tay phải vẫy vẫy tôi tỏ ý tạm biệt.

(27)


Vinh An xuất viện, nhưng phải dùng nạng chống một thời gian.
Hơn nữa trước khi nhà ở ở công trường được cải tạo lại, cậu ấy ở chỗ tôi.
Mỗi buổi sáng tôi phóng xe chở cậu ấy đến công trường làm việc, trở về ngủ một giấc cho hồi sức rồi mới đến trường.
Có lúc đồng nghiệp của cậu ấy tiện đường tan sở đưa cậu ấy về, có lúc tôi đặc biệt đến đón cậu ấy.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi Vinh An xuất viện, tôi chở cậu ấy đến Yum.

Tiểu Vân vừa nhìn thấy Vinh An chống nạng liền giật mình, sau đó phát hiện ra cậu ấy không có trở ngại gì lớn, liền cảm thấy buồn cười.
Tối nay Vinh An và Tiểu Vân đều hay chuyện, tôi thì nói ít hơn.
Còn có một chuyện không quan trọng lắm, tôi lại nhìn thấy người đàn ông lần trước gọi Martini.

Khoảng bốn giờ chiều ngày thứ năm sau khi Vinh An xuất viện, tôi ở trường nhận được điện thoại của Vinh An.
“Ê, đến đón tớ.” Cậu ấy nói, “Hôm nay không có việc gì, tớ muốn về sớm chút.”
“Còn chưa đến giờ tan ca, cậu lằng nhằng quá đấy.” Tôi nói.
“Dù sao tớ cũng là bệnh nhân, chẳng ai nói gì đâu.”
Tôi cúp máy, gác mọi chuyện đang làm lại, không tình nguyện lắm phóng xe đi đón cậu ấy.

Tôi mất 20 phút đến công trường của cậu ấy, lại mất 20 phút chở cậu ấy về nhà.
Đến cửa nhà, không tắt máy xe, để cậu ấy xuống trước, bởi vì tôi còn phải quay lại trường.
Lúc cậu ấy xuống xe, cơ thể sẽ hơi vẹo về bên phải, phải để chân phải tiếp xúc với mặt đất trước, đợi đứng cho vững, nách trái chống nạng, tay phải vịn lên yên sau, chân trái mới rời xe.
Mấy ngày nay cậu ấy luôn xuống xe như vậy, lúc nào động tác không thuận tiện lắm tôi mới giúp một tay.
“Ê!” Chân phải của Vinh An vừa chạm đất, tay phải bỗng vỗ mạnh lên vai tôi, “Cậu nhìn kìa!”

Theo hướng nạng cậu ấy chỉ nhìn về bên trái phía trước, chỉ liếc mắt hai giây, liền nhìn thấy cách đó 20 mét, Liễu Vỹ Đình đang đứng cạnh cột điện.
Hình như cô ấy bị thu hút bởi đóa hoa cúc trong sân nhà ai đó đang vươn ra ngoài, vì thế dừng chân lại ngắm.
Tôi ngây người nhìn cô ấy.
Vốn đặt trọng tâm vào hai chân và cái mông đang ngồi chắc chắn trên yên xe, nhưng bất giác đứng dậy, mông vừa rời yên xe, cả cái xe mất trọng tâm, ngã nhào về bên phải.

“Á!” Vinh An hét to, vì chân phải cậu ấy vừa mới đứng vững, chân trái còn chưa rời khỏi xe.
Cũng may phản xạ của cậu ấy đủ nhanh, chân phải lò cò nhảy về phía sau để tránh.
Nhưng nhảy được ba bước thì mất trọng tâm, mông ngã phịch xuống đất.
“Ui da!” Cậu ta lại rên lên.

Tiếng chiếc xe đổ xuống đất và tiếng kêu của Vinh An, làm Vỹ Đình giật mình.
Cô ấy quay đầu về phía tiếng kêu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tôi.
Ánh mắt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí còn không biết phải làm gì.
Tôi cũng không biết phải làm gì.
Tôi và cô ấy chỉ đứng nhìn nhau, không có động tác hay lời nói nào khác.
Động cơ của chiếc xe bị đổ kềnh tiếp tục gầm rú, chỉ có điều âm thanh yếu hơn bình thường.

Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi nhỉ?
Tôi đã bao lâu rồi không nhìn thấy Vỹ Đình?
Trong giây lát quên mất hiện tại là lúc nào, quên luôn cả thời gian khi cô ấy rời đi.
Đến tận lúc Vinh An khó nhọc đứng dậy được, sau đó đi tới cúi xuống tắt máy xe, âm thanh đột ngột tắt lịm lại khiến tôi sực tỉnh.

Tôi quay lại nhìn Vinh An, hỏi: “Không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Cậu ta cười, rồi cố nâng chiếc xe lên.
Lúc kéo, chân trái của cậu ta không làm điểm tựa được, nên cố hai lần vẫn không xong.
“Cứ để nó nằm đấy.” Tôi lạnh nhạt nói.
Vinh An nhìn tôi, không nói gì thêm, chống nạng đi tới cổng, mở cửa đi vào.

Tôi cử động chân, bắp chân bên phải truyền đến một trận đau nhức, có lẽ lúc xe đổ bị quẹt phải.
Mặc kệ cơn đau ở chân, tôi ngồi xuống nâng chiếc xe dậy, chỉ cảm thấy nó nặng hơn thường ngày.
Dùng hết sức bình sinh nâng chiếc xe dậy, gạt chân chống, để nó đứng vững đã.

“Vẫn ổn chứ?” Vỹ Đình nói.
Vừa ngoảnh đầu, Vỹ Đình đã đến trước mặt tôi.
“Em hỏi xe?” Tôi nói, “Hay là người?”
“Nói thật đi.” Vỹ Đình lại nói, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Nói thật nhé.” Tôi trả lời, “Anh vẫn ổn.”
Vốn hai bên đều đang cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, nhưng sau khi cùng nói những câu cửa miệng trước đây, dường như lại đem lại chút cảm giác quen thuộc.


(28)


“Sao em lại ở đây?” Tôi hỏi.
“Hôm nay cùng đồng nghiệp đến Đài Nam công tác, vừa xong việc, em ra ngoài đi loanh quanh một mình.” Cô ấy nói.
Theo những kiến thức thu hoạch được từ những tiết “Tâm lý học tính cách” trước đây, nếu như cô ấy dùng chữ “đến Đài Nam” mà không phải là “về Đài Nam”, điều đó chứng tỏ đối với cô ấy, Đài Nam đã không còn là nhà.
Tôi bỗng rất cảm khái, không biết nên nói gì.

“Anh ở đây à?” Cô ấy chỉ vào cánh cổng mà Vinh An vừa đi vào.
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Sau khi anh dọn tới đây ba ngày thì em tới Đài Bắc làm việc.”
“Ồ.” Cô ấy hơi trầm tư, “Vậy anh ở đây cũng hơn ba năm rồi.”
“Vậy sao?”
“Sao đến mình ở được bao lâu mà anh cũng không biết?”
Vỹ Đình cười cười, nụ cười tuy ngọt ngào, nhưng lại có vài phần khách khí.

Trong lòng tôi bắt đầu tính toán xem đã bao lâu rồi không nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
Tháng bảy trước khi học tiến sĩ năm thứ nhất dọn đến đây, tháng tám trước khi lên năm thứ hai chúng tôi chia tay.
Bây giờ là tháng mười, tôi đang học học kỳ một năm thứ tư, nếu tính như vậy…

“Thì ra đã hai năm hai tháng rồi.” Tôi thở dài.
Vỹ Đình hơi sững người, sau đó hạ giọng nói: “Đúng vậy.”
Chúng tôi không biết nên nói chuyện gì, chỉ đành im lặng.
Tôi cảm thấy cứ đứng đây mãi cũng không phải là cách, mời cô ấy vào nhà cũng rất đường đột; nhưng nếu cứ thế mà từ biệt, tôi lo sau này sẽ lại ân hận và tiếc nuối.
Đấu tranh một hồi, tôi nói: “Lát nữa em có bận gì không?”
“Có.” Cô ấy gật đầu, “Bảy giờ còn có bữa tiệc.”
“Bây giờ mới năm giờ,” tôi nhìn đồng hồ, “chúng ta đến biển An Bình ngắm mặt trời lặn được không?”
Cô ấy trầm lặng một lúc lâu, nói: “Được.”

Đang chuẩn bị cắm chìa khoá nổ máy, nghe thấy cô ấy nói: “Có chuyện này em muốn nói trước.”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Chúng ta đã lâu không gặp rồi, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói.” Cô ấy nhìn tôi, “nhưng chỉ là nói chuyện, hy vọng… hy vọng anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cô ấy nói xong, nở một nụ cười áy náy.

Tim tôi như bị bóp nghẹt, vô thức nắm chặt chìa khoá trong tay.
Lúc lòng bàn tay bị chìa khoá đâm vào đau nhói, tôi bỗng nhớ ra Vỹ Đình là người chọn dê.
Cô ấy nói như vậy là không muốn tôi vì cô ấy đồng ý cùng đi ngắm mặt trời lặn mà nảy sinh ý nghĩa muốn hàn gắn, vì thế nói rõ ngay từ đầu để tránh tôi thất vọng thậm chí bị tổn thương.
Tôi có thể hiểu Vỹ Đình, cũng biết rằng đó là thiện ý của người chọn dê.
Nhưng dù tôi có mang theo một tia hy vọng muốn hàn gắn nào hay không, cô ấy nói như vậy đều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.
Tuy tôi chọn khổng tước chứ không chọn hổ, nhưng lòng tự trọng của tôi vẫn rất cao.
Tự trọng bị đả kích, trong lòng ngược lại lại thản nhiên, mới nhớ ra một chuyện muốn hoàn thành.

“Em đợi một lát, anh đi lấy cái này.”
Tôi mở cửa nhà, chạy lên cầu thang, đến thẳng căn phòng ở tầng trên.
Vinh An đang nằm trên giường đọc sách, thấy tôi đột ngột xông vào, giật bắn cả mình.
Tôi bò rạp người xuống, quét mắt tìm một lượt dưới gầm giường, rồi thò tay phải lấy ra một cái túi.
Vinh An há hốc mồm muốn nói lại thôi, tôi mặc kệ cậu ta, xách chiếc túi chạy xuống dưới nhà.
Tôi nhét cái túi vào trong hộp đựng đồ trên xe, nổ máy.

“Em phải ngồi thế nào đây?” Cô ấy không lên xe, nét mặt bối rối.
“Ngồi thế nào?” Tôi liếc thấy cô ấy mặc váy, bèn nói: “Cứ ngồi nghiêng một bên.”
“Nhưng ở Đài Bắc ngồi nghiêng sẽ bị phạt.”
“Chị hai, đây là Đài Nam.” Tôi nói, “Hơn nữa hồi trước em cũng hay ngồi nghiêng.”
“Ờ, em quên mất.” Cô ấy cười cười, “Đến Đài Bắc rồi, không ngồi xe máy nữa.”
Nói xong, cô ấy lên xe, lấy ngón tay phải móc nhẹ vào đai quần tôi.

Xe nổ máy, cô ấy hỏi tôi sao vừa rồi lại gọi cô ấy là chị hai?
Tôi cười cười bảo không có gì, chỉ là buột miệng mà thôi.
Có thể vì tôi là người chọn khổng tước, khi biết dù có làm thế nào cũng không thể níu kéo cô ấy, vì thế “vô dục tắc cương”(1), ngược lại càng tự nhiên tự tại đối diện với cô ấy; còn cô ấy là người chọn dê, để tránh tôi tự mình đa tình, nên hết sức thận trọng duy trì khoảng cách.

Như bây giờ, cô ấy chỉ dùng một đầu ngón tay miễn cưỡng duy trì sự tiếp xúc với tôi.
Không nói đến khi chúng tôi còn là người yêu, lúc nào cô ấy cũng ngồi đằng sau ôm eo tôi; cho dù là lần đầu tiên chở cô ấy, ít nhất tay phải của cô ấy cũng đặt trên vai phải của tôi.
Tôi thầm thở dài, nói: “Đến rồi.”
“Cảm ơn.” Cô ấy nói.

Sau đó cô ấy dẫm chân trái lên ống bô làm điểm tựa, chân phải nhẹ nhàng tiếp đất.


(29)


Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên đến đây cùng cô ấy, cô ấy nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía biển.
Tuy trước đây đến đây tổng cộng năm lần, chưa lần nào ngắm được mặt trời, nhưng cô ấy vẫn cởi giày cởi tất, đi chân trần trên bờ cát, để mặc sóng biển đánh vào mắt cá chân và bắp chân.
Tôi liếc nhìn chân cô ấy, cô ấy đi một đôi giầy da màu đen không thể coi là thấp, chân mang tất màu trà nhạt, như thế này có lẽ không thể cởi giày cởi tất được nữa.
Bờ cát vẫn bị nước biển chia thành hai màu đậm nhạt như cũ, cô ấy bước đi trên bờ cát nhạt, bước chân rón rén, như sợ không cẩn thận sẽ làm ướt giày.

“Cuối cùng cũng ngắm được hoàng hôn rồi.” Tôi quay đầu nhìn về phía tây, vầng mặt trời trên biển đỏ như lửa.
“Đúng vậy.” Cô ấy cũng quay đầu, “Cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hôn rồi.”
Phải rồi, ngắm được hoàng hôn rồi, sau đó thì sao? Có cảm thấy lãng mạn không?
Tình cảm nếu không còn, thì những vì sao khổ công phí sức hái xuống cũng sẽ chẳng toả sáng.

“Việc học của anh thế nào?” Vỹ Đình hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Tôi nói, “Còn em? Công việc thuận lợi không?”
“Lúc mới đến Đài Bắc không thích nghi lắm, bây giờ tốt hơn nhiều, cũng dần dần có cảm giác thành công.”
“Chúc mừng em.”
”Cảm ơn.” Cô ấy cười, “Vậy những chuyện khác của anh thì sao?”
“Những chuyện khác?”
“Bây giờ em có bạn trai rồi.” Cô ấy thấy tôi không hiểu ý, bèn nói.
“Ờ.” Tôi nói, “Nếu là ý này, bây giờ anh không có bạn gái.”
“Không có đối tượng à?” Cô ấy hỏi.
“Trước mắt thì chưa.” Tôi nói.
“Sao không đi tìm?”
“Học hành bận quá.”
“Nhưng mà…”
“Em vẫn thích truy vấn một tràng câu hỏi.” Tôi ngắt lời cô ấy, “Vấn đề này đối với em, lẽ nào có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Cô ấy sững người lại, sau đó nói: “Xin lỗi. Em không có ý gì khác.”

Tuy có chút không vui, nhưng tôi đột nhiên nghĩ tới: Ngày hôm nay gặp lại, tôi phát giác trên mỗi phương diện dù ít dù nhiều cô ấy đều đã thay đổi; duy chỉ có phương thức truy vấn một loạt câu hỏi không đúng lúc, vẫn giống như lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau.
Không ngờ tôi lại vì cái cảm giác bị chọc giận này mà tìm được cô ấy của ngày xưa.
Càng nghĩ càng thấy thú vị, không khỏi nhe răng ra cười.
Cô ấy thấy tôi từ đang không vui bỗng trở nên rất vui vẻ, có lẽ cảm thấy rất hoang mang, bèn trừng mắt nhìn tôi một cái.

“Bạn trai em chắc là lãng mạn lắm.” Tôi ho nhẹ hai tiếng, thử đổi đề tài.
“Cũng coi là vậy.” Cô ấy nói, “Lễ tình nhân anh ấy từng tặng em chín trăm chín mươi chín đoá hồng.”
“Quả là kiệt tác.” Tôi nói.
“Số lượng chỉ là thứ yếu, nhưng anh ấy khiến em cảm thấy anh ấy rất dụng tâm.”
“Dụng tâm?” Tôi đưa tay trái lên tai giả làm điện thoại, “Alô! Xin hỏi có phải tiệm hoa “Đàn ông thì phải trả tiền"(2) không ạ? Tôi là Mr. Chi Tiền Oan đây. Làm phiền anh đưa chín trăm chín mươi chín đoá hồng tới công ty XXX, kèm một tấm thiệp viết rằng: Người nhận: Liễu Vỹ Đình. Tiền tôi sẽ trả sau.”
Tôi hạ tay trái xuống, nhìn đồng hồ, nói: “Chỉ cần có tiền, chưa đến một phút là xong.”

Cô ấy nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của tôi, sắc mặt trầm xuống, nói:
“Có lẽ anh cảm thấy em nông cạn, nhưng đối với em nhận được nhiều hoa hồng như vậy, em rất vui sướng, cũng cảm thấy anh ấy rất dụng tâm, như vậy là đủ rồi.”
‘Nếu như có một người tốn hết một tuần trời, cắt chín nghìn chín trăm chín mươi chín tấm thiệp nhỏ màu đỏ dài chín cm, rộng bốn cm, trên đó viết: Hoa hồng nhung. Em cảm thấy anh ta có dụng tâm không?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, “Như vậy đương nhiên rất dụng tâm, lại còn rất lãng mạn.”
“So với chín trăm chín mươi chín đoá hồng thì sao?”
“Điều này không thể so sánh được. Nhưng nếu như em nhận được những tấm thiệp đó, sẽ cảm động hơn.”
“Vậy sao?” Tôi nói, “Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn. Nhưng người này chắc chắn không phải là anh, anh từ trước tới giờ chưa bao giờ lãng mạn, trước giờ đều thế.”

Khi cô ấy nói “trước giờ đều thế”, thậm chí còn nhấn mạnh giọng nói.
“Là vì anh là người chọn khổng tước sao?”
Cô ấy không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

Tôi dùng tốc độ chạy một trăm mét chạy tới cạnh xe máy, lấy ra cái túi kia, lại chạy tới trước mặt cô ấy.
Mở túi ra, tay phải thò vào bốc một vốc lớn, sau đó tung lên trời.
Từng tấm thiệp đỏ chậm rãi bay lượn trong không trung, ánh mắt Vỹ Đình đầy vẻ kinh ngạc.

“Trong này có tổng cộng chín nghìn chín trăm chín mươi chín tấm thiệp, anh mất một tuần để hoàn thành, vốn định tặng em vào lễ tình nhân ba năm trước.” Tôi vừa nói, vừa thò tay bốc thiệp, tung lên không trung.

“Anh không mua nổi chín nghìn đoá hồng, đành phải dùng giấy bìa màu đỏ thay thế, anh biết như vậy rất ngây thơ, thậm chí là ngu ngốc, nhưng anh chỉ muốn em biết tấm lòng của anh.”

Tôi càng nói càng gấp, càng bốc càng nhiều, càng tung càng nhanh, giữa tôi và cô ấy là một tầng bóng đỏ.

Vỹ Đình đứng mãi không nhúc nhích, có khoảng mười mấy tấm thiệp rơi trên tóc và trên người cô ấy.
Có lúc từ trên không, có lúc từ dưới đất, có lúc từ trên tóc, có lúc từ trên người, cô ấy hoặc bắt lấy hoặc nhặt lấy từng tấm từng tấm thiệp, một lần rồi một lần nhìn chữ viết trên đó.
Sau đó cô ấy nhìn tôi, tôi thấy trong mắt cô ấy có nước mắt, vì thế tôi dừng hết các động tác lại.
Khi tấm thiệp cuối cùng đang bay lượn trên không trung rơi xuống đất, cô ấy khóc như mưa.

Tôi cúi đầu nhìn vào trong túi, có lẽ chỉ còn khoảng mấy chục tấm thiệp mà thôi.
Hai tay bốc lấy chỗ thiệp cuối cùng này, lưng quay về phía cô ấy, mặt hướng về mặt trời đang sắp lặn.
Ngẩng đầu lên, giang rộng hai tay, dùng sức tung lên không trung.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình giống hệt một con công đang xoè đuôi.

(30)



Mặt trời vừa xuống núi, tôi lập tức đưa Vỹ Đình về cho kịp buổi tiệc lúc bảy giờ.
Trên đường đi chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện.
Trước khi lên xe khoé mắt cô ấy vẫn còn đọng lệ; lúc đến nhà hàng tuy ánh mắt hơi hoe đỏ, nhưng không còn nước mắt nữa.
Nhìn đồng hồ, mới có sáu rưỡi, nhưng tôi cảm thấy không khí nặng nề tới mức tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa.
Tôi nói bảo trọng, cô ấy nói anh cũng vậy.
Không có không nỡ, day dứt, lưu luyến hay những từ ngữ có thể lay động tâm can.
Nhiều nhất chỉ có vẫy tay, tôi nghĩ.

Về đến nhà vẫn chưa đến bảy giờ, Vinh An vẫn đang nằm trên giường, nhìn thấy tôi lại giật nảy mình.
“Cùng đi ăn cơm đi.” Tôi nói.
“Tớ không làm kỳ đà thì tốt hơn.” Cậu ta nói.
“Không có kỳ đà, chỉ có tớ với cậu thôi.” Tôi nói.
Cậu ta hơi ngẩn người, đứng dậy cùng tôi ra ngoài ăn cơm.
Ăn xong, Vinh An kiếm cớ ở lì trong căn phòng tầng trên, một mình tôi ở tầng dưới xem tivi.

Tay phải cầm điều khiển từ xa, chuyển kênh đến Maximum, lại giảm đến Minimum.
Sau đó lại quay lại từ đầu.
Đến khi mắt sắp mở không nổi, mới tắt tivi, bước khỏi phòng đi ra ngoài sân.
Đèn tầng trên đã tắt, Vinh An chắc đã ngủ rồi.
Tôi chỉ do dự ba giây, bèn leo lên xe, phi về phía Yum.

Tiểu Vân thấy tôi một mình đi tới, không nói một lời ngồi luôn vào góc bên trái quầy bar.
“Vinh An lại xảy ra chuyện rồi sao?” Cô ấy tới gần tôi, dè dặt hỏi.
“Không.” Tôi nói, “Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi.”
“Ồ.” Tiểu Vân đáp một tiếng, vẻ mặt hơi kỳ quái.

Tôi chợt hiểu ra.
Bởi vì tôi luôn cùng Vinh An đến nơi này, trừ lần Vinh An phải nằm viện, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi.
Vì thế Tiểu Vân thấy lần này tôi lại đến một mình, mới cho rằng Vinh An có thể đã xảy ra chuyện gì.
“Anh phải nói với Vinh An chuyện em trù úm cậu ấy.”
“Anh đừng có mà doạ em nữa.” Cô ấy cười cười, “Vẫn uống cà phê chứ?”
Tôi lắc đầu, sau đó nói: “Anh muốn hỏi em một chuyện trước đã.”
“Anh hỏi đi.”
“Em còn nhớ em đã từng nói với anh về nghiên cứu của Mausolus ở học viện MIT không?”
“Đương nhiên là nhớ.” Cô ấy nói, “Kết luận của ông ấy là: Khi hai người hoàn toàn xa lạ gặp nhau, kết quả phát hiện ra mình cùng quen những người bạn chung, việc này không hề khó như trong tưởng tượng.”
“Nếu hai người đã từng rất thân thiết mà sau đó lại trở nên xa lạ, tỉ lệ chẳng may gặp lại nhau là bao nhiêu?”
“Em không biết.” Cô ấy nghĩ một lúc, “Nhưng tỉ lệ này có lẽ cũng cao hơn so với tưởng tượng.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Sao lại hỏi chuyện này?”
“Hôm nay anh gặp lại đàn chị của em Liễu Vỹ Đình.”
Tiểu Vân giật mình, không những không đáp trả, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Anh muốn một ly Gin Tonic.” Tôi nói.
“Được.” Cô ấy nói.

Tiểu Vân pha một ly Gin Tonic đặt trước mặt tôi, cười cười rồi lui bước.
Nâng ly rượu lên uống một hơi, nghe thấy có người nói: “Gin Tonic là rượu của những người cô đơn.”
Tôi quay đầu, lại nhìn thấy người đàn ông gọi Martini kia.
“Đúng vậy.” Tôi nói.
Anh ta nhếch nhếch khoé miệng, tỏ ý mỉm cười, đáng tiếc là hơi cứng nhắc.
Cơ thịt ở khoé miệng anh ta giống như cánh cửa sắt đã han gỉ, vừa kéo đã có thể nghe thấy tiếng ken két.
Ở quầy bar của Pub, tỷ lệ một người đàn ông xa lạ bắt chuyện trước với bạn là bao nhiêu?
Nếu tôi là nữ, tỷ lệ này chắc chắn rất cao.
Nhưng tôi là nam, vì thế tỉ lệ này có lẽ rất nhỏ.
Tôi cúi đầu im lặng uống rượu, Martini tiên sinh (tạm gọi anh ta như thế) cũng không nói gì với tôi.

Vốn tưởng rằng nghĩ lan man về mấy vấn đề tỉ lệ này có thể phân tán sự chú ý của bản thân, nhưng tỉ lệ và thống kê có liên quan đến nhau, thống kê lại có liên quan đến Vỹ Đình, vì thế tôi vẫn không trốn nổi.
Thử để cho đầu óc trống rỗng, nhưng đầu óc lại càng lúc càng nặng nề, nặng tới mức tôi không thể ngẩng đầu lên được.

Vừa thở dài một hơi, tiếng dương cầm trong tiệm bỗng ngừng lại.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiểu Vân đã đứng trước mặt tôi.
Lại nhìn ra xung quanh, khách trong tiệm đã chỉ còn lại một mình tôi.
“Có muốn nghe tiếng dương cầm tươi không?” Cô ấy nói.
“Tiếng dương cầm tươi?” Tôi hoài nghi.
Tiểu Vân đi ra khỏi quầy bar, đến bên góc để đàn dương cầm, ngồi quay lưng lại với tôi, mở nắp hộp đàn ra.
Thử đánh vài nốt, bèn bắt đầu tấu một khúc đàn.
Giai điệu rất nhẹ nhàng, dịu dàng mát mẻ, cảm giác giống như đang ăn kem đậu vậy.
Đàn xong một khúc, cô ấy vừa ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi lập tức nói: “Encore.”
Cô ấy cười cười, gật đầu, lại quay đầu đi.
Tôi lại được ăn một cái kem đậu khác.

“Em chơi đàn thế nào?”
Nốt nhạc cuối cùng còn đang bay bổng trong không trung, ngón tay còn chưa dời phím đàn, cô ấy đã hỏi.
“Ngại quá, anh không hiểu đàn dương cầm, chỉ cảm thấy rất hay.”
“Vậy là đủ rồi.”
Cô ấy đứng dậy, đậy nắp hộp đàn lại.