Sài Gòn Lovestories - CHƯƠNG 07: GIÁ THEO GIỜ
Sau dịp hội diễn văn nghệ một tuần, Minh và Ngọc không liên lạc với nhau.
Ngọc từng nghĩ anh là loại người mạnh mẽ lại hiếu thắng, cái gì càng cấm cản, anh ta càng phải làm cho bằng được nên mới nói ra câu “Anh tuyệt đối không được yêu em” nào ngờ anh ta lại cam tâm làm con rùa rụt cổ. Đã tám ngày cô nhìn chằm chằm vào điện thoại mà chẳng có tín hiệu gì từ phía anh, kỳ thi học kỳ một cũng xong nên quỹ thời gian của cô như dài ra mãi. Sốt ruột thật, điện thoại không hỏng, mạng Mobiphone không bị lỗi vì ba mẹ cô cũng dùng mạng này mà có thấy ai than vãn gì đâu, tóm lại, nguyên nhân duy nhất là anh ta đã ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của cô mất rồi.
Minh thì không đến nỗi bứt rứt như cô bởi công việc những tháng cuối năm bao giờ cũng bộn bề. Hơn nữa, bên cạnh anh không chỉ có một trợ lý giỏi giang xinh đẹp dịu dàng quan tâm lại còn có một Jenny Trần lắm chiêu không ngừng đeo bám.
Hôm nay là thứ năm, ngày đáng chán nhất trong tuần với anh vì không còn tràn đầy năng lượng như những ngày đầu tuần và cách cuối tuần một ngày thứ sáu dài đằng đẵng. Anh thường tự hỏi nếu mình còn có cảm giác này thì không hiểu những nhân viên bên dưới tinh thần làm việc thế nào đây. Hôm nay còn là một trong những ngày tệ nhất trong những ngày thứ năm. Ra khỏi cuộc gặp với một khách hàng quan trọng xong, anh thấy tóc mình phải đi hai cọng vì khó chịu. Trước đây, hai bên đã thống nhất nhưng đến khi nhân viên của anh hoàn tất các bản vẽ chi tiết thì ông khách nọ lại đùng đùng đổi ý tưởng sang một hướng khác hẳn.
Anh đã mất gần một giờ kìm nén sự bực bội, ân cần giải thích với ông khách hàng lắm tiền nhưng gout thẩm mỹ và hiểu biết hạn chế hơn cả tóc –mà ông ta bị hói nặng– rằng cái ý tưởng mới là không phù hợp với khí hậu ở một nơi nắng nóng mưa nhiều như Sài Gòn. Sau chiêu bài cuối cùng là đưa cô trợ lý của mình tham gia vào cuộc đàm phán thì rốt cục hai bên cũng có được một giải pháp tương đối hợp lý. Phù, ơn trời là anh đã có một trợ lý giỏi thuyết phục như An và hy vọng là ông khách hàng dở hơi này đừng có đùng đùng đổi ý lần nữa. Dẫu anh và ê kip sẽ thắt chặt hơn cuống họng của ông khách ấy khi thanh toán nhưng chẳng hay ho gì nếu gặp phải nhiều khách hàng như ông ta.
Lần cuối anh nhìn đồng hồ là khi trợ lý An bước vào hỏi xem anh có cần cô làm việc gì nữa không, lúc đó là năm giờ ba phút nên anh bảo cô cứ về trước đi, anh sẽ ở lại xem xét một số công việc. Đã khoảng hai tiếng rưỡi khi anh ngồi một mình trong văn phòng của mình làm việc mê mải. Có tiếng bước chân ở bên ngoài, chắc ai đó trong số nhân viên của anh quay lại lấy vật dụng bỏ quên. Bước chân có vẻ hơi ngần ngừ trước cửa phòng anh. Im lặng khoảng một phút, phải chăng người đó đang phân vân muốn nói gì với anh? Anh chủ động cất tiếng mời người đó cứ bước vào, đừng ngại. Cửa mở và xuất hiện trong phòng làm việc của anh sau hơn một tuần không gặp là Ngọc – cô nàng đối tác.
-Tiểu Nguyễn?
-Em gọi đến nhà anh thì nghe nói anh sẽ làm việc muộn và không về ăn tối. Nhiều việc quá hả anh?
-Ừ, anh đang bận lắm. –không có cách nào ngăn anh cười với cô dù tâm trạng đang không thoải mái.
-Em mang cơm cho anh nè, cơm gà còn nóng và ngon lắm.
-Cơm gà Hải Nam hả em?
-Không, cơm gà mẹ em nấu, đảm bảo ngon hơn ở tiệm luôn.
-Cảm ơn em.
-Cảm ơn suông mà được à? Anh phải ăn hết mới được.
-Em cứ về đi, chút nữa xong việc anh sẽ ăn.
-Lỡ em về anh lại bỏ mứa ở đó thì phí công mẹ em nấu và công em mang tới đây lắm, anh phải ăn trước mặt em mới được.
-Chờ anh thêm nửa tiếng nữa thôi, anh sắp xong rồi.
Cô hì hụi kéo một chiếc ghế ở bàn uống nước lại trước bàn làm việc của anh, đưa cả hai chân lên ghế rồi gác cằm lên đầu gối, cứ ngồi im mà nhìn anh chăm chú “Xem anh làm sao đấu lại em?”. Anh đã cố tập trung giải quyết công việc nhưng ý thức được cô đang chằm chằm nhìn mình nên bị phân tâm liên tục. Chỉ mười phút sau, dù chưa xong việc, anh cũng phải đứng lên, khoanh tay trước ngực:
-Nào, thế bây giờ em muốn gì đây, em gái?
-Anh ngồi xuống ăn đi.
Thế là anh lại ngồi xuống, cầm muỗng lên ăn bữa tối muộn của mình. Đúng là cơm gà rất ngon tuy chỉ còn hơi âm ấm. Anh xúc từng muỗng lớn đưa vào miệng, nhai, nuốt trong khi Ngọc ngồi đối diện và khoái trá cười.
-Nhai kỹ vào nếu không sẽ đau bao tử đấy.
-Đấy, thế mà em còn lo anh bỏ bữa, nhịn cơm.
-Ăn xong, anh pha cái gì cho em uống với nhé, em khát.
-Anh mà lại phải đi pha nước cho em à?
-Có gì không được? Em đã mang cơm đến cho anh mà. –cô phụng phịu.
-Rồi, được rồi, em đúng là phiền phức, Tiểu Nguyễn.
Thực hiện đúng lời hứa, sau khi ăn xong hộp cơm, anh vào căn bếp nhỏ – nơi thư giãn luôn có sẵn các hộp trà, cà phê, một vài loại kẹo bánh để tạo ra cảm giác thoải mái như ở nhà cho các nhân viên thiết kế của công ty, những người mà sếp của họ phải biết cách tạo cảm hứng thay vì áp đặt công việc – để pha hai cốc cà phê hòa tan.
-Anh pha cà phê thơm thật –cô đưa cốc cà phê lên ngang miệng, hít một hơi dài.
-Uống đi, xem tài nghệ của anh thế nào, sao em cứ hít hà mãi thế?
-Em thích uống cà phê nhưng còn thích ngửi hơn cả uống. Anh cũng dùng hai bàn tay ôm vòng lấy cốc như em này, cầm ở quai thì lịch sự đấy nhưng anh cứ thử làm theo lời em đi. Đấy, đúng rồi, bây giờ thì hít vào thật sâu vào.
-...
-Có thấy hương cà phê vào tận phổi không, anh? Em thích thế lắm, vừa nồng nàn lại vừa ấm áp như được ôm ấy.
-Đúng thật nhỉ? Vậy ra em thích được ôm à?
-Vâng, thích lắm –cô vừa nói vừa bắt đầu nhấp từng ngụm cà phê.
Anh thầm nghĩ, cái cô bé con này tự dưng lại đi nói chuyện ôm ấp làm gì không biết. Hừ, nói ra tỉnh bơ như thế làm anh muốn đặt cốc cà phê sang một bên, vòng tay mà ôm lấy cô ta quá. Điên thật!
-Một giờ anh làm ra bao nhiêu tiền?
-Em hỏi làm gì? –anh thủ thế đề phòng.
-Thì anh cứ trả lời đi, em cần biết cho một việc chính đáng nên mới hỏi chứ.
-Hai trăm ngàn –anhđưa đại ra một con số để xem cô định giở trò gì.
-Cũng không đắt. Vậy sau này, khi em cần sẽ thuê anh theo giờ.
-Thuê?
-Vâng, phải sòng phẳng. Có những việc em có thể dựa vào hợp đồng để yêu cầu anh nhưng cũng có những việc ngoài hợp đồng, em sẽ thuê. Tất nhiên là anh vẫn có quyền nhận lời hoặc từ chối nhưng em không muốn chiếm dụng quỹ thời gian của anh. Anh là doanh nhân giống ba em nên không thích cho không ai cái gì, đúng chứ?
Anh im lặng vì hơi bối rối trước đề nghị thẳng thừng của cô. Thấy vậy, cô vội rối rít:
-Chưa chi anh đã sợ à? Em có định thuê anh cướp của giết người đâu mà lo?
-Vậy cho ví dụ những việc em định thuê anh làm xem nào.
-Em chưa nghĩ ra ví dụ cụ thể nào nhưng biết là sẽ sớm có ngày em thuê anh thôi.
-Chịu thua em luôn, Tiểu Nguyễn.
Tối hôm ấy anh lại chở cô về nhà, có lẽ cô không biết đi xe máy nên lần nào đến gặp anh cũng đi xe bus. Sáng hôm sau, khi anh thức dậy và tin rằng cái vụ thuê theo giờ mà cô gái nói hôm qua chỉ là một trong những trò đùa của cô nàng lắm chiêu nhưng tới giờ cơm trưa, điện thoại của anh đổ chuông và bên kia điện thoại là tiếng nói trong trẻo của cô:
-Thứ bảy tuần này, em thuê anh cả ngày. Đến đón em lúc 5h sáng nhé.
-Em điên à?
-Thôi nào, anh bình tĩnh đi. Đúng 5h đấy. Nhớ mang theo bộ súng ống của anh nhé, ý em là bé Nikon D3 và một loạt lens với filter của anh ấy.
Anh bực mình với cái kiểu tự ý quyết định rồi xoay người khác mòng mòng của Ngọc kinh khủng nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại xuất hiện trước cổng nhà cô lúc 5h kém 10 ngày hôm sau với đầy đủ “súng ống”. Anh cũng tự cười một chút háo hức đã nhen nhóm trong lòng mình suốt từ chiều hôm qua đến bây giờ.
Đúng 5h, Ngọc bước ra khỏi cổng với một ba lô to đùng sau lưng như mọi khi. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo pull cổ lọ, dài tay dệt kim màu đỏ rượu chát, quần jeans và tay xách một cái túi. Khi ngồi yên trong xe rồi, cô mở rộng miệng túi, nói với anh:
-Đây, em đã chuẩn bị cả áo ấm cho anh rồi này. Áo này ba em mua lúc sang Đức năm ngoái. Rất chi là ấm nhé. Anh có thích màu cà phê không?
-Áo ấm? Là sao? –anh tưởng mình nghe nhầm.
-Bây giờ mình sẽ đi Hà Nội, ngoài đấy đang là mùa đông, chuẩn bị áo ấm cho anh là đương nhiên rồi. Em nghĩ là anh sẽ hợp với màu này, hihi –cô nàng vẫn tỉnh bơ cứ như vừa nói với anh là họ chuẩn bị chạy xe ra Hàn Thuyên không bằng.
-Trời đất, em định làm trò gì vậy?
-Thuê anh chụp hình cho em. Em rất thích những cánh đồng hoa cải, hôm nọ xem ảnh của mấy đứa bạn ngoài Bắc, em cứ muốn sẽ có những tấm thật đẹp ở đấy nên hôm nay em mới thuê anh.
-Vậy anh từ chối không làm việc này –anh nói dứt khoát.
-Em đã rút sạch tiền trong thẻ ATM để mua vé máy bay, chuẩn bị lịch trình đâu ra đấy cẩn thận lắm rồi nên nếu anh không đi em biết làm sao chứ? Hôm nay là mùng 5 tháng 12, sinh nhật em đấy, không lẽ em phải ra ngoài đấy 1 mình rồi bắt xe ôm ra sông Đuống giữa ngày dông tháng giá thế này sao? –giọng cô run run ướt ướt.
Anh đã định không nhìn sang nhưng lại không thể ngăn mình nhìn liếc một cái xem cô thế nào, không phải đôi mắt cún con như những lần trước cô năn nỉ anh làm gì đó mà thay vào đó là hai giọt nước mắt lóng lánh lăn trên hai bầu má của cô. Hai giọt nước mắt ấm, anh biết chúng ấm vì anh đã lấy ngón tay mình chạm vào, tới đây thì anh biết mình thua đứt đuôi con nòng nọc rồi.
-Đi thì đi nhưng hôm nay thì đừng thuê anh chụp ảnh. Coi như đó là quà tặng sinh nhật cho em, Tiểu Nguyễn.
Trên đường ra sân bay Tân Sơn Nhất, anh tự than khổ trong lòng còn cô thì ngán ngẩm nghĩ:
- Hôm trước ghi cả ngày sinh trong hợp đồng mà anh ta có thèm nhớ sinh nhật mình đâu cơ chứ. Rõ chán!
*
**