Sài Gòn Lovestories - CHƯƠNG 08: HOA CẢI VÀ TÁO
Hơn tám giờ một chút, chiếc máy bay hạ cánh và tiếp tục chạy một đoạn trên đường băng, trên loa phát tiếng của cơ trưởng thông báo nhiệt độ ngoài trời là 180C và cảm ơn quý khách đã cùng phi hành đoàn bay. Hành khách lục tục mở hành lý xách tay lấy khăn áo mặc vào. Chuyến bay chưa đầy hai giờ đã nối hai miền khí hậu khác biệt, thật thú vị.
-Anh ơi, cũng bằng nhiệt độ thấp nhất cái máy lạnh nhà em nhưng sao ở đây lại lạnh quá thế, xem, chân em run này– vừa nói, cô gái vừa nhảy lò cò quanh chàng trai.
-Vì ở đây có gió chứ sao, không khí nóng quanh người em bị thay đổi liên tục với lớp khí lạnh ở ngoài nên thấy lạnh là đương nhiên rồi.
-Hứ, phải không đó?
-Hồi xưa làm sao em tốt nghiệp được nếu dốt Vật Lý như vậy hả?
-Năm của em, người ta thi Hóa – Sử - Địa chứ bộ. Hứ, chỉ được cái ta đây! –cô gá lầm bầm vừa đủ cho chàng trai nghe thấy.
Người con trai mặc quần jeans đen, áo pull trắng, áo da màu cà phê, đi giày Nike đen, đứng yên nhìn cô gái và thầm nghĩ nếu họ không may mắn đến đây đúng vào một ngày ấm hơn những ngày mùa đông khác như thế này thì anh sẽ túm cổ cô lôi xềnh xệch lên chiếc máy bay đầu tiên trống chỗ. Hôm nay trông cô xinh lạ trong chiếc áo dạ dài tới gối màu đỏ ton sur ton với chiếc áo pull cao cổ dài tay bên trong, cái mũ len đan rất khéo với một ngù len nơi chóp mũ trên đầu và đôi bốt da đế thấp dưới chân. Màu đỏ, anh nhớ cô từng đề cập trong hồ sơ CIA lúc trước rằng cô rất thích màu đỏ, có lẽ phụ nữ thường tinh tế trong màu sắc hơn nam giới và họ biết thích những màu làm họ trở nên, e hèm, nổi bật và đáng yêu như thế này.
Sau đó, anh phát hiện ra cô đúng là đã lên lịch trình rất cẩn thận. Đúng tám rưỡi, điện thoại Ngọc đổ chuông, sau vài câu đối thoại đơn giản, cô quay sang cười rõ tươi với anh:
-Xe em thuê đến rồi, mình ra ngoài đi.
Khác với suy đoán là cô sẽ thuê một chiếc xe ô tô của anh, xuất hiện trước mắt họ là một chàng trai trẻ và chiếc DD đỏ từ đời tám hoánh, liếc nhìn cái xe máy, anh biết là chuyến đi tới đây sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Anh chẳng hiểu cô tìm ra cái mối thuê xe này như thế nào nhưng anh chàng cho thuê xe đã đổ đầy xăng, bơm căng hai lốp, đưa cho họ cái bản đồ và hướng dẫn đường đi khá cẩn thận, thôi được, vậy cũng coi như là tử tế.
Cô giao cho anh ta một trăm ngàn tiền đặt cọc và thẻ chứng minh để làm bằng rồi quay sang nói thầm với anh:
- Ở những nơi khác, thuê xe máy đi chơi cả ngày chỉ có tám chục thôi nhưng vì từ chỗ anh ta ra sân bay cũng không gần, chút nữa phải về rồi chiều quay lại đây bằng xe bus nên giá như thế cũng là phải, nhất là người ta còn chuẩn bị cho mình mũ bảo hiểm, khẩu trang này.
Đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang và kính mát, hai người leo lên chiếc DD, nổ máy và chạy về hướng cầu Đuống – Bắc Ninh. Gió lạnh vun vút táp vào.
-Anh, cho em thuê anh một giờ nhé?
-Thuê thiếc cái gì? Đã bảo anh chụp ảnh làm quà sinh nhật cho em mà –anh gắt.
-Biết rồi, ý em là thuê anh làm máy sưởi cơ, em lạnh quá.
-Đúng là lắm chuyện! –anh hừ 1 tiếng rồi đưa tay trái ra phía sau tìm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào túi áo da của mình (hay chiếc áo da của ba cô thì đúng hơn).
Ngọc tự động đút bàn tay còn lại vào túi áo phải của anh rồi úp mặt vào lưng anh, cười sung sướng, lưng anh vừa dày vừa ấm thật. Với cô, đàn ông có giá nhất là cái lưng. Một cái lưng lớn, vững chãi sẽ cho cô cảm giác được che chở an toàn. Cô thích cảm giác được bình yên bên người đàn ông của mình biết mấy và có lẽ đa số phụ nữ trên trái đất này đều thích như thế. Ôi, không thể, không thể như thế được, cô thầm nghĩ, anh không thể là người đàn ông của cô và càng không thể là người đàn ông mang lại sự yên bình cho tâm hồn cô. Phải, chỉ có một người đàn ông duy nhất làm được việc đó, vị trí của người ấy trong lòng cô là vĩnh viễn không thể thay thế.
Thấy cô im lặng sau lưng mình, Minh sợ cô sẽ ngủ gật trên đường đi mất, nên hắng giọng:
-Này, em gái, hôm nay em mặc áo đỏ trông rất xinh, hai má cũng hây hây đỏ lên vì lạnh nữa, cứ như một quả táo ấy.
-Táo? Anh đúng là hiểu lòng người. Em rất muốn kiếp sau sẽ được làm một quả táo.
-Không đùa chứ? Chẳng lẽ Tiểu Nguyễn cô nương lại hâm mộ iPhone, iPod rồi mê mệt cái quả táo cắn dở đến thế?
-Anh không biết trái táo có ý nghĩa gì sao mà nói vậy?
-Với anh, táo là một loại quả ăn rất ngon –anh thầm nghĩ dù cô không phải là một trái táo nhưng có lẽ nếu cắn một miếng da thịt cô cũng rất ngon lành.
-Có 3 lý do khiến em thấy táo là một loại quả đặc biệt. Một là nó tượng trưng cho sự hiểu biết, trái táo đã khơi gợi sự tò mò khám phá của Adam và Eva. Nếu không có nó thì đã không có loài người bây giờ, đúng không?
-Em nói đúng nhưng nếu xét theo câu chuyện trong Kinh thánh này thì trái táo là trái cấm, là biểu tượng của tội lỗi.
-Anh sai rồi, tất cả các sự vật, bản thân chúng không hề có có tội, mọi tội lỗi là do con người. Trái táo không hề cám dỗ Adam hay Eva mà là họ không thể cưỡng chế những ham muốn của bản thân.
-Ừ, thế còn lý do thứ hai?
-Hai là chuyện Bạch Tuyết ăn táo. Anh còn nhớ quả táo nửa xanh nửa đỏ không. Mụ phù thủy ăn nửa xanh còn đưa nửa đỏ trông rất đẹp đã bị tẩm độc cho Bạch Tuyết. Trái táo đó, theo em, đã thể hiện một triết lý.
-Đọc truyện cổ tích mà cũng có triết lý, chịu em rồi, nói anh nghe đi!
-À, có rất nhiều thứ càng đẹp đẽ bóng bẩy lại càng nguy hiểm và con người từ đời này sang đời khác vẫn phạm một sai lầm như Bạch Tuyết đó là bị lừa phỉnh bởi hình thức.
-Nghĩa là nếu anh yêu Mai Phương Thúy hay Trương Chi Trúc Diễm sau khi xem ảnh các cô ấy trên mạng thì cũng là chuyện bình thường?
-Cái đó gọi là háo sắc thì có.
-Ừ, thì cứ coi anh là yêu tinh râu xanh cũng được nhưng em phải nói anh nghe lý do cuối cùng khiến em thích táo.
-Cuối cùng, em thích táo vì nó là đại diện cho sắc đẹp, tính đố kỵ, sự phản trắc, nói chung là một loại trái cây nữ tính 100%.
-Lần đầu tiên anh nghe có người gắn trái táo với những thứ ấy đấy.
-Phải thôi, vì anh ngốc mà –cô kéo dài giọng– nếu anh không ngốc thì đã nhớ ra trái táo được tung bàn tiệc của các vị thần với lời đề tặng dành cho người phụ nữ đẹp nhất rồi nó là khởi nguồn của cuộc chiến thành Troy huyền thoại.
-Ừ, anh ngốc.
Minh thầm nghĩ nếu cô thật sự không muốn anh yêu cô thì tốt nhất đừng thử cám dỗ anh bằng ngôn ngữ và sự thông minh của mình nữa. Nếu cứ tiếp tục chuyện trò thế này, không chóng thì chày anh sẽ đổ cái rụp trước chân cô mất thôi, Tiểu Nguyễn ơi là Tiểu Nguyễn! Xe DD chạy êm hơn anh tưởng nhưng anh khẽ rùng mình khi nghĩ đến giả thiết nếu sáng nay anh không đi thì không chừng cô nàng vẫn ương bướng bay ra đây một mình, gọi xe ôm mà đi cũng nên, cái cảnh Ngọc loay hoay một mình ở nơi xa lạ này khiến anh khó chịu.
Hơn chín rưỡi, những vạt cải vàng bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của họ, đầu tiên chỉ là những luống cải, rồi mở rộng thành những mảnh vườn cải và khi đến đúng nơi những người bạn của cô đã chỉ thì là cả một cánh đồng cải ven sông đang trổ hoa vàng rực. Thực là cảnh như trong mơ. Đáng tiếc trong giấc mơ ấy không chỉ có hai người. Ngày cuối tuần, bãi bồi ven sông Đuống đông đúc nhộn nhịp hẳn lên vì gần đây, việc chụp ảnh hoa cải trở thành phong trào của thanh niên nam nữ trong mùa đông. Năm nay hoa lại đẹp chứ không tan hoang như cái năm Hà Nội bị ngập trong đợt mưa cuối tháng mười, toàn bộ vườn tược ở những vùng thấp tiếp giáp thủ đô bị hư hại hoàn toàn nên đến tháng mười hai năm ấy, những vườn cải mới xanh biếc thân lá.
Gửi xe trong nhà dân, đóng tiền vào cổng mỗi người năm mươi ngàn cho gia chủ xong, Minh và Ngọc người kéo nhau vào vườn cải. Người dân ở đây cũng thật biết tranh thủ, ban đầu giữ xe hay thu phí để bù đắp những chỗ hoa bị hư hại chỉ là việc phát sinh ngoài dự kiến nhưng sau này, nó được phát triển thành công việc kinh doanh hẳn hoi.
-Đẹp quá, đẹp thật, há anh há?
-Ừ, đẹp. Nhưng cũng đâu có đáng công bay ra tận đây, cảnh này trên film thiếu gì?
-Xì, film cái gì mà film? Ở trên film anh có thấy từng ngọn cải rung rinh trong gió thế này không? Có chạm vào được những cánh hoa mềm như thế này không? –cô cãi.
Anh mở giỏ lấy lens và máy ra lắp ráp, trong bụng thầm thêm vào: “ở trên film, không có cô gái phiền phức như thế này đâu”. Trong khi đó, cô lại chạy qua chạy lại một chút cho ấm người sau khi ngồi xe máy bị gió lạnh liếm láp cả tiếng đồng hồ. Xong việc, anh lại đeo giỏ lên lưng, một tay xách cái ba lô của cô, một tay cầm máy, hơi nhíu mắt nhìn khung cảnh.
Đúng là một cảnh đẹp! Hôm nay là một ngày mùa đông không nhiều mây xám, bầu trời không nặng nề như anh thường tưởng tượng mà lại cao xanh bất ngờ. Mặt trời rót thứ ánh nắng trong trẻo xuống mặt đất còn cánh đồng hoa cải trước mặt anh đang uyển chuyển tạo thành những vạt sóng vàng trong gió. Anh có cảm giác rằng chúng đua tranh xem nắng của trời và nắng của đất thứ nào rực rỡ hơn.
Hoa cải trước kia làm gì có được chỗ đứng quan trọng thế này, cả ngàn năm trước cứ tới mùa thì nó vẫn nở và hoa vẫn vàng đấy thôi. Nhưng bị tác động bởi những trường đoạn đẹp lung linh trong film tình cảm Hàn Quốc hay film kiếm hiệp Trung Quốc, người Việt Nam mới vỡ lẽ là họ hoàn toàn có thể đứng giữa vườn hoa cải “made in Vietnam” như Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh trong Tiếu ngạo giang hồ hay như những cặp đôi Hàn Quốc tung tăng trên cánh đồng hoa ở đảo Jeju.
Anh không rõ ai là người tiên phong trong phong trào sôi nổi như hiện nay nhưng anh biết là chỉ vài năm nữa, những tấm ảnh mà chủ nhân đứng giữa vườn cải vàng có đẹp đến đâu cũng sẽ không còn được suýt xoa, trầm trồ tán thưởng nữa. Giới trẻ rất nhanh chóng thay đổi khẩu vị và họ sẽ bỏ cũ mà chạy theo những trào lưu mới. Hoa cải sẽ nhạt màu trong suy nghĩ của họ như những con hạc giấy, sao giấy, khăn len, thư tay đang nằm im trong xó nhà của lớp người đáng tuổi anh chị, cha mẹ họ. Bất chấp có được nâng niu ngoài mục đích lấy hạt làm giống mùa sau nữa không, ngàn năm nữa, hoa cải cũng sẽ vẫn tới mùa thì nở và vẫn vàng như màu nắng mới.
Màu áo đỏ, mũ đỏ của cô chấp chới giữa những vạt cải như bướm lượn và anh nâng máy lên chụp. Anh thích gương mặt đó, đôi mắt, nụ cười đó và cả vẻ trẻ trung rạo rực đó biết bao. Phụ nữ chín chắn có thể còn đẹp hơn những cô gái mới lớn, họ tỏa ra mùi hương quyến rũ như những chai Chanel No.5 hay Dior Je t’aime nhưng mỗi người chỉ có một thời thanh xuân. Tuổi trẻ của cô đang tỏa hương trong không khí thứ hương thơm mát và ngọt ngào của một trái táo ngon. Anh tự tin là ảnh của anh chụp cô sẽ đẹp hơn ảnh của tất cả các cô gái khác đang ưỡn ẹo tạo dáng trong khu vườn này như tin hai cộng hai bằng bốn.
Buổi trưa, sau khi xử lý hết chỗ bánh mì sandwhich với xúc xích cô mang theo trong ba lô ngay tại vườn, họ vào làng tìm thức uống cho ấm người. Không phải lần đầu nhưng mỗi khi bước chân trên những con đường làng quê Bắc bộ tâm hồn cô lại xao xuyến. Đây không phải là Nam Định quê nội hay Hưng Yên quê ngoại cô nhưng những miền quê này đem lại cho cô một cảm giác tương đồng. Ngồi dưới gốc đa đầu làng, bên hàng nước của một bà cụ móm mém vui chuyện và có anh ở bên cạnh, cô không thể dối lòng là sau ngần ấy năm, cô lại bình yên. Cô thấy tâm hồn nhẹ nhàng như một đám mây xốp và dịu dàng như những cánh hoa móng tay hồng tím bên cửa sổ. Điều này thật không đúng chút nào.
Bên cạnh họ có những người đàn ông và phụ nữ địa phương tấp lại hàng nước nghỉ chân. Chén chè xanh nóng đang bốc hơi nghi ngút, cái kẹo vừng hay kẹo lạc ngọt gắt và cứng quèo khi phối hợp với nhau cũng có cái hay của nó. Thỉnh thoảng lại có người đàn ông gác chân lên chiếc ghế tre rít một hơi thuốc lào trong ống điếu rồi gục gặc đầu ra chiều dễ chịu lắm. Cô không khỏi ngạc nhiên vì cô vẫn tưởng, chỉ còn những ông cụ râu tóc bạc phơ mới dùng thuốc lào mà ngay cả những ông cụ râu tóc bạc phơ cô đã gặp cũng rất ít người như thế. Như đọc được ý của Ngọc, anh khẽ lẩm nhẩm một câu ca dao bên tai cô:
“Nhớ em như nhớ thuốc lào
Đã chôn xuống đất lại đào điếu lên.”
Cô thầm mong anh chỉ trêu cô mình thôi chứ anh mà nhớ cô như nhớ thuốc lào thì hỏng bét vì anh có bao giờ hút thuốc đâu?
Kế hoạch ban đầu là họ sẽ rời nơi này để vào Hà Nội chơi lúc hai giờ chiều vì đến bảy giờ tối, chuyến bay của họ mới khởi hành nhưng anh thấy cô có vẻ hơi mệt và thấm lạnh nên tốt nhất là không nên lạm dụng việc chạy xe máy ầm ầm ngoài đường khi trời ngả về chiều tối. Dù cô cũng đã cố gắng kỳ kèo là còn sớm, phải đi ăn bún ốc, phở rán ở gần Hồ Tây nhưng anh mặc kệ. Lúc Ngọc nhận ra là mình sẽ phải ăn bún ốc, phở rán vào một dịp khác vì anh vẫn đăng phăm phăm đường cũ mà chạy ra hướng sân bay, cô cũng giả vờ cấu anh trong túi áo để thể hiện làm mình không dễ bị khuất phục đâu nhưng lại nhanh chóng bấm máy gọi cho anh chàng chủ nhân chiếc DD đỏ để kết thúc giao kèo trước hạn.
Khi họ tới Nội Bài đã là hơn ba giờ. Anh chàng chủ xe cười tươi như hoa vẫy tay chào họ sau khi nhận nốt một trăm ngàn. A lê, hai người vội vàng làm thủ tục để vào khu vực bên trong dù còn cách hơn ba tiếng nữa mới tới giờ bay. Dù sao vào khu vực này cũng ấm hơn vì khuất gió và họ có thể vào quán ăn của sân bay để ăn phở, uống cà phê với cái giá trên trời cho dù chất lượng chỉ lè tè dưới đất. Sau đó, hai người lang thang trong những kệ hàng tạp hóa gần đó.
Anh mua một thanh chocolate đen đắng vì anh thích cái cảm giác miếng chocolate cứng bị sức nóng của vòm miệng làm cho dần dần tan chảy trên đầu lưỡi để lại một vị đắng nguyên sơ rồi sau cùng là dư vị ngọt ngào nơi cuống họng. Khi quay sang thì thấy cô lỉnh kỉnh với cả chục hộp ô mai các loại. Đúng là con gái!
-Em mua cho mấy đứa bạn học ấy mà. Em chỉ thích ô mai Hồng Lam này thôi, đợt này không vào tận cửa hàng trên Hàng Đường được thì phải mua ở đây vậy.
-Em cứ làm như hàng mua tận Hàng Đường với ở đây có gì khác nhau ấy.
-Khác chứ sao không? Chất lượng thì như nhau nhưng cảm giác khi ăn sẽ khác vì mình đã để tâm đến tận nơi lựa chọn nên khi ăn sẽ ngon hơn chứ. Không phải cái gì càng khó có được lại càng quý hay sao? –cô chậm rãi phân tích cứ y như đang nói với một người tối dạ.
Anh im lặng và nghĩ không chừng mình đang sa bẫy, phải lắm, không chừng “người ấy” mà cô nàng đề cập trong 3 điều khiến cô hạnh phúc chính là mình. Trời ơi, lẽ nào một gã đàn ông ba mươi hai tuổi kinh nghiệm đầy mình lại có thể bị một cô nàng hai mươi mốt tuổi dắt mũi hay sao? Nếu như anh là con mồi thì bản hợp đồng và tất cả những gì đang diễn ra chính là một kế hoạch vĩ đại, Tiểu Nguyễn tốn nhiều tâm sức như vậy thì chắc thịt mình sẽ ngon lắm khi cô ta thưởng thức đây. Với sự tự phụ của đàn ông, anh tin là mình đang bị lừa bởi cô nàng lắm chiêu này.
Suốt ba tiếng chờ đợi ở sân bay lẫn gần hai tiếng bay, hai người trở nên lặng lẽ. Cô khẽ khàng và tự nhiên tựa đầu lên vai anh tự nhiên đến độ cả hai người đều không nhận ra điều ấy. Nếu đây là một ngày bình thường ở Sài Gòn, mọi thứ sẽ khác hẳn nhưng vì họ đang ở bên nhau ở nơi xa lạ giữa một ngày mùa đông, khi cả hai đều không mặc đủ ấm thì những đụng chạm nhỏ nhặt này khiến cả hai cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Trong thời gian một cái chớp mắt, anh nhìn sang bên cạnh, thấy cô đang nhắm mắt thở đều, chắc là cô nàng ngủ rồi. Chỉ có trẻ con mới hồn nhiên được như thế. Một cô gái dễ thương như thế này yêu thích anh, lại nữa, anh cân nhắc rồi nhận ra những khoảng thời gian ở bên cô cũng thật dễ chịu. Hóa ra bị con gái xinh xắn và thông minh cưa cẩm cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận, anh cười thầm khà khà trong bụng, đừng nói hôm ấy cô đặt trước mặt anh một cái hợp đồng hai tháng mà năm cái như thế, anh cũng ký.
Sự thực thì cô không hề ngủ mà chỉ ngồi yên tận hưởng cảm giác thú vị khi ở bên anh dù cô biết nó là một cảm giác sai trái. Nhưng đúng hay sai thì về Sài Gòn rồi tính, bây giờ, cô chỉ đơn giản là muốn ở gần anh thêm một chút.
Trong lòng cả hai đang có gì đó mới mẻ động cựa tách vỏ rồi nhú mầm.
*
**