Sài Gòn Lovestories - CHƯƠNG 11: NOEL ẤM

6h 5 phút sáng ngày 24/12, cả người tham gia lẫn hành lý đã được đưa lên 2 chiếc Mitsubishi Jolie và Toyota Innova, đứng chờ dưới đất chỉ còn một thành viên nam và một thành viên nữ thì chiếc xe thứ 3 trờ tới. Trong chiếc Ford Everest vừa dừng lại có 1 thành viên nam và 2 người mẫu nữ đi theo hội. Trong khi bước xuống xe, thành viên Nhatnguyet khẽ lầm bầm “Mấy đứa con gái lề mề, làm trễ giờ xuất phát 5 phút rồi”.

-Đây, giao 2 mẫu cho bác Lộc đây – vừa nói xong, trán anh đã hơi nhăn nhăn vì nhận ra cô gái đang đứng cạnh Lộc.

-Em cho anh gửi cô Aesrevo bên xe em nhé, xe chở toàn nữ, đi cẩn thận.

Nói rồi, Lộc quay người lên chiếc Jolie, phải tách ban tổ chức ra 2 xe để dễ quản lý, bỏ lại vẻ mặt khó chịu của Nhatnguyet, anh đang tự trách mình giao hết vụ nhân sự cho anh Lộc nên chỉ biết có 9 nam, 1 nữ và 2 người mẫu đi nhưng chẳng hay đó là những thành viên nào sẽ đi chuyến này. Đúng là chạy trời không khỏi nắng, anh thầm than. Không phải ai cũng biết chữ Minh, trong tiếng Hán được kết hợp bởi mặt trăng và mặt trời cho nên không phải ai cũng biết lý do khiến Aesrevo tham gia diễn đàn là tạo một cơ hội thật tự nhiên tiếp cận với Nhatnguyet.

-Đưa ba lô đây anh cầm –miệng nói, tay anh giúp cô gỡ chiếc ba lô cồng kềnh trên lưng.

-Em muốn ngồi ghế trước.

-Một cô người mẫu ngồi chỗ ấy rồi.

-Thế thì đuổi xuống.

-Em quá quắt vừa thôi.

Thấy cô không đếm xỉa gì đến lời mình và bước nhanh tới cửa xe, anh đành phải chạy vượt lên, dày mặt nói mấy câu với cô gái đang ngồi ghế trước chứ để Ngọc tự tung tự tác thì chỉ tổ làm loạn. Hai phút sau, cả đoàn khởi hành đi Vũng Tàu. Cầm lái chiếc Jolie, anh Lộc mỉm cười – bốn mốt tuổi, hạnh phúc với một vợ, 2 con nhưng thỉnh thoảng anh cũng muốn quay lại thời tuổi trẻ như chàng trai và cô gái kia. Lũ trẻ đúng là ngốc nghếch, tưởng anh chỉ vu vơ nêu ra cái tên Nhatnguyet hay vô tình xếp đội hình xe cộ như thế à?

Nửa chặng đường đầu, trong xe chỉ có tiếng ríu rít trò chuyện của 3 cô gái. Khẽ liếc vào gương chiếu hậu, Minh nghĩ cô nàng dở hơi kia còn nét hơn cả 2 cô người mẫu. Khi xe dừng nghỉ ở trại bò sữa Long Thành, tranh thủ lúc chỉ có hai người ở gần nhau, cô huých vào tay anh:

-Sao anh dám đội mũ phớt ăn bơ với em?

-Thế anh phải làm sao mới phải?

-Phải chủ động tỏ ra vui vẻ với em như ngày thường chứ

-Cái này cũng có trong hợp đồng nữa à? Hay là em thuê anh?

-Thế em với anh, ai là con trai?

-Anh.

-Thế anh không biết là đàn ông phải chủ động à?

-Tại sao anh phải chủ động? Nếu em xinh đẹp một chút, dịu dàng một chút thì cũng còn có khả năng, đằng này... –anh bỏ lửng câu nói để trêu cô.

Cô hứ một tiếng rồi dấn bước đi đến nhóm anh Lộc đang đứng. Thực ra trong lòng thì mở hội. Dĩ nhiên là anh không biết trống hội trong lòng cô đang đập thùng thình nên lại khẽ nhăn trán“Em muốn anh chủ động? Vậy chờ đến khi em chịu thừa nhận là đã âm thầm yêu anh cả chục năm nay đã”, dù đã từng lão luyện trên thương trường lẫn tình trường nhưng xem chừng lần lâm trận này, phần thua đã mười mươi nghiêng về anh. Việc này chỉ có thể trách anh xui xẻo gặp phải một đối thủ ghê gớm, vả chăng, như các cụ vẫn nói: “Biết người, biết ta trăm trận trăm thắng”.

Hít một hơi dài, lấy tinh thần nhập bọn ăn sáng với mọi người, trong khi 4,5 anh chàng cả dân phòng không lẫn vợ con đầy đủ đều tranh thủ thể hiện quanh hai em mẫu xinh xắn thì anh đã thấy cô ta hi hi ha ha với Patient, một thằng nhóc sinh viên Kiến trúc vừa mới tốt nghiệp thì phải.

-Anh gọi em là Aes thôi được không? Aesrevo khó đọc quá.

-Dạ được –cô nàng dạ ngọt sớt.

-Nghe giống Ass ghê –anh chen vào làm Patient lúng túng hẳn.

-Còn nick của anh nghe giống người ghê –cô nhếch mép đáp trả làm anh cứng họng, gì chứ đấu võ miệng thì anh thua từ vòng gửi xe rồi.

Nửa chặng đường sau, trên chiếc xe Everest, tình thế đã thay đổi. Cũng là 3 – 1 nhưng nhóm 3 người vui vẻ lại là Minh và 2 cô người mẫu. Em nhà ở đâu, quê ở đâu, ở Sài Gòn một mình à, có người yêu chưa, dễ thươg như em mà chưa có người yêu thì vô lý quá... Có người vừa lái xe vừa hí hửng đong đưa, hồi hộp chờ phản ứng của người ngồi ghế bên cạnh. Sau mười phút thi triển chiêu thức, anh phát hiện ra cô nàng đanh đá đã nhắm mắt, rụt đầu vào vai ngủ khò rồi. Thế là tình thế chuyển thành 2 – 2, chỉ có 2 cô gái ở ghế sau tiếp tục bàn luận còn 2 người ở ghế trên chìm trong im lặng nhưng tâm trí họ lại chẳng được yên.

-Đồ ngốc, muốn làm em ghen ư? Chiêu tâm lý này của anh đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi.

-Em đúng là một trái táo ... cám dỗ.

-Nếu hai con bé lắm lời kia im đi, mình đã có thể nghe tiếng anh ấy thở rồi.

-Em cứ nằm ngoan thế này, anh có lái xe chở em đi từ Bắc chí Nam cũng được, Ngọc ơi.

-Đồ ngốc, anh dùng nước hoa gì mà thơm thế làm em hít hà nãy giờ là no căng rồi, trưa không ăn được cơm là tại anh.

Họ đến Vũng Tàu lúc 10 rưỡi sáng, lẽ ra quãng đường 120km không mất nhiều thời gian như thế nếu không bị kẹt xe ở đoạn Suối Tiên và nếu họ không dừng lại ăn sáng ở Long Thành. Để tiết kiệm một ngày tiền phòng oan, mọi người quyết định lên Bạch Dinh chụp khởi động.

Ở đây không sợ nắng gắt dù là giữa trưa vì tòa dinh thự màu trắng xây từ thời Pháp nằm giữa một rừng cây giá tị cao vút, thân cây một người ôm không xuể. Giá tị là loại cây quý, gỗ của nó chỉ dùng được khi cây được 80 tuổi, gỗ vừa nhẹ, bền, không thấm nước lại dễ tạo hình nên có thời người ta dùng gỗ giá tị để làm báng súng, vì vậy, cũng có người gọi nó là cây báng súng. Khi đến mùa, giá tị sẽ cho ra những chùm hoa màu vàng nhạt, hoa và lá của loài cây này nghe nói còn được dùng làm thuốc trị các bệnh da liễu. Nhóm nhiếp ảnh nghiệp dư ấy lần theo con đường trải nhựa thoai thoải lên tòa biệt thự xinh đẹp, cổ kính mà ai nấy đều có cảm giác mát mẻ và lòng nhẹ nhàng vô cùng.

Đã đến đây vài lần, Ngọc tách ra khỏi đám đông náo nhiệt rồi lẳng lặng leo một đoạn cầu thang đá để lên cao hơn nữa, ở đó có một cái vọng các mà cô tự chêm vào cái ý nghĩ lãng mạn là người ta xây nó để cùng nhau ngắm trăng trên biển.

-Em không lo bị bỏ lại đây 1 mình hay sao mà dám tách đoàn? –anh Lộc đi theo cô từ bao giờ.

-Em biết anh không đếm thiếu em đâu mà –cô nói mà vẫn hướng mắt ra mặt biển lấp lóa nắng phía trước, những con tàu ở xa như thật mà cũng như mơ.

-Anh không hiểu với sự nhạy cảm của sỏi làm sao Nhatnguyet có thể thành đạt ở tuổi sớm như thế.

-Tại anh đứng về phía em nên mới nói vậy thôi. –lâu nay cô vẫn có dự cảm là Lộc luôn biết nhiều hơn những điều anh nó..

-Xem ảnh của Nhatnguyet chụp lén, anh tin nó yêu em.

-Ảnh nào hả anh?

-Anh chỉ nhận ra hai tấm đầu tiên là hôm chủ nhật anh em mình gặp nhau ở cà phê bệt Hàn Thuyên vì dính hình anh ở phía sau mặc áo đỏ, không lẫn đi đâu được còn những tấm khác của chùm ảnh thì anh không rõ. Chùm ảnh chụp em mà nói gọi là “Chân dung người không quen”, em chưa được xem à?

-Dạ chưa, trông thế nào hả anh? –cô suýt hét to vì tò mò.

-Trông em đẹp như ánh sáng ấy. Nhatnguyet bắt được những khuôn hình rạng rỡ, tự nhiên của em thì nó và em phải có sự tương đồng về tâm hồn. Nếu có điều kiện tiếp xúc thì nhất định là 2 đứa phải yêu nhau. Em phải tạo ra điều kiện tiếp xúc ấy thôi.

-Vâng –cô mỉm cười thầm nghĩ, thì anh ấy đã yêu em rồi– cảm ơn anh.

Đoàn đi ăn trưa ở một quán gần đó rồi chạy dọc theo tuyến đường bờ biển đẹp nhất Việt Nam, một bên nép vào núi, một bên trườn ra biển ,Trần Phú – Quang Trung – Hạ Long – Thùy Vân, để làm một vòng từ Bãi Trước – Bãi Dứa – Bãi Sau. Họ check in ở khách sạn Dic star lúc hơn 1h trưa, 9 thành viên nam được chia thành 2 phòng và 1 phòng cho nữ. Theo lịch trình, mỗi người có khoảng 2 tiếng nghỉ ngơi, sau đó sẽ tập trung ở sảnh lúc 3h chiều để xuất phát leo lên Tượng chúa Kito, sau đó xuống biển chụp chân dung mẫu với bikini và tự dơ đến giờ ăn tối.

Ở Vũng Tàu có 2 ngọn núi thấp lúp xúp như 2 ngọn đồi vì ngọn Tương Kỳ cao hơn mà chỉ có 245m nên được gọi là núi Lớn, ngọn Tao Phùng thấp hơn, gọi là núi Nhỏ. Kể ra người Vũng Tàu cũng thật thú vị, họ đặt tên địa danh cũng thật giản dị, Nhỏ, Lớn, Trước, Sau v.v... Tượng chúa Kito hay được gọi nôm na là tượng Chúa dang tay theo tư thế của bức tượng đứng trên đỉnh núi Nhỏ, được bắt đầu xây dựng trong những năm 1970 nhưng chỉ được hoàn thành như hiện nay vào đầu những năm 1990, phiên bản tương tự của nó là một trong 7 kỳ quan thế giới hiện đại – bức tượng Chúa ở Rio de Janeiro, Brazil.

Bức tượng này cao khoảng hơn ba mươi mét, sải tay hơn mười tám mét. Dưới chân tượng trong gian phòng rộng có trưng bày những bức tranh, ảnh quá trình xây dựng tượng đài khổng lồ này. Phía trong bụng Tượng Chúa có thể chứa cùng một lúc hàng trăm người theo cầu thang xoắn ốc bằng đá mài 133 bậc từ chân đến tận cổ tượng chúa. Từ đây du khách có thể chui ra hai ống tay Chúa. Mỗi cánh tay cùng một lúc có thể chứa được từ 4 đến 5 người. Trên đỉnh đầu tượng Chúa có 9 tia sáng hào quang chính là hệ thống thu lôi. Có thể nói nếu chưa đứng trên tay tượng Chúa mà nhìn bao quát toàn cảnh thì không thể thấy hết vẻ đẹp của thành phố này.

Sau nửa tiếng hì hụi leo từ chân núi lên đến được chỗ đặt tượng Chúa, cả đoàn ai nấy đều vã mồ hôi đầm đìa nhưng đều hài lòng với khung cảnh hữu tình trước mắt. Hài lòng nhất có lẽ là Ngọc vì đến lần thứ hai cô vấp vào bậc đá, anh đã hằm hè lao đến:

-Mắt em ở sau lưng hay sao mà vụng về quá thế?

-Em không vụng –cô dẩu môi cãi.

-Có hay không cũng đưa tay đây.

Thế là anh nắm lấy tay cô kéo đi. Lần thứ hai họ nắm tay nhau và lần này do anh chủ động. Sau họ chừng mười bậc đá, anh Lộc đang cười hì hì, vỗ vào vai Patient an ủi: “Anh đã bảo chú là xong việc trước bữa tối mà”.

Sau đó, trên cánh tay Chúa, trước mặt là đại dương mênh mông và trên đầu là nắng chói:

-Anh, cằm Chúa ở đây nhọn nhỉ?

-Ừ.

-Gió mát ghê, anh há?

-Ừ.

-Nhìn xuống thấy người ngợm, nhà cửa, xe cộ nhỏ xíu, hay quá!

-Ừ.

-Đừng ừ nữa, ôm em đi.

-Đùa kiểu gì thế hả? –anh thấp giọng.

-Em không đùa, em muốn anh ôm em.

-Nghe giống như em đang dụ dỗ anh vậy, cô bé.

-Em ghét đàn ông nói nhiều làm ít –cô xích người sang, dùng hai tay ôm lấy anh –nhìn xuống biển thế này, em hoa mắt quá.

-Em, đồ sinh viên nữ hư hỏng –anh cười vang..

-Kệ em.

-Em làm anh phát điên lên được.

-Kệ anh.

-Có người trong đoàn đưa máy lên ngắm bắn chúng ta rồi kìa.

-Kệ người ta.

Trong bữa cơm tối, nhiều người trong đoàn mỉm cười đầy ý nghĩa với họ. Buổi tối, mọi người thuê xe đạp đôi, xe đạp ba để vòng biển, dịch vụ này khá phổ biến dọc theo chiều dài bãi Sau với giá từ 10 – 20 ngàn/h. Đêm Noel, đường phố Vũng Tàu không đông như ở Sài Gòn nhưng cũng rộn ràng hơn nhiều. Nhà thờ chính ở đây có kiến trúc khá lạ mắt với hàng rào bằng cây được cắt tỉa gọn gàng, những mái ngói màu xanh lục chứ không phải màu đỏ hay nâu như những nhà thờ khác. Sau nhiều nỗ lực loay hoay giữa vòng trong vòng ngoài toàn người là người nhưng không đạt hiệu quả, mọi người lại rủ nhau tản ra biển

Anh Lộc gợi ý mọi người ghé vào trạm tàu cánh ngầm uống cà phê. Lúc đầu nghe cũng hơi lạ nhưng hóa ra bên trong quán Mũi Đá quả thật có một doi đá nhô ra biển nên khách vào quán có thể tận hưởng cảm giác chân thực của biển đêm. Phía trên là bầu trời cao vời vợi, thỉnh thoảng lướt qua những luồng sáng từ ngọn hải đăng trên núi Nhỏ; tứ bề lộng gió mang mùi mằn mặn của muối; bên dưới là sóng biển vỗ rì rào. Những bóng đèn đủ màu hắt xuống nước biển đã đẹp nhưng khiến họ ngạc nhiên hơn chính là cảnh lung linh của những dải cát ướt sát mép biển khi chúng hứng và phản chiếu lại ánh sáng của đèn màu. Thành phố này, hình như từ lúc bình minh cho tới khi đêm phủ lúc nào cũng đẹp say lòng khiến các tay nhiếp ảnh không thể ngừng lôi máy ra chọn góc rồi bấm. Những câu chuyện cứ nồng nàn như hương biển.

Trên đường về, đã ngấm cái lạnh, mọi người đạp xe chậm hơn một chút nhưng cảm giác thả dốc Nghinh Phong đúng là ngất ngây! 5 cái xe đạp lao vun vút xuống dốc, tiếng hét xen tiếng cười y như chơi trò cảm giác mạnh ngồi tàu lên dốc rồi lộn ngược mấy vòng ở Đầm Sen. Không rõ ai đã đề xuất ghé vào mấy quán hàng bên bờ biển ăn cái gì cho ấm bụng nhưng ý tưởng đó được ủng hộ nhiệt liệt. Cháo hào, bắp nướng mỡ hành, ốc luộc – không phải cao lương mỹ vị gì nhưng gặp thiên thời là cái lạnh giữa đêm, địa lợi là bên bờ biển gió lộng, nhân hòa là sau khi đạp xe và một ngày hoạt động, ai cũng đói, nên trở thành mà ngon miệng và vui chuyện khó tả.

0h10 phút 25/12, mọi người chia tay ở sảnh khách sạn, ai về phòng nấy. Noel vui vẻ!

5h 20 phút 25/12, điện thoại các phòng kêu tít tít gọi nhau dậy, nhất là điện thoại phòng nữ vì anh nào cũng muốn tỏ raquan tâm sâu sắc đến các cô gái. Một số người vẫn nán ngủ thêm, kiên quyết không mở mắt trong khi một số người khác chia thành các nhóm 3,4 người đi đón bình minh trên biển. Cái hay của khách sạn này là chỉ cần bước qua con đường Thùy Vân trước mặt là chân chạm tới cát biển lạo xạo, tai vi vu tiếng phi lao và sóng biển dạt dào. Ngoài hai nhóm đối tượng này ra, còn một số người không xuống biển mà lại lên sân thượng khách sạn 9 tầng để đón ngày mới. “Một số người” được hiểu chính xác là hai người, ngồi bên nhau, tay trong tay, vai kề vai.

-Hình như anh yêu em mất rồi.

-Sao anh bồng bột thế? Mình mới quen chưa đầy 2 tháng mà yêu đương cái gì?

-Vì có người cứ cám dỗ anh, lúc thì đòi nắm tay khi thì đòi ôm anh.

-Nhưng em còn bé lắm, anh ơi –cô cười khúc khích.

-Hôm qua khi em liên tục “kệ, kệ” em cũng còn bé à?

-Vâng– cô ngang nhiên thách thức.

-Vậy thì bé ngồi yên chờ mặt trời lên, anh sẽ tặng quà Noel cho bé –anh lấy tay vỗ nhẹ lên vai mình ra ý mời cô tựa đầu lên đấy và như từ đầu tới giờ, cô khá là sáng dạ ...

Khi mặt trời như trái bóng màu cam khổng lồ bắt đầu nặng nề dứt mình lên khỏi biển, trên một sân thượng một khách sạn nọ, có một chàng trai nâng mặt cô gái đang ngồi tựa bên anh lên rồi đặt vào đôi môi hay dẩu lên cãi bướng thường ngày của cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Môi cô ngọt quá, nụ hôn sau lại dài hơn nụ hôn trước, môi anh quấn lấy môi cô. Anh cọ mũi mình vào mũi cô, thì thầm như lời biển hát yêu em, yêu em, yêu em, yêu em ...

6h 30 phút ngày 25/12, đoàn tập trung lên xe đi ăn bánh khọt. Nói tới món đặc sản của Vũng Tàu thì không thể quên bánh khọt mà phải tìm đúng quán là quán Gốc vú sữa trên đường Nguyễn Trường Tộ bởi có nhiều quán đã ăn ké thương hiệu lâu năm này là Gốc hoa sữa, Hoa sữa v.v... Quán tấp nập từ 6h sáng đến 6h tối, khách khứa ra vào liên tục. Để được ăn một dĩa bánh khọt có khi phải ngồi chờ nửa tiếng nhưng có nhằm nhò gì, hễ ngon thì người ta không bỏ được. Bánh ở đây mặt dưới thì cháy sém, mặt trên mới vừa chín tới, phía trên có một con tôm tươi nên vừa chắc vừa ngọt thịt, trên cùng sẽ rải thêm một ít hành thái nhỏ nên trông món ăn rất đẹp mắt khi được dọn ra: màu trắng ngà của bánh, màu đỏ hồng thịt tôm, màu xanh ngắt của hành lá, màu nâu mật của nước chấm, màu trắng, đỏ của những sợi đồ chua làm từ đu đủ xanh, cà rốt. Bánh chế biến không dùng nhiều dầu mỡ mà chỉ nhỏ vào khuôn vài giọt để không bị dính, khi ăn kèm cùng với rau sống các loại nên ăn nhiều cũng không ngấy.

Người sành ăn khi đến Vũng Tàu, chẳng ai nỡ bỏ qua món này bởi những quán bánh khọt lớn ở Sài Gòn không giữ được đúng hương vị gốc của món ăn như bánh bị khô, tôm thì bở thịt, nước chấm pha không vừa miệng v.v... nên sau khi tìm đến vài quán trên đường Cao Thắng hay Đồng Nai để đỡ thèm thì lại càng nhớ hơn dĩa bánh đã ăn ngày trước.

Sau bữa sáng là giờ cả đoàn tự do tận hưởng biển. 12h, trả phòng xong, 3 chiếc xe lại quay ngược quốc lộ 51 mà về Sài Gòn. Khi chia tay, trông ai nấy đều bơ phờ và mệt rũ, tưởng như phải dùng cả tuần để lấy lại sức. Nào ngờ ...

21h 18 phút 25/12, trên một diễn đàn nhiếp ảnh, do có vài người hồi sức nhanh hơn dự kiến đã xử lý ảnh và kịp đưa lên mạng, người ta khen/ chê cảnh đẹp, ánh sáng tốt, tay máy run hay ảnh bị cháy và người ta xôn xao một vụ scandal mang tên “Nắng vàng, biển xanh và anh”, đi kèm theo là hàng loạt ảnh minh họa đủ kiểu của 2 nhân vật chính khi thì liếc nhau, khi thì cười, lúc quay sang hỏi han giữa cảnh sắc tuyệt đẹp của Vũng Tàu. Có người còn thầm tiếc của, tiếc công đi thuê 2 em người mẫu. Lại có người thầm nghĩ sẽ giữ lại mấy tấm hai nhân vật chính ôm nhau trên vai tượng Chúa trong buổi chiều rực rỡ ấy để cho vào album ảnh cưới sau này, chỉ có điều anh ta đã cầm đèn chạy trước ô tô khá là xa.

 

 

*

**

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3