Sài Gòn Lovestories - CHƯƠNG 12: PHỤ NỮ & NHỮNG ÂM MƯU
Ngày đầu tiên sau Noel, Minh đến công ty với một tâm trạng phơi phới nhưng tâm trạng đó không kéo dài. Trên bàn làm việc của anh là ba lá đơn xin nghỉ việc của ba trong năm kiến trúc sư khá nhất công ty. Ba người một lúc? Chuyện này thật quá đáng, ba chàng trai tài năng này sẽ kéo theo họ cả đám khách hàng quen thuộc và trong thời gian tới không dễ gì tìm được ba người lấp chỗ trống, nghĩa là guồng máy “Ngô & Associates” sẽ bị lệch vòng quay một thời gian. Chết tiệt! Không có giả thiết nào thỏa đáng hơn là một đối thủ cạnh tranh nào đó như Kiến Hoàng hay Greatart đã ra tay chơi xấu.
Những ngày cuối năm đó còn căng thẳng hơn khi liên tiếp hai gói thầu phụ của một resort năm sao ở Mũi Né mà “Ngô & Associates” tư vấn xây dựng bị thất bại. Anh gần như không thể tin được khi 2 gói thầu thắng cuộc chỉ ra giá thấp hơn của bên anh vẻn vẹn năm triệu đồng. Năm triệu đồng – chính xác từng đồng lẻ, điều này thật vô lý! Không thể không có nội gián trong ê kíp cấp cao ở công ty anh, miệng anh đắng ngắt khi nghĩ tới điều này. Việc bị đối thủ cạnh tranh chơi xấu có thể coi là điều hiển nhiên và hoàn toàn chấp nhận được nhưng nội bộ có kẻ phản trắc mới là điều đáng lo ngại nhất. Quan trọng hơn cả là ai, người nào là con cừu đen trong bầy?
Đầu anh lướt qua vài cái tên nhưng rốt cục thì thấy cái tên nào cũng không phù hợp để bị nghi ngờ. Phải chăng mình đã quá tin người? – Minh tự hỏi. “Ngô & Associates” là một ê kip làm việc với nhau đã nhiều năm mà được gắn kết bởi lợi ích của công ty đi đôi với lợi ích của mỗi cá nhân. Họ không thể gặt hái thành công trong thời gian qua nếu không tin tưởng lẫn nhau.
Ba ngày liền, Minh ở trong tình thế ăn không ngon, ngủ không yên vì không biết được đối thủ sẽ tiếp tục dùng đòn nào đánh vào “Ngô & Associates”. Nhưng đòn tiếp theo không phải là từ ngoài đánh vào mà là từ trong đánh ra.
Sáng ngày 29/12, anh nhận được điện thoại của ông Hoàng người đang giữ30% cổ phiếu. Công ty anh là một công ty cổ phần nhưng không niêm yết, toàn bộ cổ phiếu thuộc về sáu người trong đó ba cổ đông sáng lập giữ 92% cổ phần. Ông ta thông báo là do cần tiền gấp nên đã bán lại toàn bộ cổ phiếu của mình cho một người khác. Điều này là hoàn toàn hợp pháp, rốt cục, cổ phiếu chỉ là một loại giấy tờ có giá và khả nhượng, khi cần, cổ đông có quyền bán đi. Tuy nhiên, anh thừa biết ông Hoàng là một trong những đại gia của ngành địa ốc, chuyện thiếu tiền nghe chẳng vừa tai chút nào mà có thiếu thì ông ta cũng thiếu vài trăm tỷ chứ chỗ cổ phần ấy chỉ có giá cỡ mười tỷ là cùng. Và nếu như thiếu mười tỷ, ông ta cũng có thể bán lại chỗ cổ phiếu ấy cho anh chứ không phải một người khác. Anh lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Buổi chiều ngày 29/12, cú điện thoại của Khâm, người còn lại trong nhóm sáng lập đã khẳng định thêm dự đoán của anh ban sáng. Không rào đón nhiều như ông Hoàng, Khâm đi thẳng vào vấn đề là có người cần mua và mua với giá rất cao nên anh đã bán 30% cổ phần của công ty rồi, hơn nữa, việc mua bán của họ còn xảy ra từ một tháng trước và một điều kiện ràng buộc ngoài lề là anh chỉ được thông báo ra ngoài sau một tháng. Hơn nữa, theo lời Khâm thì còn một lý do phụ khiến cho anh rút vốn là vì những dấu hiệu đi xuống trong kinh doanh của công ty.
Minh đã định gào lên rằng chuyện đó là bịa đặt bởi mọi thứ chỉ xấu đi một cách có chủ ý trong vòng có mấy ngày mà thôi nhưng nghĩ lại, có nói gì thì mọi thứ cũng đã muộn. Vốn dĩ, Khâm là một kẻ nhát gan nên ngay khi có dấu hiệu của sự bất ổn hay thậm chí một lời đồn đại cũng có thể khiến anh ta co tay rút tiền về còn ông Hoàng là một tên lõi đời, ông ta hẳn nhiên sẽ không bị bất cứ tin tức nào tác động trước khi ông ta xác minh được là nó đúng. Từ đó có thể suy ra, ông Hoàng đã rút vốn vì một lý do khác nữa.
Anh vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo. Nếu như những cổ phần lẻ chưa bị mua thì ít nhất, cái kẻ muốn thao túng “Ngô & Associates” cũng đã thành công, hắn đã nắm giữ 60% cổ phiếu, vượt lên 28% so với khoản anh đang có, nếu anh nhanh chóng thu hồi được 10% còn lại thì cũng đã tuột khỏi tay công ty của mìnhvà rất có thể trong cuộc họp Hội đồng quản trị lần sau, anh sẽ bị biểu quyết đưa ra khỏi vị trí giám đốc. Gió đã đổi chiều, công ty đã đổi chủ. Tâm huyết hơn tám năm gầy dựng của anh đã vào trong tay kẻ khác.
Cuối giờ chiều, Jenny Trần nhẹ nhàng lướt vào phòng anh:
-Ôi, Minh thân yêu, em đã nghe tin rồi và em buồn hết sức, em đâu có ngờ. –vừa nói Jenny vừa ngồi xuống một bên đùi anh, đưa tay quàng qua vai anh.
-Cô không thể ngờ việc gì hả cô em yêu quý?
-Không thể tin là lão Hoàng đã chịu nhả miếng thịt ngon như vậy ra, nếu biết trước, có lẽ em cũng mua luôn phần của lão.
-Ý cô là gì?
-Em thấy “Ngô & Associates” kinh doanh rất tốt, anh là một thiên tài, anh biết đấy –giọng cô ta vẫn ngọt ngào như mọi khi– em cũng muốn được ở gần anh nữa, nên một tháng trước em đã gặp anh Khâm và xin mua lại 30% cổ phần với giá rất cao.
-Vậy ra là cô? –anh cười gằn- không ngờ là dã tâm của quý bà Jenny Trần lại lớn đến thế. Lý do gì khiến cô có nhã hứng với công ty tôi đến vậy?
-Anh, sao anh nỡ nói nặng với em thế? Nếu nghĩ em là bà chủ hiện tại của công ty thì anh đã sai rồi. Em chỉ có 30% của anh Khâm thôi, còn 30% của lão Hoàng và8% cổ phần lẻ thì lại thuộc về người khác.
-Ai?
-Chuyện này em đã hứa là phải giữ bí mật tới phút chót rồi. Thông cảm cho em nha cưng –nói rồi hôn chụt vào má anh.
Đúng lúc đó cánh cửa văn phòng anh lại mở và trân trối nhìn anh với cô nàng Jenny đang đeo cứng trong lòng là Ngọc. Như phản xạ, anh vội vã hất Jennny ra và đứng dậy, đi ngay ra cửa.
-Ngọc!
-Em xin lỗi vì đi vào mà không gõ cửa –cô hơi lúng túng.
-Đi với anh –anh khẽ siết tay cô.
-Vì anh ấy không giới thiệu nên chị xin được tự giới thiệu –Jenny chen vào– chị là Jenny Trần, một trong những người bạn rất thân của anh Minh, rất vui được gặp em.
-Vâng, chào chị, em là Ngọc, cô gái số 7.
-À à, chị hiểu rồi –Jenny nháy mắt và cười duyên dáng– và nếu chị không lầm thì em là con gái ông Phan Hoàng Quân đúng không? Hình như chị từng gặp em ở tiệc khai trương sàn giao dịch bất động sản HQ thì phải?
-Dạ vâng, chị không lầm đâu.
-7 với 8 cái gì, mau đi với anh –anh kéo tay Ngọc rồi quay lại nói với Jenny– thôi, cô về đi.
Nửa giờ sau, họ ngồi cạnh nhau ở một góc công viên 23/9 trong bóng chiều chạng vạng. Sài Gòn vẫn ồn ào và tấp nập,cô thấy quanh mình là một màu sắc pha trộn của hồng và tím, một vài tòa cao ốc xung quanh bắt đầu lấp lánh ánh đèn xuyên qua những khung thép và kính.Minh cúi mặt xuống đất, hít thở những hơi dài cố lấy lại sự bình tĩnh mọi khi của mình.
-Anh ổn không? –cô khẽ hỏi.
-Anh ổn. Chỉ là đổi chủ, đó là lẽ thường trong kinh doanh. Ít nhất thì “Ngô & Associates” không bị phá sản.
-Chắc anh yêu nó lắm? Chỉ có tình yêu thật sự mới khiến người ta nghĩ được như vậy. Em nhớ đến một câu chuyện.
-Kể anh nghe đi.
-Ngày xưa, có hai người phụ nữ tranh nhau một đứa bé xinh đẹp, cả 2 đều nhận đó là con trai của mình thế là họ kiện nhau lên quan. Ông quan thấy cả hai đều khóc lóc như nhau, nói ra những lời máu mủ như nhau còn đứa trẻ thì vẫn còn ẵm ngửa. Ông mới phán xẻ đôi đứa trẻ ra cho mỗi bà 1 nửa để khỏi giành nhau. Một trong 2 người phụ nữ vội bảo: “Xin ngài cứ giao đứa trẻ cho mụ kia chứ đừng xẻ đôi, tôi chấp nhận thua để cháu được sống”. Và ông quan đã xử cho người phụ nữ ấy thắng kiện vì bà ta yêu đứa bé thật lòng mới chịu thà mất con còn hơn thấy nó chết đi.
-Ừ.
-Anh vẫn còn giữ 30% cổ phần thì đâu đã mất hết, đúng không? Anh của em còn rất rất rất rất giỏi cho nên nhất định có một ngày anh lại làm chủ công ty của mình.
-Em nói nghe chắc chắn nhỉ -anh cười.
-Vâng, em tin anh, tuyệt đối tin anh –cô nắm tay anh.
-Cảm ơn em, nhóc.
-Không nói bằng lời được đâu.
-Vậy phải thế nào? –anh hôn vào mũi cô.
-Thế này ... - cô quay sang khẽ thì thầm vào tai anh điều gì đó và mỉm cười với đôi má ửng đỏ.
-Em chắc không?
-Chắc như bắp –cô nghĩ mình phải làm việc này, hôm nay nếu không làm thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa, một khi nói ra sự thật, mọi thứ sẽ kết thúc.
-Em có hiểu em vừa nói gì không thế?
-Hiểu mà, em hai mươi mốt rồi mà.
-Sẽ không hối hận chứ?
-Tuyệt đối không –cô vít lấy cổ anh, đặt môi mình lên môi anh, khẽ cọ ngực vào ngực anh, cố thực hiện mọi chiêu cám dỗ đã nghe từ những bà chị họ có chồng.
Sau đó trong phòng 1706 của khách sạn có quán cà phê nơi lần đầu gặp gỡ, họ ở bên nhau. Anh biết có gì đó thật không phải khi làm việc đó vào lúc này nhưng anh không thể dừng được. Cô thơm quá, môi cô ngon quá, anh muốn sở hữu toàn bộ con người cô, từ tâm hồn đến thể xác. Anh say mê dùng môi đóng dấu lên từng cm cơ thể cô, làm cô khẽ run lên rồi nồng nàn hưởng ứng trong tay anh, bên dưới anh. Anh nâng niu cô như một cánh hoa, cố gắng giảm nhẹ những đau đớn mà cô phải trải qua. Rồi họ thuộc về nhau, mê mải hòa quyện trong từng nhịp điệu, cô quên đi quá khứ nhiều ám ảnh còn anh quên mất tương lai đang rình rập nhiều mối lo.
-Cảm ơn em, tình yêu của anh –anh dùng tay vuốt dọc sống lưng cô và cười sung sướng.
-Cảm ơn anh nữa –cô lí nhí.
-Bây giờ có lẽ đã hơi muộn để e thẹn rồi đấy, em yêu. Em có biết bao nhiêu đêm anh mơ thấy chuyện này rồi không?
-Anh, đồ phóng đãng –cô rúc mặt vào anh.
-Thấy rõ là em đã luôn chủ động trong mọi tình huống mà. Chín giờ rồi, em có muốn gọi về nhà rồi bịa ra 1 lý do nào đó để xin phép qua đêm ở ngoài không? Hay là anh sẽ gọi xin phép hộ em?
-Nếu anh làm thế, ba em sẽ tới tận đây lôi em về và cho anh một trận nên thân.
-Sau đó, anh sẽ quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ và quất ngựa truy phong –anh dài giọng trêu cô.
-Á, anh dám?
-Thế thì sau đó, anh sẽ quỳ xuống khóc lóc xin ba em gả con gái cho anh? Anh sẽ cưới em, sớm thôi, vì bây giờ không làm chủ nữa, anh rất rảnh rỗi. Vả lại anh cũng già rồi, phải cưới vợ thôi, sau chuyện này thì chắc anh đành phải cưới em vậy.
-Anh không cần phải chịu trách nhiệm vì đây là lần đầu của em –cô đứng bật dậy nhanh như 1 cái lò xo– em đã lớn và có thể chịu trách nhiệm cho mọi thứ em làm. Anh không cần phải cưới em.
-Sao tự dưng em lại nổi cáu lên thế? Anh đùa mà, anh sẽ cưới em vì anh yêu em khi nào em tốt nghiệp hoặc ngay tuần sau, nếu em muốn, anh hứa đấy. Anh sẽ cưới vì em là người con gái anh yêu, là người duy nhất anh muốn gắn bó, hiểu chưa, bé con?
-Anh không biết anh đang yêu ai đâu.
-Nào, đừng dỗi nữa, anh xin lỗi vì đã đùa như thế nhưng em vẫn luôn thích đùa mà.
-Nhưng bây giờ không phải là lúc để đùa.
-Được, anh sai, anh sai rồi, em lại đây nào.
-Không, em phải về, ngày mai mình sẽ gặp lại nhau và em có chuyện cần nói với anh –cô nói dứt khoát và anh hiểu không có gì lay chuyển được quyết định của cô.
-Sáng mai anh sẽ vào công ty. Buổi chiều nhé? Xong việc anh sẽ sang trường đón em.
Trong lúc chở cô về nhà, anh giữ bàn tay cô trong tay mình, nói với cô là anh yêu cô nhiều thế nào, anh đang hạnh phúc ra sao và cảm kích những gì mà cô đã cùng anh chia sẻ đến đâu. Cô chỉ ngồi lặng im, cố kìm nén và khi bước vào phòng mình, giọt nước mắt đầu tiên mới được phép rơi xuống.
Đêm ấy, khi còn lại một mình trên giường, anh thầm nghĩ đã có gì đó không ổn, có thể cô quá đau hoặc đang hối hận. Anh tự trách mình là một thằng đàn ông tồi, đã không tự chủ được ham muốn của bản thân, lẽ ra, anh không nên lợi dụng sự thất bại của mình, rất có thể, cô đã vội vã dâng hiến vì chỉ vì muốn an ủi, vỗ về anh. Dạ dày anh quặn lại, tim anh nhói lên. Anh tin là cô cũng yêu anh dù chưa lần nào cô nói điều ấy. Bây giờ anh mới nhớ ra là cô chưa từng nói với anh ba từ “em yêu anh”. Anh thấy lo lắng và muốn ngày mai đến thật nhanh, biết đâu qua một đêm, tâm trạng cô ổn định lại và cô sẽ lại vui vẻ bên anh.
Cô úp mặt vào đầu gối, cô không có nhiều nước mắt nên không thể khóc nức nở hàng giờ liền như nhiều cô gái khác. Ngọc chỉ có thể khóc và nín rất nhanh, nhưng nỗi đau thì vẫn còn lại. Tối nay, anh đã ở ngay trong cô, cô chưa bao giờ gần gũi một ai hơn thế từ ngày được cắt dây rốn nối với mẹ cô. Ôi, anh, người đàn ông gần gũi nhất với cô đã nói yêu cô, anh muốn cưới cô và cô biết tất cả những lời ấy đều là thật. Hôm nay, tình yêu của cô và anh là một thứ hoàn toàn mới mẻ, là một thứ hoàn toàn khác biệt và vượt trội nếu đem so sánh với tình cảm giữa cô và Bình trước đây. Nhưng cô không thể cười hạnh phúc bởi trong tim cô vẫn còn một hòn đá tội lỗi đè nặng.
Cô đã đầy toan tính và mong muốn trả thù khi đến với anh tuy hiện nay những toan tính ấy không còn nhưng làm sao cô có thể tiếp tục ở bên anh? Anh nói yêu cô nhưng liệu anh có còn yêu được cô gái đã liên tục nói dối anh, đưa anh vào tròng hay không? Anh là người đàn ông có sự tự tôn rất lớn, làm thế nào mà anh chấp nhận việc bị cô dắt mũi bấy lâu?
Dĩ nhiên, cô có thể giữ bí mật ấy mãi mãi, sống yên vui trong tình yêu của anh vì bí mật này chỉ có cô và An. Ngọc chắc chắn chuyện 3 nhân viên trụ cột của công ty đột ngột xin nghỉ việc lẫn làm lộ giá thầu đều là do chị ta gây ra. Ngoài ra, chính An là người đã mua 30% cổ phiếu “Ngô & Associates” của ông Hoàng, thu mua 8% cổ phần lẻ của ba người khácvà ngầm thỏa hiệp với Jenny để cô ta mua 30% cổ phiếu từ Khâm bởi vốn của An chưa đủ để một mình thâu tóm lượng cổ phiếu lớn như thế. Nếu mọi chuyện bị phơi bày thì người bất lợi nhất chính là An nên chị ta sẽ giữ bí mật là hơn.
Ý tưởng ấy lại nhanh chóng bị gạt đi bởi Ngọc không tin có thứ hạnh phúc nào bền vững được xây lên từ móng của sự giả dối, hơn nữa, cô không thể để An tiếp tục tác oai tác quái phá hoại sự nghiệp của anh thêm nữa. Cô biết anh rất tin tưởng An nghĩa là một khi còn ở bên cạnh làm trợ lý cho Minh thì chị ta vẫn không ngừng làm hại anh. Cô đã biết anh yêu công việc thế nào nên cô không thể dửng dưng trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu thất bại. Cô quyết định sẽ nói với anh toàn bộ sự thật khi họ gặp nhau vào chiều mai.
*
**