NXB Tuổi Hoa

Ngoài song mưa bay


“Yêu mà không được yêu lại, chờ đợi mà không ai đến, khóc mà không ai dỗ là ba nguyên nhân dễ làm người ta đi gần đến cái chết”. Chị là kẻ hội đủ ba nguyên nhân đó. Ngày trước khi mới quen Ngự, chị đã mơ ước mình được lành lặn, được bình thường trở lại để sống cạnh người mình thương. Rồi chị được đi chữa bệnh. Ngày đi chị nhìn tương lai qua cặp kính màu xinh đẹp, chị tưởng như thế là chị nắm được hạnh phúc trong tay. Nhưng ngày qua ngày, sống nơi đất khách trong nỗi cô đơn, chị đã suy nghĩ nhiều và càng suy nghĩ chị càng thấy mình lầm lẫn khi sắp đặt vở kịch cho em thủ diễn.

Nhóm lửa


Trong công việc nhóm lại ngọn lửa dũng của tuổi trẻ Việt Nam, tôi tin là đã, đang và sẽ có rất nhiều người trẻ khác đã, đang và sẽ có những việc làm xây dựng như Dũng.

Truyện này, tôi xin được làm một ánh lửa rất nhỏ, cùng góp vào ngọn lửa xây dựng mà những người trẻ đầy thiện chí trên khắp Việt Nam đang cùng nhau nhóm lên…

Biên Hoà, tháng 10, 11-1971

NGUYỄN THÁI HẢI

Mưa cuối mùa


Hạ thân mến, con đường Tú Xương có những hàng lá chết, có những phiến lá thật vàng, đã đến tuổi để chết, và những phiến lá còn rất xanh, xanh đến làm mình ngậm ngùi. Mình vẫn đơn lẻ đi trên con đường này. Những bạn bè xưa bây giờ mỗi đứa một nơi, nhìn lại quanh mình thấy những võ vàng, những hiu hắt.

Hoa cườm thảo


Thời gian mới đây, dì Hai, bà dì ruột của Hoạt, kiếm được chỗ đi chợ nấu ăn trong nhà này, bà xin chủ cho đứa cháu về ở trong căn nhà kho. Hoạt giữ luôn nhiệm vụ buổi tối gác cửa cho ông bà chủ để kiếm ngày hai bữa. Dù thân phận nghe ra không khá gì nhưng Hoạt vui vì biết chắc mình có nơi ăn chốn ở để học hành. Chỉ còn một năm nữa là Hoạt ra trường. Cứ nghĩ đến ngày mình thành danh, Hoạt thấy nôn nao...

Chị em khác mẹ


Tôi biết chị Liễu thương tôi, thương nhất nhà dù chị có đến bốn đứa em, cùng cha khác mẹ, nghĩa là em ruột tôi. Tôi biết con Lan ghét chị Liễu như mẹ tôi vậy. Nó không bỏ lỡ lỗi lầm nhỏ nhặt nào của chị để mét lại với mẹ tôi.

Mẹ tôi, thì người chỉ chờ có dịp để hành hạ, chưởi mắng chị Liễu, đứa con riêng của chồng và cũng là cái gai trước mắt bà.

Tôi không hiểu tại sao mẹ tôi ghét chị Liễu. Theo tôi thì chị rất dễ thương, hiền, ngoan, chị lại giỏi dắn trong việc nội trợ. Thế mà mẹ tôi cứ khư khư xem chị như một kẻ thù.

Bức tranh màu xám


Bây giờ mỗi khi hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy, tôi ngỡ như mình vừa trải qua một cơn mơ. Một cơn mơ được cấu tạo nên bởi bao nhiêu là phức tạp của nội tâm một đứa con gái bắt đầu bước chân vào tuổi dậy thì.

Phượng


Trích đoạn:

Phượng ngước nhìn vị bác sĩ, chờ đợi. Khuôn mặt ông mang một nét hiền từ và dễ mến. Mắt ông nhìn Phượng rồi lướt trên bàn giấy. Phượng hỏi khẽ:

- Thưa bác sĩ, cháu có sao không ạ?

Bác sĩ Tuấn lắc đầu nhè nhẹ:

- À… cũng không có gì đâu cháu. Để bác kê toa cho cháu đi mua thuốc.

Anh hùng sơn cước


Vụ hè năm đó, ông Ngọc Quang, một thương gia ở Sàigòn, đã quyết định đóng cửa hàng một tháng để cùng bà vợ và ba con lên Ban Mê Thuột thăm người em. Luôn dịp, cả nhà sẽ đi cắm trại miền rừng núi.