Trà Duyến
Hắn là con một của phủ giàu nhất thành, tổ tiên che chở, tích lũy ba đời, đến khi có hắn đã là vinh hoa phú quí vô tận.
<
Con cái phú gia nhung gấm lụa là, huống chi trên đã có phụ thân thúc bá chưởng quản gia nghiệp, chẳng đến lượt hắn hao tâm tổn trí. Vì thế, cứ yến oanh mộng thanh lâu, phiêu hương nơi tiểu thiếp, mơ màng say khóe mắt, khoái hoạt tiêu dao.
Phụ thân cũng không ngăn cản, chỉ cần mai này hắn tuân theo bổn phận mà cưới vợ sinh con, kế thừa gia nghiệp, chuyện hoan nhạc hôm nay cũng chẳng tính là bao. Niên thiếu phong lưu, ai mà không có chút chuyện hoang đường?
Hắn ung dung tự tại, cứ thành thực mà hưởng thụ một phen. Nhưng bách hoa nếm mãi cũng tận, mỹ cảnh xem dần cũng hết, còn người có đẹp nữa chăng cũng đã thành tầm thường son phấn.
Nhưng một sớm mai sương phủ, thức tỉnh giữa mùi hương ấm dịu, hắn mông mông lung lung rũ đi hương phấn hương son, mơ màng rời khỏi một con ngõ giăng giăng hoa khói.
Từ ban đêm, mưa phùn đã rơi miên man không dứt, trên mặt đất đã ướt át một miền, mang theo ngây nồng hơi đất.
Có lẽ, đã tỉnh dậy quá sớm, phố phường vắng lặng không một bóng người lại qua, ngay cả tửu gia khách điếm cũng là đại môn đóng chặt, toàn một vẻ say ngủ.
Bụi mưa nhuyễn như kim châm dẫu không đến nỗi làm thấm ướt tán ô giấy dầu, nhưng cũng đâm vào nhột nhạt, khiến người buồn bực.
Ngả mắt trông sang, kia có một trà tứ nho nhỏ, dường như có một thân ảnh cần mẫn quét tước nơi bàn ghế. Hắn thở ra một hơi nồng rượu, ngả ngả nghiêng nghiêng đi đến.
Noãn ý an hòa, thanh hương dệt sợi, tựa trên ghế gỗ đơn sơ mà sạch sẽ, quả là thỏa lòng dễ chịu không thể nói nên lời. Dường như có một âm thanh nào đó dễ nghe phảng phất bên tai, hắn ngước lên muốn nhìn, nhưng mà mi mắt không thể chịu được mà dần dần khép kín.
Một giấc ngủ kia miên trường trầm ổn, lần thứ hai tỉnh thức, trên đường đã nô nức người lại kẻ qua, vết tích cơn mưa đã dần tan biến. Trên người không biết bao thuở đã phủ lên một lớp miên sam[1], phẩm chất dẫu cho không tinh tế nhưng cũng là êm mềm dễ chịu.
“Công tử tỉnh?”
Thanh âm sáng dịu thắp lên vùng ký ức trước khi say ngủ, hắn nhìn tiểu thị[2] đang phụng trà trước mắt, hơi nheo lại nét mi.
“Công tử khi nãy vừa đến đã gục ở trên bàn không động đậy, khiến cả cha lẫn ta một trận sợ hãi…” Tiểu thị kia nhoẻn miệng, khóe môi tự nhiên cong cong, “Ta lấy hết á gan đi đến nhìn xem, mới hay công tử chỉ là ngủ mà thôi…”
Hắn lướt mắt ra phía sau vai tiểu thị, quả nhiên thấy một ông cụ hiền lành đứng trước quầy hàng thu dọn những túi trà, thấy hắn đang nhìn mình liền mỉm cười hồn hậu. Hồi đáp bằng một nụ cười lễ tiết, ánh mắt hắn một lần nữa lại dời về trên người tiểu thị.
“Miên sam này… là ngươi đắp cho ta ư?”
“Sáng sớm ướt lạnh, công tử lại dầm mưa mà tới…” Tiểu thị kia ngượng ngập cười, “Công tử không chê đã là tốt rồi…”
“Sao?” Hắn mỉm một nét cười, “Ngủ lâu như vậy, ta lại có chút khát, mang một ấm trà lên thông cổ đã…”
Tiết trời đã sang trưa, nhưng sinh ý trà tứ kia vẫn vắng vẻ đến thương tiếc, vài chiếc bàn gỗ ghế mộc, tường đất lợp ngói, tuy nói chỉ là nhà của người thường, nhưng sao không chịu xây vững thêm một chút.
Chỉ có điều, trà lại ngon đến lạ lùng. Sắc trà vàng óng trong veo, hương trà ngân nga tinh khiết, tư vị đậm đà, nhấp môi một ít lại mang theo một vết hậu vị ngọt ngào.
Thấy hắn đã thưởng thức xong một chén, những ngón tay trắng nõn mảnh gầy lại cầm lấy ấm trà, nhu mềm mà chuyên chú rót trà vào chén nhỏ một lần nữa. Giữa làn khói mỏng tang, mơ hồ hé lộ một gương mặt không xuất chúng nhưng vẫn là thanh tú.
“Hảo trà.” Hắn dừng lại trong hương khí đang phiêu tán, khẽ giọng cười.
~
Mấy ngày qua, mưa phùn tan biến không còn gặp nữa. Sắc trời đã quang đãng như xưa. Vườn nhà mọc đầy hoa, cây cối xanh thẫm. Nghiêng người tựa vào ghế mây trong nhà mình, hắn cầm lấy chén nhỏ Tử sa[3] mà thổi đi hơi nóng, khẽ nhấp môi một chút.
Ông cụ quì trên mặt đất lạnh run, nước mắt đã sớm rơi dàn dụa.
Hắn than khẽ một tiếng, ra hiệu bảo hạ nhân dìu lão đứng lên. “Cho ngươi ngồi nhưng lại không chịu, quì ở đây làm gì…”
Ông cụ vẫn quì dưới đất không chịu đứng như cũ, khóc không nên tiếng: “Tiểu nhân già sắp chết, nội tử cũng không còn trên nhân thế, bao nhiêu vất vả đắng cay mới nuôi lớn được tiểu nhi. Bây giờ chỉ còn phụ tử hai người nương nhau mà sống…. Thỉnh công tử mở lòng từ bi mà buông tha cho tiểu nhi…”
Giữa trán hắn cau lại, lập tức cười nhẹ mà nói: “Lão bá nói quá rồi. Nói chứ, việc này cũng là một mỹ sự, sao lại khiến ngươi nói như thể bất kham đến vậy. Ngươi cầm một trăm lượng bạc kia hồi hương, làm ruộng cũng được, tiểu thương cũng tốt, còn hơn ở nơi này chịu đựng rét lạnh… Về phần lệnh lang, bản công tử sẽ hảo hảo chiếu cố y, ngươi cứ yên tâm…”
Hắn thấy ông cụ cả người run rẩy, như thể còn muốn nói gì, liền rút lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Từ xưa có câu, “Rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt”, cũng tiện để hình dung người nào đó thì phải… ngươi phải hiểu cho rõ chứ.”
Ông cụ ngây người một lát, bỗng dưng cúi đầu lạy vài cái thật mạnh, rồi im lặng cầm lấy túi ngân lượng kia rời đi.
Hắn đắc ý cười cười, buông chén trà, không đợi đến đêm đã vội vã đi về phía sương phòng nơi hậu viên.
Trong nhà hắn thực ra cũng dưỡng vài tiểu quan mỹ mạo, chỉ có điều vốn xuất thân thanh lâu, nhu mị có thừa mà thanh tú không đủ. Nhưng còn người kia, dẫu chưa thể gọi là diễm lệ, nhưng lại có một loại tư vị ngây ngô khác biệt.
Mỹ tửu ủ dẫu có nồng, uống mãi cũng thành thừa mứa, một chén thanh trà xuất hiện vừa vặn biết bao.
Đẩy cửa phòng ra, người bên trong như thể hoảng sợ mà ngẩng đầu, sau khi trông rõ là hắn bèn chậm rãi cúi xuống.
Hắn đóng cửa lại, cười cười đến bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm y, khiến y ngẩng mặt lên. Vẻ ngượng ngùng mà sinh động nơi trà tứ ban đầu đã thiếu vắng, chỉ trở thành một vẻ kinh hoàng sợ sệt đong đầy trong mắt.
Nhẹ nhàng đặt lên bờ môi nhu mềm một cái hôn, hắn khẽ cười: “Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi…”
Lớp lớp màn trướng bồng bềnh buông xuống, tựa như suối tóc đen thẳm của thiếu niên kia, tầng tầng chậm chậm, rũ rũ vấn vương.
Vừa chớm tỉnh giấc, tịch dương đã chăng khắp bốn bề, trong phòng không biết khi nào đã thắp lên một ngọn đèn lưu ly, ánh lửa tỏa ra dìu dịu, phủ ánh sáng lập lòe lên gương mặt của người đang ở trong lòng.
Thân thể trần trụi của thiếu niên cuộn lại thành một khối, thế nhưng lông mi run khẽ lại tiết lộ bí mật rằng y vẫn còn chưa ngủ.
Hắn cười, đưa tay xoa lên tấm lưng trắng mịn tinh tế, hơi lạnh từ lòng bàn tay phủ xuống da thịt quả nhiên gây ra một cơn lẩy bẩy.
“Ngươi tên gì?”
Nhưng thiếu niên vẫn không dám mở mắt, đôi môi bị mút đến đỏ hồng đăm đăm mím chặt, tựa như hai mảnh vỏ trai khó bề cạy mở.
“Mà thôi, có nghĩ đến hẳn cũng chẳng phải cái tên dễ nghe gì, chỉ sợ là “Tiểu Ngũ”, “Tiểu Lục” các kiểu…”. Ngón tay lướt qua làn mi tựa một chiếc quạt con, hắn nghiềm ngẫm nhìn đôi mắt kia bất lực run rẩy, “Theo ta, về sau ngươi gọi là “Trà[4] nhi” là được…Nói xem, có biết viết hay không?”
Hắn cười, đưa đầu ngón tay vẽ nhẹ trên lưng thiếu niên, sau cùng, không ngờ lại lướt đến chốn tư mật ấy. Thiếu niên nhắm nghiền mắt lại, hai gò má bắt đầu nhuốm đỏ. Và thế, thừa cơ kéo y vào lòng, lại thêm một phen điên loan đảo phượng, diễm lệ sắc xuân.
Hắn vốn tự nhủ rằng, này chỉ là một món đồ mới mẻ, chẳng quá mấy ngày sẽ chán mà thôi. Nhưng chẳng ngờ đâu cả một tháng qua, hằng đêm vẫn chỉ tưởng đến thiếu niên ấy. Có lẽ, một chén trà kia còn phải uống lâu hơn một chút, mới có thể gột đi cơn ngán ngấy trước đây.
Chỉ là, tuy việc thân cận thịt da làm ngày một nhiều, thiếu niên vẫn cứ thế mà không thể dứt bỏ tính khí trẻ con. Đổi tư thế khác đã xấu hổ kinh khiếp, phản ứng càng thêm trúc trắc đến vô cùng.
Hắn lại chẳng hiểu sao mà yêu thích vẻ muốn cự tuyệt mà chẳng đặng đừng ấy, nhất định phải quấn quít lấy y mà làm đến tận hứng mới có thể ngừng.
Thiếu niên đối với hắn lúc ban đầu còn có chút e sợ, một thời gian sau, ngày ngày thân mật, sau cùng cũng đã an tĩnh trở lại. Lúc thư nhàn sẽ dạo quanh hậu viên đôi chút, ngắm hoa đùa cỏ. Bất quá, không biết là an tâm nhiều hơn, hay tuyệt vọng nhiều hơn.
Hắn trông tâm tính thiếu niên như thế, chỉ sợ bọn tiểu quan khác sẽ khi dễ y, bèn tự mình ban cho y một tòa tiểu viện, ra chỉ thị chỉ có bản thân mình cùng tiểu tư tâm phúc mới có thể vào trong.
An bài như thế, rốt cuộc mới yên lòng.
~
Cứ như vậy, vài tháng trôi qua, phụ thân bắt đầu dạy hắn nhúng tay vào sinh ý của gia tộc. Sổ sách chất chồng như núi, các hiệu tơ lụa, các tiền trang rải khắp thành, mọi thứ khiến hắn như sứt đầu mẻ trán.
Bận bịu một hồi rốt cuộc cũng có thể thong thả mà thở, việc đầu tiên là đi đến độc viện kia.
Hôm qua có một trận thụy tuyết[5] rơi xuống, giờ đã phủ thành một lớp tuyết trắng dày, bước lên nghe sột soạt. Nhìn một vùng trắng tinh chỉ in dấu chân mình, hắn mỉm cười đi qua cổng vòm bằng đá.
Một làn hương thơm đã lâu không thấy mang theo mùi hương thanh u của tịch mai[6] hư hao lan tỏa. Thiếu niên lẳng lặng ngồi trên ghế đá trong sân, chỉ mặc một kiện miên sam dày, chén nhỏ trước mặt tỏa hương hư ảo.
“Trời rét như vậy, sao không chịu mặc thêm y phục…” Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay buốt lạnh của thiếu niên, hắn phả nụ cười vào tai y, “Có nhớ ta không?”
Mặt thiếu niên ửng hồng, nhưng dường như cũng không dám nhìn hắn, chỉ rũ mắt xuống nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
Hắn thầm biết thiếu niên da mặt rất mỏng, cũng không còn kiên nhẫn mà đùa giỡn, bèn nhấc chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Cống Hy[7]?”
Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu, nhãn thần đột nhiên rạng rỡ, lộ ra vẻ đôi chút kinh hỉ.
“Nhìn không ra một tiểu thị trà tứ lại tinh thông về trà, xem ra…còn rất thích nữa.” Hắn cười đem thiếu niên ôm vào lòng, để y ngồi trên đùi mình. “Nhưng ngươi nói một chút xem nào, là thích ta hơn, hay thích trà hơn?”
Thiếu niên ngậm chặt miệng, do dự mà đăm đăm nhìn hắn, như thể rất sợ nói sai điều gì.
Hắn cố ý nhíu nhíu chân mày, tạo ra bộ dáng tức giận, thanh âm cũng trầm xuống: “Còn phải đắn đo lâu như vậy?”
Khóe mắt thiếu niên nhất thời hoe đỏ, hai cánh môi mỏng tang dần dần mở ra, lúc này mới rụt rè mà nói ra hai chữ: “Công tử.”
“Cái gì công tử?”
“…Thích… công tử.” Thiếu niên bị bức bách, hai mắt rưng rưng ứ nước, ngay cả đôi môi cũng đã có đôi phần ửng đỏ.
Hắn kìm lòng không đặng mà hôn xuống, vừa hôn vừa ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia vào phòng. Chỉ chạm va mấy lượt, y phục của thiếu niên đã bị cởi ra, hắn tràn đầy tiếu ý lau đi giọt lệ trên khóe mắt y. “Vậy để công tử hảo hảo thưởng cho ngươi…”
Thân thể quyện vào nhau, ôn nhu vô hạn. Rõ ràng đã vùi vào nơi sâu nhất, đã kết hợp chặt chẽ vô cùng, nhưng cảm giác dù thế nào cũng không đủ. Một lần hoan hảo, thiếu niên đã mệt mỏi muốn ngủ từ lâu, nhưng hắn vẫn cứ cứng rắn bảo y gọi hơn mười từ “Thích” mới bất đắc dĩ mà chấm dứt.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn dẫu có không muốn chăng nữa cũng phải đi học hỏi quản lý sinh ý trong nhà. Người đang tại hàng tơ lụa kiểm kê hàng hóa, tâm lại không biết đã bay đến nơi nao.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là sai người mua một tấm áo lông thủy điêu đem trở về cho y. Người kia đơn bạc đến thế, mặc ấm một chút sẽ không nhiễm lạnh.
Trở lại tiểu viện, thiếu niên vẫn ăn mặc như xưa, hắn không khỏi có chút khó chịu: “Sao không mặc áo lông ta đưa cho ngươi?”
Niên thiếu lắc đầu, khẽ giọng nói: “Quí giá như vậy, ta không xứng…”
Phiền muộn tan biến, hắn thở dài kéo y vào lòng. “Công tử đã thưởng cho ngươi, ngươi cứ việc nhận. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ nổi giận…” . Rồi lại ngẫm nghĩ mà nói: “Có cái gì mà không xứng? Bất quá chỉ là một tấm da mà thôi, Trà nhi của ta ngay cả với công tử ta còn xứng nữa là….”
Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc lúc này lại bất giác ngẩng lên, thảng thốt nhìn hắn, ánh mắt nhu thuận nhìn vào lòng hắn. Tim hắn ấm lên, nhẹ nhàng nghiêng qua mân mê cánh môi y, rồi cười nói: “Nhìn xem, ta mang về cho ngươi cái gì…”
Nói đoạn, lấy từ phía sau ra một bộ Trà thất tứ bảo[8], đặt vào lòng thiếu niên.
Hắn vốn tưởng rằng thiếu niên dẫu không vui mừng ra mặt, lòng cũng sẽ chan chứa hân hoan, nếu vận khí đang may, không chừng còn có thể được y một hồi ngượng ngùng chủ động. Nhưng chẳng ngờ, thiếu niên nhận xong hồi lâu cũng chỉ lặng im.
“Không hợp ý sao?”
Thấp thỏm mà hỏi một câu, hắn nhẹ nhàng kéo gương mặt thiếu niên qua. Thế nhưng y lại cuống quít cúi mắt xuống, hơi mím môi lại, “Đa tạ công tử.”
Mặc dù như thế không hề giống trong tưởng tượng, nhưng hắn cũng không nhìn ra rằng không thích hợp chỗ nào. Hắn cười, vuốt mái tóc dài của thiếu niên. Y chậm rãi nằm lên chân hắn, nhu thuận ghẹo người thương yêu.
Hắn thường xuyên nghĩ, trong lòng thiếu niên kia rốt cuộc đang nghĩ điều gì, nhưng thủy chung vẫn không đoán ra được. Nhưng y đối với hắn luôn luôn có chút gì đó khác lạ.
Việc quản lý sinh ý thực mỏi mệt đến tột cùng, nhưng mỗi lần đến nơi của thiếu niên lại luôn có sẵn một ấm thanh trà khiến hắn có thể thư thái. Thi thoảng Ngọc Lộ, lúc thì Vũ Hoa.
Đôi khi hắn cũng áy náy, trong nhà, thiếu niên kia chỉ biết mỗi chính mình. Nhưng nếu sinh ý bắt đầu bận rộn thì đến mấy ngày cũng không thể gặp được. Những ngày ấy, y sẽ làm gì?
Như thể đã giam cầm y trong một thế giới bé nhỏ, cách biệt với thế gian.
Vì thế, hắn bèn nói với y, rằng nếu nhàn rỗi vô vị thì xuất môn dạo chơi cũng không phải là bất khả. Hắn không sợ y trốn đi, nhưng lại không biết vì sao lại như thế.
Thiếu niên nhẹ nhàng vâng lời, nhưng cũng chẳng xuất môn được mấy bận, như thể tất thảy ngoài kia đã không còn gì hấp dẫn.
Hãy còn may, thiếu niên vẫn chưa trầm cảm. Hắn vài lần lặng lẽ thăm dò nhưng bị phát hiện ra. Thiếu niên hoảng hốt giấu đi vật gì đó, đỏ mặt mặc cho hắn truy vấn thế nào cũng không chịu lộ ra.
Hắn không kiên trì truy cứu, dù có là gì đi nữa cũng kém Trà nhi của hắn, kinh diễm động nhân.
~
Sang năm mới, hắn cũng đã gần đôi mươi, cũng có thể gọi là tuấn mỹ phiêu dật, tài hoa phong lưu.
Không ngoài dự liệu, phụ thân đã lo cho hắn một việc hôn nhân, là nữ nhi của Triệu viên ngoại ở cùng thành, bảo rằng nàng hiền lương thục đức, tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa.
Trong lòng hắn dẫu có không muốn, nhưng cũng không cách nào cãi lời. Đã được dung túng nuông chiều nhiều năm như thế, cũng phải đến lúc hồi tâm dưỡng tính. Sản nghiệp gia tộc sớm muộn gì cũng đặt vào tay mình, chung quy vẫn không thể nào ham mê hoan nhạc nhất thời mà khiến hương hỏa đứt đoạn.
Còn nữa, bất quá chỉ là cưới vợ mà thôi, còn chưa nói đến hắn không nhất thiết phải đêm đêm gần gụi bên thê tử. Trong những công tử thế gia, có kẻ nào mà nhà không tam thê tứ thiếp, nàng hầu tiểu quan?
Tuy nói là thế, nhưng mỗi lần gặp thiếu niên lại không biết phải mở miệng thế nào.
Trong phòng đã nhóm sẵn lò sưởi, hắn tựa vào đầu giường, ngón tay vô thức đùa trong mái tóc dài đen thẫm của thiếu niên, quấn lại mấy vòng rồi lại buông ra.
Cứ thế chẳng biết đã bao lâu, thiếu niên vẫn luôn an tĩnh đột nhiên mở miệng: “…Công tử muốn thành thân rồi sao…”
Hắn ngẩn người, mơ hồ mà “Ô” một tiếng.
Thấy thiếu niên lại không chút động tĩnh nào, hắn lại nói thêm: “Ta vẫn sẽ đối đãi với ngươi như trước…”
Thiếu niên chậm rãi quay lại, đáy mắt trong veo ánh lên vẻ nhu thuận, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu.”
Khối ứ nghẹn trong lòng đã mất đi, hắn thở hắt ra, rồi lại muộn phiền rằng cớ sao y đáp ứng nhanh đến vậy. Vừa trông mong y đừng quá chú ý, nhưng lại không muốn y không thèm quan tâm.
Chẳng bao lâu sau, đèn lồng chấp chới treo cao, nến đỏ lung linh thắp, giữa hoan hỉ đầy nhà, tân nương yêu kiều thướt tha đi đến. Lòng hắn không đặng nhưng thiên địa đã bái, thân hữu đã kính xong, tiệc rượu náo nhiệt cũng dần dần thưa thớt.
Đã nhuốm say ngất ngư, hắn hư hao nhớ đến một chớm mai ngày nọ, mình cũng là thế này mà chênh chao bước vào trà tứ bé nhỏ. Từ ấy về sau, một hồi mộng đẹp.
Mắt ngả nhìn tân phòng, nhưng chân lại quen bước mà đi về phía tiểu viện.
Băng tuyết tuy đã tan, nhưng cái lạnh mùa xuân hãy còn. Trong tiểu viện thanh lãnh chẳng đèn chẳng đóm, đen thẳm như thể chủ nhân đã ngủ say. Hắn lẳng lặng đứng trước cửa, mãi đến khi thân thể rét đẫm mới quay gót rời đi.
Người người đều ao ước như hắn mà cưới được một người đẹp, tấm tắc ngợi khen. Nhưng sau cùng hắn vẫn nghĩ rằng đã thiếu vắng đi gì đó. Không sai, kiều thê xinh đẹp tú lệ, tri thư đạt lễ, thi từ ca phú không gì không biết, tài hoa cầm họa lại càng bất phàm.
Nhưng hắn tâm tâm niệm niệm, vẫn là một ấm trà thanh.
~
Sau khi thành thân, phụ thân đối với hắn cũng đã an tâm đi nhiều, thi thoảng còn khen hắn vài câu, việc quản lý sinh ý giao cho hắn càng lúc càng nhiều.
Ban ngày bận rộn, nhưng tối đến hắn vẫn tranh thủ thời gian lặng lẽ lui tới độc viện, tựa hồ như làm nũng mà kể khổ với thiếu niên. Mà y chỉ luôn mỉm cười, pha cho hắn một ấm trà mới, nhỏ giọng khuyên giải: “Lão gia chính là coi trọng công tử mà…”
Bích Loa Động Đình[9] tươi mới ngọt dịu, hương thơm thoang thoảng. Cho dù đã từ trong viện trở ra nhưng hương vị vẫn nương theo tay áo mà chấp chới quẩn quanh, miên man không dứt.
Qua một năm, giữa một miền hân hoan cười nói, trưởng tử của hắn cất tiếng khóc chào đời. Nhìn thân thể bé bỏng tròn trịa trong lòng, mặt mũi giống mình như đúc, lòng hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Hắn hưng phấn kể với thiếu niên, nói nào là cánh tay trắng nõn trông như củ sen, nào gương mặt mịn màng, lúc nào cũng chứa chan hạnh phúc làm cha.
Thiếu niên mỉm cười lắng nghe, và không nói thêm gì nữa.
Dần dần, thời gian hắn ở lại bên cạnh thê nhi càng lúc càng dài. Và tòa độc viện kia cũng đã bắt đầu hoang lạnh.
~
Rồi thì, phụ thân nhiễm bệnh qua đời, sinh ý gia tộc toàn bộ đặt lên vai hắn. Bây giờ mới biết, khi trước việc quản lý của mình chỉ là một hạt cát giữa sa mạc[10], giờ đây cả nhà cùng toàn bộ sinh ý mới là gánh nặng thật sự của hắn.
Làm sao để trấn an thúc bá biểu huynh, di nương tỉ muội, làm sao mới ổn định được bọn quan lại gian thương, sự vụ to lớn đến đâu đều phải trông cậy vào hắn.
Muốn hưởng thụ niềm vui đùa con trẻ cũng chẳng được, còn nói đến phong hoa tuyết nguyệt làm chi?
Chỉ là, giữa canh khuya mỏi mệt, thỉnh thoảng lại bắt đầu hoài nhớ một mảnh hương thanh thấm đẫm ruột gan. Tưởng tượng đến thiếu niên kia lúc này ở bên mình, phụng trà mài mực, tiếu ý đầy sức sống, mới là hân hoan biết mấy.
Nhưng nếu là như thế, trong nhà sẽ không an tĩnh hòa hợp được như hiện nay. Độc luyến tiểu quan là một việc chỉ khiến mình phải đứng ở một nơi không thể nào ngẩng mặt nhìn trời.
Cũng đã mấy độ xuân qua thu đến, sinh ý cuối cùng cũng đã an bài thỏa đáng, bắt đầu càng thêm náo nhiệt. Trong nhà cũng là tốt đẹp hết thảy, thê hiền tử thiếu, vui vẻ thuận hòa.
Niên kỷ đã nhiều hơn, đối với chuyện rong chơi hưởng nhạc càng thêm phai nhạt. Các tiểu quan nơi hậu viện đa phần đã được tiễn đi, mỗi người phân cho một trăm lượng bạc, cầm khế ước bán thân, từ nay về sau không còn là phận nô bộc nữa.
“Còn người trong độc viện thì sao?” Hạ nhân cẩn cẩn dực dực thăm dò.
Hắn ngẩn người trầm tư một lúc, chậm rãi mở miệng, “Cứ giữ lại đi đã.”
Một lần lưu lại, chẳng biết đã bấy nhiêu ngày tháng.
~
Hắn biết, bản thân mình vẫn muốn nhìn thấy người kia. Chỉ là đã cách xa nhường ấy, dũng khí để gặp lại đã mất đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đứng dưới cổng vòm bằng đá xám xịt. Tường viện bằng đá đã bị tháng năm bào mòn, từ lâu không còn nguyên vẹn. Những bụi dây leo khô quắt rũ đầy bên trên, như thể chỉ cần gió thốc qua sẽ tung thành bụi.
Ta… đã bao lâu chẳng đặt chân đến nơi này?
Hắn không dám tự hỏi mình.
Cỏ khô ảm đạm, lá úa đầy sân. Giữa gió thu se sắt, một người áo xám quay lưng về phía hắn, lẳng lặng ngồi trên ghế đá trong vườn. Từng khắc trôi qua, cũng chẳng có mảy may cử động.
Một trận gió lạnh thổi qua, người kia bắt đầu ho khan dữ dội, ho đến nỗi như thân thể mong manh kia chực vỡ.
Lòng hắn nhói lên một chút, không khỏi bước thêm một bước.
Có tiếng cành khô gãy vụn, mắt nhìn thấy người kia quay đầu lại.
Một nỗi sợ hãi phi lý bỗng dưng tràn ứa trong lòng. Hắn cuống quít xoay người, vội vã rời đi, trong lòng hẵng còn thấp thỏm. Liệu người kia đã phát hiện ra mình?
Hắn vẫn là sợ.
Hắn sợ nhìn thấy đôi mắt u buồn ấy, sợ nhìn thấy đôi má hồng đã nhạt phai.
Vì vậy, đã không còn đến gần nơi ấy nữa.
Hắn lại cưới thêm một tiểu thiếp. Tựa như những phú ông thương gia. Chẳng phải vì thích, mà là chỉ cưới thế thôi.
Thích một người là tình cảm ra sao? Hắn không biết, hoặc giả, đã không còn nhớ rõ.
Hắn nghĩ chính mình đã quên đi rất nhiều chuyện. Thật sự, đã quên bẵng đi.
Nhi tử nhỏ nhất đầy tháng, khiến cái rét mùa đông có thêm một chút vui mừng. Nhìn bọn hạ nhân nha hoàn náo náo nhiệt biệt chăng đèn kết hoa, hắn phát hiện ra cõi lòng hoang vắng của mình đã từ lâu không còn gì vui vẻ.
Tùy tiện thong thả dạo bước trong viện, nhưng lại đi đến một nơi hoang vắng âm u. Cũng chính vì thế, mà tuyết phủ trên nền sân mới có thể trắng muốt như thể chưa từng bị ai giẫm lên, tự nhiên tinh khiết.
Hai gã hạ nhân một trước một sau đang khiêng cái gì đó đi đến, khi nhìn thấy hắn thì ngẩn người, lập tức cúi đầu: “Lão gia.”
Hắn gật đầu, nhìn tấm chiếu cuộn tròn trong tay hai người, thuận miệng hỏi: “Khiêng gì vậy?”
Hai gã hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, do dự thật lâu vẫn không trả lời.
Hắn đột nhiên lại bị một cơn hoảng hốt không nguyên cớ tràn đến, im lặng nhìn cuộn chiếu kia, ngón tay nhè nhẹ run.
“Khiêng xuống đi…”
Hắn nghe thấy thanh âm bất lực của mình phát ra.
Chếnh choáng từ miền âm u ấy đi ra, ánh mặt trời chiếu soi rực rỡ. Hắn bình tĩnh hít sâu một hơi, như thể muốn xác tín lại điều gì đó, từng bước một hướng về tòa độc viện kia.
Hắn hy vọng, chỉ cần bước qua cửa tòa viện sẽ thấy ngay thân ảnh người kia ngồi trên ghế đá.
Nhưng trong viện chỉ là hoang liêu, một phiến lá khô trên cây cũng chẳng còn lại, chỉ có vết chân in loạng choạng trên tuyết nói với hắn, ở đây đã từng có người đến.
Không biết đã chết lặng trước cửa phòng bao lâu, hắn run rẩy vươn tay, khẽ khàng đẩy ra hai phiến cửa đã tả tơi đôi chút.
Theo một âm “kẽo kẹt”, hắn dọ dẫm đi vào.
Bày biện trong phòng từ lâu đã không còn ngăn nắp như năm nào, mỗi một phân một tấc đều chất chồng năm tháng. Đèn lưu ly đã vỡ miệng, rồi lại được người tỉ mỉ dán lại. Tầng tầng màn trướng vẫn nguyên vẹn trên giường, chỉ là sắc thanh tao đã trở thành u tối.
Hắn rốt cuộc không kềm chế được nữa, đưa tay kéo bỏ tấm màn lụa, chẳng còn bóng người nào trên giường. Chỉ có một vũng máu cạn khô, nhìn thấy mà thảng thốt.
Hắn vươn tay chạm đến, rồi lại như bị đâm mà nhanh chóng lui về sau vài bước, rơi xuống nơi chiếc ghế bên bàn.
Người đâu? Người trong phòng này ở đâu?
Thiếu niên tràn đầy e sợ, nhưng lại dịu dàng bình yên kia đã đi đâu?
Một vệt hương trà thẳm xa thoảng đến, hắn kinh hỉ đứng dậy, tìm kiếm mọi nơi. Trà hương hãy còn, người kia nhất định không việc gì, sẽ không có việc gì.
Liếc mắt thấy bộ Trà thất tứ bảo trên bàn, hắn giật bắn mình, sau đó chậm rãi cúi xuống. Hương trà là phát ra từ đây, chỉ là những trà cụ im lặng kia đã lạnh lẽo.
Đã đẫm trà bao lần mới từ đồ vật vốn vô tri vô vị mà tự nhiên thoảng ra loại khí tức vốn không thuộc về chúng? Hắn bỗng dưng nhớ đến, những buổi đêm xưa cũ không báo trước mà đến, bất luận là khi nào, khiến mình an tĩnh lại luôn luôn là một ấm thanh trà.
Hắn như thể phát rồ, cuồng loạn tìm kiếm trong phòng, trên giường, dưới giường, tủ y phục, giá sách, những nơi có thể chứa được một người, cả những nơi không thể chứa, nhưng hết thảy đều không có gì.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, thảng thốt nhìn chiếc rương gỗ mở toang. Hắn nhớ lại, khi ấy thiếu niên đã hốt hoảng giấu gì đó vào chính chiếc rương này, mặc kệ hắn khẩn cầu thế nào cũng không chịu mở ra.
Chân đã không còn đứng vững, hắn chậm rãi quị xuống trên nền đất, cầm lên một xấp giấy Tuyên thành. Trên mỗi một trang, chỉ có hai chữ được viết ra từng nét cẩn trọng như ghi khắc.
Trà nhi.
Đó là tên hắn đặt cho y, là lần đầu tiên họ hoan hảo, hắn đã mỉm cười vẽ lên tấm lưng y.
Hắn tựa hồ nhìn thấu qua những trang giấy đó mà thấy được những đêm dài vô tận cô đơn, thiếu niên không biết chữ kia dưới ánh nến lu mờ, vẫn liên tục viết.
Một trang giấy viết không đẹp, thiếu niên nhíu mày, nhẹ nhàng xé đi. Một trang khác viết thật đẹp, khóe môi y cong lên, tỉ mẩn cất vào trong rương.
Ngực hắn vỡ òa ra, đau đớn. Hắn đăm đăm nhìn những phiến giấy Tuyên thành, những trang trên cùng còn lưu lại lấm tấm máu đỏ.
Đã cho rằng, người kia chẳng hề để ý đến mình. Đã cho rằng, người kia chỉ vì bị bức bách mà phải bao dung cùng đón nhận. Nhưng hắn chưa từng quan sát, rằng đã tinh tế nghiêm cẩn giấu kín trong trà trong chữ một mảnh chân tâm.
Hắn bức phụ thân của y bỏ đi, trở thành điểm tựa duy nhất trên đời của y, rồi lại quyết định từng chút từng chút một mà vứt bỏ y. Cái ngày hao gầy lá rụng ấy, y hẳn đã thấy hắn sao? Thấy hắn như thế nào hốt hoảng xoay người, như thế nào ruồng bỏ quay đi…
Mà chính hắn, có hay rằng sau khi hắn quay đi, đã có vệt máu đỏ u buồn ấy?
“Trà nhi…” Hắn nhỏ giọng gọi tên y.
Trong gian phòng trống trải lạnh lẽo, không một âm thanh hồi đáp.
“Ngươi đi ra nào… Công tử không tìm được ngươi mất…” Hắn nhoẻn một cái cười, dịu dàng gọi giữa miền trống rỗng.
Chỉ nghe thấy, ngoài phòng tiếng gió thét gào, như khóc như thương, xót xa không dứt.
~
Bọn hạ nhân mới vào trong phủ đều lấy làm kỳ quái.
Lão gia nhà này chưa đến bốn mươi, lại không biết vì sao mà không còn quan tâm sinh ý, giao cả cho đại thiếu gia vừa mới thành niên, còn bản thân lại trú ngụ giữa độc viện hẻo lánh trong phủ.
Ai cũng bảo, nơi ấy vừa cũ vừa hư, có kẻ còn nói rằng đã có người chết trong đó, nhưng lão gia không hề kiêng kỵ chút nào, tựa hồ như hoàn toàn thỏa nguyện.
Bọn họ thường nghe lão gia ở trong phòng nhỏ dường như đang thì thầm độc thoại, không ngừng nói: “Hảo trà, thật thơm quá…”
Thỉnh thoảng lại si ngốc mà gọi tên một người, “Trà nhi, Trà nhi…”
Nhưng khi bọn hạ nhân vào trong dọn dẹp, lại phát hiện ra cái gọi là hảo trà chỉ là một ít cặn lưu cữu nhiều năm, mà trà cụ từ lâu đã ngấn lên hoen ố.
Có một hạ nhân đến sớm biết chuyện lặng lẽ kể lại rằng, người đã chết đi là tình nhân của lão gia. Chỉ là, đã bị lãng quên ở nơi ấy nhiều năm, cho đến chết.
~
Những năm ấy, người kia tiết kiệm việc ăn việc dùng, tiền để dành được tất cả đều dùng để mua loại trà thượng đẳng, hằng đêm pha một ấm trà thật ngon, chỉ sợ rằng một ngày kia lão gia đến chẳng có trà thơm chiêu đãi.
Như thế, như thế, rất nhiều năm. Trà thừa cạn khô theo gió, tích tụ, thành cặn.
Tựa như người ấy, một đoạn tình, một phận duyên.
-Hoàn-
.
Chú thích **
[1] Miên sam: áo bằng vải bông mềm.
[2] Tiểu thị: Thực ra có thể dịch là “tiểu nhị”, nhưng mình bỗng dưng lại nhớ đến cụm từ: “người hầu bé nhỏ”, tiếc là không dùng được, đành để nguyên :”)
[3] Chén Tử sa: một loại chén uống trà, làm bằng đất tử sa
[4] Nguyên tác là âm “茗” (Minh, Mính). Nghĩa là lá trà non. Nhưng mình quyết định bám anh QT gọi là Trà nhi, cho đẹp.
[5] Tịch mai (蜡梅): Hoa mai vàng, nhưng không phải mai theo kiểu của Việt Nam ta
Vì thích âm tiết của hai từ “tịch mai” nên đã giữ lại ^^
[6] Thụy tuyết (瑞雪): Thụy: tốt đẹp, điềm lành. Thụy tuyết là tuyết rơi đúng lúc báo hiệu mùa màng năm mới tốt tươi. Nguyên nhân là tuyết xốp trở thành tấm cách nhiệt giữa đất và khí trời buốt lạnh, giữ cho đất không lạnh theo không khí. Tuyết cũng giúp giết chết côn trùng có hại. Xuân về tuyết tan lại cung cấp nước cho hoa màu. Có câu “Thụy tuyết triệu phong niên” (Tuyết rơi đúng lúc, triệu năm được mùa). Cũng như “tịch mai”, vì thích sự trúc trắc trong âm điệu của “thụy tuyết” nên đã giữ nguyên không dịch.
[7] Cống Hy (贡熙): loại trà hình viên sao thật lâu thành màu đen, sau khi tinh chế gọi là Cống Hy.
[8] Trà thất tứ bảo: Bộ dụng cụ dùng để pha và thưởng thức trà của Trung Hoa. Bốn món bao gồm Ngọc thư (ấm đun), Triều sán lô (lò đun), Mạnh thần quán (ấm pha trà) và Nhược sâm âu (chén uống trà). Bốn vật này đi với nhau không rời, kết nối để trà hương thăng hoa. Mình lấy nguồn từ Hudong, các bạn có thể vào để đọc thêm.
[9] Bích Loa Động Đình: Loại trà Bích Loa Xuân xuất xứ từ hồ Động Đình vùng Tô Châu – Giang Tô
[10] Nguyên văn: 九牛一毛 (Một sợi lông trong chín con trâu), đồng nghĩa với “Một hạt cát trong sa mạc”.
—-
Chú thích của chú thích
* Hình ảnh và câu đề từ là bạn Như tự tìm và tự đặt, không liên quan đến tác phẩm.
**Mọi chú thích, nhất là những chú thích về trà, chỉ biên ra theo hiểu biết cá nhân. Mọi sơ sót, hoan nghênh quan khách tùy tâm sửa chữa. Đa tạ.
-Dịch Trà Duyến, thứ nhất là để xem văn mình liệu có hợp với cái hư ảo trong cách viết của Cảnh Du Nhiên. Sau nữa là để chiêm nghiệm lại một đoạn tình trầm lặng lẽ. Cuối cùng, là để tiếc thương những duyên những phận đã đứt đoạn trong vô thanh vô tức, chẳng còn lại để được bên nhau.
Cảnh Du Nhiên