From: LIKE............... To: Everyone

 

Tôi đang mơ về một lá thư:

   "Chào các bạn!

   Tôi sinh ra ở Anh và Mẹ tôi là Facebook. Tôi được mọi người gọi
theo nhiều tên khác nhau, chẳng hạn như là thích, cảm ơn, quan tâm, đồng ý...
Vâng, tôi là LIKE.

   Tôi viết những dòng này với muôn vàn cảm xúc... lẫn lộn. Tôi đã
rất hạnh phúc khi được sinh ra và được làm bạn với tất cả mọi người. Bằng chứng
là các bạn luôn gọi tôi qua hàng chục, thậm chí hàng trăm cái nhấp chuột mỗi
ngày. Đó là các bạn cần tôi. Và bất kỳ ai được người khác cần đến đều cảm thấy
mình quan trọng. Vâng, tôi thấy mình cũng quan trọng với các bạn.

   Chúng ta là bạn.

   Giống như "Cha Mẹ sinh con, trời sinh tính", tôi cũng
thay đổi, chẳng như ban đầu.  Có thể do môi trường sống cũng có thể do tôi
không giỏi giữ vững lập trường. Ừ, tôi cũng có phần sai. Nhưng làm thế nào để
chứng tỏ cái tôi của mình, khi bản thân chỉ là một nút LIKE vô tri vô giác?

   Tôi đang bị tha hóa và bị xã hội dè bỉu, bởi các bạn.

   Thật hạnh phúc khi các bạn cần đến tôi như một lời cảm ơn đã
đem đến cho các bạn những tin tức nhanh nhất, những bức ảnh sống động nhất, những
cảm xúc chân thật nhất... Khi một người đem đến cho mình những điều đó, ta đều
nên cảm ơn.

   Cảm ơn các bạn!

 

   Thế nhưng, xã hội loài người là một thế giới có nhiều những
điều... khó ngờ đến cười ra nước mắt. Các bạn lại cần đến tôi với ý nghĩa rằng:

   - 10 nghìn "Tôi" cho cô bạn này vượt qua căn bệnh
hiểm nghèo, 10 nghìn "Tôi" cho anh bạn này sống lại... Thưa các
bạn, tôi không phải bác sĩ hay thần thánh, có thể xóa tên bạn khỏi danh sách
của Diêm Vương.

   - "Tôi" giúp các bạn chạy theo trào lưu: người ta
dùng đến "Tôi" thì bạn cũng dùng đến "Tôi" cho bằng bạn
bằng bè... Tôi buồn lắm, tôi thà cô đơn cơ.

   - "Tôi" giúp các bạn giành giải này giải nọ ở các
cuộc thi online, nếu có càng nhiều con số đứng trước tôi càng tốt. Và thế là
các bạn... lập một bàn cầu "Tôi" như thể người ta lập bàn cầu mưa
vậy. Ôi... thời đại số hóa chứ có phải thời đồ đá.

   - Thỉnh thoảng, các bạn lại cần "Tôi" để kết thúc một
cuộc tán gẫu, thay vì nói "bb" - đã là ngắn gọn nhất rồi. Thật
mất lịch sự, các bạn ạ.

   - Rồi cũng chẳng thiếu những lần "Tôi" được dùng như
thể... bố thí. Các bạn quăng tôi vào một biển những chữ cái abc... xyz mà tôi
còn chẳng hiểu nội dung là gì. Các bạn còn chẳng buồn đọc mà tôi thì nào
biết chữ.

   - "Tôi" còn làm cả công việc của một chân sai vặt:
"Báo cáo, em đã thấy/đã đọc/đã xem...". Quá nhàm chán! Quá buồn
tẻ! Quá chán ngắt!

   - [Chấm ba chấm]

   Tôi chỉ là nút LIKE. Tôi không có tay chân. Tôi càng không có
trái tim và khối óc. Tôi không thể giúp được các bạn những điều trên. Đừng biến
tôi thành trò hề giữa thế giới của những bàn tay xinh xắn và khéo léo.

   Nếu các bạn không cần tôi một cách thật ý nghĩa, tình bạn của
chúng ta cũng có thể dừng lại ở đây. Các bạn có thể kết bạn với người anh em
của tôi - COMMENT. Hãy để anh ấy giúp bạn chia sẻ những quan điểm, những lời chúc
tụng nhau, thậm chí là chỉ trích nhau. Mỗi chúng ta đều nên thẳng thắn để nhận
ra lỗi lầm.

   Tôi có mặt ở hầu hết các nước trên thế giới. Tôi đi xa là nhờ
có mạng Internet, có wifi, có 3G... Tôi xuất hiện trước mắt các bạn qua chiếc
máy tính, cái điện thoại... Các bạn mong ước được như tôi chứ? Nhưng tôi không.

   Tôi khao khát được có đôi chân biết đi và đôi tay biết
hành động. Tôi mơ ước mình có một trái tim biết sưởi ấm và một cái đầu biết suy
nghĩ. Tôi luôn chờ đến ngày mình được cất tiếng nói và được nhìn thế giới bằng đôi
mắt trong veo.

   Tôi không muốn ngồi một chỗ và chỉ biết nhấp chuột. Tôi muốn
được như các bạn. Hãy đứng lên, bước đi và giúp tôi nào các bạn.

   Thân ái!" 

nhưng tôi chợt tỉnh giấc và thấy mình nhỏ bé, nhỏ bé để
người đời mặc sức giày xéo...

 

 

(Theo Chim Cụt)

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3