[Tự sáng tác] Con thấy bơ vơ giữa muôn nẻo bộn bề

Con yếu lòng, con chỉ muốn khóc thôi
Thành phố này quá khác lạ, xa xôi với miền quê thôn dã
Đã nhiều lần con tự nhủ lòng mình
Ừ, thôi! Cố lên! Không sao cả
Phải mạnh mẽ đối đầu, vấp ngã tự đứng lên.

Nhưng mẹ à! Con đã khóc nhiều đêm
Chốn người đông, sao con tìm mãi không ra một bờ vai mềm để tựa
Chỉ có những bon chen, tính toan giữa người với người làm con lo sợ
Con chỉ biết núp mình ,trong lớp vỏ cô đơn.

Con vẫn gắng thật nhiều để đối xử mọi người tốt hơn
Mong họ cũng như con, cũng quan tâm con khi con giận hờn buồn tủi
Nhưng biết làm sao khi chân thành đôi khi bị người đời hắt hủi
Đem những thứ hẹp hòi mà gửi trao nhau.

Con nhớ nhà lắm, mẹ chẳng biết đâu
Con không biết mình sẽ mất bao lâu để quen với dòng đời bon chen vội vã
Đưa mắt nhìn quanh đâu đâu cũng là lạnh lùng, xa lạ
Con lại yếu lòng, con gục ngã mất mẹ ơi.

Con chỉ muốn xách va li, và lên tàu về mái nhà thôi
Về với mẹ cha,
Với chiếc nôi thơ bé
Chẳng có lọc lừa, chỉ có tình thương dẫu chẳng nói ra nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ
Giấc ngủ yên bình khi có mẹ chở che.

Con thấy bơ vơ giữa muôn nẻo bộn bề.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3