Công chúa cầu thân - Chương 30 - Phần 2

Cách Ngươi Thái vội vàng khom người xuống chào binh vệ kia một cái, rồi kéo nữ nhân kia đi về hướng tôi, phía sau tên binh vệ vẻ tiếc nuối nhìn Cách Ngươi Thái kéo nữ nhân kia đi.

“Đem quần áo cũa ta vào trong đi, ta đang thay Vương dọn dẹp, vừa lúc các người đến, lại đây giúp ta một tay.” Tôi liếc chừng tên binh vệ, ra vẻ thản nhiên nói.

Kéo hai người bọn họ vào lều lớn, vào trong rồi, tôi mới quay đầu lại ôm chặt lấy Cách Ngươi Thái, mừng rỡ reo:

“A, cách Ngươi Thái, cuối cùng ngươi cũng đến, ta còn nghĩ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ngươi.”

“Nha đầu khờ của ta, ngươi là Hoa Bất Thoát dũng cảm, thần linh sẽ phù hộ cho ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng thoát khỏi đây.” Cách Ngươi Thái trào nước mắt, xúc động nhìn tôi nói.

Tôi nhìn nữ nhân đứng phía sau Cách Ngươi Thái, cô ta còn cúi gục đầu đứng ở nơi đó, không khỏi có chút bực bội, hỏi Cách Ngươi Thái:

“Nàng ấy là ai, như thế nào ngươi lại dẫn người đến cái nơi sói lang này?”

“A, ta xúc động quá nên quên,” Cách Ngươi Thái vẻ mặt ngượng ngùng cười cười, quay đầu liếc mắt nhìn nàng kia một cái, thấp giọng nói với cô ta:

“Không phải ngươi muốn tìm Hoa Bất Thoát sao? Sao còn đứng trơ ra đó?” Nghe Cách Ngươi Thái vừa nói như thế, lòng tôi nhảy tưng lên một cái, tìm tôi? Trên đại thảo nguyên này ngoài Thừa Đức ra, còn có ai tìm tôi nữa? Nhìn theo Cách Ngươi Thái về phía nữ nhân kia, nàng ta còn ra sức gục đầu xuống nữa, bộ tóc đen thùi lùi phủ xuống che gần hết mặt.

Càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng lắm, nữ nhân này vóc dáng khá cao ráo, cho dù nữ nhân hách liên tộc hơi cao lớn so với nữ nhân chu quốc, nhưng cũng rất hiếm thấy nữ nhân cao gầy như vậy, đã thế, dáng người cũng khá thô, nhất là cái mông, dẹp lép bè bè như tấm thớt, nếu đặt mông ngồi xuống dám đè bẹp đầu trâu chứ chả chơi. Tuy thế, vòng eo thoạt nhìn cũng khá nhỏ nhắn, hơn nữa bờ vai thì hơi to so với nữ nhân.

Chỉ cảm thấy dáng người thật quen thuộc, trong lòng hơi hốt hoảng, một ý nghĩ hiện ra trong đầu, vừa hy vọng là hắn, mà cũng sợ chính là hắn

“Ngươi... ngẩng đầu lên “giọng tôi run run.

“Nàng” nghe lời ngẩng đầu lên, tuy mặt lem luốc đầy bụi đen, nhưng cũng nhìn rõ, một cặp lông mày rậm đen, một đôi mắt hoa đào biết cười, cái mũi cao thẳng tắp, khoé miệng khẽ nhếch lên cong cong...

Tôi nhảy chồm tới, vòng tay ôm lấy cổ hắn, đu luôn người kẹp hai chân trên lưng hắn, hét nhỏ:”Úi, Thừa...”

Âm thanh còn lại bị hắn nuốt luôn trong miệng, Thừa Đức ôm ghì lấy tôi vào lòng, hung hăng hôn tôi, hai người chúng tôi ôm nhau chặt đến mức không thể nào chặt hơn được nữa, hận không thể hoà tan vào nhau thành một thể...

Một hồi lâu sau, Thừa Đức mới tiếc nuối rời môi tôi, tôi thở hổn ha hổn hển dựa đầu vào ngực anh ta, nghe tiếng tim hắn đập kịch liệt, bên cạnh đột nhiên có tiếng cười rúc rích, tôi quay đầu lại thấy, cách Ngươi Thái đang dùng tay che mắt, vẻ mặt ngượng ngùng cười cười, qua khe hở ngón tay của cô ta, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng là ánh mắt láu lỉnh châm chọc

Tôi hốt hoảng, cuống quít từ trên người Thừa Đức nhảy xuống, ngượng không biết để đâu cho hết, quay lại nhìn Thừa Đức, thấy anh ta tỉnh bơ, vẻ mặt tự nhiên, giống như vừa rồi cùng tôi hôn nồng nhiệt dường như không phải hắn vậy.

“Cách Ngươi Thái, ngươi nhìn lén chúng tôi thân thiết, như vậy thần linh sẽ không phù hộ ngươi.” Tôi phụng phịu nói.

“Ôi trời, có thần linh làm chứng, ta không có dòm lén ngươi. Ta đã lấy tay che mắt rồi mà.!” Cách Ngươi Thái vẻ mặt ấm ức hét lên.

“Che mắt? Há há, “tôi nhìn nàng cười nói “Vậy tại sao qua kẽ tay ngươi, ta còn nhìn thấy ánh mắt ngươi?”

“Ông trời ơi, thật là oan uổng, tay của ta vốn là như vậy mà,” Cách Ngươi Thái nói xong liền khoa tay múa chân cho tôi còn nói thêm: “Chúng tôi là dân lao động, tay chân thô kệch, không giống như các ngươi Ngoã lặc nữ nhân yếu ớt, việc gì cũng không cần làm, nên có một đôi tay không chút tỳ vết, tay chân bọn tôi nó vốn như vậy mà, đâu trách được chứ.” Vẻ mặt có vẻ thành thật lắm, tuy thế lại cười gian trá.

Tôi bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã nhìn bà ta đắc ý cười cợt.

“Haz, vẫn còn mồm mép quá nhỉ?” Thừa Đức thấp giọng cười nói.

Nghe Thừa Đức vừa nói như vậy tôi mới nhớ tới đến tình cảnh hiện tại,ở đây là lều của Nặc Đốn Vương! Thừa Đức là chủ soái Ngõa Lặc, đâu thể xuất hiện ở nơi này được!

“Sao anh lại tới đây? Nguy hiểm lắm!” Tôi vội vàng nói.

“Không tới sao được? Chẳng lẽ mặc kệ nàng ở nơi này?” Thừa Đức cười nói, “Không chừng ta mà đến muộn một tí nữa, sợ là nàng đã trở thành Nặc Đốn Vương phi.”

“Xí, còn chọc ghẹo người ta,” tôi vội la lên,”Anh đã quên thân phận của mình sao? Anh là Chủ soái ba quân tướng lĩnh, tại sao lại liều lĩnh đến đây, còn đội quân thì như thế nào? Nếu những chiến sĩ sẵn sàng anh dũng hy sinh kia biết anh chỉ vì vợ mà mạo hiểm đi vào hang địch, anh nói bọn họ nghĩ như thế nào?”

Thừa Đức ôm tôi vào lòng, cười cợt nói:

“Từ hồi nào tự nghĩ mình là vợ của ta vậy? Ta còn chưa đồng ý mà, nàng thật không biết khách sáo nhỉ?”

“Anh?”

“Được rồi! Yên tâm đi, trong đội quân có Triệu Lão tướng quân, ta đi vài ngày không có vấn đề gì đâu.”

“Vài ngày? Anh là Chủ tướng mà! Quân không thể một ngày không có tướng!” Tôi ngoan cố nói.

“Vinh nhi, ta tự biết phân nặng nhẹ, chuyện cầm binh, ta cũng không am hiểu gì, có Triệu lão tướng quân ở đó, ta rất yên tâm, ông ấy biết rõ ràng hơn ta làm cách nào đối phó quân Tây La Minh, hơn nữa những chuyện khác ta cũng đã an bài thỏa đáng, chuyện ta vắng mặt vài ngày không có ai biết, cho nên chuyện quân tâm không có vấn đề gì, nàng không cần phải bận tâm.” Thừa Đức nhẹ giọng nói.

“Nhưng mà, anh cũng không thể tới nơi này. Nơi đây là hang hùm miệng cọp, nếu thân phận của anh bị bại lộ, bọn họ nhất định sẽ...”

“Bởi chính nơi này là hang hùm miệng cọp, ta mới càng không thể để nàng ở lại nơi này.” Thừa Đức trầm giọng nói.

Tôi cảm động, hắn chung quy cũng đã đếni, không để ý thân phận địa vị của hắn, tới nơi này để cứu tôi, tuy là trong lòng cũng thật mâu thuẫn, trước kia hắn không đến tôi thầm oán trách hắn không đến, bây giờ thật sự hắn không màng nguy hiểm mạo hiểm tới trước mặt tôi, tôi lại giận hắn đã chạy tới đây vì tôi.

“Yên tâm đi, Vinh nhi, nàng đừng quên, ta chính là truyền nhân của phái Huyền Thiên Tông, luận võ công, ta nghĩ trên thảo nguyên này không có ai có thể đánh thắng ta đâu!” Thừa Đức cười nói.

“Đồ kiêu căng!” tôi thấp giọng than thở, còn Huyền Thiên Tông với chả Hướng Lên Trời Tông, chẳng phải tôi cũng đang bị biến thành trái banh người ta tùy tiện đá qua đá lại sao.

“Nói cái gì đó?” Thừa Đức hỏi.

“A, hê hê, không có gì,” tôi vội vàng cười gượng nói, nhìn thấy Cách Ngươi Thái vẫn còn đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm, lại hỏi Thừa Đức:

“Anh đến đây hồi nào? Tại sao biết mà tìm được Cách Ngươi Thái?”

“Đúng là nha đầu ngốc, đêm qua ta đến tìm nàng, định canh lúc tối trời cứu nàng ra, ai ngờ nàng lại làm doanh địa địch náo loạn một trận,” Thừa Đức dở khóc dở cười nói,”Báo hại ta không cách nào hiện thân cứu nàng ra, đành phải núp lại ở chỗ Cách Ngươi Thái, mới biết thì ra các nàng ấy quen nàng, còn đặt cho nàng một cái tên Hách Liên tộc nghe thật oách nữa chứ.”

“Ừa, là Hoa Bất Thoát!” Tôi kiêu ngạo nói, liếc qua bên Cách Ngươi Thái, thấy nàng ta cũng có vẻ câng câng kiêu ngạo.

“Hoa Bất Thoát?” Thừa Đức cười phá lên.

“Cười cái gì mà cười?” Tôi nổi giận nói, không phải là đã biết nghĩa của Hoa Bất Thoát là Chim Nhỏ sao, có gì vui mà cười chớ?

Thừa Đức thấy tôi trừng mắt, vội cố nén cười, nói: “Tên rất hay, tên rất hay!”

“Chúng ta phải đi thôi, một chút nữa Nặc Đốn Vương sẽ trở lại.” Cách Ngươi Thái đột nhiên nói.

Vừa nghe bọn họ phải đi, tôi có chút không đành liền ôm riết lấy Thừa Đức, thừa Đức vỗ vỗ lưng tôi, trấn an nói:

“Đừng sợ, tối nay ta sẽ trở lại cứu nàng ra.”

Tôi ngước mặt lên, hai mắt nhạt nhòa lệ, cười nói:

“Em không sợ, là em lo lắng cho anh, lần sau anh có đến nhớ trét thêm nhiều nhiều bụi đen lên mặt, đừng quên độn thêm vài thứ ở thắt lưng, bằng không chỉ sợ anh sẽ bị binh lính Ciro kéo vào bụi cỏ mất. Ai chứ anh mà giả gái, so với con gái thật thì còn đẹp hơn vài phần, thật nguy lắm. Nếu bị Nặc Đốn Vương chiếu cố đến, thì thật không may, nếu buổi tối phải chứng kiến hắn khi dễ anh, em chắc là nổi điên...”

Thừa Đức dùng sức siết chặt tôi vào lòng, sau đó cười cười, khẽ hôn nhẹ lên một tôi một cái, rồi mới chịu cúi đầu đi theo Cách Ngươi Thái ra ngoài.

Tôi đi theo sau lưng Thừa Đức cùng Cách Ngươi Thái ra ngoài, tên binh vệ kia nhìn thấy Thừa Đức đi ra, cặp mắt thò lõ chằm chằm nhìn về phía anh ta, Thừa Đức đã phải gục đầu xuống hết cỡ, đi theo sau Cách Ngươi Thái, ra cái bộ dáng tiểu cô nương nhút nhát, tôi cố nén cười, đến nỗi muốn đau cả ruột, nắm tay nhá nhá Thừa Đức, sau đó nhìn về hướng tên binh vệ kia bĩu bĩu môi, Thừa Đức lén lén nhe răng ra cười với tôi, rồi vụng trộm ra dấu tay một chữ “Sát”, phỏng chừng trong lòng thật muốn lặt cái đầu tên binh vệ kia xuống, tôi vội vàng lắc lắc đầu, ra dấu bảo hắn tuyệt đối không nên.

Thừa Đức thấy tôi hoảng lên, thì nở nụ cười, nháy mắt một cái, sau đó lắc lắc cái mông, vừa đi vừa nhịp nhịp mông vài bước, rồi cố ý quay đầu lại nhìn nhìn tên binh vệ, cười mím chi một cái, sau đó thì cúi đầu chạy nhanh đuổi theo Cách Ngươi Thái.

Tôi kinh ngạc há hốc mồm, biến thái quá, hắn muốn gì mà cố ý liếc mắt đưa tình với tên binh vệ kia? Tôi lấy làm khó hiểu nhìn về phía Thừa Đức, thấy trong mắt hắn ẩn hiện sát khí, hắn thật muốn giết người.

Quay đầu lại nhìn đến tên binh vệ kia, cặp mắt hắn ta muốn thiếu điều lòi ra ngoài, miệng thì há hốc, nước miếng nước mồm chảy ròng ròng, hồn phách thật bị Thừa Đức bắt mất rồi, cái đồ ngu, cái đồ mê gái, chỉ sợ không còn mạng để hưởng.

Bên ngoài thường thường có một đội binh đi tuần tra, tôi cũng chỉ tiễn bọn họ được một đoạn, không thể đi xa hơn, chỉ có thể nhìn theo bọn Thừa Đức đi càng lúc càng xa, rồi xoay người trở về lều lớn, liếc nhìn đến tên binh vệ, nhìn thấy hắn còn say mê dõi theo dáng Thừa Đức đi khỏi.

Vào lều rồi mới phát hiện hồi nãy mê mải nói chuyện với Thừa Đức, cả đống hỗn tạp trong lều còn chưa có dọn dẹp, một chút nữa Nặc Đốn Vương trở lại chẳng phải đã có lý do để mạt sát tôi. Tôi lập tức bắt đầu dọn dẹp, mọi thứ vừa trở nên gọn gàng hơn thì nghe bên ngoài có tiếng xôn xao, bọn binh đi thao luyện đã trở về.

Màn trướng bị xốc lên, Nặc Đốn Vương xăm xăm tiến vào, phía sau còn có vài tên tướng lãnh cùng uống rượu đêm qua, mình mẩy tên nào cũng mồ hôi mồ kê đầm đìa, tên tướng có bộ âu quai nón đi vào sau cùng, thấy tôi, liền có vẻ ngượng ngượng mất tự nhiên.

Cái người tên Mông Ca nhìn thấy tên râu quai nón như vậy, liền châm chọc:

“Râu, nếu lần sau ngươi đấu thắng tiểu nương xinh đẹp này, không chừng lúc đó Vương thí nàng ta cho ngươi làm vợ, sau đó thì sinh cho ngươi vài tên tiểu râu. Haz.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Râu quai nón nổi giận nói, “Con mẹ nó, tối ngày cứ nói bậy nói bạ!” Sau đó còn lén liếc trộm tôi một cái.

Mông ca bị chửi mặt đỏ lên, trợn mắt lên nhìn râu quai nón đầy tức giận, tên râu cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn lại. Hai người có vẻ như chuẩn bị đánh nhau tới nơi, vài tên binh Tây La Minh thấy vậy bèn bước tới can ngăn.

Chỉ có Nặc Đốn Vương kia lạnh lùng đưa mắt nhìn, không nói lời nào, có người kề tai thấp giọng nói với Mông Ca cùng Râu quai nón cái gì đó, hai người đều ngừng lại, chột dạ nhìn về phía Nặc Đốn Vương.

“Đánh nhau đi, sao không đánh?” Nặc Đốn Vương lạnh giọng nói.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, Râu quai nón cùng Mông Ca lại càng cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

“Ta xem mấy ngày nay nhàn hạ, các ngươi rỗi rảnh muốn sinh chuyện!” Nặc Đốn Vương cả giận nói, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó thì lạnh lùng quét mắt liếc tôi một cái,:

“Hai người mỗi người đi ra ngoài lĩnh hai mươi roi!”

“Vương, bây giờ là lúc cần dùng người, chờ lúc đánh thắng bọn người Ngõa lặc rồi hãy tính sau, thỉnh ngài cho phép bọn họ được đoái công chuộc tội đi.” Một người khá lớn tuổi vội mở miệng khuyên nh

Nặc Đốn Vương rét căm căm nhìn Mông ca cùng Râu quai nón, một lúc mới nói:

“Vậy nhớ cho rõ, lần sau đánh Ngoã lặc, một đầu người đổi một roi.”

Hai người vừa nghe, vội tạ ơn Nặc Đốn Vương, trên mặt tràn ngập cảm kích.

Tôi cười thầm trong bụng, thủ đoạn này, tưởng dễ qua mắt được tôi sao, chẳng phải tát người ta một cái rồi lập tức đem kẹo ra dỗ ngọt người ta sao? Tôi biết hắn vốn không định phạt roi bọn họ, chỉ là làm bộ làm tịch, tôi nhịn không được bĩu môi, xui xẻo vừa lúc bị Nặc Đốn Vương bắt gặp.

“Ngươi còn ở đây làm gì, còn không mau đem điểm tâm đến cho mọi người!” Nặc Đốn vương nói.

Tôi quay người đi, bên ngoài binh lính đã đưa thức ăn đến, đều là thịt, còn có chút trà sữa gì linh tinh gì đó, khó trách bọn người này ai cũng vạm vỡ cường tráng như thế, chính là ngày nào cũng ăn những thứ như vậy, cũng không ăn rau cải gì, chẵng lẽ cả bọn không ai bị táo bón sao? Tôi không khỏi có chút bực bội.

Bưng lên vài khay đồ ăn đi vào, tốt xấu gì hắn cũng là Vương, chắc không chỉ có mình tôi là người hầu hạ, nếu sau này mọi chuyện của hắn đều trút đổ lên đầu mình tôi, chẳng phải tôi sẽ phải mệt chết luôn? Cũng may là đêm nay bà nãi nãi tôi sẽ bỏ trốn, sâu này người phải tìm người khác đi thôi.

Hầu hạ xong cái đám đại gia bên trong, tôi tự mình đi kiếm thứ gì để lót bụng, chính là nhìn thấy cái đống thịt kia, đã ớn lên tới óc, chả có hứng thú mà ăn, tôi xoay người tu một hơi cả hai chén trà sữa. Buông chén xuống, sờ sờ bụng, chính là uống rồi mà có cảm giác chưa uống gì cả, không cam lòng xoay người đi, vừa lúc đó nhìn thấy một cái hách liên nữ tử bưng một khay đồ ăn định đi ra, đúng là nữ nhân đêm qua.

“Hêy!” Tôi vội vàng kêu một tiếng, nàng ta nghe liền dừng lại, nhìn thấy tôi, liền ngượng ngùng cười cười

“Cô vẫn ổn?” Tôi đi qua chào hỏi, nói xong thì lập tức thấy hối hận, làm sao ổn được, nhưng nhìn đến cô ta cũng đã ăn được đồ này nọ, trong lòng cũng có chút thoải mát, chỉ cần chính trong lòng cô ta nghĩ thoáng một chút, đối với cô ta cũng rất tốt.

Cô ta nhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt lại rưng rưng đỏ, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua cám ơn ngươi.”

“Đừng cám ơn ta, “tôi vội vàng xua tay nói, trong lòng cũng có chút khó chịu, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không thể giúp cô.”

“Ngươi cũng đã hết lòng, ta sẽ ghi nhớ.” Cô ta đưa tay quệt nước mắt, gượng cười nói tiếp “Tự mình ngươi cũng phải bảo trọng, bọn họ đều là sói lang.”

Tôi gật đầu, thấy bộ dạng nàng ta như thế, cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt.

“Được rồi, ta phải trở về, phải đem thức ăn về cho công chúa, kẻo công chúa đợi lâu.” Nàng ta nói.

“Công chúa? Tôi kinh ngạc hỏi,”Đại Liên Na?”

Nàng ta gật gật đầu, nói:

“Ừ, còn chưa nói cho ngươi biết, ta gọi là A nhã, là thị nữ bên người Đại Liên Na công chúa.”

“Cô là thị nữ của nàng ta? Tại sao nàng ta không che chở cô? Cô đã bị như vậy, sao còn hầu hạ cơm nước cho nàng ấy nữa?” Tôi nổi điên giận dữ nói.

...