Tẩm quân - Chương 056-057-058-059

Chương
056 – NHỐT VÀO BẠO THẤT

Lúc này, Giang Uyển Nhu đang
tập múa trong vườn.

Thân thể của cô ta nhẹ nhàng
linh lung, khi múa đúng là rất đẹp, uyển chuyển như một con bươm bướm. Trên ống
tay áo màu trắng, nở ra từng đóa hoa sen đẹp đẽ.

Dưới động tác múa mềm mại của
cô ta, những đóa hoa sen trở nên vô cùng sống động.

Đúng là trăm hoa đua nở.

Nghe thấy cung nữ nói Hách
Liên Bá Thiên đến, trong lúc nhất thời cô ta vô cùng vui sướng.

Vội vàng ngừng múa, đi ra
nghênh đón.

Lại thấy người tới có vẻ mặt
lãnh lệ như sương, ánh mắt tràn ngập tức giận.

Dù sao cô ta cũng hầu hạ Hách
Liên Bá Thiên đã lâu, cô ta biết rất rõ ánh mắt kia của hắn có ý nghĩa gì, nhất
thời cả kinh, vội quỳ sụp xuống: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, ngô hoàng
vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Giang Uyển Nhu!” Hách Liên
Bá Thiên gầm lớn.

Linh Phi cả kinh, đôi mắt ướt
to tròn hoảng sợ nhìn Hách Liên Bá Thiên với vẻ không hiểu gì, hắn chưa bao giờ
gọi cả họ lẫn tên của cô ta ra như thế.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn
luôn gọi cô ta là ái phi.

Hôm nay, rốt cục đã xảy ra
chuyện gì?

Giọng nói của hắn tràn ngập
phẫn nộ, tràn ngập sát khí, khiến cô ta bắt đầu run rẩy.

“Hoàng… Hoàng thượng…” Thanh
âm run rẩy khẽ thốt ra.

Hách Liên Bá Thiên nghiến
răng quát lạnh: “Trẫm vốn tưởng rằng ngươi là nhất thời bị đố kỵ che mắt, mới
có thể làm ra chuyện đó, trẫm không muốn truy cứu, nghĩ buông tha cho ngươi một
lần, thật không ngờ, ngươi lại không biết hối cải, tái phạm thêm một lần, ngươi
làm trẫm quá thất vọng rồi!”

“Hoàng thượng, thần thiếp
không rõ Hoàng thượng nói đến chuyện gì?” Giang Uyển Nhu cả kinh, mặc dù vẫn
chưa rõ ràng lắm chuyện mà hắn nói, nhưng thái độ của Hách Liên Bá Thiên, khiến
cô ta cảm nhận được sự sợ hãi mà từ trước đến giờ chưa từng có.

“Ngươi không rõ!” Hách Liên
Bá Thiên quát lớn: “Ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào? Trẫm không thể tưởng
được, ngươi diễn kịch lại xuất sắc đến thế!”

Ngữ khí lạnh lùng u tối, ánh
mắt vô tình, nhìn chằm chằm vào Giang Uyển Nhu: “Trong hậu cung này, chỉ có
Linh Liên Cung là trồng cây trúc đào, chuyện ngươi ghen ghét Lâu Khinh Tuyết,
ai ai cũng biết, Lâu Khinh Tuyết trúng độc trúc đào, không phải ngươi ra tay
thì còn ai vào đây? Ngươi còn gì muốn nói sao?”

“Cái gì?” Giang Uyển Nhu nghe
xong lời Hách Liên Bá Thiên nói, nhất thời ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn
người đàn ông trước mất, hoang mang kinh hoàng.

Một lúc lâu sau cô ta mới hồi
phục tinh thần lại, khóc lớn với Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, thần thiếp
oan uổng, tuy rằng thần thiếp ghen ghét Lâu Khinh Tuyết đoạt đi sủng ái của
Hoàng thượng, nhưng thần thiếp thực sự không hạ độc cô ta, thời gian gần đây,
thần thiếp đều chỉ ở trong cung, không đi đâu cả!”

Hách Liên Bá Thiên không thèm
liếc tới bộ dạng khóc lóc thảm thương của cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn chỗ khác,
ra lệnh cho thị vệ đi theo: “Lục soát!”

Các thị vệ chia ra các hướng,
lục soát Linh Liên Cung.

Linh Phi Giang Uyển Nhu không
dám có bất cứ động tĩnh gì, mặc dù cô ta kiêu ngạo trong hậu cung, nhưng đều là
ỷ vào xuất thân và sự sủng ái của Hách Liên Bá Thiên.

Nhưng khi đối mặt với Hách
Liên Bá Thiên một cách chân chính, cô ta rất sợ hãi, nhất là lúc này, thoạt
nhìn hắn thật không khác gì tử thần.

Cô ta quỳ trên mặt đất, không
ngừng run rẩy, không ngừng khóc nấc, nhất thời như mất hết dũng khí lúc bình
thường.

Chỉ biết khóc đến tê tâm liệt
phế.

“Hoàng thượng, thần thiếp
thật sự không làm, Hoàng thượng … thần thiếp thật sự là oan uổng … Người ngẫm
lại đi, nếu là thần thiếp ra tay, thần thiếp làm sao có thể dùng trúc đào ở đây
cho lộ liễu chứ?” Giang Uyển Nhu thử giải thích, nhưng dù sao đi nữa tay cũng
đã nhúng chàm.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã
qua, không ngờ lại phát sinh thêm chuyện này, khiến cô ta giải thích mà lo lắng
không nguôi.

“Thế nên trẫm mới nói ngươi
càng lúc càng lớn gan! Hành động trắng trợn, không thèm e ngại!” Hách Liên Bá
Thiên chỉ đứng đó, thân thể ngang tàng toát lên sự tiêu điều lãnh khốc.

Lúc này, hắn không muốn nói
thêm bất cứ lời nào với Giang Uyển Nhu.

Toàn bộ tinh thần tình cảm
của hắn đều đang đặt ở chỗ nữ tử tái nhợt kia.

Đều do hắn xử trí không
nghiêm, dung túng người này, mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.

Ba khắc sau, có hai thị vệ
chạy ra.

Một người cầm trong tay một
chén dược thủy nghiền nát.

Hách Liên Bá Thiên cầm chén
dược thủy màu hồng phấn chói mắt, kề lên mũi, vừa ngửi thì đúng là mùi trúc
đào.

Theo như hắn thấy, thuốc nước
này đã được nghiền một thời gian, cũng không phải là mới mẻ gì, màu sắc hơi ngả
đậm.

Mắt Hách Liên Bá Thiên tràn
ngập thất vọng và phẫn nộ.

Về phần Giang Uyển Nhu, khi
nhìn thấy chén dược thủy kia, toàn thân hóa đá, có cảm giác bất lực không biết
giải thích như thế nào. Chứng cứ kia quá rõ ràng.

Cô ta há hốc mồm, hóa đá tại
chỗ.

“Đây là cái gì, ngươi nói
đi?” Hách Liên Bá Thiên quát.

“Ta… ta… ta thật sự không
biết… Thật sự không biết… Thứ này làm sao có thể xuất hiện trong cung của ta …
Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng… Ta bị oan, ta… Thật sự không biết… Trúc đào
này…” Giang Uyển Nhu nhất thời có chút rối loạn, thần trí trở nên mờ mịt.

“Tìm được ở đâu?” Hách Liên
Bá Thiên hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, tìm được
dưới một tảng đá trong hậu viện!” Thị vệ kia đáp.

“Giấu cũng kĩ đấy!” Hách Liên
Bá Thiên cười lạnh, mắt sáng như đuốc, trừng mắt nhìn Giang Uyển Nhu.

“Hoàng thượng… Ta thật sự
không biết … Nhất định là có người ác ý hãm hại, nhất định là…” Giang Uyển Nhu
khóc nói.

“Có người hãm hại, ngươi thử
nói xem là ai? Còn chuyện ở Ngọc Hà Hồ, thì là ai làm?” Hách Liên Bá Thiên nheo
mắt, hung hăng nói.

Giang Uyển Nhu sụp đổ trong
nháy mắt, nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.

Ánh mắt Hách Liên Bá Thiên
lạnh lùng đến cực điểm, như phán cô ta vào tội tử hình.

“Người đâu, đem tội phi Giang
Uyển Nhu nhốt vào bạo thất, chờ xử trí!” Hách Liên Bá Thiên quát, rồi sau đó
xoay người rời đi.

Chương
057 – THƯỢNG SÁCH

Trong Hải Đường cung.

Sắc mặt nữ tử tái nhợt như tờ
giấy, trán bị phủ kín bởi một tầng hắc khí.

Hách Liên Bá Thiên canh giữ
một bên, ánh mắt tràn ngập đau lòng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

“Hoàng thượng, ngày mai ngài
còn phải lên triều sớm, ngài nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ sẽ canh giữ ở đây, nếu
Tuyết Phi nương nương tỉnh, nô tỳ sẽ thông tri tới Hoàng thượng ngay lập tức.”
Ngọc cô cô nói.

Hách Liên Bá Thiên nhìn người
trên giường chăm chú một lần cuối rồi đứng lên: “Được.”

Tuy rằng hắn rất muốn lưu
lại, hơn nữa dù có một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn phải
lên triều sớm, nhưng… hắn không thể sủng nàng quá mức.

Nếu làm vậy, đối với nàng chỉ
có hại chứ không có lợi.

Quá nhiều ân sủng, sẽ chỉ
khiến mọi mũi công kích đều chĩa về phía nàng.

Hơn nữa, một nữ nhân, chung
quy không thể ảnh hưởng đến chính sự của hắn.

“Nếu nàng tỉnh, cho người
thông tri trẫm.”

“Nô tỳ đã biết.” Ngọc cô cô
đáp.

Hách Liên Bá Thiên nghe xong
đi ra phía cửa, đi đến gian ngoài, nhìn Thái y trẻ tuổi đang chầu trực, hắn
nghĩ nghĩ một chút, xoay người nói: “Chu Đãi,
nhất định phải chữa khỏi bệnh của nàng cho trẫm!”

“Hoàng thượng yên tâm, thần
sẽ giúp Tuyết Phi nương nương bình an vô sự!”Chu
Đãi đáp, ánh mắt bình tĩnh, không giống người bình thường nhìn thấy Hoàng đế
thường sợ hãi.

Gương mặt anh tuấn vô cùng tự
nhiên.

“Tốt lắm.” Hách Liên Bá Thiên
đáp, rồi sau đó sải bước đi ra ngoài. Nhưng trái tim lại để lại trên người nữ
tử kia, có làm thế nào cũng không thể dứt ra.

Hoàng đế đi rồi, Ngọc cô cô
vẫn canh giữ ở đầu giường.

Ánh mắt bình tĩnh, còn có vài
tia kì lạ khiến người ta không thể đoán ra.

Khinh Tuyết nằm trên giường,
nhíu chặt hai mắt, giống như đang rất đau đớn.

Ngọc cô cô thở dài: “Vì sao
phải như thế chứ?” Một câu nói nhẹ nhàng buột ra khỏi mồm.

Rốt cục Khinh Tuyết cũng chậm
rãi mở mắt, nhưng hai mắt đỏ quạch vì tơ máu, cộng thêm gương mặt trắng nhợt,
thật đáng sợ vô cùng.

“Tuyết Phi nương nương, ngài
tỉnh rồi?” Ngọc cô cô kêu.

Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô,
thều thào trả lời: “Tỉnh…”

“Ngài uống thuốc trước đi!
Uống xong thì để Chu Thái y vào đây chẩn mạch cho ngài một phen.” Ngọc cô cô
nói xong, bê bát thuốc vẫn còn âm ấm đến chỗ Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết mở miệng, uống
hết bát thuốc.

Thuốc rất đắng, nhưng mặt
nàng chưa từng nhăn dù chỉ một cái.

Có khổ thế nào (trong tiếng
Trung, 苦 vừa
có nghĩa là đắng, vừa có nghĩa là khổ), nàng cũng từng trải qua, đắng như thuốc
cũng đã ăn nhằm vào đâu?

Uống xong thuốc, nàng nhẹ
nhàng nằm xuống.

Ngọc cô cô không nén được lại
thở dài.

Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô,
cho là cô ta đang lo lắng, vì thế nói: “Ngọc cô cô… Ngươi không cần lo lắng, có
Thái y ở đây, ta sẽ không có việc gì.”

Ngọc cô cô nhìn nàng một cái,
muốn nói lại thôi.

Khinh Tuyết nhìn bộ dạng đấy,
liền hỏi: “Ngọc cô cô, ngươi làm sao vậy?

Ngọc cô cô lại thở dài: “Nô
tỳ biết nương nương không có việc gì, nô tỳ chỉ là đau lòng.”

Đau lòng?

Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô,
không ngờ cô ta lại nói thế.

Ánh mắt cô ta lộ vẻ thấu
hiểu.

“Ngươi đã biết?” Khinh Tuyết
hỏi, nàng biết, không nên giấu diếm người đã biết mọi chuyện.

“Thời gian gần đây, thân thể
của nương nương càng ngày càng kém, lại không chịu mời Thái y, nô tỳ cũng đã
đoán được vài phần, nhưng nô tỳ không nghĩ được là nương nương có thể kiên
quyết đến thế, không tiếc dùng thân thể của chính mình làm tiền đặt cược. Người
khác có lẽ không nhìn ra, nhưng nô tỳ vẫn luôn ở bên nương nương, nương nương
là người thế nào nô tỳ rất rõ ràng, nương nương làm sao có thể là loại người vì
sợ thuốc đắng mà không chịu khám bệnh chứ?” Ngọc cô cô nói, rồi sau đó nhìn
Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết không mở miệng,
chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.

Nàng vẫn biết Ngọc cô cô này
là một kẻ thông minh mà cẩn thận dè dặt, lại ở trong hậu cung lâu năm, đã luyện
thành một đôi hoả nhãn kim tinh, nhưng vẫn không thể ngờ cô ta lợi hại đến thế.

Khinh Tuyết không nói gì, ý
bảo cô ta cứ nói tiếp đi.

Ngọc cô cô lại nói tiếp:
“Nhưng nô tỳ vẫn không biết nương nương đã làm chén thuốc trúc đào kia xuất
hiện trong Linh Liên Cung như thế nào.”

Khinh Tuyết cười nhạt.

Không trả lời.

Ngọc cô cô giống như đã hiểu
: “Nhưng nô tỳ sẽ không hỏi, loại chuyện này, biết nhiều chỉ hại đến thân.
Nương nương cứ yên tâm đi, có một số việc, nô tỳ biết là nên nói hay không, về
phần Hoàng thượng, nô tỳ sẽ chỉ nói những điều trông thấy tận mắt, những chuyện
không có chứng cứ rõ ràng, nô tỳ sẽ không tùy tiện mở miệng. Có điều…”

“Có điều gì?” Khinh Tuyết nhẹ
nhàng hỏi.

Nàng vốn không thể nói rõ là
có tin tưởng Ngọc cô cô hay không, vì nàng vẫn nghĩ cô ta là người của Hách
Liên Bá Thiên.

Nhưng nghe được mấy lời vừa
rồi, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Ngọc cô cô tự nhận mình sẽ
đối phó với Hách Liên Bá Thiên. Điều đó cho thấy, cô ta muốn bảo vệ nàng.

Trong lòng nàng cũng yên tâm
hơn rất nhiều.

“Nhưng nương nương, trong hậu
cung, gây thù chuốc oán không phải thượng sách, lung lạc lòng người, mới là
chính đạo.” Ngọc cô cô nói: “Kẻ thông minh chân chính, là kẻ kéo địch nhân về
cùng một chiến tuyến, dù sao đi nữa, trong hậu cung, không nên có kẻ địch chân
chính.”

Nghe xong những lời Ngọc cô
cô nói, vẻ mặt Khinh Tuyết nhất thời hoảng hốt.

Chung quy là nàng vẫn chưa đủ
chín chắn, thế nên, vẫn chưa suy nghĩ được thâm sâu.

Nàng nở nụ cười cảm kích.

Lời của Ngọc cô cô, giúp ích
cho nàng rất nhiều.

Lung lạc lòng người, mới là
chính đạo!

Lời này nói không sai!

Nàng gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Nương nương hiểu được là tốt
rồi.” Ngọc cô cô nói.

CHU

Một lát sau.

Thuốc bắt đầu có tác dụng,
ngực đau nhức, bụng cũng đau, nỗi đau đớn như thiêu đốt, khiến nàng không ngừng
vã mồ hôi lạnh, nhưng nàng chỉ cắn chặt đôi môi trắng bệch, cho đến khi chảy
máu.

Nàng đau quá phải thốt lên:
“Ngọc cô cô, ta đau quá…”

Ngọc cô cô thấy thế liền kinh
hãi, xoay người chạy ra: “Nô tỳ đi thỉnh Thái y tiến vào.”

Chỉ thấy một nam tử đi đến,
ung dung cười khẽ, đối với dáng vẻ đau đớn của Khinh Tuyết, không chút khẩn
trương lo lắng, như thể tất cả chỉ nằm trong sự dự đoán của hắn.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh
nàng, cầm lấy bàn tay trắng nõn như tuyết, đưa tay ra chẩn mạch, rồi sau đó
nói: “Đây là do thuốc có tác dụng, độc tố trong người nương nương tích tụ lâu
ngày, chỉ có thể lấy độc trị độc, lúc này dược hiệu phát tác, khó tránh được
đau đớn.”

Khinh Tuyết vừa nghe liền
hiểu, nhưng dự đau đớn đấy không nằm trong tầm chịu đựng của con người.

Đôi môi nàng loang lổ vết
máu.

Những ngón tay ngọc nhỏ dài,
níu chặt lấy đệm chăn, như muốn níu đến rách vải.

Nàng rên rỉ quằn quại, chỉ
muốn bớt đau một chút, lại phát hiện ra, việc đấy quá khó khăn…

Thật quá đau đớn…

Từng giọt lệ nhẹ nhàng trào
ra.

Nàng nhắm mắt, nhẫn tâm chặt
đứt dòng lệ, nàng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của bản
thân.

Nước mắt là thứ vô dụng nhất
trên đời.

Chỉ có người vô dụng mới rơi
lệ!

Tất cả nước mắt của nàng, đã
cạn từ khi mẫu thân qua đời, không, chút đau đớn này đã là gì, nàng không được
khóc! Không được khóc!

Khinh Tuyết nhắm mắt, hít
sâu, cắn chặt răng để nén đau.

Chu Đãi nhìn Khinh Tuyết với
ánh mắt tràn ngập tán thưởng, hắn không thể tưởng được, trên đời này lại có nữ
tử chịu được đau đớn đấy.

Tuy rằng hắn chưa từng trải
nghiệm sự đau đớn đấy, nhưng hắn vẫn biết là đau đớn đến mức nào.

Nhưng nữ tử trước mắt, không
những không kêu đau, còn không rơi nước mắt, cho dù có là đại nam nhân cũng sợ
là không làm được thế!

Rốt cục nữ tử này là người
thế nào?

Rõ ràng nhìn qua thì nhu
nhược, yếu đuối nhỏ nhắn, nhưng tại sao tính tình lại quật cường thế?

Thật sự là đánh vỡ cảm nhận
về mỹ nữ của hắn.

Bình sinh hắn ghét nhất là mỹ
nữ, lúc nào cũng nhu nhược yếu ớt, động cái là khóc lóc sướt mướt!

Rốt cục hắn mở miệng: “Nếu là
đau, sau này đừng tàn nhẫn với mình thế nữa!”

Khinh Tuyết vừa nghe liền mở
mắt, vẻ mặt kinh hãi, nhìn Thái y trước mắt, gương mặt thanh tú, tuấn lãng vô
cùng, mặc áo vải thô, lại chẳng khiến hắn có nửa phần hèn kém.

Rốt cục hắn là ai, lại biết
chuyện của nàng.

Ý tứ trong lời nói của hắn
rất rõ ràng, hắn đã biết tất cả.

Nàng nheo mắt, không rõ là
địch hay là bạn, nàng không thể đoán ra. Hành động của nàng rất kín đáo, chỉ có
nàng và Trương Thái y biết thôi.

Những người khác, nhất định
là không thể biết!

“Ta không rõ lời Thái y nói
có ý gì?” Khinh Tuyết nhẹ giọng nói, ánh mắt khẽ lóe lên vài tia sắc bén, môi
nở một nụ cười thản nhiên.

Chu Đãi nhìn bộ dạng của
nàng, cũng chỉ cười: “Nương nương không biết tai vách mạch rừng sao? Nếu có nói
cũng nên chú ý xung quanh!”

Khinh Tuyết nhớ ra cuộc đối
thoại với Ngọc cô cô khi nãy: “Ngươi nghe trộm cuộc đối thoại của ta?”

“Sao lại nói là nghe trộm?
Chẳng qua là đúng lúc Chu Đãi muốn tiến vào
xem nương nương tỉnh lại hay chưa, ai ngờ vừa đi đến cửa lại nghe thấy mấy lời
không nên nghe thấy.” Chu Đãi cười nói.

Khinh Tuyết ném cho hắn một
cái nhìn sắc như dao: “Ngươi muốn thế nào?”

“Ta không muốn thế nào cả! Chu Đãi chỉ là một Thái y, chỉ để ý đến người bệnh, mặc
kệ những chuyện khác.” Chu Đãi cười nói, nhìn
nữ nhân trước mắt, nói với vẻ rất hứng thú.

Nàng thật sự không giống nữ
tử bình thường.

Một vẻ đẹp rất quật cường.

“Ngươi sẽ không lộ chuyện ra
ngoài?” Khinh Tuyết hỏi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định nhìn Chu Đãi chằm chằm, nàng phải nghe được hắn cam đoan.

Nếu chuyện này truyền ra
ngoài, chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa chỉ sợ kế hoạch báo
thù của nàng sẽ được đặt dấu chấm hết tại đây.

Nếu để Hách Liên Bá Thiên
biết nàng là nữ tử thủ đoạn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không sủng ái nàng nữa.

“Vì cớ gì ta phải nói ra
ngoài?” Chu Đãi hỏi lại, nhìn Khinh Tuyết chăm
chú.

Khinh Tuyết bị hắn vặn lại,
nhất thời, không biết phải trả lời thế nào.

Vì cớ gì hắn phải nói ra
ngoài?

Câu hỏi này thật kỳ quái.

Khinh Tuyết cắn răng, nhất
thời không biết trả lời thế nào mới phải.

“Uhm, quả nhiên đánh lạc
hướng sẽ khiến người ta mất tập trung với đau đớn, ngươi xem, vốn dĩ ngươi đang
rất đau đớn, bị ta đánh lạc hướng rồi, quả nhiên là quên cả đau! Ha ha…” Chu Đãi cười nói.

Khinh Tuyết nghe xong mấy lời
này, vẻ mặt nặng nề bắt đầu nứt vỡ, cơn đau lại bắt đầu kéo đến.

Nàng cắn răng, tuy nàng đang
rất đau đớn, nhưng nỗi đau thể xác chả thấm vào đâu so với nỗi sợ hãi trong
lòng, đối với Chu Đãi này, nàng vừa hận lại
vừa giận, còn có sợ hãi.

Đúng vậy, điểm yếu của mình
bị kẻ khác nắm trong tay, sao có thể không sợ chứ?

“Chuyện này ngươi không có
chứng cớ, dù nói ra ngoài, chưa chắc đã có người tin tưởng.” Khinh Tuyết nói,
nhưng nàng biết, lập luận này của nàng chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Bởi vì một khi truyền ra
ngoài, mặc kệ là đúng hay không, nhất định sẽ tạo thành bóng ma trong lòng Hách
Liên Bá Thiên.

“Ta nói rồi, chuyện không
liên quan đến ta, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ, nữ nhân như ngươi thật quá nhàm
chán!” Chu Đãi có chút bất mãn nói, rồi sau đó
đứng lên: “Không nói nữa, ta đi bốc thuốc cho ngươi, độc trong người ngươi, qua
đêm nay, sẽ không còn gì nữa.”

Chương
059 – MỘT CÀNH HOA QUẾ

Vì thế, Khinh Tuyết đã phải
trải qua hai ngày dài đằng đẵng trong tâm trạng căng thẳng.

Nàng không biết là có thể tin
tưởng nam nhân này hay không.

Có lẽ nàng tin hay không cũng
như nhau, đối với nam nhân này, nàng hoàn toàn đầu hàng.

Muốn dùng kế, lại chẳng tìm
được kế sách nào, chỉ sợ nếu chọc hắn tức lên, sẽ thành khéo quá hóa vụng, vì
thế tạm thời chỉ có thể chịu áp lực.

Ngoài cửa sổ, một chùm hoa
quế vừa nở, gửi hương thơm nhàn nhạt theo gió đi khắp không gian.

Nàng nhẹ nhàng đi về phía
trước, duỗi tay ra nâng chùm hoa quế.

Mùi hương bay vào mũi, cảm
giác thật thân thiết ấm áp.

Xa xa, thấp thoáng một bóng
đàn ông mặc trường bào màu xanh đen, nhìn nàng từ xa.

Nàng biết hắn nhìn thấy nàng.

Vì thế khẽ nở nụ cười, là một
chút cảm tạ.

Trong chốn cung đình đơn độc
vô tình, đầy rẫy lục đục bất hòa, chính sự quan tâm ấm áp đó, đã khiến nàng
không hoàn toàn đánh mất chính mình, khiến nàng không cảm thấy quá mức bất lực.

Hắn luôn như thế.

Yên lặng …

Khinh Tuyết thở dài, thật
muốn rời khỏi nơi này…

Lục đục bất hòa, không lúc
nào được thoải mái, thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi…

nghĩ đến đấy, một đôi tay nhẹ
nhàng đặt lên vai nàng.

Quay người lại, trước mắt liền
hiện ra một nam nhân trong ngang tàng lại có sự lãnh khốc uy nghiêm, sự sầu
muộn rất nhạt trong mắt nàng liền biến mất, nàng chỉ nở một nụ cười thật xinh
đẹp mà mong manh: “Hoàng thượng, ngài đã tới…”

“Uh.” Hắn gật đầu.

Rồi sau đó nhẹ nhàng ôm nàng
vào lòng: “Thân thể đã khỏe hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi…” Khinh
Tuyết nhỏ giọng nói, thản nhiên cười: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”

“Từ khi nào, khách khí với
trẫm như thế …” Hắn cười, ẩn chứa vài phần dò xét.

Trong những lúc vô ý, nàng
luôn thấp thoáng một nỗi buồn, nhưng lại luôn giấu diếm trước mặt hắn, điều đấy
khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Vì lí do gì mà nàng không thể
thẳng thắn trải lòng với hắn chứ?

Không lẽ nàng đề phòng cả với
hắn?

Điều này khiến hắn không vui,
thực sự không vui, bởi vì thủy chung hắn không thể bước vào lòng nàng.

Khinh Tuyết cười, nhẹ nhàng
dựa vào lòng hắn, không trả lời.

Hắn và nàng, có thể không
khách khí sao?

Giữa hai người, ngoại trừ
quan hệ thể xác, còn có tình cảm sao?

Có lẽ có đi, nhưng rất ít rất
mong manh, đến mức nàng không dám đụng vào, chỉ sợ dù khẽ chạm tay, cũng tan
như khói…

Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ:
“Quân thần hữu biệt, thần thiếp không dám vượt qua!” Giọng nàng có chút hờn
dỗi, vừa như nói dối lại vừa như nói thật, không muốn tiếp tục đề tài này, vì
thế nàng hỏi: “Hoàng thượng, chuyện vừa rồi, thật sự điều tra được là Linh Phi
chủ mưu sao?”

Dường như Hách Liên Bá Thiên
không dự đoán được Khinh Tuyết sẽ hỏi thế, vì thế cúi đầu: “Mặc dù không thể
khẳng định chắc chắn, nhưng cả hai lần đều có dính dáng đến cô ta, cô ta quyết
là không trốn được trách nhiệm.”

“Có lẽ chưa chắc đã là nàng
ấy?” Khinh Tuyết khẽ cười nói.

Hách Liên Bá Thiên không dự
đoán được nàng lại nói câu đó, có chút kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, hắn vốn
tưởng rằng, nàng sẽ hy vọng hắn trừng trị Linh Phi càng sớm càng tốt, hoàn toàn
không dự đoán được nàng sẽ gỡ tội hộ Linh Phi.

“Nàng cho rằng không phải cô
ta?” Hách Liên Bá Thiên hỏi lại, nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt ánh tím thâm
sâu thông tuệ, như muốn tìm trong mắt nàng dấu hiệu của sự giả dối hay chân thật.

“Không phải là Khinh Tuyết
cho rằng không phải nàng ấy, nhưng Khinh Tuyết nghĩ, không thể để người vô tội
chịu oan, phải điều tra rõ chân tướng mọi chuyện.” Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng
ngữ khí lại khiến người khác không thể nghe ra ý định chân chính.

“Nàng cảm thấy nên điều tra
lại?” Hách Liên Bá Thiên nói, ánh mắt lộ vẻ không rõ ràng lắm.

Khinh Tuyết cười: “Hẳn là nên
điều tra lại, dù sao đi nữa, Linh Phi cũng coi như hầu hạ Hoàng thượng đã lâu,
nếu chưa điều tra rõ ràng đã định tội, chỉ sợ là lòng người không phục. Khinh
Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này cũng không đơn giản, nếu là Linh Phi
chủ mưu, vì sao nàng ấy lại dùng lá trúc đào trong chính cung điện của mình làm
độc dược chứ? Nếu chẳng may bị phát hiện, không phải là sẽ bị vạch trần ngay lập
tức sao? Hơn nữa, nếu nàng ấy muốn hạ độc, không nhất thiết phải dùng độc trúc
đào.”

“Tuy Khinh Tuyết cũng muốn
điều tra ra chủ mưu để bản thân được an toàn, nhưng nếu bắt nhầm người, để hung
phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chẳng phải là Khinh Tuyết sẽ càng nguy
hiểm hơn sao, Hoàng thượng nói đúng không?”

Nàng dứt lời, nhẹ nhàng ngẩng
đầu.

Hách Liên Bá Thiên gật gật
đầu: “Nàng nói rất đúng.” Kỳ thật tất cả những điều đó, Hách Liên Bá Thiên cũng
đã nghĩ đến rồi, chẳng qua, việc rơi xuống hồ, đích thực là do Linh Phi chủ
mưu, vốn dĩ hắn không muốn xử lý, lại phát sinh chuyện trúng độc, mọi chứng cứ
đều nhắm thẳng vào Linh Phi, hắn không thể không nghiêm trị, hắn phải giết gà
dọa khỉ.

Cho dù giết nhầm, cũng không
sao cả.

Ánh mắt hắn trở nên âm lãnh.

Là nữ nhân, muốn tranh giành
tình cảm, dằn mặt ghen tuông là chuyện khó tránh, nhưng nếu nổi lòng xấu xa,
hại người đến đầu rơi máu chảy, thì không được phép

“Nàng có thể nghĩ thế thật
rất tốt, nàng cũng đã nói thế, vậy thì trẫm sẽ cho Hoa Phi kiểm chứng việc này
lại một lần nữa, để bảo đảm không nhầm lẫn.” Hắn trầm giọng nói, không biết vì
sao, chỉ vì muốn thỏa mãn ý muốn của nàng.

“Tạ Hoàng thượng!” Khinh
Tuyết cười, dung nhan như ngọc.

“Cám tạ ta thế nào!” Hách
Liên Bá Thiên cười, nhìn khuôn mặt kiều mỵ khuynh thành của nàng, còn có ánh
mắt luôn thần bí, khiến hắn say mê, nữ nhân này, đã nhúng chìm quá nửa trái tim
hắn.

Hắn nhẹ nhàng ôm chặt lấy
nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ vẫn luôn khiến hắn quyến luyến
không thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3