Săn đuổi - Chương 05 - Phần 1

CHƯƠNG 5

Đã đến giờ
phút trời tối nhất ở sa mạc Li Bi, những vì sao cuối cùng đã biến mất, ánh sáng
lờ mờ chưa thấy xuất hiện ở chân trời.

Bóng tối mù mịt
bao trùm xuống đầu Nadine, trời lạnh ngắt, Dân Bedouin gọi giấy phút này là thời
khắc của tử thần, lúc ma quỷ vẫn còn gieo rắc những nỗi kinh hoàng trong đêm, trước
khi rút về mồ mả dưới cát, chị biết sa mạc nằm lòng, cũng như chị đã biết rõ về
mẹ chị, và cũng như Raza biết rõ về chị.

Chị cảm thấy
sự hiện diện của hắn ta ở đấy, hắn chắc đang đứng một mình đâu đó, thu mình lại
như một con báo ngoài sa mạc đang rình mồi, cái đầu của hắn như tạc ra từ đá cứng
đang nghiêng nghiêng tới trước để nghe ngóng, cặp mắt đen nhánh lim dim để thấy
rõ những gì không ai thấy nổi.

Năng lượng
trong người hắn tỏ ra trong bóng tối như một vật có thể sờ mó được, có sức lôi
cuốn người ta, như là hắn đang đứng trước đám đông kêu gọi, xách động mọi người
vậy, chị thấy hắn như có một năng lực thật siêu phàm, Raza hiện đang sử dụng
năng lực này để làm cho những người lính mới phải khiếp sợ.

Hắn lặng lẽ đếm
chúng khi chúng chạy vào vị trí, cứ mười hàng gôm, năm mươi tên, không có tên
nào quá hai mươi tuổi, vài đứa chưa đến mười bốn tuổi, Số này mới tuyển ở các
trại tỵ nạn tại Li Băng, có vài đứa đã từng giết người, tất cả đều tỏ ra hăng
hái trong việc giết chóc này lắm.

Hắn đã hứa với
chúng rằng trong trại huấn luyện này chúng sẽ học được cách giết người mà chúng
không bao giờ tưởng tượng ra được, nhưng vấn đề là không phải giết bằng dấy thắt
cổ, bằng dao, bằng đặt bảy mìn, bằng bom hay bằng súng đạn, mà chủ yếu là chúng
phải giết người với tinh thần hoàn toàn có kỷ luật, và như thế là khi đứng nơi
thao trường, chúng không được động đậy.

Trong tuần lễ
khi mới đến, những anh lính mới này đã phải đứng im lặng chú ý hàng giờ rồi, những
ai nhúc nhích là sẽ bị phạt bằng cách mang bao cát nặng trên vai đi giữa nắng
trưa.

Những ai gục
xuống, sẽ bị kéo đầu dậy, buộc phải tiếp tục đi, nếu gục nữa, sẽ bị đánh đập rất
tàn nhẫn, đêm qua, Raza đã nói cho chúng biết rằng những hình phạt nhẹ nhàng đã
qua.

Những anh
lính mới về trại với tâm trạng ấm ức bết an, bấy giờ hắn đang chờ đợi có ai vi
phạm đầu tiên, tiếng giày di động trên sườn đá,tay thay đổi vị trí trên khẩu
Kalashnikov, miệng mím chặt lại để khỏi run, hắn có thể nghe những tiếng động
nhẹ nhàng nhất, chờ đợi, hắn thích thú trước nỗi run sợ của mọi người do hắn gấy
nên, hắn thích thú vì hắn đã có quyền, thích chi được nấy.

Raza liếc
nhìn về phía Nadine đang đứng, chị cao so với phụ nữ người Palestine, mái tóc
dày màu hung quấn chặt dưới chiếc mũ lưỡi trai biệt kích, và thân hình kín đáo
dưới bộ áo quần lao binh, khuôn mặt chị, nước da tai tái và có nét xinh xắn
như một công chúa của vua Ai Cập.

Chắc chị đang
chăm chú nhìn tới trước, Mặc dù không thấy được chị, nhưng hắn chắc thế nào chị
cũng đứng như thế, vì hắn đã nói cho chị biết chị phải đứng như thế nào ngoài
thao trường rồi, nadine vẫn răm rắp tuân lệnh hắn.

Người em gái
của chị, cô Shema, đã từng làm công việc rhư chị, Vì thế mà hắn đã chọn cô để
mang những lệnh bí mật nhất của hắn đến cho các tên đứng đầu các chi bộ ở khắp
châu Âu.

Hắn đã cho
Shema ăn mặc đúng vai, ra lệnh cho cô ở tại những khách sạn hạng nhất và đi máy
bay hạng nhất, cô ta đã đóng vai cô con gái có học được cưng chiều của một triệu
phú A Rập rất hoàn hảo, cô ta đã chuyển giao những chỉ thị của hắn ở trong các
bảo tàng viện và trong những phòng trưng bày hội họa.

Thế rồi cô
gái đã quên mất vai trò của mình, cô xía vào các khẩu phần ăn uống kham khổ của
những "Cảm tử quân" khi cô về lại căn cứ, cô phàn nàn về nhiệm vụ đứng
quân anh gác và làm những công việc lặt vặt khác.

Vì Shema làm
tốt công việc, cho nên hắn chỉ cảnh cáo cô ta, cho cô biết với tư cách như thế,
cô sẽ không được tha thứ đâu, thế rồi, khi hắn thấy cô ta tỏ ra kiêu ngạo với hắn
trước những người khác, hắn bèn trừng phạt cô ta bằng phương pháp hắn đã dùng đối
với các phụ nữ dưới quyền hắn.

Hắn giao
Shema cho một phụ tả của hắn để ngủ đêm, anh chàng phụ tá này là người Sudan, đen nhẻm,
anh ta rất sợ bản tánh tàn bạo và tính bạo dâm của hắn.

Sáng hôm sau,
Shema đến tìm hắn để xin tha thứ, hắn lặng lẽ, lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta đứng
yên trước mặt hắn như một kẻ biết ăn năn hối lỗi, Sau một hồi, hắn nói với cô rằng
hắn cho cô một dịp may cuối cùng nữa.

Sự thực là hắn
không có người để chuyển những lệnh mới đến cho một tổ chức đánh bom ở Đức,
hắn bảo Shemai bay từ Cairo thẳng đến Munich, nhưng cô ta lại bay đến
Franfurt.

Khi cơn giận
về việc bất tuân của cô đã giảm bớt hắn mới nhớ ra Sheme rất thích khung cảnh
những đồng quê trù phú, vì cô ta là một cư dân ngoài sa mạc, cho nên hễ có dịp
là cô lại thích đi xe lửa để ngắm cảnh.

Điều mà cô ta
không ngờ đến, là một tên trong toán của Nidal đã giết một tùy viên văn hóa của
Israel ở Bonr, một giờ trước khi chuyến bay của cô hạ cánh.

Mạng lưới mật
vụ của Đức đứng ở ga xe lửa Munich, khi xe lửa đến, họ bắt ngay cô ta, Máy vi
tính của họ liền nhận diện ra cô ta ngay, Shema bị buộc tội, kết án tòng phạm
vào vụ sát nhân, mà thật ra cô ta không dính dáng gì tới vụ này hết, người Đức
kết án cô năm mươi năm tù, như thế cô còn phải ở tù thêm bốn mươi tám năm nữa.

Khi Raza nói
cho Nadine biết những gì đã xảy ra, chị hết sức sững sờ, hắn nhún vai rồi cho
biết, làm cách mạng thực sự thì phải chấp nhận hình phạt như thế, hắn thoáng thấy
nét căm hờn trong đôi mắt to màu xanh lơ của chị, nhưng rồi tất cả đều qua mau,
hắn lại đề bạt chị lên, nhắc cho chị nhớ chị phải thi hành những gì hắn yêu cầu.

Khi biết chắc
Nadine vẫn còn đứng như thế, Raza lại, càng thấy phấn khích thêm, hắn đưa mắt
quan sát những hàng lính mới, hắn đã nói với họ rằng chỉ có rắn, thằn lằn, bò cạp
mới có thể không tuân lệnh hắn ở đấy mà thôi.

Nadine cảm thấy
uy tín của hắn tỏa ra khắp nơi, như đang cọ xát vào người chị, Và bỗng nhiên chị
thấy người nổi hứng lên, ngoài thằng con trai đã hiếp chị năm chị mười hai tuổi,
thì chỉ có Raza là người duy nhất chị biết mà thôi, Lần đầu tiên hắn sờ mó chị
tính đến nay đã sáu tháng rồi.

Sau khi hắn
đã nói cho chị biết chuyện xảy ra cho Shema, Raza đã đi xa thêm một chuyến khác,
trước khi đi, hắn bố trí cho chị công việc trong bệnh viện của trại ở đấy ít có
việc làm, vì những "Cảm tử quân" hết sức khỏe mạnh, chị dành thì giờ
đọc sách trong thư viện, thư viện này nằm trong tòa vila, có rất nhiều sách về
cách mạng.

Một buổi tối,
chị đến đấy, đang đọc lướt một số sách thì chị quay lại, thấy Raza đang đứng
sau chị, cúi người nhìn chị, hắn mỉm cười, hỏi chị có tìm ra cái gì hay ho
không, vừa hỏi hắn vừa sờ vào cánh tay chị.

Không có người
đàn ông nào sờ chị như thế, hắn cố ý sờ, thật lâu và rất dâm dật, chị đứng trân
người ra, không biết làm gì, hắn vẫn cười vừa áp sát vào người chị, thoa hai
cánh tay, thoa cổ chị, chị nhắm mắt lại, thấy hơi thở tăng nhanh Rồi không nói
một lời, hắn đè chị xuống nền nhà, cơ thể nặng nê của hắn như muốn đè bẹp cả
người chị.

Và khi hắn đã
cưỡng đoạt được chị, chị lại tự nhủ phải làm như thế để có thể cứu Shema, khi
đã thỏa mãn thú tính xong, hắn nằm lăn sang một bên trên sàn nhà lát gạch men
mát lạnh, rồi hắn nhìn chị, hắn nói rất dịu dàng rằng kể từ lúc ấy chị là vợ hắn.

Kể từ đó hắn
làm tình với,chị bằng những phương pháp chị không tưởng tượng ra nổi, thoạt
tiên khi hắn cưỡng đoạt chị, chị cảm thấy bị hành hạ quá thể, Rồi cơn đau đớn
qua đi, chị thấy như mình phải thi hành một nhiệm vụ, mà nếu chị iàm hắn được
thỏa mãn,thì chị có thể thuyết phục được hắn dùng quyền lực của hắn để cứu được
Shema.

Khi tên làm
bom của hắn bị bắt ở Paris, Raza liền giữ ba nhà ngoai giao ở Tòa Đại sứ Pháp tại
Beirut, trong khi Paris đang thăm dò, thì Raza đưa ra một con tin, ngày hôm sau
tên làm bom trở về, tuy nhiên, hể bất cứ khi nào chị hỏi hắn có thể cứu được
Shema không, thì Raza chỉ nhún vai từ chối.

Nadine định sẽ
hỏi lại hắn khi hắn thật bình tĩnh, khi người hắn còn căng thẳng thì hắn như kẻ
bị ma ám vậy.

Bóng tối đang
tan đi, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, nhưng vẫn đủ cho Raza thấy anh lính mới đổi
tay cầm súng, anh ta sắp hàng ở sau cùng, và chắc vì thế mà anh tưởng không ai
thấy, Raza bước qua sườn núi đá, đi băng qua các hàng lính mới, hắn lôi anh
thanh niên ra phía trước rồi xô nhào anh ta xuống đất.

- Chấn chỉnh
lại hàng ngũ! - Raza la lên.

Những anh
lính mới vội vã sắp lại hàng ngũ.

Nadine thấy bầu
trời chuyển sang màu xám, màu của đá phiến, anh thanh niên quỳ chống hai tay
trên mặt đất trông như con vật, đầu anh nhìn qua nhìn lại như muốn tìm cách để
thoát, hay là tìm ai để nhờ họ cứu, hàng trăm con mắt nhìn đăm đăm ra phía trước,
không khí im lặng nặng nề bao trùm lên mọi vật.

Raza lôi anh
ta đứng dậy, hắn nắm đàng sau cổ áo của anh lôi mạnh lên cho đến khi người anh
chới với khỏi mặt đất, anh lính mới vùng vẫy vì nghẹt thở, Raza từ từ quay
quanh để cho mọi người đều thấy khuôn mặt hãi hùng khốn khổ của anh thanh
niên.

Anh ta e
không quá mười sáu tuổi, nadine nghĩ thế, chị nhìn thấy có cái gì đấy trong đôi
mắt của Raza, và mặc dù đã cố trấn tĩnh, chị vẫn thấy người run lên.

- Hãy nhìn
vào nó, hỡi các bạn, hãy nhìn vào nó! - Raza ra lệnh.

Hắn nắm cái mặt
của cậu bé, quay ngược lại để xem một chốc, rồi hắn thả mấy ngón tay ra như là
hắn vừa chạm vào vật dơ bẩn, hắn nhìn ra đoàn quân, những hàng người im phăng
phắc, họ nhìn chăm chú vào hắn, hắn hỏi lớn:

- Luật lệ thứ
nhất ở thao trường này là gì?

- Không ai động
đậy cho đến khi có lệnh! - Cả thao trường đông thanh đáp, chậm rãi, sợ sệt.

- Và tại sao
lại thế?

- Để tập cho
chúng ta có kỷ luật! - Tiếng la lớn thêm, cả quyết.

- Và tại sao
nữa?

- Để đánh bại
kẻ thù! - Hàng trăm giọng nói đồng thanh la lên.

- Kẻ thù của
chúng ta là ai? - Raza hỏi với giọng sôi nổi vì hận thù chồng chất.

- Là những
tên phục quốc Do Thái! Và những kẻ ủng hộ chúng! - Tiếng trả lời vang lên như sấm
dậy khắp thao trường.

Nadine thấy nỗi
khiếp sợ hiện rõ trên khuôn mặt anh thanh niên, Môi anh mấp máy, nhưng không thốt
được nên lời.

- Chúng ta phải
làm gì với kẻ thù? - Raza phồng mang trợn mắt vẻ rất giận dữ.

- Giết chúng!
Giết chúng! Giết chúng! - Cả thao trường la lên.

Raza cảm thấy
hết sức căng thẳng, hết sức kích đông, hắn phải ra vẻ mặt sắt đá để duy trì trật
tự, anh lính mới treo tòn ten trong nắm tay của hắn.

Raza thả anh
ta xuống đất, mở rộng lòng bàn tay, đưa cao lên, cả thao trường im phăng
phắc, hắn đưa mũi giày trận gí lên người lính mới, đưa mắt nhìn hàng
quân.

- Một người động
đậy khi hắn được lệnh đứng yên, xem như nguy hiểm hơn cả kẻ thù nữa, vì chúng
ta đã đặt hết sinh mạng vào tay hắn. - Mặt Raza trông thật man rợ. - Một kẻ phản
bội người đã tin tưởng hắn, tất sẽ phản bội tất cả chúng ta! - Hắn lại đá nhẹ
vào anh lính mới.

- Nói đi!

- Dạ đúng, thưa
đồng chí chỉ huy! Ngài đã nói đúng. Nhưng tôi chỉ ao ước nắm vững tay súng để
phục vụ ngài mà thôi. - Chú bé lắp bắp nói.

Raza lại đá
chú, chú bèn im lặng.

Nadine âm thầm
van xin: Đừng xin xỏ, dù sao thì cũng đừng xin.

- Xin ngài
vui lòng, thưa đồng chí chỉ huy. - Chú bé van xin.

- Xin hứa là
sẽ không bao giờ bất tuân lệnh nữa. Tôi sẽ là "Cảm tử quân" ưu
tú nhất của ngài, tôi xin ngài, xin ngài hãy tin đi.

Raza bước lui,
hắn tháo khẩu UZI trên vai xuống, ấn nòng súng vào đầu chú bé rồi kéo cò, hắn bắn
hết cả ổ đạn cho đến khi cái đầu của chú ta nát bét.

Khi Raza bắn
xong, mặt trời cũng vừa lên, hắn quay mặt lại nhìn ánh hồng đang lóe lên ở
phương đông, trải ánh sáng lên cát và đá chạy dài bất tận, rồi mặt trời lên rất
nhanh trên bầu trời.

Những đụn cát
khô cằn và những mương rãnh nguy hiểm chạy dài hàng chục cấy số là nơi hắn dùng
để thử nghiệm, ơ đấy hắn đã huấn luyện những người khác theo ước muốn của hắn.

Hàng ngàn người
đã trải qua trong những căn Têu được giấu kín trong trại nằm xa khỏi thao trường.

Hàng tấn chất
nổ Semtex được chở đến chất ở pháo đài dưới cát, rồi chở đi chất nổ được cất ở
hầm sâu dưới cát, có cửa sắt nặng khóa kín.

Vào một ngày
nào đó, hắn sẽ có đủ chất nổ để phá hủy cả một thành phố nhỏ hay tiêu diệt hết
cả phi cơ trên thế giới, những tên chế tạo bom cho hắn làm việc rất giỏi.

Nhưng rồi ra
tài năng của họ cũng không được dùng nữa, vì có thứ đã được chế tạo trong Hầm
ngầm gần một bén tòa vila. ở đấy, vi rút bệnh than B.C đã được chế tạo sẵn sàng
rồi.

Nghĩ đến điều
đó, hắn thấy kích thích cả người hơn cả, sự kích thích của nhục dục nữa, hắn cảm
thấy quá tuyệt vời, hắn mong mỏi đến cái ngày hắn sẽ lao vào hành động không
chút ngân ngại, cái viễn cảnh đó làm cho hắn điên cuồng lên, chỉ có giết chóc mới
làm cho hắn hả dạ mà thôi.

Raza quay người
lại, hắn cố tình đứng lên trên xác chết. Hắn yên lặng khiến cho cả thao trường
đều hướng về hắn, khi hắn cất tiếng nói, giọng hắn bay đến tận người đứng xa nhất
cũng nghe rõ.

- Kẻ thù của
các bạn rất nhiều và rất mạnh, Một số là anh chị em của các bạn, nhưng chúng đã
bị những lời hứa hẹn hão huyền mua chuộc, hứa sẽ có tiền bạc, sẽ có một cuộc sống
dễ dãi hơn, lại còn đồ giải khát và thịt băm viên, video để xem radio rẻ tiền để
nghe những lời láo khoét và những điều dơ bẩn.

Hắn hước qua
xác chết, rồi bắt đầu rảo bước, những vị tu sĩ đã dặn rằng nói năng chỉ đơn giản
thôi vì cuộc chiến Hồi giáo vốn là đơn giản, một cuộc thánh chiến là lao vào
cõi chết, đó là con đường đi đến chốn tử đạo vinh quang.

Hắn không tin
họ, nhưng hắn đã trả nợ miệng rồi, hắn đã nói láo rồi, tiền bạc họ tung ra cho
hắn, hắn có thể hoàn tất những mục tiêu mà ngay cả hắn, hắn cũng thấy khó
khăn.

- Kẻ thù của
chúng ta muốn hủy hoại những giá trị của các bạn, làm giảm sút đức tin của các
bạn, để cầm tù các bạn, để làm cho đạo Hồi suy yếu.

Ayatollah
Muzwaz đã nói: phải cá nhân hóa cuộc chiến đấu này ra, phải làm cho mỗi người cảm
thấy bản thân họ bị đe dọa, phải làm cho mỗi người cảm thấy đấy là cuộc chiến của
họ.

Raza cười
trông thật lễ phép, hắn biết cách xử sự không thua gì các tu sĩ Hồi giáo, hắn
biết tâm lý của đám đông, biết cách làm cho họ có lý tưởng, và biết cách thúc đẩy
thái độ một mất một còn nơi họ để họ không còn thái độ lưng chừng, mà phải dứt
khoát. Hắn lại nói tiếp:

- Các bạn phải
chiến đấu chống kẻ thù không như trước nữa! Các bạn phải tỏ ra cho chúng thấy
các bạn không có lòng trắc ẩn, vì chúng không có lòng trắc ẩn! Hãy tiêu diệt
chúng trước khi chúng tiêu diệt các bạn! Các bạn phải được chuẩn bị để nhân
danh công lý mà giết người! Và các bạn phải chuẩn bị để mà chết!

Raza nhìn vào
mặt họ, ánh mắt cảnh cáo họ, Mặt trời đã xua tan mùi đêm của sa mạc hết rồi, đã
làm cho bầu không khí được trong sạch như đấng Ala đã muốn rồi.

Hắn nói tiếp
với đám lính mới:

- Mỗi bạn ở đấy
đều có một điểm chung, đó là các bạn điều là nạn nhân, nạn nhân của bọn theo chủ
nghĩa phục quốc Do Thái.

Nạn nhân của
bọn phản bội đã ủng hộ chúng, Mỗi bạn điều có một quyền hạn, có một bổn phận
thiêng liêng, là phải chống lại tên bạo chúa để bảo vệ gia đình mình, nhà cửa
mình, đất đai mình.

Nadine nghe
những lời giận dữ nổi lên từ trong đám lính mới, trong những giờ khắc yên
lặng trong tối tăm, khi hai người đã mệt nhoài vì làm tình, hắn nói với chị rằng
việc khơi dậy lòng căm giận là rất cần thiết, Một người giận dữ không suy nghĩ,
mà chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Raza chỉ vào cảnh
tượng trước mắt, Mới trước đó một chốc, trời đang còn mờ nhạt, nay đã biến sang
cảnh rất sinh động, một chiếc cầu vồng ngũ sắc ấm áp vui tươi bắc ngang bầu trời.

- Nadine biết
mỗi một trò bịp trong bản tiết mục của hắn, nhưng không hiểu sao đã bao nhiêu lần
lồi, hể hắn bày trò ra là chị lại bị sức mê hoặc của hắn cuốn hút.

- Đấng Ala đã
cho chúng ta mặt trời để sưởi ấm, - Hắn lại nói, - và để giữ cho đức tin của
chúng ta nóng hổi, sinh động, ngay cả trong đêm trường lạnh lẽo.

- Nhờ ơn đấng
Ala! - Cả thao trường đồng thanh đáp lời.

- Nhờ ơn đấng
Ala! - Cả thao trường đông thanh đáp lời.

Hắn thấy những
cặp mắt của đám lính sáng quắc, những khuôn mặt của chúng đằng đằng sát
khí.

- Đấng Ala đã
cho chúng ta thực phẩm, những kẻ thù chúng ta lại không muốn thế, chúng cướp đất
của chúng ta và đuổi dân tộc chúng ta đi, chúng đã dựng nên những con rối để
cai trị những vùng đất chúng ăn cướp dần của chúng ta.

Khi chúng ta
chống lại thì chúng phái tàu thủy và máy bay giội bom để hăm dọa chúng ta, chúng
gởi lính tráng đến để bảo về bọn phục quốc Do Thái! Bấy giờ thì đấng Ala đã cho
biết viêc này phải chấm dứt! Cho nên các bạn phải nhân danh ngài để chấm dứt việc
này.

Đám lính mới
lại đồng thanh ngợi ca đấng Ala, Lời lẽ của hắn nói ra như là thuốc kích thích
tình dục, đã hứa hẹn họ chốn thiên đàng ở bên kia chốn khó khăn trước mắt
này.

Như Nadine đã
biết công việc của hắn sẽ làm, lại một lần nữa Raza quay mặt nhìn vào chốn mênh
mông hoang dã, chạy dài tới tận chân trời, hắn kéo cái khăn trùm đầu che mặt hắn,
cái "Kaffiyeh" bằng vải ca rô.

Hắn nhắc chị
nhớ đến một lời tiên tri xuất phát từ cửa miệng của đấng Ala, hắn đã nói với chị
rằng đức tin là chính, không phải đức tin ôn hòa trong các nhà thờ Hồi giáo, mà
là tín điều cực đoan không khoan nhượng của hắn, theo tín điều này thì giết
chóc là con đường dẫn đến tự do, dẫn đến công lý.

Và hắn cũng
thuyết phục chị phải chấp nhận việc đem thanh niên đi vào chỗ chết là rất cần
thiết, Raza quay lại, mặt hắn bình tĩnh và quả quyết, hắn thả cái
"Kaffiyeh" xuống, cái khăn trùm dầu là đặc ân duy nhất cho hắn theo tục
lệ của sa mạc này, trong lúc mọi người mặc áo quần lao binh, thì hắn mặc áo len
đen cổ tròn, mặc quần đen, ống bỏ vào giày trận.

- Các bạn hãy
ghi nhớ ngày hôm nay. - Raza la lên. - Vì hôm nay là ngày trước giờ phán
xét.

Ngày mai kẻ
thù của chúng ta sẽ thấy được sức mạnh của chúng ta, ngày mai chúng sẽ biết khả
năng của chứng ta, biết được công lý của chúng ta, chúng ta sẽ trả thù những gì
chúng đã lãm cho chúng ta, Và ngày mai sẽ là mới bắt đầu mà thôi!

Raza quay lại
nhìn thẳng vào Nadine, chị gật đầu, nhìn vào mắt hắn, ngày mai chắc sẽ có
"chuyện" xảy ra, không phải gã nói khoa trương đâu, mà thực đấy.

Raza bắt đầu
đi từ từ vào trong đám lính mới, thỉnh thoảng dừng lại nhìn vào mặt người này rồi
nhìn vào người khác, chị đã thấy hắn làm như thế nhiều lần rồi, như thế mới làm
cho họ gắn bó với hắn thêm lên, chị nhìn hắn dừng lại trước hai cô gái Hy Lạp,
cô Anna và Zelda, đang đứng riêng ra ngoài đám lính mới và nhân viên thường trực
của trại.

Suốt một tuần
rồi, hai cô không rời khỏi chiếc hầm xấy dưới đất đã được dùng làm phòng thí
nghiệm và phòng phát sóng, Mặt cô Hy Lạp nữa là Lila luôn luôn ở trong phòng
phát sóng.

Nadine rất ngạc
nhiên, Lila nói năng đâu có trồi chảy? Cô ta nói năng rất lúng túng khi gặp phải
trường hợp bị kích thích hay đang lúc giận dữ, Sao cô ta làm xướng ngôn viên được
nhỉ? Khi chị hỏi Raza thì hắn cười một cách bí hiểm, nadine đã thừa biết nụ cười
ấy rồi, nụ cười là một lời cảnh cáo cho chị biết đừng hỏi nữa.