Săn đuổi - Chương 12 - Phần 1

CHƯƠNG 12

Sau khi rời dinh thự của Thủ tướng khoảng hai mươi phút, Morton đi qua ba trạm kiểm soát an ninh để vào Tổng hành dinh cơ quan Mossad, một tòa nhà cao sơn màu nâu xám nhìn xuống con đường chạy vào Jerusalem. Ông chuồi cái thẻ nhựa màu dùng làm mật mã vào khe cửa thang máy, cửa thang mở ra, ông bước vào, và cửa đóng lại ngay. Một lát sau, một giọng nói đã được thu băng báo cho ông biết đã lên đến tầng bảy và cửa thang máy từ từ mở ra.

Ngay trước mặt Morton là một cánh cửa sắt nặng nề. Ông nói vào một thiết bị gắn trong hộp ở trên tường, hộp phát ra một giọng nói the thé. Hộp nối liền với một máy vi tính, và máy vi tính xác nhận mật khẩu hiện hành. Morton thay đổi mật khẩu hàng ngày, từ không giờ đến mười hai giờ khuya.

Lập tức cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, thoáng đãng. Không khí trong phòng yên tĩnh, âm u thêm do ánh sáng của hàng chục máy hiện hình đang hoạt động. Những chuyện gia đang làm việc ở đấy, họ thảo kế hoạch, đánh giá...

Morton liền đưa mắt nhìn vào một trong hai bản đồ nổi trên hai bức tường nối nhau. Hệ thống đèn xác định những điểm trọng yếu. Đèn đỏ chỉ những căn cứ không quân của Ả Rập rải từ Morocco cho đến IRan. Đèn vàng chỉ những căn cứ có đầu đạn. Đèn xanh chỉ những kho vũ khí. Không có đèn nào bật đỏ hết. Kẻ thù của Israel không chuẩn bị gấy chiến.

Chiếc bản đồ kia cho thấy nước Israel đang ở trong tình trạng báo động. Các căn cứ từ Bắc Galilee cho đến vùng Ghor đều ở trong tình trạng báo động. Ở đâu có Saddam và Gomorrah thì ở đấy những căn cứ chứa đầu đạn đều chờ đợi, sẵn sàng. Hỏa tiễn đặt dọc theo Biển Chết đều sẵn sàng phóng đi. Rải rác trong các căn cứ này là những khẩu đội pháo của lực lượng Yêu Nước, lực lượng này đã giáng trả những đòn chí tử vào đầu đạn Scud của Saddam. Gần với Jerusalem, lực lượng Tạo hoà bình chuẩn bị sẵn sàng trong các hầm phóng đầu đạn hạt nhân, đấy là lực lượng hỏa tiễn hùng mạnh nhất của Israel.

Ở Negev, một bóng đèn hồng bật sáng. Căn cứ chế tạo vũ khí nguyên tử của Israel đang được báo động.

Trưởng ban mật vụ bước đến. Ông ta là người còn sót lại trong tổ lùng bắt Adolf Eichmann vào năm 1960, tổ này đã đem hắn từ Argentina về Israel để đưa hắn ra tòa về tội diệt chủng, rồi hành quyết hắn ngay.

- Tôi đã tìm được mười người để sung vào tổ của anh. Tất cả đều là đàn ông. Anh có muốn có một phụ nữ không?

- Tôi nhận một phụ nữ nếu có người như Michelle.

Người lãnh đạo mật vụ thở dài, đáp: - Tôi không có một Michelle thứ hai. Nhưng có một người khác cũng giỏi như thế. Được không?

Ông gật đầu, đi sang phòng Đánh giá Tâm lý. Vị giáo sư xục mấy ngón tay vào mái tóc rối bù khi ông đang đọc bản báo cáo.

Morton nói, - Xin ngài góp ý cho tôi thôi, thưa giáo sư.

-Vâng, vâng, vâng. - Vị giáo sư có thói quen lặp lại một từ. Morton đã không lầm. Đằng sau vẻ kỳ quặc của con người học rộng này là một đầu óc sắc sảo. Bỗng ông ta quay qua Morton.

- Vụ đánh bom khách sạn đã chứng minh rõ ràng câu ngạn ngữ: "Càng nhiều gian ác, càng nhiều truân chuyện". Trước cảnh tượng xảy ra, rồi ra mọi người sẽ cho rằng chính sách khủng bố sẽ thắng. Vì thế chính sách này sẽ dẫn đến chỗ nên thương lượng. Dĩ nhiên là không công khai. Mà sẽ do sau hậu trường sân khấu. Do bọn chuyện hoạt động bí mật thực hiện.

- Do người Pháp lãnh đạo phải không?

Vị giáo sư gật đầu liên hồi.

- Họ bào chữa cho việc này bằng cách nói rằng chính sách khủng bố có thể dễ dẫn đến những giải pháp chính trị. Rất Pháp!

- Nêu ra thế, những tu sĩ Hồi giáo sẽ làm gì?

- Những tu sĩ Hồi giáo biết sự nguy hiểm khi họ tiến hành công việc quá xa quá nhanh. Nhiều người vẫn còn thận trọng. Ngay cả Muzwar cũng không muốn nâng số tiền cược lên cho đến khi họ thấy chắc chắn có cơ may thắng thật sự. Hắn ta sẽ cùng đứng vào phe những người chờ xem hậu quả những vụ đánh bom khách sạn được dư luận của dân theo Hồi giáo cho ra sao đã, có phải những vụ đánh bom này sẽ được chấp nhận là một hành động hợp pháp trong mặt trận giải phóng không?

- Ông có cho là sẽ được chúng chấp nhận không?

- Cái này còn tùy vào Raza, David à. Theo tôi thì tập đoàn tu sĩ vẫn còn chia rẽ vì hắn. Giới ôn hòa thực sự không muốn tắm trong máu chúng ta, họ vẫn lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ phản lại họ.

- Hắn sẽ phản lại họ là cái chắc, thưa giáo sư. Nhưng theo ông thì hắn sẽ làm gì tiếp theo đấy? Có tin cho rằng hắn đe dọa sẽ gấy nên những cảnh khủng khiếp hơn nữa phải không?

- À! - Vị giáo sư kéo những ngón tay dài, mảnh khảnh. Ngón tay của nhạc sĩ dương cầm. - Morton nghĩ thế, - Raza là một kẻ thù phức tạp nhất. Nidal, arafat, tất cả những người khác đều tương đối ít rắc rối. Phương châm của họ là đánh thành công, là đánh lại tức khắc. Nhưng Raza thì không. Hắn đã vắng bóng một thời gian dài. Bấy giờ hắn trở lại để phục hận, có thể hắn đã khoa trương hơn. Chúng ta chắc là phải nghĩ rằng hắn sẽ thực hiện những vụ khác tiếp theo liền. Nhiều nguồn tin cũng đều cho như thế. Nhưng trong khi đó thì hắn lại dừng lại.

- Tôi sợ ngài lầm rồi, thưa giáo sư. - Morton đáp. - Thật sự tôi sợ ngài lầm rồi.

Vị giáo sư liếc nhanh nhìn ông. - Anh muốn hắn tấn công à?

- Tôi muốn hắn phạm phải sai lầm. - Morton chỉnh lại nhẹ nhàng.

- Lạy Chúa, thật tôi không hiểu nổi anh, David? Thật tôi không hiểu tí nào hết.

- Ngài cứ suy nghĩ đi thì sẽ hiểu. - Morton từ tốn trả lời cho ông. Ông đóng cửa lại, trả lại cho vị giáo sư ở lại một mình trong cảnh im lặng.

Trở về phòng Hành quân, Morton thấy những ngọn đèn trên các bản đồ vẫn không thay đổi. Ông đi dến phòng Máy vi tính. Khi vừa mở cửa ra, hơi mát trong phòng bỗng phả vào người ông. Lester Finel luôn luôn giữ nhiệt độ trong phòng là năm mươi lăm độ F. Ông ta nói rằng như thế máy vi tính mới chạy chính xác được. Ông ta cũng chọn một đội lập trình viên toàn câm điếc. Finel nói vì ông không muốn thấy cảnh nhân viên của ông nói chuyện tầm phào.

Việc này đã gấy cho Morton nhiều ấn tượng cũng như quá trình học tập của Finel, về IBM, ampex, honeywell. Trên hai mươi năm, anh ta đã dẫn dắt cả ba công ty trên đường thương mại thành công, trước khi anh tách ra khỏi họ.

Một buổi chiều, Morton ngồi với Finel tại San Francisco, bàn về khát vọng thật sự của người Do Thái. Sau đó, Finel quyết định về điều hành máy vi tính cho cơ quan Mossad.

Anh đứng dậy khỏi bàn làm việc kê ở cuối phòng, rồi bước ra đón Morton. Người anh gân guốc, gần bốn mươi mà tóc bạc sớm, anh mặc cái áo khoác thể thao bằng vải ca rô đơn giản, và mặc chiếc quần bằng vải len sọc của dân chơi gôn. Bàn tay trái của Finel đang làm một động tác kỳ lạ. Morton phải mất một lúc mới nhận ra anh đang bắt chước một cuộn băng đang quay.

- Chào anh, Dave. Chúng tôi đã cho đi tìm rồi. Tìm ra kẻ ăn khớp với những chi tiết của Cụ Gù đưa ra. Vấn đề khó khăn đấy. Phải cho khớp cũng khó đấy.

Ý kiến của Morton về phương pháp tách từng từ của Finel thì hoặc là phải nghe kỹ trên máy vi tính ngôn ngữ ký hiệu với nhân viên của anh ta.

- Bệnh nói lịu của cô ả cũng giúp ta được việc đấy. Nhưng không nhiều. Khó đấy. Chúng ta có mười ngàn âm lịu trong cuốn băng. Chúng ta sẽ tìm cho ra một người có giọng lịu như thế. Một kẻ ma lanh. Người Hy Lạp sống ở Beirut. Nhưng phải loại Hy Lạp gốc Ship cơ. Khó đấy. Có hàng ngàn người như thế.

- Những thẻ chứng minh của Lacouste có giúp gì không?

- Đang nghiên cứu, Dave. Khó đấy. Không có dấu vết gì để lộ chân tướng của chúng ra hết. Có sẹo thì hay biết mấy. Tuy nhiên, có con mắt trông kỳ lạ, cũng đáng phấn khởi. Chúng tôi có danh sách năm ngàn tên có mắt trái kỳ lạ, cũng có nhiều tên có mắt phải đặc biệt. Khó đấy. Tất cả những tên chúng ta hiện có danh sách đều là mặt Ả Rập cả. Ngay cả các nhân viên ở khách sạn đã được huấn luyện để nhớ mặt, họ cũng đều chỉ thấy dân Ả Rập.

Khi hai người bước lui qua căn phòng, mắt Finel lướt từ máy vi tính này sang máy khác. Anh ta dừng lại bên cạnh một người câm. Mấy ngón tay anh chàng câm hoạt động thật nhanh nhẹn. Finel quay lại với thiết bị nối hai máy tính bằng đường dấy điện thoại và cắt nghĩa cho ông biết.

- Anh ta đang kiểm soát những danh sách hành khách đi máy bay ra khỏi nước Anh, châu Âu và Bắc Mỹ. Để tìm ra bọn khủng bố còn sống sót mà chúng ta đã ghi băng. Khó đấy, danh sách có trên bốn mươi lăm ngàn tên, Dave à.

Finel chỉ những người câm khác. Một người đang kiểm soát những danh sách do Lacouste fax đến gồm khách đăng ký vào bốn khách sạn ở Paris. Một người khác đang kiểm soát những danh sách do Fuller gởi đến. Cuối danh sách ghi số khách ở khách sạn Connaught, Morton thấy tên của Steve và Dolly.

Ông quay mặt đi.

- Có tin gì ở New York không?

- Talim có một danh sách khách của FBI. Không hoàn toàn đầy đủ. Nhưng cũng dùng khởi đầu được. - Finel liếc nhìn Morton. - Nhìn những tên này, anh chắc là đau đớn lắm.

- Dĩ nhiên rồi.

Ông dừng lại trước một hệ thống máy tính khác. Finel quay qua nhìn Morton, anh nói:

- Anh ta đang tìm ra những tên giả. Thật lạ là rất nhiều tên khủng bố cùng dùng tên giả giống nhau. Chắc ông giáo sư đã nghĩ ra được một biện pháp rồi chứ?

Morton thoáng cười. Ông cứ để cho phòng Đánh giá Tâm lý và phòng Máy vi tính ganh đua nhau. Ông khích lệ bất cứ cái gì có ích.

- Lester này, nhân viên của anh làm việc giỏi đấy.

Morton đi đến phòng Tình báo Hải ngoại, đến phòng của Chantal Bouquet nằm trong góc của tầng bảy. Khi ông bước qua cửa văn phòng của nàng, nàng chỉ tay mời ông ngồi ở ghế bành.

- Để trả lời cho câu hỏi của anh, xin đáp là không có gì thiệt hại cho chúng cả. Suông sẻ hết. - Chantal nói.

Morton chăm chú nhìn nàng.

- Cô nói là TẤT CẢ mười hai tên đánh bom của Raza đều yên ổn ra đi cả à? Và những nhân viên ưu tú nhất ở Phương Tấy cũng không nắm được tí manh mối nào cả à?

Chantal sửa lại cặp kính gọng màu ngọc lam trên mắt. - Tôi muốn nói thế đấy.

Ông đã bổ nhiệm nàng phụ trách Công tác Tình báo Hải ngoại đã ba năm rồi, sau khi nàng đã phục vụ tại Luân Đôn, paris, bonn và Washington.

- Ý kiến thiên hạ ra sao, chantal?

- Ngoài mặt thì có vẻ đoàn kết lắm. Mọi người như chung lưng đấu cật với nhau. Cơ quan CIA phân phát ra nhiều tài liệu viết về tiểu sử tâm sinh của Raza nhiều hơn là họ đã làm như trước đấy với Nidal hay là Arafat. Người Anh thì lại cung cấp cho bất kỳ ai cần biết bản báo cáo của họ về vụ ở Westminster. Chỉ một năm trước đấy thôi, họ đã giấu kín ta về bản báo cáo này.

- Bản báo cáo nói về việc Raza đã có đầu đạn Stinger tại chỗ một cách quá dễ dàng chứ gì?

- Bản ấy đấy. Đúng là cái thời đại rối ren ở Luân Đôn. Ở Đức cũng thế. Cơ quan Tình báo BND bỗng đưa ra những tài liệu về Raza mà không ai biết đến. Người Pháp, người Ý, cơ quan tình báo nào cũng nhân danh hắn ta để đưa ra tài liệu hết.

- Cô không thấy giật gân à?

Chantal viết nguệch ngoạc trên tập giấy để trên bàn. - Một canh bạc đấy, David. Họ chơi cái trò quỷ quyệt trút trách nhiệm lên đầu người khác đấy mà. Họ tung tin ra rồi ngồi yên.

- Để làm gì mới được chứ? - Ông thừa biết, nhưng ông lại muốn để nàng nói cho ông hay.

- Để cho chúng ta lo liệu. Họ muốn chúng ta phải thương lượng với Raza. Nếu không thành thì họ coi như phủi tay, hết trách nhiệm. Họ có thể nói, rất thành thật, rằng họ đã cho chúng ta đủ thứ rồi, mà chúng ta lại lộn xộn.

Morton ngồi im lặng. Đấy không phải là lần đầu tiên cơ quan Mossad gặp phải cảnh khó xử như thế này.

- Họ có nêu ra giới hạn nào không, chantal?

Nàng lắc đầu. - Bình thường thôi. Chúng ta vẫn hợp tác mật với nhau, đến rồi đi tùy tiện. Chúng ta bố trí địa điểm cho họ. Và đừng để cho họ bị lộ ra.

Ông gật đầu. - Ý kiến chung thì bấy giờ Raza ở đâu?

Chantal đung đưa hai ống chân.

- Theo nguồn tin mới đấy thì người Pháp nói hắn hiện hoạt động bên ngoài Afghanistan. Người Đức thì cho rằng hắn ở tại mũi Horn ở Phi châu. Người Anh và Mỹ cho là hắn đang ở Nam Mỹ.

- Tại sao lại không ở Bắc Phi?

Nàng nhìn lên.

- Washington cho biết vệ tinh của họ đã chụp ảnh cả toàn vùng mà không thấy có dấu hiệu gi hết.

Morton càu nhàu:

- Họ có xem ở Li Bi không?

- Cơ quan NSA, cơ quan an ninh quốc gia, đã lục soát từng tấc đất bằng máy mới loại đa camêra K.12. - vẫn không thấy gì.

- Còn phần lục soát của chúng ta có gì không?

Vệ tinh gián điệp loại mới của Israel vừa được đặt vào quỹ đạo hai mươi bốn giờ qua để chụp ảnh toàn bộ khu vực Địa Trung Hải.

- Không có gì, nên Bitburg đã ra lệnh cho không lực thu hồi vệ tinh về.

- Tôi có linh tính Raza không ở xa như thế đâu. - Morton nói.

Máy bíp đeo bên thắt lưng ông phát tín hiệu khẩn cấp. Máy Honeywell đã hoàn thành việc tìm kiếm các mục tiêu đáng ngờ.

Ở bể nước tại Trekfontein, miếng gỗ mà Lila buộc cái chai đã trồi đến cửa miệng cống.

Sau một trận mưa hồi đêm, rác rưởi trồi lều bều khắp mặt nước. Có một vài mảnh gỗ hình thù kỳ dị trông hấp dẫn. Chính vì những mảnh gỗ này mà có hai chú bé trong thành phố đã ra ngồi đợi ở cửa ống cống để vớt lên. Chúng chạm những mảnh gỗ này thành thú vật để rồi bán cho du khách làm kỷ niệm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3