Âm mưu của hoa mỹ nam - Chương 05 phần 2

“Tại
chị Uông và sếp làm gì có cái gì hợp nhau chứ. Ở trong lòng em, chị Kim Linh và
sếp mới là một cặp trời sinh… A! Đúng rồi, tại sao em lại không nghĩ tới nhỉ!”
Cô gái kia đột nhiên mở miệng ra cười.

“Em
không nghĩ tới cái gì?”

“Sếp
của chúng ta trước giờ vẫn coi chị Uông là em gái hàng xóm! Tất nhiên sẽ muốn
đưa chị ấy đi tiếp xúc với thực tế, căn bản không phải là kiểu quan hệ mà chúng
ta đang nghĩ, cho nên em nghĩ, chị Kim Linh có lẽ còn cơ hội.”

“Chị
không cho rằng như vậy.” Hàn Kim Linh để ý, ánh mắt của Cao Dương khi nhìn Uông
Thiên Hồng chính là ánh mắt của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của
mình.

“Đúng
rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy, bằng không đàn ông tốt như sếp sao lại ngó
ngàng tới chị Uông chứ? Không phải em nói chị Uông không đủ xinh đẹp, mà chỉ là
cảm thấy người bình thường nhất định sẽ không chọn đối tượng như chị ấy.”

Hàn
Kim Linh nghi hoặc hỏi: “Sao em lại nói vậy?”

“Bởi
vì chị Uông đến ngay cả chăm sóc bản thân cũng không làm được huống gì là săn
sóc cho cả một gia đình? Đối với mấy chuyện này, chị Kim Linh mới đến không bao
lâu nên mới không biết, thực ra đầu óc chị Uông không giống với chúng ta, cũng
không phải nói chị ấy ngốc, mà là làm cái gì chị ấy đều chậm hơn người khác một
chút - khả năng suy nghĩ chậm, phản ứng cũng chậm, không giống chúng ta có thể
đồng thời làm tốt nhiều chuyện!”

“Chị
thấy cô ấy vừa không thể ra ngoài làm việc, lại phải dựa vào người khác chăm
sóc, chị nghĩ xem, có người đàn ông nào có thể chịu được kiểu bạn gái phiền
phức như vậy, cứ như là mang cả cái gánh nặng trên người; lại nhìn sếp chúng ta
mà xem, sự nghiệp thành công, bề ngoài lại đẹp trai, anh tuấn. Cũng chỉ có cô
gái tài mạo song toàn giống như chị Kim Linh như vậy mới xứng, bằng không đứng
chung một chỗ thật đúng là không hợp…”

Hàn
Kim Linh trầm tư chốc lát rồi nói: “Em gái này, chuyện như vậy không nên đi
khắp nơi nói với mọi người.”


biết cô em này không có ác ý, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút. Là người ruột
để ngoài da, cho nên mới nghĩ cái gì thì nói cái đó. Nhưng những lời này nếu
truyền tới tai đương sự, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

“Cái…
này em đương nhiên biết, thẳng thắn mà nói, em cũng rất thích chị Uông, bởi vì
chị ấy căn bản là người tốt lại vô tư, làm chị em, bạn bè em đều rất thích.
Nhưng đối với em tự đáy lòng cảm thấy chị ấy không xứng với sếp…”

Tiếng
người càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, căn bản sau cửa lớn phía sau thông
ra bữa tiệc bên ngoài đang đóng kia, sẽ không ai thấy cũng như nghe được những
tiếng thì thầm này.

Lúc
này, chưa đến ba giây cửa phòng WC đột nhiên mở ra, xuất hiện một người khuôn
mặt tái nhợt chậm rãi đi ra.

Bởi
vì làn váy của bộ lễ phục quá dài, cho nên Uông Thiên Hồng phải mất nhiều thời
gian để chỉnh lại ở bên trong, cũng bởi vậy mà cô mới nghe thấy được mấy người
bên ngoài đang nói chuyện với nhau.

Thì
ra cô không xứng với Cao Dương đến thế!

Đây
là sự thật, cô cũng chưa từng vọng tưởng là muốn làm bạn gái Cao Dương, nhưng
tại sao lúc này cô cảm giác được trái tim mình đang rất đau!

Cao
Dương cũng nhận thấy Uông Thiên Hồng từ sau khi trở về, cả người hình như có
thay đổi. “Em ở trong toilet có phải đã gặp phải người nào đó đúng không?”


không yên lòng lắc đầu.

Ánh
mắt Cao Dương trầm xuống, thấy sắc mặt suy sụp của cô, một nụ cười cũng không
có, nhất định là có vấn đề! “Em mệt lắm hả? Chúng ta có thể về sớm một chút,
chắc là em cũng đói bụng, để anh giúp em đi lấy chút bánh ngọt; nếu như em
khát, anh giúp em đi lấy nước trái cây, nước ngọt, em muốn dùng loại nào, nói
cho anh biết là được rồi.”

Cao
Dương thật sự đối xử với cô rất tốt!

Nhưng
trái tim cô cũng vì thế mà càng lúc càng đau, thật đáng ghét, cô rốt cuộc tại
sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Không thể làm bạn gái, cô có thể coi anh
là anh trai, dù sao cô trước giờ cũng đều coi anh là anh trai, không phải sao?

“Thưa
sếp, Trương tiên sinh muốn tìm anh tới uống một chén.” Có tiếng đồng nghiệp gọi
anh.

Cao
Dương không thèm để ý tới tiếng kêu phía sau, trong mắt anh lúc này cũng chỉ có
cô gái bé nhỏ rõ ràng đang có tâm sự nhưng không chịu nói ra này.

“Sếp
à…”

“Cao
đại ca, anh đi với họ qua đó uống rượu nói chuyện đi.” Tay cô nắm chặt vạt váy
bên sườn, cười ảm đạm. “Em không biết uống rượu, có qua đó cũng không biết nói
gì. Thôi thì cứ ở chỗ này ăn bánh ngọt chờ anh là được rồi, anh uống xong rồi
quay lại.”

Con
ngươi đen chăm chú nhìn cô, hơi có ý nhắc nhở, “Được, anh sẽ trở lại ngay, em
nhất định không được chạy lung tung.”

“Vâng.”
Uông Thiên Hồng cam đoan, nhưng đến khi thấy Cao Dương đi về phía đám nhân
viên, thì không khỏi chú ý tới Hàn Kim Linh cũng đang ở đó.

Cảm
giác trong ngực càng lúc càng rõ ràng - mỗi lần thấy Hàn Kim Linh và Cao Dương
đứng chung một chỗ thì cô lại thấy chói mắt và kích động muốn chạy trốn.

Đúng
như lời cô gái đó nói, hai người kia đứng cùng với nhau, trai tài gái sắc, thật
sự là trời sinh một cặp, mà cô căn bản là không xứng đứng chắn ở giữa hai
người.

Không
biết từ lúc nào ý muốn chiếm hữu Cao Dương của cô lại còn mạnh mẽ hơn cả tình
cảm trước đó như thế này. Cái cảm giác muốn nhường Cao đại ca lại cho người
khác làm cho cô vừa nghĩ đến đã thấy tim mình rất đau!

Hít
một hơi thật sâu, cô ôm làn váy vội vã đi về hướng cửa lớn bên kia - cô muốn
hít thở chút không khí trong lành bên ngoài, bằng không cô thực sự sợ mình lại
không nhịn được đau lòng, đến lúc đó bật khóc thì thật thê thảm.

Cao
Dương chỉ mất năm phút đã giải quyết được mấy cái chuyện phiếm ồn ào bên này,
cũng thoái thác các cuộc trò chuyện với mấy vị khách hàng tương lai mà rời đi.
Anh quay đầu lại chỉ nghĩ đến tìm hình bóng vẫn luôn khiến mình bất an, nhưng
ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy đâu nữa.

Lần
đầu tiên, trên mặt Cao Dương hiện lên một tia kinh hoảng và lửa giận; cũng là
lần đầu tiên, cô bé kia dám lừa anh!

***

Nói
Uông Thiên Hồng ngốc có đúng không đây?

Đau
lòng khổ sở nói là muốn tìm nơi hít thở không khí, kết quả là vừa ra cửa lớn
liền hướng về phía bụi cỏ bên tay phải mà ngồi xổm xuống.

Bộ
lễ phục hồng nhạt trên người hòa vào màu sắc của bụi cỏ lại trở nên vô cùng nổi
bật, hơn nữa lại còn cất tiếng khóc hu hu nức nở, muốn không bị phát hiện cũng
khó.

“Uông
Thiên Hồng, rốt cuộc thì sao mi lại khóc chứ? Người ta có nói gì sai, mi với
Cao đại ca dù có đứng cùng nhau cũng không đẹp mắt bằng Hàn tiểu thư đứng với
anh ấy. Hàn tiểu thư xinh đẹp lại tài giỏi, mà ngươi cái gì cũng không có. Mi
không thông minh, tay chân còn vụng về, phải cần người khác suốt ngày bảo vệ,
tất cả đều là sự thật! Nhưng mà… Nhưng mà…”


nức nở vài tiếng. “Nghe thấy người ta nói như vậy, sau này mình không nên ở bên
cạnh Cao đại ca nữa. Nhưng mình thật là khổ sở, mình thật sự không nghĩ tới lại
phải nhường Cao đại ca cho người khác…”


cứ thế lấy tay gạt nước mắt vừa trào xuống, rồi lại lau, dùng hết sức mà lau.
“Mình không thể khóc, lát nữa Cao đại ca mà phát hiện ra không thấy mình sẽ lo
lắng.” Nhưng mà nước mắt thật không thể nào lau sạch, thật đáng ghét!

“Em
biết anh sẽ lo lắng, vậy mà còn lén chạy ra đây trốn đi khóc một mình, không sợ
anh sẽ giận sao?”

Cả
người chợt cứng đờ, Uông Thiên Hồng thật lâu sau mới chậm rãi nghiêng đầu quay
lại bóng đen cao lớn phía sau mà khiếp sợ cất tiếng: “Cao, Cao đại ca!”

Anh
đỡ cô lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt phủ đầy nước mắt. Thành thật
mà nói, gương mặt được trang điểm của cô lúc khóc đúng là rất xấu, làm cho anh
không thể không đau lòng.

Thấy
cô đã hiểu rõ cảm giác trong lòng, anh mới miễn cưỡng bỏ qua cho việc cô nói
dối anh lần này. “Tại sao lại trốn ra đây ngồi khóc một mình? Anh không phải đã
nói, sau này trong lòng có gì không thoải mái đều phải nói cho anh biết sao?”

Giọng
nói của anh mặc dù có ý chỉ trích, nhưng động tác vẫn cực độ dịu dàng lau sạch
hai má cho cô. Uông Thiên Hồng cúi đầu thật thấp, mím chặt môi, chỉ sợ mình mở
miệng lại đau lòng mà bật khóc.

Không
cho phép cô lùi lại, Cao Dương dứt khoát kéo cô ôm vào lòng. “Uông Thiên Hồng,
em đã thật sự tính đem tặng anh cho người con gái khác, cái gì cũng không suy
nghĩ cứ nói đi là đi sao? Em quyết định muốn tùy ý để người khác thế chỗ em tới
săn sóc ba bữa cơm cho anh. Cho nên dù sau này anh chỉ yêu những người khác,
chỉ muốn ở cùng với những người khác, em cũng đều không ngại sao?”

Thấy
cái đầu của ai đó lắc lắc trong lòng anh, sắc mặt của anh mới khôi phục vẻ hài
lòng.

Anh
quyết định ép cô phải nói ra những lời trong lòng, không có lý gì khi nhìn chăm
chú một bụi cỏ mà cô có thể nói được ra khỏi miệng, mà đối mặt với anh thì lại
không thể mở miệng được.

Chẳng
lẽ anh còn thua cả một bụi cỏ không thể làm cho cô an tâm sao? Xì! “Anh hỏi em,
có phải em muốn sau này dù đi đâu thì bạn gái đi cùng anh cũng sẽ là những
người khác chứ không phải em, đúng không?”

“Hay
là em hi vọng người hiện tại mà anh ôm trong lòng sau này có thể là Hàn tiểu
thư hoặc là những người khác, tóm lại không phải em là được?”

“Em
có phải muốn anh tùy tiện nhìn thấy một cô gái nào đó đang ngủ, rồi đau lòng vì
cô ấy ngủ không thoải mái cho nên sẽ ôm cô ấy về giường của mình, để cho cô ấy
ngủ chung giường với anh...”

Uông
Thiên Hồng nghe chậm nửa nhịp mới hiểu - thì ra vẫn đều là Cao Dương sợ cô ngủ
không được thoải mái mới ôm cô vào phòng ngủ, lúc này cảm giác trong lòng cô
càng khó chịu.

“Cho
nên em mới hi vọng anh cùng với những cô gái khác chia sẻ ánh nắng ban mai mỗi
sáng chứ không phải là với em? Sau này anh muốn yêu, muốn hôn, muốn ôm cũng là
những cô gái mặt mũi xinh đẹp khác, mà không phải là em…”

“Em
không muốn!” Âm thanh sợ hãi từ trong lòng anh vọng ra.

Nâng
khuôn mặt trái xoan của cô lên, anh tra hỏi: “Uông Thiên Hồng, em muốn cái gì
thì dũng cảm lớn tiếng nói ra. Em không nói, sẽ không ai biết em muốn cái gì!”

Bị
dồn ép liên tục, Uông Thiên Hồng đột nhiên lớn tiếng hét lên! “Em không muốn
Cao đại ca ôm người con gái khác, em không muốn Cao đại ca hôn người cô gái
khác, em lại càng không muốn những người khác tới chăm sóc cho Cao đại ca! Cao
đại ca cũng chỉ có thể là của riêng em, có được hay không?”

Cứ
tưởng rằng Cao Dương nghe xong sẽ cười to, thế nhưng con ngươi mờ mịt thấm đầy
nước mắt kia lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt vui vẻ ấm áp.

“Thiên
Hồng, có muốn khiến cho Cao đại ca chỉ thuộc về một mình em không?”

Con
ngươi ướt át lộ rõ vẻ khó hiểu, có thể thấy được cô không có nghe cẩn thận.

Nhưng
không sao, tiếng nói mê hoặc lại tiếp tục ở bên tai cô dụ dỗ “Như vậy sau này
Cao đại ca ôm ai, hôn ai thì người đó cũng chỉ có thể là em. Cũng chỉ có em mới
có thể ở bên cạnh săn sóc cho Cao đại ca, em có muốn thế không?”

Hồi
lâu, Uông Thiên Hồng mới đỏ mặt gật đầu.

Muốn,
cô đương nhiên muốn.

Con
ngươi đen của Cao Dương hiện lên một vẻ gian xảo, nhìn kỹ sự ngạc nhiên tột độ
trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái trong lòng, khóe miệng anh cong lên thành
một nụ cười tươi đầy thâm ý. “Thiên Hồng, chúng ta kết hôn nhé?”

***

“Chị!
Chị sẽ kết hôn với Cao đại ca thật sao?” Biết được cái tin vui từ trên trời rơi
xuống này, Uông Thiên Lam đợi được chị mình về lập tức tóm lấy tra hỏi.


lầm hay không? Uông Thiên Hồng và Cao Dương từ lúc nào đã thân thiết đến mức có
thể nói đến việc kết hôn. Cô thân là em gái lại có thể không biết, hiện tại tự
nhiên kết hôn là tin tức chấn động nhất đối với cô, thật sự là làm cô khó có
thể tiêu hóa!

“Là
thật sự nha!” Uông Thiên Hồng không hiểu tại sao em mình lại kích động như thế.

“Nhưng…
sao có thể chứ? Chị không phải luôn coi Cao Dương như anh trai sao, Cao đại ca
đối với cả hai chúng ta cũng như là với em gái. Hai người từ lúc nào đã kết
thành một đôi vậy… Chị, hôn nhân không phải chuyện đùa, chị là thật sự muốn gả
cho anh trai sao?” Cô biết Cao Dương là một đối tượng tốt, Cao đại ca vẫn luôn
đối xử với tỷ muội các cô rất tốt, nhưng…

Nói
như thế nào cũng vẫn thấy kỳ cục. Chị thích Cao đại ca, đến tột cùng là coi Cao
đại ca là một người thân, hay là một người đàn ông để yêu thương?


Cao đại ca thì sao? Anh ấy xuất phát từ thật lòng muốn kết hôn với chị, hay là
cũng giống như chị, bị làm cho không phân biệt được yêu chiều và tình yêu thật
sự?

Không
được! Thân là người bảo vệ chị, cô nhất định phải làm cho rõ ràng, không thể để
cho chị và Cao đại ca hai người đem việc chung thân đại sự của chính mình coi
như trò đùa được!

“Cao
đại ca nói, gả cho anh ấy sau này sẽ không thể đối với anh ấy như anh trai, mà
phải coi anh ấy là chồng.” Uông Thiên Hồng mang bộ mặt mỉm cười sửa lời em
mình.

Sau
này người mà anh ấy ôm, hôn đều chỉ có một mình cô, vừa nghĩ đến đó cô đã
muốn cười trộm! “Hơn nữa chị cũng đã gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết. Mẹ cũng
bảo là được, khi trở về mẹ chuẩn bị hôn lễ cho bọn chị.”

Xem
ra đại cục đã định.

Uông
Thiên Lam chỉ là cảm thấy không cam lòng, tiếp tục không ngừng cố gắng, “Nhưng
chị à, hai người ngay cả trình độ tình nhân còn chưa đạt tới, cứ vượt cấp như
vậy không phải là quá nhanh sao?”

Hàng
lông mày xinh xắn của Uông Thiên Hồng nhăn lại, “Em nói trình độ tình nhân là
cái gì?”

“Nói
ví dụ như nắm tay, ôm nữa! Cũng giống như em và Cao Khoát ấy.”

“Cái
này có nha!”


chứ? Đã từng nắm tay, còn từng ôm nữa? Uông Thiên Lam ngoác rộng miệng, trong
lúc nhất thời lại không tìm được chữ thích hợp để nói lên sự kinh ngạc của
mình!

Thì
ra đậu hũ của chị mình đã sớm bị Cao đại ca ăn rồi, tay chân của anh ta cũng
thật là mau lẹ quá nhỉ!

Không
đúng, hiện tại không phải là lúc để tán dương. “Thật là! Hai người đã từng nắm
tay, từng ôm còn hôn môi thì sao?”

Chỉ
thấy cả khuôn mặt Uông Thiên Hồng đột nhiên biến thành màu phấn hồng, cô xấu hổ
lúng túng nói: “Việc này… bọn chị cũng đã làm qua rồi!”


còn là làm hàng ngày!

Bởi
vì kinh ngạc mà há to miệng, Uông Thiên Lam sợ tới mức cằm đều sắp rơi xuống
đất! “Trời ơi! Hai người đã đến bí mật gặp gỡ lúc nào mà đã đến trình độ này em
lại không biết!”

Lúc
này lại đến lượt Uông Thiên Hồng không phục, “Vậy em và Cao nhị ca cũng chẳng
phải thế sao. Chị cũng không biết thì ra hồi đó em đã thầm thích Cao nhị ca từ
lâu, bị từ chối cũng không chịu nói cho chị biết!”

Uông
Thiên Lam đang vô cùng bất mãn, bị chị nói như thế, toàn bộ lời muốn nói đều
yên lặng nuốt trở lại trong bụng, cô cười khan hai tiếng định cho qua chuyện.

Thì
ra kẻ không biết rõ sự thật lại chính là cô em gái ngu ngốc bị lừa xuống đáy
vực này.

Còn
nữa, cái tên Cao Khoát chết tiệt kia, lại dám đem chuyện tuổi trẻ thầm mến hắn
ta của cô nói cho mọi người biết!

Tóm
lại, tất cả đều là do cái tên Cao Khoát đó không đúng!

Còn
thêm việc ngay cả chuyện anh trai hắn ta thích chị mình cũng không biết, quả
thực là tội đồ số một!

~
HẾT CHƯƠNG 5 ~

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3