Thời gian tươi đẹp (Tập 2) - Chương 27

Chương 27

Hôm nay, Lâm Thiển tới đây chỉ với mục đích xem xét tình hình
kinh doanh của cửa hàng flag­ship Tân Bảo Thụy. Tuy nhiên, khi tận mắt chứng
kiến cảnh Sa Ưng bán chạy, Lâm Thiển có chút buồn bực và phẫn hận.

Đúng lúc này, một giọng nói đàn ông dịu dàng vang lên bên tai
cô: “Tiền Lẻ.”

Đập vào mắt Lâm Thiển đầu tiên là cái bóng đổ dài trên mặt
đất ngay bên chân cô. Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía Ninh Duy Khải, miệng nở nụ cười
tươi: “Ninh tổng, trùng hợp thật đấy.”

Ninh Duy Khải có tâm trạng rất tốt, anh ta mở miệng trêu cô:
“Không trùng hợp, tôi cố tình bám theo em.”

Câu nói này khiến Lâm Thiển đờ người mất mấy giây. Nhưng bản
lĩnh quan sát nét mặt của cô rất tốt nên cô nhanh chóng phát hiện anh ta đang
đùa giỡn.

Lâm Thiển cũng cười: “Anh vô vị thật đấy.”

Thế mới nói ứng xử giữa con người với con người là một điều kì
diệu. Trước mặt một số người, bạn vô thức tỏ ra nghiêm chỉnh, không dám lỗ
mãng, ngược lại có những đối tượng, bạn không nhịn được cãi lại anh ta. Dù xa
cách nhiều năm, dù bây giờ anh ta quyền cao chức trọng chứ không còn là cậu
thanh niên năm nào nhưng khi mở miệng nói chuyện, cảm giác xưa dường như lại ùa
về.

Trước câu nói không được lịch sự của Lâm Thiển, Ninh Duy Khải
phì cười, giơ tay xoa đầu cô: “Đi thôi, chúng ta đi uống chút gì.” Lâm Thiển
không thích sự đụng chạm của anh ta, vội nghiêng đầu né tránh.

Có điều, cô vẫn quyết định đi uống nước. Bây giờ Sa Ưng là
cái gai trong mắt cô, gặp được ông chủ lớn, đương nhiên cô phải nhân cơ hội
thăm dò một phen.

Lâm Thiển gật đầu, hai người đi tới quán cà phê ở góc phố.

Chuyện cũ của Lâm Thiển và Ninh Duy Khải xảy ra từ bảy năm
trước. Lúc đó, Lâm Thiển mới năm thứ hai đại học, Ninh Duy Khải học năm thứ tư.

Ninh Duy Khải tuy xuất thân nghèo khó nhưng rất nổi bật. Anh
ta có ngoại hình sáng sủa, tính cách nhã nhặn, hài hước, phong độ, tốt nghiệp
Học viện Thương mại với thành tích đầu bảng, sớm được doanh nghiệp trong Top
500 toàn cầu tuyển dụng, đúng là hội tụ mọi ưu điểm mà nam sinh mơ ước.

Lâm Thiển quen Ninh Duy Khải khi tham gia cuộc thi mô phỏng
của giới thương mại. Lúc bấy giờ, hai người còn có cả đám bạn chung, Lâm Thiển
vô tâm vô tư, chỉ coi Ninh Duy Khải là người bạn không tồi.

Sau đó, Ninh Duy Khải bày tỏ tình cảm với cô. Anh ta theo
đuổi con gái không mạnh mẽ như Lệ Trí Thành mà rất dịu dàng. Ví dụ mỗi sáng mua
đồ ăn cho Lâm Thiển, đón cô đi học; buổi trưa cùng tự học với cô; buổi tối giúp
cô xách nước, mua hoa quả…

Ninh Duy Khải còn viết thư tình, văn phong vừa chất phác vừa
dịu dàng, không chê vào đâu được. Chắc sẽ chẳng có người con gái nào không rung
động khi đọc những lá thư tình của anh ta, Lâm Thiển cũng không ngoại lệ. Ở độ
tuổi đó, Ninh Duy Khải đúng là phù hợp mọi yêu cầu về một người bạn trai lí
tưởng. Hơn nữa, tuy Lâm Thiển luôn miệng nói, chỉ coi anh ta là người anh em
tốt, nhưng trên thực tế, cô cũng có cảm tình với anh ta. Về phần anh ta không
có tiền bạc, Lâm Thiển chẳng hề bận tâm.

Ninh Duy Khải theo đuổi hơn một tháng, hai người đến với nhau
một cách tự nhiên. Tuần đầu tiên hẹn hò tương đối ngọt ngào, hai người có chung
sở thích, tính cách thoải mái nên rất vui vẻ khi ở bên nhau.

Tuy nhiên, Lâm Thiển có quan hệ rộng nên sau ba tuần, một
người bạn tiết lộ với cô: “Tiền Lẻ, tối qua Ninh Duy Khải nhà cậu và một đám
bạn ra ngoài chơi, nghe nói anh ấy hôn một cô gái.”

Lâm Thiển vô cùng sửng sốt. Biết Ninh Duy Khải là người miệng
lưỡi trơn tru, đen cũng có thể nói thành trắng, cô không trực tiếp đi chất vấn
anh ta mà hỏi bóng hỏi gió, tìm hiểu sự việc từ những người có mặt ở hiện
trường.

Kết quả… đúng là hôn
thật. Đối phương là một mĩ nữ con nhà giàu, cảm mến Ninh Duy Khải từ lâu. Tối
hôm đó, bọn họ chơi trò “đại mạo hiểm nói thật,” hai người hôn nhau cuồng
nhiệt, chẳng biết có phải do cô gái kia cố tình sắp đặt không nữa?

Hôm sau Lâm Thiển đề
nghị chia tay, Ninh Duy Khải cố níu kéo, không cho cô đi, sắc mặt anh ta u ám
chưa từng thấy: “Tiền Lẻ, tối qua anh uống chút rượu, hơn nữa cũng chỉ là trò
chơi, sau khi kết thúc anh và cô ta đâu có liên lạc với nhau. Em đừng nhẫn tâm
như vậy.”

Lâm Thiển chẳng nói
chẳng rằng bỏ đi mất. Cô còn nghe mọi người kể lại, sau khi chia tay, Ninh Duy
Khải sa sút tinh thần một thời gi­an, nhưng cô không tin, cũng chẳng bận tâm.

Đúng như cô dự đoán,
hai tháng sau, Ninh Duy Khải và mĩ nữ nhà giàu kia đến với nhau, trở thành cặp
tình nhân xứng đôi nhất trong con mắt mọi người.

Đến khi hết tức giận,
hồi tưởng lại chuyện đó, Lâm Thiển cũng cảm thấy bình thường. Tình cờ gặp ở nơi
công cộng hay những buổi tụ tập cùng bạn bè, cô vẫn chào hỏi anh ta như thường
lệ. Nhưng Ninh Duy Khải cứ như nuốt phải thuốc súng, luôn “chọc ngoáy” Lâm
Thiển vài câu. Cô cũng không vừa, lập tức nói lại anh ta.

Mấy năm sau, Lâm Thiển
nghe tin, Ninh Duy Khải kết hôn cùng tiểu thư tập đoàn Chúc thị Chúc Hàm Dư,
không phải mĩ nữ nhà giàu năm nào.

Vì vậy, cảm giác của
Lâm Thiển đối với Ninh Duy Khải chính là mối tình đầu như trò hề. Anh ta có đầy
đủ điều kiện “mềm” cũng như “cứng” của người đàn ông, cũng có đủ thói hư tật xấu
của đàn ông, chia tay anh ta là quyết định chính xác.

Thỉnh thoảng thu dọn
đồ đạc cũ, đọc lại những lá thư tình Ninh Duy Khải viết cho mình, Lâm Thiển
không khỏi phì cười. Gì mà “Từ khi em mới đặt chân vào cổng trường đại học, gặp
em ở buổi chào mừng sinh viên mới, anh đã động lòng,” “Anh thích em sớm hơn em
tưởng,” “Em có bằng lòng cùng anh sống trong ngôi nhà thuê, gặm bánh mì, cùng
nhau chịu khổ để xây dựng tương lai hay không?”

Hừ, rõ ràng chỉ là lời
ngon tiếng ngọt của đàn ông, đúng là đồ lừa đảo.

***

Đang là buổi trưa
nhưng vì quán cà phê bán cả cơm văn phòng nên rất đông khách. Ninh Duy Khải giơ
tay che chắn cho Lâm Thiển, đi tới cái bàn bên cửa sổ ở trong cùng. Anh ta để
cô ngồi ở chỗ mát, còn mình ngồi ở vị trí bị ánh nắng chiếu vào.

Lâm Thiển chú ý đến
những chi tiết này, nói với Ninh Duy Khải: “Anh vẫn phong độ thật đấy.”

Ninh Duy Khải mỉm
cười: “Từ trước đến nay tôi đều như vậy, đâu phải em không biết.”

Lâm Thiển không đáp
lời.

Hai người gọi đồ uống
rồi im lặng nhìn nhau. Ninh Duy Khải lên tiếng trước: “Gần đây có phải em bị đả
kích nặng nề?”

Lâm Thiển muốn lườm
anh một cái nhưng cố nhịn, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Cũng không đến nỗi.”

Ninh Duy Khải cầm cốc cà
phê uống một ngụm: “Em thấy ‘Sa Ưng’ thế nào?”

Lâm Thiển trầm mặc
trong giây lát mới trả lời: “Rất tốt.”

Ninh Duy Khải mỉm
cười: “So với Aito thì sao?”

Lâm Thiển nhìn thẳng
vào anh ta: “Tốt hơn Aito.”

Nói một câu thật lòng,
khi bắt gặp bộ dạng của Lâm Thiển ở bên ngoài cửa hàng flag­ship, Ninh Duy Khải
đoán tâm trạng của cô không vui nên chắc chắn sẽ đấu miệng với anh ta. Ai ngờ
cô thản nhiên thừa nhận, Aito không bằng Sa Ưng.

Anh ta lại liếc cô một
cái: “Em đã phục chưa?”

Lâm Thiển gật đầu:
“Tôi khâm phục khẩu phục rồi.”

Ninh Duy Khải có cảm
giác rất hưởng thụ. Sự hưởng thụ này khác lời tán dương của cấp dưới, cũng khác
cảm giác thỏa mãn từ sự ngưỡng mộ của Chúc Hàm Dư. Có lẽ bởi vì Chúc Hàm Dư
không biết, sản phẩm DH của anh ta vĩ đại đến nhường nào. Lâm Thiển ngược lại
hiểu rõ, cô bị tổn thương, tâm phục khẩu phục nhưng cũng không chịu bỏ cuộc, vì
vậy bây giờ mới bị anh ta ép đến mức buồn bực sầu não.

Bắt gặp ý cười trong
mắt Ninh Duy Khải, Lâm Thiển thừa dịp hỏi: “Lần này Ái Đạt thua, tôi không còn
gì để nói. Nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc anh làm cách nào khiến Uông Thái Thức
trở mặt với chúng tôi?” Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, xen lẫn không
cam lòng: “Lợi ích ư? Hiện tại Aito phát triển rất tốt, chúng tôi cũng có thể
cho ông ta lợi ích không thua kém anh.”

Thấy cô không che
giấu, mà thẳng thắn bộc lộ tâm trạng, Ninh Duy Khải chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.

Vừa cúi đầu, anh ta
liền bắt gặp ngón tay cầm tách cà phê của Lâm Thiển. Ngón tay thon thả, trắng
muốt, hơi dùng sức nên nổi gân, nhưng về tổng thể, cả bàn tay vẫn rất mềm mại.

Bộ não anh ta vụt qua
một ý nghĩ, nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn không thay đổi, vẫn mềm mại và nữ
tính như vậy.

“Lâm Thiển.” Ninh Duy
Khải nhìn cô chăm chú, từ tốn mở miệng. Lần này, giọng điệu của anh ta tương
đối nghiêm túc: “Đã có ai nói với em, thật ra người phụ nữ như em không thích
hợp ở chốn thương trường chưa? Em rất thông minh, cũng rất tài hoa, nhưng em
vĩnh viễn không thể làm chuyện trái với đạo đức và lương tâm đúng không?”

Lâm Thiển im lặng nghe anh ta nói.

“Chúng tôi thì có thể.” Ninh Duy Khải tiếp tục lên tiếng:
“Những người đàn ông ở trên thương trường như chúng tôi không từ một thủ đoạn
nào. Em hỏi tôi về Uông Thái Thức? Đúng vậy, cấp dưới của tôi tốn không ít công
sức để “thuyết phục” ông ta. Nhưng tôi không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm
kết quả. Còn em…”

Thần sắc Ninh Duy Khải vẫn bình thản, nhưng giọng điệu lại
trở nên cợt nhã: “Em nên ở bên cạnh người đàn ông biết trân trọng em, gi­ao phó
tất cả cho anh ta. Em hãy ngoan ngoãn ở nhà, chăm sóc chồng con, đừng tham gia
vào những chuyện này.”

***

Tám giờ tối, Lâm Thiển lái chiếc Land Rover của Lệ Trí Thành
về ngôi biệt thự. Dừng xe ngoài cửa, cô bắt đầu dọn đồ vào trong nhà.

Đây đều là đồ ở căn hộ thuê của Lâm Thiển. Dù mới thuê chưa
đầy một năm nhưng đồ đạc không ít. Ngoài ba chiếc va li kéo, cô đựng hết đồ lặt
vạt vào thùng giấy. Thậm chí, cô còn mang cả mấy túi mì, nửa bao gạo qua bên
này.

Đêm mùa hạ mát rượi, trăng tròn vành vạnh, Lâm Thiển chậm
chạp chuyển đồ từ xe ô tô vào nhà. Nghĩ đến lời nói của Ninh Duy Khải buổi trưa
nay, cô liền thở dài. Lại nhớ đến Lệ Trí Thành, trong lòng cô không rõ là mùi
vị gì. Bây giờ cô có thể khẳng định một điều, vụ Uông Thái Thức trở mặt, Lệ Trí
Thành cũng không ngờ tới.

Lệ Trí Thành, Lệ Trí Thành. Chỉ gọi thầm cái tên này, trái
tim cô tựa hồ bị siết mạnh một cái, trong đầu toàn là hình bóng anh.

***

Sau khi xuống máy bay, Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi đều đi
thẳng về nhà, hẹn ngày mai mở cuộc họp bàn ở công ti.

Tài xế Tiểu Đường lái xe đưa anh về ngôi biệt thự. Gần tới
nơi, Lệ Trí Thành đột nhiên mở miệng: “Khoan đã.”

Xe ô tô từ từ dừng lại.

Lệ Trí Thành phát hiện ngôi nhà của anh bật đèn sáng, chiếc
Land Rover đỗ ngoài cửa, cốp sau mở ra.

Anh đẩy cửa xuống xe: “Cậu về trước đi.”

Tiểu Đường không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi lái xe đi mất.

Thời tiết hơi nóng, Lệ Trí Thành mặc áo sơ mi, không thắt cà
vạt, còn áo com­ple vắt trên tay. Anh đứng cách mấy mét, lặng lẽ quan sát.

Khoảng mười mấy giây sau, quả nhiên Lâm Thiển đi ra ngoài. Cô
mặc quần bò áo phông, buộc tóc đuôi gà, nhẹ nhàng đi đến bên ô tô, bê một cái
thùng xuống, quay người đi vào nhà.

Tuy đang lao động chân tay nhưng cô không nhìn ngang nhìn dọc
mà cúi mặt xuống đất, rõ ràng đang suy tư. Vì vậy, Lệ Trí Thành đứng cách có
mấy mét, cô cũng không phát hiện.

Lệ Trí Thành không vội gọi Lâm Thiển mà đi đến bên ô tô. Đằng
sau xếp đầy thùng lớn thùng nhỏ, còn có hai cái va li lớn.

Lệ Trí Thành mỉm cười khi thấy đống đồ. Vừa ngẩng đầu, anh
bắt gặp Lâm Thiển đang đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn mình.

“Sao không đợi anh về mới chuyển?” Anh hỏi.

Lâm Thiển lặng thinh, đi chầm chậm đến bên anh. Lệ Trí Thành
lập tức ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn.

Nụ hôn vẫn nồng nàn như thường lệ, toàn thân Lâm Thiển mềm
nhũn trong giây lát, trái tim cũng tay chảy.

“Có nhớ anh không?” Anh thì thầm bên tai cô.

Trong hai ngày Lệ Trí Thành đi Thâm Quyến, Lâm Thiển rất lo
lắng nhưng cô cố gắng đè nén. Vào thời khắc này, sắc mặt anh vẫn bình thản, cứ
như đây chỉ là chuyến đi công tác bình thường, trong lòng Lâm Thiển càng hoang
mang. Nhưng cô không chủ động hỏi han, chỉ túm áo sơ mi của anh, gật đầu: “Nhớ,
anh có nhớ em không?”

Lệ Trí Thành không trả lời thẳng câu hỏi, mà chỉ đáp: “Em sẽ
biết ngay thôi.”

Câu nói đầy tính ám chỉ khiến Lâm Thiển rung động. Cô ngẩng
đầu quan sát sắc mặt Lệ Trí Thành nhưng không nhìn ra điều gì.

Lệ Trí Thành cầm tay cô, liếc qua đống hành lí trong xe ô tô:
“Chuyển với tốc độ của em thì đến bao giờ mới xong?”

Lâm Thiển hơi xấu hổ: “Em cũng chẳng bận rộn, cứ từ từ chuyển
kiểu gì cũng hết.”

Lệ Trí Thành đưa áo com­ple cho cô cầm rồi xắn tay áo: “Vào
nhà pha cho anh cốc trà.”

Lâm Thiển gật đầu đi vào nhà. Kết quả khi cô bê trà ra ngoài,
Lệ Trí Thành đã chuyển hai cái va li lớn và mấy thùng giấy vào phòng khách.

Lâm Thiển tròn mắt: Nhanh như vậy sao?

Cô đưa cốc trà cho anh, Lệ Trí Thành uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, anh đảo mắt qua đống đồ lộn xộn ở huyền quan: “Em chuyển kiểu gì vậy?”

Lâm Thiển: “Trước khi anh về, em cũng chuyển hơn mười
chuyến.” Sức chiến đấu của cô kém anh nhiều, nhưng anh cũng đừng coi thường cô
như vậy chứ?

Lâm Thiển lấy cốc trà trong tay anh rồi quay người bước đi.
Ai ngờ vòng eo đột nhiên bị siết chặt, Lệ Trí Thành ôm cô từ phía sau, thân thể
ấm nóng của người đàn ông áp vào lưng cô.

“Anh sao thế?” Cô ngoảnh đầu hỏi.

Lệ Trí Thành không đáp lời, chỉ cúi xuống cắn vào cổ Lâm
Thiển một cái mới buông ra: “Em đi tắm trước rồi đợi anh.”

Lâm Thiển lên tầng trên, Lệ Trí Thành nhanh chóng chuyển số
đồ còn lại từ xe ô tô vào nhà. Nhìn đống thùng chồng chất, trong đầu anh bỗng
dưng hiện lên hình ảnh cô lặng lẽ đi đi lại lại chuyển đồ.

Người phụ nữ này mấy ngày trước còn không chịu đồng ý sống
chung với anh. Bây giờ bên ngoài đều cho rằng anh “binh bại như núi đổ,” ngược
lại cô một mình âm thầm dọn đến nơi này.

Đây mới chính là người phụ nữ của anh.

***

Khi Lâm Thiển tắm xong xuống dưới nhà, Lệ Trí Thành đang ngồi
ở so­fa xem tin tức.

Cô im lặng ngồi xuống cạnh anh. Trên tivi vẫn là kênh kinh tế
của thành phố Lâm, vẫn là tin tức về ngành túi xách, nhân vật chính đương nhiên
là DH – Sa Ưng, quảng cáo với sự góp mặt của ngôi sao hạng A nổi tiếng trong
nước. Nghe nói quảng cáo này đã lập kỉ lục hơn một trăm triệu lượt truy cập trên
in­ter­net. Slo­gan của bọn họ là: “Càng nhẹ, càng bền, càng chứa nhiều, càng
hoàn hảo hơn.”

Lâm Thiển rất mâu thuẫn. Ban đầu cô hùng hồn tuyên bố sẽ
không xem cẩm nang diệu kế của Lệ Trí Thành. Nhưng bây giờ tình hình đã vượt
quá tầm kiểm soát, bên ngoài long trời lở đất, cô làm sao có thể không sốt ruột
cơ chứ?

Cô rất muốn… nhưng không thể xem…

Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng Lâm Thiển giữ im lặng.
Chỉ là cô không nhịn nỗi, nhướng mắt lén quan sát Lệ Trí Thành. Ai ngờ anh đang
xem tivi nhưng vẫn có phản ứng rất nhanh, lập tức ngoảnh đầu nhìn cô. Bốn mắt
chạm nhau, Lâm Thiển cắn môi không lên tiếng.

Như phát giác ra tâm tư của cô, Lệ Trí Thành mỉm cười kéo Lâm
Thiển ngồi lên đùi mình: “Em cũng nhịn giỏi thật đấy.”

Bị anh nói trúng tim đen, Lâm Thiển hừ một tiếng rồi lại lặng
thinh. Lệ Trí Thành xoay người cô giạng chân qua đùi mình, đối diện anh. Sau
đó, anh ôm eo cô, nhìn cô chăm chú.

Tư thế này quá thân mật, dù đã làm nhiều lần nhưng Lâm Thiển
vẫn đỏ mặt. Cô giơ tay vẽ vòng tròn trên cổ Lệ Trí Thành, không nhịn được véo
anh một cái, như để phát tiết sự nóng ruột của mình.

“Minh Đức trở mặt rồi.” Lâm Thiển lẩm bẩm.

“Là giả đấy.” Lệ Trí Thành trả lời dứt khoát.

Lâm Thiển lập tức ngẩng đầu: “Nhưng…” Ninh Duy Khải nói rất
chắc chắn, tựa hồ anh ta phải vô cùng vất vả mới có thể giải quyết Uông Thái
Thức.

Lệ Trí Thành hiểu cô muốn nói gì, khóe mắt vụt qua ý cười:
“Không làm giống thật, sao chúng ta có thể lừa Ninh Duy Khải.”

Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch, cô hỏi tiếp: “Nhưng thị
phần của Aito đã bị DH cướp mất.”

Lệ Trí Thành thản nhiên đáp: “Tất cả nằm trong kế hoạch.”

Lần này Lâm Thiển hoàn toàn không thể thốt ra lời. Lệ Trí
Thành càng ôm cô chặt hơn, hai người mặt kề mặt.

“Trước khi đi công tác, anh đã gửi tin nhắn cho em, em vẫn
chưa đọc sao?” Anh hỏi.

Đầu óc Lâm Thiển vẫn đang hỗn loạn, cảm giác vui mừng, chấn
động, khó tin… ùa vào cùng một lúc. Cô vô thức lấy di động: “Hôm đó có quá
nhiều tin nhắn nên em chẳng đọc.”

Hai người cùng cúi đầu xem điện thoại của Lâm Thiển. Cô hồi
hộp giở một loạt tin nhắn, ai ngờ trên màn hình đột nhiên xuất hiện cái tên
quen thuộc “Ninh Duy Khải.” Hừm, anh chàng này cũng gửi tin nhắn cho cô. Lâm
Thiển có phản ứng rất nhanh, vội vàng lướt sang tin kế tiếp, sau đó liếc Lệ Trí
Thành. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cũng chẳng rõ vừa rồi có nhìn thấy hay
không?

Lâm Thiển tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy tin nhắn anh
gửi vào buổi tối hôm đi Thâm Quyến. Lâm Thiển ngẩn người khi đọc hàng chữ đầu
tiên: “Trong hư có thực, trong thực có hư.”

Đây chính là cẩm nang diệu kế của anh. Bọn họ đã từng thực
hiện điều này. Lúc đó anh thành lập bộ phận thị trường của Vin­da, trên thực tế
là bí mật tiến hành nghiên cứu sản xuất Aito.

Hóa ra anh đã gửi tin nhắn giải thích cho cô, do sợ mấy ngày
này cô lo lắng sốt ruột? Vậy mà cô không đọc, chết thật.

Đọc tiếp mấy hàng ở dưới, Lâm Thiển lập tức sững sờ. Bởi vì
nội dung tiếp theo là:

“Ném ngói rụng ngọc, muốn nhận phải cho trước;

Thuyền cỏ mượn tên[1]. Ám độ trần thương[2];

Gậy ông đập lưng ông;

Dị quân đột khởi[3], nhất tiễn tam điêu[4];”

[1]
“Thuyền cỏ mượn tên” dựa theo điển cố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du bắt
Khổng Minh chế tạo mười vạn mũi tên trong vòng mười ngày. Khổng Minh mượn hai
mươi thuyền cỏ, đi tới khu vực quân Tào trong ngày sương mù dày đặc. Tào quân
tưởng địch, bắn tên như ngả rạ.

[2]
Ám độ trần thương: Chọn cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

[3]
Dị quân đột khởi: Lực lượng mới xuất hiện.

[4]
Nhất tiễn tam điêu: Một mũi tên trúng ba đích.