Ánh sáng phương Bắc (Tập 1) - Phần I - Chương 05 - Phần 2

Đây là chỗ ngồi ưa thích của Lyra; từ đây có thể nhìn ra sông, vào giờ này ban đêm, những ánh đèn điện anbaric dọc bờ nam lấp lánh rực rỡ do được phản chiếu dưới mặt nước đen khi thủy triều dâng lên cao. Một hàng xà lan được kéo bởi một chiếc tàu kéo đi ngược dòng sông. Adele Starminster ngồi xuống và ngồi dịch ra xa chiếc ghế bọc vải đề nhường chỗ.

“Giáo sư Docker nói rằng cháu có quan hệ thế nào đó với bà Coulter phải không?”

“Vâng.”

“Quan hệ thế nào vậy? Cháu không phải con gái bà ấy, hay đại loại như vậy đúng không? Cô cho rằng cô nên biết rằng…”

“Không!” Lyra nói. “Tất nhiên là không. Cháu chỉ là trợ lý riêng cho bà ấy.”

“Trợ lý riêng của bà ấy sao? Cháu hơi nhỏ quá đấy, đúng vậy không? Cô nghĩ cháu có họ hàng gì đó với bà ấy hoặc sao đó. Bà ấy là người thế nào?”

“Bà ấy rất thông minh.” Lyra nói. Trước buổi tối nay thì cô đã có rất nhiều chuyện để nói nhưng mọi chuyện đã thay đổi.

“Đúng, nhưng về mặt tính cách cơ,” Adele Starminster nhấn mạnh. “Ý cô là bà ấy thân thiện hay nóng nảy hay sao đó? Cháu có sống ở đây với bà ấy khề đời sống riêng tư thì bà ấy thế nào?”

“Bà ấy rất tốt,” Lyra nói với giọng thản nhiên.

“Cháu làm loại công việc gì? Lầm thế nào cháu giúp bà ấy được?”

“Cháu làm các phép tính toán và tất cả chỉ có thế. Như các phép toán trong ngành hàng hải.”

“A, cô hiểu rồi… Và cháu đến từ đâu vậy? Cho cô hỏi lại một lần nữa tên cháu là gì?”

“Lyra. Cháu đến từ Oxford.”

“Tại sao bà Coulter lại đưa cháu đến…”

Cô ta đột ngột dừng lại vì chính bà Coulter đang đến gần. Qua cách Adele Starminster ngước lên nhìn bà, và cách con nhân tinh của cô đang bay một cách kích động quanh đầu chủ, Lyra có thể thấy rằng người phụ nữ trẻ này không được mời tới bữa tiệc.

“Tôi không biết tên cô,” bà Coulter nói rất khẽ, “nhưng tôi sẽ tìm ra trong vòng năm phút, và sau đó cô sẽ không bao giờ còn làm nghề phóng viên nữa. Giờ thì hãy đứng lên thật lặng lẽ, không gây ồn ào, và rời khỏi đây ngay. Tôi phải nói thêm rằng dù ai là người đưa cô đến đây thì người đó cũng sẽ phải chịu hậu quả.”

Dường như bà Coulter được nạp vào thứ gì đó kiểu như năng lượng anbaric. Thậm chí mùi hương của bà cũng thay đổi, một mùi nóng kim loại đun sôi, bốc ra từ cơ thể bà. Lyra đã cảm nhận thấy nó lúc trước, nhưng giờ cô mới thấy nó nhằm vào một người nào đó, và Adele Starminster đáng thương không có cách gì chống chọi lại được. Con nhân tinh của cô nằm ủ rũ trên vai cô, vỗ đôi cánh rực rỡ của nó một hai lần trước khi lả đi, và chính người phụ nữ dường như cũng không thể đứng vững được. Né người sang bên một cách khó nhọc, cô đi qua những người khách đang nói chuyện to tiếng và ra khỏi cửa phòng khách. Một tay cô bám chặt trên vai để giữ con nhân tinh đang bất tỉnh.

“Có chuyện gì vậy?” Bà Coulter nói với Lyra.

“Cháu không nói bất cứ điều gì quan trọng với cô ấy đâu,” Lyra nói.

“Cô ta hỏi han những gì?”

“Chỉ là chuyện cháu đang làm gì và cháu là ai, và những đại loại như vậy.”

Khi nói đến đó, Lyra để ý rằng bà Coulter chỉ có một mình, không có con nhân tinh bên cạnh. Làm sao có thể như vậy được? Nhưng chỉ một lát sau, con khỉ vàng xuất hiện bên cạnh bà và bà cúi xuống nắm tay nó, nhẹ nhàng nhấc nó lên vai. Dường như ngay lập tức bà lại dịu xuống.

“Nếu cháu gặp phải người nào rõ ràng là khách không mời, cưng ạ, hãy tìm ta được chứ?” Mùi kim loại nóng chảy đã biến mất. Có thể Lyra chỉ tưởng tượng ra như vậy. Cô lại ngửi thấy hương thơm của bà Coulter, mùi hoa hồng, mùi xì gà, mùi nước hoa của những người phụ nữ khác. Bà Coulter mỉm cười với Lyra theo cách dường như hàm ý nói “Cháu và ta hiểu chuyện này phải không nào?” rồi chào đón các vị khách khác.

Pantalaimon đang thì thầm vào tai Lyra.

“Trong khi bà ta ở đây, con nhân tinh của bà ấy đang lẻn ra khỏi phòng của chúng ta. Nó đã lục soát. Nó đã biết về chiếc Chân-kế.”

Lyra cảm thấy có thể đúng như vậy nhưng cô chẳng làm gì được. Ông Giáo sư đó đã nói gì về bọn Gà trống tây? Cô nhìn quanh để tìm lại ông ta, nhưng ngay khi cô vừa nhìn thấy ông thì người gác cổng (trong bộ đồ người phục vụ buổi tối) cùng một người đàn ông khác vỗ vai ông Giáo sư và nói khẽ gì đó với ông ta tái mặt và theo họ ra ngoài. Chuyện đó không mất hơn hai giây, và được làm kín đáo đến mức khó ai nhận ra. Nhưng nó khiến Lyra cảm thấy lo lắng và bức bối.

Cô lang thang qua hai phòng lớn nơi bữa tiệc đang diễn ra, nửa lắng nghe những cuộc nói chuyện xung quanh mình, nửa bị cuốn hút bởi mùi cocktail mà cô không được phép thử. Cô không nhận thấy ai đó đang quan sát mình cho đến khi người gác cổng hiện ra bên cạnh và cúi mình nói:

“Cô Lyra, quý ông bên lò sưởi muốn nói chuyện với cô, nếu cô chưa biết thì đó là ngài Boreal.”

Lyra nhìn sang phía bên kia căn phòng. Người đàn ông tóc hoa râm trông có vẻ quyền lực đang nhìn thẳng vào cô, và khi mắt họ gặp nhau, ông gật đầu và vẫy tay.

Chần chừ, nhưng lại thấy thích thú, cô bước đến.

“Chào buổi tối, cô bé.” Ông ta nói. Giọng ông nhẹ nhàng và oai vệ. Chiếc đầu bọc giáp sắ đôi mắt màu lục bảo của con nhân tinh của ông lấp lánh trong ánh đèn treo trên tường gần đó.

“Xin chào ông.” Lyra nói.

“Ông Hiệu trưởng Jordan bạn cũ của tôi thế nào rồi?”

“Rất khỏe thưa ông.”

“Ta nghĩ chắc tất cả bọn họ đều cảm thấy nuối tiếc khi chia tay cháu.”

“Vâng đúng thế ạ.”

“Và bà Coulterng bắt cháu bận bịu phải không? Bà ấy đang dạy cháu những gì vậy?”

Vì Lyra đang cảm thấy nổi loạn và khó chịu, cô không muốn trả lời câu hỏi trên theo đúng sự thật hay với thái độ vui nhộn thưởng xuyên của mình. Thay vào đó, cô nói:

“Cháu đang học về Hạt Rusakov, và về Ủy ban Tôn giáo.”

Dường như ông ta chú ý ngay lập tức, giống như cách người ta hội tụ tia sáng của một chiếc đèn lồng anbaric. Mọi sự chú ý của ông ta đều dồn cả vào Lyra.

“Cháu nên kể cho ta cháu biết những gì,” ông ta nói.

“Người ta đang tiến hành các thí nghiệm tại phương Bắc,” Lyra nói. Giờ thì cô cảm thấy liều lĩnh. “Như tiến sĩ Grumman chẳng hạn.”

“Tiếp đi.”

“Họ có được loại ảnh đặc biệt này tại nơi ông có thểy Bụi, và khi ông nhìn thấy một người đàn ông trong tình trạng như thể mọi tia sáng đang tụ lại tại người đó, không có tia sáng nào chiếu vào đứa trẻ cả. Ít nhất cũng không nhiều.”

“Bà Coulter đã cho cháu xem một bức ảnh như thế à?”

Lyra lưỡng lự, vì đây không phải là nói dối mà là một điều gì đó khác và cô không quen như thế.

“Không,” cô trả lời sau một lúc, “cháu xem bức ảnh đó tại học viện Jordan.”

“Ai cho cháu xem vậy?”

“Ông ấy không thực sự cho cháu xem,” Lyra thừa nhận. “Cháu chỉ tình cờ đi qua và nhìn thấy. Và sau đó Roger bạn cháu bị Ủy ban Tôn giáo bắt đi. Nhưng…”

“Ai cho cháu xem bức ảnh đó?”

“Chú Asriel của cháu.”

“Khi nào vậy?”

“Vào lần gần đây nhất khi chú ấy đến Học viện Jordan.”

“Ta hiểu rồi. Và cháu còn được học gì nữa? Có phải ta nghe cháu nhắc đến Ủy ban Tôn giáo không nhỉ?”

“Vâng nhưng cháu không được nghe về nó từ chú ấy. Cháu nghe được ở đây.”

Điều này là sự thực, cô nghĩ.

Ông ta đang nhìn cô chăm chú. Cô nhìn lại với tất cả vẻ ngây thơ cô có. Cuối cùng ông ta gật đầu.

“Vậy chắc chắn bà Coulter phải quyết định cháu đã sẵn sàng trợ giúp bà ấy trong công việc đó. Thú vị thật. Cháu đã tham gia vào chưa?”

“Chưa ạ.” Lyra trả lời. Ông ta đang nói đến chuyện gì vậy nhỉ? Pantalaimon đang ở trong hình dạng ít diễn cảm nhất của nó, một chú bướm đêm, và không thể phản bội những cảm giác của cô vì cô chắc chắn mình có thể giữ cho nét mặt thật ngây thơ.

“Bà ấy đã nói cho cháu biết chuyện gì xảy ra với bọn trẻ chưa?”

“Chưa, bà ấy không nói cho cháu biết chuyện đó. Cháu chỉ biết công việc đó liên quan đến Bụi, và như một sự hi sinh.”

Lại một lần nữa, đó không chính xác là một lời nói dối, cô nghĩ; cô chưa bao giờ nói chính bà Coulter đã nói cho cô biết.

“Hi sinh là một cách nói kịch hơn. Những gì xảy ra là vì lợi ích của chúng cũng như của chúng ta. Và tất nhiên chúng đều đến với bà Coulter một cách tự nguyện. Đó là lý do tại sao bà ấy rất quý giá. Bọn trẻ phải muốn được góp phần, có đứa trẻ nào lại từ chối bà ấy chứ? Và nếu bà ấy cũng sắp dùng cháu để lôi kéo chúng, có lẽ còn hiệu quả hơn nhiều. Ta thấy rất hài lòng.”

Ông ta mỉm cười với cô giống như cách bà Coulter đã cười: như thể cả hai bọn họ đều đang có cùng một bí mật. Cô mỉm cười lịch sự đáp lại và ông ta quay đi để nói chuyện với người khác.

Cô và Pantalaimon có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi của nhau. Cô muốn một mình đi khỏi và nói chuyện với nó; cô muốn rời khỏi căn phòng, cô muốn quay trở lại Học viện Jordan và căn phòng nhỏ bé tồi tàn của mình trên cầu thang số Mười hai, cô muốn tìm ngài Asriel…

Và như thể là câu trả lời cho mong muốn cuối cùng của cô, cô nghe thấy có người nhắc đến tên ông, và đến gần nhóm người đang bàn luận với cái cớ là lấy thêm bánh nướng từ chiếc đĩa trên bàn. Người đàn ông mặc chiếc áo đỏ tía của giám mục đang nói:

”Không, tôi không nghĩ sẽ có một lúc nào đó ngài Asriel gây phiền phức cho chúng ta.”

“Ông vừa nói ông ta đang bị giữ ở đâu nhỉ?”

“Trong một pháo đài tại Svalbard, tôi nghe nói thế. Bị canh giữ bởi panserbjorne, ông biết đấy, có nghĩa là những con gấu mặc áo giáp sắt. Những sinh vật ghê tởm! Ông ta sẽ không trốn thoát khỏi chúng nếu mạng sống của ông ta đáng già hàng nghìn. Thực tế là tôi thực sự nghĩ mọi chuyện rất rõ ràng, gần như rất rõ ràng…”

“Thí nghiệm cuối cùng đã khẳng định điều tôi luôn tin tưởng rằng Bụi xuất phát ra từ nguyên lý bóng tối, và…”

“Tôi đâu có bảo vệ Đạo thờ lửa dị giáo…”

“Thường thì thế nào là dị giáo…”

“Và nếu chúng ta có thể cô lập nguyên lý bóng tối…”

“Svalbard, có phải ông đã nói thế không?”

“Những con gấu mặc áo giáp…”

“Ủy ban Tôn giáo…”

“Bọn trẻ không bị đau đớn, tôi chắc chắn như vậy…”

“Ngài Asriel đã bị cầm tù…”

Lyra đã nghe đủ, cô quay đi, khẽ khàng đi về phòng và đóng cửa lại. Sự ồn ào của bữa tiệc lập tức bị chặn lại bên ngoài cánh cửa.

“Thế nào?” cô thì thầm, nhân tinh của cô trở thành chú chim kim tước trên vai cô.

“Chúng ta sẽ trốn khỏi đây chứ?” nó thì thầm đáp lời.

“Tất nhiên, nếu chúng ta đi ngay bây giờ khi còn rất nhiều người ở đây, có thể bà ta sẽ không để ý.”

sẽ phát hiện ra.”

Ý Pantalaimon nói đến con nhân tinh của bà Coulter. Khi Lyra nghĩ đến bóng dáng màu vàng của nó, cô cảm thấy run lên vì sợ hãi.

“Lần này mình sẽ chiến đấu với nó.” Pantalaimon nói với giọng can đảm. “Mình có thể thay đổi hình dáng còn nó thì không. Mình sẽ thay đổi nhanh đến mức nó không thể bắt được mình. Lần này mình sẽ thắng, rồi cậu sẽ thấy.”

Lyra gật đầu lia lịa. Cô nên mặc gì đây? Làm thế nào cô có thể ra khỏi đây mà không bị nhìn thấy?

“Cậu phải ra thám thính trước.” cô thì thầm.

“Ngay khi an toàn chúng ta sẽ chạy biến thành bướm đêm,” cô nói thêm. “Hãy nhớ nhé, ngay lúc không ai để ý…”

Cô hé mở một khe cửa và nó lẻn ra, náu mình trong ánh đèn màu vàng ấm áp ở hành lang.

Trong lúc đó, cô hối hả khoác vào người những quần áo ấm nhất cô có và nhét thêm mấy chiếc vào một trong chiếc túi mua từ cửa hàng thời trang họ thường đến mỗi chiều. Bà Coulter tiêu tiền như rác, và dù bà tiêu xài hoang phí, vẫn còn rất nhiều túi da sói của bà.

Cuối cùng cô gói chiếc Chân-kế trong tấm vải bọc nhung của nó. Không biết con khỉ già ghê tởm đó đã tìm ra nó chưa? Chắc chắn nó đã tìm thấy, chắc chắn nó đã nói cho bà ta biết. Ôi, giá mà cô giấu nó kỹ hơn.

Cô nhón chân ra khỏi cửa. Phòng cô mở cửa ra cuối hàng lang gần đại sảnh nhất, thật may mắn là phần lớn khách mời đang ở trong hai căn phòng lớn phía xa hơn hành lang. Có tiếng người nói ồn ào, tiếng cười, tiếng xả nước khe khẽ trong phòng rửa mặt, tiếng cốc tách leng keng, và rồi tiếng chú bướm đêm khe vang lên bên tai cô:

“Nào! Nhanh chân lên!”

Cô lao qua cửa và chạy vào đại sảnh, trong chưa đầy ba giây cô đã mở cửa trước của căn phòng. Ngay lập tức cô đi qua và nhẹ nhàng kéo cánh cửa đóng lại, cùng với Pantalaimon, một chú chim kim tước, cô chạy đến chỗ cầu thang và biến mất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3