Trọn đời bên em - Chương 48
Chương 48: Lễ tình nhân
Khi thời gian nghỉ tết đã
sắp kết thúc, mọi người lại nghênh đón lễ tình nhân mỗi năm một lần, còn đối
với Hướng Nhu và Bạch Dĩ Mạt mà nói, bọn họ đón chào lễ tình nhân chính thức
lần đầu tiên sau khi hẹn hò với nhau.
Thật ra đối với lễ tình nhân thì hai người họ cũng chẳng thấy lạ lẫm gì, từ nhỏ
đến lớn trừ năm năm Hướng Nhu xuất ngoại ra thì bọn họ đều ở cùng nhau qua ngày
lễ, khi đó theo như Hướng Nhu nói là, mấy cuộc hẹn của hắn vào lễ tình nhân
nhiều lắm, vì thể để công bằng, mới cố ở cạnh vị thanh mai là Bạch Dĩ Mạt này.
Còn sự thật là, năm nào hắn cũng dùng cái cớ như thế chỉ vì muốn một mình cùng
Bạch Dĩ Mạt hưởng lễ tình nhân, cho dù lúc đó tình cảm không bộc phát ra ngoài,
không phải là người yêu, tuy bọn họ không phải tình nhân nhưng lại còn hơn cả
những người yêu nhau.
++
Bạch Dĩ Mạt đứng trước gương lớn nhìn mình trong đó, chiếc váy bó sát màu hồng
sẫm tôn lên vóc dáng uyển chuyển của cô, mái tóc dài hơi uốn xoăn để xõa ra,
màu đen đi với màu hồng càng thêm khí chất, đồ trang sức tinh xảo thanh nhã làm
nổi bật ngũ quan của cô, cô bình thường không trang điểm phấn son như một cô
học trò bây giờ đã biến thành một thục nữ vô cùng quyến rũ.
Cô đi giày cao gót, mặc áo khoác vào, cuối cùng đứng trước gương ngắm lại một
phen, mấy thứ đồ này từ trong ra ngoài đều là của Hướng Nhu tặng, yêu cầu cô
mặc nó vào ngày lễ tình nhân hôm nay để cùng đi ăn tối, Bạch Dĩ Mạt không thích
kiểu con gái dễ thương như thế này, nhưng vì Bạch Dĩ Mạt, đành phải thay đổi.
Không thể không nói mắt nhìn của Hướng Nhu thật phi thường, trang phục vừa chín
chắn lại ngọt ngào, hai phong cách không hề hợp nhau lại có thể được hắn hợp
lại một, thật đúng là khiến hai mắt cô tỏa sáng.
Đang chuẩn bị ra cửa thì chuông cửa vang lên, cô và Hướng Nhu hẹn nhau ở nhà
hàng, lúc này là ai đến chứ?
Cô mở cửa ra, một người mặc đồng phục của công ty vận chuyển mau lẹ giao đồ cho
Bạch Dĩ Mạt, sau khi ký nhận xong nói lời cảm ơn, cô đóng cửa lại, vừa xem xét
chiếc hộp không lớn vừa nghi hoặc ai chuyển đến mà không đề tên?
Đưa tay xé giấy bọc, mở hộp ra, một chiếc bình thủy tinh xuất hiện trước mặt
cô, trong phút chốc Bạch Dĩ Mạt dừng lại, bởi vì trong bình thủy tinh này toàn
là kẹo sữa đường Đại Bạch Thỏ.
Năm năm qua, chỉ có một người vào lễ tình nhân hàng năm đều tặng cô món quà
này, người đó chính là Giản Quân Phàm.
Bạch Dĩ Mạt nhìn vào chiếc bình trong tay một hồi lâu, nơi nào đó trong trái
tim cảm thấy chua xót, bởi vì nói không còn là bạn nữa, không hề gặp mặt, cho
nên anh chỉ có thể dùng cách này để tặng cô món quà cô thích nhất mà anh đồng ý
sẽ tặng cô vào lễ tình nhân mỗi năm.
Giản Quân Phàm, anh làm tất cả chuyện này là có ý gì?
++
Còn nhớ rõ hôm đó sau khi hỏi Bạch Thụy xong liền chạy ra khỏi cửa, cô đi một
hồi rồi quay về nhà.
Trên đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều, cũng phân thích rất nhiều, Giản Quân Phàm
đối tốt với cô là việc không thể bỏ qua, nhưng sau khi cô biết được chân tướng
sự việc, trong lòng cô có một âm thanh khác báo hiệu cho cô hay, là Giản Quân
Phàm đối tốt với cô là chỉ vì áy nát, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường, tất cả
những chuyện này là vì anh thiếu nợ cô.
Cho nên, cô thật sự không thể vượt qua trở ngại của bản thân, Bạch Thụy có thể
tha thứ cho anh, Hướng Nhu biện hộ hộ anh, nhưng dù thế nào cô cũng không thể
quên được, không thể hiểu và bỏ qua cho người mà cô hận nhất suối hai mươi năm
qua lại dùng cách như thế để xuất hiện trước mặt cô.
Vài ngày sau, dường như mọi người cố ý tránh mọi chuyện về Giản Quân Phàm, tất
cả mọi người đều cất giấu đi ý nghĩ, rồi vẫn nở nụ cười như thường, giống như
chuyện ở mộ viên chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng thật sự không xảy ra sao? Trong lòng mọi người rõ như gương sáng.
++
Bạch Dĩ Mạt đi vào bếp, mở cửa tủ sát tường bếp ra, sau đó để bình thủy tinh
vào trong, nhét nó vào sâu bên trong, đóng cửa lại, không hề liếc nhìn lấy một
lần mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Hướng Nhu từ chốn phồn hoa đã sớm hoàn lương trở thành người bạn trai nhị thập
tứ hiếu, nhưng vào cái ngày quan trọng thế này lại bảo là công ty có cuộc họp
quan trọng cần phải họp, nên không thể đến đón cô, để Bạch Dĩ Mạt đến chỗ hẹn
rồi hắn sẽ tới sau.
Tuy Bạch Dĩ Mạt không làm ở công ty Hướng Nhu, nhưng cũng có nghe nói gần đây
công ty hắn với tập đoàn Hàn Thiên đang ngầm đấu đá nhau, cụ thể thì cô không
rõ lắm, mỗi làn hỏi có chuyện gì xảy ra là hắn lại giả bộ ngớ ngẩn nói không có
việc gì, nhưng càng như vậy Bạch Dĩ Mạt lại càng thấy vất vả thay Hướng Nhu.
Cô biết chuyện lần trước tập đoàn Hàn Thiên suýt phải phá sản, mà nhân vật trực
tiếp gây nguy hại cho bọn họ chính là Hướng Nhu, nhưng sau đó không biết vì cái
gì mà sau một loạt các hoạt động tập đoàn Hàn Thiên đã đem lợi nhuận công ty đi
lên không ít, cổ phiếu còn tăng cao.
Gần đây nhất tập đoàn Hàn Thiên chuẩn bị tổ chức hoạt động từ thiện, mời diễn
viên quốc tế Trịnh Tịnh Viên đến đảm nhận đại sứ từ thiện, khiến hình tượng
công ty càng ăn sâu vào lòng người.
Cùng lúc đó trên mặt khác, những hạng mục và đối tác hợp tác mà công ty Hướng
Nhu coi trọng lại bị tập đoàn Hàn Thiên chen một chân vào, như là đang chĩa mũi
nhọn vào Hướng Nhu.
Trận thương chiến này nhìn ngoài thì màu mè rực rỡ, nhưng trên thực tế sóng lợn
cuộn trào, sát khí ngầm giấu.
Còn hôm nay, vào ngày lễ tình nhân ngọt ngào, Hướng Nhu của cô lại đang ở chiến
tuyến.
Bạch Dĩ Mạt cố ý rời nhà sớm, muốn đi mua quà tặng Hướng Nhu, cô đánh xe vào
quảng trường Thế Kỷ, trong lúc vô tình cô thấy trên weibo có nói ở đây rạp ghi
âm rất đặc sắc, nghe nói rất nhiều ngôi sao ca nhạc đều đến đây thu âm.
Bạch Dĩ Mạt định thu âm một bài hát tặng Hướng Nhu, rất độc đáo.
Cô vào thang máy đi lên tầng mười sáu, ra khỏi thang máy liền nhìn thấy trên
vách tường trước mặt vẽ một chiếc microphone lớn màu vàng, vừa chói mắt lại bắt
mắt.
Cô đi vào cánh cửa lớn bên cạnh, quý cô tiếp khách liền đón chào: “Xin chào cô,
xin hỏi có thể giúp gì được cho cô?”
Tiếp đón lịch sự, trang trí hoa lệ, xem ra ông chủ của rạp ghi âm này nhất định
phải là một nhân vật rất phi thường, nếu không sao các minh tinh lại đến đây?
Bạch Dĩ Mạt mỉm cười, nói: “Tôi thấy trên weibo nói ở đây có thể thu âm đúng
không?”
Quý cô tiếp khách nở nụ cười đạt tiêu chuẩn quốc thế: “Đúng thế, nhưng ở chỗ
cúng tôi không phải ai cũng có thể đến thu âm.”
Bạch Dĩ Mạt nghĩ thầm gì gì cũng là yêu cầu hội viên kim cương hoàng kim gì đó:
“Thế cần thẻ VIP mới được vào sao?”
Quý cô tiếp khách lắc đầu nói: “Chúng tôi không có quy tắc hội viên.”
Bạch Dĩ Mạt mù mờ, không có quy tắc hội viện, lại còn không cho người ta vào,
thé thì mở cửa làm gì?
“Thế yêu cầu là gì, cô nói đi.” Bạch Dĩ Mạt cũng lười đoán mò, cứ để cho đối
phương nói rõ ra là được.
Quý cô tiếp khách nói: “Là thế này, ông chủ của chúng tôi cũng làm âm nhạc, cho
nên anh ấy thành lập phòng thu âm chỉ để là tìm kiếm người có tình yêu với âm
nhạc mà mình cần tìm, muốn thu rất đơn giản, chỉ cần đến chỗ thu âm hát vài
câu, lúc đó cô sẽ biết cô liệu có tư cách để đến chỗ chúng tôi thu âm hay
không.”
Bạch Dĩ Mạt chỉ cảm thấy thế giới to lớn này cũng thật là lạ, kinh doanh không
phải vì kiếm tiền, mà là để đi tìm giấc mơ, ông chủ ở đây chắc chắn không phải
đồ điên thì cũng là kẻ lắm tiền, mới có thể muốn làm cái chuyện viển vong gì
đó.
Mặc dù như thế, lòng hiếu kỳ của Bạch Dĩ Mạt đã đẩy cô rảo bước vào căn phòng
thu âm, Bạch Dĩ Mạt nhìn bàn tay phải của quý cô tiếp khách duỗi ra, một tư thế
xin mời tiêu chuẩn, Bạch Dĩ Mạt gật đầu, cất bước đi đến.
Phòng ghi âm cũng bình thường như những gì cô từng thấy, cô đi đến trước mặt
micro, đối diện không phải là kính thủy tinh bình thường mà là một cái gương,
cô bỗng có cảm giác như tấm kính thủy tinh trong cục cảnh sát, từ trong nhìn ra
không thấy gì, nhưng nhìn từ ngoài vào lại rõ mồn một, chẳng lẽ lúc này cũng có
người ở bên kia nhìn mình? (Nói lại nhé, cô gái này trời sinh có trí tưởng
tượng phong phú)
Quan tâm nhiều làm gì chứ, cô nhẹ nhàng ngâm nga vài câu, âm thanh trong trẻo
như nước chảy tràn ra từ nơi cổ họng, chỉ mấy câu hát là có thể nghe ra cô có
tài năng trời phú.
Quả nhiên, từ phía sau một cánh cửa bật ra, giọng nói rất dễ nghe của một người
đàn ông vang lên, không giống chất giọng trầm thấp của Hướng Nhu, chất giọng
của anh ta vừa khẽ lại mềm mỏng, như đắm chìm dưới ánh mắt trời, rượt đuổi
trong gió xuân.
“Cô có thể vào được.”
Bạch Dĩ Mạt cảm giác như mình không phải là khách hàng, mà là một tuyển thủ
tham gia so tài ca nhạc, sao lại từ chủ động chuyển thành bị động, bị người ta
nắm mũi dắt đi rồi?
Sự tò mò giết chết con mèo*, cô thật đúng là bị nắm mũi dắt đi, có một âm thanh
đang điều khiển cô,cô thừa nhận mình mình muốn đến cái nơi thần bí này, có phải
âm thanh dễ nghe chết người kia là của cái người thần bí ấy không?
(*Đây là tên một bộ phim kinh dị của
Trung Quốc phát sóng năm 2006.)
Quả nhiên đoán không sai, đi ra từ sau cánh cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông
anh tuấn đứng trước mặt, lông mày lưỡi mác điển hình, chiếc mũi cao thẳng, môi
dày vừa phải, lại thêm một mỹ nam làm phụ nữ phải hét lên!
Lúc Bạch Dĩ Mạt đánh giá người đàn ông này thì người đó cũng quan sát Bạch Dĩ
Mạt từ trên xuống, anh ta có chút hưng phấn mở miệng: “Cuối cùng tôi cũng tìm
được người thứ hai.”
Một câu không đầu không đuôi, một câu nói thẳng làm người ta không sờ được suy
nghĩ khiến Bạch Dĩ Mạt mờ mịt, dường như cô không nhận ra tinh thần người đàn
ông này có chút không bình thường!
“Tôi đến để thu âm, bây giờ có tư cách rồi sao?”
Người đàn ông nở nụ cười mê người, gật đầu khẳng định, nói: “Đương nhiên, cô
rất có tư cách.”
Kết quả là, dưới sự dẫn dắt của mỹ nam, Bạch Dĩ Mạt đã được nhìn thấy cái gọi
là phòng làm việc, cô không biết mấy thứ trang bị trong đó lắm, nhưng dù có ngu
cũng nhìn ra mấy thứ đó đáng giá bao nhiêu, khó trách nhiều ca sĩ nổi tiếng lại
tự mãn trên weibo đến thế, đúng là có tư cách để tự mãn.
Thu âm bài hát xong, Bạch Dĩ Mạt sang phòng nghỉ ngồi chờ, người đàn ông anh
tuấn kia đi ra từ căn phòng, ngồi xuống ghế trước mặt Bạch Dĩ Mạt, sau đó hỏi:
“Cô thật sự không cân nhắc việc vào giới ca hát ư?”
Vấn đề này, lúc nãy cũng bị hỏi một lần, đáp án của Bạch Dĩ Mạt rất đơn giản –
chưa bao giờ có quyết định này.
Bạch Dĩ Mạt bình tĩnh cười, sau đó nhìn đôi mắt sáng rọi của mỹ nam trước mặt
mà nói: “Tôi thật sự không có quyết định này.”
Người đàn ông lắc đầu, hình như đang tự lẩm bẩm: “Một người chỉ nghe thấy giọng
không thấy thân, một người được gặp mặt lại không nhiệt tâm, hầy… đáng tiếc!
Đáng tiếc!”
Bạch Dĩ Mạt thở dài trong lòng, đáng thương thay cho cái mã ngoài đẹp đẽ như
thế, nhưng bên trong lại không phải người bình thường, đáng tiếc! Đáng tiếc.
Bạch Dĩ Mạt không muốn nói nhiều với người này nữa, ngay lúc đó nhân viên cầm
đĩa thu âm đi ra, Bạch Dĩ Mạt mỉm cười nhận lấy, sau đó nói tạm biệt rồi rời
đi.
Cũng may mà người đó không có đuổi theo, ra khỏi tòa nhà, Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu
lên nhìn, sau đó vui vẻ mỉm cười, tưởng rằng còn phải có thẻ sao kim hay gì đó
mới có thể vào được, ai ngờ lại miễn phí.
++
Lúc đến chỗ hẹn, Hướng Nhu đã đến rồi, nhà hàng Tây cao cấp tao nhã, Bạch Dĩ
Mạt thích nhất vị trí gần cửa sổ, nam nhân vật chính đã đợi từ lâu rồi.
Hướng Nhu galant kéo ghế ra cho Bạch Dĩ Mạt, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy nhu
tình mật ý, nhìn Bạch Dĩ Mạt đến ngại ngùng.
Bạch Dĩ Mạt liếc xéo hắn một cái, nói: “Anh nhìn em thế làm gì? Em biết em rất
xinh đẹp.”
Hướng Nhu bật cười, sau đó cố ý nhìn chằm chằm vào Bạch Dĩ Mạt cả nửa ngày mới
nói: “Chẳng lẽ em hi vọng anh dùng ánh mắt thế này để nhìn cô gái xinh đẹp khác
sao?”
“Anh cứ thử xem.” Bạch Dĩ Mạt mở to mắt, khóe miệng cũng nhếch lên, nụ cười
không hề che dấu đọng lại trên mặt.
Hướng Nhu lấy ra một chiếc hộp nhung đưa cho Bạch Dĩ Mạt: “Lễ tình nhân vui
vẻ!”
Bạch Dĩ Mạt cầm lấy chiếc hộp nhưng không mở ra, sau đó trêu hắn: “Không phải
là nhẫn nữa đấy chứ?”
“Tự mình mở ra xem đi.” Hướng Nhu biết Bạch Dĩ Mạt cố ý, nên hắn cũng cố ý mập
mờ.
Bạch Dĩ Mạt chậm rãi mở hộp ra, là một chiếc vòng cổ, là hai con cá làm thành
một vòng tròn, một con cá màu bạc bạch kim, vảy cá toàn là kim cương, một con
khác làm bằng thạch anh, trên vảy gắn toàn ngọc bích.
Bạch Dĩ Mạt dù có ngu ngốc cũng biết chiếc vòng cổ này có xuất thân từ tay của
nhà thiết kế có tiếng tăm lừng lẫy là Demon của thế giới trang sức, ông ta được
khen là có đôi bàn tay của thượng đế, có thể thiết kế ra những món trang sức
độc nhất vô nhị lại rất ý nghĩa. Nhưng đến nay ông ta chỉ mới thiết kế ra tổng
cộng ba thứ đồ. Một là chiếc nhẫn Forever, nghe nói là thiết kế tặng cho người
bạn tốt nhất của ông để làm nhẫn cưới. Thứ hai là vòng tay Dream, nửa năm trước
chiếc vòng tay này đã được một nhân vật thần bí hét giá lên trời mua đi. Còn
món đồ thứ ba chính là vòng cổ trên tay Bạch Dĩ Mạt, cũng là món đồ duy nhất
đặt tên tiếng Trung, gọi là: Tương Nhu Dĩ Mạt*.
(* “相濡以”: dịch sang tiếng việt nghĩa là ‘cùng dựa vào
nhau lúc hoạn nạn’.)
“Đây là?” Bạch Dĩ Mạt thích nhất là nhà thiết kế trang sức Italy mới chỉ có
ba thứ trang sức, một món đồ trong đó giờ đang ở trên tay cô.
Hướng Nhu đứng lên, lầm lấy vòng cổ đi ra sau Bạch Dĩ Mạt, đeo ào cho cô, vừa
đeo vừa nói: “Tương Nhu Dĩ Mạt, có thích không?”
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, ra sức gật đầu: “Thích, cực kỳ thích.”
Hướng Nhu gõ vào bên má, vẻ mặt đắc ý, lông mày hơi nhướn lên, ám thị rất rõ
ràng, Bạch Dĩ Mạt nhanh chóng đặt môi lên trên má hắn, sau đó đẩy hắn ra.
Hướng Nhu cười nhẹ trở về chỗ của mình, sau đó giơ tay ra: “Quà của anh đâu?”
Bạch Dĩ Mạt biết rõ, da mặt Hướng Nhu rất dày, đặc biệt không xấu hổ mà đòi quà
của người ta, căn cứ vào kinh nghiệm nếu cô không tặng quà, thì cuối cùng chính
cô sẽ biến thành quà tặng.
Cô lấy chiếc hộp từ trong túi xách ra, sau đó đưa cho Hướng Nhu: “Em nói trước,
phải về đến nhà mới được mở ra xem.”
Hướng Nhu cười xấu xa, hắn dựa sát vào Bạch Dĩ Mạt hỏi: “Không phải là đứa bé
không nên có gì đó chứ?”
Bạch Dĩ Mạt rất khinh thường lắc đầu: “Anh nên tẩy não đi, xóa hết mấy thứ ý
nghĩ hư đốn đó.”
“Đàn ông không hư phụ nữ không yêu, không phải em thích dáng vẻ xấu xa của anh
sao?”
“Ai thèm yêu anh? Đồ khổng tước*!”
(* ý chỉ sự khinh thường của người tự đa
tình, thường dùng để nói đùa với bạn bè, đã được khẩu ngữ hóa.)
Thế là trong không khí ấm áp lãng mạn như vậy, hai người vẫn lấy việc trêu ghẹo
đối phương làm nhiệm vụ của mình, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua…
Đúng lúc này, ánh sáng trên bục diễn dần sáng lên, giao điệu piano tao nhã vang
vọng cả nhà hàng, Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu đang tranh cãi nhau bỗng nghe thấy
tiếng đàn thì dừng lại.
Hai người họ đồng thời nhìn về phía người đánh đàn, sau đó trong nháy mắt sửng
sốt, dường như hóa thành đá không thể nhúc nhích