Trọn đời bên em - Chương 49 + 50
Chương 49: Cô ấy chưa chết
Giai điệu quen thuộc vang
vọng trong không gian, Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu nhìn thấy người đánh đàn thì
đều sững sờ, bản nhạc này với họ mà nói rất đỗi quen thuộc, chỉ bởi vì trong
những năm tháng xanh tươi đó đã từng có một người vì người khác mà đánh bản
nhạc này, kể từ đó cô ấy không thể giải thoát cho chính mình.
Nhưng cái người đã hồi sinh lại giai điệu xa xưa đó, giờ phút này sao lại xuất
hiện ở đây như thế? Cô ấy rốt cuộc là ai?
Bản nhạc kết thúc, phím đàn trắng đen cuối cùng cũng ngừng nhảy múa, lúc này
người biểu diễn đứng lên, đi về phía Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu.
Hai người bị sự kinh ngạc vây quanh đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh chắc chắn
ngày thường, đặc biệt là Bạch Dĩ Mạt, ý cười trong mắt đã sớm vì người này mà hóa
thành lớp sương mù mờ mịt.
“Đã lâu không gặp.” Người đó đừng ở bên cạnh bàn, hơi thở quen thuộc khiến
người khác cảm thấy ngạt thở, chẳng qua cô chỉ nói một câu đơn giản đã lâu
không gặp, cũng đủ để khiến cho người ta ngừng thở.
Hướng Nhu bình tĩnh trở lại, sau đó đứng dậy, đặc biệt nghiêm túc đánh giá đối
phương nửa ngày, sau đó hơi do dự hỏi: “Tiểu Hạ?”
Nhìn đối phương gật đầu khẳng định, Bạch Dĩ Mạt không thể bình tĩnh được nữa,
cô nắm chặt lấy bả vai cô ấy, run run hỏi: “Cậu thật đúng là Tiểu Hạ? Cậu chưa
chết sao? Cậu vẫn còn sống ư?”
“Dĩ nhiên là tớ chưa chết, nếu không thì cậu đang nhìn ai chứ?”
Cuộc đối thoại lâu ngày không gặp, cái cảm giác này như trở về năm đó, bọn họ
có thể vô tư chòng ghẹo đối phương, để mặc cho đối phương vui đùa, từ đầu đến
cuối mọi người sẽ không khiến đối phương phải tức giận.
Hướng Nhu vô cùng nghi ngờ, năm đó Lam Tiểu Hạ xảy ra tai nạn xe thì đúng lúc
đó hắn cũng có mặt tại hiện trường vụ tai nạn, Lam Tiểu Hạ cả người đầy máu bị
đưa lên xe cứu thương, dù một giây hắn cũng không bỏ đi mà cùng lên xe theo.
Sau khi ca cấp cứu kéo dài rất lâu kết thúc, câu trả lời của bác sĩ là đã cố
gắng hết sức, nhưng không thể cứu sống cô ấy.
Ở trong buồng bệnh, Bạch Dĩ Mạt đến thăm cô ấy, cô ấy không hề có sức sống nằm
trên giường bệnh, cơ thể lạnh như băng không có lấy một phản ứng, khiến cho
Bạch Dĩ Mạt càng thêm đau buồn và bất an, chứng kiến bộ dạng Bạch Dĩ Mạt từ từ
gầy yếu, trong lòng hắn cũng rất bực bội.
Còn hắn cũng vì cái chuyện nhập ngũ kia mà bị Hướng Thiên Hoa cấm túc ở nhà.
Vừa khéo lúc đó Bạch Dĩ Mạt đã bị Bạch Dĩ Hạo đưa đi, cuối cùng khi bọn họ có
cơ hội hẹn đi thăm Lam Tiểu Hạ, thì phòng bệnh đã trở nên trống trải, bác sĩ
cho hay tin tức tử vong của cô ấy, mà di thể của cô ấy cũng bị người thân ở
phương xa đón đi rồi.
Cho nên từ đầu đến cuối bọn họ đều không nhìn thấy Lam Tiểu Hạ rốt cuộc là sống
hay chết, chỉ hay tin từ bác sĩ cho rằng cô ấy đã chết rồi, đã đi khỏi thế gian
này.
Nhưng bây giờ, cô ấy khỏe mạnh đứng trước mặt bọn họ, sờ sờ ra trước mắt như
thế, khiến bọn họ sao có thể không kinh ngạc, sao có thể không khó hiểu.
Sau đó, bọn họ rời khỏi nhà hàng, vì Lam Tiểu Hạ nói muốn đến quán ăn nhỏ trước
kia mọi người thích nhất, cho nên họ lái ô tô đi trước.
Dọc đường đi không ai nói gì, vì quả thật họ không biết nên nói gì cho phải, có
một số việc vì một người rời đi mà trở nên dễ dàng giải quyết, cũng có vẻ vì
một người lại xuất hiện mà trở nên rối ren phức tạp.
Thời khắc này bọn họ đều có tâm tư ngoại trừ im lặng không nói gì, vẫn là tiếp
tục im lặng.
Trở lại nơi tụ tập năm đó của họ, Lam Tiểu Hạ có vẻ rất vui, cô là người xuống
xe đầu tiên chạy đến quán ăn nhìn ngó xung quanh, Bạch Dĩ Mạt cũng xuống xe, đi
theo sau Lam Tiểu Hạ.
Lam Tiểu Hạ xoay người cười nói với Bạch Dĩ Mạt: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta
tới đây không?”
Bạch Dĩ Mạt cũng cười theo, sau đó nhớ lại: “Khi đó chúng ta đến đây đọ sức,
vật cược chính là xíu mại số lượng giới hạn ở tiệm này.”
“Đúng thế! Hai ta đánh mãi mà vẫn hòa nhau, cho nên liền hẹn cùng đi ăn.” Lam
Tiểu Hạ tiếp lời.
Bạch Dĩ Mạt gật đầu: “Nhưng mà vận khí của chúng ta vẫn rất tốt, vừa đúng lúc
còn hai lồng cuối cùng, người phía sau muốn chúng ta nhường cho anh ta một
lồng, cậu không đồng ý, thiếu chút nữa đánh nhau, không ngờ vụt một cái đã
nhiều năm vậy rồi.”
Lúc Hướng Nhu đậu xe xong đi vào vừa khéo nghe thấy Bạch Dĩ Mạt cảm thán, cô
rất thích quán ăn này, trước kia ba người họ mỗi lần tề tựu là lại đến đây một
lần, gọi một đống thức ăn ra ăn không hết, nhưng mỗi món lại nếm thử một chút,
dù sao thì cũng là hắn nói mình có đem theo cỗ máy kiếm tiền, cớ sao lại không
dùng chứ?
Sau khi xảy ra chuyện của Lam Tiểu Hạ, Bạch Dĩ Mạt thôi không đến đây nữa,
trước khi hắn đi Mỹ có kêu gào đòi Bạch Dĩ Mạt đưa tiễn, mà chỗ hắn chọn chính
là chỗ này, nhưng Bạch Dĩ Mạt lại thay đổi địa điểm khác.
Còn hôm nay, là lần đầu tiên bọn họ đến đây từ sau khi xảy ra chuyện, vẫn là đi
theo sau lưng nhân vật chính như ngày xưa, hắn biết Lam Tiểu Hạ đối với Bạch Dĩ
Mạt có ảnh hưởng rất sâu sắc.
“Đứng đó làm gì, mau vào thôi! Đã lâu chưa đến đây, nhớ xíu mại ở đây quá!
Không biết muộn thế này rồi có còn ăn được không nữa?”
Nói xong cô ấy cười lướt qua hai người, sau đó dẫn trước đi vào.
Không ngoài dự kiến, số xíu mại đã hết, nên bọn họ đành phải gọi món khác,
nhưng Lam Tiểu Hạ lại rất muốn ăn, cứ khăng khăng đòi ông chủ bán cho, bất kể
là trả thù lao để ông chủ làm riêng, hay là sử dụng chiêu bài dịu dàng muốn hồi
tưởng, nhưng ông chủ người ta vẫn cứ nói, hết rồi là hết rồi, muốn ăn thì sáng
mai đến sớm.
Kết quả là, ba người quyết định coi giữ ở đây không chịu đi, sáng sớm mai nhất
định phải là khách hàng đầu tiên có được món đó.
Thế là ba người thật sự ngồi ì ra trong quán không chịu đi, sau lại ông chủ bảo
phải đóng cửa, đuổi bọn họ ra ngoài, lúc đó họ mới không tình nguyện trả tiền
chạy lấy người.
Ba người lớn hơn hai mươi tuổi lại như những đứa trẻ ngồi canh giữ trước cửa
tiệm, bọn họ ngồi trong đình màu xanh đối diện cửa tiệm, dường như có một số
việc vào thời khắc này cần phải rõ ràng.
Tuy đã mùa xuân, nhưng khí hậu đầu xuân vẫn cực kỳ giá lạnh, giống như lúc này
đây, Bạch Dĩ Mạt ngồi một bên xoa xoa hai tay, hà hơi ra.
Hướng Nhu thấy vậy lại gần cầm lấy tay cô, bàn tay lạnh lẽo bị hắn nắm chặt,
hắn thật sự không muốn nhìn Bạch Dĩ Mạt chiều theo ý Lam Tiểu Hạ như vậy, cô ấy
nói muốn ăn xíu mại bọn họ cũng đến, cô ấy bảo muốn đợi cô cũng đồng ý, cho dù
là chuyện lúc trước của cô ấy, cũng là sai lầm của hắn, liên quan gì đến Bạch
Dĩ Mạt, cô cần gì phải làm như thế?
Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy những gì trong mắt Hướng Nhu, cô biết hắn đang nghĩ gì,
nhưng từ khi gặp lại Lam Tiểu Hạ, tất cả đã khác, cho dù là gì thì trước đây
Lam Tiểu Hạ chính vì gián tiếp hai người họ mới xảy ra chuyện, nhưng bây giờ cô
ấy đang khỏe mạnh đứng trước mặt họ, cô nên dốc toàn lực bù đắp cho cô ấy, như
thế trong lòng cô mới có thể sống dễ chịu hơn một chút.
Bạch Dĩ Mạt thấy Lam Tiểu Hạ xoay người đi, bèn rút tay mình ra khỏi Hướng Nhu,
trong nháy mắt Hướng Nhu kinh ngạc, nhưng rồi sau đó liền khôi phục thần sắc
bình tĩnh, nụ cười mê người của hắn lại giắt nơi khóe miệng.
Hắn đứng lên, ngồi sang một bên, sau đó nhìn Lam Tiểu Hạ hỏi: “Tiểu Hạ, em có
thể nói cho bọn anh biết vì sao em lại xuất hiện ở đây không? Vì sao bác sĩ đã
nói không cứu sống em nổi, mà em lại có thể đứng trước mặt bọn anh? Em đã không
chết, vì sao không trở về tìm bọn này, hoặc là nói cho bọn này biết chuyện của
em?”
Lam Tiểu Hạ cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thần sắc phức tạp trong đôi
mắt của hai người, nói: “Em biết nhất định hai người sẽ hỏi em, em cũng không
định lừa hai người, cũng không phải không muốn nói cho hai người biết em còn
sống, chỉ là sau khi tỉnh lại thì em bị mất trí nhớ, gần đây mới khôi phục lại
trí nhớ, thế nên trở về tìm bọn anh.”
Trong đáy mắt Bạch Dĩ Mạt có loại cảm xúc không nói rõ, cô hỏi: “Nhưng khi bọn
tớ đến bệnh viện thăm cậu, bác sĩ nói cậu đã…”
“Đã chết rồi, đúng không?” Lam Tiểu Hạ tiếp lời Bạch Dĩ Mạt: “Thật ra tớ cũng
không biết vì sao cậu tớ lại bảo bác sĩ nói như vậy, nhưng bây giờ tớ cũng
không thể hỏi ông ấy vì sao, nửa năm trước cậu đã qua đời rồi, vấn đề này quả
thật tớ không thể trả lời cậu.”
Hướng Nhu nhìn vẻ mặt cười gượng gạo của Bạch Dĩ Mạt, rồi nhìn ngược sang Lam
Tiểu Hạ hỏi: “Bây giờ em có dự định gì không?”
Lam Tiểu Hạ định thần nhìn Hướng Nhu, trải qua thử thách nhiều năm, đôi mắt
trong suốt giống Bạch Dĩ Mạt kia lại có rất nhiều tâm tình không rõ ràng, nhưng
dù Hướng Nhu hắn có trải qua bao chuyện cũng không cho phép đáy mắt cô nàng kia
có vẻ như thế.
Có nhiều thứ có lẽ chỉ có con gái mới hiểu, Bạch Dĩ Mạt thấy Lam Tiểu Hạ nhìn
Hướng Nhu với ánh mắt phức tạp thay đổi luân phiên, đáy lòng cô có cảm giác
không tốt, Lam Tiểu Hạ trở về không phải ngẫu nhiên, mà là có mục đích, và mục
đích này rất rõ ràng chính là Hướng Nhu.
Bỗng nhiên Lam Tiểu Hạ bật cười, gió thổi bay tóc cô, trong màn đêm có chút bất
ngờ, có chút kỳ quái.
Cô nói: “Bây giờ em không có người thân, với em mà nói thì hai người chính là
người thân của em, cho nên em quyết định quay về tìm các anh. Còn như dự định
thì em chưa nghĩ kỹ gì, đành phải nhờ hai người chứa chấp em vậy.”
Hướng Nhu đang muốn nói gì đó thì đột nhiên điện thoại trong túi quần vang lên,
hắn nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nói với hai cô: “Hai người cứ nói chuyện
đi, anh đi nghe điện thoại.”
Hai người gật đầu, Hướng Nhu xoay người vừa đi vừa nghe điện thoại, cho đến khi
âm thanh của hắn biến mất trong màn đêm.
Còn lúc này giống như Bạch Dĩ Mạt với Lam Tiểu Hạ, rõ ràng là gặp lại bạn tốt
hẳn là nên có chuyện không nói hết, nhưng dường như hai người không thốt nên
lời, im lặng một cách kỳ quái.
Lam Tiểu Hạ đi đến bên cạnh Bạch Dĩ Mạt ngồi xuống, cười nhạt một tiếng rồi nói
với cô: “Dĩ Mạt, cuộc điện thoại năm đó tớ gọi cho cậu, cậu còn nhớ không?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn cô ấy, làm sao cô quên được, sao có thể quên chứ, trong những
năm tháng buồn chán, cơn ác mộng cứ lặp lại giày vò lấy cô, đêm khuya nằm mơ cảm
giác sợ hãi khóc thấm ướt cả gối, làm sao cô có thể quên.
“Vẫn nhớ.” Dường nhu cô đã đoán được điều gì đó, nhưng nói ra bên miệng chỉ có
hai chữ ngắn gọn thế mà thôi.
“Tớ muốn thu lại, tớ không thể nào quên được anh ấy, tớ không muốn buông tay.”
Lam Tiểu Hạ kéo tay Bạch Dĩ Mạt, từng câu từng chữ như đánh vào tim cô.
Bạch Dĩ Mạt không biết trả lời thế nào, cô chỉ có thể nhìn chăm chú đối phương,
đôi môi mỏng hơi mấp máy, tại sao lại như vậy? Nhưng lại không phát ra thành
tiếng.
Thấy Bạch Dĩ Mạt như vậy, Lam Tiểu Hạ tiếp tục nói: “Tớ biết hai cậu đang qua
lại với nhau, thật ra tớ cũng muốn yên lặng chúc phúc cho hai người, lần này
trở về chỉ muốn nhìn anh ấy một lát, đó là tâm nguyện cuối cùng của tớ, nhưng
mà, sau khi thấy những chuyện anh ấy làm cho cậu, rốt cuộc tớ cũng không thể
khống chế nổi chính mình, tớ đã đánh giá thấp tình yêu của anh ấy, cho nên tớ
đánh khúc đàn đó, chỉ là tớ muốn nói cho anh ấy biết vì anh ấy nên mới cố gắng
không đi theo lời kêu gọi của trời cao, mà chính là dựa vào ý chí muốn trở về
bên cạnh anh, chỉ đơn giản thế thôi.
Dĩ Mạt, hiện giờ tớ không có gì cả, tớ chỉ có Hướng Nhu, cậu có thể trả lại anh
ấy cho tớ được không?”
Chương 50: Họa vô đơn chí
Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn mất thần hồn, trả lại
Hướng Nhu cho cô ấy, nhưng cô có thể ư? Có thể sao? Trái tim của cô không phải
đã từ sớm đưa cho Hướng Nhu rồi sao? Muốn cô phải như thế nào đây?
Bạch Dĩ Mạt run rẩy đầu môi: “Tiểu Hạ, Hướng Nhu không phải là hàng hóa, không
phải nói nhường là nhường, nói trả là trả.”
“Coi như cậu trả nợ tớ, nếu không phải vì cậu, Hướng Nhu sẽ không chia tay tớ,
tớ sẽ không xảy ra tai nạn, cũng không đến nỗi suýt nữa chết đi, hơn nữa sẽ
không phải đến bây giờ mới trở về tìm anh ấy, chẳng lẽ tất cả những chuyện này
cậu không nên trả lại cho tớ sao?”
Bạch Dĩ Mạt nghe Lam Tiểu Hạ nói, có chút không biết phải làm thế nào cho phải,
có một dạo cô cho rằng vì chính mình là nguyên nhân đưa Lam Tiểu Hạ đến kết cục
bi thảm.
Nhưng sau này Hướng Nhu nói rõ chuyện xảy ra khi đó với cô, cô mới yên tâm chút
ít, mà bây giờ cô ấy lại muốn cô đem trả lại Hướng Nhu cô ấy, cho dù cô có đồng
ý, thì Hướng Nhu cũng sẽ không chịu! Hắn không phải đồ vật, tình yêu cũng không
phải là đồng giá để trao đổi, không thể so đó như thế được!”
“Tiểu Hạ, không thể, tớ không đồng ý, Hướng Nhu không yêu cậu, cậu không thể
dùng cách này để yêu cầu tớ, tình cảm không phải tính như vậy.”
Lam Tiểu Hạ không tức giận, vẫn cười nhạt như cũ: “Dĩ Mạt, tớ biết tớ ra yêu
cầu như thế rất quá đáng, nhưng đối với tớ mà nói thì không có cách nào quên đi
được anh, nếu cậu đã không muốn, vậy thì cho phép tớ cạnh tranh công bằng, để
cho anh ấy chọn người cuối cùng là ai trong chúng ta, được chứ?”
Bạch Dĩ Mạt thật sự rất muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại dừng lại,
ngay lúc cô, ngay tại lúc cô muốn xóa cái ý tưởng của Lam Tiểu Hạ đi thì Hướng
Nhu nghe điện thoại xong đã trở lại.
Hướng Nhu thấy hai người có vẻ muốn nói lại thôi, trên mặt thoáng hiện nét tươi
cười: “Hàn huyên gì thế?”
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt với Hướng Nhu không nói gì, ngược lại Lam Tiểu Hạ lại
tiếp lời hắn: “Chuyện riêng tư khuê mật, bí mật.”
Lúc nào Hướng Nhu cũng có thể có cái vẻ tươi cười như du côn, công tử nhà giàu
bất cần đời.
Lúc này hắn tựa vào bên cột, tay đút vào túi, cứ như vậy mà nhìn hai người chốc
lát rồi chậm rãi nói: “Anh không phải là nam khuê mật sao? Anh có tư cách biết
không?”
Lam Tiểu Hạ cười giơ hai tay lên đan chéo, nói: “Chỉ tính con gái tôi, ngại
quá, nam khuê mật ạ.”
Hướng Nhu bật cười, quay đầu nhìn về phía Bạch Dĩ Mạt đang không tập trung, sau
đó dừng lại một chút, hỏi: “Để hôm nào đó chúng ta lại đến đây đi! Xem hai
người cũng mệt rồi, để anh tiễn về.”
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, sau đó mỉm cười, hắn luôn hiểu cô, chỉ
với một cử động nhỏ này của cô, là hắn có thể hiểu rõ giờ phút này cô không
muốn ở lại đây.
Lam Tiểu Hạ đứng lên, nhìn điện thoại, sau đó nói: “Được rồi, dù sao quán ở chỗ
này cũng chẳng chạy đi đâu, lần sau chúng ta lại đến.”
Hướng Nhu tiện đường tiễn Lam Tiểu Hạ về khách sạn mà cô ấy nghỉ ngơi, sau đó
lại đưa Bạch Dĩ Mạt về nhà, đến dưới nhà cô, Bạch Dĩ Mạt chuẩn bị xuống xe thì
bị Hướng Nhu giữ lại.
Bạch Dĩ Mạt khó hiểu quay đầu nhìn Hướng Nhu, nhưng không hề lên tiếng.
Lúc này Hướng Nhu không hề cười, vẻ mặt rất nghiêm túc, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Bạch Dĩ Mạt, đồng ý với anh, bất kể thế nào cũng không được buông tay, rời bỏ
anh.”
Bạch Dĩ Mạt nhìn vào hai mắt hoa đào thâm thúy, đáy mắt kiên định, tròng mắt
dịu dàng, khiến trái tim cô khẽ động, cô chỉ sợ là hắn sẽ từng bước buông tay
cô trước.
Cô giơ tay xoa lấy hai má anh tuấn kia, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ra vẻ
thoải mái: “Hôm nay anh sao thế, làm sao em có thể buông anh chứ, nhưng anh mà
ăn hiếp em, thì em sẽ chạy đến một nơi anh mãi không tìm thấy được.”
Hướng Nhu cũng cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đang sờ trên mặt: “Em
phải nhớ kỹ, cứ cho em chạy đến chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm được em, bởi
vì cả đời này của em đều là của anh.”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Thu phục tên yêu nghiệt là anh là may mắn
lớn nhất đời em, anh cũng đừng mơ mà chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn* của em.”
(* Trong Tây Du Ký con khỉ không chạy
thoát bàn tay phật tổ.)
Bởi vì em ‘dĩ mạt’ cùng anh ‘tương nhu’, tương nhu dĩ mạt, không tách không
rời…
(Thật ra ở chỗ này tớ muốn để sang thuần Việt luôn nhưng như thế nghe giọng văn
nó sao sao ấy, hơn nữa không làm rõ ngụ ý của tác giả, các bạn có thể hiểu là
‘em có khó khăn thì cùng dựa vào anh’, ý này ở chương trước tớ có chú thích
rồi…)
++
Bạch Dĩ Mạt mất ngủ một đêm, vô số giấc mộng đan chéo nhau cuốn tới, cô không
nhớ rõ trong mơ mình bị đẩy vào hoàn cảnh gì, cô chỉ có thể mơ hồ nhớ lại trong
mơ cô băn khoăn lúng túng, cô một mình không biết đi đường nào, ở một nơi tối
đen như mực lại âm u không thoát ra được, bên tai truyền đến tiếng cười đủ
loại, cô kêu gào, cô la hét, nhưng không ai xuất hiện trước mặt để cứu cô,
giống như rơi xuống một thế giới màu đen, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt
trời.
Toàn thân đầm đìa mồ hôi tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã là tám giờ năm mươi sáng,
ngày đi làm đầu tiên của năm mới, cô nhất định là đi muộn, một năm bi ai thúc
giục, một ngày bi ai thúc giục.
Quả nhiên, lúc cô chạy như điên đến văn phòng luật sư thì sếp lớn tốt aka sư
phụ tốt của cô đã đứng ở cửa phòng lấy nụ cười chân thành nghênh đón cô.
Bạch Dĩ Mạt tự biết sai vất đồ sang một bên, ngoan ngoãn vào văn phòng Quý Phi
Dương, đợi sư phụ sói đội lốt cừu ân cần hỏi han cô.
Bạch Dĩ Mạt cười khà khà: “Ngại quá, tối qua mất ngủ, hôm nay không dậy nổi, em
đã như bay chạy đến đây, vậy mà cũng đi muộn.”
Quý Phi Dương miệt mài làm việc, không rảnh mà quan tâm, Bạch Dĩ Mạt thấy người
mà bình thường nhất định sẽ súng máy bắn phá vào cô hôm nay lại không có viên
đạn nào, nhất thời cảm thấy như gặp phải bom nguyên tử.
Vì thế cô lại tiếp tục: “Sư phụ, em cam đoàn sau này sẽ không bao giờ như thế
nữa, thật đấy, nhất định em sẽ học tập tốt, không phải, làm làm việc tốt, khiến
anh càng thêm vẻ vang vinh dự.
Quý Phi Dương hơi ngẩng đầu, nhìn Bạch Dĩ Mạt trước mặt cười niềm nở, thế là
đặt tài liệu trong tay xuống, sau đó nói: “Cái thái độ buông lơi như thế của
cô, vẫn còn vì anh mà làm vẻ vang vinh dự, cô không để cho anh cười thối mũi
cái chuyện này là anh cám ơn trời đất lắm rồi.”
Bạch Dĩ Mạt nhìn lướt qua, cực kỳ không ủng hộ nói: “Sư phụ người ta lúc nào
cũng thích thổi phồng đồ đệ mình giỏi thế này thế nọ, còn anh sao cứ thích đâm
chọc em thế, em đâu có kém như thế!”
“Cô ấy hả, thôi đi! Còn đi muộn nữa anh sẽ ném cô sang công ty anh cô đấy, đến
lúc đó cô sẽ biết anh tốt như thế nào.”
Bạch Dĩ Mạt nghe thế thì hai tay tạo thành chữ thập khẩn cầu: “Sư phụ là em sai
rồi, anh đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng bỏ em, em nhất định sẽ không phụ
sự mong đợi của anh.”
Quý Phi Dương thấy Bạch Dĩ Mạt ve vãn nịnh nọt thì nhịn cười, cố ra vẻ bình
tĩnh phất tay, cúi đầu nói: “Thôi mau đi làm đi, đừng có có ở đây lề mề với
anh, mau xử lý mấy vụ trong tay đi.”
Bạch Dĩ Mạt đứng thẳng, đúng như quân nhân, tay phải giơ lên, chào kiểu quân
đội, còn miệng thì sao? Nói rất hùng hồn: “Yes Sir!”
Nói xong lập tức xoay người rời đi, Quý Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu
kia chỉ thiếu tôi luyện, nếu gặp phải chuyện gì thật cũng không biết cô có thể
ứng phó nổi không.
Quý Phi Dương cũng chỉ nghĩ như vậy, không ngờ cái miệng của anh còn linh hơn
cả quạ đen, quả nhiên chuyện xấu như kéo nhau mà đến.
++
Thời gian sau này, hai người hạnh phúc đã biến thành ba người, dường như Lam
Tiểu Hạ quyết tâm kéo Hướng Nhu trở lại, còn Bạch Dĩ Mạt dù không tình nguyện,
cũng phải duy trì nụ cười cùng cô ấy đi dạo trên đường cái rồi ngõ hẻm.
Còn Hướng Nhu cũng không rảnh rỗi để đi bồi theo họ, gần đây công ty hắn gặp
rất nhiều chuyện, điện thoại không ngừng, cũng không biết là chuyện gì mà khiến
khuôn mặt bình thường tươi cười ngạo mạn lại trở nên ủ rũ buồn rầu, cho dù
trước mặt bọn cô vẫn cứ vui cười như cũ, nhưng Bạch Dĩ Mạt biết hắn mệt mỏi với
ưu phiền rất nhiều.
Cho nên gần đây cô cũng rất ít khi gặp Hướng Nhu, ngoại trừ tán gẫu gọi điện
mỗi ngày trong điện thoại, thời gian gặp mặt càng ít đi, vì hắn lại đi công
tác.
Còn cô gần đây cũng nhận được một vụ án, loay hoay đến trời đất mù mịt, cô cảm
thấy may vì Hướng Nhu đi công tác, nếu không thật sự không có thời gian ở bên
hắn.
“Luật sư Bạch, nào, mời dùng bữa.” Phạm Tử Vũ thái tử gia tập đoàn Phạm Thị đem
linh hồn nhỏ bé của Bạch Dĩ Mạt quay về.
Bạch Dĩ Mạt định thần nhìn lại, không biết lúc nào trong bát đã xuất hiện đầy
đồ ăn, chất thành một gò núi nhỏ, cô vẫn duy trì nụ cười rất kiểu cách, sau đó
gật đầu nói cảm ơn.
Gần đây cô tiếp nhận vị trí cố vấn luật pháp cho sản phẩm mới của tập đoàn Phạm
Thị, thật ra cô không muốn đảm nhận cái chức cố vấn tập đoàn gì cả, nhưng CEO
Phạm lại là Bá Nhạc* của Quý Phi Dương, Quý Phi Dương không nghĩ ngợi gì liền
đẩy sang Bạch Dĩ Mạt.
(* Bá Nhạc: dùng để chỉ người giỏi phát
hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Bạch Dĩ Mạt không thể từ chối trước mặt sư phụ, huống hồ anh còn dùng đến cả
Bạch Dĩ Hạo để uy hiếp cô, cho nên cô đành phải xuống nước đáp ứng sự ủy thác
của sư phụ, đảm nhận vai trò cố vấn luật pháp cho loạt hàng hóa mới của tập
đoàn Phạm Thị, đợi cho đến khi toàn bộ hàng hóa được tung ra thị trường thì cô
sẽ rút lui.
Mà sản phẩm lần này mọi công tác chấp hành kế hoạch đều do tổng giám đốc đảm
đương, thái tử gia Phạm Thị Phạm Tử Vũ một tay sắp đặt, Bạch Dĩ Mạt thầm nghĩ
nếu như bị Hướng Nhu biết cô luôn từ chối đảm đương cố vấn luật pháp cho hắn mà
chạy đến công ty người ta làm, có thể tức giận đến hộc máu hay không.
Còn sự thật là, Hướng Nhu còn chưa kịp hộc máu, Bạch Dĩ Mạt đã xảy ra chuyện.
Buổi tối tất cả mọi người đều uống hơi nhiều, chỉ có Bạch Dĩ Mạt không uống
rượu, còn Phạm Tử Vũ khăng khăng muốn đưa Bạch Dĩ Mạt về, nhưng anh ta lại uống
rượu, đến cuối cùng biến thành Bạch Dĩ Mạt đưa Phạm Tử Vũ về, ai bảo cô là nữ
king kong làm gì, văn võ song toàn, nên Quý Phi Dương cũng tương đối yên tâm.
Lái xe được nửa thì gặp phải
đoạn đường bị phong tỏa, Bạch Dĩ Mạt đã lâu không gặp Giản Quân Phàm, vẫn vẻ
đẹp trai bức người, nhưng lại gầy yếu đi thấy rõ, dưới cằm lún phún râu.
“Dĩ Mạt?” Giản Quân Phàm cũng giận mình khi gặp Bạch Dĩ Mạt ở đây, vẻ mặt cứng
đờ nhìn cô, anh không biết nên nói gì cho phải.
Bạch Dĩ Mạt đối với anh đã không còn tùy ý, làm càn như thế, thay vào đó là ngữ
khí kiểu cách trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Cảnh sát Giản cần kiểm tra gì
sao? Chúng tôi là công dân tốt nhất định sẽ nghiêm túc phối hợp với cảnh sát
các anh làm việc.”
Giản Quân Phàm thấy Bạch Dĩ Mạt lạnh nhạt với anh, cũng đổi đề tài: “Cảnh sát
bọn anh nhận được tin báo, nghi ngờ có người tàng trữ ma túy, mỗi một chiếc xe
lui tới đều được kiểm tra.”
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt khẽ nhếch lên: “Cảnh sát Giản muốn khám xét thì cứ khám
đi, tôi nghĩ bạn của tôi cũng không để ý đâu.”
Nói xong nhìn sang Phạm Tử Vũ đã ngủ say trên ghế phụ, có chút bất đắc dĩ xuống
xe, đợi cảnh sát kiểm tra.
Hai người đàn ông mặc cảnh phục bước đến, kiểm tra trong ngoài một lần, cuối
cùng cầm một túi to đưa đến trước mặt Giản Quân Phàm, lấy đồ từ trong ra đưa
cho Giản Quân Phàm, còn Giản Quân Phàm sau khi nhìn thì sắc mặt đại biến, không
thể tin nổi nhìn sang Bạch Dĩ Mạt đứng một bên vẻ buồn chán.
Bạch Dĩ Mạt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn cô chăm chú, từ ánh mắt đó nhìn lại,
trong mắt Giản Quân Phàm là thần sắc không nói rõ được, vài anh cảnh sát bên
cạnh mang vẻ cảnh giác nhìn cô.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ, cô hỏi: “Sao thế?”
Chẳng biết từ lúc nào một người cảnh sát từ phía sau đi đến, chỉ vào Bạch Dĩ
Mạt và Phạm Tử Vũ trong xe nói: “Cảnh sát có lý do hoài nghi hai người tàng trữ
ma túy, xin theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”
Nói xong hai cảnh sát đi lên giữ chặt Bạch Dĩ Mạt đang trố mắt, còn Giản Quân
Phàm từ đầu tới cuối không hề nói một câu, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô