Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 07

103. Khi tôi về đến nhà thì Rhodri đang ở đó. Rhodri là người làm việc cho Cha, giúp ông bảo trì hệ thống sưởi và sửa chữa thùng nước nóng. Đôi khi ông ta cũng ghé nhà vào buổi tối để uống bia với Cha và xem truyền hình và tán chuyện.

Rhodri mặc bộ áo vải trúc bâu trắng lem luốc những vết bẩn và đeo nhẫn vàng trên ngón giữa tay trái, ông có mùi gì tôi không biết tên mà Cha thường có khi ông từ chỗ làm về nhà.

Tôi cất mấy miếng cam thảo và thỏi Milky Bar vào hộp thức ăn đặc biệt của tôi trên kệ, Cha không được phép đụng vào vì nó là của tôi.

Khi đó Cha nói: “Con vừa làm gì đó, hở nhóc?”

Và tôi nói: “Con đi tới cửa hiệu mua mấy miếng cam thảo và một thỏi Milky Bar.”

Và ông nói: “Con đi lâu quá.”

Và tôi nói: “Con nói chuyện với con chó của bà Alexander bên ngoài cửa hiệu. Con gãi nó và nó ngửi quần con.” Lại một lời nói dối vô hại nữa.

Khi ấy Rhodri bảo tôi: “Trời ơi, cháu thực sự lên cấp thứ ba rồi đấy.”

Nhưng tôi không biết cấp thứ ba là gì[23].

[23] Get the third degree: thành ngữ ám chỉ “bị tra tấn kỹ càng”(*).

Ông ấy nói: “Vậy dạo này thế nào, đội trưởng?”

Và tôi nói: “Cháu rất khỏe, cảm ơn chú,” xã giao là phải nói như thế.

Và ông ấy nói: “251 nhân 864 là mấy?”

Tôi suy nghĩ rồi nói: “216 864.” Vì nó là bài toán cộng thật dễ vì chỉ cần nhân 864 x 1000. là 864 000. Rồi ta chia cho 4, là 216 000, và đó là 250 x 864. Rồi ta chỉ cộng thêm 864 vào để có 251 x 864. Và đó là 216 864.

Tôi nói: “Đúng không?”

Và Rhodri nói: “Chú đâu có biết quái quỷ gì,” và ông cười.

Tôi không thích khi Rhodri cười tôi. Rhodri cười tôi rất nhiều. Cha nói đó là thân thiện.

Rồi Cha nói: “Cha bỏ món Gobi Aloo Sag[24] vào lò cho con nhé?”

[24] Món cà ri chay (*).

Đấy là vì tôi thích món ăn Ấn Độ vì nó có vị đậm đà. Nhưng Gobi Aloo Sag có màu vàng, vì thế tôi cho phẩm đỏ vào rồi mới ăn. Và tôi cất một chai phẩm nhỏ bằng nhựa trong hộp thức ăn đặc biệt của tôi.

Tôi nói: “OK.”

Và Rhodri nói: “À, có vẻ Parky buộc nó lại hả?” Nhưng cái này là nói với Cha, không phải với tôi.

Và Cha nói: “Ôi dào, mấy cái mạch điện đó có vẻ như từ trên trời rơi xuống ấy.”

Và Rhodri nói: “Anh nói với họ chứ?”

Và Cha nói: “Để làm gì? Họ khó lòng đưa nó ra tòa đúng không?”

Và Rhodri nói: “Điều đó không chắc xảy ra.”

Và Cha nói: “Tôi nghĩ tốt nhất là chó đang ngủ thì cứ để yên.”

Khi đó tôi ra vườn.

Siobhan bảo khi viết một cuốn sách ta phải đưa vào một số mô tả sự vật. Tôi bảo tôi có thể chụp ảnh và cho vào sách. Nhưng cô nói ý đồ của một cuốn sách là mô tả sự việc bằng chữ để người ta có thể đọc mà hình dung ra trong đầu họ.

Và cô nói tốt nhất là tả những việc lý thú và khác lạ.

Cô cũng nói tôi nên tả người trong truyện bằng cách nhắc đến một hai chi tiết về họ để người ta có thể tưởng tượng ra hình ảnh của họ trong đầu của mình. Đó là lý do tôi viết về đôi giày của thầy Jeavons với tất cả các lỗ thủng trên đó và viên cảnh sát trông như có hai con chuột trong mũi và cái mùi của Rhodri mà tôi không biết tên.

Vì thế tôi quyết định tả cái vườn. Nhưng cái vườn không có gì lý thú và khác lạ. Nó chỉ là một cái vườn, có cỏ và một cái chái và sợi dây phơi áo quần. Nhưng bầu trời thì lý thú và khác lạ vì thông thường bầu trời nom chán vì toàn màu xanh hay toàn màu xám hay bị một kiểu mây mù phủ kín và không có vẻ cao hàng trăm dặm trên đầu ta. Trông như có ai sơn chúng lên một cái mái khổng lồ. Nhưng bầu trời này có nhiều loại mây khác nhau ở các độ cao khác nhau, vì thế ta có thể thấy nó lớn ra sao và làm cho nó trông bao la.

Xa nhất trên bầu trời là rất nhiều cụm mây trắng nhỏ trông như vẩy cá hay đụn cát có hình dáng rất bình thường.

Rồi gần hơn và ở hướng tây là vài đám mây lớn màu cam nhạt vì trời đã gần tối và mặt trời đang lặn.

Rồi gần mặt đất nhất là một cụm mây khổng lồ màu xám vì nó là cụm mây làm mưa. Và nó có dáng nhọn lớn và trông như thế này.

Và khi nhìn một lúc lâu tôi có thể thấy nó di chuyển rất chậm và nó như một chiếc phi thuyền ngoài hành tinh dài hàng trăm cây số, như trong Cồn cát[25] hay Nhóm bảy của Blake hay Đụng độ với loài thứ ba, chỉ có điều nó không làm bằng chất rắn, nó được làm bằng những hạt hơi nước tụ lại thành những đám mây.

[25] Dune là bộ phim khoa học giả tưởng năm 1984 của đạo diễn David Lynch, dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của Frank Herbert. Blake’s 7 là phim khoa học giả tưởng nhiều tập do đài truyền hình BBC thực hiện từ năm 1978 đến 1981. Close Encounters of the Third King là bộ phim khoa học giả tưởng năm 1977 do Steven Spielberg viết kịch bản và làm đạo diễn (*).

Và nó có thể là một chiếc phi thuyền ngoài hành tinh lắm.

Người ta nghĩ phi thuyền ngoài hành tinh là chất rắn và làm bằng kim loại và gắn đèn khắp chung quanh và di chuyển chậm chạp qua bầu trời vì nếu chúng ta có thể chế tạo một chiếc phi thuyền lớn cỡ đó thì chúng ta sẽ làm như thế. Nhưng người ngoài hành tinh, nếu họ có tồn tại, có thể rất khác với chúng ta. Họ có thể giống như những con sên lớn, hay phẳng lì như ảnh phản chiếu. Hay họ có thể lớn hơn các hành tinh. Hay họ có thể không có thân hình gì cả. Họ có thể chỉ là tín hiệu, như trong một cái máy vi tính. Và phi thuyền của họ có thể trông giống như những cụm mây, hay được làm bằng những vật không gắn liền với nhau như bụi bặm hay lá cây.

Rồi tôi lắng nghe những tiếng động trong vườn và tôi nghe thấy một con chim đang hót và tôi nghe tiếng xe cộ như tiếng sóng vỗ trên bãi biển và tôi nghe có người đang chơi nhạc đâu đó và tiếng trẻ con đang la hét. Và giữa những tiếng động này, nếu lắng nghe rất kỹ và đứng yên hoàn toàn, tôi có thể nghe một tiếng o o rất nhỏ trong tai mình và không khí ra vào mũi mình.

Rồi tôi ngửi không khí để thấy mình có thể biết không khí trong vườn có mùi như thế nào. Nhưng tôi không ngửi thấy gì. Nó không có mùi gì. Và điều này cũng lý thú.

Rồi tôi vào nhà và cho Toby ăn.

107. Con chó săn của dòng họ Baskerville là cuốn sách tôi thích.

Trong Con chó săn của dòng họ Baskerville, Sherlock Holmes và bác sĩ Watson có khách đến thăm là ông James Mortimer, ông ta là bác sĩ ở vùng truông cỏ Devon. Bạn của James Mortimer là Ngài Charles Baskerville vừa mới chết vì đau tim và James Mortimer nghĩ rằng ông ta có thể chết vì sợ. James Mortimer cũng có một cuộn giấy cổ mô tả lời nguyện của dòng họ Baskerville.

Cuộn giấy này nói rằng Ngài Charles Baskerville có một ông tổ tên là Ngài Hugo Baskerville, một ông man rợ, tục tĩu và vô thần. Và ông ta cố quan hệ tình dục với con gái của một tiểu điền chủ, nhưng cô ấy trốn thoát và ông ta đuổi theo cô băng qua truông cỏ. Và bạn bè ông là những kẻ ăn chơi táo tợn, họ đuổi theo sau ông ta.

Và khi họ tìm thấy ông, người con gái của ông tiểu điền chủ đã chết vì kiệt sức. Và họ thấy một con thú đen lớn hình dáng giống như chó săn nhưng lớn hơn bất cứ con chó săn nào người ta từng thấy, và con chó săn này đang xé cổ Ngài Hugo Baskerville. Và một trong các người bạn chết vì sợ ngay tối hôm đó và hai người khác bị khủng hoảng suốt đời.

James Mortimer nghĩ rằng con chó săn của dòng họ Baskerville có thể đã làm Ngài Charles chết vì sợ và ông ta lo rằng người con trai thừa kế của ông ta, Ngài Henry Baskerville, sẽ gặp nạn khi đến lâu đài ở Devon.

Vì thế Sherlock Holmes cử bác sĩ Watson tới Devon với Ngài Henry Baskerville và James Mortimer. Và bác sĩ Watson cố tìm xem ai đã giết Ngài Charles Baskerville. Và Sherlock Holmes nói ông sẽ ở lại London, nhưng ông bí mật đến Devon và điều tra một mình.

Và Sherlock Holmes tìm ra rằng Ngài Charles bị người láng giềng là Stapleton giết chết, ông ta là người sưu tầm bướm và có họ hàng xa với dòng họ Baskerville. Và Stapleton nghèo, vì thế ông ta định giết Ngài Henry Baskerville để thừa hưởng tòa lâu đài.

Để làm việc này ông ta mang một con chó khổng lồ từ London đến và bôi chất lân quang lên khắp người nó để nó phát sáng trong bóng tối, và nó chính là con chó làm Ngài Charles Baskerville chết vì sợ. Và Sherlock Holmes và Watson và Lestrade của Sở mật thám Scotland Yard bắt nó. Và Sherlock Holmes và Watson bắn con chó, đó là một trong những con chó bị giết chết trong truyện, điều này không hay vì con chó không có lỗi gì. Và Stapleton trốn vào khu đầm lầy Grimpen trong truông cỏ, và chết vì bị sa vào một bãi lầy.

Có một vài điểm trong câu chuyện tôi không thích. Một điểm là cuộn giấy cổ vì nó được viết bằng ngôn ngữ cổ khó hiểu như thế này:

Hãy học từ câu chuyện này không phải để sợ hệ quả của quá khứ, mà để thận trọng trong tương lai, để những đam mê xấu xa đã khiến gia đình ta chịu bao đau khổ không còn được khơi lên mà khiến chúng ta sụp đổ.

Và đôi khi Ngài Arthur Conan Doyle (tác giả) mô tả con người như thế này:

Khuôn mặt có điều gì không ổn một cách khó tả, một nét biểu hiện thô lỗ, một vẻ khắc nghiệt, có lẽ ở cách nhìn, một cái môi trề làm hỏng vẻ đẹp hoàn hảo của nó.

Tôi không biết một vẻ khắc nghiệt, có lẽ ở cách nhìn nghĩa là gì, và tôi không thích để ý đến các khuôn mặt.

Nhưng đôi khi nếu có những chữ không hiểu nghĩa thì cũng hay vì ta có thể tra trong từ điển, như goyal (là chỗ lún sâu) hay tors (là những ngọn đồi hay mỏm đá).

Tôi thích Con chó săn của dòng họ Baskerville vì nó là một truyện trinh thám, nghĩa là có những manh mối và những thứ Đánh Lạc Hướng.

Đây là một vài manh mối:

1. Hai chiếc giày ủng của Ngài Henry Baskerville bị mất lúc ông ở khách sạn ở London. Điều này nghĩa là có người muốn đưa nó cho con chó của dòng họ Baskerville để ngửi, như chó săn, để nó đuổi theo ông ta. Điều này có nghĩa con chó săn của dòng họ Baskerville không phải là một con vật siêu nhiên mà là chó thật.

2. Stapleton là người duy nhất biết cách đi băng ngang khu đầm lầy Grimpen và ông ta bảo Watson đừng dây vào vì sự an toàn cho bản thân ông. Điều này nghĩa là ông ta đang giấu một vật ở giữa khu đầm lầy Grimpen và không muốn ai thấy nó.

3. Bà Stapleton bảo bác sĩ Watson “đi thẳng vềLondon lập tức”. Đấy là vì bà nghĩ bác sĩ Watson là Ngài Henry Baskerville và bà biết chồng bà muốn giết ông.

Và đây là một vài thứ Đánh Lạc Hướng:

1. Sherlock Holmes và Watson bị theo dõi khi họ ở London bởi một ông có bộ râu quai nón màu đen ngồi trong xe ngựa. Điều này làm bạn nghĩ rằng người đàn ông là Barrymore, người quản gia ở Lâu đài Baskerville, vì ông là người duy nhất có bộ râu quai nón màu đen. Nhưng người đàn ông thật ra là Stapleton đeo râu giả.

2. Selden, kẻ sát nhân ở Notting Hill. Đây là một người vừa trốn khỏi nhà tù gần đấy và đang bị săn lùng trong truông cỏ, điều này làm bạn nghĩ rằng hắn phải dính líu gì đó vào câu chuyện, vì hắn là kẻ tội phạm, nhưng hắn chẳng liên can gì đến câu chuyện cả.

3. Người đàn ông trên mỏm đá. Đây là bóng một người đàn ông mà bác sĩ Watson thấy trên truông cỏ vào ban đêm và không nhận ra là ai, điều này làm bạn nghĩ đó là kẻ sát nhân. Nhưng đó là Sherlock Holmes đã bí mật đến Devon.

Tôi cũng thích Con chó săn của dòng họ Baskerville vì tôi thích Sherlock Holmes và tôi nghĩ nếu tôi là một thám tử đúng nghĩa thì ông là loại thám tử tôi muốn làm. Ông rất thông minh và ông giải quyết các bí ẩn và ông nói:

Thế giới đầy những điều hiển nhiên mà không ai chịu để mắt quan sát.

Nhưng ông thì ông chú ý đến chúng, giống như tôi. Trong sách cũng nói:

Sherlock Holmes, ở một mức độ rất đáng kể, có khả năng cô lập suy nghĩ của ông theo ý muốn.

Và điều này cũng giống tôi, vì tôi rất thích một số thứ, như làm toán, hay đọc sách về các phi đoàn Apollo hay cá mập trắng khổng lồ, tôi không để ý đến bất cứ thứ gì khác, và Cha có thể gọi tôi xuống ăn tối và tôi không nghe thấy ông. Và đây là lý do tôi rất giỏi chơi cờ tướng, vì tôi cô lập suy nghĩ của mình theo ý muốn và tập trung vào bàn cờ và một lúc sau đối thủ của tôi sẽ ngưng tập trung và bắt đầu gãi mũi, hay nhìn ra cửa sổ, và họ sẽ phạm sai lầm và tôi sẽ thắng.

Bác sĩ Watson cũng nói về Sherlock Holmes:

Trí óc anh... bận cố gắng sắp xếp một hệ thống trong đó tất cả những tình tiết lạ lùng và dường như rời rạc đều có chỗ của mình.

Và đó là điều tôi đang cố gắng làm khi viết cuốn sách này.

Sherlock Holmes cũng không tin vào siêu nhiên, nghĩa là Thượng đế và chuyện thần tiên, và Chó Địa ngục và lời nguyền, là những thứ ngu đần.

Và tôi sẽ kết thúc chương này bằng hai sự kiện lý thú về Sherlock Holmes:

1. Trong bản gốc truyện Sherlock Holmes, Sherlock Holmes không bao giờ được tả là đội mũ săn như ông luôn đội trong phim ảnh và truyện tranh. Cái mũ săn do một ông tên Sidney Paget chế ra, ông là người minh họa cho các cuốn truyện ban đầu.

2. Trong bản gốc truyện Sherlock Holmes, Sherlock Holmes không bao giờ nói: “Sơ đẳng thôi, Watson thân mến.” Ông chỉ nói câu này trong phim ảnh và trên truyền hình.

109. Tối hôm đó tôi viết thêm cho cuốn sách của tôi, và sáng hôm sau tôi mang vào trường để Siobhan đọc và chỉ cho tôi xem tôi có mắc lỗi chính tả và văn phạm nào không.

Siobhan đọc quyển sách trong giờ nghỉ buổi sáng, vừa đọc vừa uống cà phê và ngồi ở rìa sân chơi với các giáo viên khác. Và sau giờ nghỉ buổi sáng cô đến ngồi xuống cạnh tôi và rồi nói cô đã đọc qua đoạn đối thoại của tôi với bà Alexander, và cô nói: “Em đã kể chuyện này với cha em chưa?”

Và tôi đáp: “Chưa.”

Cô liền nói: “Em có định kể cho cha em về chuyện này không?”

Và tôi đáp: “Không.”

Và cô nói: “Tốt. Cô nghĩ như thế phải đấy, Christopher.” Rồi cô nói: “Em có buồn khi phát hiện ra việc này không?”

Tôi liền hỏi: “Phát hiện ra việc gì?”

Và cô nói: “Em có bực tức khi biết mẹ em và ông Shears yêu đương nhau không?”

Và tôi nói: “Không.”

Cô liền nói: “Em có nói thật không Christopher?”

Và tôi nói: “Em luôn luôn nói sự thật.”

Và cô nói: “Cô biết, Christopher ạ. Nhưng đôi khi mình buồn một chuyện gì, mình không thích kể cho người khác là mình buồn về việc đó. Mình thích giữ nó như một bí mật. Hay đôi khi mình buồn nhưng mình không thực sự biết là mình buồn. Vì vậy mình nói là mình không buồn. Nhưng thật ra mình buồn.”

Và tôi nói: “Em không buồn.”

Và cô nói: “Nếu khi nào em bắt đầu cảm thấy buồn về việc này, cô muốn em biết là em có thể đến nói chuyện đó với cô. Vì cô nghĩ nói với cô thì em sẽ thấy bớt buồn. Và nếu em không cảm thấy buồn mà chỉ muốn nói chuyện với cô về việc này cũng được. Em hiểu không?”

Và tôi nói: “Em hiểu.”

Và cô nói: “Tốt.”

Và tôi đáp: “Nhưng em không cảm thấy buồn về việc này. Vì Mẹ chết. Và vì ông Shears không còn quanh đây nữa. Vì vậy em sẽ cảm thấy buồn về một điều không có thật và không hiện hữu. Và như thế là ngu đần.”

Rồi tôi tập làm toán hết buổi sáng, và bữa trưa tôi ăn không khoái khẩu vì nó có màu vàng, nhưng tôi ăn cà rốt và đậu Hà Lan và rất nhiều xốt cà chua. Và món tráng miệng, tôi ăn vài quả dâu đen và bánh táo nướng, nhưng không ăn vỏ bánh vì nó cũng màu vàng, và tôi nhờ cô Davis lấy vỏ bánh ra trước khi bà để nó lên đĩa của tôi vì nếu các loại thức ăn khác nhau đụng vào nhau khi chưa thực sự nằm trên đĩa của tôi thì cũng không sao cả.

Rồi sau bữa ăn trưa, tôi dành suốt buổi chiều để vẽ với cô Peters và tôi tô màu vài bức tranh người ngoài hành tinh trông giống thế này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3