Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 06

6.

Hình hài gầy nhỏng đang ngồi của Vincent bơi trong bộ djellaba[2] màu xám và điểm toàn những hình ảnh chất nổ: Những thanh thuốc nổ đi-na-mít và những quả bom đen đeo dây cháy chậm đang tóe ra các tia sáng vàng xanh. Hiện tại, cậu hai mươi tuổi, chẳng có gì trang trí đẹp trên các bức tường phòng cậu. Ngồi trước cái giường chật, khuỷu tay chống lên bàn bày ngổn ngang và lưng dựa vào vách nhà, một thỏi keo dán đang rung lên trong tay. Con trai lớn nhà Tuvache có một chòm râu ngắn màu râu ngô, mọc lởm chởm và trên bộ xương cung rõ nét, điểm cặp mày rậm. Hơi thở dồn dập và đè nén, ánh mắt bất động nhìn xiên bộc lộ hình ảnh phản chiếu thê thảm của tâm hồn nó. Dải băng Velpeau quấn chặt quanh đầu do những trận đau đớn dữ dội dày vò. Đám mụn đã đóng vảy màu nâu khiến môi dưới vốn đã dày của nó phồng rộm do cứ cắn nhiều đến vãi máu, trong khi đó môi trên lại rất đỏ và thanh mảnh. Làn môi trên ấy nổi bật chia thành hai cánh hệt như tấm bạt đỏ rực của rạp xiếc đi dộng nhỏ. Trước mặt Vincent, trên bàn, một mô hình kỳ quặc và tăm tối đang được tạo dựng, trong khi sau lưng nó, từ bên kia vách tường, nó nghe thấy vọng sang:

- Nói đê, nói đê, lê-lê-lê!

[2] Áo dạng váy dài trùm kín đến chân của người Bắc Phi.

Bằng một cú đấm mạnh, Vincent phả hủy toàn bộ mô hình của nó:

- Mẹ ơi!

- Gì nữa đây? - Ngưởi mẹ từ trong bếp hỏi vọng ra.

- Alan lại mở những bài hát vui rồi này!

- Ối giời ạ! Thằng lỏi này… A, tôi thà đẻ ra cả một mẩu rắn lục còn hơn là nuôi dưỡng kẻ lạc loài này! - Lucrèce gào lên, đi liền vào trong hành lang và mở cửa phòng đứa con trai út. - Có thôi đi không hả?! Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi là cả nhà không muốn mày nghe những bài hát vớ vẩn này? Thế những hành khúc điếu văn được soạn ra để bán cho chó nghe hả? Mày không biết rõ sự khó chịu do mày gây ra cho anh mày khi mở những ca khúc náo nức phóng khoáng ấy, và điều ấy khiến anh mày đau đầu đến cỡ nào. - Chị vẫn tiếp tục xa xả trong khi ra khỏi phòng Alan để đến phòng Vincent. Tại đây chị nhận ra thảm họa của mô hình đổ vụn, nhưng vẫn nói vọng sang với Alan. - A, khá khen đấy, nó đáng giá đấy! Hãy đến mà xem thảm họa do nhạc nhẽo của mày gây ra đây này. Mày có thể tự hào về mình được đấy!

Đến lượt người cha chạy tới: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”, Marilyn đồng thời xuất hiện, lê chân lệt xệt. Hiện, họ cả thảy ba người (Lucrèce, Marilyn và Mishima) vây quanh Vincent.

- Có chuyện đấy, - Người mẹ kêu lên. - thằng con út của anh đã lại làm điều ngu ngốc nữa đó!

- Đó không phải là con trai của tôi. - Người cha đáp lại. - Con trai của tôi ấy hả, là Vincent kìa. Nó, nó mới là một Tuvache thực thụ.

- Thế còn con? - Marilyn hỏi. - Chỗ của con ở đâu?

Mishima vỗ về cái đầu quấn băng của đứa con trai lớn:

- Sao nào, có chuyện gì xảy ra vậy? Con đã làm hỏng mô hình của mình rồi à?

- Một mô hình về cái gì? - Con gái nhà Tuvache chất vấn.

Vincent khóc nấc lên:

- Mô hình một công viên giải trí về chủ đề tự sát.

- Về cái gì cơ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3