Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 14 - 15
14.
- Anh muốn chết hả? Hãy hôn tôi đi.
Marilyn Tuvache oai bệ như một bà hoàng ở quầy hàng tươi. Ngự trong một chiếc phô tơi lớn bằng gỗ được chạm trổ những cành lá ô-rô vàng, lưng và thành ghế được bọc nhung màu đỏ rực, cô vận váy thun bó sát người và cổ trễ sâu. Cô cúi về phía một khách hàng đang hoảng sợ bởi cảnh rực rỡ mới mẻ, tuổi thanh xuân và thân hình tròn trịa của cô. Cô chìa cặp môi trang điểm của mình cho kẻ tuyệt vọng.
- Ở đây này, vào miệng, bằng cả lưỡi cơ…
Vị khách hàng mạnh bạo hẳn, tiến gần lại. Marilyn cởi vuông lụa trắng - món quà tặng của Alan - rồi choàng nó lên đầu mình và câu khách. Dưới tấm khăn mang vẻ ma quái nhủ xuống quá vai họ, ta hình dung họ đang hôn nhau. Hai mái đâu xoay chầm chậm và rất lâu dưới mảnh lụa rồi Marilyn vùng thoát ra. Một vệt nước bọt mờ rớt xuống từ khóe miệng họ. Vị khách lấy mu bàn tay đỡ lấy rồi liếm sạch để khỏi bị mất gì hết.
- Cám ơn Marilyn…
- Đừng nấn ná làm gì. Có nhiều khách hàng khác đang chờ đến lượt kìa.
Chức năng mới của kiều nữ nhà Tuvache chứng tỏ sẽ thu được kết quả tốt trước sự ngạc nhiên đến sửng sốt của cha mẹ cô.
- Sau thời kỳ học hành mà kết quả là một kiểu tự vẫn học đường thực sự, thì cuối cùng nó cũng tìm thấy chỗ của mình… - Ở quầy hàng tươi, người mẹ thở dài ảo não thốt lên.
- Kể từ khi xuất hiện bộ Alan Turing thì đây là ý tưởng hay nhất mà chúng ta có được đấy. - Người cha xác nhận.
Và ngăn kéo quầy thu tiền vận hành hết cỡ. Có đến cả một bản danh sách khách hàng chờ đến lượt. Lucrèce thường phải trả lời những người gọi điện đến cửa hàng đặt một Death Kisse:
- Ôi, để xem nào, như ông (bà) muốn thôi, nhưng phải đợi đấy, và không thể sớm hơn một tuần được đâu!
- Có quá nhiều ứng cử viên cho Nụ Hôn của Tử thần đến nỗi cần phải kiểm tra liệu có khách hàng nào quay lại nhiều lần không.
Một số phàn nàn:
- Nhưng sao tôi vẫn chưa chết nhỉ!
- A, chuyện ấy hả, Death Kiss có thể phải cần thời gian để phản ứng nhưng nó sẽ đến thôi, hơn nữa, cần phải dành cho tất cả mọi người nữa chứ.
Một số kẻ muốn tự tử hỏi, nếu trả thêm tiền, liệu họ có thể ở qua đêm với Marilyn được không. Điều khiến Lucrèce tức tối:
- Thế rồi còn gì nữa hả? Chúng tôi dẫu sao cũng không phải là chủ nhà thổ đâu nhé!
- Nào, biến đi cho tôi nhờ! Đây không cần những loại khách hàng như các người đâu…
- Nhưng mà tôi muốn chết.
- Tự anh đi mà xoay sở lấy. Hãy đến hiệu thuốc lá ấy!
Còn ở cuối cửa hàng, Marilyn ôm hôn những người đàn ông, cô hân hoan như một bông hoa ngoại lai ăn thịt người. Alan lảng vảng tới gần cô và huýt sáo gió:
- Chị thấy không, khi nói chị rất xinh là em biết mà! Tất cả các gã trai của khu tập thể Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên chỉ còn dành cho riêng chị thôi. Hãy ngó họ mà xem…
Họ đang chờ, những người ở tòa nhà Osinis đã có được mức giá ưu đãi theo đoàn. Xếp hàng dài giữa các kệ bày hàng, họ nhích lên từng xăng-ti-mét qua các gian hàng với cả rừng các biểu tượng, chúng quan sát họ bằng ánh mắt thân tình - biểu tượng sọ đầu lâu để chỉ những sản phẩm độc hại, chữ thập đen trên nền vàng cam để chỉ những gì độc hại và gây mẩn, một bức hình ống nghiệm nằm nghiêng nhỏ từng giọt để chứng tỏ đó là chất ăn mòn, một vòng tròn đen tóe sáng hình sao là để chỉ chất nổ, một ngọn lửa tượng trưng cho sản phẩm dễ cháy, một cây trụi lá gần một con cá mắc cạn là để cảnh báo sự nguy hiểm đối với môi trường sinh thái. Những hình tam giác minh họa bằng một vết sáng, bằng một dấu chấm than, lại một cái đầu lâu nữa, rồi đến ba vòng tròn tập hợp để chỉ nguy hiểm đối với sinh vật. Mỗi một nón đồ bày bán ở đây đều được đính kèm những biểu tượng này nhưng tất cả các khách hàng hình như chỉ còn đợi nụ hôn của Marilyn mà thôi. Họ ghen tuông nhau và hơi càu cạu:
- Này! Thưa các bà, các bà cũng có thể ghi tên được đấy. - Mishima có đầu óc thông thoáng, nói với họ. Marilyn sẽ chẳng phản đối đầu.
Một thanh niên vẻ tử tế bước vào cửa hàng đang đông đặc những người là người và đang nhốn nháo. Anh ta khẳng định đã đặt trước Nụ hôn Tử thần rồi. Lucrèce quay lại nhìn anh ta:
- Cậu đã đến đây rồi. Nhìn cậu là tôi nhận ra ngay.
- Không, tôi chưa bao giờ đến cả.
- Rồi mà, tôi đã nhận ra cậu rồi.
- Tôi là người gác cổng nghĩa địa, nơi con gái bà trước đây hay đến để đặt hoa viếng khách hàng, những người đã mời ông bà và gia đình đến dự lễ an táng họ.
- Ôi, xin thứ lỗi! - Lucrèce thốt lên, bỗng nhiên bối rối và đưa tay lên bịt miệng mình. - Tôi đã không xác định được đã từng gặp cậu ở đâu. Tuy nhiên, lẽ ra tôi phải nhớ được chứ nhỉ, bởi chúng tôi, ngoài nghĩa địa ra, chúng tôi không hay đi đây đi đó lắm. Thi thoảng, vào những ngày nghỉ cuối tuần, chúng tôi vào rừng hái nấm độc, còn nếu không thì… Chính là do các khách hàng cố đến thật nhiều lần khiến đầu óc tôi cứ loạn cả lên.
Chàng thanh niên trẻ tế nhị đến đứng xếp hàng sau lưng họ. Những mảnh vụn nhân loại đã chín muồi vĩnh viễn, cậu ta nhợt nhạt chẳng khác cây nến. Khuôn mặt đẹp bị nỗi gặm nhấm tâm hồn tàn phá, cậu quan sát, trong vòm cổ váy quá trễ, khuôn ngực Marilyn đổ xuống và chiếc váy nửa kín nửa hở mỗi khi cô vẹo người để hôn người đàn ông. Cậu lo lắng ngắm người mà mình đang chờ một nụ hôn. Khi đến lượt mình, cậu đề nghị:
- Hãy truyền cho tôi nọc độc của cô đi, Marilyn.
Kiều nữ nhà Tuvache lau miệng, nhìn cậu rồi trả lời:
- Không.
15.
- Sao thế hả, sao lại không hả? - Người mẹ bất ngờ thốt lên, hai tay chống nạnh đứng ở cuối cửa hàng.
- Đúng vậy, tại sao lại không? - Người cha, trong chiếc gi-lê vặn xoắn nhắc lại, xuyên qua đám đông, đến điều tra Marilyn: nó bị hỏng à?
- Con sẽ không hôn anh này đâu. - Con gái anh nói.
- Nhưng vì sao chứ? Có chuyện gì hả? Tuy nhiên cậu ấy có vẻ rất hiền và đẹp trai kia mà. Con đã từng hôn những người xấu nhất hành tinh và hình như họ chẳng có gì khác ngoài điểm rất khó chịu.
Chàng trai đương sự, đứng trước mặt cô gái toc vàng nhà Tuvache, đang ngự trên chiếc ngai của mình, cậu không rời mắt khỏi cô:
- Tôi không còn được gặp cô nữa, Marilyn. Cô không còn đến nghĩa địa nữa. Hãy hôn tôi đi.
- Không.
- Ồ, chuyện này sẽ mau chóng kết thúc chứ hả? - Người cha nổi cáu. - Khách hàng đang chờ kìa! Marilyn, hãy hôn cậu này đi!
- Không.
Mishima sững sờ, Lucrèce đứng gần anh gật gù:
- Thôi được, tôi hiểu rồi…
Chị kéo chồng ra xa, đến gần cầu thang, xa hẳn những cặp tai tò mò:
- Con gái anh đang yêu. Do cứ hôn tất cả mọi người nên ngày một ngày hai, chuyện đó ắt sẽ xảy đến thôi.
- Em nói gì hả Lucrèce?
- Nó yêu chàng gác cổng nghĩa địa trẻ này, do vậy không muốn hôn cậu ta.
- Là chàng trai gác nghĩa địa à? Anh đã không nhận ra anh ta. Ờ thì, dẫu vậy thì cũng ngố thật đấy. Khi yêu thì người ta phải hôn chứ.
- Nhưng anh làm sao vậy, Mishima, hãy động não một chút đi! Con gái mình đang mang Nụ hôn của Tử thần.
- Khốn nạn… - Người chồng tái mặt, anh đã quên khuấy mất và, chân cẵng rụng rời, anh ngồi phịch xuống một bậc cầu thang, lặng ngắm gian hàng ướp lạnh này. Khi không phải đám nấm amanite bị thối đầy cả nhà hoặc lũ ếch cốm xổng chuồng, thì lại là chuyện Marilyn vướng vào chuyện yêu đương. Cái quầy hàng tươi này, nó đúng là đã bị nguyền rủa.
Đám đông sốt ruột gầm lên trong cửa hàng:
- Thế nào, đến lượt thôi chứ hả?…
Mishima đứng lên, đi về phía chàng trai trẻ gác nghĩa địa và đề nghị cậu ta một thỏa thuận:
- Hay cậu có thể lấy sợi thòng lọng hay độc dược được không? Có những cách khác để tiễn biệt cuộc đời, nhất là ở đây! Những lưỡi dao lam, táo Turing, cậu có ý gì về các loại đó không? Lucrèce, ta có thể chào thứ hàng gì cho cậu ấy được nhỉ? Thôi nào, với cậu, đó sẽ là món quà tặng! Cậu thích thứ gì cũng được hết, một bộ tanto và kimono, nhưng cậu phải quyết định nhanh đi!
- Tôi muốn được Marilyn hôn.
- Không. - Kiều nữ nhà Tuvache đáp. - Em yêu anh, Ernest ạ.
- Anh cũng vậy. - Chàng gác nghĩa địa nói. - Yêu đến phải chết cũng yêu.
Tình hình rơi vào ngõ cụt. Mặc dù đám đông cứ ùn lên, lúc này một sự im lặng chết chóc đang bao trùm lên cửa hàng, thì bỗng dưng người ta nghe thấy tiếng hát rống lên.