Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 27 - 28
27.
Trong phòng ngủ khép kín của cha mẹ, Mishima đang đứng bên cửa sổ. Một tay nâng tấm rèm, anh quan sát vầng ánh dương đang trầm mình trong máu của chính nó và trên ban công các tòa nhà cao tầng, cuộc sống đang mủn ra với các luận điệu triết lý tầm cỡ của nó. Tương lai rớt xuống trưng ra vết thương há miệng tục tĩu của nó và, bên dưới, lác đác bóng dáng những người đàn ông và những gì họ mơ tưởng.
Ông chủ Tuvache, tiểu thương gia đã trở nên vàng ệch, bâng khuâng u sầu, nhuốm màu hoàng hôn được phản chiếu bởi cặp mắt của anh, bỗng cảm thấy bất lực, lọm khọm, bụi bặm, bẩn thỉu, đê hèn, nhớp nháp và rạn nứt.
Anh thậm chí còn làm cả Lucrèce vỡ mộng. Tất cả đều sụp đổ, tình yêu và vẻ đẹp, cho đến tận lúc sự quên lãng lẳng chúng vào cái gùi của nó để đem trả chúng về cho cõi vĩnh hằng. Anh những muốn nốc thật nhiều nhiều rượu mạnh để say, nhưng được vậy thì sẽ rất tốn tiền, còn về vấn đề hoạt động thân xác, thì đó lại là cả một câu chuyện khác hẳn, dần dà rồi cũng mai một đi. Thứ âm nhạc kỳ cục của môn thể thao mà người ta cho là thú vị ấy, và sự mập mờ trong suy nghĩ của anh, biến thành mớ lộn xộn rối ren.
Chẳng còn tồn tại mùa nữa, người ta đã đập vỡ cầu vồng, uốn cong tuyết. Đằng sau những tòa nhà cao tầng của khu Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên – xứ sở tinh thần – những cồn cát khổng lồ đầu tiên mà gió đôi khi thổi làm cát bay đến đại lộ Bérégovoy, đến tận ngưỡng cửa Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Chán Sống. Dưới mặt đất, những tia đèn chiếu quay cuồng ảo tưởng quét ngang dọc bầu trời đầy mây, còn ô nhiễm hợp thành quầng hình nón dài sáng xanh. Những con chim theo đà lảng vảng đến đây, thì bị ngạt hơi, chết do nhồi máu cơ tim ở bên trên những tòa nhà cao tầng. Đám phụ nữ, sáng đến, đi thu gom những chiếc lông vũ rồi tết cho mình những chiếc mũ ngoại lai trước khi cũng tự lẳng mình vào khoảng không.
Đó là thời điểm những tiếng kêu vọng đến từ sân vận động rộng lớn, bất ngờ được chiếu sáng, còn dân chúng biểu hiện tình yêu với đòn roi thì bị làm cho đần độn đi. Hơn nữa, đó là giờ mà hàng đàn những cơn ác mộng đến quấy nhiễu ngay trên gối của những người đầu tiên chìm vào giấc ngủ. Than ôi, tất cả đều hỏng bét – hành động, ý muốn, ước mơ – và trên cánh tay của Mishima, như một tấm voan mỏng, những chiếc lông dựng đứng lên vì sợ, cảm nhận được gió lùa bên dưới cửa sổ. Cửa phòng bật mở, Lucrèce hỏi:
- Mishima, anh đến dùng bữa chứ?
- Không, anh không đói…
Để là một người đàn ông mới lâu làm sao. Để từ bỏ mọi thứ mới lâu làm sao.
- … Anh đi nằm đây.
Chỉ có điều, ngày mai, sẽ vẫn còn phải sống.
28.
Sáng hôm sau, ông chủ Tuvache không còn đủ sức để nhỏm dậy nữa. Vợ anh trấn an:
- Anh cứ nằm lại đi. Cùng với bọn trẻ, tụi em sẽ xoay sở tốt thôi. Bác sĩ mà em gọi đến có nói rằng anh bị trầm cảm và rằng anh cần phải nghỉ ngơi. Em đã giàn xếp ổn thỏa với trường của Alan rồi. Nó sẽ nghỉ học vài buổi. Chẳng sao đâu. Anh biết là nó luôn có đầy các ý tưởng, thằng nhỏ này.
- Những ý tưởng gì?
Mishima cố gắng thả một chân xuống nền nhà:
- Đúc những khối gạch nén, tết dây thòng lọng, mài dao lam…
Nhưng đầu óc anh quay cuồng, vợ anh ra lệnh:
- Anh có nằm ngay xuống được không hả! Và chớ có bận tâm đến chuyện đó nữa. Bọn em sẽ biết cách vận hành cửa hàng mà không cần anh.
Rồi chị đi ra, để ngỏ cửa phòng, ngộ lỡ chồng chị gọi. Ông chủ Tuvache nghe thấy bên dưới, nơi cửa hàng, hình dung một buổi chè chén xa hoa đang được chuẩ bị dưới ánh sáng rạng rỡ của ngày mới. Lucrèce và Mirilyn leo lên cầu thang:
- Này, chị nhớn, xách làn đi mua ba cái đùi cừu non, cam và chuối… và cả đường nữa nhé! Mẹ sẽ chế biến chúng đúng theo cách như lần trước và theo lời chỉ dẫn của Alan. Nếu không có đùi cừu non tự sát thì cũng không sao. Chuyện đó không làm đổi hương vị đâu. Ernest, anh có thể giúp tôi giải phóng cả đám này đi được không? Còn Vincent, những mẻ đầu sắp xong rồi chứ?
Mishima ngửi thấy trong gió có một mùi là lạ:
- Các người đang làm gì thế hả?
Vợ anh bước vào phòng, đem theo một cái đĩa và trả lời:
- Làm bánh tráng.
- Bánh tráng… tang lễ à?
- Loại đó hả? Ô, không đâu, mà là bánh tráng để ăn kia, đương nhiên rồi. Anh xem này, Vincent dùng muôi đổ vào chảo, họa chúng thành các hình đầu lâu và để những khoảng trống tròn làm nhãn cầu mắt, hốc mũi và khoảng trống giữa hàm răng. Còn nữa, anh đã nhìn thấy rồi đấy, sau đó nó cho bột nhão chảy qua thành hình như hai mẩu xương chày vắt chéo nhau tựa như trên lá cờ của hải tặc ấy.
- Rồi tụi em sẽ rắc cynaure lên trên trước khi ăn à?
- Ôi, Chúa ơi! Anh đi nghỉ đi. - Lucrèce nói và rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người đi lại náo nức, ra vào trong hành làng, hệt như đàn bướm dốc hết điên loạn vào một màn khiêu vũ quay cuồng. Vào giờ ăn trưa, thì đó là những tiếng kêu gọi món: “Hai suất đùi cừu non-Lucrèce nhé! Ba bánh tráng-Vincent! Marilyn, hãy đến bắt tay quý ông đang đợi kìa! Bánh tráng nào: hai với sô cô la và một với đường nhé.”
- Lucrèce!
- Gì nữa đây?
Phu nhân Tuvache bước vào phòng, lai hai tay vào một miếng tạp dề. Chồng chị đau đớn, co quắp, hỏi:
- Ở đây đang trở thành cái gì thế? Một nhà hàng à?
- Ô không, sao mà anh ngố thế, bởi chúng ta sẽ chơi cả nhạc nữa đấy!
- Nhạc à? Loại nhạc gì?
- Alan có đám bạn chơi các nhạc cụ cổ. Em nghĩ rằng chúng gọi các thứ ấy là… ghi ta thì phải. Hơn nữa, anh biết không, thằng nhỏ này thật tuyệt. Nó phục hồi các nạn nhân.
- Các nạn nhân nào kia?
- Khách hàng.
- Em gọi các khách hàng của chúng ta là nạn nhân à? Ơ Lucrèce…
- Ôi, được rồi, được rồi, em không có thời gian để tranh luận đâu.
Nói rồi chị đi ra. Điệu valse bâng khuâng và gây chóng mặt, có thể nói cái nhìn của Mishima bị một làn hơi mờ che phủ. Ngồi trên giường, trong chiếc áo vét kimono đính chữ thập đỏ bên dưới trung tâm thần kinh dinh dưỡng vùng bụng, Mishima mang dáng vẻ mơ mộng đông phương của mình… Và toàn bộ lộn xộn diễn ra trong sự hòa hợp với đám sương mù ẩm ướt đang bơi trong mắt anh.
Alan diễu qua trước cửa phòng, dừng lại hỏi:
- Bố ổn chứ hả, bố?
Cặp mắt to của đứa trẻ này, người chữa trị bệnh thân quen kéo ta thoát khỏi những cơn khủng hoảng nhân tính. Những bí quyết say mê của nó, nơi những báu vật tỏa sáng lấp lánh mà chưa được loài người biết đến. Và những trò mưu mẹo của nó luôn dâng tràn niềm vui, chúng khiến bầu trời câm lặng và ủ rột của khu Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên phải bật cười.
Có cái gì đó tuột khỏi yết hầu Mishima hệt như một bài ca lạc điệu. Đứa trẻ ra đi ra. Ông chủ Tuvache những muốn nhỏm dậy nhưng anh lại bị bùng nhùng trong lớp drap hệt như một con cá vẫy vùng trong các mắt lưới. Anh không làm nổi, đành buông xuôi đôi cánh tay rơi trên tấm đắp. Anh cảm nhận ra sự biến đổi, liền đổ toàn bộ chuyện này lên lưng Alan. Anh biết rằng hiện giờ, ở Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống, tất cả đã bị hóa hơi do nhà hóa học tài ba này.