Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 31 - 32
31.
Vào lúc muộn hơn, khi cửa hiệu đã sạch bóng khách hàng và trong vẻ tĩnh lặng thường nhật khi màn đêm buông xuống, thì phu nhân Tuvache đang ở trong phòng Alan. Ngồi trên ghế, chị ngắm nó ngủ. Hai bàn tay đan vào nhau áp sát đỉnh đầu và đôi khuỷu tay hờ hững cách xa bờ vai. Bức tranh hai cánh tay của Lucrèce họa lên trong không gian thành cặp mí của một con mắt khổng lồ được gắn lên một bức tượng bán thân. Đồng tử - đầu phu nhân Tuvache ngoẹo xuống một bên vai – hình như ngoảnh sang và cúi xuống khuôn mặt xinh xắn của Alan hệt như được đóng khung toàn bộ trong mạng mỏng mà mỗi đường nét đều nói lên niềm hạnh phúc được sống trên đời. Liệu một ngày nào đó có phải còng tội nó không, có phải ném nó ra biển không, chàng thủy thủ sáng tạo của Châu Mỹ này chứ? Nó đang mơ, chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu hếch lên trong gió, đến những thiên đường lấp lánh. Nó là một ốc đảo xum xuê trong một sa mạc buồn hiu hắt. Gáy đặt giữa chỗ lõm của chiếc gối tổng hợp, cặp môi nó hơi động đậy, bị cuốn vào một trong những thiên chuyện các giấc mơ của nó. Mí khép lại với cặp mi dài, êm ái tựa mặt nguyệt, trong nó, bất cứ một thứ gì cũng đều làm nảy sinh một kỳ vọng hết sức lỗi thời trong kỷ nguyên này.
Thằng bé, khiến những bộ não nhân tính mơ thấy ánh sáng ấy, có một dáng vẻ mộc mạc tựa như dòng nước và dòng nước ấy sẽ loang đi trên toàn bộ sự vô tâm hạnh phúc của nó. Nó giống như những chân trời hoa mỹ đưa bạn đến những vùng đất còn chưa được ai biết đến. Và đôi chân nó, dưới tấm drap đang thực hiện một cuộc chạy việt dã phiêu lưu. Mùi phòng nó… Đó là những hương vị tươi mát tựa như da thịt trẻ thơ. Giấc ngủ của nó tràn trề những điều kỳ diệu bởi ý thích thất thường đặc biệt của nó. Kiến trúc sư của những câu chuyện thần tiên, ôi, trí óc trẻ thơ!
Tối nay, vầng trăng miên man hờ hững hơn thường lệ. Phu nhân Tuvache đứng lên, âu yếm vuốt nhẹ những lọn tóc xoăn vàng tơ của Alan, nó mở mắt và nhoẻn cười với chị, rồi lại trở mình và ngủ tiếp. Cuộc sống, bên cạnh nó, có vẻ như đang kéo đàn vĩ cầm.
32.
Lúc này, Lucrèce đã lên giường nằm cạnh chồng. Nằm ngửa, tay để dọc theo mình, một sự im lặng bất biến lảng vảng trên người chị. Bao hình khối bị xó nhòa đi và chỉ còn như là một giấc mơ nhưng bỗng nhiên một đám mây khó chịu của quá khứ lại trỗi dậy trong chị, và sâu trong tâm khảm, nó khiến chị nhè nhẹ co đầu gối lên.
Khi chị còn là một bé gái nhỏ xíu – lên bốn, lên năm – mẹ bảo chị đợi bà sau buổi học, ngồi trên một chiếc ghế băng trong lề sân chơi của lớp mẫu giáo, và bà còn hứa với con gái rằng nếu ngoan thì sẽ được đi một vòng đu quay.
Mẹ nó thường xuyên đến trễ, đôi khi còn không đến, những lúc như thế bà hiệu trưởng nói đứa trẻ tự đi về nhà. Người cha, mặc dù những lời hứa của mình, thì cũng chẳng bao giờ đến đón nó. Và thường xuyên, vào buổi tối, con bé ấy ngoan ngoãn ngồi đợi, cực kỳ ngoan ngoãn, mong sao cho mẹ nó đến để được đi một vòng đu quay.
Liệu nó đã bao giờ được đi đu quay chưa? Lucrèce không nhớ, chị chỉ nhớ rằng đã đợi, sự chờ đợi tuyệt vời ảo tưởng mong mẹ đến, người sẽ nhìn thấy con gái mình đi một vòng đu quay.
Hai bàn tay mũm mĩm trẻ thơ của nó, những đầu ngón tay vểnh lên, đặt áp sát đùi, và ngồi thẳng lưng ngay ngắn, không hề uể oải, cặp mắt tròn mở to, nó nhìn thẳng về hướng trước mặt, nhưng lại không nhìn thấy gì hết! Nó chỉ giữ mình cho thật ngoan, ngoan hết sức đến nỗi mà mẹ nó nhất định sẽ đến, vì nó ngoan đến thế kia mà!
Nó cấm mình không được động cựa, không được mở miệng, không một tiếng thở dài. Nó đợi ngoan đến mức mẹ nó chỉ có thể phải đến mà thôi. Dẫu chóp mũi nó có ngứa ngáy hay một chiếc tất dài đã trượt xuống dưới mắt cá chân, thì nó vẫn ngồi im bất động. Mẹ chắc sẽ đến mà! Nó tự hòa tan vào chính nó, hút vào trong mình cơn ngứa ngáy ở chóp mũi, cái lạnh nơi bắp chân mà chiếc tất đã bị rớt xuống. Nó đã học được cách hòa nhập được vào các thứ đó. Nó đã biết tập hợp chúng lại, học cách trở thành đệ tử của môn đạo Zen. Mãi sau này, khi xem những phóng sự về những thầy tu cổ xưa, thì chị hiểu rằng, mới lên bốn tuổi, thì chị đã biết đặt mình trong cùng một trạng thái tinh thần như vậy rồi. Từ thời trẻ thơ của mình, chị đã giữ lại được khả năng chống chọi với sự thiếu vắng ấy, cách mà bỗng dưng hình như nhìn tận đâu đâu rất xa trước mặt mình. Đó là một lỗ hổng lớn trong đầu chị, hệt như khi chị ngồi đợi mẹ mình trên một chiếc ghế dài trong sân chơi trường mẫu giáo. Chị đã tự khoáng hóa ở đó, không còn cảm nhận được tí gì về cơ thể mình, có lẽ chị dám thề rằng mình đã không thở nữa. Khi mẹ đến nơi thì con gái bà sẽ không còn sống nữa. Bên ngoài, trời đổ mưa, cơn mưa A-xít Sulfurique đập ào ào trên xác ô kính gian phòng.