Cô Gái Thứ Ba - Chương 15 - 16 -17

Chương 15

Hercule Poirot đang uống một cốc nước sắc bằng lá cây và suy nghĩ. Sự suy nghĩ của ông vẫn đi theo một hướng riêng biệt. Ông lựa chọn những thông tin đã thu nhặt được, giống như một người chơi trò kiên nhẫn lựa chọn các mảnh gỗ trước khi lắp ráp chúng lại với nhau. Đến một lúc nào đó, anh ta thêm miếng gỗ này vào miếng khác để ráp nên một tấm tranh sáng sủa và hợp lý. Trong lúc này, vấn đề quan trọng là phải lựa và loại ra những miếng gỗ vô ích. Poirot thư giãn và để cho các ý nghĩ của ông hiện lên từng cái một trong trí óc... Ông sống lại các ngày vừa qua...

Hai bàn chân đau nhức trong đôi giày đánh bóng véc-ni... Ông nhớ đến con đường mà người bạn tốt của ông là bà Oliver đã chỉ dẫn... một người dì ghẻ... Ông nhớ lại bàn tay của ông đã đặt trên một thanh gỗ chắn ngang... Một người đàn bà nghiêng mình trên một bụi hoa hồng, cắt xén những nhánh cây thừa và quay đầu về phía ông. Một cái đầu màu vàng ửng như một cánh đồng lúa mì, với những lọn tóc xoắn thừng. Ông nhớ rằng ông cụ Sir Roderick nhận xét là bà Restarick phải mang mái tóc giả vì hồi còn trẻ đã bị sốt cao. Ông nhớ tiếp tới căn phòng mà mình đã đi qua, và hai bức tranh treo trên tường. Đó là bức tranh của một người đàn bà bận cái áo dài màu xám, có cái miệng mỏng, đôi môi mím lại, mái tóc gần như hoa râm. Bà Restarick đầu tiên. Chân dung của bà được đặt đứng trước mặt chân dung của người chồng của bà. Hai bản vẽ tốt. Poirot tập trung trí nhớ của ông vào bức chân dung thứ hai. Ông ta đã nhìn kỹ nó trong cái buổi đến văn phòng của ông Restarick đó thôi...

Andrew Restarick và Claudia Reece-Holland. Còn gì khác nữa trong việc này hay không? Chắc là không. Rất tự nhiên cái việc ông Restarick đã nhờ cậy cô nữ thư ký này, một người con gái có nhiều năng lực, giúp ông tìm ra một chỗ ở tại Luân Đôn, có thể phù hợp với người con gái của ông... Cô ta chắc đã vui vẻ nhận lời cho cô con gái của ông chủ ở chung bởi vì cô ta cũng đang tìm người thuê chung thứ ba mà. Người thuê chung thứ ba!... Câu nói của bà Oliver luôn luôn trở lại trong óc của ông, như là cái cụm từ “người thuê chung thứ ba” này đang ẩn giấu một ý nghĩa gì đó mà ông chưa phát hiện ra được.

George đi vào, cẩn thận khép kín cửa ra vào sau lưng.

- Thưa ông, có một cô yêu cầu gặp ông. Cái cô đã tới đây hôm trước đó.

Lời cấp báo thật đúng lúc. Poirot giật mình.

- Cái cô đã tới vào giờ ăn sáng đó hả?

- Thưa ông, không phải! Tôi muốn nói tới cô đã đi theo ngài Roderick kia.

- A! Thực thế hả?... - Ông nhướng đôi lông mày. - Mời cô ấy vào. Hiện cô đang ở đâu?

- Thưa ông, tôi để cô ấy ở tại phòng làm việc của cô Lemon.

- Tốt.

Sonia không đợi cho George phải đi tìm mình. Cô ta đi vào phòng, với dáng đi kiên quyết.

- Tôi thật khó mà bứt đi đâu được nhưng tôi cần phải tới đây để nói cho rõ là tôi không phải là người đã lấy đi các giấy tờ. Tôi không bao giờ ăn cắp!

- Mồi cô ngồi xuống cái đã!

- Không, xin cám ơn, tôi không có nhiều thì giờ.

- Vậy là cô khẳng định rằng mình đã không lấy đi khỏi nhà Sir Roderick bất cứ tờ giấy nào, một tài liệu hay một bức thư?

- Để khẳng định điều đó với ông, tôi đã phải đi tới đây. Ông cụ thì tin tôi. Ông cụ hiểu rằng tôi không bao giờ làm một điều như vậy.

- Rất tốt. Tôi xin ghi nhận lời tuyên bố của cô.

- Ông có tin sẽ tìm lại được các giấy tờ đó không?

- Trong lúc này, tôi đang bận vào nhiều công chuyện khác phải điều tra. Các giấy tờ của Sir Roderick có thể chờ.

- Ông cụ lo lắng. Rất lo lắng. Có một điều mà tôi không thể báo cho ông cụ được, nhưng tôi có thể báo cho ông. Ông cụ đã bị mất đồ đoàn của mình. Chúng đã không còn có tại đó khi ông cụ vẫn nghĩ rằng mình đã để chúng tại đó.

- A! Vậy là còn có những điều khác nữa cô muốn nói với tôi?

- Vì sao?

- Tôi nghĩ là có thể như vậy.

- Tôi không hiểu?

- Tôi không giữ cô thêm nữa. Có thể bữa nay là ngày nghỉ của cô để đi ra ngoài?

- Phải. Mỗi tuần lễ có một ngày, tôi muốn làm gì thì làm: đi tới Luân Đôn, thăm viện bảo tàng nước Anh...

- Còn cả phòng trưng bày quốc gia nữa. Mặt khác, nếu trời đẹp như bữa nay, cô còn có thể đi tới vườn Kensington và có lẽ cả tới vườn Kew nữa.

Cô gái giật mình và ném cho ông một cái nhìn giận dữ.

- Vì sao ông lại nói tới vườn Kew.

- Bởi vì ở đó người ta có thể ngắm nhìn các mẫu cây tuyệt đẹp hoặc đơn giản hơn ngồi trên một cái ghế dài và đọc một cuốn sách hay.

Ông cười một cách hiền lành và để ý thấy cô gái tăng thêm vẻ lúng túng.

- Nhưng thưa cô, tôi không nên giữ cô lâu hơn nữa, có lẽ cô còn có bạn đang chờ mình tại một đại sứ quán nào đó?

- Ông muốn ám chỉ tới điều gì vậy?

- Không có lý do gì đặc bệt. Như chính cô vừa cho biết, cô là một người nước ngoài và đó cũng là bình thường nếu cô có những người bạn đang làm vệc tại đại sứ quán của nước cô.

- Tôi tin chắc rằng có người đã nó với ông những công chuyện thuộc về tôi? Bà Restarick? Chắc chắn bà ta đã kể lại với ông về những câu chuyện dối trá đó! Bà ấy đã không ưa tôi. Đó là một loại đàn bà mà tôi không thể tin cậy được.

- Thật vậy sao?

- Phải. Tôi tin rằng bà ta đã giấu giếm một điều gì đó. Bà ấy thường đi Luân Đôn và không bao giờ nói với chồng biết bà ấy làm gì ở đó. Ông chồng rất bận vào công việc và không có thì giờ để tự hỏi xem vợ mình đã sử dụng thời gian như thế nào? Bà ấy đã ở Luân Đôn nhiều hơn ở tại nông thôn, vậy mà vẫn khoe rằng mình rất say mê khu vườn nhà.

- Và Norma, cô đã hiểu gì về cô ấy?

- Nếu ông muốn hỏi ý kiến của tôi... Vậy thì, tôi nói cho ông biết. Cô ấy điên.

- Điều gì đã làm cho cô tin như vậy?

- Nhiều khi cô ấy có những trạng thái lạ kỳ. Có khi cô ấy bị kích động mạnh và có khi lại bị chìm trong một cơn đờ đẫn. Ông nói với cô ấy, nhưng cô ấy không nghe tiếng nói của ông. Tôi nghĩ rằng cô ấy mong muốn cho những ai đó phải chết.

- Bà Restarick?

- Và cha của cô ấy nữa. Cô ta đã nhìn ông ta đầy căm ghét.

- Bởi vì cả hai người đều chống lại người con trai mà cô ấy muốn lấy làm chồng?

- Phải. Họ đều có lý, tất nhiên rồi. Những điều đó đã làm cho cô ấy tức giận.

- Cô hãy nói cho tôi nghe thêm một việc nữa. Bà Restarick có mang một mái tóc giả không?

- Một mái tóc giả ư? - Cô suy nghĩ, sau đó công nhận. - Có khả năng. Mái tóc giả hiện đang rất mốt. Chính tôi cũng có khi mang nó. Một cái màu xanh lá cây! Một việc làm như thế cũng đã tới với tôi. Giờ tôi đi đây.

Cô rời khỏi văn phòng.

Chương 16

Hôm sau, lần đầu tiên Poirot đi tới thăm Borodene Mansions bằng xe tắc-xi. Bỏ xe trong sân, ông liếc mắt nhìn xung quanh. Người gác cổng bận sắc phục, đang gác tại một trong các cửa ra vào chính yếu và huýt gió một bài hát.

Chú ý thấy ông đi lại gần, người gác cửa vội hỏi.

- Thưa ông, ông cần gì ạ?

- Tôi tự hỏi liệu ông có thể cho tôi biết về một câu chuyện buồn vừa xảy ra tại đây không?

- Một câu chuyện buồn à? Thưa ông, tôi không biết.

- Một người đã té từ trên lầu bảy và đã chết.

- Điều này thì...! Tôi không biết gì cả vì chỉ làm việc ở đây mới có một tuần mà thôi. Ê, Joe!

Một người gác cổng khác xuất hiện từ một căn nhà liền đó và đi lại gần hai người.

- Cậu chắc biết câu chuyện về một bà đã rơi từ lầu bảy xuống? Đó là vào tháng rồi phải không?

- Không lâu lắm đâu. - Người mới tới nhận xét, một người đàn ông đã có tuổi, nói năng chậm rãi. - Một tai nạn đáng buồn.

- Chết ngay tại chỗ?

- Phải.

- Bà ta tên là gì? Các ông biết không, có thể là một người bà con của tôi. - Poirot giải thích, không cảm thấy ngượng ngùng gì trong việc tô son trát phấn cho sự thực.

- Thật vậy sao, thưa quý ông? Tôi rất lấy làm tiếc cho quý ông. Một bà tên là Charpentier.

- Bà ta ở đây lâu chưa?

- Nào, để tôi suy nghĩ xem. Khoảng một, một năm rưỡi gì đó. Có thể là hai năm. Số 76 trên lầu bảy.

- Lầu chót à?

- Thưa ông, vâng.

Poirot không hỏi thăm điều gì về người bà con xấu số của ông. Ông chỉ nói:

- Xảy ra vào mấy giờ buổi sáng?

- Tôi nghĩ rằng vào khoảng năm hay sáu giờ.

- Ba ta sống có một mình?

- Thưa ông, vâng.

- Tôi nghĩ là bà ta có bạn bè trong số những người thuê nhà ở đây chứ?

Joe nhún hai vai.

- Có khả năng. Tôi không thể khẳng định được. Tôi không hề trông thấy bà ta ngồi ăn chung với ai trong nhà ăn. Nếu ông muốn biết gì thêm về bà ta, - người gác cổng nói với giọng thông cảm, - tốt nhất là mời quý ông tới hỏi ông Ferlane, người quản lý các ngôi nhà Mansions này.

- Cám ơn. Tôi sẽ làm theo lời khuyên của ông.

- Văn phòng của ông ta ở tại tầng trệt của ngôi nhà này, phía kia kìa. Tên của ông ta có ghi tại cửa ra vào.

Người quản lý là một người đàn ông vào tuổi bốn mươi lăm, có các cử chỉ khả ái và một cái nhìn sắc sảo, cố gắng thông tin nhiều nhất cho Poirot, người tự giới thiệu là bà con của người đã chết.

- Bà ấy ở trong ngôi nhà của chúng tôi từ khoảng hai năm nay. Tôi nghĩ là cái bà thuê trước có quen biết với bà và bà này đã báo về việc mình sẽ rời đi.

- Theo ý ông, bà Charpentier có phải là một người thuê nhà tốt không?

Ông Mac Ferlane hơi ngần ngừ trước khi trả lời là có.

- Ông có thể nói cho tôi biết các lời nhận xét của ông một cách thoải mái. - Poirot nhấn mạnh. - Bà ta có tổ chức những buổi dạ hội rất náo động phải không? Một người hơi quá... Tôi muốn nó là quá trớn trong những thú vui của mình?

Ông quản lý rời bỏ thái độ dè dặt.

- Quả là chúng tôi đã nhận được một vài lời phàn nàn, chủ yếu là từ những người thuê nhà đã lớn tuổi.

Poirot làm dấu hiệu đưa tay lên miệng một ly rượu.

- Và có thể còn một thói quen với cái chai nữa chứ?

- ... Và những người bạn quá ồn ào, nhiều khi đã gây phiền toái cho những người xung quanh.

- Bà ta có thích các bạn bè nam giới không?

- Quả thật, tôi không muốn đi xa tới thế.

- Không, tất nhiên rồi. Nhưng chúng ta hiểu nhau mà!

- Bà Charpentier không còn trẻ trung gì nữa.

- Các vẻ bề ngoài có khi lừa dối. Ông cho là bà ta bao nhiêu tuổi rồi?

- Khó nói lắm. Bốn mươi, bốn mươi lăm tuổi... Sức khỏe của bà không được tốt lắm.

- Tôi cũng đã biết điều đó!

- Bà uống nhiều và sau đó là những giây phút trầm uất. Bà đã rất lo lắng cho sức khỏe của mình và không ngừng đi khám bác sĩ, nhưng lại không hề tuân theo các lời hướng dẫn. Bà ta nghĩ rằng mình bị ung thư. Nhưng trong cuộc điều tra, người bác sĩ của bà có bằng cấp hẳn hoi đã khẳng định là bà có một sức khoẻ hoàn hảo. Bà ta say sưa và rồi một bữa nọ...

- Bà ta có bạn bè trong những người cùng thuê nhà không?

- Tôi không được biết.

- Cô Reece-Holland?

- Không, tôi không tin. Có thể hai người chỉ trông thấy nhau mà thôi. Đừng quên là họ thuộc về hai thế hệ khác nhau. Tôi muốn nói...

Ông Mac Forlane xem ra lúng túng và Poirot tự hỏi vì sao vậy?

- Và những cô gái cùng ở chung căn hộ với cô Reece-Holland... Cô Norma Restarick có biết bà ta không?

- Tôi không trả lời được. Cô gái này mới đến ở đây thôi. Cô ta có vẻ như khờ dại. Thưa ông, tôi có thể giúp cho ông những gì nữa ạ?

- Thôi, cảm ơn ông. Ông thật dễ mến. Tôi tự hỏi mình có thể đi thăm căn hộ được không? Chỉ cần đủ để... - Poirot ngưng lại không nói hết những điều mình muốn nói.

- Để xem, người thuê mới là ông Traverss, cả ngày ở trong khu Cité. Tôi sẽ dẫn ông lên đó, nếu ông muốn vậy.

Họ đi tới lầu bảy. Vào lúc ông quản lý đút chìa khóa vào cái ổ khóa, một trong các con số đã rời khỏi cái cửa ra vào và chút xíu nữa thì trúng chiếc giày véc ni của Poirot. Ông vội nhảy tránh qua một bên trước khi đặt lại con số vào chỗ cũ của nó.

- Các con số không dính chắc. - Ông nhận xét.

- Thưa ông, tôi rất lấy làm tiếc. Thỉnh thoảng vẫn xảy ra và lần này thì tôi ghi nhớ. Chúng ta đã tới nơi rồi.

Poirot đi vào trong phòng khách, trông thật là bình thường. Các bức tường đều được bọc một lớp giấy giả làm gỗ và các bàn ghế theo thông lệ xem ra cũng còn chắc chắn.

- Tất cả các căn hộ đều được trang bị một phần. - Ông quản lý giải thích.

- Và chúng đều có bàn ghế giống nhau?

- Không phải tất cả đều như vậy, nhưng những người thuê nhà dường như đều thích cái hiệu quả của gỗ giả này, xem nó là một mặt nền hòa hợp với những bức tranh.

Poirot đi lại gần cửa sổ.

- Ở nơi đây phải không?

- Đúng rồi. Có một cái bao lơn.

Poirot nghiêng mình ra phía ngoài.

- Bảy tầng lầu... Cao đấy chứ?

- Chết ngay tức khắc. Tôi hài lòng được báo với ông như thế, bà ta không đau đớn. Tất nhiên, đó là một tai nạn.

Poirot lắc đầu.

- Ông chưa nghĩ kỹ về sự việc này, ông Mac Ferlane ạ! Cái chết này chắc chắn là cố tình.

- Quả thật, người ta luôn muốn đề xuất một khả năng đơn giản hơn. Tôi nghĩ là bà Charpentier đã sống không hạnh phúc.

- Cám ơn sự thông cảm của ông. Nhờ ông, tôi sẽ có thể diễn tả cho gia đình của bà ta ở Pháp một bức tranh rất rõ ràng về những gì đã xảy ra.

Ngược lại, về phía mình, Poirot chưa nhận thấy tình hình đã thật sự là sáng sủa. Cho tới nay, chưa có gì đã chứng minh cho giả thuyết của ông là cái chết của Louise Charpentier là một sự kiện quan trọng. Ông lặp lại cái tên Louise... Nó nhắc ông nhớ lại một điều gì đó, nhưng là điều gì?

Chương 17

Ông thanh tra trưởng Neele ngồi phía sau bàn làm việc, vẻ quan trọng và mực thước, chào lễ phép Poirot và chỉ cho ông một cái ghế ngồi. Ngay khi chàng trai đã đưa người khách vào vừa rút lui, thái độ của ông thanh tra liền thay đổi.

- Nào. Ông đang tìm gì vậy, anh sục sạo già kia?

- Ông đã biết rồi.

- Quả thật là đã tập họp được một vài sự kiện, nhưng tôi nghĩ không có gì nhiều cho ông về cái lỗ ấy.

- Vì sao ông lại nói đến cái lỗ?

- Bởi vì ông giống hệt như một con mèo ngồi rình gần một cái lỗ và chờ một con chuột chui ra. Josuha Restarick là một người có tiếng tăm tốt. Một vấn đề gia đình... tới giờ là như vậy vì Simon Restarick không có con thừa tự và Andrew thì chỉ có một người con gái. Cũng có một bà dì già về phía người mẹ, cô con gái đã sống ở đó để đi học, sau khi mẹ của cô chết. Bà dì này cũng đã chết rồi, cách đây khoảng sáu tháng. Tính hơi “mát”, tôi cho là như vậy... Bà ta đã theo nhiều phái tôn giáo khá đặc biệt nhưng không có gì nguy hiểm. Simon Restarick là một nhà kinh doanh bình thường. Vợ ông ta đã giúp đỡ ông về phương diện xã hội. Hai người ấy lấy nhau khá muộn.

- Và Andrew?

- Andrew, dường như bị bệnh thích phiêu lưu. Ông ấy không thể ở lâu tại một nơi, đi lang thang khắp Nam Phi, Nam Mỹ, Kenya và nhiều nước khác. Người anh đã nhiều lần gọi ông trở về nước, nhưng ông ta đã không nghe theo. Ông ấy đã không ưa cả Luân Đôn lẫn công việc. Tôi không rõ cái gì đã thúc đẩy ông ta phải trở về Anh sau cái chết của người anh. Có lẽ là cô vợ mới, một người đàn bà đẹp, trẻ hơn ông ta nhiều. Trong lúc này, họ ở chung với ông cụ Sir Roderick Horsefield, anh ông cụ đã cưới một bà cô của Andrew Restarick.

- Có dấu hiệu nào về sa sút trí tuệ thuộc dòng họ hai phía không?

- Tôi nghĩ là không có, ngoại trừ bà dì với các giáo phái kỳ quặc của bà.

- Tóm lại, tất cả những gì mà ông muốn khẳng định với tôi là có rất nhều tiền trong gia đình.

- Rất nhiều tiền với nguồn gốc rất đáng kính trọng. Chú ý là phần lớn số tiền đó là do Andrew Restarick mang về đấy!

- Ai là người thừa kế?

- Còn tùy theo quyết định của Andrew. Theo ý tôi, đó là bà vợ hay con gái ông ta.

- Vậv là cả hai người, một ngày nào đó được gọi tới để hưởng một số tiền rất lớn?

- Tất nhiên.

- Có một người đàn bà nào khác, giả dụ vậy, đã được Andrew Restarick để mắt tới không?

- Chúng tôi không khám phá được gì về khía cạnh đó cả.

- Một chàng trai ranh ma một chút. - Poirot nhận xét, giọng suy tư. - Có thể dễ dàng phát hiện tất cả những điều này.

- Và cưới cô gái? Không gì ngăn cản anh ta được cả. Tất nhiên là người cha có quyền không cho thừa kế.

Poirot xem một bản danh sách được thiết lập tỉ mỉ mà ông cầm nơi tay.

- Ông hãy nói cho tôi về Wedderburn Gallery.

- Một sự việc rất không tốt đã xảy ra tại nơi này. Họ đã bán cho một nhà triệu phú người Texas tới đó đặc biệt để mua các bức tranh, một của Renoir và một của Van Gogh. Người ta đã đặt câu hỏi về tính xác thực của Renoir, mặc dù người ta không có lý do gì để nghi ngờ tính trung thực của Wedderburn Gallery cả. Đã có một vụ kiện và nhiều chuyên viên đã phát biểu ý kiến của mình. Rốt cuộc, họ nói trái ngược nhau và Gallery đã đề nghị mua lại bức tranh đó. Nhưng nhà triệu phú đã từ chối bán vì người chuyên gia có uy tín đã khẳng định với nhà triệu phú rằng tác phẩm hoàn toàn xác thực. Ông ta đã trở về với bức tranh, nhưng từ hồi đó, một làn nghi vấn nhẹ đã lượn lờ trên nhà triễn lãm nghệ thuật này.

Poirot liếc vào sổ tay.

- Ông đã khám phá ra được gì về David Baker?

- Hắn ta tham gia vào một băng thông thường. Một tên bất lương... Sống nhờ buôn lậu cô-ca-in, bạch phiến... Con gái thì than vãn cho hắn, đời sống hắn đã gặp quá nhiều bất hạnh trong khi hắn có nhiều tài năng. Những bức vẽ của hắn không được đánh giá cao. Không có gì khác hơn những nét vẽ quen thuộc nhàm chán.

- Chúng ta hãy nói tới ông Reece-Holland, nghị sĩ.

- Trên phương diện chính trị, ông ta đã thành công khá tốt. Một hay hai vụ mờ ám trong Cité, nhưng ông ta đều rút ra được bình yên. Một người tinh ranh, theo ý của tôi.

Poirot tới điểm chót của ông.

- Sir Roderick Horsefield?

- Một người tốt nhưng đã rất mệt mỏi. Chúng tôi ở Sở đặc biệt này, đã khá đau đầu về cái tật của ông cụ muốn viết hồi ký. Tất cả các vị lão thành ở Sở đã ganh đua nhau xuất bản những lời đánh giá của mình về những sai lầm của những người khác! Phiền là ở chỗ họ đều giữ lại những giấy tờ mà đáng lẽ phải hủy chúng đi. Họ đã giữ lại tất cả.

- Thái độ của ông sẽ ra sao với một người đàn bà... trẻ và đẹp mang một mái tóc giả?

- Tôi chẳng thấy gì là quan trọng cả, vì chính vợ tôi cũng mang tóc giả mỗi khi chúng tôi đi xa.

Trong lúc hai người từ giã nhau, ông thanh tra nói:

- Tôi nghĩ rằng ông đã nhận đầy đủ những tin tức về vụ tự tử mà ông cần rồi chứ? Tôi sẽ gởi tới ông một bản báo cáo.

- Vâng, cám ơn.

- Một câu chuyện buồn chán. Một người đàn bà vui tính, với lòng ham muốn khá mạnh mẽ về những người đàn ông, có đủ tiền để sống, không có những điều âu lo đặc biệt nào, và bỗng nhiên bắt đầu uống rượu. Bà ta có cái điều mà tôi cho là một sự ám ảnh về bệnh tật. Và tôi nghĩ rằng, đúng vào cái thời điểm đó, bà cho rằng nỗi ám ảnh đó đã biến thành bệnh tật thực sự, và bà đã không chịu đựng được ý nghĩ đó. Còn về cái ông nghị sĩ Reece-Holland của chúng ta. Này, Louise Charpentier đã có một thời là người tình của ông ấy.

- Một mối quan hệ nghiêm chỉnh?

- Không tới mức như thế. Người ta đã trông thấy họ nhiều lần đi với nhau, trong khoảng thời gian sáu tháng, nhưng tôi cho là bà ấy không phải chỉ có riêng ông ta và chắc chắn ông ấy cũng không phải chỉ có riêng bà ta.