Cô Gái Thứ Ba - Chương 18 - 19 -20

Chương 18

Poirot ngừng tại cửa ra vào của Wedderburn Gallery để ngắm một bức tranh trình bày ba con bò có màu sắc sặc sỡ, với thân hình dài quá khổ và trên mình chúng là bóng dáng các cái cối xay gió to đùng và rắc rối. Tất cả như được sắp xếp lại một cách ngẫu hứng.

- Đáng chú ý, phải không ông? - Một giọng nó ngọt như mật thốt lên.

Một người đàn ông, giữa hai lứa tuổi, đứng cạnh ông, phô ra hàm răng thật trắng.

- Nét vẽ tươi mát làm sao...

Hai bàn tay mũm mĩm của người đàn ông huơ trong không khí như để vẽ lên những đường lượn.

- A?

Poirot bị kéo tới sau những tấm màn dài màu xám, trong một căn phòng có những bức tường đầy tranh hiện đại. Ông dè dặt phát biểu một vài nhận xét, được người hướng dẫn khuyến khích khéo léo.

- Những ý nghĩ của ông thật là đáng chú ý. Chúng chứng tỏ là ông có những nhận xét rất tinh tế. Thiên hạ thường ưa những gì gây ngay ấn tượng, như cái này... chẳng hạn.

Ông ta quay về phía một bức vẽ màu xanh dương và xanh lá cây chỉ vẽ có một góc.

- Ông đã nhận thấy, không nghi ngờ gì nữa, chất lượng của tác phẩm? Tôi dám nói rằng - đây chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi - đó là một kiệt tác của Raphael.

Poirot cùng ông ta đứng một lúc ngắm một viên kim cương màu da cam nằm chếch với cặp mắt con người và treo trên một thứ có thể là một mạng nhện.

Sau khi đã nhận thấy một điểm chung trong khiếu thưởng thức nghệ thuật giữa hai người, không một ai tìm cách rút ngắn đi cuộc nói chuyện. Poirot lợi dụng tình hình:

- Tôi nghĩ rằng có một cô là Frances Cary đã làm việc ở đây cho ông?

- À, cô Frances. Một cô gái thông minh, rất nghệ sĩ và nhiều năng lực. Cô ấy vừa từ Bồ Đào Nha trở về sau khi đã tổ chức ở đó một cuộc triển lãm cho chúng tôi. Một thành công lớn.

- Người ta nói với tôi rằng cô ấy có nhiều giúp đỡ cho những tài năng mới?

- Quả vậy, Frances quan tâm nhiều tới những người đang tìm tòi, đang làm việc. Mùa xuân năm ngoái, cô ấy có đề nghị tôi tổ chức một cuộc triển lãm nhỏ cho một nhóm nghệ sĩ chưa có tên tuổi. Một sự thành công nhỏ. Báo chí có đề cập tới, không ồn ào, tất nhiên rồi. Phải, Frances có những người được cô ấy nâng đỡ.

- Cái anh David gì đó... Tôi đã quên mất tên rồi. Dường như cô Frances đã có một sự đánh giá về anh ta?

- Ông có nghĩ rằng đó là Peter Cardiff không? Hắn là người đang được cô Frances bảo vệ, Frances đã ngồi làm mẫu cho hắn đấy.

- À! David Baker, đó là cái tên mà tôi cần biết.

- Hắn không quá tồi đâu. Theo ý tôi thì không được độc đáo lắm. Hắn thuộc về cái mhóm mà tôi vừa nói nhưng hắn không được chú ý tới nhiều. Một tay vẽ nghiệp dư có năng khiếu, không hơn.

Poirot trở về nhà. Sau bữa ăn trưa, trong lúc ông đang ngồi trong cái ghế bành, với ly cà phê ở trong tầm tay thì chuông điện thoại reo.

- Bà Oliver, thưa ông. - George lên tiếng, đặt máy nghe cạnh ông.

Poirot miễn cưỡng cầm lấy máy nghe. Ông không muốn nói chuyện với bà Oliver. Ông có cảm giác là bà ta sẽ đề nghị ông làm một việc gì đó mà ông không muốn tiến hành.

- Ông Poirot?

- Đúng tôi.

- Nay ông hiện đã tới đâu rồi?

- Tôi đang ngồi trong cái ghế bành... Tôi đang suy nghĩ.

- Có thế thôi à?

- Đủ cho hiện tại rồi.

- Nhưng... ông phải tìm cho ra người con gái chứ? Có lẽ cô ấy đã bị bắt cóc rồi!

- Có khả năng! Tôi vừa nhận được cái thư của người cha. Ông ta yêu cầu tới báo cáo cho ông biết sự tiến triển của cuộc điều tra của tôi.

- Vậy những tiến triển đó là gì?

- Trong lúc này, chưa có gì.

- Xem nào! Ông Poirot, ông phải khẩn trương lên chứ?

- Cả bà nữa!

- Ông muốn nói gì vậy?

- Rằng bà đừng thúc ép tôi như vầy nữa!

- Vì sao ông không đi tới Chelsea, nơi mà tôi đã bị đập đầu ấy?

- Bà muốn người ta đập luôn tôi nữa hả?

- Tôi không hiểu nổi ông! Tôi đã cung cấp cho ông một hướng đi bằng cách tìm ra người con gái trong tiệm cà phê...

- Tôi biết, tôi biết.

- Và cái người đàn bà đã nhảy từ cửa sổ?

- Bà ấy cũng giống như nhiều người phụ nữ khác. Trước tiên, họ còn trẻ và xinh đẹp, tiến hành nhiều mối tình, sau đó, họ ít trẻ và ít xinh đẹp hơn nhưng vẫn tiến hành nhiều mối tình hơn, cho tới tàn tạ họ thấy mình thật bất hạnh, liền bắt đầu nốc rượu, tưởng tượng mình bị ung thư hay một căn bệnh nào đó vô phương cứu chữa, và đến một lúc nào đó, bị nỗi tuyệt vọng và sự cô đơn giày vò, họ liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

- Ông đã bảo cái chết của bà ta rất là quan trọng... có thể soi một tia sáng vào sự việc cơ mà?

- Tôi đã trót tin như vậy.

- Đáng tiếc... Hết lời bình luận. - Bà Oliver cúp máy.

Poirot ngồi dựa ngửa vào lưng ghế, ra dấu cho George lấy cái ly cà phê đi và cả cái máy nghe, bắt đầu suy ngẫm về những gì mà mình đã biết hoặc chưa biết. Để làm rõ ý nghĩ của mình, ông nói lớn tiếng, lặp đi lặp lại ba câu hỏi quen thuộc:

- Ta đã biết gì? Ta hy vọng gì? Ta phải làm gì?

- Ta đã biết gì?

Ông đã biết quá nhiều sự việc! Ông gạt câu hỏi này ra và đi qua câu kế tiếp.

- Ta hy vọng gì?

Thật ra, ông có thể luôn luôn tin tưởng vào những tế bào xám của ông hẳn sớm hay muộn câu trả lời cho vấn đề mà hiện nay ông chưa hiểu rõ lắm.

- Ta phải làm gì?

Không chút do dự trong vấn đề này. Ông phải tới thăm ông Andrev Restarick, người đang tuyệt vọng về cô con gái và sẽ trách cứ ông rất nhiều vì đã không trả lại được con gái cho ông ta. Poirot rất hiểu điều này và có cảm tình với nhà kinh doanh, nhưng ông ngán ngẩm việc phải gặp mặt trong một ngày bất lợi như vậy. Ông chỉ còn một cách duy nhất là quay số điện thoại và thông báo về sự việc.

Nhưng trước đó, ông phải trở lại câu hỏi mà ông đã tạm gạt ra.

- Ta đã biết gì?

Ông biết rằng Wedderburn Gallery là một địa điểm đáng nghi ngờ. Cho tới giờ, nó đã thành công trong công việc theo đúng luật lệ, tuy nhiên, nó cũng không ngần ngại móc túi vài nhà triệu phú ngu dốt bằng cách bán cho họ những bức tranh mờ ám tính xác thực.

Ông nhớ lại cái gã đàn ông, có cái ngón tay mũm mĩm, hàm răng trắng và kết luận ông không có cảm tình với con người đó. Ông đánh giá con người do có khả năng thành công trong những phi vụ bất lương trong lúc vẫn khéo léo giữ được bề ngoài kinh doanh hợp pháp.Và cái tên David Baker kia, cái con công ấy? Chàng trai này luôn sẵn sàng lao vào mọi cuộc mua bán chợ đen, cưới một cô gái thừa kế giàu sụ vì tiền chứ không vì tình yêu, nếu có dịp là để mình được mua bằng tiền. Đó cũng là sự đánh giá của ông Andrew Restarick và ông ấy chắc là có lý. Ít ra...

Ông suy nghĩ về Restarick, căn cứ vào bức chân dung được treo trên tường nhiều hơn về con người thực. Bộ mặt với các đường nét đầy cá tính, cái cằm nhô ra, dáng dấp rất kiên quyết. Poirot để tâm trí của ông nghiêng về phía bức chân dung của người vợ, những đường nét chua chát của cái miệng... Có lẽ, ông sẽ đi tới Crosshedge một lần nữa để nhìn kỹ hơn, tìm xem có dấu hiệu gì có thể ảnh hưởng tới cá tính của Norma... Norma! Không! Ông chưa nên suy nghĩ tới cô này. Còn ai nữa?

Còn bà Restarick trẻ mà Sonia nghi ngờ là có một người tình bởi vì bà ta thường đi Luân Đôn. Poirot cho rằng Sonia đã lầm. Theo ý ông, người đàn bà trẻ tuổi này đã đi thăm những bất động sản phù hợp với bà ta, những căn hộ sang trọng, những ngôi nhà trong vùng Mayfair, tóm lại tất cả những gì có thể mua được bằng tiền.

Tiền... Dường như Poirot nhận thấy tất cả các lối đường mòn đã hiện lên trong trí óc ông đều đi tới cái từ đó: TIỀN.

Cho tới giờ, không có gì chứng minh cho ý nghĩ của nhà thám tử cho rằng cái chết bi thảm của bà Charpentier là một tác phẩm của Norma cả. Không có bằng chứng, không có động cơ và tuy nhiên, ống thấy dường như có một sợi dây liên hệ không thể chối cãi được. Người con gái đã tự tố cáo có thể là mình đã phạm vào một vụ giết người, và một vụ chết người đã diễn ra trong một hay hai hôm trước đó. Cái chết đã xảy ra trong ngôi nhà của Norma. Nếu cái chết đó không liên quan gì tới sự vụ thì đó là một sự trùng hợp quá lạ lùng. Ông lại nghĩ tới cái bệnh bí ẩn của Mary Restarick, một sự kiện đơn giản tới mức nó trở thành kinh điển. Một vụ đầu độc mà thủ phạm có thể là một người nào đó trong nhà. Mary Restarick đã tự đầu độc mình? Chồng của bà ta đã tìm cách đầu độc người vợ của mình? Hay là Sonia? Norma? Tất cả đều dẫn tới chỗ nhận xét cô này chính là thủ phạm.

Poirot thở dài, đứng dậy và yêu cầu George gọi cho ông một xe tắc-xi. Ông không nên lỡ hẹn với Restarick.

Chương 19

Hôm đó, Claudia Reece-Holland vắng mặt. Thay vào chỗ của cô ta, một người phụ nữ giữa hai lứa tuổi thông báo cho Poirot là ông Restarick hiện đang đợi ông và bà ta đưa ông vào gặp.

- Sao? Restarick chờ cho người khách vừa bước qua cửa đã hỏi ngay. Ông mang lại những tin gì mới về con gái tôi?

Poirot giơ hai tay lên.

- Cho tới giờ... không có gì.

- Nhưng, ông bạn phải có một cái gì đó chứ, một dấu vết nào đó chứ? Norma không thể bốc hơi như vậy được!

- Nhiều cô gái đã như vậy rồi và sẽ còn nhiều cô nữa cũng sẽ làm như vậy.

- Ông có biết là tôi sẵn sàng trả mọi chi phí không?... Tôi... tôi không thể tiếp tục sống như thế này, trong nỗi lo âu này?

- Ông ta xem ra rất căng thẳng và đôi mắt thâm quầng màu đỏ đã nói lên những đêm không ngủ mà ông đã trải qua.

- Tôi hiểu thế nào là nỗi lo âu của ông, nhưng tôi có thể bảo đảm với ông rằng tôi đã cố hết sức trong phạm vi khả năng của mình để tìm kiếm cô ấy.

- Có thể nó đã mất trí nhớ chăng?... Hay chí ít nó cũng đau ốm? Hay là đã...

Poirot đoán Restarick đang trên đường đi tới chỗ chết. Ông ngồi xuống phía bên kia bàn giấy và nói:

- Tôi thấy mình có bổn phận nhắc với ông rằng kết quả sẽ khả quan hơn nếu ông yêu cầu giới cảnh sát.

- Không!

- Cảnh sát có những phương tiện hữu hiệu hơn nhiều, có các nguồn thông tin nghiêm chỉnh hơn nhiều.

- Đừng hòng tìm cách lung lạc tôi nữa, ông bạn ạ! Norma là con gái của tôi. Người con gái độc nhất của tôi!

- Ông có tin rằng đã nói hết với tôi... hoàn toàn hết tất cả... về cô con gái của ông không?

- Tôi còn thêm được gì nữa?

- Ông là người quyết định, chứ không phải tôi. Ví dụ, ông có, trong dĩ vãng bằng chứng nhỏ nhặt nào đó về trạng thái bất ổn định về tinh thần của cô con gái của ông không?

- Ông nghĩ rằng... rằng...

- Tôi làm sao biết được?

- Và tôi? - Restarick chua chát nói. - Tôi đã biết gì về nó? Sau bao nhiêu năm! Grace là một bà mẹ cau có, một người đàn bà không hề biết tha lỗi, không biết tới việc quên đi. Có lúc tôi có cảm giác... rằng bà ta không phải là loại người đáng được chỉ định để nuôi dưỡng Norma.

Ông đứng dậy, bước đi trong phòng một cách bực dọc và trở lại ngồi tại chỗ cũ.

- Tất nhiên, đáng lẽ tôi không nên từ giã vợ tôi. Tôi đã để cho Grace một mình phải nuôi Norma. Tôi nghĩ rằng, vào thời đó, tôi đã tìm ra những lý do để biện bạch cho việc làm của tôi. Grace đã hoàn toàn sống vì Norma, một người bảo trợ tuyệt vời. Nhưng vào giờ này, tôi tự hỏi bà ta có thật như vậy hay không? Theo một vài bức thư của bà ta đã gửi cho tôi thì thấy bà ta chỉ sống để trả thù mà thôi. Tôi nghĩ điều đó dù sao cũng tự nhiên thôi! Đáng lẽ, thỉnh thoảng tôi nên trở về nước để xem đứa trẻ đã phát triển ra sao. Tôi nghĩ rằng tôi đã không làm đúng lương tâm... Bây giờ, tìm cách xin lỗi thì cũng chẳng ích lợi gì nữa...

Bỗng nhiên ông ta nhìn kỹ vào Poirot.

- Đúng, khi gặp lại Norma, tôi nhận thấy ngay nó bị rối loạn thần kinh. Tôi đã hy vọng là nó và Mary... hiểu nhau hơn sau một thời gian, nhưng tôi phải thừa nhận là con gái tôi đã không hoàn toàn bình thường. Tôi đã nghĩ rằng tốt nhất cho nó là kiếm được một việc làm ở Luân Đôn và chỉ nên về nhà chúng tôi vào cuối tuần. Tôi cho là mình đã làm hỏng mọi việc... Nhưng nó hiện đang ở đâu hả Poirot? Nơi đâu? Ông có nghĩ rằng nó đã mất hết trí nhớ không? Điều đó nhiều khi đã xảy ra...

- Tôi thừa nhận, đó là một khả năng. Cô ấy đang lang thang trong cuộc phiêu lưu không biết rằng mình là ai. Cô ấy cũng có thể bị tai nạn, nhưng rất ít có khả năng này. Tôi đã cho hỏi thăm tại tất cả các bệnh viện rồi!

- Ông không nghĩ rằng nó đã chết chứ?

- Dễ tìm thấy cô ta chết hơn là còn sống. Tôi xin ông, ông Restarick, hãy bình tĩnh. Có thể cô ấy có những bạn bè mà ông không biết, và đang ở tại một nơi nào đó trên đất nước Anh này, những người bạn mà cô ấy đã quen biết hồi còn ở với bà mẹ đẻ của cô, với bà dì hoặc tại trường trung học. Mọi tìm tòi đều cần có thời gian và sau cùng, ông cũng phải chấp nhận khả năng là cô ấy đang sống với người yêu của mình.

- David Baker ấy à? Nếu tôi mà biết được...

- Cô ấy không ở với David Baker đâu. Tôi có thể cam đoan với ông điều đó.

- Làm sao tôi biết được hết bạn bè của nó? - Ông thở dài. - Nếu tìm thấy nó, tôi sẽ lôi nó ra khỏi cái thế giới ruỗng nát ấy.

- Thế giới nào?

- Cái đất nước này! Ông Poirot, từ khi trở về tới nay, tôi rất là bất hạnh. Tôi vẫn luôn luôn ghét cuộc sống trong vùng Cité này, cái vòng luẩn quẩn của những giờ văn phòng, những cuộc hẹn bất tận với những luật gia, nhà tài chính. Tôi chỉ yêu có một cuộc sống mà thôi: đi xa, đi tới một nơi nào đó, khám phá ra các đất nước hoang dã, hầu như là không thể tới nơi được. Đó là cuộc sống duy nhất phù hợp với tôi và tôi đã không nên từ bỏ nó. Tôi sẽ yêu cầu Norma đi cùng với tôi. Khi gặp lại nó, đó là cái điều mà tôi sẽ yêu cầu nó. Tôi đã nghiên cứu nhiều để nhượng lại cái công ty này. Họ có thể mua tất cả với một giá hời. Tôi sẽ lấy tiền để đi tới một đất nước chỉ tồn tại và chỉ có ý nghĩa nào đó đối với tôi mà thôi.

- Và bà vợ ông sẽ nói gì?

- Mary? Cô ấy đã quen với lối sống này rồi. Cô ấy đã chào đời ở nơi đó mà!

- Đối với những phụ nữ có nhiều tiền thì cuộc sống ở Luân Đôn này rất hấp dẫn.

- Cô ấy sẽ hiểu tôi và đi theo chúng tôi.

Điện thoại reo. Restarick cầm lấy máy nghe.

- Phải. Từ Manchester à? Nếu quả đó là Claudia-Reece Holland, hãy chuyển cho tôi. - Ông chờ một lát. - A lô, Claudia đó hả? Đúng. Hãy nói lớn lên... Tôi nghe rất xấu. Họ đã chấp nhận rồi à?... Tiếc thật! Không. Tôi nghĩ trái lại, cô đã giải quyết rất khéo... Đồng ý... Cô hãy đi về bằng xe lửa tối nay. Sáng mai, chúng ta sẽ nói lại chuyện này.

Ông gác máy lại, tuyên bố:

- Một người con gái đáng chú ý!

- Cô Reece-Holland?

- Đúng. Hoàn toàn đáng chú ý. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi hầu như đã giao cho cô ấy toàn quyền để giải quyết công việc ở Manchester, vì tôi tự thấy mình không còn đủ tâm trí lo liệu công việc nữa và cô ấy đã khôn khéo giải quyết. Cô ấy mạnh mẽ như một người đàn ông vậy, trên nhiều phương diện. A? ông Poirot, tôi lo rằng mình sẽ thiếu hụt sức lực. Ông có cần thêm tiền để chi tiêu không?

- Thưa ông, không. Tôi hứa với ông rằng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể làm để trả cho ông con gái, hoàn toàn an toàn. Tôi đã làm tất cả để bảo đảm an ninh cho cô ấy.

Ông rút lui và khi đã ra tới đường, ông ngước hai mắt lên trời.

- Một câu trả lời khẳng định cho một câu hỏi, - ông lẩm bẩm, - đó là tất cả những gì mà mình đang cần.

Chương 20

Hercule Poirot ngắm mặt tiền của ngôi nhà đồ sộ đã có từ thời các vua George, nằm trong một vùng ngoại ô đã có nhiều thay đổi. Tiến bộ đã len mau vào đây, nhưng vẻ sang trọng của “siêu thị” mới, cửa tiệm Margery, cửa hiệu cà phê Peg và ngôi nhà ngân hàng bề thế vẫn chưa đụng chạm tới con đường High Street.

Poirot gật đầu hài lòng khi để ý thấy cái búa bằng đồng ở cửa ra vào còn sáng chói. Ông nhấn chuông.

Cánh cửa mở ngay tức khắc, một bà cao lớn lịch sự, với mái tóc bạc được cuốn lên cao và dáng vẻ kiên quyết xuất hiện

- Ông Poirot? Ông rất đúng giờ.

- Cô Battersby?

- Đúng là tôi.

Bà mời ông vào, đặt cái nón của ông vào cái máng áo tại sảnh và đi trước dẫn ông vào một căn phòng dễ chịu, cửa sổ mở ra một căn vườn hẹp có các bức tường vây quanh.

Ra dấu mời ông ngồi vào ghế và bà cũng ngồi xuống, chờ đợi. Rõ ràng bà Battersby không phải là hạng người chịu mất thì giờ vào các chuyện mào đầu.

- Tôi nghĩ rằng quý cô là người cựu giám đốc của trường trung học ở Meadowfield?

- Phải. Tôi đã về hưu rồi, cách đây một năm. Tôi cho là ông muốn hỏi tôi về một người học trò cũ của tôi? Là Norma Restarick phải không?

- Đúng là như vậy.

- Trong thư, ông không cho biết một chi tiết nào. Tôi biết ông là ai rồi, ông Poirot ạ! Tôi muốn ông cho tôi một vài thông tin trước khi tiếp tục câu chuyện. Ví dụ, ông có ý định mướn cô Norma Restarick?

- Không hề! Nếu cô cho phép, tôi xin trình bày.

- Xin mời ông.

- Tôi làm việc cho người cha của cô ấy, ông Andrew Restarick.

- À! Tôi nghĩ là ông ấy vừa về nước Anh phải không? Sau nhiều năm vắng mặt. Ông có thư giới thiệu của ông ấy không?

- Tôi đã yêu cầu ông ta điều đó.

Người phụ nữ già đưa mắt dò xét ông và Poirot tiếp tục:

- Ông ấy có ngỏ ý muốn đi cùng tôi tới đây nhưng điều đó sẽ cản trở việc tôi hỏi những vấn đề mà tôi quan tâm. Tôi e là những câu trả lời của cô có thể làm ông ấy buồn.

- Đã có gì xảy ra với Norma?

- Tôi hy vọng rằng không có gì... tuy nhiên, đấy cũng là một khả năng. Thưa cô Battersby, cô có nhớ tới cô ấy không ạ?

- Tôi nhớ tất cả học sinh của mình. Tôi có một trí nhớ rất tốt, vả lại Meadowfield không phải là một trường lớn. Chỉ có trên hai trăm nữ sinh thôi.

- Thưa cô, vì sao cô lại xin về hưu?

- Thưa ông Poirot, tôi nghĩ đó không phải là việc ông cần quan tâm?

- Quả đúng vậy. Tôi chỉ tò mò một cách rất tự nhiên mà thôi.

- Tôi đã bảy mươi tuổi rồi. Đó không phải là một lý do chính đáng sao?

- Không đúng lắm trong trường hợp này. Cô xem ra còn mạnh khỏe và có khả năng tiếp tục nhiệm vụ của mình trong nhiều năm nữa.

- Thời gian đã thay đổi rồi, ông Poirot ạ! Người ta không phải ai cũng ưa mọi cách thay đổi. Tôi xin thỏa mãn câu hỏi của ông. Tôi nhận thấy mình ngày càng ít có lòng kiên nhẫn đối với các bậc phụ huynh. Những dự án mà họ đề xuất cho những cô con gái của họ ngày càng tỏ ra kỳ quặc. Và bây giờ, xin ông cho tôi biết lý do của sự quan tâm của ông đối với Norma Restarick?

- Cô ấy đã biến mất.

Xem ra cô Battersby không bị tác động lắm.

- Thật vậy? Khi ông nói từ “biến mất”, tôi hình dung là ông muốn nói cô đã đi khỏi nhà không báo cho cha mẹ biết cái nơi mà cô sẽ đến phải không? Tôi nghĩ là mẹ cô đã chết rồi, đây chỉ là việc của người cha mà thôi. Nhưng điều đó có gì là lạ trong thời nay đâu. Ông Restarick đã báo cho cảnh sát chưa?

- Ông ấy cự tuyệt hoàn toàn.

- Tôi có thể đoán chắc với ông rằng tôi không hề biết cô hiện giờ ở đâu. Từ khi cô rời Meadowfield tới nay, tôi không có tin tức tức gì về cô. Tôi e rằng mình chẳng giúp ích cho ông được một điều gì.

- Đó không phải là loại tin tức mà tôi muốn tìm hiểu. Tôi muốn biết xem Norma là loại con gái nào. Xin cô tả cô ấy ra sao? Tôi không nói về dáng vẻ bề ngoài mà về nết của cô ấy.

- Ở trường, Norma là một đứa học trò bình thường như mọi đứa khác, việc học tập cũng thuộc loại trung bình.

- Cô có nghi ngờ là cô ấy bị rối loạn thần kinh không?

- Không đúng như thế. Thêm nữa, cuộc sống của cô ở gia đình cũng không cho thấy điều đó.

- Có thể vì lý do sức khỏe của người mẹ?

- Đúng. Norma có một gia đình không đoàn tụ. Người cha mà cô rất quyến luyến, đột nhiên bỏ đi với một người phụ nữ khác. Bà Restarick có thể đã gây chấn thương về tinh thần cho con gái mình khi nói cho cô ấy biết cảm nghĩ của bà ta.

- Có lẽ, tôi phải hỏi về người đã chết một chút?

- Ý kiến cá nhân của tôi ấy à?

- Nếu điều đó không làm phiền bà.

- Không. Theo tôi bà Restarick là một người phụ nữ đức hạnh, trung thực, chặt chẽ về nguyên tắc, nghiêm khắc, và trong cuộc sống không được hạnh phúc vì bà ta rất là kỳ quặc?

- A! Kỳ quặc?

- Một nữ bệnh nhân tưởng tượng, tự gán cho mình bị đủ thứ bệnh tật. Bà ta tiêu phí thì giờ của mình trong các trại an dưỡng. Một cảnh tượng rất buồn chán cho người con gái, nhất là trong khi cô ta không có đầy đủ cá tính. Norma không có một tham vọng nào về trí tuệ, không có một niềm tin tưởng nào về các khả năng của mình. Một công việc bình thường và một mái ấm gia đình, đó là những điều tôi cầu chúc cho Norma.