Tháp tình yêu siêu thần bí - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

Hai người yêu nhau lên đỉnh tháp cầu nguyện sẽ được bên nhau
suốt đời.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại đến cuối tuần. Tôi đang mơ màng ngủ bất giác cảm thấy bên ngoài cửa sổ có bóng người, liền lật người, gắng mở mắt ra, đến khi nhìn rõ thì giật thót mình.

“Cậu làm gì trên cây đấy?”. Tôi lập tức nhoài người đến cửa sổ nhìn Thất Hiểu Mộ đang trên cây, tò mò hỏi.

“Hái hoa. Cậu nhìn này”. Cậu ấy phấn khích đưa cho tôi một chiếc đĩa sứ, trên chiếc đĩa trắng tinh là một nửa vòng hoa quế màu vàng nhạt.

“Không phải chứ, vì cái này?”. Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Thất Hiểu Mộ cười ngốc, rồi bỗng nhiên mặt đỏ tía tai: “Cậu không sợ lạnh à?”. Nói rồi quay người đi hái hoa ở cành khác.

Tôi cúi xuống nhìn, trên người đang mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, để lộ đôi vai trắng nõn. Thảo nào mà tôi cứ thấy gió thổi qua sao mà lạnh thế.

“Á!”. Tôi hét lên rồi vội kéo rèm vào, “Cậu không được nhìn. Không được quay lại”.

Tôi nhanh chóng thay quần áo, miệng lầm bầm: “Lợi dụng tớ à. Lát tớ sẽ ném hết hoa đi. Hứ! Mới sáng ra trèo lên cây ngoài cửa sổ phòng con gái, chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nhất định có âm mưu”.

Tôi tức tối kéo rèm ra thì không thấy cậu ấy đâu nữa.

Lạ nhỉ, đi đâu rồi?

Tôi vội chạy xuống nhà, bên ngoài chẳng có ai.

Cơn giận trong lòng bỗng chốc tắt ngóm, chỉ còn lại tâm trạng tràn trề thất vọng và vô cùng ủ rũ.

Tôi chầm chậm bước về phòng, một mùi hương dịu nhẹ len vào mũi. Ngẩng lên nhìn, tôi thấy trên bàn kính trong phòng khách có một cái đĩa sứ nhỏ, trên đó là mấy chiếc lá xanh mướt, trên lá là một vòng hoa quế.

Mẹ tôi đang rót nước, thấy tôi liền vui vẻ nói: “Vừa rồi bạn con tặng đấy. Con mèo lười này vừa dậy đã chạy ra ngoài, có phải muốn đuổi theo cảm ơn người ta không?”.

Tôi toát mồ hôi hột, nhất định mẹ sẽ hỏi ra ngọn ngành cho mà xem. Từ hồi học hết cấp hai, mỗi lần họp mặt bạn bè là mẹ lại rất quan tâm đến đám bạn tôi chơi cùng, đặc biệt là con trai. Nhưng lạ một điều là bà chưa bao giờ hỏi về Tiểu Hùng, có lẽ vì chúng tôi lớn lên cùng nhau.

“Cậu bé đó mẹ nhìn là thích ngay. Con mắt của mẹ chắc chắn không sai đâu. Cậu ấy tên là gì? Con quen cậu ấy bao lâu rồi…”.

Á, không chịu nổi nữa. Tôi chạy thục mạng ra khỏi nhà.

Phía sau tiếng mẹ tôi vẫn không ngừng vang lên: “Hôm nào mời cậu ấy đến ăn cơm nhé. Mẹ sẽ chuẩn bị chu đáo…”.

Lại còn mời người ta ăn cơm nữa chứ. Mẹ khùng quá rồi.

Tôi vừa đến chỗ rẽ, ngẩng lên liền đụng phải Thất Hiểu Mộ.

“Á!”. Cả hai chúng tôi đều giật mình kêu lên.

Tôi vuốt vuốt ngực, định trách mấy câu thì bỗng thấy cậu ấy cuống cuồng giấu cái gì đó sau lưng.

“Cái gì thế? Cho tớ xem nào”. Vì quá tò mò nên tôi tạm thời quên đi sự bối rối của mình.

Cậu ấy đỏ mặt, né tránh tay tôi.

“Đưa tớ xem nào!”. Tôi lại càng tò mò hơn. Cái tên này, mới sáng sớm định làm trò gì vậy. Có phải muốn tặng tôi thứ gì mới mẻ không?

“Tớ xem với nào”.

“Đợi lát rồi xem”.

“Không, xem bây giờ”. Tôi đuổi theo.

Khi tóm được tay cậu ấy, cậu ấy không dám dùng nhiều sức nên cuối cùng tôi cũng nhìn thấy sau lưng cậu ấy có thứ gì đó giống cái hộp.

“Nó là gì thế? Tớ nhìn thấy rồi đấy”, tôi lớn tiếng nói.

“Được rồi, đừng có lớn tiếng thế, là quà cho cậu”. Cậu ấy lấy ra một chiếc hộp gỗ đơn giản, ngại ngùng nhìn tôi.

“Nhưng tôi đã nhận rất nhiều quà của cậu rồi. Hơn nữa hôm nay cũng không phải ngày lễ tết gì cả”, tôi nói. Thực ra nhận nhiều quà của cậu ấy như thế tôi cũng thấy ngại lắm.

Chăm chăm nhìn cậu ấy, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Tại sao cậu ấy lại tốt với tôi như thế? Trong khi gần đây Tiểu Hùng gần như bỏ mặc tôi…

Haizzz, sao tôi lại so sánh cậu ấy với Tiểu Hùng chứ? Tôi đang nghĩ linh tinh gì thế này? Tôi vội lắc lắc đầu.

“Đừng lắc đầu, đừng từ chối. Cái này tự tay tớ làm đấy, ít nhất cũng nên khuyến khích chứ”. Thất Hiểu Mộ thấy tôi lắc đầu thì mặt mày vô cùng căng thẳng, vội vàng mở hộp ra, bên trong vang lên giai điệu Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ. Hộp bát âm này thật sự vô cùng đơn giản, ngay vết chạm khắc cũng rất rõ. Trên hộp chỉ khắc tên tôi và bốn chữ “Vui vẻ hạnh phúc”. Bên trong không có búp bê và gấu mà là một viên pha lê trắng trong suốt, xuyên qua viên pha lê, tôi nhìn thấy mấy cái bánh răng đang quay.

Đúng là cậu ấy tự làm sao? Tôi cảm động, nhất thời không biết nói gì. Trước nay chưa ai tự làm thứ gì tặng tôi cả…

Tiếng nhạc Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ vẫn vang lên.

Hai chúng tôi cứ im lặng như thế, chẳng ai nói gì.

Một lúc sau, cuối cùng Thất Hiểu Mộ cũng lên tiếng giải thích: “Từ lần nhìn thấy hộp bát âm tinh xảo của cậu trên ngọn tháp, tớ thấy cậu rất thích nó. Hôm vừa rồi nghe Đào Yên Nhiên nói hộp bát âm của cậu bị lấy đi rồi, tớ muốn làm cho cậu một cái giống thế. Tớ không có ý gì khác đâu, tớ… chỉ là muốn tặng cậu món quà tốt nhất tớ có thể làm thôi”.

Nói rồi cậu ấy đặt cái hộp vào lòng tôi.

“Viên pha lê đó… tớ có được từ rất lâu rồi…”. Cậu ấy đỏ mặt, hai tay đan vào nhau, dường như không biết nên để đâu cho phải. Cuối cùng cậu ấy giậm chân, kêu lên: “Trời ạ, sao từ khi gặp cậu là tớ lại nói năng lắp bắp thế này, cứ như không phải tớ nữa vậy! Đừng có trả lại tớ đấy, vứt đi cũng được, nhưng đừng vứt trước mặt tớ”. Nói rồi cậu ấy chạy biến đi với tốc độ của vận động viên chạy một trăm mét.

Tôi há mồm nhìn bóng lưng cậu ấy: “Tại sao tôi phải vứt đi chứ? Hơn nữa có cần thiết phải chạy nhanh như thế không?”.

Nhưng cái hộp này khiến tôi nhớ đến cái kia vẫn ở chỗ Tiểu Hùng, không biết hôm đó tôi gạt rơi nó có bị hỏng không.

Tôi quay người đem chiếc hộp bát âm mới về nhà.

Theo thói quen tôi chạy đến trước cửa nhà Tiểu Hùng thì nghe thấy tiếng piano vọng ra, nhất định là cậu ấy đang tập đàn.

Tôi ra hiệu “suỵt” với cô giúp việc, lẳng lặng tìm đến phòng tập đàn định dọa cậu ấy một trận.

Nhưng tôi lại nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.

Tấm rèm cửa bay lên, tôi nhìn thấy một bóng người có mái tóc dài, trong tay cô ấy là hộp bát âm của tôi, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Hùng đánh đàn, thỉnh thoảng còn nói gì đó.

Tôi thấy Tiểu Hùng nheo mắt, chẳng biết đang nghĩ gì, gương mặt đầy vẻ đắm đuối, thậm chí miệng còn khẽ nhẩm hát.

Hai người không hề biết tôi đang đứng ngoài cửa.

Một ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng, tôi không biết tại sao mình lại tức giận. Mấy lần liền cố lấy dũng khí xông vào nhưng cuối cùng vẫn ngẩn ngơ đứng bên ngoài.

Đứng hồi lâu tôi cảm thấy mình là kẻ xa lạ, kẻ xa lạ bị lãng quên. Sống mũi cay cay, tôi muốn khóc. Tôi cảm giác như cả bình ngũ vị hương bị đổ vào nơi cổ họng, chua cay mặn ngọt vị gì cũng có.

Nhưng tôi không cho phép mình rơi nước mắt trước mặt Hạ Vũ.

Cố gắng lên…

Không khóc…

Tiểu Hùng thối tha. Đừng hòng tớ để ý đến cậu nữa.

Tôi quay đầu bỏ chạy, chẳng may đâm sầm phải cô Tề giúp việc đang bê trà tới.

“Phi Phi…”. Cô ấy nhìn tôi vẻ khó hiểu, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy tôi vừa khóc vừa bỏ chạy như thế.

Tôi dừng lại ở cửa một lúc, hy vọng Tiểu Hùng sẽ đuổi theo, cho dù tôi không chắc chắn lắm.

Từng giây từng phút trôi qua, tôi tuyệt vọng ngoảnh lại nhìn - cậu ấy không tới.

Tôi không kìm được nước mắt cứ thế trào ra. Sao tôi lại biến thành đứa con gái thích khóc lóc và nhỏ nhen thế này?

Tôi muốn hét lên mấy tiếng, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó chặn lại, cuối cùng chẳng thể nào thốt ra được…

Sau khi rời khỏi nhà Tiểu Hùng, tôi thẫn thờ một mình trên đường vắng, mãi đến khi bụng sôi lên “ùng ục” tôi mới cảm thấy cơn mệt mỏi đã bủa khắp toàn thân.

Sờ túi thì mới biết mình chẳng có xu nào.

Lúc này điện thoại trong túi quần bất ngờ đổ chuông, là nhạc chuông Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ.

Tôi thật sự muốn thét lên thật to, nhưng lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiện lên tên mẹ.

“Con không về ăn cơm à? Hiếm khi bố mẹ ở nhà, mẹ cho con mười phút phải về ngay!”. Mẹ lúc nào cũng vô lý như thế, không quan tâm xem tôi đang ở đâu, lúc nào cũng mười phút phải về ngay.

Có điều, nghe tiếng hét của mẹ, tôi bỗng thấy vô cùng hạnh phúc. Trên thế gian này mẹ là tốt nhất, tuy mẹ hơi nhiều lời, hơi phiền phức một tí nhưng là người yêu tôi nhất.

Tôi khẽ vuốt sống mũi, nghèn nghẹn nói: “Vâng ạ, con về ngay”.

“Con bé này, lại cảm rồi hả? Phải mặc nhiều áo vào…”. Mẹ tôi lúc nào cũng nói rất nhiều, nhưng lần này tôi lại thấy vô cùng ấm áp.

Tôi hít sâu một hơi rồi chạy nhanh về nhà.

Sau bữa cơm, tôi và Đào Yên Nhiên lại cùng thống nhất một quyết định kỳ quái - theo dõi Tiểu Hùng và Hạ Vũ.

Nghe xong câu chuyện buồn mà tôi phải nếm trải trong mấy ngày qua, Đào Yên Nhiên cho rằng Hạ Vũ đã có thủ đoạn gì đó mới khiến Tiểu Hùng mê mẩn, quên luôn cả thanh mai trúc mã là tôi đây như thế.

“Hơn nữa, dù Tiểu Hùng có thích ai đó thì cũng phải thích chị mới đúng”, Đào Yên Nhiên hùng hồn nói.

Tôi trợn mắt, rồi nói: “Chi bằng chúng ta hãy vào hang cọp tìm hiểu chân tướng của Hạ Vũ?”.

“Được thôi, chị ủng hộ”. Đào Yên Nhiên giơ hai tay tán thành.

Nói xong lập tức làm ngay. Hôm nay, tôi và Đào Yên Nhiên gọi taxi bám theo xe Tiểu Hùng. Cuối cùng, sau khi ăn hết chiếc kem đậu đỏ thứ ba thì tôi nhìn thấy một tòa nhà trắng phau mang phong cách phương Tây.

Òa… còn đẹp hơn cả nhà tôi.

“Ừm, đẹp hơn nhà em nhỉ, ít nhất là nhìn bề ngoài”. Đào Yên Nhiên chẳng hiểu tâm trạng tôi lúc này, lầm bầm bên tai.

Tôi trừng mắt một cái, đến khi nhìn lại thì hai người phía trước đã xuống xe vào nhà. Tôi và Đào Yên Nhiên cũng nhanh chóng xuống xe.

“Giờ phải làm sao?”. Tôi nhìn Đào Yên Nhiên, “Giờ chúng ta đi theo vào trong hay đợi bên ngoài?”.

“Chưa biết, liều xông vào không biết người ta có kiện mình đột nhập bất hợp pháp rồi gọi cảnh sát ném mình ra ngoài không? Như thế thì mất mặt quá”. Đào Yên Nhiên nhìn tôi rồi lấy ngón tay kéo ngang cổ.

“Thế này đi, chúng ta đến ngắm vườn hoa nhà cô ấy một lát rồi đi, được không?”. Tôi tiện chân đá một viên sỏi trên đường, đương nhiên tôi rất muốn vào trong, thậm chí muốn nghe lén Tiểu Hùng và Hạ Vũ nói chuyện.

“Chị đồng ý”. Đào Yên Nhiên giơ hai tay lên.

“Sao lại vậy? Lẽ nào…”. Khi chúng tôi tiến lại gần ngôi nhà thì thấy bồn hoa phía trước nhà gỗ có trồng lan hồ điệp, giống hệt bông tối hôm trước trên ngọn Bạch Tháp mà tôi nhìn thấy. Hơn nữa đáng sợ nhất là chúng lại cùng quay lại, rồi như bạn cũ gật đầu với tôi.

Tôi sững sờ, lần này tôi lại hoa mắt sao?

“Chị có thấy gì không?”. Tôi hoảng hốt kéo tay Đào Yên Nhiên.

“Cái gì?”. Đào Yên Nhiên đang chuyên tâm quan sát tình hình bên trong qua tấm rèm nên không chú ý.

“Chị thấy đám lan hồ điệp kia không?”. Tôi vẫn kéo tay chị ấy.

Chị ấy mở mắt to nhìn một lúc: “Chẳng có gì lạ cả. Ở trường cũng có mà. Người ta thích trồng loại hoa này là bình thường, có vấn đề gì đâu”.

“Không phải, chị không thấy chúng rất kỳ lạ sao?”.

Tôi đang định nói tiếp thì sắc mặt Đào Yên Nhiên bỗng tái nhợt đi: “Nguy rồi, có người ra”.

“Cháu chào cô”. Đào Yên Nhiên thấy nếu bỏ chạy thì không kịp nữa, đành lễ phép chào người đang tiến lại.

Nhưng khi nhìn rõ người đó thì chúng tôi chết lặng.

Người phụ nữ đeo mạng che mặt này mang khí chất vô cùng đặc biệt. Mái tóc bạc phát ra những luồng sáng chói mắt, trang phục cổ điển nhưng dáng người thon thả tựa thiếu nữ. Bà ấy đeo mạng che mặt nên chúng tôi không nhìn rõ gương mặt nhưng có thể nhận thấy đôi mắt rất sáng. Quan trọng nhất là đôi mắt ấy rất giống Hạ Vũ, dường như nó biết nói vậy.

Lúc này đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn chúng tôi và tôi có thể nhận ra sự nghi hoặc trong ánh nhìn đó.

Có lẽ bà ta cũng thấy tôi và Hạ Vũ quá giống nhau. Vì thế tôi đoán có lẽ tâm trạng của bà lúc này cũng như tôi lần đầu thấy Hạ Vũ vậy.

“Các cháu là ai?”. Bà ta lên tiếng. Giọng nói già nua

ấy giúp tôi chắc chắn bà đã cao tuổi, nhưng dường như nhan sắc vẫn chưa tàn phai thì phải.

“Bà Cửu, có người đến à?”. Từ trong nhà vọng ra giọng nói dịu dàng của Hạ Vũ. Cùng lúc ấy, Hạ Vũ mở cửa thò đầu ra nhìn.

“Hạ Vũ…”. Đào Yên Nhiên tùy cơ ứng biến, hào hứng vẫy tay với Hạ Vũ, “Là bọn tớ đây”.

“Bà”. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, “Bọn cháu là bạn học của Hạ Vũ, đến chơi với cậu ấy”.

“Ôi chao, các cậu đến đấy à?”. Hạ Vũ niềm nở bước ra, giới thiệu, “Bà Cửu, đây là người bạn cháu nói đấy. Bà nhìn xem, có phải bọn cháu rất giống nhau không?”.

“Thì ra là mợ[1] của cậu à? Thế cậu của cậu đâu?”. Đào Yên Nhiên thong dong đi vào nhà, ngồi xuống sô pha, rồi chào Tiểu Hùng lúc này đang hơi lúng túng.

[1] Trong tiếng Trung “bà Cửu” phát âm giống với từ “mợ” nên Đào Yên Nhiên hiểu nhầm.

Có lẽ Tiểu Hùng cũng đoán được chúng tôi bám theo nhưng không nói gì.

“Không phải mợ, là cửu, số chín ấy”, Hạ Vũ giải thích.

“À!”. Tôi và Đào Yên Nhiên như vừa giác ngộ.

“Giống thật đấy. Cứ như được làm từ một khuôn vậy. Con à, con ở đâu? Bố mẹ con là ai? Nhà con còn có ai nữa? Nhà con có vật gia bảo gì không?”. Từ lúc chúng tôi đặt chân vào nhà thì bà Cửu luôn kéo tay tôi hỏi liên tục, nét mặt căng thẳng kỳ lạ của bà khiến tất cả đều sững người.

“Bà Cửu, lẽ nào bà biết điều gì đó sao?”. Tính hóng hớt của Đào Yên Nhiên lại được phát huy, “Chưa biết chừng Hạ Vũ và Phi Phi lại có quan hệ họ hàng ấy chứ. Trời ạ, liệu họ có phải chị em ruột lạc nhau nhiều năm không?”.

“Hà hà, để bà đi rót nước”. Bà Cửu tự chuyển chủ đề, rồi đi mất.

Mọi người chẳng hiểu mô tê gì, nhìn nhau lắc đầu.

Nhà Hạ Vũ rất ấm cúng, sạch sẽ, nội thất được trang trí theo phong cách cổ điển điển hình của Trung Quốc.

“À, sao không thấy bố mẹ cậu?”.

Tôi vừa dứt lời thì Tiểu Hùng quát: “Phi Phi”.

Lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Hùng có nét mặt và ngữ khí nghiêm khắc như thế.

Tôi bĩu môi không vui, nghi hoặc nhìn Tiểu Hùng. Cậu ấy không cần phải căng thẳng thế chứ? Mà hình như cậu ấy đang giận.

“Không sao”, bà Cửu làm hòa, “Từ nhỏ Hạ Vũ đã mất cha mẹ, bà nuôi nó lớn. Cũng may bố mẹ nó để lại gia sản lớn như vậy. Khi nó chuyển tới trường gần đây, bà còn tưởng nó không có bạn. Thế này thì tốt quá rồi, nhiều bạn đến chơi thế này bà rất vui…”.