Bách bộ ma ảnh - Chương 22 - Phần 2

Ngọc Lan dặm chân:

- Không... Rõ ràng Kim. Tiêu nghĩ như vậy mà.

- Ta nghĩ như vậy hồi nào. Tại Ngọc Lan cà mà, tại nàng suy nghĩ lung tung. Vậy sao nàng lại nghĩ ta là người sát tử Đồng Tử Trình Nhuật và còn gắn luôn cho ta là Tà Nhân Vô Diện nữa.

Kim Tiêu chỉ vào mặt mình.

- Nàng nhìn rõ đi, cái mặt của ta thế nào?

Kim Tiêu phùng má cho Ngọc Lan thấy rồi nói:

- Có giống Tà Nhân Vô Diện không?

Hay lại giếng một con cóc gọi trời mưa.

- Vậy ai là kẻ giết Đồng Tử Võ Đang Trình Nhuật?

- Sát Thủ Vô Diện chứ còn ai nữa.

- Vậy Sát Thủ Vô Diện là ai?

- Kim Tiêu hổng biết, nàng cũng không biết và cả võ lâm không biết. Đó là một con người không ai biết mặt.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài:

- Tại sao nàng quan tâm đến Sát Thủ Vô Diện?

- Bởi vì y dã giết người trong Đổng phủ.

Kim Tiêu khoanh tay trước ngực bước đến bên cửa sổ. Kim Tiêu suy nghĩ một lúc rồi quay lại:

- Nàng lo cho Tống Thừa Ân đại ca phải không?

Ngọc Lan nheo mày gắt giọng nói:

- Nói bậy.

- Vậy nếu Sát Thủ Vô Diện có mặt trong Đổng phủ, nàng sẽ lo cho ai nào?

- Người Ngọc Lan lo chính là Đổng đại ca.

Kim Tiêu nghiêm mặt:

- Lo cho Đổng huynh nên nàng sợ Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện và có thể sát tử Đổng huynh.

- Nếu như Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, Ngọc Lan thỉnh cầu ngươi đừng hại đến Đổng huynh.

- Không phải hại mà là giết Đổng đại ca ca nàng.

Ngọc Lan gật đầu.

Kim Tiêu bước đến bên Ngọc Lan.

- Nếu Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, nàng thỉnh cầu ta tha cho Đổng huynh.Vậy nàng trả ta bằng cái gì nào?

Ngọc Lan nhìn sửng Kim Tiêu.

- Vậy Kim Tiêu có phải là Tà Nhân Vô Diện không?

- Đúng thì sao, không phải thì sao?

- Kim Tiêu phải nói rõ chứ.

- Vậy nàng nói trước nếu như Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, nàng sẽ đổi gì để ta không sát hại Đổng huynh.

- Cái gì cũng được.

Kim Tiêu nhíu mày:

- Cái gì cũng được là sao?

Ngọc Lan đỏ mặt.

Nàng miễn cưỡng nói:

- Kim lượng... Kim Tiêu chịu chứ?

- Chắc chắn Sát Thủ Vô Diện không đòi ngân lượng đâu. Với bản lĩnh võ công như Tà Nhân Vô Diện thì đâu cần kim lượng. Kim lượng y có thừa mà.

- Vậy Kim Tiêu đòi gì?

- Kim Tiêu à... Kim Tiêu đòi hôn nàng.

Ngọc Lan đỏ mặt thẹn thùng:

- Ngươi...

Kim Tiêu giả lả nói.

- Sao... Đổng Ngọc Lan không chịu à?

- Ngươi đòi cái gì kỳ vậy?

- Thích cái gì đòi cái nấy mà.

- Sao ngươi không đòi cái khác?

- Ta thích hôn nàng, mà lại đòi cái khác là đòi cái gì?

Chân diện Đổng Ngọc Lan nóng rần lên khi nghe Kim Tiêu thốt ra lời nói này.

Nàng miễn cưỡng nói:

- Kim Tiêu thích Ngọc Lan à?

Kim Tiêu gật đầu nói:

- Tà Nhân Vô Diện Ngạn Kim Tiêu thích nàng rồi, không cần phải nói.

Ngọc Lan ngượng ngùng thẹn chín mặt.

Kim Tiêu nói tiếp:

- Nhưng rất tiếc Ngạn Kim Tiêu chỉ là tà nhân hữu diện thôi, nên vẫn có mặt mũi đàng hoàng. Còn người nàng thỉnh cầu là Tà Nhân Vô Diện hổng có mặt. Do đó Ngạn Kim Tiêu đành phải nhịn thèm cục mỡ Đổng Ngọc Lan.

- Ngươi...

Kim Tiêu khoát tay:

- Thôi mà... Đừng có ngươi nữa mà...

Nàng yên tâm đi, Đổng huynh đã có Tống Thừa Ân bảo vệ rồi. Cái gã ôn dịch tà nhân kia không làm tổn hại đến Đổng đại ca được đâu. Còn khi nào nàng cần đến Ngạn Kim Tiêu thì nhớ Ngạn Kim Tiêu đòi hỏi cái gì ở nàng.

Kim Tiêu đổi giọng khe khắc nói tiếp:

- Bỏ ý niệm tạp nham trong đầu Ngọc Lan nhe. Đừng có nghĩ Ngạn Kim Tiêu là cái gã ôn dịch kia. Kim Tiêu đi đây.

Kim Tiêu nói rồi điểm mũi giày lướt ra khỏi thủy xá bằng lối cửa sổ. Chàng thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” lướt vào trong bờ. Vừa thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” Kim Tiêu vừa nghĩ thầm:

“Mình phải đến gặp lão Từ Quảng”

Kim Tiêu dừng bước bên bờ Dĩ Hồ, nhìn lại gian thảo xá. Chàng mỉm cười nghĩ về Đổng Ngọc Lan.

- Nàng ngây thơ quá.

Ý niệm đó còn đọng trong đầu Ngạn Kim Tiêu thì bất thình lình có tiếng chim đêm rít lên bầu trời đêm thăm thẳm. Tiếng chim đêm đó buộc Kim Tiêu liên tưởng đến đêm đối mặt với lão Từ Quảng trong khu vườn đào. Cùng với sự liên tưởng đó, một cảm giác bồn chồn xuất hiện trong chàng.

Kim Tiêu đứng lặng ra như thể dưới chân chàng vừa có một hấp lực vô hình giữ chặt lấy đôi cước pháp. Cảm giác bồn chồn kia càng lúc căng lan tỏa ra trong nội thức của Kim Tiêu.

Kim Tiêu từ quay mặt nhìn lại.

Đứng ngay sau lưng chàng chỉ cách ba trượng là Tống Thừa Ân, nhưng trang phục không phải của Tống Thừa Ân.

Kim Tiêu nhìn người đó gần như không chớp mắt.

Một lúc lâu, Kim Tiêu mới lên tiếng, bởi sự im lặng khiến cho Kim Tiêu ngột ngạt những tưởng nghẹt thở.

- Tôn giá không phải là Tống Thừa Ân đại ca?

- Nếu như ta thay đổi phục trang của Tống Thừa Ân thì ta là ai?

Kim Tiêu sượng mặt:

- Nếu tôn giá vận trang phục của Thừa Ân đại ca nhất định Ngạn Kim Tiêu sẽ phải lầm tưởng tôn giá là Tống Thừa Ân.

- Vậy sao ta không làm điều đó?

Lời nói này cửa y khiến Kim Tiêu sượng mặt. Chàng buột miệng hỏi lại:

- Tại sao các hạ không làm điều đó?

- Ngạn Kim Tiêu nghiệm ra được mà.

- Tôn giá muốn cho Ngạn Kim Tiêu biết tôn giá có bộ mặt của Thừa Ân nhưng người lại không phải là Tống Thừa Ân.

- Không sai.

Kim Tiêu chăm chăm nhìn vào mặt người đó. Chàng không tìm ra một cái nét khác biệt nào trên khuôn mặt của Tống Thừa Ân mặc dù biết người đó đang dụng bí thuật Dị dung của Vương Tự Khan.

Kim Tiêu miễn cưỡng nói:

- Tôn giá là Vương Tự Khan.

- Ta là ai cũng được, Ngạn Kim Tiêu không cần biết. Lúc này đây ta có bộ mặt của Tống Thưa Ân, tại sao Kim Tiêu không gọi ta là Tống huynh, hay Tống đại ca?

Kim Tiêu nhún vai:

- Kim Tiêu biết tôn giá giả dạng làm Tống huynh rồi làm sao xem tôn giá như Tống huynh được?

- Thế ngươi sẽ gọi ta bằng gì?

- Nếu biết được mặt thật của tôn giá, Kim Tiêu sẽ có cách xưng hô của mình.

- Rất khí khái rất thẳng thắn. Kim Tiêu muốn biết chân diện của ta không?

- Tất nhiên Kim Tiêu rất muốn biết. Tôn giá hẳn chính là con người thần bí mà giới võ lâm gọi là Tà Nhân Vô Diện, hay Sát Thủ Vô Diện gì đó phải không.

- Giới võ lâm gọi ta là Sát Thủ Vô Diện, hay Tà Nhân Vô Diện, còn như ta biết Kim Tiêu gọi ta bằng ngoại danh khác kia mà.

- Kim Tiêu gọi tôn giá là Tà Nhân Thiên Diện.

- Tại sao không gọi ta là Thiên Diện Tà Nhân mà lại thêm chữ tà vào làm gì? Kim Tiêu có thể cho ta biết tà nhân là gì, chính nhân là gì không?

- Ơ...

Tà Nhân Vô Diện nhìn chàng cười khẩy rồi nói:

- Không trả lời được à?

- Kim Tiêu có gì mà không trả lời được câu hỏi đó của tôn giá chứ. Thật ra tà nhân hay chính nhân gì cũng được cả, miễn không hổ thẹn với tâm của mình.

Chàng vuốt cằm nhìn Tà Nhân Vô Diện nói tiếp:

- Còn vì sao Kim Tiêu gọi tôn giá là Tà Nhân Thiên Diện, bởi gì tôn giá không dám nhìn vào khuôn mặt thật của mình, mặc dù đó là khuôn mặt mà tạo hóa, hay đúng hơn là song đường ban cho tôn giá. Tôn giá phải nhờ tới dung diện của người này hay người khác, theo cổ ngữ đó là “Hồn trương ba da hàng thịt”. Của mình mình không dùng mà phải dùng của người khác. Kẻ đó đích thực là tà nhân rồi.

Tà Nhân Vô Diện mỉm cười nhìn Kim Tiêu ôn nhu nói:

- Nói rất hay, miệng lưỡi lại rất gian xảo.

- Gian xảo và thật thà là hai bản tính đi chung với nhau đó mà.

Chấp tay sau lưng Tà Nhân Vô Diện nói:

- Vậy Ngạn Kim Tiêu có muốn nhìn chân tướng của ta không?

- Ai cũng muốn tận mục sở thị khuôn mặt của tôn giá cả chứ không chỉ riêng Ngạn Kim Tiêu.

- Được, ta chỉ ưu ái dành điều đó cho Ngạn Kim Tiêu nhưng với một điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Kim Tiêu đánh thắng được ta.

Kim Tiêu ôm quyền:

- Rất công bằng.

- Tại sao Kim Tiêu nghĩ đó là công bằng. Ta nghĩ trên thế gian này chẳng có sự công bằng nào đâu. Sự công bằng chỉ là điều ảo tướng của con người thôi.

Kim Tiêu nhếch môi vuốt cằm, rồi nói:

- Kim Tiêu nghĩ đây là sự công bằng bởi Kim Tiêu có lý do của mình.

- Lý do gì?

- Tôn giá đã giả dạng Thiên Hựu đạo trưởng đến Pháp Quang tự lấy mạng đại sư Giác Chân phải chăng tôn giá có ý định tạo mối hiềm khích giữa Thiếu Lâm và Võ Đang.

- Bởi đạo trưởng và hòa thượng không hiểu được ý của ta nhưng Kim Tiêu thì hiểu.

Ngoài ra còn có một lý do khác để đến Pháp Quang tự.

Kim Tiêu mím hai cánh môi vào với nhau:

- Tại hạ cũng có lý do để nói cơ hộ tôn giá đưa ra cho Kim Tiêu là sự công băng.

- Phải chăng ta đã giết Giác Chân đại sư nên tạo ra trong Ngạn Kim Tiêu một sự căm phẫn.

- Không sai.

- Đúng là ta đã ban cho Ngạn Kim Tiêu một sự công bằng. Kim Tiêu còn chờ gì nữa mà không đòi sự công bằng nơi ta.

Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói:

- Gặp được và nói chuyện với tôn giá Kim Tiêu mới nhận ra tôn giá là người thú vị.

- Ta luôn đem sự thú vị cho mọi người mà.

Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện:

- Đêm hôm đó, tôn giá đã giả dạng lão bộc Từ Quảng.

“Bách Bộ Hư Tướng” của Ngạn Kim Tiêu lợi hại lắm. Trong giang hồ e rằng khó có người thi triển được “Bách Bộ Hư Tướng” như Ngạn Kim Tiêu.

- Tôn giá đã thú nhận mình giết Đồng Tử Trình Nhuật.

- Ta cần gì phải thú nhận ai cũng biết điều đó mà. Ngạn Kim Tiêu cũng đã nói trong dịch quán Đổng phủ.

- Tại sao tôn giá lại dấu chân diện mình, phải chăng tôn giá không muốn mọi người biết tôn giá là Vương Tự Khan?

Kim Tiêu nghĩ ta là ai cũng được, còn gì sao ta không cho ngươi ta biến chân diện của ta vì ta là thiên diện nhân. Còn như Ngạn Kim Tiêu muốn biết chân diện của ta thì phải thắng được ta.

- Kim Tiêu sẽ chứng nghiệm diện dung thật của tôn giá.

Kim Tiêu nói rồi thi triển “Bách Bộ Hư Tướng”.

Chàng chỉ lắc bờ vai đã lướt đến trước mặt Tà Nhân Vô Diện. Cùng phối hợp với bộ pháp thần kỳ đó. Kim Tiêu phát động “Thiên Cang chỉ” xông vào Tịnh huyệt của Tà Nhân Vô Diện.

Tà Nhân Vô Diện không né tránh mà lại dụng chính “Thiên Cang chỉ” giống hệt như Kim Tiêu đón thẳng đỡ thẳng.

Chỉ pháp của hai người chạm thẳng vào nhau.

Chát...

Kim Tiêu nhăn mặt bởi chỉ pháp của chàng tê rần sau đón thẳng đỡ thẳng một chỉ với Tà Nhân Vô Diện.

Tà Nhân Vô Diện nói:

- Đến lượt ta.

Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vồ trảo đến Ngạn Kim Tiêu. Trảo pháp của y biến hóa trùng trùng điệp điệp khiến Ngạn Kim Tiêu ngỡ như mình đang phải đối đầu với thiên binh vạn mã.

Màn trảo thủ của Tà Nhân Vô Diện chụp xuống Kim Tiêu nhanh không thể tưởng. Y như biết Kim Tiêu sẽ thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” và nắm nhanh thuật pháp này nên không để cho chàng có một khoảng trống né tránh, mà buột phải đón thẳng đỡ thẳng lấy trảo công của y.

Thấy đường cùng, Kim Tiêu buột phải dụng đến Thiên Cang chỉ một lần nữa đâm thốc vào trảo thủ của Tà Nhân Vô Diện đặng hóa giải chiêu công của y.

Chỉ pháp của chàng chưa chạm vào tâm trung thủ của trảo công thì Tà Nhân Vô Diện bất ngờ biến chiêu, không thộp vào chỉ của Kim Tiêu mà lại lấy cổ tay, bấu trảo vào mạnh mông chàng.

Sự biến hóa đó khiến cho Kim Tiêu không kịp có phản ứng gì. Khi chàng phát hiện được thì trảo công của Tà Nhân Vô Diện đã khống chế hổ khẩu rồi. Kim Tiêu đứng thừ ra như bị trời trồng. Chàng cảm nhận rõ mồn một năm ngón chỉ của Tà Nhân Vô Diện tựa như năm móng vuốt chim ưng cứng hơn sắt thép bấu vào mạnh mông mình.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài:

- Tôn giá đã thắng, Ngạn Kim Tiêu thất vọng đã không thấy được chân diện của tôn giá.

Tà Nhân Vô Diện vẫn khống chế mạch môn của Ngạn Kim Tiêu, ôn nhu nói:

- Nếu Ngạn Kim Tiêu biết được chân diện thật của ta, thì ngươi đã chết từ lâu rồi.

Kim Tiêu buột miệng hỏi:

- Dương Đình Tuyết Anh gì biết chân diện của tôn giá nên phải chết.

- Không sai.

- Những người khác cũng vậy sao?

- Đừng tò mò quá. Biết nhiều không có lợi cho Ngạn Kim Tiêu đâu.

Giọng nói nhạt nhẽo lạnh lùng của Tà Nhân Vô Diện khiến Ngạn Kim Tiêu lạnh buốt cột sống. Cảm giác lạnh buốt cột sống khiến Kim Tiêu không dằn được nỗi bồn chồn lo âu mà nghĩ đến cái chết, nên miễn cưỡng hỏi:

- Tôn giá giết Ngạn Kim Tiêu chứ?

- May mắn Kim Tiêu chưa chứng nghiệm chân diện dung của ta. Nhưng ta vẫn có thể biến Kim Tiêu thành một phế nhân vĩnh viễn.

Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vừa nhấn công lực qua năm ngón trảo. Kim Tiêu không tưởng mạch môn của mình vỡ nát tạo ra cái đau thốc lên tới đỉnh đầu.

Mồ hôi tuôn đẫm mặt chàng, mắt hoa nẩy đom đóm, mà rên lên:

- Ôi cha... Tôn giá.

Tà Nhân Vô Diện nới lỏng trảo công từ tốn nói:

- Hẳn Kim Tiêu không muốn trở thành phế nhân.

Kim Tiêu gật đầu:

- Ai mà muốn biến thành phế nhân. Làm phế nhân chỉ còn mỗi một con đường sống là đầu nhập vào Cái bang.

Chàng nhìn Tà Nhân Vô Diện:

- Tôn giá Kim Tiêu nói thật nhé... Kim Tiêu không muốn đầu nhập vào Cái bang đâu. Có muốn đầu nhập vào Cái bang, sợ rằng Bang chủ Cái bang cũng không cho.

Tà Nhân Vô Diện bật cười rồi nói:

- Vậy ta muốn Kim Tiêu trở thành thuộc hạ của ta thì sao?

- Điều này được đấy.

- Kim Tiêu không sợ mình sẽ là tà nhân giống ta à?

- Tà nhân thì có chứ, Kim Tiêu không phân biệt tà nhân hay chính nhân. Nói chung giữa tà và chính không có ranh giới rõ ràng trong Kim Tiêu.

Tà Nhân Vô Diện cười khẩy:

- Ta hiểu ngươi hơn những người khác.

- Kim Tiêu biết tôn giá sẽ hiểu Kim Tiêu mà.

Kim Tiêu vừa nói vừa nhìn xuống Mạch môn mình.

Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi nói:

- Ta hiểu Kim Tiêu nên cũng không muốn Kim Tiên ở cạnh bên mình.

- Tôn giá hoài nghi Kim Tiêu.

- Kim Tiêu đáng được hoài nghi. Với Kim Tiêu, ta không nên đặt trọn niềm tin. Thậm chí không nên gần ngươi thì đúng hơn.

- Tôn giá đang đứng gần bên Kim Tiêu, thậm chí còn nắm Mạch môn của Ngạn Kim Tiêu.

- Ta không phủ nhận điều đó. Bây giờ ta có thế giết ngươi hay biến ngươi thành một phế nhân dễ hơn lấy đồ trong túi.

- Tôn giá đâu có nói giết Kim Tiêu đâu, nếu biết tôn giá có ý đồ thì Kim Tiêu đã tẩu vi rồi. Một khi Kim Tiêu dụng thuật di hành, tôn giá khó mà bắt kịp đó.

- Ta sẽ không làm hại gì đến Ngạn Kim Tiêu, nhưng đổi lại Kim Tiêu phải cho ta biết Đạo Soái Dương Châu là ai?

Kim Tiêu há hốc miệng rồi gượng cười giả lả nói:

- Câu trả lời này quan trọng lắm. Nó liên quan đến bổn mạng của Ngạn Kim Tiêu.

- Đúng... Câu trả lời của Kim Tiêu liên quan đến bổn mạng của Kim Tiêu.

Tà Nhân Vô Diện vừa nói vừa nhìn vào mắt Kim Tiêu.

Kim Tiêu nhíu mày khi phải tiếp nhận ánh mắt đầy sát nhãn và lạnh lùng của gã.

Chàng miễn cưỡng hỏi:

- Tôn giá muốn biết Đạo Soái Dương Châu để làm gì?

- Đừng tò mò quá.

Giọng nói của Tà Nhân Vô Diện nghe thật nhạt nhẽo vừa lạnh lùng khiến xương sống Ngạn Kim Tiêu gay buốt.

Tà Nhân Vô Diện gằn giọng khe khắc nói:

- Ta cần câu trả lời thành thật của Ngạn Kim Tiêu. Bởi vì ta cũng có thể nghiệm ra Đạo Soái Dương Châu là ai.

- Tôn giá có thể nghiệm ra.

Tà Nhân Vô Diện gật đầu.

Kim Tiêu hỏi:

- Tôn giá sẽ sát tử Đạo Soái Dương Châu chứ?

- Còn tùy vào sự thành thật của Ngạn Kim Tiêu.

- Được. Kim Tiêu sẽ nói, hy vọng tôn giá sẽ không đi trình báo quan sai. Đạo Soái Dương Châu chính là Ngạn Kim Tiêu.

Tà Nhân Vô Diện điểm nụ cười mỉm rồi rút trảo công về. Y nhạt nhẽo nói:

- Hy vọng ta sẽ gặp lại ngơi.

Nói dứt lời Tà Nhân Vô Diện lắc vai thi triển đúng thuật “Bách Bộ Hư Tướng” băng mình đi. Màn sương đêm nuốt chửng lấy nhận dạng của Tà Nhân Vô Diện chẳng để lại chút dấu tích gì.

Kim Tiêu cứ đứng thừ ra như người bị trời trồng. Mọi sự việc tiến triển diễn ra như nằm ngoài mọi suy tính của chàng. Kim Tiêu làm sao ngờ được Tà Nhân Vô Diện lại chủ động tìm đến chàng trong bộ lốt Tống Thừa Ân. Y lại chẳng làm hại gì Kim Tiêu mà lại đột ngột bỏ đi khi biết chàng là Đạo Soái Dương Châu.

Kim Tiêu nghĩ đến lời của Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư mà nghĩ thầm:

“Chẳng lẽ Ngạn Kim Tiêu và con người này có mối quan hệ mật thiết với nhau. Tiếc thật... Mình không kịp hỏi y điều đó. Vương Tự Khan có quen hệ với mình”.

Chàng thở hắt ra một tiếng:

- Thật ra con người này là ai?

Kim Tiêu tự hỏi như vậy nhưng chẳng thể tìm được câu trả lời.

Chàng vuốt cằm trầm ngâm một lúc rồi mới thả bước đi. Trong tâm Kim Tiêu vẫn âm ỉ một câu hỏi:

“Tà Nhân Vô Diện là ai? Có phải là Vương Tự Khan hay không? Mình không biết y nhưng chắc chắn y đang dõi mắt theo từng bước chân của mình”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3