Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 26 - Phần 2

Chờ hoài mà không thấy bóng chiếc taxi nào. Hiểu Đồng vừa lo lắng vừa dòm ngó tìm xe taxi. Gọi điện nãy giờ mà taxi vẫn chưa đến. Đang lúc lo lắng thì cô nghe tiếng gọi:

- Này em gái! Một giờ của em mất bao nhiêu tiền?

Nghe tiếng gọi ở phía sau, Hiểu Đồng lặng cả người, toàn thân lạnh toát. Bởi cô biết nơi này là nơi nào, có những hạng người nào.

Hiểu Đồng giả vờ không nghe thấy, cô cắm cúi bỏ đi nhưng đằng sau lưng vẫn tiếp tục vang lên tiếng gọi:

- Này, anh có thể trả gấp đôi, em ra giá đi.

Hiểu Đồng tái cả mặt, môi run run, chân sải bước thiệt nhanh, dần dần bước chân đã thành bước chạy. Nhưng vừa chạy được mấy bước thì Hiểu Đồng đâm sầm vào một người đàn ông. Hiểu Đồng bị bật lại phía sau, suýt tí nữa là đo đất. Cô vội cúi đầu xin lỗi rối rít định tiếp tục chạy. Nhưng...

- Ồ, cô em xinh ghê, anh chưa từng gặp em, em mới vào nghề à? Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo kê cho em, chỉ cần em chịu khó hầu hạ anh thoải mái thì anh bảo đảm không có đứa nào dám động đến. - Giọng nham nhở của gã đàn ông mà Hiểu Đồng vừa tông vào vang lên cùng với nụ cười dâm đãng.

Hiểu Đồng sợ hãi nhìn ông ta. Ông ta đang nhìn cô với cặp mắt háu đói, đêm ở đây vắng lặng vô cùng, mặc dù trời chưa đến tám giờ, càng khiến cho Hiểu Đồng sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hắn có cái mặt to bè, một hàm râu gớm ghiếc không được cắt tỉa gọn gàng, đặc biệt là cánh tay của gã đầy lông, trên vòm ngực cũng có. Trông gã nhớp nhúa hệt một tên ăn mày ghê tởm cả tuần chưa tắm rửa.

Hiểu Đồng thụt lùi lại mấy bước, cô không biết phải làm sao, phía sau có người, đằng trước cũng có người, lại không có ai đáng tin cậy để cô kêu cứu, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trong khi cô còn đang sợ hãi thì cánh tay của gã đàn ông trước mặt đã tóm lấy tay cô, gã khẽ cười nham nhở nói:

- Ngoan đi, theo anh, sau này anh sẽ ưu tiên cho em.

Hiểu Đồng hoảng hốt cô vùng tay ra nhưng hắn ta nắm chặt lấy tay cô không cách nào thoát được. Mặt cô đã tái xanh vì sợ hãi. Đang lúc cô đang run cầm cập thì...

“Bốp...”

Một cú đấm từ đâu bay thẳng vào mặt gã đàn ông này. Gã bị đấm bất ngờ không kịp trở tay nên ngã xuống. Một bàn tay nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo cô giật ngược về sau và hô to:

- Chạy!

Hiểu Đồng không kịp suy nghĩ, cứ để mặc cho người đó kéo cô chạy. Hai người chạy một quãng xa mới dừng lại, bắt đầu thở hồng hộc.

Hiểu Đồng vừa thở vừa, vừa ngẩng đầu lên nhìn người đã cứu mình. Đó là một chàng trai có gương mặt đẹp, thanh tú, ăn mặc có vẻ rất bụi. Chiếc quần của cậu ta treo lủng lẳng mấy sợi dây xích, cậu mặc một chiếc áo thun trắng bên ngoài là chiếc áo khoác có nón phía sau. Trước ngực đeo một cái máy chụp hình, bên hông là một chiếc túi da lớn, trông như một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp.

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ! - Hiểu Đồng nuốt khan một tiếng, nãy giờ chạy khiến cổ họng cô khô khốc.

- Nếu muốn cảm ơn thì dành cho tôi chút thời gian đi, tôi sẽ trả công cho cô. - Cậu ta vừa cười vừa nháy mắt với Hiểu Đồng nói.

Hiểu Đồng giật thót người lần nữa, hóa ra anh ta cũng là hạng bỏ tiền đi chơi gái. Giờ thì cô nhận ra cái giọng đã gạ giá với cô khi nãy. Hiểu Đồng tức giận nói:

- Tôi không phải là hạng gái như anh nghĩ, nếu anh cần thỏa mãn nhu cầu thì xin lỗi, anh nên tìm người khác.

- Nhưng tôi đã tìm rất nhiều người, chẳng ai thích hợp ngoài cô cả. - Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc máy chụp hình lên xem xét.

- Tôi không phải là gái bán thân, anh tìm nhầm người rồi. - Hiểu Đồng tức giận hét lên, rồi quay lưng bỏ đi.

Cậu thanh niên kia ngớ người nhận ra nãy giờ hai người đã nói những lời không ăn nhập nhau kiểu “bà nói gà, ông nói vịt”, cậu ta bỗng bật cười ha ha.

Hiểu Đồng nghe cậu ta cười lớn thì khựng lại, từ từ quay đầu nhìn cậu ta. Cậu ta cố gắng nín cười nói:

- Cô hiểu lầm rồi. Tôi không đến đây tìm gái để chơi, tôi chỉ là đi ngang qua đây tìm phong cảnh để chụp hình thôi. Tôi chỉ muốn cô làm người mẫu cho tôi mà thôi.

Hiểu Đồng nhướn mày nghi kỵ hỏi lại:

- Làm người mẫu khỏa thân à?

- Nếu tôi nói tôi muốn cô làm người mẫu khỏa thân thì sao? - Ánh mắt cậu ta nheo lên rõ ràng là đang cố ý trêo ghẹo cô.

“Bốp...”

Hiểu Đồng vung tay đấm cho cậu ta một cú vào ngực thật mạnh làm cậu ta phải cúi gập người ôm ngực. Dù đau nhưng cậu ta cũng phá ra cười vẻ thích thú.

- Này, sao lúc nãy cô không dùng cú đấm này với gã kia mà lại dùng với tôi chứ.

Hiểu Đồng không thèm để ý đến lời cậu ta, cô lườm cậu ta một cái rồi quay lưng bỏ đi, nhưng đã bị cậu ta nắm tay lôi lại.

- Được rồi, tôi không trêu cô nữa, tôi nghiêm túc mới cô làm người mẫu cho tôi. Chỉ làm một người mẫu bình thường, tôi sẽ không có bất cứ ý đồ nào với cô đâu.

- Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định làm người mẫu cho nên anh có muốn trả bao nhiêu tiền cũng vậy thôi! - Hiểu Đồng trả lời dứt khoát.

Cậu ta nhướn mày nhìn Hiểu Đồng rồi gật đầu:

- Được, vậy thì không làm người mẫu nữa, làm bạn đi.

- Lý do?

- Vì hình như tôi hơi thích cô thì phải. - Cậu ta tinh nghịch trả lời.

Hiểu Đồng cười nhạt nhìn cậu ta nói:

- Em trai, em bao nhiêu tuổi rồi. Cái trò tán gái của em, chị đã quá quen rồi. Đáng tiếc chị đây có chồng và có con rồi.

- Có chồng, có con rồi, cô bao nhiêu tuổi rồi? - Cậu ta kinh ngạc nhìn Hiểu Đồng, cậu không ngờ một cô gái trẻ thế này đã vội kết hôn.

- Ba mươi sáu tuổi. - Hiểu Đồng buột miệng nói đại.

- Ba mươi sáu tuổi? - Cậu ta há hốc miệng nhìn Hiểu Đồng kinh ngạc. - Tôi không tin, trông cô còn trẻ như vậy mà đã...

- Cái này người ta gọi là “Người đẹp không tuổi” đó chú em. Chị đây không muốn bị người ta nói “Phi công trẻ lái máy bay bà già” đâu. - Hiểu Đồng đột ngột thay đổi cách xưng hô khiến cậu ta bối rối.

Vừa lúc đó xe taxi chạy đến, Hiểu Đồng vội vẫy tay nói:

- Thôi tạm biệt em trai nha, chị đi đây.

Nói xong cô chui vào taxi để mặc cậu ta ở đó nhìn theo ngẩn ngơ. Nhưng khi chiếc xe khuất bóng, cậu ta phì cười: “Cô gái này cũng thú vị ghê.”

Hiểu Đồng xuống xe định đi vào nhà thì bước chân chợt khựng lại vì phía tay trái có một người mặc chiếc áo sơ mi màu xám, gương mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp đang hút thuốc, một tay đút túi dựa hẳn vào xe. Dường như là chờ đợi ai đó.

- Về rồi à? - Hiểu Đồng chưa kịp lên tiếng thì Vĩnh Phong đã nói.

Hiểu Đồng gật gật đầu rồi bước vài bước e dè về phía cậu.

- Sao anh lại ở đây?

Nhưng Vĩnh Phong chưa kịp trả lời thì từ xa đã vang lên tiếng gọi:

- Mẹ...

Tiếng gọi không to cũng không nhỏ bởi vì đây là giọng của trẻ con. Nghe tiếng gọi, bất giác cả Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đều quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng gọi. Một người đàn ông ăn bận lịch sự bế trên tay một bé trai cực kì dễ thương.

Đứa bé liền vùng vẫy thoát ra khỏi tay người đàn ông, người đàn ông cũng khẽ khàng đặt đứa bé xuống đất. Đứa bé chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy chân Hiểu Đồng, ngẩng đầu nhìn lên cô với nụ cười hết sức đáng yêu và đôi mắt to tròn xoe lấp lánh gọi:

- Mẹ! Con nhớ mẹ quá!

Vĩnh Phong đứng chết lặng sau tiếng mẹ của đứa bé. Rõ ràng đó là một đứa bé, giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng nhưng Vĩnh Phong nghe cứ như tiếng súng nổ ầm ầm bên tai mình. “Mẹ!” Rõ ràng chỉ một chữ nhẹ nhàng nhưng tại sao lòng Vĩnh Phong lại cảm thấy nặng như chì, như thể cậu đã bị một tảng núi đè lên người. Tim không ai đâm mà bị thương, lòng không ai giày xéo mà lại quằn, cõi lòng tan nát.

Hiểu Đồng nhìn bé Phong nở nụ cười rạng rỡ với mình, cô tự nhiên cũng cười với bé. Nhẹ nhàng cúi người ngồi xuống hỏi:

- Sao con lại ở đây?

- Là ba Thành đưa con về. - Giọng bé Phong hơi ngọng trả lời.

Vừa lúc đó Vĩnh Thành đi tới, cậu cười nói:

- Anh hứa với bé Phong là sẽ dẫn nó đi mua đồ chơi cho nên anh mới chở thằng bé đi một vòng. Định ghé qua nhà coi em về chưa, chúng ta cùng đi ăn tối. Chắc là em chưa đi ăn gì phải không?

- Ừm, em chưa ăn gì? - Hiểu Đồng gật đầu trả lời. Cô bối rối không dám ngẩng đầu lên, cô sợ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt và gương mặt của Vĩnh Phong lúc này. Hiểu Đồng vuốt ve lên má bé Phong.

Vĩnh Thành lúc này mới nhìn qua Vĩnh Phong hỏi:

- Sao em lại ở đây?

- Em đang chờ bạn. - Vĩnh Phong ngập ngừng nói dối.

- Vậy à. - Vĩnh Thành gật đầu, cậu làm như không biết mối quan hệ giữa Hiểu Đồng và Vĩnh Phong, cố tỏ vẻ rằng cậu tin Vĩnh Phong đang chờ bạn.

- Đứa bé này là... - Vĩnh Phong vờ hỏi.

- Nó là con trai tôi. - Hiểu Đồng siết chặt tay bé Phong trả lời.

Hiểu Đồng nhìn thẳng Vĩnh Phong trả lời, cố gắng kìm chế nỗi sợ trong lòng. Nhưng ánh mắt của cô ngược sáng, Vĩnh Phong không thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô nhưng cô lại nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt Vĩnh Phong. Một cái nhìn đau đớn, xót xa, chua cay sau một cái chớp mắt đã trở nên vô hồn lạnh lẽo.

- Mẹ, con đau. - Bé Phong bị Hiểu Đồng siết chặt tay quá nên nhăn mặt kêu lên.

Hiểu Đồng hốt hoảng buông tay bé Phong ra nói:

- Mẹ xin lỗi! Mẹ làm con đau à?

Cô cầm nhẹ bàn tay bé Phong vuốt ve rồi thổi nhè nhẹ.

- Bé Phong của ba là con trai cho nên không được khóc. - Vĩnh Thành xoa đầu khích lệ. - Chào chú đi con!

Bé Phong nhìn Vĩnh Phong một cái rồi nở nụ cười trẻ thơ hồn nhiên đáng yêu.

- Con chào chú!

Vĩnh Phong nhìn chăm chú đứa bé trước mặt mình. Đó là đứa bé có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ xíu, trông cực kỳ dễ thương, ai gặp cũng đều yêu mến. Vĩnh Phong khẽ cúi người nhìn đứa bé hỏi.

- Chào con, con tên gì?

- Con tên Thiên Phong. - Bé Phong trả lời đầy tự tin.

- Thiên Phong... - Vĩnh Phong lẩm nhẩm lặp lại cái tên sau đó cậu nheo mắt nhìn Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng thoáng bối rối, cô cảm thấy tim đập mạnh, sợ rằng Vĩnh Phong nhận ra điều gì đó. Cô nép người sau lưng Vĩnh Thành. Hành động đó làm cho mắt Vĩnh Phong tối sầm lại, cậu cúi đầu nhìn bé Phong. Lúc này, bé Phong cười tinh nghịch nói:

- Tên con là gió trời. Gió trời mạnh lắm, không gì cản được nó. Con là con trai nên phải mạnh mẽ như gió.

Hiểu Đồng cảm thấy giật mình khi bé Phong nói một tràng dài như thế, bởi vì bình thường thằng bé hay hỏi nhiều nhưng dù sao thì vẫn là một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi. Sao lại có thể nói nhiều đến thế, cô nhìn thằng bé thở dài, có lẽ bình thường cô hay nói lời này với nó cho nên nó mới lặp lại không sót chữ nào.

Đôi mày Vĩnh Phong chau lại nhớ lại cái ký ức lúc hai người ở bãi biển. Trái tim bỗng run lên dữ dội.

“Vĩnh Phong, nếu có kiếp sau, em muốn được làm gió, gió thổi bên anh mãi mãi. Không có gì có thể thổi em xa anh. Và cũng vì kiếp này em yêu một chàng trai tên Phong, tên của gió.”

Lời nói năm xưa vẫn còn đọng lại trong ký ức không phai tàn. Người nói lời nói đó vẫn còn đây. Là em thích người con trai tên Phong hay em chỉ thích cái tên Phong đó? Là có người thổi em ra xa anh hay là em đã tự rời bỏ anh? Vĩnh Phong tự cười mỉa mình trong lòng. Cậu đang hy vọng cái gì vậy, thật ngốc nghếch.

- Có lẽ bạn em sẽ không tới, em về nhà đây. - Vĩnh Phong nhìn ba người họ một cái rồi nói.

- Ừm, đi cẩn thận. - Vĩnh Thành gật đầu khẽ nói.

Hiểu Đồng im lặng nhìn Vĩnh Phong, tay nắm lấy tay bé Phong.

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng lần nữa rồi nói tạm biệt.

- Đi thôi! - Vĩnh Thành giục hai mẹ con. - Hôm nay ba sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho con, chịu không?

- Dạ, chịu! - Bé Phong hớn hở reo lên.

Vĩnh Thành một tay bế bé Phong, một tay choàng qua vai Hiểu Đồng cùng nhau đi về xe ô tô. Trông cả ba người như một gia đình hạnh phúc.

Cảnh tượng này, Vĩnh Phong cũng từng trải qua. Lúc đó là cậu bế bé Đường, nắm tay Hiểu Đồng đi trong hạnh phúc. Bây giờ chỉ có thể nhìn cô cùng người đàn ông khác cùng nắm tay đi trong hạnh phúc. Chỉ là người đó là anh trai cậu, thà là một người đàn ông khác, có lẽ cậu cũng không thấy đau nhiều như thế.

Hiểu Đồng đau đớn quay đầu nhìn lại phía chiếc xe đang lao đi, rồi nhìn lại bé Phong và Vĩnh Thành gượng cười.

Vĩnh Thành nhìn vẻ mặt trầm tư của Hiểu Đồng, cậu biết cô nghĩ gì, khẽ khàng vuốt tóc cô mỉm cười nói:

- Đừng lo, Vĩnh Phong không nghĩ bé Phong là con của anh và em đâu.

“Vậy anh nghĩ bé Phong là con của em với ai?” - Hiểu Đồng chua xót nghĩ thầm những lời này trong đầu.

Để quên một người cách tốt nhất là buông tay.

“Vĩnh Phong đã đến lúc mày buông tay rồi, còn đợi gì nữa.”