Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 29 - Phần 2
Sáng hôm sau, Vĩnh Phong tới sớm để chuẩn bị cuộc gặp mặt với chủ tịch Vĩnh Phát. Vẫn là một phó tổng lãnh đạm nhưng oai phong đẹp trai khiến cho mấy cô nhân viên bị hớp hồn. Nhưng thái độ lạnh lùng của cậu làm người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm chứ không dám đến gần.
Cậu đi ngang qua bàn Hiểu Đồng, cô không ngồi ở đó nhưng chiếc giỏ vẫn đeo thì đang nằm trên ghế. Một chút dao động thoáng qua nhưng nhanh chóng bị dìm xuống, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng mình. Hôm nay là ngày thứ hai họ không gặp nhau.
Từ khi xảy ra chuyện đó, Hiểu Đồng luôn tránh mặt Vĩnh Phong. Trước khi cậu đến, cô lấy cớ đi pha cà phê cho mọi người, cho tới khi Vĩnh Phong vào phòng, cô mới quay trở lại. Khi Vĩnh Phong đi ra thì cô cúi đầu vờ chăm chỉ làm việc. Sau đó, Hiểu Đồng xung phong đi đến kho hàng để kiểm tra hàng. Việc này rất mệt nhọc nên rất ít người chịu đi nên khi Hiểu Đồng đề nghị thì được phép ngay. Vậy là cả chiều hôm đó, Vĩnh Phong không nhìn thấy Hiểu Đồng.
Đúng giờ hẹn, ông Văn Trác cùng con trai là ông Tuấn Khanh oai phong bước vào. Họ được chào đón như những vị khách quý.
- Chào ngài! Rất hân hạnh được đón tiếp! - Vĩnh Phong đưa tay ra bắt, vui vẻ chào ông Văn Trác.
- Chào cậu! Vẫn nghe đồn cậu tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp mặt thật là may mắn. - Ông Văn Trác cũng đưa tay ra bắt lại cười nói.
- Ngài quá khen. Mời ngài ngồi.
Vĩnh Phong cũng quay sang bắt tay ông Tuấn Khanh.
Sau mấy lời xã giao khách sáo, ba người cùng ngồi xuống nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Sau cùng Vĩnh Phong hỏi:
- Chẳng biết các vị thích dùng chi, tôi lập tức cho người đem đến?
- Không cần khách sáo làm gì. Chỉ cần một tách trà là được. - Ông Văn Trác cười hà hà trả lời.
- Ba tôi chỉ thích uống trà thôi! - Ông Tuấn Khanh giải thích.
- Chẳng hay ông thích uống trà gì? Tôi sẽ cho người pha ngay. - Vĩnh Phong liền hỏi.
- Trà tôi uống rất đặc biệt. Chắc công ty không thích uống loại trà đó đâu. Cứ pha một tách trà bình thường là được. - Ông Văn Trác cười cười nói.
- Lần đầu chúng ta gặp mặt lại không thể tiếp đãi ngài chu đáo rồi. - Vĩnh Phong tỏ vẻ hối lỗi.
- Thật kỳ lạ là, tôi lại có cảm giác đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải. - Ông Văn Trác nhìn Vĩnh Phong một lát rồi trả lời.
- Tuổi trẻ nông nổi, thường hay rong chơi quậy phá. Chắc là bị chủ tịch nhìn thấy rồi, xin đừng chê cười.
- Khà khà... rất thẳng thắn. Vừa gặp mặt tôi đã thích cậu rồi.
- Tôi cũng vậy. - Vĩnh Phong đáp. Sau đó cậu quay đầu bảo: - Mau cho người pha trà mời chủ tịch và tổng giám đốc nhanh lên.
- Vâng! - Khương Thái gật đầu rồi vội vàng đi ra.
Vì phòng tiếp khách gần ngay phòng kế hoạch cho nên Khương Thái ra bảo họ đi pha trà. Mai Thi là người được lệnh. Cô cũng biết đây là cuộc gặp mặt quan trọng nên vội vàng đi ngay. Nhưng chẳng may trong lúc lúng túng cô làm đổ nguyên hộp trà xuống đất. Hoảng hốt tìm trà khác để pha nhưng chẳng còn loại nào nữa, cô lanh trí vội chạy đến tìm Hiểu Đồng.
- Hiểu Đồng! Cậu còn trà hoa hồng không?
Hiểu Đồng ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi:
- Để làm gì, cậu tới ngày rồi à?
- Không phải, mình làm đổ hết hộp trà xuống đất rồi. Không còn loại nào hết, cũng may mình nhớ cậu thích uống trà hoa hồng nên hay mang theo liền chạy đến đây. Mau đưa cho mình đi, cậu cũng biết phó tổng đang bàn công việc với chủ tịch Vĩnh Trác mà.
- Nhưng mà dùng trà hoa hồng để đãi khách thì có phải là...
- Có còn hơn không. Nếu không mình sẽ bị đuổi việc mất.
- Được rồi để mình pha cho, nếu không cậu lại làm đổ nữa. - Hiểu Đồng vội trấn an Mai Thi.
Vĩnh Phong và ông Văn Trác nói thêm vài câu xã giao rồi xoay vào vấn đề chính.
- Cậu hy vọng tôi sẽ nhường lô đất đó cho cậu? - Ông Văn Trác mỉm cười hỏi.
- Vâng. - Vĩnh Phong gật đầu.
- Nếu tôi không nhường thì sao? - Ông Văn Trác vẫn nụ cười bí hiểm nhìn Vĩnh Phong hỏi.
Sắc mặt Vĩnh Phong hơi tối lại, cậu cũng biết ông ta không dễ gì nhường lại lô đất đó. Vẫn còn chưa kịp nói gì thì có tiếng gõ cửa.
Mai Thi đã đem trà vào, cẩn thận đặt xuống bàn trước mặt từng người. Vĩnh Phong nhân cơ hội nói:
- Mời chủ tịch và tổng giám đốc dùng trà!
Ông Văn Trác lịch sự cầm ly trà lên thưởng thức. Mùi vị trà quen thuộc xông lên mũi ông. Ông nhìn Vĩnh Phong cười nói:
- Xem ra quý công ty có điều tra một chút về sở thích của tôi thì phải?
Nói xong ông uống thử một ngụm. Vừa uống xong ông liền đưa ly trà ra nhìn chăm chú. Sau đó uống một hơi cạn ly rồi cười một cách sảng khoái.
- Có thể cho tôi gặp người pha trà không?
Vĩnh Phong quay đầu nhìn Mai Thi hỏi:
- Là cô pha à?
- Tôi... - Mai Thi nét mặt đầy sợ hãi ấp úng không dám trả lời. Cô không biết tại sao ông Văn Trác lại muốn gặp người pha trà, không biết có phải do trà có vấn đề hay không. Cô vừa sợ bị đuổi việc vừa sợ liên lụy đến Hiểu Đồng nên không dám nói.
Vĩnh Phong nhìn vẻ ấp úng của Mai Thi thì liền uống thử xem có phải là có vấn đề gì hay không. Nhưng khi cậu vừa uống vào, vị ngọt thấm ngay đầu lưỡi, lại thêm một chút vị chua tỏa hương thơm nhè nhẹ cùng với hương hoa hồng khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Cậu biết ngay người pha trà là ai:
- Mau ra gọi cô ấy vào đây!
Mai Thi luống cuống vội lui ra ngoài. Vĩnh Phong nhìn ông Văn Trác nghi ngại rồi với tay rót thêm một tách trà khác cho ông ta. Ông Văn Trác không ngần ngại cầm ngay tách trà uống cạn, rồi cười sảng khoái:
- Đã lâu không được uống trà này rồi, cũng hơn hai năm rồi. Thật không ngờ quý công ty lại hiểu rõ khách của mình đến vậy.
Vĩnh Phong nhìn thần thái ông Văn Trác thì kinh ngạc lắm, ông Tuấn Khanh thấy vậy mới nói:
- Đây là loại trà đặc biệt mà lúc nãy ba tôi nói đến.
- Vậy thì mời ngài uống thêm tách nữa! - Vĩnh Phong cười nói rồi ra hiệu cho Khương Thái.
Khương Thái hiểu ý liền rót thêm. Tách trà đầu, Vĩnh Phong vì khách sáo và cũng để bày tỏ lòng hiếu khách của mình. Nhưng tách thứ hai, cậu tuyệt không thể rót bởi vì cậu không thể để ông Văn Trác cho rằng cậu đang hạ mình trước ông ấy. Như vậy khi thỏa hiệp mới không bị ông ấy xử ép.
Ông Văn Trác với con mắt lão luyện của mình cũng hiểu rõ ý tứ này. Ông nheo nheo mắt nhìn Vĩnh Phong: “Thằng nhóc này xem ra rất có bản lĩnh”.
“Cốc... cốc... ”
Cánh cửa mở ra, Hiểu Đồng bước vào.
- Cô ấy chính là người đã pha trà. - Vĩnh Phong, quay sang nhìn ông Văn Trác giới thiệu.
Sau đó rất tự nhiên cậu đứng dậy kéo Hiểu Đồng vào sát người mình tỏ vẻ âu yếm. Hành động của cậu khiến tất cả mọi người sửng sốt. Ngay cả Hiểu Đồng cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu. Chỉ có ông Văn Trác thì cười vang:
- Haha... lúc nãy ta đã nói là cảm thấy cậu rất quen. Quả nhiên là không sai mà!
Hiểu Đồng nghe tiếng quen quen thì liền quay đầu lại nhìn, thấy ông Văn Trác đang nhìn mình cười thì kinh ngạc kêu lên:
- Ông...
- Hiểu Đồng! Con bé này còn nhớ ông sao? - Ông Văn Trác cười vui vẻ nửa như trách móc.
- Con rất nhớ ông. - Hiểu Đồng cười hối lỗi.
- Ông đã tìm cháu mấy chục lần nhưng không thấy. Sao cháu đột ngột nghỉ làm thế, làm ông thèm uống trà mà chẳng có ai pha cho uống. Chẳng ai pha hợp ý ông cả.
Hiểu Đồng cũng không biết nên nói gì, cô cúi đầu cười nhẹ. Sau đó, cô bắt đầu ý thức được rằng mình đang bị Vĩnh Phong ôm chặt thì cảm thấy xấu hổ, nhích người ra xa thì càng bị Vĩnh Phong ôm chặt và kéo cô cùng ngồi xuống. Hiểu Đồng bất đắc dĩ ngồi xuống cùng cậu.
Sau khi đã giữ Hiểu Đồng yên phận trong tay mình thì Vĩnh Phong cười làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Thì ra ông quen biết với người yêu của cháu.
Lại thêm một lần nữa, tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc tột độ, Hiểu Đồng thì cảm thấy toàn thân run lên đầy xúc cảm khi Vĩnh Phong giới thiệu cô là người yêu của cậu công khai trước mặt mọi người.
- Hai đứa trẻ này quả thật rất xứng đôi phải không? - Ông Văn Trác cười quay sang con trai hỏi.
- Dạ, đúng vậy. - Ông Tuấn Khanh gật đầu cười.
- Xem ra, chúng ta rất có duyên với nhau. - Vĩnh Phong chớp lấy cơ hội này liền đề ra yêu cầu: - Chủ tịch, mong ngài suy nghĩ lại đề nghị của chúng tôi. Chúng tôi sẽ thu mua lại với giá cao, tuyệt đối không để ngài chủ tịch bị thiệt đâu.
- Về vấn đề này thật khó trả lời. - Ông Văn Trác giả vờ ra chiều suy nghĩ.
- Ngài chủ tịch theo tôi được biết các ngài mua lô đất đó cũng chẳng để làm gì cả, vậy sao không nhượng lại cho chúng tôi?
- Cậu cũng biết chính phủ đang ra dự án xây dựng đô thị mới ở lô đất đó. Bây giờ có lẽ chúng tôi không sử dụng nhưng sau này biết đâu có lúc lại cần.
- Nhưng theo tôi được biết thì hình như toàn bộ vốn đầu tư của các vị đang đổ vào kế hoạch đầu tư ở Mỹ. Có lẽ còn khá lâu mới có thể tiến hành dự án tiếp theo. Vậy thì lô đất đó bỏ hoang rất phí. Nếu công ty chịu nhượng lại cho công ty tôi thì sau này công ty của ngài muốn tiến hành kế hoạch khác, công ty tôi sẽ hỗ trợ cho các ngài lô đất khác. Bảo đảm không thua gì lô đất này.
- Cậu thật là người mau lẹ. - Ông Văn Trác cười nói, xong quay lại nhìn Hiểu Đồng nói: - Tôi xem Hiểu Đồng như cháu gái của mình cho nên tôi mong cậu đối xử tốt với con bé. Chuyện hợp tác tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng trong thời gian đó mong cậu cho tôi mượn Hiểu Đồng ít hôm. Lâu rồi không được uống trà do con bé pha, tôi cũng muốn cùng con bé hàn huyên tâm sự.
- Được! Lúc nào ngài rảnh rỗi cứ gọi Hiểu Đồng đến chơi. - Vĩnh Phong trả lời xong liền quay qua Hiểu Đồng tình tứ nói: - Em yêu, em thấy vậy được không?
Hiểu Đồng không biết tại sao Vĩnh Phong lại làm vậy nhưng trước mặt ông Văn Trác, cô không tiện hỏi cũng không dám bày tỏ gì cả đành ngoan ngoãn gật đầu, còn phối hợp cùng cậu mỉm cười nhìn nhau.
Ông Văn Trác nhìn hai đứa trẻ thì khẽ cười đứng dậy:
- Được, hai tuần sau tôi sẽ trả lời cho cậu.
- Hy vọng nhận được sự đồng ý của ngài. - Vĩnh Phong cũng đứng dậy chào, tay vẫn ôm chặt eo Hiểu Đồng không rời.
Khi ông Văn Trác vừa đi ra. Bàn tay đặt lên eo của Hiểu Đồng buông thõng xuống, gương mặt dịu dàng lúc nãy lập tức trở lại lạnh băng. Cậu quay lại nói như ra lệnh:
- Mọi người nghe đây, chuyện này chỉ là vì công ty thôi. Tôi không hy vọng mọi người đồn đại lung tung ra bên ngoài, ảnh hưởng đến công ty. Có biết chưa?
- Chúng tôi biết rồi phó tổng. - Tất cả mọi người đồng loạt nói.
- Mọi người ra ngoài đi! - Vĩnh Phong nhẹ nhàng nói.
Tất cả mọi người đều lần lượt ra ngoài. Hiểu Đồng cũng định ra cùng nhưng Vĩnh Phong đã gọi lại:
- Cô ở lại, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Tất cả mọi người nhìn hai người một cái rồi nhanh chóng biến đi. Hiểu Đồng đứng yên tại chỗ chờ mọi người ra hết mới xoay người về phía Vĩnh Phong. Vĩnh Phong xoay lưng lại phía cô, im lặng không nói gì. Hiểu Đồng cũng không thúc giục, cô cũng im lặng chờ đợi. Không gian xung quanh như bao trùm lấy họ đến nghẹt thở. Dường như chỉ còn lại tiếng con tim đập rộn ràng.
Khi Vĩnh Phong khẽ xoay người lại, dường như ánh sáng sau lưng cậu tỏa ra hai bên.
- Có biết vì sao tôi giữ cô ở lại không?
- Biết. - Hiểu Đồng cắn nhẹ môi rồi bật ra.
- Tốt, hy vọng trong hai tuần này cô và tôi sẽ hợp tác tốt với nhau.
- Tại sao?
- Vì cô chính là bàn đạp để tiếp cập chủ tịch Văn Trác. - Vĩnh Phong trả lời thẳng thừng, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Bàn đạp” - Hiểu Đồng cay đắng nghĩ. Trong lòng cậu cô chỉ là bàn đạp không hơn không kém. Lúc trước, Hiểu Đồng từng kể cho Vĩnh Phong nghe về ông Văn Trác, chỉ là lúc đó hai người đều không biết ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phát. Lúc Vĩnh Phong tỏ ra thân mật với cô, Hiểu Đồng đã đoán ra. Vĩnh Phong muốn giả vờ để ông Văn Trác vui vẻ đồng ý điều kiện của cậu. Nhưng không ngờ cậu lại nói thẳng ra cô chỉ là cái bàn đạp. Tim cảm thấy rất đau, cô muốn kìm nén nỗi đau lại, không muốn cho Vĩnh Phong phát giác ra cõi lòng đau đớn của cô nhưng nó ập đến quá nhanh khiến cô không thể kìm lại. Nét đau buồn thể hiện rõ trên nét mặt và đôi mắt.
- Tôi không đồng ý. - Hiểu Đồng chợt buông nhẹ một câu.
Vĩnh Phong liền giương đôi mắt bén nhọn nhìn Hiểu Đồng. Cậu hừ nhẹ một cái rồi nói:
- Chẳng phải cô nói cô là người giúp việc của tôi hay sao? Cô vẫn còn giữ tiền của tôi, vậy thì chỉ cần cô đồng ý thì sau khi xong tôi sẽ xóa hết nợ nần.
- Tiền của anh tôi không hề xài đến một đồng. Tôi sẽ trả lại cho anh. - Hiểu Đồng chỉ còn cách giữ lại cho mình chút lòng tự trọng mà thôi.
- Tôi không cần cô trả lại. - Vĩnh Phong liếc nhìn cô nói. - Cô quên rằng trong hợp đồng cô đã nói sẽ làm bất cứ việc gì tôi yêu cầu sao?
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói thì thất thần, cô không ngờ Vĩnh Phong vẫn còn giữ tờ hợp đồng đó. Lúc Vĩnh Phong đưa thẻ cho cô, Hiểu Đồng không nhận, cho nên trong lúc vui đùa cô mới nói, nếu muốn cô nhận thì phải làm hợp đồng rõ ràng. Đó là hợp đồng thuê người giúp việc. Trong hợp đồng Vĩnh Phong cố ý thêm vào: “Bên B nhất định phải làm theo bất cứ yêu cầu nào của bên A”. Lúc đó, Hiểu Đồng nghĩ cả đời cô muốn ở bên cạnh Vĩnh Phong, với lại lúc đó cả hai đang hạnh phúc bên nhau, tờ hợp đồng đó chỉ là nhất thời đùa vui. Không ngờ cậu lại dùng nó vào việc ép buộc cô.
- Anh... - Hiểu Đồng chỉ thốt lên được một lời rồi im bặt.
- Với lại, cô là người của công ty, cô phải có trách nhiệm giúp đỡ công ty trong lúc khó khăn. - Vĩnh Phong sắc lạnh nói, sau đó nhìn cô một cái rồi kìm nén mới nói tiếp: - Điều này cũng là vì Vĩnh Thành. Anh ấy là tổng giám đốc của công ty. Nếu có bề gì thì anh ấy là người chịu trách nhiệm nhiều nhất.
Vĩnh Phong nhắc đến Vĩnh Thành làm Hiểu Đồng tỉnh ra, cô đã quên mất rằng mình đã nguyện cả đời chăm sóc Vĩnh Thành. Cô nhìn Vĩnh Phong kiên quyết nói:
- Nếu là vì Vĩnh Thành thì tôi đồng ý.
Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng nói thì cười nhạt.
- Không có chuyện gì nữa đúng không? Vậy tôi đi ra ngoài đây. - Nói xong Hiểu Đồng lập tức đi ra.
Vĩnh Phong cung tay đấm mạnh xuống bàn. Bàn tay lần trước đấm vào tường, nay lại tiếp tục chảy máu đến tê dại.
***
Các tờ báo đang xôn xao về việc nữ minh tinh Anh Kỳ vừa mới về nước đã tham gia hoạt động từ thiện rất nhiều. Rất nhiều nơi được cô đến thăm, trao quà cũng như tài trợ. Anh Kỳ là con gái duy nhất của một công ty lớn bên Mỹ cho nên được sự hỗ trợ của công ty đó. Những trại trẻ mồ côi được tăng cường thêm những trang thiết bị tốt hơn, hiện đại hơn. Mọi hành động của cô từ khi trở về rất được người dân ủng hộ. Danh tiếng của cô ở trong nước chẳng mấy chốc lên cao. Chính phủ còn trao tặng bằng khen công dân vì tổ quốc cho cô cho nên tivi và báo chí ngày nào cũng đăng tải hình ảnh cô đang làm từ thiện.
Rất nhiều buổi tiệc lớn đều mời bằng được cô đến tham dự nên Anh Kỳ vô cùng bận rộn. Cuối cùng cô quyết định trốn khỏi một bữa tiệc để đến nhà Vĩnh Phong. Quả như cô định liệu, Vĩnh Phong mở cửa cho cô với vẻ mặt khó chịu.
- Anh đã bảo em đừng tùy tiện đến đây mà!
- Mấy ngày nay em mệt muốn chết, hôm nay trốn đến nhà anh để được nghỉ ngơi, anh không thể tiếp đón em một chút à? - Anh Kỳ nũng nịu nhào đến ôm chặt Vĩnh Phong nói.
Vĩnh Phong bực bội xô cô ra khỏi người mình, mắt khẽ lướt nhìn đồng hồ trên tường, vẫn chưa tới giờ, cậu bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
- Em đừng có như vậy nữa, phải biết giữ hình tượng của mình chứ. Để người ta nhìn thấy thì sao? - Vĩnh Phong khó chịu cằn nhằn.
- Để người ta thấy thì sao? Thấy thì càng tốt. Dù gì em cũng công khai theo đuổi anh trước báo đài rồi còn gì. - Anh Kỳ cười cười trả lời.
Vĩnh Phong bất lực đành nói:
- Vào nhà ngồi đi!
Anh Kỳ cười hì hì theo Vĩnh Phong vào nhà. Hôm nay Vĩnh Phong tham dự một bữa tiệc, tiệc xong cậu cảm thấy dạ dày khá đau nên về thẳng nhà mà không đến công ty. Cậu cứ thế ngồi vào ghế xem tivi để mặc Anh Kỳ muốn làm gì thì làm. Anh Kỳ cũng ngoan ngoãn ngồi xem tivi, thỉnh thoảng ngọ nguậy chọc phá Vĩnh Phong. Vĩnh Phong tuy giả vờ bình thản xem tivi nhưng mắt cứ liếc nhìn đồng hồ. Cậu không biết hành động này của cậu đã bị Anh Kỳ để ý. Cuối cùng đồng hồ cũng sắp đến giờ, cậu vội đứng dậy đuổi Anh Kỳ về.
- Em không muốn về. - Anh Kỳ nhõng nhẽo.
- Không được, trễ rồi em về đi! - Vĩnh Phong kiên quyết xua đuổi.
- Trễ thì có sao đâu, em ngủ lại ở đây. - Anh Kỳ đề nghị.
- Ở đây em ngủ không quen đâu.
Cả hai giằng co một hồi, cuối cùng Anh Kỳ cũng đành phải chịu thua, cô nói:
- Vậy anh phải hôn em một cái, xong em sẽ ra về. - Anh Kỳ cười gian ra điều kiện.
Vĩnh Phong lại nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Nhưng cậu không muốn Anh Kỳ rầy rà ở lại nên đồng ý. Cậu cúi mặt định hôn má Anh Kỳ, nào ngờ bị Anh Kỳ ôm chầm lấy hôn lên môi. Cô giữ chặt lấy cổ Vĩnh Phong không chịu rời. Ngay lúc đó cánh cửa bật ra. Là... Hiểu Đồng.
Hai người kia cũng bị bất ngờ vội buông nhau ra. Nhưng Vĩnh Phong lãnh đạm thờ ơ như không có gì. Anh Kỳ thì thẹn thùng đỏ mặt.
- Xin lỗi! Tôi làm phiền hai người rồi, tôi đi ra ngoài một lát.
Anh Kỳ nhìn thấy Hiểu Đồng tay xách đồ ăn thì nói:
- Không cần đâu. Bây giờ tôi phải về rồi, vừa rồi chỉ là hôn tạm biệt thôi! Nếu lúc nãy cô mà đến sớm thì đúng là ngượng chết được. - Anh Kỳ giả vờ nói, giọng điệu rõ là cố tình kích động. Cô ta cố ý làm cho Hiểu Đồng hiểu rằng cô ta và Vĩnh Phong vừa làm chuyện mờ ám xong.
Hiểu Đồng cắn môi cười ngượng rồi đứng nép qua một bên nhường lối cho Anh Kỳ. Nhưng Anh Kỳ không đi ra liền mà chạy đến hôn trộm một cái lên má Vĩnh Phong rồi cười nói:
- Em về đây, anh phải gọi điện thoại cho em đó nha!
Vĩnh Phong vẫn im lặng không nói gì. Còn Anh Kỳ đi ngang qua Hiểu Đồng cố ý cười nói:
- Nhờ cô chăm sóc anh Vĩnh Phong của tôi giùm.
Khi Anh Kỳ đi về, Vĩnh Phong khẽ lườm Hiểu Đồng một cái rồi đi thẳng lên lầu. Hiểu Đồng gương mặt tái nhợt nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong buồn bã rồi xách đồ đi xuống bếp.
Cả buổi, tâm hồn Hiểu Đồng đều để nơi khác. Tay liên tục bị cứa đứt, lẫn lộn gia vị, cô thở dài thẫn thờ đứng yên một chỗ cho đến khi nồi canh sôi tràn ra ngoài, cô vội vàng dùng tay nhấc nắp nồi lên mà quên mất cái nóng khiến bàn tay bị bỏng ửng đỏ lên ran rát. Chỉ đến khi tay cô bị ai đó nắm kéo đến bên vòi nước xả mát cô mới thấy dễ chịu lại.
- Cô là đồ ngốc à? - Vĩnh Phong tức giận mắng. - Nồi nước sôi như vậy mà dùng tay không.
Hiểu Đồng ngước mắt nhìn Vĩnh Phong, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, chỉ có ánh mắt là có chút đau lòng. Cô để yên tay mình trong tay Vĩnh Phong, bàn tay cậu vuốt nhẹ chỗ bỏng rát dưới vòi nước làm tay cô dễ chịu vô cùng, dường như chưa từng bị bỏng.
Vĩnh Phong dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch tay cho cô rồi bôi thuốc, hành động rất ân cần, dịu dàng. Cậu nhẹ nhàng thổi vào tay cô cho thuốc mau thấm nhưng Hiểu Đồng vội rút tay lại, cô sợ mình không thể kìm nén cảm xúc trước sự ân cần của cậu.
- Tôi đi dọn cơm cho anh.
- Cô ngồi nghỉ đi, tôi sẽ tự dọn.
Vĩnh Phong ăn cơm xong, cậu cũng dành phần rửa bát. Hiểu Đồng ngồi đó lặng lẽ quan sát. Khi Vĩnh Phong rửa xong, cô đứng dậy cáo từ ra về.
- Để tôi đưa cô về. - Vĩnh Phong vội nói khi Hiểu Đồng định mở cửa.
- Không cần đâu. Nhưng mà hy vọng sau này, nếu anh và bạn gái ở cùng nhau thì hãy gọi điện báo cho tôi biết một tiếng. - Hiểu Đồng nói xong thì mở cửa định đi ra ngoài.
“Rầm...” ồng cười hối lỗi.
Hiể như trách móc.
? - Ông ăn Trác đang nhìn mình cười ng Văn Trác ngồi nhìn thấy thì cười vang:
ọi người đ
Cánh cửa vừa mở ra liền bị một bàn tay mạnh mẽ đóng sầm lại. Một hơi thở áp sát sau lưng Hiểu Đồng làm cho tóc gáy cô dựng lên. Cô cố gắng kéo cửa ra nhưng lực của người kia mạnh hơn khiến cánh cửa không nhúc nhích.
- Tôi phải về rồi. - Hiểu Đồng xoay mặt lại đối diện với Vĩnh Phong nói.
Ánh mắt của Vĩnh Phong nhìn cô một cách cuồng dại, hơi thở dồn dập. Ngay sau giây phút đó, Vĩnh Phong cúi xuống khóa chặt lấy đôi môi Hiểu Đồng như muốn nuốt chửng. Một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt. Hiểu Đồng đẩy mạnh Vĩnh Phong ra nhưng đã bị cậu bắt lấy tay rồi bẻ quặt ra sau lưng giữ chặt. Cuối cùng Hiểu Đồng cũng bị Vĩnh Phong hạ gục, cô đã không còn phản kháng nữa, bắt đầu đón nhận nụ hôn. Hai bàn tay bị Vĩnh Phong giữ chặt dần thả lỏng ra, hai bàn tay bất giác đưa lên cổ Vĩnh Phong ôm chặt. Giờ phút này Hiểu Đồng đã để mặc cho trái tim lấn át lý trí. Cô để mặc cho tình cảm dồn nén bùng phát, không muốn suy nghĩ nhiều về những chuyện trước kia, muốn quên đi tất cả để quay lại từ đầu. Giờ phút này cô chỉ muốn hòa làm một với Vĩnh Phong.
Cuối cùng khi mà sắc mặt cả hai đều đỏ bừng lên vì hô hấp nhanh, Vĩnh Phong mới rời khỏi môi Hiểu Đồng. Cả hai đứng sát vào nhau cùng thở hổn hển. Vĩnh Phong dùng ngón tay cái quệt lên môi Hiểu Đồng rồi cười nói:
- Cũng không tệ. Cô làm bạn gái tôi bỏ đi, tôi đành lấy cô bù vào. Vậy thì sau này, nếu bạn gái tôi không có ở đây trong lúc tôi có nhu cầu thì tôi sẽ sử dụng cô.
Hiểu Đồng vừa nghe thì thấy choáng váng vô cùng, đau đớn vô hạn. Gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím xanh giận dữ, cô xô Vĩnh Phong ra tát mạnh vào mặt cậu rồi nhìn trừng trừng cậu với ánh mắt đầy giận dữ và bi thương. Cuối cùng cô khóc, khóc trong đau đớn, khóc vì bị xem thường, khóc vì bị làm kẻ thay thế, khóc vì tình yêu cô vẫn còn dành cho cậu, khóc vì sự đau khổ chờ đợi bấy lâu nay. Cuối cùng cô quay lưng mở cửa bỏ đi.
***