Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 34 - Phần 3

Những ngày tháng sau đó thật hạnh phúc, cô bé Hiểu Đồng tuy trong tiềm thức vẫn còn ẩn chứa nỗi khiếp đảm đối với vụ cưỡng bức kia, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cuộc sống hạnh phúc mới đang bắt đầu.

Bác Nguyên trong mắt Hiểu Đồng là một người đàn ông dịu dàng, trước đây, bác vẫn thường đến thăm hai mẹ con nhưng chỉ nán lại vài phút mà thôi, nhưng giờ đây, bác ở lại rất lâu, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, thậm chí còn dạy Hiểu Đồng học bài cứ như một người cha mà Hiểu Đồng đã mất và khao khát có lại.

Hiểu Đồng nhìn thấy gương mặt đẹp của mẹ không còn u sầu, mệt mỏi như trước, mẹ cười nhiều hơn và rạng rỡ hơn. Chiếc xích đu yêu thích của Hiểu Đồng được thường xuyên sử dụng hơn, thích nhất là khi bác Nguyên đẩy cho cô như thể người cha đẩy cho người con… Mặc dù trong lòng Hiểu Đồng vẫn luôn nhớ về ba mình nhưng cô hiểu, mẹ đang hạnh phúc và cô không có quyền cắt đứt nó cho đến một ngày mẹ nắm tay cô rời khỏi căn nhà của cô lần nữa và sau đó bé Đường ra đời trong bí mật."

Khi những tờ giấy trên tay Hiểu Đồng rơi xuống, nó đã gây sự chú ý cho tất cả mọi người trong phòng họp. Hiểu Đồng hơi hoảng hốt, cô bước lùi về phía sau định quay đầu bỏ chạy.

- Bé Đồng... - Phía sau cô vang lên tiếng gọi khiến Hiểu Đồng khựng lại. Lâu lắm rồi cô mới lại được nghe giọng nói này, lại là hai từ "bé Đồng". Hiểu Đồng nắm chặt hai tay lại, môi mím lại, mắt khẽ nhắm nghiền.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên hết nhìn chủ tịch Triệu Vĩnh Nguyên cho đến cô gái có tên là Mễ Hiểu Đồng, ngay cả Vĩnh Thành cũng ngạc nhiên không kém.

Ông Vĩnh Nguyên không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, gương mặt ông đầy xúc động, không còn giữ dáng vẻ ung dung điềm đạm mọi ngày. Ông bước thật nhanh đến bên Hiểu Đồng, miệng xúc động gọi: "Bé Đồng".

Hiểu Đồng run rẩy nói:

- Chủ tịch, người nhận nhầm người rồi.

Nói rồi cô vội vàng mở cửa định bỏ đi nhưng một giọng thều thào nói:

- Đừng đi, con đừng đi...

Sau đó là tiếng thét của mọi người:

- Chủ tịch...

- Ba... - Tiếng Vĩnh Thành vang lên.

Hiểu Đồng giật mình quay đầu lại, cô nhìn thấy Triệu Vĩnh Nguyên đang từ từ ngã xuống. Cô hoảng hốt nhìn gương mặt xanh xao của ông. Ánh mắt ông nhìn cô như cầu khẩn van nài. Có tiếng ai đó kêu lên:

- Mau gọi xe cấp cứu!

Nhưng ông Vĩnh Nguyên xua tay. Hiểu Đồng thấy sự việc đã nghiêm trọng như thế đành nói:

- Bác Nguyên, xin hãy đến bệnh viện, đợi bác khỏe lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Ông Vĩnh Nguyên sau khi được các bác sĩ cấp cứu xong nhưng ông vẫn một mực không chịu nghỉ ngơi mà nhất quyết đòi gặp Hiểu Đồng, Vĩnh Thành đành phải gọi điện cho Hiểu Đồng tới nhưng cậu không dám báo cho bà Mai Hoa hay.

Khi Hiểu Đồng bước vào, ông Vĩnh Nguyên kích động vô cùng, vội vàng muốn ngồi dậy để nói chuyện với cô. Nhưng sức khỏe đang yếu, ông loạng choạng ngã xuống, may mà có Vĩnh Thành đỡ kịp và dựng một cái gối phía sau giúp ông thoải mái hơn. Ông nhìn Hiểu Đồng một tay giơ về phía cô.

Hiểu Đồng hít một hơi rồi bước đến cô ngồi xuống nắm lấy bàn tay ông. Tâm trạng kích động của ông Vĩnh Nguyên dường như dịu lại, ông nhìn Hiểu Đồng một cái rồi quay sang Vĩnh Thành nói:

- Ba muốn nói chuyện riêng với Hiểu Đồng.

Vĩnh Thành gật đầu rồi nhìn Hiểu Đồng như dặn dò, Hiểu Đồng khẽ gật đầu tỏ ý hiểu, cậu mới từ từ bước ra.

Ông Vĩnh Nguyên không chờ Vĩnh Thành bước ra mà nôn nóng hỏi ngay:

- Bây giờ con đang sống với ai?

- Con sống chỉ một mình. - Hiểu Đồng mím môi lưỡng lự trả lời. Vĩnh Thành đang đặt tay trên nắm cửa bỗng khựng lại khi nghe câu trả lời của Hiểu Đồng, nhưng sau đó nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.

- Mẹ con... - Ông Vĩnh Nguyên vội hỏi, giọng vô cùng khẩn trương.

- Mẹ con mất rồi. - Hiểu Đồng bùi ngùi đáp, đáy mắt long lên.

Bàn tay đang nằm trong tay Hiểu Đồng rơi xuống.

Đôi mắt ông Vĩnh Nguyên khẽ nhắm lại, ở ông có biểu hiện dường như đã biết trước, lại dường như chấp nhận số phận mà dòng đời đã mang lại.

Hiểu Đồng khẽ nhìn người đàn ông đã lâu rồi không gặp. Nét u buồn dù cố che giấu nhưng vẫn biểu hiện rất rõ trên nét mặt ông. Cô biết ông dành tình yêu sâu sắc cho mẹ cô, một mối tình thanh mai trúc mã không sao quên được. Cô khẽ nắm lấy bàn tay của ông ấy vỗ nhẹ. Cảm nhận sự an ủi vỗ về của Hiểu Đồng, ông Vĩnh Nguyên mở mắt nhìn cô âu yếm, gương mặt Hiểu Đồng rất giống mẹ, làm ông thấy cảm xúc dâng lên khi nhìn vào gương mặt quen thuộc đó.

- Con thật là giống mẹ con. Bác vẫn nhớ như in gương mặt lúc trẻ của mẹ con, không khác gì con lúc này.

Hiểu Đồng mỉm cười gượng rồi cúi mặt xuống.

- Bác có nghe nói chuyện của con và hai đứa con trai bác. - Ông Vĩnh Nguyên nhìn Hiểu Đồng rồi lên tiếng, cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn ông. - Bác vốn không muốn xen vào chuyện tình cảm của con cái cho nên vẫn im lặng để bọn trẻ tự giải quyết. Điều bác không ngờ cô gái mà hai anh em nó yêu lại là con.

Hiểu Đồng không biết giải thích ra sao nên cúi đầu im lặng. Ông Vĩnh Nguyên nắm chặt tay Hiểu Đồng hỏi:

- Người con yêu thật sự là Vĩnh Phong đúng không? Bác sẽ đứng ra tác hợp cho hai đứa, bác muốn bù đắp cho con. Con cứ yên tâm, bác sẽ không để bất cứ điều gì cản trở hai đứa đâu. Bác đã cho phép Vĩnh Phong sống ở nhà cũ của con. Năm xưa vì để thuận tiện cho việc tu sửa nên bác đã chuyển sang tên mình.

Thì ra là vậy. Năm xưa, khi bà Cẩm Du dắt Hiểu Đồng bỏ đi đã để lại ngôi nhà và giấy tờ đất cho ông Vĩnh Nguyên vì ông đã giúp họ trả nợ. Nhưng ông Vĩnh Nguyên vẫn giữ nguyên tên của bà, hơn một năm sau ông mới sang tên lại cho mình nên Vĩnh Phong nói rằng ba cậu chỉ mới mua lại căn nhà bốn năm gần đây thôi.

- Bác cũng biết, con đã nhận lời làm đám cưới với Vĩnh Thành rồi mà? - Hiểu Đồng lắc đầu nói.

- Bác biết, cho nên bác sẽ bù đắp cho Vĩnh Thành thay con. Nếu con và Vĩnh Phong bên nhau, bác sẽ để lại toàn bộ cổ phần của bác cho Vĩnh Thành. Chỉ cần con hạnh phúc, bác sẽ không luyến tiếc bất cứ điều chi cả. Bác không muốn con và Vĩnh Phong giống như bác và mẹ con năm xưa, chỉ vì một chút hiểu lầm mà phải hối tiếc mãi mãi.

Những lời chân thành của ông Vĩnh Nguyên khiến Hiểu Đồng rất xúc động, hai mắt cô long lanh cố kìm chế nước mắt đang chực trào. Cô cười mà như không cười buồn bã đáp:

- Con đã chọn rồi, người con chọn là Vĩnh Thành.

- Con có thể lựa chọn lại mà. Hãy nắm lấy hạnh phúc cho bản thân mình con à. - Ông Vĩnh Nguyên thật tâm khuyên nhủ.

- Con biết chứ, nhưng con nợ Vĩnh Thành quá nhiều rồi, cũng như năm xưa mẹ con nợ ba con quá nhiều, chỉ có thể ở bên cạnh để trả món nợ này. Mẹ cũng có những giây phút hạnh phúc bên ba con, cho nên con tin, ở bên Vĩnh Thành con cũng được hạnh phúc.

- Thôi được, tùy con. Bác mong con đã lựa chọn đúng. - Ông Vĩnh Nguyên bất lực thở dài nói.

- Con sẽ sống thật hạnh phúc, Vĩnh Thành là một chàng trai tốt.

- Con nói đúng, Vĩnh Thành là một đứa con ngoan, nó chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho con.

- Bây giờ con sống có tốt không? - Ông Vĩnh Nguyên đột nhiên hỏi khiến cô kinh sợ, cô vội vàng nói:

- Con sống "một mình" rất rốt. - Hiểu Đồng cố tình nhấn mạnh hai chữ một mình. Cô không muốn ông biết đến sự tồn tại của bé Đường. Con bé là người thân duy nhất của cô, là vật báu của cô, cô tuyệt đối không để ai đưa bé Đường rời khỏi cô.

Ông Vĩnh Nguyên nghe Hiểu Đồng nói vậy thì vỗ tay cô nói:

- Chắc con đã rất vất vả?

Sau đó ông hỏi thăm vài chuyện hàng ngày của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng vui vẻ trò chuyện cùng ông rất thân mật.

Khi Hiểu Đồng cáo từ ra về, ông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên nói một câu:

- Đừng trách bà ấy, nếu muốn hận, hãy hận bác. Vì bác mới là người gây ra mọi tội lỗi, bác có lỗi với bà ấy và mẹ con. Bà ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương, đau khổ vì bị chồng phản bội. Mấy năm nay, bà ấy thường hay gặp ác mộng, bà ấy thường hay nói mơ, cho nên dù biết rằng mẹ con đã mất nhưng bác vẫn không tin vào sự thật. Bác cũng không muốn hận người đàn bà đã gây ra cái chết cho người phụ nữ mà mình yêu thuơng nhất... Bác không có tư cách để hận người đàn bà ấy, càng không có tư cách để ngăn con hận bà ấy nhưng xin con hãy đem mọi nỗi oán hận trút lên người bác.

Bước chân đang đi về hướng cửa bỗng khựng lại. Hiểu Đồng không quay lại, cô không muốn đối diện với ông Vĩnh Nguyên lúc này. Ngẩng đầu lên cao, Hiểu Đồng không muốn rơi nước mắt lúc này, không muốn quên đi nỗi hận bao năm nay. Mở nhanh cánh cửa ra, cô bước thẳng ra ngoài.

Hiểu Đồng biết chứ, cô biết rõ người đàn bà ấy rất đáng thương khi tình yêu dành cho chồng hết mực nhưng tình yêu của chồng lại không dành cho mình. Cô cũng biết bà ấy không cố ý gây ra cái chết cho mẹ mình, bà ấy chỉ là người như bao người phụ nữ khác, cũng ích kỷ, cũng ghen tuông trong tình yêu, không chấp nhận người đàn bà phá hủy gia đình mình. Nhưng mà, nếu không hận bà ấy, nếu cứ nhắm mắt bỏ qua mọi chuyện thì làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi đau trong mấy năm qua như vậy. Cô mang nỗi hận để tiếp tục sống, để có thể tự đứng lên, lấy nỗi hận làm sức mạnh cho mình.

Bây giờ, nếu bảo cô quên đi nỗi hận với bà ấy chẳng khác nào bảo một con nhím hãy vứt bỏ hết những gai trên người xuống, như vậy nó sẽ chết, cô sẽ gục ngã trước vết thương lòng của mình. Từ khi ba mất, tình yêu cô đều dồn hết cho mẹ, nỗi mất mẹ thêm nỗi đau mất Vĩnh Phong khiến cô không còn sức lực để tồn tại, cô dùng hận thù với bà ấy để làm gậy chống cho bản thân mình. Nếu vứt bỏ cây gậy chống đi, liệu cô có thể đứng vững hay không?

Hiểu Đồng luôn tự hứa với lòng sẽ có ngày khiến bà ấy phải thân bại danh liệt nhưng cô lại sợ làm tổn thương đến Vĩnh Thành, tổn thương lòng tin mà cậu dành cho cô. Cho đến khi cô gặp ông Văn Trác, cô cứ ngỡ, lần này cô có thể danh chính ngôn thuận khiến bà ấy suy sụp, nhưng cô lại phát hiện mình chưa đủ nhẫn tâm.

Bây giờ cả Triệu Vĩnh Nguyên cũng van xin cô tha thứ cho bà ấy. Người phụ nữ duy nhất của nhà họ Triệu mắc nợ cô, nhưng ba người đàn ông của nhà họ Triệu lại ban ơn cho cô. Ba người họ đều không muốn cô làm tổn thương bà ấy, cô phải làm sao đây, làm sao để có thể tha thứ mà bản thân không gục ngã đây? Hiểu Đồng thấy trong lòng đầy mâu thuẫn đến rối loạn.

Khi cô vừa bước xuống bậc tam cấp đầu tiên ở cửa bệnh viện, một chiếc xe màu đen láng cóng khá quen thuộc chạy đến đậu trước cổng bệnh viện, không đợi người tài xế kịp mở cửa, một quý bà ngồi phía sau tự động mở cửa bước ra, dáng vẻ vội vã và lo lắng. Nhưng rồi bà ta nhìn thấy Hiểu Đồng thì khựng lại. Ánh mắt bà ta gườm gườm nhìn Hiểu Đồng vừa bất ngờ vừa sợ hãi sau đó biến thành giận dữ. Gương mặt bà ta đỏ lên đầy tức giận hỏi:

- Cô đến đây làm gì?

- Bà đoán xem? - Hiểu Đồng khẽ nhếch môi cười khiêu khích, chọc tức khiến bà Mai Hoa càng tức giận, ánh mắt bà nhìn Hiểu Đồng như bốc hỏa.

Ngay lúc đó Vĩnh Thành chạy đến.

- Mẹ... - Vĩnh Thành buông tiếng gọi. - Sao mẹ biết mà...?

- Con tưởng con không báo thì không có ai báo cho mẹ biết sao hả? - Bà Mai Hoa giận dữ cắt ngang.

- Hai người... - Vĩnh Thành bối rối khi thấy bà Mai Hoa và Hiểu Đồng đang nhìn nhau.

- Không có gì đâu, anh đừng lo. Bác gái chỉ hỏi thăm em một chút về chuyện đám cưới của chúng ta mà thôi. - Hiểu Đồng cười giả lả nói.

Bà Mai Hoa định phản đối nhưng nhìn cái nhíu mày của Hiểu Đồng liền ngưng lại. Trông bà có chút e dè sợ hãi, bà nuốt nước bọt nhìn Vĩnh Thành, rồi nhớ lại câu nói của Vĩnh Thành: "Vốn dĩ người không phải mẹ con".

Câu nói này khiến bà Mai Hoa rất sợ hãi, cái sự thật mà bà không bao giờ nhắc tới, cái sự thật mà bà không muốn nhớ lại dù chỉ một chút. Khi Vĩnh Thành nói ra câu nói đó, bà cảm thấy mơ hồ dường như cái sự thật đó đang dần hé mở, cảm thấy Vĩnh Thành đã biết được chuyện gì rồi. Bà cố gắng trấn tĩnh, lấy lại vẻ bình tĩnh nói:

- Hai đứa chuẩn bị đám cưới tới đâu rồi?

Nghe bà Mai Hoa hỏi, Hiểu Đồng khẽ cười không trả lời nhưng Vĩnh Thành thì mừng rỡ vui vẻ:

- Con đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Tuần sau tụi con sẽ làm đám cưới.

- Nhanh vậy sao?

- Chỉ là một buổi tiệc đơn giản mà thôi. Hiểu Đồng không thích cầu kỳ.

- Chuyện lần trước mẹ nói, mẹ muốn rút lại. Con đã chọn cô ấy, dù mẹ có phản đối cũng vô ích. Nhưng mẹ sẽ không đến tham dự buổi lễ. - Bà Mai Hoa lạnh lùng nói, cố ý nhấn mạnh bốn chữ "không đến tham dự", mắt khẽ liếc nhìn Hiểu Đồng, cô thờ ơ như không có gì xảy ra.

Nói rồi bà đi vào trong, Vĩnh Thành sắc mặt hơi buồn nhìn theo bà. Hiểu Đồng vỗ vai cậu an ủi.

Hiểu Đồng đi rồi, ông Vĩnh Nguyên ngồi dựa lưng vào thành giường nhớ lại ký ức năm xưa.

Năm đó, ông Quốc Kiện sau khi bị phá sản, nợ ngập đầu, ông đau buồn nên chìm trong men rượu. Bà Cẩm Du một mình sức yếu không thể trả hết số nợ kia, và ông Quốc Kiện nếu không trả hết nợ trong vòng hai tháng thì sẽ phải đi tù. Cho nên vì không muốn chồng lâm vào cảnh tù tội, bà Cẩm Du cắn răng chạy đến nhờ Triệu Vĩnh Nguyên giúp đỡ.

Triệu Vĩnh Nguyên bao lâu nay vẫn không thể quên được người bạn thanh mai trúc mã. Vẫn nét đẹp ấy, vẫn dáng vẻ yêu kiều ấy nhưng có phần tiều tụy đi khá nhiều khiến ông chua xót. Nhưng chính vì yêu nên ông hận con người phụ bạc ấy, con người mà khi xưa ông vừa đi xây dựng sự nghiệp tìm tương lai hạnh phúc cho hai người thì bà đã vội lấy chồng.

Trước những lời trách móc của ông, bà Cẩm Du đau đớn khóc mà nói:

- Vĩnh Nguyên, sở dĩ năm xưa em làm đám cưới với Quốc Kiện là vì em đã mang thai con của chúng ta. Khi anh đi rồi, em mới hay. Ngay lúc đó, ba em vì bị bạn lừa gạt mà thiếu nợ khắp nơi, lại không thể liên lạc với anh. Em chỉ là một cô gái yếu đuối có thể làm cách gì giúp cho ba em đây, em càng không thể đứng nhìn ba mình đi tù. Ngay lúc đó thì Quốc Kiện xuất hiện, anh ấy đã dang tay giúp đỡ gia đình em. Em và anh ấy cưới nhau chỉ là hình thức để che dấu cái bào thai đang hình thành trong bụng em, anh có hiểu không? Nhưng kể từ lúc đó, sức khỏe ba em yếu dần đi rồi mất, em vì không chịu đựng nổi cú sốc này nên đã ngất đi. Cái thai cũng vì thế mà bị mất. Mặc dù em biết Quốc Kiện yêu em nhưng trong thâm tâm em vẫn chờ đợi ngày anh trở về, Quốc Kiện cũng đồng ý sẽ cùng em ly dị. Nào ngờ khi anh trở về thì lập tức cưới vợ, anh không cho em một lời giải thích mà đặt dấu chấm hết cho sự chờ đợi của em. Anh có biết em đau đớn thế nào không?

Ông Vĩnh Nguyên nghe bà Cẩm Du nói thì cả người chao đảo, sửng sốt, sau đó là cảm giác hối hận và đau khổ ập đến. Ông vì quá hận nên đánh mất lý trí, không tìm hiểu rõ ràng sự tình.

Cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của ông, quay qua nhìn thì thấy gương mặt lo lắng của bà Mai Hoa hiện ra, ông bỗng cảm thấy xúc động vô cùng, bao nhiêu năm qua, bà vẫn dành cho ông tình cảm chân thành nhất.

***

Vì Hiểu Đồng cưới cho nên Trúc Diễm quyết định lên ở luôn để tiện bề chăm sóc bé Phong.

- Vậy em và bác Trung sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc cho chị. - Hiểu Đồng nghe Trúc Diễm nói ra quyết định thì bèn nói.

Năm đó, khi Vĩnh Phong ra đi, Trúc Diễm lại mang thai, Hiểu Đồng đã xin thầy hiệu trưởng cho phép mình học theo diện từ xa. Hiểu Đồng và Trúc Diễm dọn đi nơi khác, rồi thay thế Trúc Diễm quản lý công việc làm ăn, để Trúc Diễm an tâm dưỡng thai. Sau khi Trúc Diễm sinh em bé, Hiểu Đồng đành nhờ cậy bác Hà, mẹ Đình Ân chăm sóc. Bác Trung, ba Đình Ân vì lớn tuổi, không thể tiếp tục làm tài xế cho người ta nhưng lại không chịu được cảnh nhàn rỗi nên Hiểu Đồng kéo bác về phụ giúp mình. Sau đó vì bận thực tập nên Hiểu Đồng giao hết công việc cho bác Trung quản lý. Lợi nhuận một nửa gửi về cho Trúc Diễm chăm lo cho gia đình, nửa còn lại, Hiểu Đồng chia cho mình và bác Trung.

- Từ từ đi, bây giờ chị chưa muốn làm việc bây giờ, chú Trung đang quản lý rất tốt mà! - Trúc Diễm khoát tay nói. - Chị muốn dành thời gian cho bé Phong, chị bỏ mặc thằng bé cũng lâu, phải bù đắp cho nó một chút. Mà bây giờ em cứ lo việc đám cưới trước đi.

Rồi Trúc Diễm quay sang Đình Ân và Minh Thùy, cũng đang có mặt ở đó:

- Chị cứ nghĩ một trong hai đứa sẽ là phù dâu chứ?

- Vì Đình Ân đang rất bận, Minh Thùy phải theo giúp cậu ấy, nên em nhờ cô bạn Mai Thi cùng làm trong công ty làm phù dâu. Cái cô nàng này rất tốt bụng và nhiệt tình. - Hiểu Đồng vội giải thích, rồi phì cười: - Mọi người biết không, hôm trước, cô ấy và em cùng đến đưa thiệp cho bác sĩ Hữu Thiên, nào ngờ cô ấy bị tiếng sét đánh trúng. Ngày nào cũng hết nhức đầu đến đau bụng đến nhờ Hữu Thiên cho thuốc. Thiệt là...

Ba người kia nghe Hiểu Đồng cũng phì cười, sau đó họ bàn đến việc đám cưới thì chuông reo lên inh ỏi. Minh Thùy đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Quốc Bảo. Quốc Bảo không nói không rằng xông thẳng vào trong nhà nhìn Hiểu Đồng hùng hổ nói:

- Cô có biết cô làm vậy, bây giờ anh Vĩnh Phong thế nào không? Anh ấy đau buồn đến điên rồi, anh ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên anh ấy đi!

- Anh ấy nhận lời vì anh ấy thích đua xe, sao tôi có thể khuyên anh ấy được? - Hiểu Đồng cố tỏ ra lạnh lùng nói.

- Hiểu Đồng, cô có biết đã lâu rồi anh Vĩnh Phong không đua hay không, hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên anh ấy hủy bỏ đi! Nếu không, anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu. - Quốc Bảo nghiến răng nghiến lợi nhìn Hiểu Đồng cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.

Hiểu Đồng ngồi chết lặng tại chỗ, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Minh Thùy, Trúc Diễm và Đình Ân đều nhìn Hiểu Đồng nhưng không biết nói gì trước sự việc này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3