Nói yêu em bảy lần - Chương 9 - Phần 2

Nhỏ toan bỏ đi, thì Tuấn Anh ghiến răng miễn cưỡng nói lớn hơn:

- Anh yêu em. Em mà còn không nghe nữa thì anh mặc kệ đó.

Tùng Linh liền quay lại nhe răng cười nhanh nhở và nói:

- Nghe rồi, nghe rồi, nghe rất rõ là đằng khác. Anh đã nói hai lần rằng: “Anh yêu em”. Hehe, nghĩa là chỉ cần năm lần nữa thôi, em sẽ chính thức làm bạn gái của anh.

- Cái gì? – Tuấn Anh há hốc miệng thành chữ A, mắt thành chữ O nhìn khuôn mặt thay đổi một cách đáng kinh ngạc của Tùng Linh, mới biết rằng mình là thằng đại ngốc bị con nhỏ đại thông manh lừa.

Nhưng Tuấn Anh cố vớt vát thêm một chút, không cam lòng bị thua nhanh chóng đến 2 lần như thế. Cho nên bèn nói:

- Tính một lần thôi.

- Binh bất yếm trá mà, hehe. Từ miệng anh nói ra hai lần, thì phải tính là hai lần chứ. – Tùng Linh nháy mắt không chấp nhận, rồi vui vẻ bảo – Thôi, mau đi ăn cơm đi, em đói bụng rồi.

Nói xong, nhỏ bỏ đi trước, Tuấn Anh ở lại thề nguyền rằng: Nhất định phải sửa luật tỏ tình lại mới được.

Tùng Linh ăn xong, hôm nay rất tự giác đi rửa chén bát mà không chờ mẹ sai bảo.

- Con gái. – Mẹ nhỏ kinh ngạc khe khẽ gọi nhỏ, giọng có chút lo lắng.

- Dạ.

- Con thất tình à. – Mẹ nhỏ chậm rãi buôn một câu.

Giây phút sau đó là mấy tiếng loảng xoảng, cùng tiếng ho sặc sụa của nhỏ.

- Sao mẹ tự nhiên nói chuyện gì cục vậy. Con làm gì mà thất tình chứ. – Nhỏ lấy lại bình tĩnh, cũng may là cái dĩa trong tay nhỏ rơi xuống chỉ tạo ra sự va chạm chứ không có hề bị bể.

- Không phải sao. Tại mẹ nghe người ta nói, chỉ khi con người ta thất tình, người ta mới thay đổi nhiều đến thế. – Mẹ nhỏ cười cười giải thích.

- Con gái mẹ xinh đẹp thế này, dễ thương thế này. Người xếp hàng theo con đầy cả xóm. Ba mẹ cần nuôi chó dữ để canh nhà, làm gì con gái ba mẹ có chuyện thất tình chứ. – Nhỏ chề môi rồi bắt đầu nổ.

Chẳng ai đánh thuế giấc mơ, cũng chẳng ai rỗi hơi kiểm chứng lời nói ngông của nhỏ cho nên, nhỏ cứ thế mà bố khoét. Haha

- Này, anh khai thiệt đi, nó có phải con em hay không? – Mẹ nhỏ quay sang đánh vào tay ba nhỏ hỏi.

- Để mai anh đi xét nghiệm ADN – Ba nhỏ cũng hóm hỉnh trả lời rất ăn ý với mẹ nhỏ.

Nhỏ nghe ba mẹ nói mà tức muốn hộc máu, trên đời này ao lại có ba mẹ thế này. Đem con cái mình ra làm trò vui. Nhỏ tức quá hét lên:

- Con mới phải hỏi có thật ba mẹ là ba mẹ của con hay không?

- À, cái này mẹ có thể trả lời con nè. Mẹ nhặt con ở bãi rác đó.

- Thôi được rồi. Con thua. – Đúng là có thể đấu với trời, có thể đấu với đất, nhưng không thể đấu với ba mẹ, bởi vì trời sẽ đánh, đất sẽ nổ tung. Thua ngay tức khắc.

Nhỏ nhanh chóng rửa chén rồi về phòng chuẩn bị tập và đi qua nhà Tuấn Anh. Nhưng mà lần này đến lượt nhỏ bị nhốt, tuy không bị nhốt bên trong như Tuấn Anh mà là bị nhốt bên ngoài. Bởi vì, Tuấn Anh đã tắt chuông cửa, nhỏ kêu mỏi miệng cũng không thấy trả lời. Nhỏ hừ mũi tức giận nói:

- Định giở trò với em hả.

Nhỏ nhìn xem cửa ban công vẫn mở, nhỏ khoái chí cười bảo:

- Đường chính đạo không đi được thì đi đường đạo tặc thôi.

Thế nhưng đường đạo tặc của nhỏ cũng không thể đi được, bởi vì Tuấn Anh đã đem cái tấm ván vốn là cầu bắt qua sông của nhỏ về đặt ở ban công nhà mình.

Tùng Linh tức giận nghiến răng nghiến lợi.

- Được lắm. Anh tưởng làm vậy thì em không còn cách sao. Nói cho anh biết, em là vua bắt chước đó. Chưa từng thử nhảy qua, điều đó không chứng mình là em đây không thể nhảy qua đâu.

Nghĩ là làm, nhỏ lập tức bỏ sách vở vào trong túi xách của mình rồi sau đó, ném qua nhà của Tuấn Anh.

Tiếng bịch vang lên thật lớn làm Tuấn Anh đang ngồi xem tivi trong phòng giật mình, cậu vội chạy đến ban công xem chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, cậu chứng kiến một màn phi thân cực kì…cực kì… giống mình lúc nãy. Nhưng cái khác biệt là chân dài và chân ngắn.

Chân cậu dài, cậu dễ dàng chạm đến ban công phòng nhỏ rồi nhảy xuống ban công dễ dàng. Còn chân kia ngắn hơn cho nên vừa chạm lên thành ban công đã chới với đứng không vững, cả người hơi ngửa ra sau, chồng chềnh như muốn làm một cú rơi tự do.

Tuấn Anh tái cả mặt, đưa tay vội vàng giữ lấy nhỏ, ôm lấy eo nhỏ kéo nhỏ xuống, cứu nhỏ khỏi tử thần chết chóc. Thành ra, cậu và nhỏ cùng ngã vật ra sau, đọ sức với nền nhà. Nhưng đáng tiếc, trong cuộc đó sức đó, Tuấn Anh là người thua cuộc hoàn toàn, bởi vì cậu bị đập người đến đau điếng, chỉ có người được cậu cứu là an toàn mà thôi.

Chẳng những là an toàn, mà phải nói là rất an toàn cùng khoái chỉ bởi vì Tùng Linh nằm trên người cậu cười hí hửng bảo:

- Anh à, thú nhận đi. Anh yêu em có phải không?

- Em bị điên hả, có biết chút nữa là chết rồi hay không? – Tuấn Anh chẳng có tâm trạng đùa giỡn với nhỏ, cậu tức giận mắng.

- Yên tâm đi, em nghĩ cùng lắm là què quặc mà thôi. – Tùng Linh vừa thoát chết thế những lại chẳng hề ý thức điều đó mà vẫn hí hửng cười nói.

- Em còn cười được nữa hả, cái đầu heo này. – Tuấn Anh tức quá liền lấy tay ký đầu nhỏ cái cốc rồi đẩy nhỏ đứng lên.

Bị đánh đau, Tùng Linh mếu máo bảo:

- Ai bảo anh khóa cửa nhà, còn chôm luôn tấm ván của em làm em không qua được, cho nên mới đánh liều nhảy qua như thế chứ bộ.

Tuấn Anh lúc nãy cũng dịu lại, bèn nói:

- Được rồi, từ nay anh không khóa nữa. Sau này cấm em làm trò nguy hiểm này nữa.

Tuấn Anh cuối cùng cũng chịu thua, đầu hàng vô điều kiện trước nhỏ. Tùng Linh nghe xong khoái chí gật đầu lia lịa sau đó nhặt túi xách nịnh nọt Tuấn Anh giảng bài.

- Khoan đã. – Tuấn Anh đã chặn nhỏ lại và nói.

- Về cái vụ đánh cược của chúng ta.

- Quân tử nhất ngôn nhé, không được rút lời. – Nhỏ tưởng Tuấn Anh bị nhỏ chiếm thế thượng phong nên hủy cá cược.

- Không phải rút lời, mà là thêm quy định. – Tuấn Anh bèn gạt phăng lời nhỏ.

- Thêm quy định gì. – Nhỏ nhìn Tuấn Anh ngờ vực.

- Quy định đơn giản thôi. Mỗi thứ chỉ được một lần thôi, giống như lần sau dù có lỡ hôn cũng không được tính. Mỗi ngày cũng chỉ được 1 lần tỏ tình thôi, lời tỏ tình thứ 2 sẽ bị gạt bỏ. Nếu em chấp nhận thì tụi mình tiếp cục cá.

Nhỏ mím môi suy nghĩ, sau đó nhìn Tuấn Anh đánh giá rồi mới nói:

- Được thôi. Nhưng chỉ bắt đầu từ bây giờ có hiệu lực. Việc anh tỏ tình với em hai lần, vẫn được tính.

- Cũng được. Tính thì tính.

Cả hai đứa đều gườm mắt nhìn nhau đầu quyết tâm.

Tối về nhà, Tùng Linh ngồi nghiên cứu trên máy tính, tìm hiểu cách cưa đổ chàng trong 7 ngày.

Nhỏ Phương gọi điện cho nhỏ hỏi han tình hình chiến trận, Tùng Linh mĩm cười thích chí nói:

- Đã chiếm được 2 rồi, chỉ cần thêm năm lần nữa là Ok.

- Nhưng mà anh ý đã bắt đầu cảnh giác rồi, sau này sẽ giang truân nhiều lắm đó. – Nhỏ Phương khẽ thở dài nhắc nhở nhỏ đứng đắc ý quá sớm.

- Yên tâm, dù thế nào, tui cũng nhất định phải làm cho anh ấy nói ra cho bằng được. – Tùng Linh đầy quyết tâm nói – Nhưng mà tui vẫn cần mấy bà làm quân sư cho tui.

- Đương nhiên. Bà yên tâm, tụi tui nhất định sẽ ủng hộ bà mà. – Nhỏ Phương lập tức nhấn mạnh lời nói của mình để bày tò tình bạn bè thân thiết luôn ủng hộ nhau.

- Uhm, cố gắng lên.

Ngày hôm sau, nhỏ qua nhà Tuấn Anh ngoan ngoãn ngồi học như mọi hôm, mặc dù rằng chữ vào đầu nhỏ chẳng được bao nhiêu, nhưng có thể xem là đã tiến bộ không ít, giải toán tuy chậm, nhưng biết áp dụng công thức vào bài giải khá tốt.

Tuấn Anh thầm khen nhỏ có tiến bộ, nhỏ nhanh nhẹn đặt ra yêu cầu của Tuấn Anh:

- Anh à, em siêng năng như thế, có phải nên khen thưởng để khích lệ động viên hay không?

Nhìn ánh mắt ranh ma của nhỏ, Tuấn Anh biết ngay là nhỏ muốn vòi vĩnh yêu cầu mình phải nói yêu nhỏ một lần, cho nên bèn từ chối:

- Học là cho bản thân em chứ không phải cho anh. Em không học thì người thiệt thòi về sau này là em chứ không phải anh. Em đừng mong lấy việc tiến bộ mà bắt anh nói yêu em nhé.

- Đương nhiên là em không đòi hỏi điều này rồi. Sao anh có thể nghĩ xấu em đến cơ chứ. – Nhỏ làm mặt giận khi nghe xong mấy lời của Tuấn Anh – Bộ trong mắt anh, em tệ đến thế sao? – Mắt nhỏ rưng rưng, chấp hai tay để trên mặt bàn, rồi úp đầu xuống dưới hai tay uất ức vô cùng.

Tuấn Anh thấy biểu hiện của nhỏ như thế, cậu thấy hơi áy náy, bén lay tay nhỏ bảo:

- Được rồi, anh xin lỗi. Vậy em nói đi, em muốn khen thưởng khích kệ thế nào?

- Chơi trò chơi với em. – Nhỏ liền bật ngay đầu nhìn Tuấn Anh nói liền lập tức – Mỗi lần em có thành tích tốt, anh sẽ chơi trò chơi với em.

- Chơi trò chơi?

- Đúng đó. Vì vui mà, sau những giây phút học hành căng thẳng cần vui chơi cho thoải mái mà. – Nhỏ gật đầu.

- Cũng được. – Tuấn Anh thấy nhỏ yêu cầu cũng không có gì ghê gớm, cho nên cậu cũng đồng ý.

Tùng Linh thấy Tuấn Anh đồng ý rồi, nhỏ khẽ cười thầm trong bụng.

“ Bây giờ cọc không đi tìm trâu nữa mà chỉ đứng im đợi thôi. Nhưng có điều, nó sẽ kéo dây cho trâu lại gần nó chứ”

Cả tuần liền, Tùng Linh bỗng hăng hái vô cùng. Nhỏ thường xung phong lên bảng khảo bài,, xung phong làm bài tập lấy điểm. Dưới sự trợ giúp ngầm bên dưới của mấy đứa bạn, Tùng Linh thuận lợi qua mấy cửa ải của thầy cô, và đương nhiên là khoe ngay thành tích của mình với Tuấn Anh.

Và trò chơi bắt đầu.

“Trò chơi của nhỏ rất đơn giản, nhỏ đưa ra bài toán”

1 * 8 + … = 9

1…* 8 + … = …8

1…* 8 + … = …7

1…* 8 + … = …6

1…* 8 + … = …5

1…* 8 + … = …4

1…* 8 + … = …3

1…* 8 + … = …2

1…* 8 + … = …1

Tuấn Anh nhìn bài toán, trong đầu bỗng cảm thấy ong một cái, nhức cả đầu.

Tuấn Anh nhìn bài toán, rồi nhìn sang vẻ mặt đắc ý của nhỏ đầy nghi ngờ, cậu hỏi kỹ lại:

- Bài toán này có kết quả hay không?

- Đương nhiên là có kết quả rồi, chẳng lẽ em gạt anh, anh cũng biết xưa nay toán em dốt nhất, còn anh thì giỏi nhất. Em có ngu mà đưa cho anh bài toán lạ chứ.

Tuấn Anh nghe vậy thì cúi đầu hý hoáy ngồi giải bài toán của nhỏ. Còn Tùng Linh thì ngồi che miệng cười ngất. Nhỏ ngồi hý hoáy học bài tiếp, chân run đùi đắc ý chờ Tuấn Anh giải bài.

Nhưng trong lòng chẳng học được bao nhiêu nữa, nhỏ ngồi nghêu ngao hát:

Con còng có cái cẳng còn co co

Có con cua cái có cái càng cong cong

Con cua cắn cần câu cá

Cua cái cong cái càng

Còn cẳng còng còn co co.

Co co, co co cẳng co co cẳng

Cẳng của còng cẳng còn co co

Cong càng, con còng

Cái cẳng còn co co

Cái con cua cái cẳng con còng cái cẳng còn co

Hát xong, nhỏ hỏi Tuấn Anh:

- Thấy gọi ý chưa?

- Gợi ý gì? – Tuấn Anh chau mày ngẫm bài hát của nhỏ, chẳng thấy cái gợi ý bài giải ở đâu cả.

- Thì có con còng và con cua – Nhỏ cười hì hì bảo – Tụi nó có càng to càng nhỏ.

Càng to càng nhỏ. Tuấn Anh ngẫm một chút, cái sự hé mở lời giảng của nhỏ cũng thật là quá vòng vo khó hiểu. Thế nhưng, Tuấn Anh đã nhanh chóng giải ra dựa vào gợi ý của nhỏ. Cuối cùng, cũng đưa ra kết quả của bài toán trời ơi đất hỡi của nhỏ:

1 * 8 + 1 = 9

12 * 8 + 2 = 98

123 * 8 + 3 = 987

1234 * 8 + 4 = 9876

12345 * 8 + 5 = 98765

123456 * 8 +6 = 987654

1234567 * 8 + 7 = 9876543

12345678 * 8 + 8 = 98765432

123456789 * 8 + 9 = 987654321

- Xem đi, có đúng hay không? – Tuấn Anh hớn hở khoe bài giải của mình với nhỏ sau hơn 20 phút đánh vật với bài toán trần trụi kia.

Tùng Linh nhìn sơ qua bài giải rồi liền vỗ tay tán thưởng:

- Anh đúng là giỏi thật đó, nhanh như vậy đã tìm ra lời giải rồi. Người khác giải bài này, vật vả cả tuần mới ra đó.

Được khen Tuấn Anh không khỏi tự hào, trước giờ lúc nào cũng được khen giỏi. Nhưng đó đều là những bài toán áp dụng công thức, còn mấy bài toán kiểu này, chỉ đến khi đi thi toán toàn quốc mới có cơ hội vận dụng. Xem như học thêm được một vài điều hay nữa.

Tùng Linh thấy Tuấn Anh thích thú như vậy, nhỏ liền nói:

- Em với anh cùng nhau giải bài toán này, xem ai giải nhanh nhất nhé, ai tính chậm sau 4 giây thì thua. Tất nhiên là không được dùng máy tính. Anh thấy thế nào?

Đang có hứng, Tuấn Anh chấp nhận ngay, cậu bèn nhanh chóng gật đầu.

- Đề là lấy bất kỳ con số nào nhân với 11. Anh ra đề rồi đến em ra đề. Chúng ta lần lượt ra đề với nhau. Giờ em ra đề trước làm mẫu hén, anh chuẩn bị tinh thần đi.

- 18 nhân 11 bằng bao nhiêu?

Tuấn Anh còn đang ngẫm thì Tùng Linh đã nhanh chóng đưa ra đáp án: 198, sau đó nhìn Tuấn Anh cười khoái trí, bởi vì Tuấn Anh cũng xác nhận là nhỏ làm đúng, cậu chỉ chậm hơn nhỏ vài giây mà thôi. Không cam tâm, Tuấn Anh bèn ra đề:

- 22 nhân 11.

- 242 – Tùng Linh gần như đáp liền lập tức.

Tuấn Anh nghi ngờ, nhỏ đã học thuộc các đáp án, cho nên quyết tâm ra đề một phen nữa:

- 41 nhân 11.

- 451

Rồi đề càng ra càng khó, đề số càng cao, thì thời gian càng dài hơn, thế nhưng lần nào Tuấn Anh cũng chịu thua Tùng Linh cả.

- Em tính cách nào hay vậy.

- Hehe, bí mật. – Tùng Linh là đang áp dụng chiến thuật của nàng Scheherazade con gái quan tệ tướng trong tác phẩm nổi tiếng ngàn lẻ một đêm. Câu chuyện thế này:

“ Vị vua nọ, bị hoàng hậu vợ mình lừa dối, bà ta có quan hệ với người khác bị ông bắt gặp, cho nên ông không tin tưởng ở phụ nữ nữa. Mỗi ngày, ông cho một thiếu nữ đến ngủ với mình, nhưng sáng hôm sau liền đem giết họ đi. Chẳng mấy chốc thiếu nữ trong đất nước chẳng còn mấy người, dân oán thán và sợ hãi vô cùng. Nàng Scheherazade thấy cha mình sầu muộn vì việc bắt thiếu nữ đi hầu vua, cho nên tình nguyện đi. Nhưng nàng là một cô gái khôn ngoan, nàng xin phép dẫn em gái theo cùng. Khi gần sáng, sắp đến giờ chém đầu, cô em gái sẽ thức dậy và yêu cầu Nàng Scheherazade kể một câu chuyện. Và lần nào nàng cũng dừng ở đoạn gây cấn khi trời sáng. Nhà vua vì muốn nghe câu chuyện tiếp theo, đành để nàng sống thêm một ngày. Cứ thế, bằng sự thông minh của mình, Nàng Scheherazade đã trả qua 1001 đêm và giúp nhà vua nhận ra mọi chuyện”

Cho nên, Tùng Linh cũng muốn bắt chước người con gái thông minh đó, gợi trí tò mò cho Tuấn Anh, để rồi sau đó…

- Nói yêu em một lần đi, em chỉ bí quyết cho.

Tuấn Anh lườm nhỏ một cái rõ dài, Tùng Linh nhún vai nghẻo đầu tỏ ý:

- Em chỉ nói đùa thôi. Với cái đầu thông minh như anh, mò một tí sẽ ra ngay ý mà. Nhưng mà, các nhà toán học, bỏ ra rất nhiều thời gian để nghĩ ra cách giải toán nhanh gọn thế này, nếu anh mà nghĩ thì cũng mất nhiều thời gian lắm. Càng suy nghĩ, sẽ càng thấy nhức đầu, càng nhức đầu thì càng nghĩ không ra. Nói một câu tỏ tình vô hại với em, anh sẽ có được đáp án anh cần. Dù sao thì thêm một lời tỏ tình cũng đâu có chứng tỏ ngay rằng, em sẽ là bạn gái của anh đâu đúng không. Em mà là anh, cứ thoải mái tỏ tình, hết 6 lời tỏ tình rồi thì quyết tâm giữ lại lời tỏ tình cuối cùng là được thôi mà.

Nhỏ cố tình nhấn mạnh câu cuối, thế nhưng Tuấn Anh vẫn không lên tiếng nói gì hết, Tùng Linh hít sâu một hơi, quyết định chơi chiêu cuối cùng:

- Dạo này mình cũng hay quên ghê ta, hôm nay nhớ, ngày mai quên. Càng để lâu, trí nhớ mình càng tệ, mình sợ là mình sẽ quên hết mọi thứ quá.

Thấy nhỏ thở dài như thế, Tuấn Anh biết tỏng ý đồ của nhỏ, ngẫm thì nhỏ nói cũng đúng. Chỉ cần cậu giữ lại lời tỏ tình cuối cùng, thì dù nhỏ có làm gì, cũng chỉ là công cốc mà thôi. Mới là lời tỏ tình thứ 3 thôi mà, cho đi cũng không sao.

Cậu hĩnh mũi nhìn nhỏ nói:

- Em nghe cho rõ nha, không được bắt anh nói lại rồi tính là hai lần đâu.

Nói xong, cậu chờ nhỏ gật đầu đồng ý rồi mới nói tiếp:

- Không nói anh yêu em được không? Nói nghe ngượng miệng quá.

- Được rồi, cứ nói những lời nào ngụ ý tỏ tình cũng được – Tùng Linh gật gật đầu bảo.

- I Love You

Dù đã có sự chuẩn bị, thế nhưng, nhỏ cũng không khỏi bất ngờ trước ba chữ “I love you” này. Trái tim bị sự bất ngờ này làm cho đập mạnh, suýt nữa là văng ra ngoài. Nhưng nhỏ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngay.

- Yeahhhhhhhhhh. Lời tỏ tình thứ 3 rồi. Nói yêu mình lần thứ 3 rồi.

Nhỏ nhảy cẩng lên vui mừng, reo hò thích thú như trẻ nhỏ được nhận món quà yêu thích của mình. Tuấn Anh nhìn điệu bộ nhún nhảy như con loi choi của Tùng Linh mà không khỏi phì cười.

- Em phải về gọi điện báo tin vui này cho các bạn em mới được.

Tùng Linh reo lên xong rồi định mở cửa bỏ đi, nhưng Tuấn Anh đã nhanh chóng gọi giật nhỏ lại bảo:

- Này, em chưa giải đáp cho anh.

- Đơn giản lắm, anh cứ lấy hai số đó cộng lại với nhau rồi cho nó nằm chính giữa là ra kết quả khi nhân với con số 11.

Tuấn Anh nghe Tùng Linh nói xong thì vội cầm bút lên tính thử, cậu đinh ninh rằng Tùng Linh sẽ chạy như bay về nhà gọi điện báo ấm ĩ cho tụi bạn. Không ngờ là, Tùng Linh vừa chạy đến nắm cửa liền quay trở lại hôn trộm lên má ậu một cái rồi nói:

- I love you, too

Tuấn Anh đờ cả người ra khi bị hôn, cây bút trện tay rời khỏi tay cậu rơi cái phịch xuống đất. Tùng Linh lần này đúng là chạy như bay ra khỏi phòng cậu.

Một giây sau khi Tùng Linh biến mất, mặt cậu bỗng đỏ bừng lên, cậu đưa tay chạm lên mặt mình, nơi vừa bị Tùng Linh hôn, cảm thấy tim của mình kỳ lạ khác thường, đập mạnh hơn ngày thường nhiều vô cùng. Nhưng sau đó, cậu nhận ra một điều… tay cậu có cảm giác ướt.

Thì ra trong lúc hấp tấp, hôn trộm, Tùng Linh không kiểm soát được, đã để lại nước miếng trên má cậu. Tuấn Anh tức giận dùng tay chùi chùi má mình, ghiến răng ghiến lợi bảo:

- Nếu mà ra không đúng, anh giết em.

Nhưng mà

18*11=198: lấy 1+8=9, đe, 9 để giữa 1 và 8 ra kết quả 198.

Thử một bài khác:

17*11= 187: 1+7=8 kết quả không sai chính là 187

22*11=242

33*11= 363

41*11=451

…….

Cuối cùng Tuấn Anh cũng phải nhận thua để học được một bí quyết mới.

Thế là, cứ một ngày, Tùng Linh lại hý hửng chạy đến gặp Tuấn Anh và bày một trò tinhq úai của mình:

- Em với anh chơi số nhé. Mỗi người chỉ có thể nói từ 1-3 số liên tiếp nhau, trong giới hạn từ 1 đến 30. Ai là người đọc được chữ số 30 cuối cùng thì là người chiến thắng. Em cho anh nói trước….

- 1 2 3…

- 4

….

- 26…- Nhỏ lập tức đọc số 26 và giơ cao biểu hiện chiến thắng của mình.

Bởi vì, dù Tuấn Anh có đọc một số duy nhất là 27, thì nhỏ vẫn có thể đọc 28, 29, 30 và chiến thắng. Nếu Tuấn Anh đọc số 27, 28 thì nhỏ đọc 29, 30 vẫn là nhỏ chiến thắng. Nếu Tuấn Anh có đọc số 27, 28, 29 thì nhỏ vẫn có thể đọc số 30 cuối cùng và chiến thắng.

Và Tuấn Anh thua một cách vinh quang dù rằng cậu có chơi cùng nhỏ biết bao nhiêu lần. Cuối cùng đành phải nói lời tỏ tình với nhỏ để đổi lấy bí kíp của nhỏ.

- Đơn giản lắm, bì quyết đó là anh phải đọc làm sao, để bản thân có thể chạm vào những con số giới hạn. Và con số giới hạn cuối cùng chính là con số 26. Vậy thì chiến thắng là điều dĩ nhiên. Thấy em thông minh không?

Một lần nhỏ đạp bàn bảo:

- Chúng ta đều là con nhà võ, cứ giải quyết bằng võ thuật đi. Người thua phải làm theo yêu cầu của người thắng.

Sau đó, nhỏ hùng hồn dẫn Tuấn Anh đi đến trường họ võ của mình. Tuấn Anh từng là quán quân, nhiều người biết cậu, bèn đi đến thách đấu, cũng chỉ gọi là đấu giao lưu. Tất vả đều là các đàn anh kháo trên của nhỏ, đấy chừng vài người, sức Tuấn Anh đã cạn kiệt.

Đến khi đấu với Tùng Linh, Tuấn Anh bị hạ nock out một cách ê chề. Cuối cùng theo cái ngoắc tay của nhỏ, phải nói lời tỏ tình thứ 5 của mình. Và cũng nhận ra một sự thật là: Tùng Linh biết võ, không thể nói là cao thủ, nhưng cũng không phải là hạng gà mờ. Dù cậu có giỏi cỡ nào, nhưng với cách thức triệu tiêu sinh lực địch của nhỏ, cậu thua là điều hiển nhiên. Rõ ràng có âm mưu từ trước mà.

Có một lần hai đứa cãi nhau về vấn đề….ăn mít.

Tùng Linh tốt bụng đem mít qua cho Tuấn Anh ăn, thế nhưng lại vô cớ gây sự, sau đó thì có câu đúc kết thế này:

- Anh nói đi. Mít này của ai? Mít em hay mít anh.

Tuấn Anh há miệng mắc quai, lỡ ăn mít của nhỏ rồi, đành hậm hực trả lời:

- Mít em.

- Ok, lời tỏ tình của anh, em chấp nhận. – Nhỏ như chỉ chờ có thể liền đứng dậy vỗ tay hoan hô bảo – Yeahhhhhh, lại thêm một lời tỏ tình nữa rồi.

- Anh tỏ tình với em hồi nào? – Tuấn Anh ngơ ngác nhìn nhỏ hỏi.

- Chẳng phải đã bảo “cứ nói những lời nào ngụ ý tỏ tình cũng được”. Vừa rồi anh nói là miss (nhớ) em, chẳng phải là ngụ ý tò tình rồi hay sao. – Nhỏ thản nhiên đáp.

Tuấn Anh biết mình đã bị nhỏ gài rồi, nhưng giờ chẳng thể phản bác được gì hết. Đành ngậm bồ hòn, cắn răng thề, tuyệt sẽ không nói ra lời nào nữa.

Sáu lời tỏ tình, làm cái vèo đã bật ra hết. Lời thứ 7, tuyệt đối sẽ không nói ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!