Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 054 + 055

Chương 54: Quan gia tiểu thư

“Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi qua đi, Lý tiểu thư cùng Trần tiểu thư rất tốt,” Hàn Thanh Tư đối Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Ta cùng hai vị tiểu thư không quen, đi chỉ làm mất hưng trí của mọi người, muội muội cứ đi thôi, ta ở trên thuyền xem một lúc rồi trở về,” Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn cùng những tiểu thư yểu điệu này tiếp xúc, huống chi hôm nay đến cùng có phải trùng hợp hay không vẫn còn không nhất định a.

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói không đi, Hàn Thanh Tư lập tức nóng nảy, “Chúng ta cùng tới, ta sao có thể để một mình tỷ tỷ ở đây, chúng ta cùng đi đi, gặp nhau chào hỏi một chút thôi là được,” hôm nay nàng đúng là hao phí tâm tư rất lớn.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn tựa vào bờ biển, trên sàn tàu còn có hai nam tử đang đứng, trong lòng có chút không thoải mái, “Muội muội vẫn nhanh chút đi thôi, ta từ trước đến nay thích thanh tĩnh quen rồi, không có gì đáng ngại, nếu có cơ hội mà nói sẽ cùng hai vị tiểu thư gặp mặt.”

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hàn Thanh Tư đành phải một người lên chiếc thuyền lớn kia, Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh một phen, cùng nàng chơi thủ đoạn, vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

“Thanh Tư, sao chỉ có một mình người, Hàn Nguyệt Nguyệt đâu?”, các nàng đều nghe nói, vốn Thanh Tư cùng với Vân vương thành thân, thật tốt một đôi trai tài gái sắc, nhưng là nửa đường nhảy ra Hàn Nguyệt Nguyệt, làm Hàn Thanh Tư mất hết tất cả, các nàng đối Hàn Nguyệt Nguyệt cũng nảy sinh địch ý.

“Hư, nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe qua không biết còn tưởng rằng ta đối tỷ tỷ không ra gì,” Hàn Thanh Tư nghiêm mặt, trong lòng tính toán như thế nào đem Hàn Nguyệt Nguyệt sang đây.

Lý Tuệ Phân lôi Hàn Thanh Tư kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trên mặt mỉm cười, “Ta biết ngươi có lòng tốt, mới có thể bị người khi dễ đi, hôm nay có chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì.”

Hàn Thanh Tư mặt đỏ hồng, “Ta biết các ngươi rất tốt với ta, chỉ là nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, toàn bộ đều là ta nên trả lại cho nàng,” thấy bộ dáng này của Hàn Thanh Tư, Trần Tú Mỹ lắc đầu, “Ngươi sao mà ngu như vậy a, ngươi mới đúng là Hàn gia dòng chính nữ, nàng chỉ là nửa đường mới xuất hiện, ai biết có phải là thật, huống chi lại là thời điểm Hoàng thượng tứ hôn, là nàng đoạt những thứ nguyên bản thuộc về ngươi, ngươi còn giúp nàng nói chuyện.”

“Hiện tại nói những thứ này còn có tác dụng gì, gả cho Vương gia cũng không phải ta,” rất không cam tâm, vốn cho là Vân vương có thể không kháng chỉ là sai lầm rồi, ai biết hắn lại coi trọng như thế, nếu không phải Hàn Nguyệt Nguyệt, thì vị trí Vương Phi là của nàng mới đúng.

“Nàng không phải là từ nông thôn đến, làm sao có thể xứng với Vân vương? Vân vương mười hai tuổi liền tiến quân đội, mười bốn tuổi ở sa trường giết địch, mười sáu tuổi lập công lớn, mười tám tuổi đã bị phong vương, bộ dáng anh tuấn, trong phủ lại không thiếp thị, ngày sau khẳng định là nam tử chung tình, ngươi là tài nữ mà mọi người công nhận, chỉ có ngươi mới có thể xứng đôi Vân vương, nàng Hàn Nguyệt Nguyệt tính cái gì,” Lý Tuệ Phân vô lễ nói, Vân vương tuy lãnh khốc, nhưng là các nàng công nhận là mĩ nam.

“Các ngươi đừng đùa cợt ta, không nói những thứ này, hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta nên vui vẻ mới đúng, rất không dễ dàng đi một chuyến,” Hàn Thanh Tư cười nói.

“Đúng vậy a, ca ca ta cùng Hướng công tử cũng đến đây, Tuệ Phân, ngươi nên nắm chắc cơ hội a, ta quấn ca ca ta đã lâu, hắn mới nguyện ý theo giúp ta đi đó,” Trần Tú Mỹ vui tươi hớn hở nói, Lý Tuệ Phân thích Trần Hiền, các nàng cũng đều biết.

Lý Tuệ Phân thẹn thùng chuyển tới một bên, “Chỉ biết trêu ghẹo ta, ngày nào đó nếu là ngươi cũng có người thích, xem ta nói ngươi như thế nào,” Hàn Thanh Tư cùng Trần Tú Mỹ đều cười cười, “Ta không phải giúp ngươi sao, sao lại nghĩ ta thành người xấu.”

“Ta không nói chuyện với các ngươi,” Lý Tuệ Phân cố ý tức giận nói, nàng biết Trần Hiền sẽ đến, cho nên hôm nay cố ý ăn mặc thật đẹp.

Đột nhiên thuyền lay động, mấy người hướng boong tàu đi đến, “Sao lại thế này?”, Trần Tú Mỹ đi đến bên cạnh Trần Hiền hỏi.

“Hình như là đụng vào thuyền của ngươi ta, ta đi xem,” mấy người thấy Trần Hiền tránh ra, tò mò cũng đi theo sau đi đến bên kia boong tàu.

Hàn Nguyệt Nguyệt bị hoảng làm đổ chén trà, trong lòng rất không thoải mái, không thấy thuyền nàng đứng ở nơi này a, lại vẫn cố ý đụng vào, “Trúc Thanh, ngươi ra xem sao lại thế này?”

“Xấu hổ cô nương, đụng vào thuyền của các ngươi, không có việc gì đi?”, Trần Hiền thấy một cái nha hoàn từ trong thuyền đi ra, lập tức nói, Trúc Thanh ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ lâu như vậy, liếc thấy công tử này là người không đơn giản, trên mặt lập tức mỉm cười.

“Không có việc gì, công tử đa lễ, chúng ta phải về trên bờ, mong công tử kêu người lái thuyền của các ngươi tránh ra chút,” thuyền của mình nhỏ, nếu là thuyền lớn không tránh ra, làm sao trở lại bờ.
“Trúc Thanh? Sao lại thế này?”, Hàn Thanh Tư nhìn thấy lập tức tiến lên hỏi, “Ngươi nhận thức vị cô nương trên thuyền này?”, Hàn Thanh Tư xấu hổ gật đầu, “Trong thuyền là tỷ tỷ ta, chúng ta cùng nhau du hồ, vừa rồi đụng tới thuyền của các ngươi, vốn nghĩ muốn cùng đi du hồ, nhưng là tỷ tỷ thích thanh tĩnh, cho nên không đến đây,” Hàn Thanh Tư giải thích nói.

Trần Hiền nghe được là trưởng nữ vừa mới trở về của Hàn gia, hứng thú dâng lên, vị Đại tiểu thư này mới trở về, hiện tại đúng là đại hồng nhân, vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay trùng hợp lại gặp phải.

“Nguyên lai là Hàn gia Đại tiểu thư, tại hạ Trần Hiền, thất lễ,” Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong khoang thuyền nghe được bên ngoài nói, không khỏi bội phục ý niệm của Hàn Thanh Tư, một điểm cơ hội cũng không buông tha.

“Công tử đa lễ, Nguyệt Nguyệt hôm nay có chút mệt mỏi, không tiện gặp khách, mong công tử đừng trách, Trúc Thanh, thuyền sao còn không đi?” Nàng hiện tại là nữ tử đang đợi gả, nếu hiện tại cùng nam nhân gây ra chuyện gì mà nói thật phức tạp.

“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, Hàn tiểu thư lại muốn đi về, chẳng lẽ không muốn gặp Trần mỗ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thật muốn một búng máu phun chết hắn, người ta không muốn gặp ngươi, ngươi lại vẫn cố ý dây dưa.
“Trần công tử đừng nên hiểu sai, tỷ tỷ chỉ là không có thói quen gặp mặt người lạ mà thôi,” Hàn Thanh Tư vội vả giải thích nói, mọi người không biết còn tưởng rằng nàng cực kỳ xứng chức muội muội a.
“Hàn Đại tiểu thư cái giá lớn như vậy, cũng không đem chúng ta để vào mắt, ca ca vẫn đừng nên cưỡng cầu,” Trần Tú Mỹ vô lễ nói.

Lời nói này nghe thật chói tai, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, nhóm người này quả nhiên là cá mè một lứa, “Nói như vậy, là lỗi của Nguyệt Nguyệt,” Như Ngọc vén rèm lên, Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, mọi người trên sàn tàu, trừ bỏ Hàn Thanh Tư, còn lại đều là lần đầu tiên gặp Hàn Nguyệt Nguyệt.

Thấy mọi người không nói lời nào, Hàn Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn đối diện, Trần Tú Mỹ cùng Lý Tuệ Phân chỉ cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không có bộ dáng xinh đẹp như Hàn Thanh Tư, quần áo mặc trên người cũng mộc mạc, khuôn mặt thật sự là chưa thấy qua, chỉ coi như thanh tú mà thôi, mà Trần Hiền cùng Hướng Minh Vũ đều xem chăm chú, chỉ cảm thấy nữ tử đối diện toàn thân tràn ngập một cỗ cảm giác tươi mát, tuy cách ăn mặc trên người không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như một tiên tử không nhiễm bụi nhân gian.

“Tỷ tỷ chớ nên tức giận, nếu mệt mỏi chúng ta trở về là được,” Hàn Thanh Tư vẻ mặt sợ hãi nói, Lý Tuệ Phân đi lên phía trước, “Thanh Tư, ngươi sợ làm chi? Nàng phải đi về khiến cho nàng trở về thôi, chúng ta đi chơi,” Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được Hàn Thanh Tư nói, có phần mất hứng, nàng khi dễ quá nàng sao? Không có a, bình thường cũng không thấy Hàn Thanh Tư sợ nàng a, hiện tại có người xem ở đây liền cầu lấy phiếu thương cảm? Để cho mọi người tưởng rằng nàng đoạt đi toàn bộ của nàng, hơn nữa còn là một người tỷ tỷ dã man không hiểu chuyện?

“Lý tiểu thư nói gì vậy, mọi người có duyên đụng tới thì cùng đi, làm sao lại để cho Đại tiểu thư đi trước,” nghe được Trần Hiền mở miệng, Lý Tuệ Phân không dám nói thêm gì.

“Nếu Hàn tiểu thư không giận, có thể cùng chúng ta du hồ hay không?”, Trần Hiền nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Có thể đi cùng mọi người là vinh hạnh của Nguyệt Nguyệt, có gì mà không cam lòng,” ngươi đều nói là hãnh diện, có thể không nể mặt ngươi sao?

Như Ngọc đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt lên thuyền lớn, Hàn Thanh Tư giới thiệu mọi người với nhau, mới đem nhân hân phận của nàng nói rõ ràng.

“Nghe nói trước Hàn tiểu thư một mực ở trên núi học sư?”, Hướng Minh Vũ vẫn không mở miệng hỏi, bọn hắn rất tò mò.

“Không phải học cái gì, chỉ là thân thể so với người bình thường yếu chút, ở trên núi không khí tốt hơn thôi,” Hàn Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói.

“Hàn cô nương thực khiêm tốn, nói một chút về núi đó, xem chúng ta có ai biết không,” Trần Tú Mỹ cùng Lý Tuệ Phân trao đổi ánh mắt.

“Đúng vậy a, Hàn tiểu thư nói đi.”

“Bất quá là một ngọn Tuyết Sơn bình thường thôi, có nói thì mọi người cũng không biết, hôm nay mọi người khó có được cùng nhau du hồ, nên thưởng thức cảnh đẹp mới đúng,” đương sự nói như vậy, mấy người khác cũng không tiện mở miệng.

“Tỷ tỷ tâm tình không tốt sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở trên sàn tàu, nghe được Hàn Thanh Tư nói xoay người, “Vì cái gì hỏi như vậy?” Trên mặt nàng chẳng lẽ có ghi ta rất không vui vẻ sao? Để làm chi luôn hỏi.

“Tất cả mọi người ở trong khoang thuyền, tỷ tỷ một người ra đây, ta cho rằng tỷ tỷ không vui a?” Hàn Thanh Tư đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Nguy hiểm, đừng hướng về trước,” trên thuyền này không có lan can, thấy Hàn Thanh Tư đứng ở bên cạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở.

“Tỷ tỷ, đều là ta sai, van cầu ngươi đừng như vậy a, về sau ta không tranh đoạt mọi thứ với ngươi, tỷ tỷ, van cầu ngươi,” Hàn Thanh Tư đi đến đầu thuyền, quay đầu cười nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt la lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt cả kinh, nha đầu kia muốn làm thôi, thấy Hàn Thanh Tư xoay người chuẩn bị nhảy xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt mới phản ứng kịp, thần tốc tiến lên bắt lấy cánh tay Hàn Thanh Tư, dùng lực kéo lên trên, Hàn Thanh Tư ngã vào trên sàn tàu, mở to mắt, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy nữa.

Bên trong mấy người nghe được thanh âm vội vàng đi tới, chỉ nghe thấy tiếng có gì đó rơi xuống nước, trên sàn tàu chỉ có Hàn Thanh Tư ngồi dưới đất, Như Ngọc, Trúc Thanh lập bổ nhào vào bên cạnh thuyền, “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi ở đâu, mau ra đây a,” hai người la lớn, mọi người phía sau mới kịp phản ứng.

“Sao lại thế này?” Trần Hiền cùng Hướng Minh Vũ đi đến bên cạnh thuyền, chỉ thấy mặt nước đã khôi phục bình tĩnh, không thấy bóng dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, Trần Tú Mỹ chạy đến bên cạnh Hàn Thanh Tư hỏi.

“Trúc Thanh, ngươi đi lên bờ tìm người tới hỗ trợ, ta nhảy xuống tìm xem,” Trúc Thanh còn không có mở miệng, Như Ngọc đã nhảy xuống, tiểu thư hiện tại rất nguy hiểm, Trúc Thanh đứng dậy trừng mắt nhìn những người trên thuyền, chạy đến phía sau cởi thuyền nhỏ nhảy tới, những người trên thuyền không đáng tin cậy, hiện tại nàng chỉ có thể đi lên bờ tìm người chèo thuyền hỗ trợ.

“Chính nàng ta nhảy xuống, không phải ta, không phải ta,” Hàn Thanh Tư một bên vừa khóc vừa nói, “Thanh Tư, không có việc gì, đừng khóc a,” Trần Tú Mỹ cùng Lý Tuệ Phân an ủi, các nàng thật đã quên có người rơi xuống sông.

“Ta đi kêu người xuống tìm,” hiện tại còn không có nổi trên mặt nước, Trần Hiền có chút lo lắng, nếu là mất mạng có thể phiền toái, hơn nữa còn là Vương phi chưa qua cửa của Vân vương.

Chương 55: Rơi xuống nước

“Tiểu thư, làm ta sợ muốn chết,” Như Ngọc mới vừa nhảy xuống, đã bị Hàn Nguyệt Nguyệt lôi kéo lặn dưới đáy thuyền, phía trên mọi người căn bản không có khả năng phát hiện.

“Suỵt, nhỏ tiếng chút, ngươi kéo ta đến trên bờ đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một viên thuốc, muốn hại nàng, không có cửa đâu, “Tiểu thư, nguyên lai ngươi sớm chuẩn bị trước,” Như Ngọc thấy viên thuốc kia của Hàn Nguyệt Nguyệt, há to mồm.

“Thuốc này ăn vào sẽ giống như là bị sặc nước mà ngất đi, những lang băm sẽ không tìm ra nguyên nhân được, sau khi trở về, ngươi đem sự tình làm ầm ĩ lên biết không?”, Như Ngọc gật gật đầu, thấy có mấy con thuyền hướng bên này đi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt đem viên thuốc nuốt vào.

“Chúng ta ở bên này, người tới, cứu mạng a,” Như Ngọc một tay lôi kéo Hàn Nguyệt Nguyệt, hướng những con thuyền này bơi qua, nàng biết bơi là do tiểu thư dạy.

Mấy người chèo thuyền đem Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Như Ngọc kéo lên thuyền, thấy có một người bất tỉnh nhân sự, lập tức đem thuyền trở lại bờ, không khẩn trương tìm đại phu thì cô nương này sợ là mất mạng.

“Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ a, tiểu thư, hu hu, tỉnh tỉnh a, tiểu thư,” Như Ngọc ngồi ở bên người Hàn Nguyệt Nguyệt, liều mạng khóc, vào bờ, Trúc Thanh lập tức tiến lên, “Tiểu thư như thế nào?”

“Tiểu thư nàng… nàng…” Trúc Thanh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên sàn tàu, trong lòng gấp đến độ đều nhanh khóc, “Nhanh đi mời đại phu a, nhanh, tiểu thư nhất định không có việc gì,” bên cạnh người chèo thuyền lập tức chạy đi tìm đại phu.

“Cô nương, đại phu đến đây, nhanh để cho đại phu nhìn một cái,” từ thuyền lớn mấy người chạy tới nhìn thấy tình huống này, trong lòng có chút sợ hãi, nếu hôm nay Hàn Nguyệt Nguyệt tắt thở tại đây, bọn hắn nhất định thoát không được quan hệ, Hàn Thanh Tư thần tình sợ hãi, bất quá trong lòng vẫn là có phần vui sướng khi người gặp họa, nếu là Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự đã chết, phụ thân nhất định không đành lòng đem nàng gả ra ngoài, kia đến lúc đó nàng lại có thể làm đại tiểu thư của Hàn gia.

“Đại phu, tiểu thư nhà ta như thế nào?”, Trúc Thanh sốt ruột hỏi, đại phu trán có chút mồ hôi, lắc đầu, “Sợ là không được, thừa dịp còn có khí, khẩn trương mang về nhà lo hậu sự,” thật đáng tiếc một cô nương còn trẻ như vậy.

“Hẳn không, tiểu thư nhà chúng ta còn sống, ngươi nói linh tinh cái gì, Như Ngọc, nhanh đưa tiểu thư về nhà, chúng ta đi tìm ngự y,” Trúc Thanh bên cạnh vừa khóc vừa nói, tuy nàng cùng tiểu thư không lâu, nhưng là tiểu thư đối với các nàng đều rất tốt, mà lão phu nhân đặc biệt từng phân phó nếu là tiểu thư xảy ra chuyện, nàng nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ này.

“Sao lại thế này? Tiểu thư làm sao vậy?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ướt sũng nằm ở trên giường, mấy ma ma lập tức tiến lên.

“Ma ma, trước đừng hỏi nhiều như vậy, cứu mạng quan trọng hơn, Trúc Thanh, kêu người chuẩn bị nước ấm, Ngân Nguyệt, Kim Thu các ngươi đổi y phục sạch cho tiểu thư,” vài người không dám thất lễ, lập tức động thủ, Như Ngọc đi đến phía trước mấy cái ma ma, đinh một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Mệnh của tiểu thư bây giờ ở trên tay các vị ma ma, mong các vị ma ma nhất định phải cứu tiểu thư.” Như Ngọc một bên khóc một bên dập đầu, Tô ma ma lập tức đem Như Ngọc nâng dậy tới, “Ngươi đừng vội, chúng ta đi gọi người đến,” Mận ma ma lưu lại, Tô ma ma lập tức về Hoàng phủ, hai ma ma của Vương Phủ thấy Vương phi tương lai như vậy, trong lòng cũng là vạn phần lo lắng, nếu là Vương phi có chuyện không hay xảy ra, bọn hắn khẳng định sống không quá ngày mai.

“Đại phu giờ này sao còn không có tới?”, Kim Thu cùng Ngân Nguyệt giúp Hàn Nguyệt Nguyệt đổi y phục, cả khăn trải giường ẩm ướt cũng đổi xuống, nhưng là còn không thấy đại phu tới, sốt ruột hỏi, “Ta ra cửa nhìn xem,” Trúc Thanh lập tức hướng trong viện đi đến.

“Tiểu thư như thế nào?”, Đại phu nhân phía sau đi theo hai đại phu, nhìn thấy Trúc Thanh lập tức tiến lên hỏi, nàng vừa rồi nghe nói Hàn Nguyệt Nguyệt rơi xuống nước bất tỉnh nhân sự, trong lòng là thống khoái nói không nên lời, vì muốn nhìn xem hư thực, lập tức kêu người mời hai đại phu lại đây nhìn xem.

“Đại phu, mau đi xem một chút tiểu thư nhà chúng ta,” Trúc Thanh không để ý Đại phu nhân nói, lập tức lôi kéo hai đại phu đi vào trong phòng, Đại phu nhân thấy thế, trong lòng cười lạnh một phen, đợi tiểu nha đầu kia đã chết, xem nàng như thế nào thu thập mấy cái nha hoàn này.

“Đại phu, như thế nào?” Mấy nha hoàn lo lắng hỏi, hai đại phu thay phiên vì Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch, trán đều đã đổ mồ hôi, lắc đầu, “Tại hạ y thuật không tinh, vẫn là mời người khác cao minh hơn đi.”

Nếu theo đạo lý chìm mà nói, thì trong ngực phải có nước, ở trong khoảng thời gian ngắn tắt thở mới đúng, nhưng là Hàn tiểu thư ngực cũng không có nước, mà còn từ bờ sông đến Hàn phủ, thời gian nhanh nhất cũng cần phải một nén nhang, theo tình huống này Hàn tiểu thư sớm nên tắt thở, nhưng là thật kỳ quái Hàn tiểu thư tuy mũi không có hơi thở, bệnh trạng cũng không giống như rơi xuống nước chết đuối nhưng là mạch đập còn có mặc dù là mỏng manh, loại tình huống này bọn hắn chưa bao giờ thấy quá, cũng không biết xuống tay như thế nào.

“Như thế nào?” Đại phu nhân thấy đại phu thật lâu không có đi ra, lập tức đi vào trong phòng, nghĩ muốn xem, rốt cuộc, “Không cần ngươi giả hảo tâm, ngươi chỉ mong tiểu thư chúng ta hiện tại xảy ra chuyện a, ngươi ra ngoài,” Như Ngọc đem Đại phu nhân ngăn ở ngoài cửa, hung hăng nói, không mượn cơ hội này hả giận, nàng sẽ nghẹn chết.

“Lớn mật, ngươi một cái nha hoàn cũng dám nói với ta như vậy, người tới, đem nha đầu kia kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản cho ta,” nàng đường đường Tể tướng phu nhân, lại bị một cái nha hoàn quát, thật sự là không đem nàng để vào mắt a.

“Ta nói không đúng sao, nếu không phải Hàn Thanh Tư đem tiểu thư nhà chúng ta đẩy xuống sông, tiểu thư sẽ không bị như vậy? Mẹ con các ngươi cũng chẳng phải người có lòng tốt, chủ tử của ta không phải ngươi, ngươi không tư cách giáo huấn ta,” nàng mới không sợ a, trong khoảng thời gian này tiểu thư luôn kêu nàng chịu đựng, hiện tại rốt cục có thể báo thù.

“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói loạn, còn muốn vu oan cho nữ nhi của ta, tiểu thư nhà ngươi dạy bảo nha hoàn như vậy à, ngay cả chủ tử cũng không để vào mắt, ta thân là Hàn gia chủ mẫu, ta ngược lại nhìn xem ta có tư cách giáo huấn ngươi hay không, người tới, kéo ra ngoài đánh, đánh thật mạnh cho ta,” Đại phu nhân đem Như Ngọc đẩy, liền có hai gia đinh đem Như Ngọc kéo tới trong viện.

Như Ngọc lớn tiếng kêu la, nàng muốn cho tất cả mọi người của Hàn phủ đều nghe được, tiểu thư nói làm càng ầm ĩ càng tốt, “Đại phu nhân, van cầu ngươi, ngươi buông tha tiểu thư nhà chúng ta đi, tiểu thư đã chỉ có một hơi, chịu không được, Như Ngọc nguyện thay tiểu thư đi tìm chết, chỉ cầu phu nhân có thể buông tha tiểu thư một mạng,” nghe được Như Ngọc nói, Đại phu nhân mặt đều đã tái đi rồi, nha đầu kia dám tạt nước bẩn lên thân nàng.

“Đánh, đánh chết cho ta, xem nàng còn miệng để nói linh tinh không,” trong phòng mấy cái nha hoàn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Như Ngọc càng ngày càng yếu, lập tức quỳ đến bên chân Đại phu nhân, “Đại phu nhân, van cầu ngươi, tiểu thư bây giờ sinh tử còn chưa biết a, ngươi buông tha Như Ngọc tỷ đi, nàng chỉ là quá mức lo lắng, cho nên miệng mới không có chừng mực, van cầu ngươi Đại phu nhân,” Trúc Thanh, Ngân Nguyệt cùng Kim Thu đều đã quỳ trên mặt đất.

Viên thuốc này Hàn Nguyệt Nguyệt uống vào phải ba ngày sau mới có thể tỉnh lại, cho nên hiện tại nàng hoàn toàn giống như người thực vật, hoàn toàn mất đi ý thức.

“Sao lại thế này?” Hoàng phu nhân nghe được Tô ma ma thông báo, lập tức phái người đi mời thái y chạy đến đây, nếu là bà bà cùng công công biết khẳng định sẽ chịu không nổi, cho nên nàng trước tiên đành phải tạm thời nói dối.

“Phu nhân, ngươi tới vừa lúc, nhanh kêu ngự y vào xem tiểu thư, tiểu thư nhanh không được,” Trúc Thanh thấy Hoàng phu nhân đã tới, lập tức đứng dậy tiến lên nói.

“Mận thái y, mau đi xem một chút Đại tiểu thư như thế nào,” Hoàng phu nhân không để ý Đại phu nhân đứng ở cửa, trực tiếp dẫn người vào phòng.

Sau đó, Tần Minh tự mình lại dẫn theo hai vị ngự y lại đây, Mạnh Dịch Vân nghe được ma ma thông báo, trong lòng hồi hộp một phen, đúng là quay đầu lại nghĩ, Nguyệt Nguyệt khinh công cao như vậy, không có khả năng tránh không được Hàn Thanh Tư, khẳng định là nha đầu kia lại ngoạn chơi cái gì rồi, vì phối hợp Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân đành phải phái Tần Minh dẫn theo ngự y tốt nhất trong cung đi qua, bày tỏ chuyện này hắn rất trọng thị.

“Dừng tay, đều đi xuống, cãi nhau còn thể thống gì,” Hàn Diệu Văn từ phía sau đi đến, hắn còn không có đi vào trong viện, liền nghe đến tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn, trong lòng nộ khí nhất thời lại tăng, vừa rồi hắn cùng mấy đồng nghiệp tại nhà Hoắc đại nhân thương lượng sự tình, nghe được gia đinh báo lại nói Đại tiểu thư rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, lập tức cáo từ về phủ.

“Lão gia, người cuối cùng đến đây, trong viện này nha hoàn bình thường quá mức tùy hứng, cho nên trong mắt mới không có chủ,” thấy Hàn Diệu Văn đến đây, Đại phu nhân lập tức đi lên.

“Hồ nháo, hiện tại khi nào, ngươi lại vẫn có tâm tư này,” nghe được ngữ khí tràn ngập tức giận của Hàn Diệu Văn, Đại phu nhân lập tức ngậm miệng lại.

Gia đinh ngừng tay, Tiểu Cúc lập tức đi lên đỡ lấy, Như Ngọc ngồi phịch ở trên mặt đất, cắn răng, hôm nay đau, nàng một ngày nào đó sẽ trả lại gấp mười lần, ngẩng đầu nhìn hướng Hàn Diệu Văn, “Tướng gia, ta biết mười mấy năm qua tiểu thư không có ở bên cạnh ngài hầu hạ, phụ tử cảm tình không sâu, nhưng là tiểu thư dù sao cũng là cốt nhục của người, Như Ngọc van cầu ngươi cứu tiểu thư, chỉ cần tiểu thư có thể sống, ngươi kêu Như Ngọc làm cái gì đều có thể, van cầu người,” Như Ngọc bên cạnh khóc nói.

Đại phu nhân gắt gao trừng mắt Như Ngọc, ngoan độc không thể nào lập tức bới, lột da của nàng, nhưng là người của Hoàng phủ cùng Vương Phủ đang ở đây, nàng chỉ có thể nuốt lửa giận.

Hàn Diệu Văn cau mày, nha đầu kia hiện tại nói như vậy, không phải tuyên bố hắn không thích nữ nhân này sao? Mọi người Hoàng phủ cùng Vương Phủ còn ở đây, “Ngươi trước tiên đi xuống bôi thuốc, có việc đợi Đại tiểu thư tỉnh lại rồi nói.”

Hàn Diệu Văn bước vào phòng, Tần Minh trong lòng không thoải mái, vẫn lại là hành lễ: “Tướng gia,” Hàn Diệu Văn khoát tay, “Tần thị vệ đa lễ,” hiện tại trọng yếu nhất là tình hình của Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Như thế nào?”, thấy cửa phòng mở ra, Hàn Diệu Văn lập tức hỏi, Mận thái y đầu đầy mồ hôi, đây chính là Vương phi tương lai của Vân vương gia, nếu là có một chút sai lầm, bọn hắn đầu liền rơi, “Lập tức kêu người đi Thái Y Viện theo phương thuốc trên giấy mang tới đây, phải nhanh,” Hàn Diệu Văn lập tức kêu quản gia tự mình đi trước.

Hoàng phu nhân lưu mấy cái nha hoàn ở trong phòng hỗ trợ, chính mình đi ra, nàng thấy sắc mặt Hàn Nguyệt Nguyệt tái nhợt, mà trong mũi cũng không có hơi thở, toàn thân lạnh ngắt, giống như người chết, duy nhất còn lại chỉ có một chút mạch đập, thái y tùy thời đều có khả năng tuyên bố tử vong, tình huống lớn như vậy chính mình không dám làm chủ, đành phải phái người đi thông tri trượng phu cùng hai đứa con trai.

“Trúc Thanh, tới cùng sao lại thế này, tiểu thư làm sao có thể biến thành như vậy?” Hoàng Dận thấy Trúc Thanh quỳ trên mặt đất vẫn khóc, trong lòng vội vả hỏi, Hoàng Duy Kiệt ngồi ở bên cạnh Hàn Diệu Văn, sắc mặt hai người cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Dận Nhi, đừng kích động,” Hoàng phu nhân thấy nhi tử như vậy, lập tức nhắc nhở, Đại phu nhân sắc mặt lại càng không tốt, vừa rồi nha hoàn kia nói là Thanh Tư đem nha đầu kia đẩy xuống sông, tuy không có chứng cớ, nhưng là có người của Hoàng gia cùng Vương Phủ tại đây, lão gia khẳng định cấp cho họ câu trả lời thỏa đáng.

“Tử Thanh, đừng sợ, ngươi hãy nói lại tất cả chuyện ngày hôm nay ra, chúng ta nhất định sẽ vì tiểu thư tìm công đạo,” Hoàng phu nhân nói, “Đúng vậy a, nên đem sự tình từ đầu chí cuối nói rõ ràng, một câu cũng không có thể rơi rớt,” Thanh Tư tính tình từ nhỏ liền nhu thuận, thông minh, không có khả năng làm ra chuyện ngốc như vậy, nhất định là Hàn Nguyệt Nguyệt động tay chân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay